Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc

Chương 91

Đợi sau khi một ngày qua đi, anh vẫn sẽ là vị thần minh cao không thể với tới đó.

 

Tạ Chước hiểu rõ ý anh.

 

Cậu hơi ngẩng đầu lên, mặc cho hoa hồng rơi khỏi môi, "Vậy còn em?"

 

Môi Thời Tễ rơi xuống khoảng không.

 

Ngước mắt nhìn về phía cậu.

 

"Vậy em phải làm sao đây?" Tạ Chước dùng đôi mắt hoa đào dịu dàng lấp lánh nhìn anh, trong mắt tràn ngập ý cười như gió xuân, "Anh vô tình thật đấy, chỉ huy."

 

Anh cho phép bản thân buông thả.

 

Vậy còn em?

 

Dùng xong rồi thì bị vứt bỏ sao?

 

Tạ Chước nhìn đôi môi mỏng đỏ hồng như nhỏ máu của anh, nước rịn ra từ khóe môi thanh lãnh, không nhịn được đưa ngón tay khẽ cọ một cái, cười, "Anh thì sướng rồi."

 

Xung quanh vương vấn hương thơm thanh khiết của hoa hồng vải thiều, sóng biển ẩm ướt lạnh lẽo đọng lại.

 

Thời Tễ mặt không biểu cảm hỏi cậu, "Cậu không sướng sao?"

 

Tạ Chước: "......"

 

Tạ Chước: ".................."

 

Chỉ một câu, đã bị phản bác đến á khẩu.

 

Xong rồi, hình như mèo nhỏ biết dáng vẻ không tỉnh táo của anh ấy rất đáng yêu.

 

Tạ Chước còn chưa kịp ủ rũ được một phút, lại không nhịn được bật cười thành tiếng, cậu nhấc nhẹ người đang ngồi trên đùi mình một cái, khiến anh trượt xuống eo, Thời Tễ mất đà ngã vào ngực cậu, nhíu mày khó chịu nhìn cậu.

 

Alpha của anh khóe mắt đuôi mày toàn là ý cười, "Em chịu thua luôn rồi, sao anh lại thế này chứ?"

 

Đóa hoa hồng vải thiều rơi bên tai thiếu niên tóc bạc, nhưng vẫn không kiều diễm bằng nụ cười của cậu.

 

Thời Tễ lặng lẽ nhìn một lúc, yết hầu khô khốc khẽ chuyển động, cụp mắt tiếp tục cúi người xuống—

 

Môi còn chưa chạm được vào Tạ Chước, bỗng cả thế giới của anh đảo lộn quay cuồng.

 

Tạ Chước ôm lấy anh lăn một vòng giữa bụi hoa hồng, một mảng lớn hoa bị chà đạp đổ rạp, những chiếc gai sắc nhọn xẹt qua người cả hai.

 

Thời Tễ lại không cảm thấy đau.

 

Anh được người ta cẩn thận bảo vệ trong ngực, nghe thấy tiếng tim cậu đập dồn dập.

 

Cho đến khi Tạ Chước lăn đã đời rồi mới dừng lại mắt mày cong cong khẽ th* d*c nhìn anh, "Được rồi."

 

Gai hoa nhọn cứa thành từng vết máu trên người cậu.

 

Thiếu niên tóc bạc kiêu ngạo ngang tàng hoàn toàn không để ý, chỉ cười lười biếng nhìn anh.

 

"Anh trai, đau ~ ~ "

 

***

 

Đợi đến khi hai người từ bụi hoa hồng chui ra thì đã là rạng sáng.

 

Tạ Chước bế anh như công chúa bước vào sảnh trước, "Có đói không?"

 

Thời Tễ lắc đầu, anh đã hít đủ cỏ bạc hà mèo, não bị k*ch th*ch đến mức chỉ còn lại cảm giác thỏa mãn và buồn ngủ.

