Thời Tễ không buồn nghe những lời dơ bẩn kia, dẫn theo hồ ly đến thẳng văn phòng hiệu trưởng Hertz.
"Các cậu, các cậu đi trộm thi thể của thiếu tướng Cố về rồi sao???"
Hiệu trưởng Hertz suýt chút nữa bị dọa cho ngất xỉu.
Hồ ly thu lại bộ xương khô không đầu, trong lòng chỉ ôm một cái đầu lâu.
Đầu lâu bây giờ được trang trí bằng hoa hồng, nó giơ lên cho hiệu trưởng Hertz xem.
"Không.... trộm, quang minh... lấy... về."
Hiệu trưởng nhìn thấy cái đầu lâu cắm hoa hồng kia, hít mạnh một ngụm khí lạnh, "——"
Sau đó nghe nói là ngay trước mắt Hoàng Đế, quang minh chính đại mở nắp quan tài lấy đi.
Điện tâm đồ của ông, "————"
Bình tĩnh lại, hiệu trưởng Hertz vuốt râu xanh hỏi, "Có phải ta nên nâng cấp hệ thống phòng vệ của học viện không?"
"Không cần đâu, hệ thống của ngài đối với quân đội đế quốc mà nói còn chẳng chịu nổi một đòn."
Nếu Tạ Thần thật sự muốn ra tay, một cái học viện Hertz cũng có thể bị san thành bình địa trong chớp mắt.
Nhưng mà, Tạ Thần hiện tại không có ý định kiếm chuyện với ai khác.
Chỉ sợ trong lòng chỉ có mạng của Tạ Chước.
Thời Tễ đột nhiên giật mình nghĩ đến tên nhóc đó biến đi đâu rồi, không lẽ nhanh như vậy mà đã—
Qua khung cửa sổ kính kiểu Âu cổ, anh nhìn thấy Tạ Chước đang đứng giữa một đám con gái, cười ngả nghiêng, tay chân múa may hình dung gì đó với bọn họ.
Chỏm tóc trái tim nhỏ trên đỉnh đầu rung rung, trông phấn khích khỏi nói.
Cho nên.
Cái chỏm tóc trái tim ngốc nghếch đó có thể vểnh lên với bất kỳ ai phải không?
"Thời Tễ, Tiểu Thời Tễ, chỉ huy?"
Hiệu trưởng Hertz phải gọi liền mấy tiếng mới kéo được Thời Tễ về lại thực tại.
Sắc mặt Thời Tễ vẫn lạnh nhạt, khẽ 'ừ' một tiếng, "Tiếp tục."
".....Ta nói xong rồi." Hiệu trưởng Hertz nhìn vẻ mặt vô cùng lạnh lẽo của anh, cuối cùng chậm rãi nói.
"Không có cách nào cứu được thiếu tướng."
Hồ ly ôm lấy đầu lâu, chậm rãi cúi đầu che giấu nỗi bi thương.
Thời Tễ lại nhíu mày, "Có."
"Bạch tuộc của ngài, trước đây dù bị đâm xuyên đầu vẫn có thể sống sót, dù sau đó mất hết yêu lực, nhưng đúng là nó đã tái sinh."
Lần đầu tiên Thời Tễ cúi mình vì người khác, "Xin nhờ ngài."
Nghe thấy tiếng gọi, con bạch tuộc nhỏ liền chui ra khỏi tay áo hiệu trưởng.
Nó nhìn thấy động tác cúi đầu của chỉ huy, gấp đến mức quay vòng vòng trên tay hiệu trưởng, vung xúc tu đánh loạn vào người chủ nhân của nó.
'Đồng ý đi, đồng ý đi, đồng ý đi.'
Hiệu trưởng Hertz: "......"
Hồ ly lập tức 'phịch' một tiếng quỳ xuống đất, cầu xin lão hiệu trưởng, "Tô... Tiện... làm gì... cũng được."
Đôi mắt già nua của hiệu trưởng nhìn về phía họ, cuối cùng đành bất lực lắc đầu với Thời Tễ.
"Tiểu Thời Tễ, sao con luôn không chịu nghe lời như vậy."
Con mèo nhỏ này tuổi cũng chẳng lớn, nhưng lại cứng đầu hơn bất kỳ ai, cuối cùng chỉ khiến bản thân mình đầy thương tích.
"....Ý ngài là, dùng máu của tôi để tưới cho cậu ấy?" Thời Tễ hỏi sau khi nghe xong.
Những lời quá phức tạp hiệu trưởng Hertz không nói nhiều, chỉ nói, "Máu của con quý giá hơn bất kỳ linh đan diệu dược nào trên đời."
Thời Tễ từng chứng kiến năng lực chữa lành của bản thân, chỉ cần vết thương không quá sâu, anh chỉ l**m nhẹ một cái là có thể lành lại.
Hiệu trưởng Hertz thì sở hữu năng lực trị liệu mạnh mẽ, nếu hai người kết hợp, biết đâu sẽ thật sự tạo nên kỳ tích.
Nhưng hiệu trưởng Hertz lại lắc đầu, "Vài năm, mười mấy năm, thậm chí trăm năm, cũng chưa chắc khiến cậu ấy từ trong đất nảy mầm."
