Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc

Chương 222

Ngày đầu trở lại học viện Hertz.

 

Tạ Chước bày tỏ niềm yêu thích và hoài niệm đặc biệt với căn biệt thự nhỏ mà chỉ huy từng sống.

 

"Trời ơi, vườn hoa hồng này, ban công kính này, hồ bơi ở sân sau này, xích đu màu trắng này... lát nữa đều dùng để!"

 

Thời Tễ ngước mắt hỏi lại, "Dùng để làm gì?"

 

Tạ Chước thành thành thật thật đáp, "Dùng để em quét dọn."

 

"........"

 

Vị tân đế được vạn dân của Tinh Hệ Chủ cúi đầu, xắn tay áo hoodie đen lên, để lộ đoạn cánh tay rắn chắc cân đối, cầm dụng cụ lên đã chuẩn bị bắt tay làm việc ngay.

 

Tiện tay còn tự gấp cho mình một cái mũ giấy nhỏ.

 

"Anh trai, anh không phải muốn đi gặp hiệu trưởng Hertz sao?"

 

Tiểu Alpha tóc bạc dưới ánh nắng xuân khẽ nhướng mày, nghiêng đầu cười vừa tùy ý vừa lười biếng, "Đi đi, đợi anh về là em đã dọn dẹp xong nhà của chúng ta rồi."

 

Thời Tễ lặng lẽ nhìn cậu một lúc.

 

Ánh mắt lạnh nhạt quét qua chiếc mũ giấy nhỏ trên mái tóc bạc, khiến tiểu Alpha trông vừa trẻ trung lại vừa đáng yêu.

 

Anh khẽ "ừm" một tiếng, "Đi đây."

 

Tạ Chước nhìn theo bóng lưng anh, hơi thất vọng cúi đầu xuống, lẩm bẩm nhỏ giọng ủ rũ, "Trước khi đi cũng không thơm chồng một cái à, không thì cũng phải khen em một câu chứ...."

 

Chợt có một luồng sáng trắng nhẹ vụt qua—

 

Cổ áo hoodie đen bị đầu ngón tay trắng lạnh kéo xuống, Tạ Chước còn chưa kịp phản ứng, liền cúi đầu chạm vào đôi môi mềm mại nhạt màu.

 

Cảm giác hơi lạnh và mềm mại, thoang thoảng hương thơm lạnh lẽo thanh nhã.

 

Tạ Chước buông dụng cụ trong tay, mê mẩn cúi người đáp lại nụ hôn của anh.

 

Ngón tay thon dài ôm lấy vòng eo thon được áo sơ mi hơi bó chặt, nhẹ nhàng kéo người vào lòng, mỗi lần chỉ huy chủ động đều đủ khiến cậu mất lý trí.

 

Cho đến khi Thời Tễ nhẹ ngửa đầu né tránh cậu, hơi thở hỗn loạn, khẽ th* d*c, ".....Đủ rồi."

 

Tạ Chước cười khẽ một tiếng, lười biếng vòng tay ôm eo người kia, cúi đầu thân mật cọ cọ chóp mũi.

 

"Anh xem anh kìa, hôn hai cái lại không chịu nữa rồi, dịch chuyển tức thời là để dùng như thế này à?"

 

Tạ Hỏa Chước cậu nào phải thứ tốt đẹp gì.

 

Mèo nhỏ xinh đẹp còn dám cố tình trêu chọc cậu.

 

Thời Tễ ngước mắt nhìn cậu, bất mãn nói, "Anh muốn dùng thế nào thì dùng thế đó."Top of Form

 

Tạ Chước yêu thích không buông cọ cọ bên khóe môi anh, "Ừm ừm ừm!"

 

Mèo nhỏ nói gì cũng đúng.

 

Thời Tễ bị cậu cọ cọ khiến đầu hơi nghiêng đi, ánh mắt lướt qua chiếc mũ giấy nhỏ xiêu vẹo trên đầu cậu, môi mỏng đỏ nhạt như máu, sắc mặt hờ hững nói, "Anh thích nhìn dáng vẻ em giận dỗi, cực kỳ đáng yêu."