 

"Muốn tắm rồi ngủ."

 

Tạ Chước bật cười ừ một tiếng, đặt anh lên giường, cúi đầu cởi cúc áo cho anh.

 

Đuôi mèo nhỏ quấn lấy cổ tay cậu, ngăn cản hành động của cậu.

 

Trên mu bàn tay khớp xương rõ ràng, có một dấu vết hồng nhạt đã lành.

 

Tạ Chước ngẩng lên, "Hửm?"

 

Đuôi mèo nhỏ đau lòng hất cổ tay cậu ra, Thời Tễ yếu ớt nhàn nhạt nói, "Ra ngoài đi."

 

"......"

 

Tạ Chước đành tiếc nuối rút lui.

 

Trước khi đi còn liếc thấy áo sơ mi của chỉ huy đã cởi, đường cong thắt eo trắng mịn như ngọc chảy xuống, cậu nhanh chóng đóng cửa lại.

 

Tựa lưng vào tường thở hổn hển hai hơi, miệng lẩm nhẩm mấy lần, "Sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc.... Thôi bỏ đi, mình chính là sắc."

 

"......"

 

Chỉ huy không đói, nhưng Tạ Chước đói.

 

Món tráng miệng hoa đào nhỏ kia không đủ nhét kẽ răng cậu, giờ này căn tin cũng đóng cửa rồi, cậu đành lục đục nấu chút gì đó ăn.

 

Đến khi cậu nhẹ nhàng mở cửa, Thời Tễ đã tắm xong và ngủ rồi.

 

Trong phòng ánh trăng dịu nhẹ, bóng dáng cao gầy nằm nghiêng, thân hình mảnh mai, gầy gò thành một nhúm nhỏ.

 

Không hiểu sao Tạ Chước có chút đau lòng.

 

Rõ ràng trên tinh báo là người luôn kiêu ngạo, khi nằm xuống lại nhỏ bé và ngoan ngoãn đến vậy.

 

'Tôi chỉ cần một ngày.'

 

Rõ ràng thích cỏ bạc hà mèo đến thế, chỉ cần ngửi thôi đuôi mèo nhỏ đã vẫy vẫy nhào vào lòng cậu, nhưng lại kiềm chế chỉ cho phép mình hít một ngày.

 

Anh không cho phép bản thân mất tỉnh táo, cũng không cho phép bản thân được thả lỏng.

 

Tim Tạ Chước mềm nhũn ra như nước, nửa ngồi xổm xuống, hôn nhẹ lên chóp mũi anh, "Chỉ huy, em đi nhé."

 

Thời Tễ ngủ rất nông, mở mắt ra.

 

Không còn bị cỏ bạc hà mèo mê hoặc, đáy mắt anh sáng trong nhưng vẫn còn buồn ngủ.

 

Tạ Chước hỏi, "Đánh thức anh rồi sao?"

 

Thời Tễ khẽ lắc đầu, sau đó nghiêng người nhường chỗ cho cậu, "Lên đi."

 

Tạ Chước sững người, "Hả?" Cậu cũng xứng sao?

 

Thời Tễ không muốn nói nhiều, "Muộn rồi, sáng mai hẵng về."

 

Anh nhường cho Tạ Chước một khoảng ấm áp, sườn mặt buồn ngủ bị in hằn vết hồng nhạt, áo trắng mỏng trên người mềm mại xinh đẹp.

 

Lần đầu tiên được anh trong lúc tỉnh táo mời ngủ chung, Tạ Chước sững sờ đến mức không nói nên lời.

 

"Em em em, vậy em đi tắm cái rồi quay lại."

 

Nếu không cậu chẳng dám bước lên chiếc giường thánh khiết này đâu.

 

Thời Tễ thuận miệng 'ừ' một tiếng, rồi nhắm mắt lại không quan tâm đến cậu nữa.

