Nghe những lời này, Ngọc Hà vui mừng trong lòng, khuôn mặt tròn trịa nở nụ cười.
Nếu tướng quân đã muốn trở về, vậy có thể sẽ làm chủ cho di nương, tốt nhất là Mộc Hương viện cũng có thể nở mày nở mặt, không cần phải nhìn sắc mặt của nhị phòng mà hành sự nữa.
Khương Nguyên đã hầu hạ ở Như Ý Đường hơn nửa ngày, ngay cả một ngụm nước cũng chưa được uống. Ngọc Hà dẹp đi ý định đi kể khổ lý luận, hăng hái vào nhà bếp nấu nước pha trà.
Khương Nguyên trở về phòng ngủ, xoa bóp đôi vai mỏi nhừ, ngồi xuống bên cửa sổ, lấy ra một cuốn sách ghi chép các công thức dược thiện* ra đọc.
Dược thiện*: một khái niệm chung chỉ các món ăn có sử dụng dược liệu
Khi còn ở Kinh đô, mỗi khi tướng quân mệt mỏi, cổ họng liền dễ bị sưng đau, bốc hỏa. Hắn từ biên cương về kinh, đường sá xa xôi vất vả, chắc hẳn cũng sẽ bị hư hỏa bốc lên. Nếu dùng kim ngân hoa nấu cháo với gạo lứt, hiệu quả thanh nhiệt giải độc, tiêu sưng giảm đau sẽ rất tốt...
Hai ngày tiếp theo, nhân lúc rảnh rỗi, Khương Nguyên hái một ít kim ngân hoa đã có thể dùng làm thuốc, cho lên nồi hấp rồi phơi khô, sau đó nghiền nhỏ. Gạo lứt cũng được xay bỏ vỏ, lựa ra những hạt căng mẩy, đặt chung với kim ngân hoa vào một chiếc vò sứ, ngâm trong nước lạnh ba canh giờ.
Sáng sớm ngày thứ ba, khi trời còn chưa sáng, nàng đã tự tay nấu xong món cháo.
Mùi thơm của đường phèn và kim ngân hoa lan tỏa trong không khí xông vào mũi, vị ngọt ngào. Ngọc Hà nếm thử một miếng, tấm tắc khen ngon, ngay cả chút canh dính bên mép muỗng cũng l**m sạch.
Tướng quân vẫn chưa về, Khương Nguyên bảo Ngọc Hà giữ cháo trên lửa nhỏ, còn mình thì như thường lệ đến Như Ý Đường.
Hôm nay người ở Như Ý Đường đã đến đông đủ.
Nhị gia Bùi Nguyên Tuấn đã xin nghỉ ở Hộ bộ, không đi làm. Hắn ta ngồi bên cạnh Ân lão phu nhân, mày bay mặt sáng không biết đang nói chuyện gì. Nhị nãi nãi Trịnh Kim Châu ngồi cạnh Bùi Nguyên Tuấn, hai tay đặt trên bụng nhỏ đã nhô lên, nhìn vú nuôi đang bế Lăng ca nhi* chơi đùa, khóe miệng nở một nụ cười hiếm thấy trong nhiều ngày qua.
Lăng ca nhi*: thêm "ca nhi" vào tên là cách gọi âu yếm mà một gia đình quyền quý dùng cho con của mình, ở đây là Bùi Thiếu Lăng
Bên kia của Ân lão phu nhân là Đại tiểu thư Bùi Nguyên Oánh và phu quân Thế tử của nàng ta.
Bùi Nguyên Oánh đã gả cho Thế tử Dung Nguyên của Trường Bình Hầu phủ hai năm trước. Hôm nay, để đón mừng huynh trưởng đại thắng trở về, nàng ta đặc biệt từ phu gia* đến đây.
Phu gia*: nhà chồng
Nàng ta hôm nay vẫn như thường lệ, trên búi tóc cài đầy những cây trâm vàng ngọc lấp lánh, mình mặc một chiếc váy dài tay rộng màu đỏ thẫm may bằng gấm vân, vừa diễm lệ lại vừa hoa quý.
