Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc

Chương 75

Hôm sau, hồ ly tỉnh dậy trong toà nhà chính, mặt mũi đầy vẻ ngơ ngác.

 

Rõ ràng nói là sẽ để nó nghe cuộc trò chuyện, nghe xong thì sẽ bớt muốn chết hơn mà.

 

Kết quả thì sao?

 

Lại dùng thuật thôi miên với nó?!

 

Nó tức tối ngẩng đầu, lặng lẽ cảm nhận luồng khí tức mỏng manh của Thời Tễ còn sót lại trong không khí, cuối cùng lần theo hương sơn trà thanh mát mà tìm tới—

 

Chàng trai trẻ tuyệt sắc trong chiếc áo choàng đỏ thẫm, ngũ quan yêu mị đến mê người, mái tóc dài đen nhánh thả lòa xòa bên tay, lộ ra cổ tay thon dài trắng nõn.

 

Nó để chân trần đi trên đường, chuông vàng nơi cổ chân khẽ ngân lên leng keng.

 

Toàn bộ học viên của học viện Hertz đều trợn tròn mắt.

 

"Trời má ơi, trời má ơi!"

 

"Lần gần nhất tôi thấy sốc vì nhan sắc của một người như vậy chắc là lúc nhìn thấy chỉ huy đó!"

 

"Mẹ ơi, con thấy hồ ly tinh chuyển thế rồi!"

 

Tô Tiện: "?"

 

Sao ai trong học viện này cũng biết nó là hồ ly vậy?

 

"Chào, chào anh."

 

Một nam sinh bị bạn học đẩy lên trước mặt Tô Tiện, nó ngước đôi mắt hồ ly màu vàng kim nhìn cậu ta, "......?"

 

Nam sinh căng thẳng mặt đỏ bừng, "Xin hỏi tôi có thể kết bạn tinh điện với anh không?"

 

Tô Tiện không biết nói tiếng người, không lên tiếng, chỉ lắc lắc đầu.

 

Nó đưa cánh tay sạch sẽ của mình ra, ta không có tinh điện.

 

Nam sinh ngạc nhiên, "Hả???"

 

Thời buổi này vậy mà còn có người không có tinh điện sao?

 

Hồ ly hiểu bọn nhóc con này đang nghĩ gì, nó chỉ chỉ vào mình, rồi làm một cái trái tim.

 

Ta có chồng rồi.

 

Nam sinh càng ngạc nhiên hơn, "Anh có chồng rồi mà anh ta còn không mua tinh điện cho anh, chia tay đi, nhất định phải chia tay!"

 

"......"

 

Hồ ly do dự một chút, rồi lại lắc lắc đầu, làm động tác cứa cổ, sau đó chắp hai tay bên má nhắm mắt ngủ.

 

Không phải không mua cho ta, mà là anh ấy bị chém đầu rồi, ngủ luôn không dậy nữa.

 

Nam sinh ngẩn người, sau đó cẩn thận nói, "Anh trai xinh đẹp, anh ta chỉ là không mua tinh điện cho anh thôi, anh tuyệt đối đừng cứa cổ anh ta nhé!!!"

 

Nói xong cậu ta ba chân bốn cẳng chạy mất.

 

Mẹ mình nói đúng thật mà, người càng đẹp thì càng nguy hiểm.

 

Hồ ly: "......"

 

Quả nhiên ba năm cách một thế hệ, cách nhau cả trăm năm thì đúng là nói chuyện chẳng trúng chỗ nào.

 

Nó xoay người tiếp tục đi tìm Thời Tễ, tâm trạng có hơi chùng xuống vì chủ đề vừa rồi.

 

Nhưng rất nhanh, nó đã bị thứ khác thu hút sự chú ý—

 

Nó dễ dàng trèo qua hàng rào biệt thự, nhanh nhẹn chui qua cửa sổ, lén vào biệt thự của Thời Tễ, định bụng dọa cho anh một trận chết khiếp.

 

Ai ngờ suýt chút nữa chính nó mới bị dọa chết khiếp.

 

"Mí, mí––mí người––"

 

Hồ ly trố mắt nhìn hai người trên giường, che miệng lại kinh ngạc phát ra tiếng người.

 

Trên chiếc giường trắng mềm mại, Alpha tóc bạc với dáng người ưu việt để trần nửa thân trên với tư thế ngủ bá đạo, ôm chặt lấy chỉ huy mảnh khảnh yếu ớt trong lòng, đôi tai mèo nhỏ rũ xuống trước ngực cậu, lớp lông mịn bị đối xử vô cùng tàn nhẫn, không còn bông xù mềm mại nữa, ướt nhẹp dính bết thành từng nhúm.

