Chỉ Là Tiểu Thiếp - Nguyệt Minh Châu

Chương 1

Trời vừa hửng sáng, cơn gió thu se lạnh thổi qua, vườn ươm trong viện tỏa ra hương thơm thanh tịnh của hoa kim ngân.

Khương Nguyên đoan trang ngồi trên sập mỹ nhân bên cửa sổ, ngắm nhìn những cánh hoa tươi tốt đang vươn mình, khóe môi khẽ cong lên.

Vài ngày nữa, chỗ hoa kim ngân này có thể đem phơi khô làm thuốc được rồi.

Nàng ngắm một lúc, rồi lại cúi mắt, tiếp tục từng đường kim mũi chỉ thêu nốt chiếc giày trong tay.

Ngọc Hà từ bếp nhỏ trong viện đi ra, bưng một bát cháo đậu đỏ vừa nấu xong.

Nàng ta vén rèm châu bước vào phòng, bĩu môi, vẻ mặt buồn bực không vui.

"Di nương, dùng chút cháo lót dạ đã."

Di nương thích ăn cháo đậu đỏ, nên sáng sớm nàng ta đã đi nấu. Lửa nhỏ hầm chậm, nấu đủ nửa canh giờ.

Chỉ là nấu cháo xong mới phát hiện, vại sứ đựng táo và đậu trong Mộc Hương Viện lại thấy đáy rồi.

Nhị nãi nãi* Trịnh Kim Châu quán xuyến việc nhà trong phủ Tướng quân, Cát Tường Viện thì sơn hào hải vị, nhưng chi tiêu ăn mặc cấp cho di nương lại keo kiệt bủn xỉn, đến cả một nha hoàn như nàng ta cũng không nhìn nổi.

Nhị nãi nãi*: Bà hai

Ngọc Hà thầm hừ một tiếng, đặt bát cháo lên chiếc kỷ nhỏ bằng gỗ đàn hương bên cạnh.

Ánh mắt lướt qua chiếc giày Khương Nguyên sắp thêu xong, thấy trên ngón tay thon dài trắng nõn lại có thêm mấy vết kim đâm rướm máu, nàng ta không khỏi nhíu mày.

Cát Tường Viện có biết bao nha hoàn, ma ma để sai khiến, thế mà lại giao việc thêu thùa may vá này cho di nương, chẳng biết Nhị nãi nãi rốt cuộc có ý đồ gì.

Khương Nguyên nhẹ giọng nói: "Cứ để đó đi, lát nữa ta ăn sau."

Nhị nãi nãi muốn nàng làm sáu đôi giày cho tiểu thiếu gia, nói là để cầu may mắn thuận lợi, nàng không dám chậm trễ. Mấy ngày nay, nàng làm luôn tay luôn chân, cuối cùng cũng sắp xong.

Hạ mũi kim cuối cùng, Khương Nguyên khẽ thở phào, xoa xoa cánh tay mỏi nhừ rồi nhẹ nhàng đứng dậy.

Ngọc Hà bưng cháo đến trước mặt nàng, giục nàng mau ăn.

Giờ Thìn là lúc phải đến thỉnh an Lão phu nhân, ước chừng thời gian, Khương Nguyên dùng hơn nửa bát cháo.

Lúc sắp ra khỏi viện, nàng bước đến bàn trang điểm, soi gương sửa lại cây trâm bạc trên tóc.

"Di nương có muốn thoa chút son phấn không ạ?"

Mấy ngày nay Khương Nguyên mỗi ngày chỉ ngủ vài canh giờ, quầng mắt có một vầng thâm nhàn nhạt, sắc mặt cũng không tốt lắm, thoa chút son phấn có thể che đi.

Ngọc Hà vừa nói vừa bước tới.

Tuy nhiên, nhìn vào khuôn mặt trong gương đồng, nàng ta lại tự lắc đầu.

Di nương vốn đã xinh đẹp, mắt tựa làn thu, môi như thoa son, nếu trang điểm một chút sẽ trở nên quá diễm lệ.

Mà Lão phu nhân lại không thích phụ nữ quá xinh đẹp mời gọi.

Khương Nguyên cũng nói không cần, bảo Ngọc Hà mang đôi giày mới làm đến Cát Tường Viện, còn mình thì sửa sang lại váy áo, đến Như Ý Đường thỉnh an Lão phu nhân.

Khi đến Như Ý Đường, bữa sáng vẫn chưa được dọn ra.

Nhị nãi nãi Trịnh thị sáng sớm đã sai người đưa tiểu thiếu gia đến Như Ý Đường. Ân Lão phu nhân hôm nay tinh thần đặc biệt tốt, mặt mày hớn hở, đang ôm tiểu thiếu gia, vẻ mặt hiền từ dạy cậu bé hát đồng dao đếm ngón tay.