Thế tử cúi đầu ghé vào tai nàng ta, không biết nói gì đó mà Bùi Nguyên Oánh bỗng ngồi thẳng dậy, má ửng hồng, lấy khăn tay che miệng cười khúc khích.
Nơi đây đều là những người thân cận nhất của Lão phu nhân, mọi người nói cười vui vẻ, không khí hòa thuận vui vầy.
Hôm qua Ân lão phu nhân đã dặn dò Khương Nguyên, nói rằng đã có tin chính xác, hôm nay tướng quân sẽ về phủ, bảo nàng sáng sớm phải đến Như Ý Đường chờ sẵn.
Khương Nguyên mím môi, chậm rãi bước vào trong sảnh, cúi người hành lễ, nhẹ giọng vấn an Ân lão phu nhân và mấy vị đang ngồi trên sảnh.
Vừa dứt lời, mấy ánh mắt như có thực thể liền đổ dồn về phía nàng.
Khương Nguyên có dung mạo xinh đẹp, tóc mai tựa mây, da như mỡ đông, một đôi mắt đẹp khẽ chớp, long lanh ngấn nước.
Nàng ăn mặc thanh nhã, trên người không có trang sức gì, khi đi lại, những hoa văn dây leo ẩn hiện trên tà váy màu hạnh, vòng eo thon gọn tưởng chừng nắm trọn trong tay.
Một bộ y phục bình thường cũng đủ tôn lên vẻ đẹp của nàng tựa như minh châu chói lọi.
Ân lão phu nhân liếc mắt nhìn nàng một cái, ánh mắt dừng lại trên môi nàng rồi nhíu mày.
Khương Nguyên bất giác khẽ mím môi.
Hôm nay nàng có thoa một chút son môi, khiến sắc mặt trông tươi tắn hơn. Lão phu nhân không thích nàng quá nổi bật, có lẽ là muốn nhắc nhở nàng chú ý đến dung mạo của mình...
Đang lúc nàng chờ Ân lão phu nhân lên tiếng, Bùi Nguyên Tuấn cười chào một tiếng: "Chào tẩu tẩu, mau ngồi xuống đi."
Tuy chỉ là lời khách sáo, nhưng đã giúp nàng giải vây.
Khương Nguyên khẽ cong khóe môi, nở một nụ cười cảm kích.
Bùi Nguyên Tuấn cũng cười lại, phe phẩy chiếc quạt trong tay định nói thêm gì đó, nhưng Trịnh Kim Châu đã lườm hắn ta một cái sắc lẻm, hắn ta đành ngượng ngùng ngậm miệng.
Khương Nguyên không ngồi xuống, cúi mi mắt đứng bên cạnh Lão phu nhân, lặng lẽ không nói, chỉ nghe họ trò chuyện.
Bùi Nguyên Tuấn phe phẩy quạt, nói cười vui vẻ, kể lại chuyện huynh trưởng ở chiến trường đã dũng mãnh giết địch ra sao, một chiêu giành chiến thắng, đánh cho bọn Bắc Địch phải ôm đầu tháo chạy, chật vật thảm hại...
Hắn ta có tướng mạo không giống đại ca của mình, da trắng nõn, đôi mắt hoa đào hơi xếch lên, trông như một thư sinh. Lúc kể chuyện say sưa, chẳng khác nào một tiên sinh kể chuyện miệng lưỡi lanh lẹ trên phố.
Bùi Nguyên Oánh cũng gật đầu lia lịa, cùng nhị ca mỗi người một câu ca ngợi huynh trưởng chiến thắng không gì cản nổi, công trạng vô số, lần này về kinh, chắc chắn sẽ lại được Quan gia ban thưởng, phẩm cấp có thể thăng thêm một bậc nữa, thật sự là làm rạng danh Bùi gia.
Bùi Nguyên Tuấn kể đến đoạn cao hứng, "cạch" một tiếng gấp quạt lại, đi đi lại lại trong sảnh, kể về những trải nghiệm tòng quân giết địch của huynh trưởng.