 

Mười lăm phút sau, An Tiểu Chước đã tắm rửa sạch sẽ, có thể sẵn sàng để thị tẩm, khoác chiếc áo choàng tắm rộng rãi nằm xuống cạnh Thời Tễ.

 

*An Tiểu Chước là truyền nhân của An Lăng Dung đó, dốc hết công sức để được thị tẩm. An Lăng Dung có được nhắc 1 lần ở chương 26 nè.

 

Thời Tễ lại bị đánh thức lần nữa, "Cậu run cái gì vậy?"

 

Alpha tóc bạc với đuôi tóc còn hơi ướt quay đầu nhìn anh, vẻ mặt vô cùng chân thành nói:

 

"An Tiểu Chước lần đầu tiên thị tẩm là như vậy đó."

 

Thời Tễ: "......"

 

Bên cạnh lặng lẽ vương vấn một mùi hương lạnh lẽo, là mùi sữa tắm anh thường dùng, hương trà xanh thoang thoảng, nhưng đã hòa lẫn với hormone tuổi trẻ đặc trưng của Tạ Chước.

 

Thời Tễ im lặng một lúc, chậm rãi dịch người lại gần phía cậu.

 

"Ngủ rồi sao? Ngủ rồi nhỉ...."

 

Suy nghĩ trong mông lung, Thời Tễ bị người ta ôm vào lòng.

 

Lồng ngực người đó nóng hổi, tim đập rất nhanh, như thể thật khó khăn chờ được đến lúc anh ngủ say, mới dám cẩn thận ôm anh vào lòng.

 

Thời Tễ bị đánh thức vài lần đã không còn sức mở mắt nữa.

 

Thôi vậy, cứ tùy cậu đi.

 

***

 

Giấc ngủ lần này của Thời Tễ là sự yên ổn hiếm thấy trong ngày thường.

 

Trong ký ức, anh cũng từng có một khoảng thời gian tươi đẹp hiếm hoi, ngay khi anh bắt đầu biết nhận thức.

 

Vô số gương mặt người lớn xa lạ vây quanh anh với vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ.

 

"Trời ơi, bé mèo này đáng yêu quá đi mất ~ "

 

"Vừa ngoan vừa nghe lời, đôi mắt đẹp như viên bi thủy tinh vậy."

 

"Đây là mèo chiến đấu mang gen chiến đấu cao nhất sao? Trông đáng yêu thế này, đánh người chắc đau lắm nhỉ?"

 

"Dù sao đi nữa, có được nó, gia tộc chúng ta có thể sống sót rồi."

 

Một đám người ồn ào ríu rít vây quanh anh, Thời Tễ khi ấy nằm bò trong lồng nuôi bằng kính, tuy anh không hiểu họ đang nói gì, và bản thân vốn thích sự yên tĩnh.

 

Nhưng anh không hề lộ ra vẻ khó chịu, anh thích sự thiện ý người khác dành cho mình.

 

Tiểu Thời Tễ nằm áp sát lên mặt kính, nghiêng đầu nhìn họ.

 

"Tiểu bảo bối, em nghe được chị nói không? Có thể vẫy đuôi một chút cho chị xem được không?"

 

Một cô gái giơ tinh điện vừa chụp ảnh vừa hào hứng nói với anh.

 

"Nhưng mà nó vẫn chưa hiểu yêu ngữ đâu nhỉ?"

 

Lời còn chưa dứt, mèo con trong lồng nuôi đã vẫy đuôi với họ.

 

Lớp lông tơ vừa mọc ra mịn màng mềm mại, bông xù đáng yêu, còn có thể cong lên thành hình trái tim nhỏ.

 

"A a a!!!"

 

Trái tim thiếu nữ của các cô gái có mặt đều bùng nổ, "Đáng yêu quá trời đáng yêu luôn!"

 

"Bé cưng à, em chính là bé cưng đáng yêu nhất thiên hạ!"

Bình Luận (0)
Comment