Thời Tễ nói, "Thử xem sao."
Còn hơn là hoàn toàn không có hy vọng.
Ít nhất con hồ ly này có hy vọng, sẽ không một lòng muốn chết nữa.
Hiệu trưởng Hertz nhìn anh, "Con biết điều này có nghĩa là gì không, con sẽ phải truyền máu cho cậu ấy mỗi ngày."
Người đầu tiên mà Thời Tễ nhìn thấy khi sinh ra chính là ông.
Làm sao ông lại không rõ thể chất của bé mèo con này được.
Là đứa xinh đẹp và nhõng nhẽo nhất, làn da trong suốt trắng như tuyết, lông mi lúc nào cũng ướt đẫm dính vào nhau, chỉ biết m*t chóp đuôi nhỏ, giọng non nớt nũng nịu kêu 'meo meo'.
Tiêm một mũi thì liền khóc, cũng không phải gào khóc, mà là tủi thân nghẹn ngào thút tha thút thít.
Nhưng chỉ cần vỗ về một chút, liền ngoan ngoãn dùng chiếc đuôi nhỏ ấy quấn lấy ngón tay người ta, cả người cuộn tròn rúc vào.
Không có cảm giác an toàn, rất thích dựa dẫm vào người khác, cũng rất dễ tin người.
"Quên luôn cả đau đớn do tiêm rồi à?"
"Cái tính mềm lòng lại dính người như con, sau này sẽ chịu không ít khổ đấy."
Bé mèo con nghe không hiểu, nghiêng đầu dùng đôi mắt như hạt thủy tinh nhìn ông.
Tưởng rằng hiệu trưởng đang tự trách, liền chỉ chỉ vào vết bầm tím nơi mu bàn tay do kim tiêm để lại, chiếc đuôi nhỏ vừa mọc ra lớp lông tơ trắng mịn, khẽ lắc lư ló ra khỏi chiếc áo len trắng.
Giọng ngọng nghịu nũng nịu, "Không... đau."
Hiệu trưởng Hertz nhìn nó, cuối cùng lặng lẽ nhắm mắt lại, nhẫn tâm xoay người rời đi.
Tiểu Thời Tễ bám lên thành lồng kính, ngơ ngác nhìn theo, chiếc áo len trượt xuống lộ ra nửa bên vai trắng nõn, cuối cùng lắc lư đuôi mèo nhỏ vẫy vẫy tay với ông, "Ông nội tạm biệt!"
***
Thời Tễ khép hai ngón tay lại, rạch một đường vào vùng da giữa ngón trỏ và ngón cái.
Máu theo cổ tay trắng nõn nhỏ xuống túi máu, từng giọt tí tách tụ lại thành một túi nhỏ.
Anh thu tay lại, thản nhiên nói với hồ ly, "Dùng trước đi, dùng hết thì tìm tôi, hoặc nhắn tin cho tôi."
Ngón tay hồ ly run rẩy nhận lấy túi máu, "Đủ...."
Vậy là đủ rồi.
Nó không thể để chỉ huy hy sinh như vậy, cùng lắm sau này dùng máu của chính nó nuôi thiếu tướng, dù sao cũng chỉ là một ảo tưởng hư vô mờ mịt.
"Cậu không cần cảm thấy mắc nợ tôi cái gì, một nhát đó coi như trả lại đau đớn lúc trước tôi bẻ gãy đuôi của cậu."
Hồ ly mất đuôi chẳng khác gì mất nửa mạng.
Tô Tiện lắc đầu, "Ngươi... vì... cứu ta."
Nếu không, nó đã bị quân đội đế quốc tiêu diệt từ lâu rồi.
"Giống nhau thôi. Tôi cũng đâu phải chỉ vì cậu."
"Cố Mộ Chi không chỉ là Alpha của cậu, còn là đệ tử của tôi."
Sắc mặt Thời Tễ lạnh nhạt, "Không phải rất giỏi trồng hoa sao? Mau trồng ra cậu ấy đi, trong văn phòng tôi còn cả đống tài liệu chờ cậu ấy dọn dẹp đấy."
Hồ ly cắn môi nhìn anh rất lâu, rồi chậm rãi giang hai tay, "....Ôm một cái."
Thời Tễ buồn cười cười khẩy một cái, sao hai cái đứa nhỏ này càng ngày càng giống nhau vậy.
Anh ôm lấy hồ ly một cách qua loa, kết quả lúc buông ra, mắt hồ ly rơi mất một bên.
Thời Tễ: "....Tôi không có đụng."
Hồ ly nâng con ngươi vàng kim rơi ra của mình, "Hả?"
Rồi nó 'ồ' một tiếng, "Ta tự.....móc."
Nó nâng con ngươi vàng xinh đẹp kia lên, để trong lòng bàn tay hóa thành một viên ngọc vàng trong suốt lấp lánh, "Tặng cho ngươi."
Đôi mắt của hồ ly, có thể nhìn thấy trái tim người khác.
Thời Tễ thấy nó nâng niu hồi lâu, cuối cùng đưa tay nhận lấy, "Cảm ơn. Vậy cậu phải làm sao đây?"
