Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc

Chương 76

Gen mèo khiến cảm giác đau đớn tăng gấp mười lần so với người thường.

 

Tạ Chước hiểu ra.

 

Một giây trước còn quỳ trên thảm trông vừa ngoan ngoãn vừa đáng thương, giây tiếp theo cậu đã vụt dậy lao thẳng đến trước mặt Thời Tễ—

 

Ly nước bị va trúng, lắc lư, tràn ra mấy giọt trong suốt.

 

"Có phải đau lắm không?"

 

Cậu đưa chân chó nhỏ vạch nhẹ cổ áo anh, cúi đầu đau lòng nhìn dấu vết trên xương quai xanh, phồng má lên nhẹ nhàng thổi một hơi, "phù...."

 

Thời Tễ: "......"

 

Hơi thở ấm nóng như lông vũ rơi xuống da thịt, mềm mại ngứa ngáy lướt qua.

 

Không có d*c v*ng, chỉ có xót xa.

 

Ngón tay đang cầm ly nước của Thời Tễ hơi siết lại, hàng mày nhạt buông xuống, để lại một vệt bóng đen xinh đẹp.

 

Cơn đau nhói tận tim gan ấy dường như cũng tan đi theo từng hơi thở của cậu.

 

"Không có."

 

"Chắc chắn là có, cắn một cái là như cắn mười cái rồi!" Tạ Chước lại thổi nhẹ vào xương quai xanh, đau lòng đến mức tim như bị bóp nghẹt, chỉ muốn tự mắng mình là Đ* c*m th*.

 

Cậu làm sao mà nỡ cắn chỉ huy của mình mười cái.

 

Chỉ vì đêm qua thật sự không kiềm chế được, mới chọn đúng chỗ đẹp nhất, để lại dấu răng nho nhỏ của mình.

 

Lúc này tim Tạ Chước như vỡ vụn, "Bảo sao tối qua anh cứ rúc vào lòng em mà khóc mãi không thôi...."

 

"Rắc!"

 

"Choang!"

 

Hai âm thanh vang lên gần như cùng lúc.

 

Ly nước trong tay Thời Tễ nứt ra.

 

Hồ ly lỡ tay làm ngã bình hoa trên bàn trà.

 

Nó chẳng còn tâm trí nào đỡ lại bình, lập tức giơ cả hai tay lên bịt chặt tai.

 

Không liên quan đến ta nha.

 

Ta không nghe thấy gì hết nha.

 

Thời Tễ còn chưa kịp mở miệng, đầu ngón tay đã bị Alpha nắm lấy, Tạ Chước cúi đầu kiểm tra kỹ lưỡng một hồi, "May quá, không bị thương không bị thương."

 

Cậu cúi xuống, hôn lên từng đầu ngón tay trắng ngần như ngọc, giọng nói đầy đau lòng xen lẫn trách móc, "Anh giận thì cứ đánh em đi, bóp cái ly làm gì, lỡ cứa trúng tay thì sao đây?"

 

Cứ như người trước mặt không phải là vị chỉ huy lẫy lừng của đế quốc, mà là một bé búp bê pha lê mong manh, ngồi trên chiếc giường mười hai lớp nệm, chỉ cần một hạt đậu nhỏ lăn dưới lưng cũng có thể nhăn mặt kêu đau.

 

Thời Tễ như thể vừa đấm vào một cục bông mềm.

 

Thật sự không còn giận nổi nữa.

 

"Đủ rồi, đừng làm quá, tôi không phải búp bê sứ."

 

Thời Tễ rút tay mình lại.

 

Anh từng bị thương không biết bao nhiêu lần, nhưng nghiêm trọng nhất là lần mất trí nhớ.

 

Vết thương ở sau đầu khiến anh đau đớn đến mức không muốn sống, mỗi hơi thở đều trở nên khó khăn, thậm chí từng nghĩ đến việc kết thúc tất cả.