 

Tạ Chước: "..."

 

Tạ Chước bị đánh KO rồi.

 

Cậu mãi một lúc lâu mới hoàn hồn lại, dùng răng nanh nhỏ xấu xa cọ nhẹ lên môi Thời Tễ, trong mắt là ý cười lười biếng, "Mèo nhỏ nhà anh sao lại hư như vậy chứ."

 

Thời Tễ: "..."

 

Nói linh tinh cái gì vậy.

 

Anh không định tiếp tục làm loạn với Tạ Chước, hờ hững giữ người kia lại, "Ngoan một chút, tối anh sẽ về."

 

Tạ Chước ngoan ngoãn nhìn anh gật đầu.

 

Biệt thự nói nhỏ thì không nhỏ, nói lớn cũng chẳng lớn. Từ khi Thời Tễ chuyển vào thì không thích người ngoài vào nhà, giờ một tháng đã qua có nhiều thứ cần cắt tỉa dọn dẹp.

 

Đầu ngón tay anh lơ đễnh lướt nhẹ qua viền môi Tạ Chước, khẽ ngẩng đầu học theo động tác của cậu, ngước lên nhẹ nhàng cọ cọ đầu mũi Tạ Chước, "Vất vả rồi."

 

"..."

 

Thời Tễ rời khỏi biệt thự.

 

Alpha tóc bạc phía sau tràn đầy hăng hái, cầm chổi lông gà nhảy lên nhảy xuống, chỉ hận không thể sửa sang lại toàn bộ biệt thự, dọn dẹp sạch đến không còn một hạt bụi để tối nay đón công chúa mèo nhỏ của cậu về.

 

-

 

Hệ mèo trời sinh tao nhã kiêu ngạo.

 

Chỉ cần anh nguyện ý cúi đầu, dính lấy Alpha của mình cọ một chút.

 

Alpha của anh sẽ nguyện ý vì anh mà trả giá tất cả.

 

***

 

Buổi tối.

 

Thợ quét dọn Tạ bận rộn cả một buổi chiều, giờ đây ủ rũ nằm rũ rượi trên xích đu.

 

"Hóa ra người bị đánh dấu vĩnh viễn lại là mình."

 

Cậu chỉ biết có mèo nhỏ, cam tâm tình nguyện làm chó làm ngựa.

 

Thời Tễ đứng bên cạnh đình viện rót trà, nhìn về phía căn biệt thự sạch sẽ đến mức như vừa được làm mới hoàn toàn, đến cả con chim bay ngang muốn để lại chút "kỷ niệm" cũng sẽ bị Tạ Chước túm lấy đánh cho hai cái rồi mới thả đi.

 

Anh liếc mắt nhìn tiểu Alpha đang nằm dài kia, thản nhiên bật cười nói, "Tạ Chước, anh đâu bảo em đến mức phải lau cả lá của một cọng cỏ nhỏ chứ."

 

Cái tên nhóc thần kinh này đang làm gì vậy?

 

Tạ Chước uể oải chống tay lên đầu, ngắm chỉ huy uống trà dưỡng tâm vui vẻ.

 

Cậu nói: "Anh cọ em."

 

Thời Tễ: "..."

 

Thấy bộ dáng cậu sung sướng chết đi được, Thời Tễ không biến sắc sửa lại, "Chỉ cọ thôi, không có làm nũng."

 

Tạ Chước cong cong đôi mắt hoa đào, gối đầu lên cánh tay khẽ cười, "Em đâu có nói là làm nũng đâu ~"

 

"..."

 

Thời Tễ chẳng buồn tranh cãi với cậu nữa, bưng một tách trà xanh đi tới bên cạnh cậu.

 

Hờ hững vén tóc mái hơi ẩm của cậu lên, kiểm tra nhiệt độ.