Nói ra, Bùi phụ là một vị tướng quân có nhiều chiến công của Đại Ung. Sau khi phu quân hy sinh trên chiến trường vì bị thương, Ân lão phu nhân xuất thân từ Hầu phủ đã không tái giá, mà một mình nuôi nấng ba người con khôn lớn.
Bùi Nguyên Tuân nối nghiệp phụ thân, tài năng còn xuất sắc hơn cả phụ thân. Năm mười tám tuổi, Bắc Địch quấy nhiễu biên cương, hắn dẫn năm trăm binh sĩ thẳng tiến vào thành trì của Bắc Địch, bắt sống hơn mười vị vương công đại thần. Bắc Địch chỉ còn cách cầu hòa với Đại Ung, cam nguyện cúi đầu xưng thần.
Sau chiến công hiển hách đó, Bùi Nguyên Tuân được Quan gia đề bạt làm Thần Uy tướng quân.
Kể từ đó, từ việc phiên vương tạo phản đến thổ phỉ tự lập, trong mấy năm liền, Bùi Nguyên Tuân dẹp yên thổ phỉ, bình định phản loạn, chưa từng một lần thất bại. Nay đã hai mươi tám tuổi, hắn đã là Phụ Quốc Đại tướng quân lừng lẫy tiếng tăm, được Quan gia hết mực tin tưởng và trọng dụng.
Những chuyện này về Bùi Nguyên Tuân, đây là lần đầu tiên Khương Nguyên được nghe. Nàng bất giác mở to mắt, chăm chú lắng nghe từng lời từng chữ.
Nghe quá chăm chú, bất giác liền nhập thần.
Hàng mi dài cong vút khẽ chớp, ánh mắt vô thức di chuyển theo bước chân của nhị gia...
Cho đến khi Trịnh Kim Châu hung hăng lườm một cái, Khương Nguyên mới giật mình nhận ra mình vừa rồi có chút thất thố.
Nàng lặng lẽ dời mắt đi, lại không ngờ chạm phải một đôi mắt phượng tựa cười tựa không.
Dung Nguyên cong môi, dường như muốn mở miệng chào hỏi nàng.
Để tránh phiền phức, Khương Nguyên giả vờ như không thấy.
Nàng cúi mi mắt, chuyên tâm nhìn những viên gạch xanh ngay ngắn dưới chân, ngoan ngoãn không ngẩng đầu lên nữa.
Không biết đã đợi bao lâu, một tên tiểu tư* bên ngoài tất tả chạy vào truyền lời, nói rằng tướng quân đã vào cung diện thánh xong, hiện đang trên đường cưỡi ngựa về phủ.
Tiểu tư*: gã sai vặt
Ân lão phu nhân nghe vậy, cười đứng dậy, cũng không cần người đỡ, đôi chân bỗng trở nên khỏe khoắn lạ thường, sải bước nhanh ra ngoài.
Mọi người trong sảnh cũng đều đứng dậy.
Vú nuôi bế Lăng ca nhi, nha hoàn dìu Trịnh thị, Thế tử và Đại tiểu thư thân mật nắm tay nhau. Đợi cả nhóm người bước ra khỏi Như Ý Đường, Khương Nguyên cũng nhẹ nhàng cất bước, đi theo sau mọi người.
Khi đến cổng phủ, đợi mãi đợi mãi mà vẫn không thấy Bùi Nguyên Tuân trở về.
Tiểu tư được cử đi dò la tin tức nhanh chóng quay lại, nói rằng Thẩm lão phu nhân và Thẩm cô nương của Nam An Hầu phủ từ chùa Hương Vân lễ Phật trở về, tình cờ gặp được tướng quân, đang cùng hàn huyên.
Ân lão phu nhân gật đầu, môi vẫn giữ nụ cười "Vậy thì đợi thêm một lát nữa, chắc là sắp đến rồi."
Nói kỹ ra, Nam An Hầu phủ và Trưởng Bình Hầu phủ còn có quan hệ họ hàng. Xét về vai vế và tuổi tác, Thẩm cô nương của Nam An Hầu phủ còn được xem là biểu tỷ của Bùi Nguyên Oánh và Dung Nguyên.
