Đuôi mèo nhỏ mềm mại trơn mượt được nhét vào tay cậu.
Thời Tễ dùng đôi mắt thanh lãnh xinh đẹp nhìn chằm chằm cậu.
Ý tứ rất rõ ràng.
Cậu nên cho tôi cỏ bạc hà mèo rồi.
"......" Tạ Chước nghe tiếng bước chân xung quanh, đại khái đoán được cái đôi phiền phức kia giờ chắc vừa mới đến sân nhỏ.
Lúc này cậu mà tỏa ra tin tức tố chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới.
Tiểu Omega kia sẽ kinh ngạc mà 'ủa' một tiếng, rồi tò mò đi tới hỏi cậu đang làm gì, sau đó phát ra tiếng kêu chói tai, cuối cùng xấu hổ nhào vào lòng Sở Đàn Tinh.
Không lệch một chữ.
Tuyệt vời!
"Bảo bối, bây giờ vẫn chưa được, chờ thêm một chút nhé?" Tạ Chước hạ giọng, dịu dàng hết mức để dỗ dành Thời Tễ.
Đừng nói một phút, dù là một trăm phút, một vạn phút, hay cả đời này cũng được!
Chỉ cần chỉ huy nhà cậu nguyện ý.
Tạ Chước thà cả đời này làm một cái máy phát cỏ bạc hà mèo vô tình khiến người ta sướng chết cũng được :-D
Thời Tễ vẫn mặt không biểu cảm nhìn cậu.
Tạ Chước nghĩ thầm, may quá may quá, mới chỉ ngửi cỏ bạc hà mèo có hơn mười phút, chắc vẫn chưa đến mức mất lý trí—
Tí tách.
Một thứ gì đó ươn ướt trong suốt, rơi xuống mu bàn tay cậu.
—hoàn toàn.
Chỉ huy cao gầy xinh đẹp lúc này đang rúc vào người cậu.
Tạ Chước sợ gai hoa hồng làm anh bị thương, gần như lấy cả người bao bọc nửa thân anh lại.
Sơ mi trắng nhăn nhúm lộn xộn, đuôi mèo nhỏ đẩy vạt áo lên lộ ra đường eo mảnh mai màu ngọc, hõm eo mịn màng lõm vào một chút, chóp đuôi mềm mại phủ đầy lông tơ lúc này đang bị người ta cầm trong tay.
Nắm đuôi mèo của anh.
Trong khi chẳng có chút cỏ bạc hà mèo nào.
Viền mắt Thời Tễ đỏ hoe, những giọt nước mắt trong suốt rơi lã chã xuống.
Tạ Chước chết lặng.
Tạ Chước hoàn toàn chết lặng.
Cậu từng thấy nhiều con mèo bị cỏ bạc hà mèo dụ dỗ, nhưng Thời Tễ rõ ràng là con đặc biệt nhất.
Anh sẽ không quá mãnh liệt đòi hỏi, cũng chẳng cuồng nhiệt meo meo cọ sát một cách hứng phấn, chỉ biết ngoan ngoãn, hơi sốt ruột cọ vào cổ cậu.
Ngay cả khi muốn cũng không làm nũng, chỉ trao đổi ngang giá với cậu.
Ví dụ như giúp cậu l**m vết thương, hoặc cho cậu chơi với đuôi mèo nhỏ.
Giống như trong một lớp học ồn ào náo loạn, tất cả học sinh đều chen chúc tranh nhau, chỉ có mình anh là búp bê xinh đẹp ngồi yên một chỗ chờ thầy giáo phát sữa bò.
"Đừng khóc đừng khóc...."
Tim Tạ Chước như bị những giọt nước mắt ấy nhỏ ướt đến tan nát.
Chỉ muốn quay lại túm lấy hai tên kia, quăng lên quay như Phong Hỏa Luân, rồi dốc hết sức mà ném văng đi.
Sau đó cho anh thật nhiều, thật nhiều cỏ bạc hà mèo.
