Đêm dần khuya, trên trời chỉ có vài ngôi sao lẻ tẻ, ánh sáng mờ mịt. Giờ Hợi, tiếng huyên náo ở sân trước đã tan, yến tiệc tẩy trần cho Tướng quân cũng đã kết thúc.
Ngọc Hà nhìn con đường đá xanh không một bóng người ngoài sân, khẽ thở dài, đóng cửa sân rồi quay về phòng.
Di nương vừa về Mộc Hương Viện, nhưng không phải đi dự yến tiệc tẩy trần của Tướng quân, mà là đến sương phòng ở hậu viện để xem bệnh cho một nha hoàn.
Nàng ở đó gần một canh giờ, đợi đến khi nha hoàn kia hạ sốt mới trở về Mộc Hương Viện.
Kể từ lúc về, Khương Nguyên không nói một lời nào, chỉ ngồi bên bàn lật giở y thư, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn ra cửa sổ, nơi màn đêm đã dày đặc, rồi lại nhanh chóng thu tầm mắt về.
Ngọc Hà nói: "Di nương tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm đi ạ."
Tướng quân hôm nay vừa về phủ, trăm công nghìn việc, không có thời gian đến đây đâu. Hơn nữa, trước đây Tướng quân chỉ đến Mộc Hương Viện vào những ngày hưu mộc* mỗi tuần, lần này chắc cũng không ngoại lệ.
Hưu mộc*: là một thuật ngữ có từ thời xưa ở Trung Quốc, dùng để chỉ ngày nghỉ phép định kỳ của các quan lại.
Khương Nguyên gập y thư lại, nhẹ nhàng gật đầu.
Ngọc Hà đã chuẩn bị sẵn nước, Khương Nguyên đi đến tịnh phòng tắm gội.
Trong thùng tắm, những cánh hoa nổi bồng bềnh, làm nổi bật làn da tựa như mỡ đông của nữ tử.
Khương Nguyên tựa vào thành thùng, tỉ mỉ hồi tưởng lại cơn sốt của nha hoàn ban nãy.
Bị nhiễm phong hàn, uống một thang thuốc thông thường, cơn sốt đã lui, xem ra không còn gì đáng ngại.
Trong lúc tâm thần phiêu dạt, nàng bỗng nghĩ đến vị Tướng quân hôm nay vừa về phủ.
Từ xa trông lại mấy lần, hắn vẫn khí vũ hiên ngang*, anh tư vĩ ngạn* như thế, chỉ là da có sẫm hơn một chút so với trước khi rời phủ, đã ngả màu lúa mì.
Khí vũ hiên ngang*: Miêu tả một người có phong thái đĩnh đạc, tinh thần hơn người, khí chất bất phàm, luôn toát ra vẻ tự tin, cao quý. Cụm từ này không chỉ về ngoại hình mà chủ yếu là về thần thái.
Anh tư vĩ ngạn*: Miêu tả một người có thân hình cao lớn, vạm vỡ, dáng vẻ oai phong, anh hùng. Đây là lời khen dành cho vóc dáng, thể hình.
Dòng suy nghĩ trôi xa, bất giác nàng nhớ lại tình cảnh khi mình mới đến phủ Tướng quân.
Năm mười bốn tuổi, nàng bị cữu mẫu* bán cho người môi giới, trở thành nữ tỳ của phủ Tướng quân, năm mười lăm tuổi, vì một sự cố ngoài ý muốn mà được Tướng quân nạp làm thiếp thất. Tính ra đến nay đã được hai năm.
Cữu mẫu*: mợ
Trong hai năm, Tướng quân phần lớn đều chinh chiến bên ngoài, xa cách nhiều hơn sum họp.
Ngay cả khi hắn ở trong phủ, cũng thường ở lại Thận Tư Viện, hiếm khi đến nơi này.
Hôm nay hắn về phủ, nàng không thể nói là nhớ nhung da diết, chỉ cảm thấy, yến tiệc tẩy trần đó mình không tham dự, có lẽ là đã thất lễ, thiếu tôn trọng hắn.
Đang lúc suy nghĩ miên man, nàng chợt nhớ ra một chuyện.
Sáng sớm đã nấu cháo dược thiện cho Tướng quân, bây giờ vẫn còn hơi ấm, nếu để đến ngày mai thì cháo sẽ không dùng được nữa.
Nghĩ đến đây, Khương Nguyên từ từ đứng dậy khỏi thùng tắm.
Dưới ánh đèn sáng tỏ, thân thể mảnh mai của nữ tử hiện ra yêu kiều, mái tóc đen dày như thác nước đổ nghiêng một bên vai.