Ân lão phu nhân đưa mắt nhìn về phía xa, không quên nhỏ giọng nhắc nhở nữ nhi: "Lát nữa về nhà bà mẫu* con, nhớ cùng Thế tử chuẩn bị lễ vật, đến thăm hỏi Thẩm lão phu nhân và Thẩm cô nương, đừng để thất lễ."
Bà mẫu*: mẹ chồng
Bùi Nguyên Oánh sửa lại cây trâm phượng vàng óng trên tóc, cười gật đầu đồng ý.
Khương Nguyên đứng cách đó không xa.
Nàng nhón gót, ánh mắt vượt qua vai của tên tiểu tư phía trước, nhìn về phía cuối con hẻm.
Không lâu sau, những đám mây u ám đột ngột tan đi, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống.
Một con tuấn mã cao lớn từ con đường lát đá xanh phi tới.
Nam tử trên lưng ngựa mặc võ phục màu đen, thân hình cao lớn thẳng tắp, đôi tay to lớn mạnh mẽ và thon dài nắm chặt dây cương.
Khi đến gần, dung mạo của hắn ngày càng hiện rõ trong mắt nàng— kiếm mi xếch vào tóc mai, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím chặt, đường hàm lạnh lùng cương nghị hoàn hảo như tạc.
Khương Nguyên lặng lẽ siết chặt tay trong ống tay áo, âm thầm lùi lại một bước, đứng vào một chỗ không ai để ý.
Bùi Nguyên Tuân thúc ngựa phi đến trước phủ cách mấy trượng, vẻ mặt lạnh lùng khẽ biến đổi, đột ngột ghì chặt dây cương cho ngựa dừng lại.
Ánh mắt hắn lướt nhanh qua cửa phủ, lặng lẽ dừng lại trên người Khương Nguyên.
Nhìn chăm chú một thoáng, hắn nhanh chóng thu hồi ánh mắt, vén áo bào rồi nhảy xuống ngựa.
Sải bước đến trước mặt Ân lão phu nhân, hắn quỳ một gối xuống gọi: "Mẫu thân."
Bùi Nguyên Tuân thường ở trong quân đội giữ chức vị cao, khí thế áp bức không thể xem thường. Mãi cho đến khi nghe hắn gọi mẫu thân, áp lực nặng nề ấy mới lặng lẽ tan đi ít nhiều, đám người đang chờ đợi trong ngoài phủ đều cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm.
Ân lão phu nhân nhìn nhi tử do một tay mình vất vả nuôi lớn, chưa kịp nói gì thì nước mắt đã trào ra.
Bà kéo Bùi Nguyên Tuân dậy, luôn miệng nói: "Con làm ta lo lắng quá, về là tốt rồi, về là tốt rồi..."
Bùi Nguyên Tuân nói: "Mẫu thân không cần lo lắng, nhi tử mọi việc đều tốt."
Ân lão phu nhân lấy khăn tay lau nước mắt, Bùi Nguyên Tuấn cười nói: "Đại ca về rồi, nương* là mừng quá phát khóc. Cả nhà chúng ta đều mong đại ca về, Kim Châu đã sớm dặn người chuẩn bị tiệc tẩy trần cho đại ca rồi. Bên ngoài gió lớn, chúng ta vào phủ nói chuyện đi."
Nương*: mẹ
"Nhị ca nói phải, đại ca đường xa vất vả, về phủ nghỉ ngơi trước đã." Dung Nguyên và Bùi Nguyên Oánh tiếp lời.
Bùi Thiếu Lăng ba tuổi giãy ra khỏi vòng tay của vú nuôi, chạy lon ton đến trước mặt Bùi Nguyên Tuân, đòi đại bá bế.
Bùi Nguyên Tuân bình thường ít nói ít cười, trẻ con bình thường thấy hắn đều sợ, chỉ có đứa cháu này thấy hắn là quấn lấy không buông.
Bùi Nguyên Tuân một tay bế Bùi Thiếu Lăng lên, quay đầu nhìn ra ngoài phủ.