Một bên mắt của nó giờ chỉ còn lại một hốc trống tối om.
Hồ ly sờ sờ, "Không.... đẹp nữa."
Nó xé một mảnh vải từ chiếc áo choàng đỏ, buộc ngang che bên mắt đó lại, "....Thế này?"
Thời Tễ cười một cái, "Đều đẹp như nhau."
***
Thời Tễ mặt không đổi sắc bước ra khỏi văn phòng, không vội xuống lầu mà lách người vào căn phòng trống bên cạnh.
Anh tựa lưng vào cửa th* d*c nặng nề, giơ cổ tay lên.
Đôi môi mỏng nhẹ nhàng áp lên, mồ hôi li ti trên trán trong suốt lấp lánh, rất lâu sau mới như kiệt sức lại tựa lưng lên cửa.
Trên hành lang vang lên giọng nói của tiểu yêu tinh, "Chỉ huy? Anh vẫn chưa nói chuyện xong sao?"
Thần kinh trong đầu Thời Tễ vừa bị k*ch th*ch một trận, tâm trí mơ hồ nghĩ về cảnh tượng vừa rồi.
Thiếu niên tóc bạc dưới lầu tươi cười rạng rỡ, vểnh chỏm tóc trái tim ngốc nghếch, vẫy đuôi với bất kỳ ai.
Ở Tinh Hệ Thứ Ba, cậu từ đâu đột nhiên xuất hiện, đánh bại tất cả mọi người.
Cho đến giờ, anh vẫn không biết Tạ Chước đã làm cách nào để tới đó, và vì sao lại biết chính xác vị trí của anh.
Thậm chí còn có thể dễ dàng điều khiển chiến hạm chuyên dụng của anh, trở thành chủ nhân thứ hai được chiến hạm công nhận.
'Chó con của ngươi, đã che giấu tin tức tố của mình với ngươi.'
Thời Tễ không thích loại cảm giác này.
Không thể kiểm soát.
Lúc gần lúc xa.
Thật ra bọn họ vẫn chưa đến mức trao trọn trái tim cho nhau, đúng không?
Rõ ràng chỉ là một Alpha thôi, vì sao anh lại có cảm giác không thể thở nổi.
Dấu ấn sóng nước sau gáy đã hoàn toàn biến mất, anh không còn bị Tạ Chước ảnh hưởng nữa.
Không sao rồi.
Không sao nữa rồi, Thời Tễ.
Tạ Chước ngoài cửa đẩy cửa văn phòng hiệu trưởng Hertz ra, bên trong trống không, hiện trưởng đã cùng hồ ly bước vào ảo cảnh.
"Ể?"
Cậu vẫn đang canh ở dưới lầu, chỉ huy nhà cậu vẫn chưa rời đi mà.
"Chỉ huy?" Tạ Chước bắt đầu đi dọc tầng hai, tìm từng phòng một, cho đến khi cậu tiến lại gần một căn phòng, ngửi thấy mùi tin tức tố rất nhạt.
Hương sơn trà thanh mát, xen lẫn vị ngọt đậm đầy mê hoặc, dư vị còn phảng phất chút ngậy ngọt như sữa...
Dấu ấn đã biến mất, kỳ ph*t t*nh của chỉ huy, lại đến sao?
"Chỉ huy? Anh ở trong đó hả?"
Tiếng gõ cửa vang vọng khắp văn phòng, Thời Tễ tựa lưng vào cửa, ngửi thấy hơi thở sóng biển quen thuộc.
Đã từng bị đánh dấu, nên rất quen thuộc, dễ sinh ra cảm giác dựa dẫm.
Thôi vậy...
"Anh còn không mở cửa, em sẽ xông vào đó...." Tạ Chước ngoài cửa sốt ruột quay vòng vòng, "Sao vậy, có phải vết thương đau không, không có gì mất mặt mà chỉ huy, nếu anh đau thì cứ cắn em đi...."
Cửa 'cạch' một tiếng mở ra, trái tim treo lơ lửng của Tạ Chước vừa mới rơi xuống.
Bất ngờ bị túm cổ áo kéo thẳng vào bóng tối—
Cậu từ hành lang sáng trưng bước vào, bên trong tối đen cái gì cũng không thấy, vai bị ấn lên cửa không nặng không nhẹ, cằm bị khẩu súng bạc lạnh lẽo dí vào.
"......"
Tạ Chước bị buộc phải ngửa đầu, mái tóc bạc rối loạn tựa vào cửa, yết hầu lặng lẽ bị họng súng cứng lạnh lướt qua một vòng.
Cậu cười khẽ, giọng trầm khàn đầy quyến rũ, "Anh đây là....."
Lời còn chưa dứt, cậu đột nhiên mím môi nghẹn ra một tiếng rên khẽ, họng súng lạnh băng ép sát lên yết hầu, xương quai xanh lộ ra nơi cổ áo bị mèo nhỏ hung hăng cắn một cái.
***
***
Nghe nói, có người muốn xem mèo nhỏ ghen?!
Mèo nhỏ: Siêu hung dữ nhá!