Nàng mặc lại y phục, búi tóc đơn giản.
Trở về phòng, lấy hộp thức ăn, cẩn thận đặt bát cháo vào.
Ngọc Hà dọn dẹp giường xong, bước ra khỏi phòng ngủ thì ngẩn người: "Di nương định đi đâu vậy ạ?"
Khương Nguyên nhẹ giọng nói: "Ta đi đưa cháo cho Tướng quân."
Lúc đón Bùi Nguyên Tuân ngoài phủ, tuy đứng rất xa nhưng nàng vẫn nghe rõ mồn một giọng nói của hắn.
Giọng vẫn trầm ấm hùng hậu như thế, nhưng nghe kỹ lại có chút khàn.
Chắc là do bôn ba mệt mỏi trên đường, không thể dùng bữa uống nước đúng giờ, cổ họng có chút nóng trong người.
Yến tiệc tẩy trần tối nay, khó tránh khỏi việc uống rượu, nếu không ăn chút gì thanh nhiệt giải nhiệt, triệu chứng nóng trong người sẽ càng nặng thêm, nghiêm trọng hơn có thể sẽ sưng đau cổ họng.
Di nương chủ động đi đưa cháo cho Tướng quân, điều này khiến Ngọc Hà vô cùng bất ngờ. Trước đây khi Tướng quân ở phủ, nếu không có lệnh, di nương luôn an phận ở Mộc Hương Viện, quyết không tùy tiện đến Thận Tư Viện làm phiền.
Chủ động tìm cách gần gũi Tướng quân, tranh thủ sự sủng ái của hắn, đương nhiên là chuyện tốt.
Ngọc Hà mừng rỡ ra mặt, xách lồng đèn đi trước soi đường.
Một khắc sau, đã đến ngoài Thận Tư Viện.
Cửa sân Thận Tư Viện không đóng, chính phòng vẫn sáng đèn, khoảng sân rộng lớn tĩnh lặng, thỉnh thoảng có tiếng thì thầm vọng ra từ trong phòng.
Ngọc Hà thổi tắt lồng đèn, đứng ngoài sân chờ.
Khương Nguyên xách hộp thức ăn, nhìn quanh một lượt không thấy Đông Viễn đâu, liền tự ý bước vào.
Vừa vào trong sân, đã thấy Linh Chi từ chính phòng đi ra.
Khương Nguyên khựng bước, có chút ngẩn ngơ.
Linh Chi dường như cũng có phần ngạc nhiên.
Nàng ta dừng bước trước mặt Khương Nguyên, ánh mắt lướt nhẹ qua chiếc hộp sơn cũ kỹ trong tay nàng.
"Di nương cũng đến đưa trà mật ong cho Tướng quân ư? Thật không may, Lão phu nhân đã sai ta mang đến cho Tướng quân rồi."
Sau khi uống rượu dùng một chút trà mật ong sẽ giúp giải rượu, cũng làm cho tỳ vị dễ chịu hơn. Lão phu nhân thương yêu Tướng quân, sai người mang trà mật ong đến cũng không có gì lạ.
Chỉ là không ngờ, lại là Linh Chi tự mình mang đến.
Khương Nguyên cúi đầu, siết chặt hộp thức ăn trong tay, siết đến mức các khớp ngón tay trắng bệch.
Hồi lâu sau, nàng mới nhẹ giọng giải thích: "Ta mang đến là cháo thuốc, không phải trà mật ong."
Linh Chi ban nãy mượn cớ đưa trà mật ong, vốn định quan tâm Tướng quân một phen, nào ngờ lại bị vài ba câu đuổi ra ngoài, trong lòng đang nén một ngọn lửa giận vô danh. Thấy kẻ đầu sỏ gây tội trước mắt, cơn tức giận lập tức bùng lên.
Nàng ta khoanh tay, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn chằm chằm Khương Nguyên, rồi đột nhiên ghé sát vào người nàng, hạ thấp giọng mỉa mai: "Tướng quân vừa về phủ, di nương đã không thể chờ đợi mà đến Thận Tư Viện, còn mượn cớ đưa cháo thuốc. Khi nào thì dạy cho ta một hai phần thủ đoạn hồ mị này vậy? Ta mà có được một nửa bản lĩnh của ngươi, cũng không đến nỗi vị trí di nương trong tầm tay lại bị ngươi cướp mất."
Sắc mặt Khương Nguyên tức thì trắng bệch, nàng trừng lớn mắt nhìn Linh Chi vừa kinh ngạc vừa chấn động.
Linh Chi khiêu khích liếc nàng.
Dù sao nàng cũng chỉ là một thiếp thất không được sủng ái, dù có nói lời chế nhạo mỉa mai vài câu cũng chẳng sao.
