Tên nhóc con lớn lên với một khuôn mặt cực kỳ mê hoặc.
Đôi mắt hoa đào long lanh ánh xuân, môi đỏ răng trắng, còn lộ ra chiếc răng nanh nhỏ, trên đầu vểnh một chỏm tóc ngốc nghếch lắc qua lắc lại.
"Thêm mấy lần nữa đi mà, anh trai ~ "
Ngoan đến mức không thể chịu nổi.
Thời Tễ hiếm khi bị ma xui quỷ khiến, nhất thời quên cả việc từ chối.
Alpha tóc bạc dùng ngón tay thon dài nâng cằm anh lên, hơi ấm theo kẽ răng nhẹ nhàng lướt vào.
Thời Tễ không nhịn được ngửa đầu muốn tránh đi, đoạn cong nơi cổ trắng như ngọc bị thiếu niên khàn giọng ấn nhẹ xuống.
"Đừng trốn."
Giọng điệu hoàn toàn khác hẳn, trầm khàn đầy từ tính, như được mài qua muối biển.
Thời Tễ khi tỉnh táo chưa bao giờ làm những chuyện này.
Một lúc lâu sau, anh không nhịn được nhíu mày, "Đủ rồi...."
Hơi thở ẩm ướt mập mờ quẩn quanh trong khoang nghỉ, hòa cùng tiếng thở gấp mang theo vẻ gợi cảm của thiếu niên.
Mãi đến khi yết hầu cậu khẽ chuyển động, vang lên tiếng nuốt rõ ràng.
Không khí lập tức đông cứng lại.
Thời Tễ chậm rãi mở mắt ra—
Tạ Chước 'soạt' một tiếng lui về phía sau, ngoan ngoãn ngồi nghiêm chỉnh lại, đôi mắt hoa đào lấp la lấp lánh đầy chột dạ, "Xin, xin lỗi ạ."
Cậu hơi há miệng, để lộ hàm răng trắng tinh và hơi nhọn, cho anh xem.
"Hết, hết rồi."
"......"
Thời Tễ đưa tay nhẹ che mắt, không biết bản thân rốt cuộc đang làm cái gì nữa.
Vành tai đỏ ửng vì xấu hổ và tức giận, anh nghiến răng nói, "Cút."
Tạ Chước cũng biết mình sai, vội vàng nhận lỗi cam đoan, "Đừng giận mà, chỉ huy, lần sau em nhất—"
Chữ 'định' còn chưa kịp nói xong.
Cậu đã bị đuôi mèo nhỏ quấn ngang eo ném văng ra ngoài.
"Á ui—" Tên nhóc con bị quăng mạnh xuống đất, kêu lên một tiếng thảm thiết.
Hồ ly ngoài cửa nghe mà chết lặng.
Con chó con tận tâm tận lực còn bị đập te tua thế kia, vậy nó, kẻ đầu sỏ gây ra mọi chuyện.....
"Á... xong.... đời.... rồi."
Hồ ly ôm lấy đầu lâu của thiếu tướng, co rúm lại, cuộn tròn trong bộ xương khô được tay chân thiếu tướng bao lấy.
Chột dạ lẩm bẩm một mình, "Không... nhìn... thấy... ta..."
***
Lúc này Bạch Đế Tinh mây đen dày đặc.
Dưới cung điện, nữ quan Sharon cầm bình tưới nước màu bạc, vừa tưới hoa vừa như đang trầm tư suy nghĩ, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía xa xa xem có tin tức truyền đến hay không.
Nếu chỉ huy có thể trở về, theo lý mà nói nàng nên vui mừng.
Nhưng không hiểu vì sao, nàng lại không thể vui lên nổi.
Cung điện này như một lồng giam khổng lồ, có thể bẻ gãy đôi cánh thánh khiết của anh.
"Bệ hạ."
