Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc

Chương 89

"Cỏ bạc hà mèo."

 

Thiếu niên tóc bạc toàn thân như được hoa bao phủ, trầm lặng yên tĩnh thay anh trả lời.

 

Giọng nói của cậu mang theo chút khàn khàn như hạt muối biển, trầm thấp từ tính dễ nghe, mê hoặc lòng người.

 

"Mùi hương mà tất cả động vật họ mèo đều không thể kháng cự, bọn chúng sẽ như bị dụ dỗ, ánh mắt mơ màng, cọ xát thân thể, lăn lộn khắp nơi, nhào vào lòng em kêu meo meo dụi tới dụi lui."

 

Dù là mèo con lạnh lùng kiêu ngạo đến mấy, cũng sẽ trở nên ngoan ngoãn đáng yêu.

 

"Anh sẽ mê mẩn trong lòng em, nghiện đến mức mất đi lý trí."

 

Tạ Chước không muốn để anh biết.

 

Loại hấp dẫn bẩm sinh như vậy thật sự quá phạm quy rồi.

 

Không công bằng với mèo nhỏ nhà cậu.

 

Trước khi chỉ huy thích mình, Tạ Chước chưa từng có ý định phát tán dù chỉ một chút tin tức tố cỏ bạc hà mèo.

 

Dù cậu may mắn được chỉ huy yêu thích, thì điều đó cũng không công bằng, có lẽ chỉ huy không thích cảm giác này.

 

Vì vậy Tạ Chước thật ra đã định sẽ che giấu cả đời.

 

"Cậu...."

 

Thời Tễ cố gắng kiềm chế hơi thở, đưa tay che lấy sau gáy đang nóng ran, gần như bị dụ dỗ đến không nói nên lời.

 

Không cần triệu hồi, đôi tai mèo trắng như tuyết đã vểnh lên giữa mái tóc.

 

Thời Tễ đưa tay đè l*n đ*nh đầu, muốn ấn nó xuống, nhưng lòng bàn tay ấn vào lớp lông mềm mại, ép đến phát đau mà nó vẫn không biến mất....

 

Trong đáy mắt anh phủ một lớp nước mờ mịt.

 

Quay đầu nhìn Tạ Chước.

 

Gần như không thể khống chế, nhấc chân muốn bước về phía cậu.

 

Giống như lời cậu mô tả, nhào vào lòng cậu, meo meo dụi tới dụi lui.

 

Thời Tễ không thích cảm giác mất khống chế này.

 

Tựa như con mồi yếu đuối không có sức phản kháng, chỉ có thể từng bước đi vào cái bẫy dịu dàng của thợ săn.

 

Thời Tễ không thể ngăn bước chân mình lại, anh khẽ rên một tiếng, đầu gối khuỵu xuống ngã về phía trước—

 

"Được rồi được rồi, không sao rồi."

 

Tạ Chước gần như ngay lập tức đỡ lấy chỉ huy đang chao đảo sắp ngã, tin tức tố bị cậu thu hồi lại toàn bộ, cậu ôm lấy thân hình gầy mảnh, cúi đầu giọng khàn nhẹ nói, "Anh xem, em đã nói rồi mà, không thể để anh biết."

 

Thiếu niên cụp mắt, má khẽ cọ vào tai mèo nhỏ của anh.

 

Giọng nói khẽ khàng gần như cố chấp, "Không được không để ý đến em, không được đuổi em đi, không được rời khỏi em, còn phải thưởng cho em nữa."

 

"......"

 

Tên nhóc được đằng chân lân đằng đầu.

 

Thời Tễ ngẩng đầu định nói gì đó, nhưng chóp mũi lại vương chút tin tức tố còn sót lại, anh vùi mặt vào cổ thiếu niên, khao khát tìm kiếm chút cỏ bạc hà mèo mơ hồ ấy.

 

"Tạ Chước..."

 

Giọng nói thanh lãnh khẽ run ở cuối câu, má trắng như sứ dán sát vào cổ cậu, có chút sốt ruột cọ loạn xạ, "Hết rồi."

 

Toàn thân Tạ Chước cứng đờ.

 

Yết hầu khẽ chuyển động, giọng rõ ràng khàn đi, "Nhịn một chút, anh vẫn đang bị ảnh hưởng, sẽ sớm ổn lại thôi..."