Tùy tùng Đông Viễn đi theo bên cạnh hắn cũng đã xuống ngựa vào phủ, thấy vậy liền lấy từ trong lòng ra một cây roi da mềm tinh xảo, làm quà của đại bá tướng quân tặng cho Bùi Thiếu Lăng.
Bùi Thiếu Lăng yêu thích không buông tay mà quất mấy cái, xoay người tuột xuống khỏi vòng tay của Bùi Nguyên Tuân, la hét đòi đi thử cây roi da mới của mình.
Cây roi này vừa nhìn đã biết là hàng thượng đẳng, chắc là chiến lợi phẩm tinh xảo thu được từ Bắc Địch, ở Đại Ung chưa từng thấy bao giờ. Trịnh Kim Châu cong cong đôi mắt cười nói: "Đại ca ở ngoài chinh chiến, sao còn phải bận tâm nhớ đến Thiếu Lăng?"
Nói xong, nàng ta đẩy đẩy Bùi Thiếu Lăng, ra hiệu cho cậu bé: "Còn không mau cảm ơn đại bá?"
Bùi Thiếu Lăng xoay một vòng tại chỗ, đảo đôi mắt to tròn, bắt chước chắp tay vái, giọng trong trẻo nói: "Đa tạ bá bá."
Lời vừa dứt, Ân lão phu nhân đã cười phá lên, Bùi Nguyên Tuân cũng không động thanh sắc mà khẽ nhếch môi.
Đông Viễn lại nói: "Tướng quân còn chuẩn bị quà cho Lão phu nhân, Nhị nãi nãi và Đại tiểu thư. Nhưng chúng ta đến nhanh quá, xe ngựa chở hàng vẫn còn ở phía sau, tối mới có thể đưa tới được."
Ân lão phu nhân mỉm cười nhìn trưởng tử, hài lòng thở dài: "Quà cáp gì chứ, người về là tốt rồi."
Bùi Nguyên Tuân đỡ lấy mẫu thân, quay đầu lại.
Cách một khoảng không xa không gần, ánh mắt hắn dừng trên người Khương Nguyên.
Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Khương Nguyên cúi người hành lễ, nhẹ giọng nói: "Tướng quân."
Khoảng cách rất xa, giọng nàng lại nhẹ, thực ra không thể nghe rõ nàng nói gì.
Bùi Nguyên Tuân khẽ gật đầu với nàng, rồi đỡ Ân lão phu nhân đi vào trong viện.
Mọi người vừa đi vừa nói chuyện, hướng về phía Như Ý Đường.
Khương Nguyên đi chậm lại theo sau, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng cao lớn của tướng quân.
Bước chân có chút chậm, khi rẽ qua hành lang đến Như Ý Đường, đám người đã vây quanh Bùi Nguyên Tuân và Ân lão phu nhân đi vào trong sân.
Khương Nguyên đang định vào cửa thì bỗng nghe có người gọi "Di nương..."
Nàng quay đầu lại, thấy nha hoàn Tuệ Nhi của Cát Tường Viện đang vội vã chạy tới.
Tuệ Nhi thở hổn hển dừng lại, vẻ mặt lo lắng: "Di nương, biểu muội của nô tỳ bị sốt, toàn thân nóng hổi, cứ nói mê sảng suốt, chắc là sắp sốt đến ngốc rồi. Xin di nương đến xem muội ấy rốt cuộc bị bệnh gì đi ạ."
Nàng ta lo đến sắp khóc, hai đầu gối khuỵu xuống, suýt nữa là quỳ xuống.
Khương Nguyên vội vàng đỡ lấy nàng ta.
Biểu muội của Tuệ Nhi mới đến tướng quân phủ không lâu, hiện đang làm chân sai vặt trong nhà bếp. Hôm nay tướng quân về phủ, nhà bếp bận rộn chuẩn bị tiệc tẩy trần, không ai để ý đến một tiểu nha hoàn bị sốt cao.
Tuệ Nhi cũng là hết cách, biết Khương Nguyên am hiểu y thuật, mới tìm đến cầu xin nàng.
Khương Nguyên không nói gì, khẽ gật đầu, quay người đi theo Tuệ Nhi đến sương phòng ở hậu viện.