Từ xa, quân đội đế quốc vây quanh một người đàn ông đi tới, nữ quan Sharon nghiêng người nhìn ra phía sau, "Chỉ huy không về cùng với ngài sao?"
'Rắc—'
Chuyên nghiệp giẫm trúng mìn.
Chiếc bình trong tay nàng nổ tung, nước văng tung tóe khắp nơi.
Quân đội như được huấn luyện bài bản lập tức đồng loạt quỳ xuống, Sharon cũng vội vàng cúi người.
Ánh mắt Tạ Thần lạnh lẽo, "Về sau đừng để ta thấy cái bình nước đó nữa."
Nữ quan Sharon sững người, bình nước thì làm sao chứ?
Hiển nhiên nàng không biết toàn bộ quân đội vừa rồi bị nước biển dội cho tơi tả.
Chỉ nhẹ nhàng hỏi, "Vậy mấy khóm hoa sơn trà mới trồng trong cung phải làm sao bây giờ?"
Không tưới nước, làm sao sống nổi?
Tạ Thần liếc nhìn những cánh hoa sơn trà bị dội ướt, trong bóng đêm trở nên lấp lánh trong suốt.
Hắn lạnh lùng buông một câu không chút lưu tình, "Gió mưa sẽ dạy nó trưởng thành."
"......"
Sharon dõi mắt nhìn theo bóng dáng cao lớn của đế vương khuất xa, trong đầu chậm rãi hiện lên bốn chữ.
Ngài điên thật rồi.
Sau đó, nàng nghe được đầu đuôi câu chuyện từ miệng quân đội, ánh mắt khẽ chấn động, "Em trai.... của bệ hạ?"
"Đúng vậy nữ quan, chuyện này đã trở thành vảy ngược của bệ hạ, thời gian này cô tuyệt đối đừng nhắc tới."
Vảy ngược của rồng, chạm vào là chết.
Hôm nay rõ ràng bệ hạ đã nổi lên sát tâm mãnh liệt, vậy mà không hiểu sao cuối cùng lại nhẫn nhịn được.
Nữ quan Sharon mỉm cười dịu dàng, "Cảm ơn, tôi sẽ cẩn trọng trong lời nói và hành động."
Trên mặt nàng là nụ cười dịu dàng không chê vào đâu được, nhưng trong lòng lại đang nghĩ, nếu bệ hạ biết chính nàng đã tiết lộ tin tức cho Alpha của chỉ huy.
Chỉ sợ cái tiếp theo bị nổ, chính là đầu của nàng
Thật sự không được rồi, nàng phải thu dọn hành lý trước, dắt theo bà xã bảo bối bỏ trốn thôi.
"......"
Trong phòng hội nghị, ánh mắt Tạ Thần u ám sắc lạnh, ngón tay xoay chiếc nhẫn bạch ngọc trên tay, không lâu sau đó, một bóng choàng áo đen quỳ xuống trước mặt hắn.
"Bệ hạ."
"Thương." Tạ Thần nhắm mắt nghỉ ngơi, "Nó chưa chết."
Thương đột nhiên ngẩng đầu, chắc như đinh đóng cột, "Không thể nào."
Tạ Thần chậm rãi mở mắt, đôi mắt tím sâu thẳm lạnh lẽo, "Ý ngươi là, ta đang lừa ngươi?"
Gã lập tức cúi đầu, "Thương không dám."
"Chỉ là lúc đó, tôi thật sự đã làm theo lệnh của ngài, đem hắn...."
Tạ Thần liếc gã một cái.
"Tôi thật sự đã dìm hắn xuống đáy hồ, còn cột thêm mấy tảng đá lớn vào người, khi đó hắn mới 8 tuổi, hoàn toàn không thể thoát ra được, trừ khi—"
Từ phía chủ vị, áp lực lạnh lẽo lan ra khiến người ta nghẹt thở.
Thương nói: "Có người đã cứu hắn."