 

Bàn tay cậu khô ráo ấm áp, dịu dàng vuốt dọc sống lưng ẩn dưới lớp sơ mi trắng.

 

Mày mắt Thời Tễ ướt át phủ một tầng sương mỏng, đôi môi mỏng bị anh mím nhẹ ửng hồng, tâm trí hỗn loạn như sương mù, lại như chìm vào lớp kẹo bông.

 

Ngón tay anh siết chặt lấy áo hoodie đen, khớp tay trắng ngần xinh đẹp.

 

Hô hấp hỗn loạn vương vấn mùi bạc hà mèo như có như không, giọng Thời Tễ thanh lãnh mà kiềm chế, "Tôi không giận cậu."

 

"Ba phút."

 

"Được không?"

 

***

 

Tạ Chước không biết chỉ huy có giữ lời hay không, nhưng nhìn khuôn mặt này, mọi lời từ chối đều không thốt ra được.

 

Cậu biết, chỉ huy bây giờ vẫn đang bị ảnh hưởng, sau khi tỉnh táo lại nhất định sẽ tức giận.

 

"Nếu anh giận, em sẽ dỗ anh."

 

Tạ Chước cúi đầu hôn nhẹ lên tai mèo nhỏ của anh, rõ ràng cảm nhận được người trong lòng khẽ run lên một chút.

 

Giọng thiếu niên khàn khàn đầy từ tính vang lên giữa đêm tối.

 

"Đừng giận lâu quá."

 

"......"

 

Tạ Chước nửa ôm lấy người trong lòng, đầu chậm rãi rũ xuống để cần cổ yếu ớt tựa vào vai mình, tư thế này sẽ không khiến anh quá mệt.

 

Ánh mắt Thời Tễ thanh lãnh mơ hồ, nhìn chằm chằm cậu, yết hầu khẽ trượt xuống—

 

"Chỉ huy!!!"

 

Ngoài sân truyền đến giọng nói vui vẻ của Ryan, "Anh có ở nhà không?"

 

Tạ Chước vừa mới phát ra chút tin tức tố, ".....Á a."

 

Lúc này hai người đang ở trong sân, chỉ cách Ryan một cái sân, chỉ cần cậu ta bước tới cửa liếc mắt một cái là phát hiện.

 

"Đợi...."

 

Tạ Chước còn chưa nói xong, đã bị chỉ huy đẩy thẳng vào bụi hoa.

 

Cậu ngã nhào vào bụi hoa hồng vải thiều thơm ngát, là món quà mà hồ ly tặng cho chỉ huy, đang nở rộ khắp sân.

 

Thiếu niên tóc bạc cao gầy, dù ngã cũng nhớ bảo vệ người trong lòng.

 

Gai hoa hồng cứa qua má, cổ, mu bàn tay cậu.....

 

Tạ Chước chỉ hơi nhíu mày vì đau, nét mặt hoàn toàn không có lấy một chút tức giận.

 

"Nóng vội vậy luôn hả? Chỉ huy ~ "

 

Cậu đoán được suy nghĩ của chỉ huy, vào sảnh trước thì không kịp, mà lại chẳng muốn ra ngoài ứng phó với tiểu Omega ồn ào kia.

 

Cho nên phải lén lút mang cậu đi trốn.

 

Thời Tễ đưa tay che miệng cậu, gương mặt vẫn lạnh lùng bình tĩnh, lông mi ướt đẫm nước, anh cúi đầu nhẹ nhàng l**m lên má cậu, vết thương trong miệng anh ngay lập tức khép lại, "....Không nghe, tiếp tục."

 

"......"

 

"Ơ?" Ryan nghi hoặc nhón chân nhìn vào trong, "Chỉ huy không có ở đây sao?"

 

Sở Đàn Tinh ôm một giỏ lê thơm nhỏ, ánh mắt lướt qua tách trà nóng đang bốc hơi nghi ngút trong sân.

 

Cậu ta hờ hững nói, "Có lẽ vậy."

 

"A, tôi còn muốn mời chỉ huy ăn thử lê thơm nhỏ cơ mà."

 

Ryan phụng phịu phồng má tỏ vẻ tiếc nuối.