 

Quần áo trên người thì vẫn còn nguyên vẹn, nhưng cổ áo bị kéo lệch, mất một chiếc cúc áo, xương quai xanh in đầy dấu răng ai đó để lại.

 

Có thể nói là, ngoại trừ việc chưa ăn sạch, thì cũng đã ăn một trận tơi bời rồi.

 

"......"

 

Thời Tễ vốn ngủ không sâu, bị tiếng của hồ ly đánh thức, chậm rãi mở mắt.

 

"Sao...."

 

Giọng anh nghẹn lại giữa chừng, bị tình cảnh trước mắt dọa cho ngây người.

 

Tại sao anh lại ngủ cùng với cái tên nhóc này?

 

Còn không mặc áo?

 

"Hửm?" Người trong lòng hơi cử động, Tạ Chước cũng lờ mờ tỉnh dậy, đôi mắt đào hoa ngái ngủ mở ra, đúng lúc đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của chỉ huy.

 

Tầm mắt cậu rơi xuống đôi tai mèo thảm thương kia, thoáng ngập ngừng một giây, "Anh nghe em giải thích."

 

Bên kia, hồ ly che mặt lại, hoàn toàn không tin nổi những gì nó vừa thấy.

 

Các ngươi đã làm cái gì? Ngươi bỏ ta ở lại toà nhà chính chỉ để quay về ôm Alpha của ngươi ngủ sao? Thật quá đáng mà! Trừ khi ngươi nói cho ta biết, các ngươi đã làm đến bước nào rồi?

 

Trong đầu hồ ly nổ tung cả đống câu hỏi, lại phải chuyển hóa thành tiếng người.

 

Vì thế nó gấp đến phát điên, cố gắng nặn ra từng chữ––

 

"Mí.... người..... làm.... rồi?"

 

Tạ Chước tóc tai rối tung, mơ hồ trả lời, "—Hả? Còn chưa mà."

 

Thời Tễ: "............"

 

Dù giờ phút này chỉ huy có hơi chật vật, nhưng chỉ cần gương mặt kia trầm xuống, cả không khí trong phòng lập tức rơi vào ngày đông rét buốt giữa tháng mười.

 

Hồ ly: "!"

 

Tạ Chước: "!"

 

Trong đầu hai người cùng lúc hiện lên hai chữ, chạy mau!!!

 

Tiếng nước chảy tí tách từ phòng tắm vẫn vang vọng, còn một người một hồ ly ở sảnh trước thì cũng quỳ rất yên tĩnh.

 

"Sao..... ta... cũng.... quỳ?"

 

Hồ ly khó khăn nói, "Không.... liên... quan....."

 

Tạ Chước nghe mà cũng thấy mệt, "Tại sao anh cũng quỳ? Rõ ràng chuyện không liên quan đến anh?"

 

Hồ ly gật đầu.

 

Tạ Chước: "Thôi đi ba, nếu không phải tại anh chạy tới ầm ĩ, tôi còn có thể không một tiếng động mà lén lút chuồn đi, thần không biết quỷ không hay rồi."

 

Cậu thừa nhận tối qua mình có chút không kiềm chế được, có hơi quá đáng một chút.

 

Nhưng ai mà chịu nổi chứ.

 

Người lúc nào cũng lạnh lùng kiêu ngạo kia, vậy mà khi đó lại mềm oặt đáng yêu, mắt long lanh ướt nước nhìn cậu, vừa ngoan vừa cho hôn, còn ngoan ngoãn ôm lấy cổ cậu giọng hậm hực nói, "Nhẹ thôi...."

 

Tạ Chước cúi đầu nhận tội.

 

Cậu chính là cầm thú!

 

Toàn bộ lý trí của cậu đều dồn vào việc kiềm chế bản thân không l*t s*ch quần áo của chỉ huy, dù sao cũng chỉ từ cổ trở lên thôi, xuống nữa thì cậu thật sự không dám.

 

"Xạo chó."

 

Đây có lẽ là hai từ trôi chảy nhất mà hồ ly từng nói bằng tiếng người, rõ ràng đến nỗi Tạ Chước phải ngẩn ra.

 

Hồ ly giơ bàn tay trắng nõn lên, chỉ chỉ vào đỉnh đầu, "Ướt...."

 

Sau đó giơ ngón tay cái với Tạ Chước, ".....Đỉnh."

 

Ngươi làm ướt cả tai của chỉ huy rồi, ngươi quá đỉnh.

 

Nó chưa từng thấy ai không sợ chết như vậy.

 

Với những sinh vật không phải người như bọn nó, thứ tuyệt đối không thể động vào chính là tai và đuôi, đó là cấm địa.