Nhưng lúc đó trong cung xảy ra hỗn loạn, khắp nơi đều là người của bọn họ, làm sao có ai dám cứu cái gai trong mắt, cái dằm trong thịt của bệ hạ.
Chỉ là, còn có người đó.
Tạ Thần nghĩ đến một khả năng, bàn tay siết chặt tay vịn khắc kỳ lân, ấn sâu một dấu ngón tay, "Thời Tễ?"
Thương biết rõ chỉ huy Thời là người trong lòng của bệ hạ, không dám nói bừa.
"Cũng không chắc chắn, đêm đó trong cung hỗn chiến, phe nào với phe nào đều rối loạn, đến cả người của bên kia cũng chưa chắc nhận ra."
Tạ Thần không lên tiếng, nhưng ánh mắt dịu lại, nhẹ nhàng nói từng chữ.
"Đi, giết nó."
Thương lập tức cúi đầu nhận mệnh.
Gã là thanh đao bí mật sắc bén nhất trong tay Hoàng Đế, thường âm thầm thay hắn trừ khử một số người.
Trước khi rời đi gã hỏi, "Bệ hạ, nếu chỉ huy ngăn cản tôi, vẫn ra tay hay là....."
Tạ Thần nhìn ra ngoài cửa sổ, trời mưa âm u, mây đen đè nặng lên cung điện.
"Cậu ấy hiện tại đang bị thương, không phải đối thủ của ngươi."
Cơ hội đã cho đủ rồi, hắn sẽ không tiếp tục mềm lòng khuyên Thời Tễ quay về nữa.
"Ép cậu ấy phải dùng đến cơ giáp cấp 5S."
Hắn muốn Thời Tễ tự mình trở lại Tinh Hệ Chủ.
Thương hiểu ý, "Rõ."
Gã lặng lẽ ẩn mình vào màn đêm, nhẹ nhàng đến mức tựa như chưa từng xuất hiện.
Tạ Thần ngẩng đầu nhìn lên bầu trời mây đen cuồn cuộn, khóe môi lạnh lẽo khẽ nhếch thành một đường cong.
"Ngày sau chắc chắn sẽ đến lấy đầu tao sao?"
"Đúng là một chuyện cười không tồi."
"......"
Em trai, tạm biệt.
***
Ngay khi bước ra khỏi khoang nghỉ Thời Tễ đã nhìn thấy hồ ly.
Hồ ly sợ co rúm lại thành một cục.
Nó ngẩng đầu, ánh mắt có chút ngơ ngác nhìn về phía chỉ huy, người kia cũng vừa vặn cúi đầu nhìn lại nó.
Trên người Thời Tễ là chiếc sơ mi trắng mới thay, sạch sẽ chỉnh tề, vết máu trên ngực đã được che kín bằng lớp băng gạc, thoạt nhìn vẫn là tổng chỉ huy kiêu ngạo lạnh lùng cấm dục.
Nhưng hồ ly biết rõ anh đã bị thương rất nặng, môi nó mấp máy, cuối cùng vẫn không thể nói nên lời.
"Đưa tôi xem cậu ấy."
Hồ ly bất ngờ ngẩng đầu, Thời Tễ nói, "Đệ tử tôi, Cố Mộ Chi."
Hồ ly từ dưới đất đứng dậy, ôm đầu lâu của thiếu tướng đi về phía anh.
Nó bị Tạ Chước quăng ngã hai lần, cổ chân đã trật khớp đi khập khiễng, nhưng vẫn cẩn thận ôm lấy đầu lâu quý giá ấy đưa cho anh.
Thời Tễ chỉ sờ sờ một chút, không giành với nó, "Vất vả rồi."
Một đường này vất vả rồi.
Hồ ly bất chợt cắn chặt môi, nước mắt từ hốc mắt trào ra, 'oa' một tiếng liền bật khóc.