 

Nhưng cứ thế chết đi, anh cảm thấy không cam lòng.

 

Dường như có điều gì đó quan trọng hơn đang chờ anh thực hiện.

 

Và nếu anh thực sự cứ thế chết đi, hậu quả sẽ như thế nào?

 

Tạ Chước dường như cũng nghĩ đến điều này, đôi mắt đào hoa tràn đầy tình cảm của cậu ẩn hiện tia nguy hiểm, năm ngón tay thon dài nhẹ nhàng luồn vào mái tóc đen mềm mại sau đầu Thời Tễ, chạm đến vết sẹo gồ ghề.

 

Đầu ngón tay cậu khẽ run, thấp giọng hỏi, "Là ai?"

 

Rất lâu trước đây cậu cũng đã hỏi câu hỏi này.

 

Nhưng khi đó chỉ huy vẫn còn đề phòng cậu, chỉ nhẹ nhàng nói hai chữ 'chiến trường'.

 

Thời Tễ nhìn vào đôi mắt đào hoa quyến rũ của cậu, trong đó như ẩn chứa nguy hiểm muốn hủy diệt tất cả, "Không nhớ nữa."

 

Tạ Chước gần như vô thức tiến lên một bước, ép anh vào quầy bar phía sau.

 

Sát khí của thiếu niên không biết cách che giấu, ánh mắt này khiến bất kỳ vị thủ lĩnh nào trong các tinh hệ cũng phải dè chừng và nảy sinh ý định — nhất định phải trừ khử.

 

Không ai muốn chung sống với một sinh vật nguy hiểm và mạnh mẽ hơn cả mình.

 

Nhưng Thời Tễ lại mỉm cười một cái.

 

Anh đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu, vuốt mái tóc bạc rối bời, "Ngoan một chút."

 

Trong khoảnh khắc, mọi sát khí đều tan biến.

 

Tạ Chước như bừng tỉnh, nhẹ nhàng ôm lấy anh, vùi đầu vào vai anh, giọng khàn khàn thì thầm, "Em không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương anh."

 

Chỉ huy của cậu sẽ rất đau đớn.

 

Tối qua cậu chỉ nhẹ nhàng cắn một cái, mèo nhỏ đã run rẩy toàn thân vì đau, nước mắt lưng tròng nhìn cậu, môi dưới bị cắn đến mức in một vệt hình trăng khuyết.

 

Cậu còn tưởng anh nũng nịu, nhưng thực ra chẳng nũng nịu chút nào.

 

Chỉ huy nhà cậu là người lợi hại nhất.

 

"Được rồi, trên đời này cũng chẳng có mấy người có thể làm tôi bị thương."

 

Thời Tễ tùy ý xoa đầu cậu rồi đẩy ra.

 

"Có thời gian thì lo cho bản thân đi, động một chút là ngất xỉu, Alpha yếu ớt."

 

Alpha yếu ớt???

 

Tạ Chước đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, "???"

 

Cậu thực sự muốn ép mèo nhỏ lên quầy bar pha lê phía sau, cho anh một trận này nọ, để cho anh hiểu thế nào là lòng người hiểm ác.

 

Có những Alpha bề ngoài giả vờ đáng yêu ngoan ngoãn, nhưng trong xương tủy lại chính là b**n th**!

 

"Tôi sẽ không ở học viện trong vài ngày tới, ngoan ngoãn đừng gây chuyện."

 

Giọng Thời Tễ nhàn nhạt rơi xuống.

 

Tiểu b**n th** ngẩn cả người.

 

"Đi đâu?"

 

Cúc áo trắng như tuyết rơi xuống bị nhẹ nhàng nắm lấy.

 

Thời Tễ bị dáng vẻ đôi khi nguy hiểm, đôi khi lại như con non thiếu cảm giác an toàn của cậu chọc cười.