 

Không được cho phép mà dám chạm vào thì chỉ có nước chết.

 

Hồ ly nhìn Tạ Chước với ánh mắt không chút thương xót, "Ngươi.... chết... chắc.... chết... chắc.... rồi."

 

Cái thứ ngôn ngữ siêu cấp này thật sự khiến Tạ Chước cũng không đỡ nổi.

 

"Anh thì tốt hơn tôi chắc?"

 

Tạ Chước hất hất cằm ý chỉ hai người đang cùng quỳ trên một tấm thảm, "Còn bốn chữ kinh thiên động địa của anh kìa."

 

Cậu cũng giơ ngón cái lên, "Đỉnh."

 

Mới mở mồm đã chọc chỉ huy nhà cậu giận gần chết.

 

"Xì...." Hồ ly chẳng hề sợ hãi chút nào, nó đường đường là một con hồ ly hơn trăm tuổi, lẽ nào lại đi sợ con mèo sữa kia?

 

Ờ ha, thế tại sao nó lại phải quỳ nhỉ?

 

Hồ ly lập tức cuộn tròn mái tóc dài ôm vào lòng, đứng dậy định đi.

 

'Cạch' một tiếng cửa phòng tắm mở ra.

 

Cùng với làn hơi nước tản ra, một bóng dáng cao gầy lạnh lùng xuất hiện trong tầm mắt của cả hai người.

 

Mái tóc đen trước trán còn hơi ướt nhỏ xuống từng giọt nước, làn da trắng lạnh phủ một tầng hơi nước mỏng, cổ áo trắng thoải mái hơi hé lộ ra một đoạn xương quai xanh, in rõ một dấu răng hồng hồng không thể xoá mờ.

 

Gương mặt anh lạnh lùng, toát lên vẻ xa cách khó gần.

 

Ánh mắt anh lướt qua hồ ly vừa mới gượng đứng dậy, hỏi, "Định đi đâu?"

 

Bên cạnh vang lên 'phịch' một tiếng, hồ ly lại thành thật quỳ về chỗ cũ.

 

Tạ Chước thật sự không nhịn nổi nữa, "Phụt ha ha ha ha—"

 

Thời Tễ quay đầu nhìn cậu, "Buồn cười lắm sao?"

 

Tạ Chước rụt cổ, lập tức im như thóc.

 

Trong lòng hồ ly có chút bất mãn, sao lần nào nó cũng bị con mèo con này đè đầu cưỡi cổ hết vậy, đáng ghét!

 

Cũng may là bên cạnh nó còn có một đứa sẽ chết thảm hơn.

 

Thời Tễ bình tĩnh rót một ly nước, dấu răng in trên xương quai xanh vẫn rõ mồn một, đặt giữa khí chất lạnh lùng ấy lại càng gợi lên cảm giác mập mờ quyến rũ kỳ lạ.

 

Hồ ly thầm nghĩ: Hắn đang uống nước, tức giận đến không chịu nổi rồi, sắp lôi Alpha của mình ra đánh đòn rồi.

 

"Con hồ ly ở lại."

 

Thời Tễ bình thản đặt ly nước xuống, "Còn con kia, đi được rồi."

 

Con hồ ly: "?"

 

Con kia: "?"

 

Xong rồi sao? Không phải, chỉ vậy thôi sao?

 

Con chó con lông bạc kia cũng ngây người, không đánh em?

 

Hồ ly cũng ngây người không nói nên lời, này mà ngươi không đánh hả?

 

Thời Tễ nhìn thấu ánh mắt của cả hai, nhưng vẫn bình thản như không, dứt khoát phớt lờ luôn một thể.

 

"Vậy.... nhịn.... được? Lẽ.... nào... ngươi... thích.... hắn... đối xử với... ngươi...."

 

Thời Tễ lạnh giọng cắt lời hồ ly, "Không thích."

 

Ai mà thích bị tên nhóc kia gặm loạn lên chứ, nhất là cái răng nhọn hoắt ấy, đến giờ xương quai xanh của anh vẫn còn âm ỉ đau đây.

 

Hồ ly thấy anh không giống đang nói dối, hiểu ra, "Ồ.... không.... thích, mèo.... mười... lần...."

 

Tạ Chước đột nhiên bắt được từ khoá nhạy cảm, "Cái gì mà mèo mười lần?"

 

Hồ ly với đôi mắt vàng kim nhìn sang Tạ Chước, chỉ chỉ vào dấu răng trên xương quai xanh của Thời Tễ, tranh thủ nói nhanh trước khi ai đó cau mày cắt lời, "Mèo mèo.... đau.... gấp mười lần."

Bình Luận (0)
Comment