Nó đã nuốt nước mắt suốt chặng đường dài, nhưng chỉ một lời nhẹ nhàng an ủi từ chỉ huy, lập tức sụp đổ, quên cả cách nói chuyện, chỉ có thể dùng giọng nói lắp bắp, "Chỉ huy...., thiếu tướng..... màu đen... thiếu tướng... ấm... ức..."
Chỉ huy, linh hồn của thiếu tướng là màu đen, thiếu tướng trước khi chết đã chịu rất nhiều ấm ức.
"Tôi biết."
Thời Tễ đưa tay nhẹ lau nước mắt trên má hồ ly, "Cậu ấy không phản bội đế quốc, cũng không bỏ rơi cậu."
Chàng trai ngoài lạnh trong ấm kia, có lẽ cuối cùng đã nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường.
Sinh mệnh con người vốn ngắn ngủi lại quý giá, cậu ấy nguyện dâng hiến nửa đời trước cho đế quốc, đợi đến khi không còn giết nổi nữa, thân thể cũng già yếu, cậu ấy sẽ đi tìm tiểu hồ ly mà cậu yêu thương.
Nếu tiểu hồ ly của cậu ấy vẫn còn muốn cậu, thì bọn họ sẽ bên nhau đến già.
Chỉ tiếc là, cậu ấy chẳng thể ngờ, sinh mệnh mà cậu trân quý như bảo bối, lại vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc bị sắp đặt ấy.
Tạ Thần rốt cuộc vì sao lại muốn giết cậu ấy, Thời Tễ nghĩ mãi cũng không ra lý do.
Hoặc có lẽ, vốn dĩ chẳng cần lý do.
Chiến hạm sắp đến Tinh Hệ Thứ Tám.
"3801, mở cửa!"
Tên nhóc này một khắc cũng không chịu ngồi yên, lập tức đi tìm thần kinh liên kết để đòi nợ.
Thời Tễ đau đầu ôm trán, trước giờ chưa từng biết có một người ở bên cạnh lại ồn ào đến vậy.
"Mày có bản lĩnh lừa gạt tao, thì cũng có bản lĩnh mở cửa ra, đừng trốn trong đó không lên tiếng, tao biết rõ mày ở nhà!"
"......"
Chiến hạm hạ cánh, thần kinh liên kết rốt cuộc bị ép bò ra từ khoang lái.
Tạ Chước đã xắn tay áo, chuẩn bị thắt cho nó một nút chết.
"Tôi tên là 8301, không phải 3801, tiểu chủ nhân."
Tạ Chước nghĩ thầm, tao mặc kệ mày tên gì, mày có gọi tao là ông nội cũng....
Cậu lập tức khựng lại, "Tiểu chủ nhân???"
Thần kinh liên kết vô cùng thành thật, "Trên người ngài có hơi thở của chủ nhân tôi, vậy ngài chính là chủ nhân thứ hai của tôi."
Thời Tễ chưa từng biết 8301 lại có chủ nhân thứ hai.
Còn Tạ Chước thì, bằng mắt thường cũng thấy được, nở hoa luôn rồi.
"Bảo bối, em đúng là thần kinh liên kết đáng yêu nhất thế giới này! Nhìn xem sắc xanh non này, tràn đầy sức sống, em chính là hai sợi dây có linh tính nhất trong đám trí tuệ nhân tạo đó! Nút chết không xứng với em, em phải lớn lên thật khỏe mạnh, rồi sau này hết lòng phục vụ cho hai vị chủ nhân của em nhé."
Trước khi rời khỏi chiến hạm, Tạ Chước lại vòng lại, cúi xuống nói với thần kinh liên kết, "À đúng rồi, tiểu chủ nhân của em...."
Alpha tóc bạc khẽ nhướng mày, môi cong lên một nụ cười lười biếng pha chút lưu manh, "Một chút cũng không nhỏ đâu."
*tiểu cũng có nghĩa là nhỏ đó.