Bùi Thiếu Lăng vừa tròn ba tuổi, trông lanh lợi khỏe mạnh, sức lại rất lớn.

Cậu bé học vài câu đã mất hứng, ngọ nguậy không yên trong lòng Lão phu nhân, cứ đòi ăn kẹo đậu giòn trên bàn.

Khương Nguyên nề nếp quy củ vấn an xong thì đứng sang một bên. Ân Lão phu nhân liền bảo nàng: "Lấy ít kẹo đào giòn qua đây cho Lăng nhi ăn."

Trong kẹo đào giòn có hạt đào cứng khó nhai, người lớn ăn thì không sao, nhưng Bùi Thiếu Lăng còn nhỏ, ăn những thứ này không chỉ tổn thương tỳ vị mà còn có nguy cơ bị nghẹn.

Khương Nguyên do dự một lúc, nhẹ giọng nói: "Thưa Lão phu nhân, kẹo đào giòn này quá cứng, lại khó tiêu, sẽ làm tổn thương tỳ vị, e là không hợp với thiếu gia ạ."

Ân Lão phu nhân biết Khương Nguyên có biết một chút về y dược.

Trước kia phủ Tướng quân thiếu nô tỳ, muốn mua thêm vài nha hoàn, Khương Nguyên vừa bị bán vào nhà chứa đã được người môi giới đưa tới.

Ngày đến phủ, nàng ăn mặc rách rưới cũ kỹ, viền tay áo đã giặt đến bạc màu, nhưng dung mạo xinh đẹp lại không thể che giấu, đặc biệt là đôi mắt long lanh như sóng mùa thu, vô cùng thu hút.

Ân Lão phu nhân vốn không định nhận nàng.

Ai ngờ trưởng tử đến Như Ý Đường thỉnh an, sau khi nhìn nàng vài lần, liền nhàn nhạt nói rằng nàng đã biết chút y thuật, chi bằng ở lại hầu hạ bên cạnh Lão phu nhân. Lão phu nhân thường bị đau đầu tim đập nhanh, có nàng còn có thể giúp được chút việc.

Ân Lão phu nhân lúc này mới giữ nàng lại.

Nói ra, từ khi Khương Nguyên đến phủ, nàng thường xuyên xoa bóp huyệt đạo trên đầu cho bà, còn làm không ít canh sâm cao gừng để bồi bổ dưỡng thân, chứng đau đầu tim đập nhanh của bà quả thực đã đỡ hơn nhiều.

Ân Lão phu nhân nghĩ ngợi, rồi cúi đầu nói với tiểu thiếu gia trong lòng: "Nếu đã vậy, chúng ta không ăn kẹo đào giòn này nữa nhé? Tổ mẫu cho người lấy bánh hoa quế cho cháu, được không?"

"Không muốn!"

Bùi Thiếu Lăng xoay người giãy ra khỏi lòng Lão phu nhân, hằn học trừng mắt nhìn Khương Nguyên, "phì" một tiếng rõ to về phía nàng: "Di nương lòng dạ xấu xa, không cho ta ăn kẹo!"

Trong sảnh đường nhất thời im phăng phắc.

Khương Nguyên cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch vì xấu hổ và khó xử.

Nha hoàn thân cận của Ân Lão phu nhân là Linh Chi vội cười giảng hòa: "Tiểu thiếu gia đồng ngôn vô kỵ*, di nương chắc sẽ không để bụng chứ?"

Đồng ngôn vô kỵ*: trẻ con có biết gì đâu, lời trẻ con thôi mà

Lời này sao có thể là do một đứa trẻ ba tuổi tự nghĩ ra được? Chắc là có người ở Cát Tường Viện sau lưng nói xấu nàng, mới bị Bùi Thiếu Lăng nghe được.

Dù có để bụng, lúc này nàng cũng sẽ không nói một lời nặng nhẹ nào với đứa cháu mà Ân Lão phu nhân yêu thương.

Khương Nguyên im lặng một lát, cười như không có chuyện gì: "Sẽ không đâu."

Ân Lão phu nhân kéo Bùi Thiếu Lăng lại ôm vào lòng, lấy cho cậu bé một quả hồng khô đỏ au, thấy cháu trai gặm ngon lành, Ân Lão phu nhân cũng cười tít mắt, rồi lại nói với Khương Nguyên: "Đây chỉ là lời đùa của trẻ con, sao có thể coi là thật? Nếu ngươi so đo, vậy mới là lòng dạ hẹp hòi."

Khương Nguyên gật đầu nói phải.

Không lâu sau, nhà bếp mang bữa sáng tới, Khương Nguyên dọn thức ăn, hầu hạ Lão phu nhân và tiểu thiếu gia dùng bữa.