 

Sở Đàn Tinh nói: "Mai ăn cũng được mà, để ở cửa nhé?"

 

Ryan nghĩ ngợi một chút rồi lập tức phản đối, "Lỡ bị trộm thì sao? Đây là tôi tự tay hái đó!"

 

Sở Đàn Tinh hỏi lại, "Ai hái?"

 

Tiểu Omega mặt không đổi sắc lần nữa lên tiếng,"....Lỡ bị trộm thì sao? Đây là Đàn Tinh tự tay hái đó!"

 

Sở Đàn Tinh cười một tiếng.

 

"Cũng tại cây lê đó cao quá, với lại tôi cũng có hái mà, tôi không phải đã cưỡi trên cổ cậu hái được mấy quả rồi sao."

 

Lông mày Sở Đàn Tinh khẽ khựng lại, trong mắt thoáng hiện lên hình ảnh tiểu Omega ngồi trên vai cậu, nắm tóc cậu hất hàm chỉ tay năm ngón, bắp chân nhỏ dưới chiếc quần yếm kẻ phong cách Anh quốc, đi tất trắng khẽ đá vào người cậu làm trái tim cũng ngứa ran.

 

Alpha lạnh lùng trên mặt hiện lên vài phần không tự nhiên.

 

Ryan ngạc nhiên nhìn cậu, "Sao thế, cậu không lẽ quên rồi hả?"

 

Sở Đàn Tinh: "Cũng chỉ có mấy quả thôi, nặng quá cõng không nổi."

 

Đôi mắt Ryan trừng lớn, "??? Cậu nói ai nặng!!!"

 

Sở Đàn Tinh cong môi, hỏi, "Đặt ở đâu đây?"

 

Ryan nghĩ nghĩ, lần trước bọn họ từng khiêng Tạ Chước vào biệt thự, nên biết mật khẩu, do dự một lát rồi nói, "Vậy thì tụi mình không vào phòng, để ở trong sân là được rồi."

 

Sở Đàn Tinh không có ý kiến, hai người nhập mật khẩu rồi bước vào trong sân.

 

Giữa bụi hoa hồng, tâm trí Thời Tễ đã sớm bị cỏ bạc hà mèo mê hoặc, không còn nghe rõ bất cứ điều gì, cũng chẳng quan tâm có ai đến hay không.

 

Nhưng Tạ Chước thì vẫn còn tỉnh táo, da đầu cậu bị k*ch th*ch đến mức hơi tê rần.

 

Chết tiệt, thật sự vào rồi.

 

Không phải chứ...

 

"Khoan khoan khoan..." Tạ Chước sợ bị phát hiện, vội vã thu lại tin tức tố của mình.

 

Con mèo nhỏ đang cọ loạn trên người cậu: "......"

 

Anh ngơ ngác ngẩng đầu lênđôi môi bị cọ đến ướt bóng lấp lánh, mí mắt phủ một tầng hồng phớt, gương mặt thanh lãnh kiêu ngạo cứ thế nhìn chằm chằm vào cậu.

 

"Hết rồi...."

 

Tim Tạ Chước như muốn tan chảy.

 

Cậu dùng khẩu hình khẽ nói, "Bây giờ không được.....hơn nữa đã hết ba phút rồi."

 

Alpha của anh nói, đã hết ba phút, anh không còn cỏ bạc hà mèo nữa.

 

"Ò." Thời Tễ buồn bã lên tiếng.

 

Chỉ huy với chiếc áo sơ mi xộc xệch trông ngoan ngoãn khác thường so với mọi ngày, Tạ Chước cuối cùng cũng yên tâm, âm thầm cầu mong hai tên phiền toái kia mau rời đi.

 

Bỗng một lớp lông tơ mịn nhẹ lướt qua cằm cậu, một dòng điện tê dại chạy khắp người.

 

Tạ Chước nhìn đuôi mèo nhỏ có chóp màu hồng nhạt ở cằm, được những ngón tay thon dài đẹp đẽ khẽ miết.

 

Thời Tễ mặt không biểu cảm nhìn cậu, đưa đuôi mèo nhỏ nhất trên người mình cho cậu, "Đổi thêm một phút."

Bình Luận (0)
Comment