 

Nhiệt độ bình thường, chỉ có đôi má là hơi ửng đỏ.

 

"Buổi tối nhiệt độ thấp, đừng mở áo ở đây giở trò lưu manh, uống trà xong thì vào tắm rửa nghỉ ngơi."

 

Tạ Chước ngửa đầu lên: "A ~ ~"

 

Thời Tễ: "..."

 

Ánh mắt anh lạnh lùng rõ ràng viết 'Anh đút cái tách này cho em ăn nhé?'

 

Nhưng động tác vẫn bình thản nhẹ nhàng đút trà cho cậu uống.

 

Nước trà theo khóe môi Tạ Chước chảy xuống, lướt qua yết hầu nhô lên, thấm vào xương quai xanh lạnh lùng gợi cảm.

 

Thời Tễ: "..."

 

Cái tên lẳng lơ thích khoe mẽ đến tận trời này.

 

"Được rồi." Thời Tễ hờ hững đứng thẳng dậy, ngón tay cầm tách trà khẽ siết lại, "Vào trong đi...."

 

Lời còn chưa dứt, anh bị ôm eo rồi ngã vào người Tạ Chước.

 

Chiếc xích đu phía dưới đung đưa, cảm giác mất trọng lượng khiến Thời Tễ hơi nhíu mày, anh nhìn Tạ Chước đang mỉm cười, cau mày lạnh lùng hỏi cậu, "Em tắm chưa?"

 

Tạ Chước: "..."

 

Chỉ huy mắc bệnh sạch sẽ, anh đang ghét bỏ mình.

 

"Em tắm rồi, tắm rồi! Tắm sạch sẽ từ trên xuống dưới rồi, sạch như biệt thự nhỏ của anh luôn đó. Anh không khen em thì thôi, còn ghét bỏ em, ghét bỏ em!"

 

Cậu trả thù bằng cách mổ mổ mổ lên cổ Thời Tễ, lưu lại từng bọt sóng nhỏ đầy chiếm hữu.

 

Thời Tễ ngửi thấy mùi hương thanh sạch ẩm ướt dễ chịu trên người cậu.

 

Anh khẽ nhíu mày, một lúc sau mới nhàn nhạt nói, "Tắm rồi thì tùy em."

 

Tạ Chước ngẩn người.

 

Sau đó hàng mi khẽ động, cúi mắt nhẹ nhàng thử hôn lên tuyến thể trắng mỏng in dấu bọt sóng nhỏ.

 

Thời Tễ không có phản ứng gì, vừa lạnh lùng lại lười biếng vòng tay ôm cổ cậu, nhắm mắt ngửi hương hoa ẩm ướt trong tiết xuân.

 

Cho đến khi sóng biển mênh mông cuồn cuộn ập đến, anh khẽ rên một tiếng, mở đôi mắt mỏng lạnh lùng nổi giận nói, "Tạ Chước!"

 

Nếu như anh có thể đánh dấu Alpha, nhất định phải để tên nhóc b**n th** này cũng cảm nhận thử mùi vị bị đánh dấu.

 

Vừa đau đớn lại vừa.... kỳ diệu.

 

Tạ Chước an ủi nhẹ nhàng v**t v* dọc sống lưng Thời Tễ, lòng bàn tay theo áo sơ mi trắng mỏng tiến vào, dạo chơi trên đường cong cơ thể trắng lạnh tinh tế cao quý kia.

 

Alpha tóc bạc được lợi còn ra vẻ nói, "Anh trai, thật ra người bị đánh dấu vĩnh viễn vẫn luôn là em."

 

"...?"

 

Không chờ Thời Tễ lạnh nhạt chế giễu, Tạ Chước cúi đầu khẽ chạm vào trán anh, dưới bầu trời đầy sao mỉm cười nói:

 

"Anh chính là vị vua không ngai trong huyết mạch của em."

 

[ TOÀN VĂN HOÀN ]

Bình Luận (0)
Comment