 

Anh ngẩng đầu nhìn con hồ ly có dung mạo tuyệt mỹ đầy yêu dị đang quỳ trên thảm, nhưng lại bịt tai như một đứa trẻ thiểu năng.

 

"Tôi đã hứa với cậu ta, sẽ giúp cậu ta tìm chồng."

 

Hồ ly từ từ buông tay, đôi mắt vàng lấp lánh ánh sáng, "Thật... sao?"

 

Thời Tễ gật đầu, "Ừ."

 

Chỉ huy chưa bao giờ thất hứa.

 

Ban đầu anh phong ấn hồ ly chỉ vì cảm thấy không đáng để vì một người mà liều chết trong phút bốc đồng.

 

Nhưng năm năm trôi qua, hồ ly vẫn không thay đổi suy nghĩ của nó.

 

Nó vẫn sẽ rơi nước mắt, vẫn sẽ nhớ đến thiếu tướng của mình.

 

Tuổi thọ của yêu thú vốn rất dài, nhưng sinh mệnh của hồ ly dường như đã mãi mãi dừng lại vào ngày mà thiếu tướng qua đời.

 

Thời Tễ nghĩ, vậy thì cứ để nó được như ý nguyện đi.

 

Ngón tay trượt dọc theo chiếc cúc áo trắng, nhẹ nhàng móc lấy đầu ngón tay anh, "Em cũng muốn."

 

Thời Tễ: "?"

 

Đôi mắt màu lưu ly đen liếc nhìn về phía thiếu niên đột nhiên phát rồ kia, "Cậu muốn cái gì?"

 

"Chồng."

 

Tạ Chước khẽ rũ mắt đào hoa vô tội, chớp chớp mắt nhẹ nhàng nói, "Anh ơi, em cũng muốn có chồng."

 

Thời Tễ: "......"

 

Lần này đến hồ ly cũng không nỡ nhìn tiếp.

 

Đây là tên Alpha kém cỏi nhất mà nó từng gặp trong trăm năm qua, cũng khó trách lại lọt được vào mắt xanh của con mèo nhỏ hung dữ kia.

 

Thời Tễ hồi lâu cũng không nói được câu nào.

 

Cuối cùng nét mặt gượng gạo rút tay lại, "....Vậy cứ muốn trước đi."

 

***

 

G8301 đậu tại sân bay của học viện Hertz.

 

Chiếc chiến hạm bạc vừa xuất hiện đã thu hút mọi ánh nhìn của toàn trường.

 

"Má ơi, đây là chiến hạm chuyên dụng của chỉ huy á? Đẹp bá cháy luôn!"

 

"Đúng đó, tôi còn nhớ lần trước anh ấy điều khiển G8301, đâm nguyên cái hố giữa sân bay luôn!"

 

"......"

 

Cái này thật sự không cần phải nhớ đâu.

 

Thời Tễ sắc mặt bình thản bước ngang qua họ, khí chất lạnh lùng điềm đạm.

 

Anh khẽ vuốt qua chiếc tinh điện trên cổ tay, "Tô Tiện, đâu rồi?"

 

Tiếng dòng điện xẹt xẹt vang lên, hồi lâu sau hồ ly mới kết nối, "Trong..... hố...."

 

Thời Tễ: "?"

 

Anh cau mày mất kiên nhẫn, "Dùng yêu ngữ đi, tưởng cái kiểu lắp bắp đó dễ thương lắm hả?"

 

Tô Tiện: "*&%¥&@34%!"

 

Nó đầu tiên là mắng một tràng dài những lời Thời Tễ nghe không hiểu nổi.

 

Rồi sau đó chuyển sang tiếng chim trôi chảy nói, "Ta đang ở trong cái hố mà tháng trước ngươi đập ra đấy."

 

"......"

 

Ngừng một chút, nó lại bổ sung, "Là chó con của ngươi dắt ta tới, hắn nói đây là nơi các ngươi gặp lại nhau."

Bình Luận (0)
Comment