Mãi đến khi mặt trời lên cao, bữa sáng mới kết thúc.

Nếu không có bát cháo đậu đỏ của Ngọc Hà lót dạ, đến lúc nàng được ăn cơm, chắc đã đói đến mức bụng dính vào lưng rồi.

Ở sảnh phụ có món bánh táo nàng thích ăn.

Khương Nguyên ngồi xuống, nhai kỹ nuốt chậm một miếng, đang định uống trà thì Linh Chi đột nhiên bước vào, nói: "Di nương, Lão phu nhân nói hơi đau đầu, muốn di nương qua xoa bóp cho người."

Khương Nguyên gật đầu, vội vàng uống vài ngụm trà rồi cùng Linh Chi đi ra.

Đi được vài bước, Linh Chi liếc nhìn quầng thâm quanh mắt Khương Nguyên, cười như không cười nói: "Di nương chẳng lẽ vì Tướng quân sắp về phủ, nên mới cả đêm trằn trọc, không ngủ được sao?"

Khương Nguyên hơi sững sờ "Ngươi nói là, Tướng quân sắp về rồi sao?"

Linh Chi chắp tay, mắt nhìn thẳng về phía trước, khẽ "chậc" một tiếng: "Di nương vậy mà không biết sao? Tướng quân đại thắng Bắc Địch, ba ngày nữa là về đến Kinh đô rồi đó!"

Khương Nguyên im lặng, như thể không nghe thấy lời chế nhạo của nàng ta.

Nàng thong thả bước về phía trước, trong đầu bất giác nghĩ đến vị Tướng quân đã xa nhà nửa năm.

Nửa năm trước, Bắc Địch hung hăng kéo đến, dẫn mười vạn quân áp sát biên giới Đại Ung. Bùi Nguyên Tuân là Phụ quốc Tướng quân, phụng mệnh Quan gia* lĩnh binh xuất chinh kháng địch. Kể từ khi hắn đi, rất ít khi viết thư về.

Quan gia*: là một loại cách gọi kính trọng và phổ biến của hoàng đế Trung Quốc

Dù có gửi thư nhà, cũng là gửi đến Như Ý Đường của Lão phu nhân. Vài dòng tin tức ít ỏi, cũng là Lão phu nhân nhắc đến, nàng mới biết được.

Bây giờ, Tướng quân chiến thắng trở về, thảo nào hôm nay sắc mặt Ân lão phu nhân cực kỳ tốt.

Mà Nhị nãi nãi Trịnh thị, người quán xuyến việc trong phủ, cũng không đến Như Ý Đường, chắc là vì để nghênh đón Tướng quân về phủ mà đặc biệt đi chuẩn bị rồi.

Khương Nguyên không nói gì, chỉ là khi di chuyển, bước chân bất giác đã nhẹ nhàng hơn một chút.

Linh Chi nghiêng đầu liếc nhìn nàng một cái, mím môi rồi quay đầu lại với vẻ mặt vô cảm.

Thấy một tiểu nha đầu cầm chổi quét nhà xiêu xiêu vẹo vẹo, Linh Chi chắp tay mắng: "Đồ lòng lang dạ sói không biết xấu hổ, còn dám lười biếng gian xảo nữa, ta đánh cho một trận rồi bán đi bây giờ!"

Tiểu nha đầu kia chớp chớp mắt, ngây người một lúc mới nhận ra Linh Chi đang mắng mình.

Đó là nha hoàn tâm phúc của Lão phu nhân, không thể đắc tội, tiểu nha đầu vội vàng nhận lỗi, ngoan ngoãn quét nhà tiếp.

Linh Chi quay đầu lại, thấy Khương Nguyên mím môi cúi đầu nhìn phiến đá xanh dưới chân, vẻ mặt bình thản ung dung, dường như không hề để tâm đến lời mắng mỏ vừa rồi của mình.

Nàng ta thầm hừ lạnh một tiếng, vén rèm đi vào chính phòng trước.

Khương Nguyên im lặng một lúc, trấn tĩnh lại rồi cũng bước vào.

Sau khi xoa bóp cho Lão phu nhân xong, hầu hạ bà ấy uống canh sâm bồi bổ, đến giờ nghỉ trưa, ở đây không cần nàng hầu hạ nữa, Khương Nguyên tự giác trở về Mộc Hương viện.

Vừa về đến viện, nàng đã thấy Ngọc Hà mặt mày cau có ngồi dưới hiên nhà, vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi.

Phủ Tướng quân tuy lớn, nhưng Mộc Hương viện chỉ có ba gian chính phòng và hai gian sương phòng nhỏ, trong viện cũng chỉ có hai chủ tớ, không cần phải né tránh ai.