Thời Tễ nghiêng đầu, tránh khỏi tay cậu, mắt đỏ hoe mà lấy lại đuôi mèo nhỏ của mình.
Đồ lừa đảo.
Giây tiếp theo, mí mắt bị ai đó hôn nhẹ một cái.
Thời Tễ nâng hàng mi ướt át lên, đôi mắt long lanh nhìn về phía đồ lừa đảo kia.
Tạ Chước dùng đầu ngón tay khô ráo khẽ vuốt nơi khóe mắt anh, vuốt ra một vệt đỏ ửng mờ mờ.
Sau đó trượt xuống bên tai, lòng bàn tay lướt qua lớp da trắng mỏng sau gáy, nhẹ nhàng ấn thần mình của cậu xuống—
"Cái kia tạm thời chưa được, nhưng có cái này...."
Tạ Chước khẽ cạy đôi môi mềm mại mát lạnh của anh, "Muốn không?"
Thời Tễ nhìn vào đôi mắt hoa đào hơi cong lên của cậu, đẹp như vầng trăng lưỡi liềm nơi chân trời, trồng đầy hoa đào nở rộ, sau đó ngoan ngoãn há miệng ra—
Chết tiệt.
Sao lại có thể ngoan như thế chứ a a a!!!
Tạ Chước như thể chính mình vừa hít cỏ bạc hà mèo, không thể kiềm chế được mà ngẩng đầu bắt đầu điên cuồng hôn anh một trận.
"A....."
Đầu lưỡi Thời Tễ bị đau không nhịn được kêu lên một tiếng.
Bụng dưới Tạ Chước lập tức tê rần.
Ngay sau đó giọng của Ryan vang lên, "Tiếng gì vậy?"
Omega trong sân đang cầm lê xanh nhỏ, vừa định học theo tiểu yêu tinh tóc bạc tạo hình trái tim, sưởi ấm tâm tình chỉ huy cả ngày.
Đột nhiên nghe thấy âm thanh rất nhỏ truyền ra từ bụi hoa.
"Chỉ huy, anh có ở đó không?"
Tạ Chước vội vã bịt miệng Thời Tễ lại, sợ anh lại phát ra tiếng.
Tư thế này rõ ràng khiến Thời Tễ không thoải mái, anh khẽ cau mày, đôi mắt ướt át đỏ hoe trừng Tạ Chước.
Tạ Chước bị k*ch th*ch đến mức cả đầu óc tê dại, "Em sai rồi...."
Tiếng bước chân trong sân từ xa đến gần, rõ ràng là tiểu Ryan tò mò muốn đi qua xem thử.
Anh mẹ nó mau cút đi!!!
Tạ Chước chưa bao giờ muốn b*p ch*t một người như lúc này.
Sở Đàn Tinh rốt cuộc có được không vậy, hai người đã ra ngoài hẹn hò rồi, tiểu O kia còn cưỡi cổ anh ta nữa, sao mà còn có thể nhảy nhót tung tăng xuống giường được chứ!?
Thật làm mất mặt Alpha bọn họ.
Cậu ngẩng đầu hôn lên mắt chỉ huy một cái, xin lỗi một cách tự nhiên và thành thạo, "Đừng khóc đừng khóc, em sai rồi."
Bị phát hiện thì phát hiện đi, nhìn xem chỉ huy nhà cậu đáng thương đến mức nào rồi.
Ryan đột nhiên dừng bước.
Nghi hoặc nhìn tay Sở Đàn Tinh đang túm sau gáy mình, "Đàn Tinh, sao vậy?"
Sở Đàn Tinh nói: "Về thôi."
Ryan vẫn muốn gặp thần tượng của mình, "Nhưng hình như chỉ huy đang ở....."
Vẻ mặt Sở Đàn Tinh thoáng thay đổi, cuối cùng lạnh nhạt nói, "Không có, đi rồi."
Sau đó cậu ta xách quần yếm của tiểu Omega, lôi người rời khỏi bụi hoa.