Ngọc Hà tính tình thẳng thắn, có chuyện gì cũng viết hết lên mặt. Thấy dáng vẻ tức giận của nàng ta, Khương Nguyên bước nhanh tới.

"Có chuyện gì mà tức giận như vậy?"

Ngọc Hà chỉ tay về hướng ngoài viện, cười lạnh mấy tiếng: "Đậu đỏ trong bếp hết rồi, nô tỳ mang giày đến Cát Tường Viện xong, liền định đi lĩnh gạo thóc tháng sau, nhưng ma ma quản lương thực sống chết không chịu cấp cho nô tỳ!"

Nếu theo lệ thường, đúng là phải tháng sau mới được lĩnh gạo thóc, nhưng tháng này gạo đậu cấp cho Mộc Hương viện thiếu mất hai mươi cân, đậu đỏ mang đến hơn nửa còn bị mọt, vậy mà ma ma kia lại không chịu du di chút nào!

Ngọc Hà tức giận không chỉ vì điều đó, Cát Tường Viện bắt nạt người, rau củ mấy ngày đưa đến một lần đều là đồ họ lựa thừa, còn thịt cá thì chưa từng thấy một chút nào!

"Nếu không thể lĩnh trước thì thôi vậy."

Khương Nguyên lại không tức giận, nghĩ một lát rồi rút cây trâm bạc trên đầu xuống nhét vào tay Ngọc Hà "Cây trâm bạc này chắc cũng cầm được một lạng bạc, có thể mua chút đậu đỏ về trước."

Ngọc Hà không vui thở dài một tiếng.

Di nương mỗi tháng chỉ có một lạng bạc tiền tiêu vặt, Tướng quân cũng chưa từng ban thưởng thứ gì, hộp đựng bạc trống không, còn không bằng cả đại nha hoàn bên cạnh Lão phu nhân.

Cây trâm này là một trong số ít những món trang sức của người, đến cả trâm bạc cũng phải cầm đi, búi tóc chẳng còn chút trang sức nào cho tươm tất, há chẳng phải khiến người ta chê cười sao?

"Di nương cứ giữ trâm lại đi" Ngọc Hà đứng dậy phủi bụi trên váy, bước lớn ra ngoài, lẩm bẩm "Nô tỳ không tin Cát Tường Viện lại vô lý như vậy, phủ Tướng quân này e là bị họ một tay che trời rồi. Nô tỳ đi tìm Lão phu nhân cáo trạng!"

"Ngọc Hà, đừng đi, quay lại."

Giọng Khương Nguyên hiếm khi nghiêm túc như vậy.

Ngọc Hà dậm chân, không tình nguyện quay lại, cao giọng nói: "Tướng quân không có ở phủ, ngày nào di nương mà không chịu ấm ức? Cả cái phủ này trên dưới, tuy là do Nhị nãi nãi quản lý, nhưng tiêu lại là bổng lộc của Tướng quân. Dựa vào đâu mà họ ăn ngon mặc đẹp, còn chúng ta lại phải ăn cơm canh đạm bạc?"

Sắc mặt Khương Nguyên vẫn nhàn nhạt, không mấy để tâm nói: "Nhị nãi nãi đang mang thai, lại đang gây sự với Nhị gia, tính tình lúc này mưa nắng thất thường, đừng đi chọc vào nàng ta."

Ngọc Hà không vui bĩu môi.

Trong lòng nàng ta không phục.

Nhưng di nương đã nói vậy, Ngọc Hà sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

Nàng ta vén rèm cho Khương Nguyên vào phòng, bất bình nói: "Nhị gia muốn nạp thiếp thì có liên quan gì đến di nương chứ, Nhị nãi nãi đúng là ngang ngược vô lý, giận cá chém thớt lên Mộc Hương Viện chúng ta..."

Khương Nguyên chậm rãi bước vào phòng, nói: "Mấy ngày này không nấu cháo đậu đỏ nữa. Ra ao sen sau viện hái mấy tàu lá sen về, rửa sạch phơi khô, nấu chung với cháo gạo. Khi sôi thì cho chút mật hoa quế làm đợt trước vào, làm món cháo lá sen hoa quế, vừa ngọt thanh lại vừa thanh nhiệt giải hỏa."

Mắt Ngọc Hà sáng lên, vội nói: "Vậy nô tỳ đi hái lá sen trước..."

"Không vội lúc này," Khương Nguyên tựa vào sập mỹ nhân ngồi xuống, im lặng giây lát rồi nhàn nhạt nói "Tướng quân sắp về phủ rồi, ngươi ra viện hái mấy bông kim ngân vào đây trước đi."

Bình Luận (0)
Comment