Ryan cảm thấy mình như một cái bao nilon, "Cậu bỏ tôi xuống đi!"
Sở Đàn Tinh: "Có gai."
Trong bụi hoa hồng mọc đầy gai nhọn, Omega mặc quần đùi kẻ caro phong Anh quốc, đôi chân trần trắng trẻo lộ ra, một chiếc tất ngắn trượt xuống mắt cá chân.
"Woo woo."
Ryan lập tức ôm chầm lấy cổ Đàn Tinh, mắt cong cong cười, "Cảm ơn Đàn Tinh!"
Sở Đàn Tinh: "....."
Cậu trai khẽ thở dài một tiếng gần như không nghe thấy, rồi mang theo Omega ngốc nghếch vô tư ấy rời khỏi biệt thự.
***
'Bốp ~ '
Tạ Chước vừa buông tay, liền bị đuôi mèo quất một cái.
Thời Tễ mặt không cảm xúc nhìn cậu, gò má trắng mịn bị in hằn dấu tay Alpha.
Thật ra cũng không dùng sức, nhưng nhìn cứ như vừa bị giày vò vậy.
Đánh cậu đấy, có giận không?
Tạ Chước hoàn toàn không coi phần thưởng này là gì, ngồi dậy đưa tay sờ lên chiếc cằm nhọn hồng hồng của chỉ huy, mặt đầy lo lắng xót xa, "Mau há miệng ra cho em xem, lúc nãy cắn trúng chỗ nào rồi?"
"......"
Thời Tễ không nói một lời, đứng dậy định rời đi.
Tin tức tố sóng biển tràn ngập khắp nơi, mang theo hương cỏ bạc hà mèo mát lạnh mê người, khiến động tác đứng dậy của anh khựng lại giữa chừng.
Tạ Chước bị đẩy ngã vào bụi hoa, giọng nói vui vẻ cười không ngừng.
"Mèo nhỏ nhà anh sao lại nói mà không giữ lời vậy?"
"Không phải muốn đi sao, sao lại....."
'Rắc' một tiếng, bàn tay trắng lạnh tinh xảo ngắt xuống một đóa hồng, nhét thẳng vào miệng tên Alpha tóc bạc đang lải nhải.
Tạ Chước: "......"
Cậu ngậm hoa hồng, khẽ ngẩng đầu cười không thành tiếng.
Má.
Y như đang nằm mơ vậy.
Cổ truyền đến cảm giác tê tê chi chít, Thời Tễ không thỏa mãn với việc chỉ hít hà, bắt đầu l**m sau gáy cậu, bị cỏ bạc hà mèo k*ch th*ch đến mức * l**n t*nh m*.
Bỗng nghe giọng Tạ Chước khàn khàn vang lên, "Chỉ huy, em nhốt anh lại có được không?"
Bàn tay Tạ Chước nhẹ nhàng vuốt lên cổ anh, cọ qua lớp da trắng mịn sau gáy.
Nhốt anh lại trong căn biệt thự này, ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Không có thù hận, không có hoàng cung, cũng chẳng có tương lai biến động khó lường.
Mỗi ngày cho anh thật nhiều thật nhiều cỏ bạc hà mèo, để anh mãi mãi không tỉnh táo mà dính lấy mình, bị bắt nạt đến rơm rớm nước mắt vẫn ôm lấy cậu đòi cỏ bạc hà mèo.
Trước kia rốt cuộc là làm sao cậu có thể nhịn được vậy.
Một khi ác niệm được mở khóa, liền như dòng lũ mất kiểm soát, cuốn cậu vào những ảo tưởng đẹp đẽ.
Cho đến khi người trong lòng l**m lên cổ cậu, giọng điệu thanh lãnh lại dính lấy nói, "Không được."
Lông mi của Thời Tễ khẽ run, mái tóc đen hơi ướt cọ vào người cậu, như thể không rời nổi mà ôm lấy cậu thật chặt.
"Tôi chỉ cần một ngày."
Anh chỉ cho phép bản thân buông thả một ngày thôi.