Khương Nguyên cắn môi, thấp giọng nói: "Linh Chi, trước đây ta đã giải thích với ngươi rồi, mọi chuyện không phải như ngươi nghĩ đâu..."
Ba năm trước, khi nàng mới đến Tướng quân phủ, vốn cùng Linh Chi hầu hạ Lão phu nhân.
Lúc đó, Nhị gia đã thành hôn với Trịnh thị và sinh con đầu lòng, còn Tướng quân vì quân vụ bận rộn mà chưa màng đến hôn sự.
Chuyện kết hôn cứ lần lữa mãi, Lão phu nhân vô cùng sốt ruột.
Tướng quân lại không thích nha hoàn đến gần hầu hạ, Lão phu nhân bèn muốn tìm một thiếp thất cho hắn trước, để có người chăm lo chu đáo cho sinh hoạt thường ngày của Tướng quân.
Người Lão phu nhân chọn là Linh Chi, Linh Chi cũng tự tin mình sẽ trở thành di nương. Nào ngờ, chuyện này còn chưa kịp nói cho Tướng quân biết, thì Khương Nguyên trong lúc hái sen đã không cẩn thận ngã xuống hồ sen trong phủ.
Nước hồ rất sâu, đủ để nhấn chìm nàng.
Nàng không biết bơi, trong lúc hoảng loạn càng vùng vẫy lại càng chìm sâu hơn. Ngay lúc tưởng mình sắp chết đuối, Tướng quân đi ngang qua hồ, đã nhảy xuống nước cứu nàng lên.
Y phục của nàng ướt sũng, được Bùi Nguyên Tuân ôm trong lòng mà vẫn sợ hãi run lẩy bẩy. Bùi Nguyên Tuân không đặt nàng xuống, mà ôm thẳng về nơi ở để thay y phục.
Sau đó, vì danh dự của nàng, Bùi Nguyên Tuân đã nạp nàng làm thiếp thất.
Ước nguyện trở thành di nương của Linh Chi tan thành mây khói, từ đó xem nàng như cái gai trong mắt.
Khương Nguyên có thể thề rằng, nàng tuyệt đối không cố ý ngã xuống nước để dụ Tướng quân đến cứu. Hơn nữa Tướng quân từng trịnh trọng nói với nàng, trước đó hắn không hề có ý định nạp thiếp, sau khi vì sự cố ngoài ý muốn mà nạp nàng, cũng sẽ không có thêm thiếp thất nào khác.
Cho nên, dù ban đầu nàng không ngã xuống nước, Lão phu nhân muốn gả Linh Chi cho Tướng quân, Tướng quân cũng sẽ không đồng ý.
Nàng đã sớm thành tâm thành ý giải thích với Linh Chi, nhưng Linh Chi căn bản không tin.
Lần này cũng vậy.
Khương Nguyên hít một hơi thật sâu, nhìn nàng ta nói: "Đây là lần cuối cùng ta giải thích với ngươi. Còn ngươi tin hay không, ta cũng không quan tâm nữa."
"Ngươi tin hay không không quan trọng, dù sao ta cũng không có bản lĩnh như ngươi. May mà ông trời có mắt, thứ mà ngươi dùng hết tâm cơ để có được, cũng chẳng hơn gì." Linh Chi khinh miệt nhếch môi, cố ý cao giọng nói: "Đã giờ này rồi, Tướng quân sắp nghỉ ngơi, di nương vẫn nên yên phận một chút, mau về viện của mình đi."
Lời vừa dứt, Khương Nguyên còn đang ngẩn ngơ chưa kịp đáp, cửa chính phòng đã "két" một tiếng mở ra.
Bùi Nguyên Tuân chân dài bước qua ngưỡng cửa, chắp tay sau lưng đứng dưới mái hiên, ánh mắt trầm tĩnh lướt qua hai người.
May mà những lời ban nãy đã cố ý hạ thấp giọng, không bị Tướng quân nghe thấy, Linh Chi vội thu lại vẻ hung hăng, ra vẻ dịu dàng hiểu chuyện, hành lễ với Tướng quân rồi khoan thai bước ra khỏi Thận Tư Viện.
Bùi Nguyên Tuân chuyển mắt nhìn Khương Nguyên, giọng điệu nhàn nhạt: "Muộn thế này rồi, có chuyện gì?"
Khương Nguyên ngước mắt nhìn gương mặt lạnh lùng của hắn, đột nhiên có chút căng thẳng.
Nàng cắn môi, đối diện với ánh nhìn nặng trĩu đầy áp lực của hắn, bước nhanh đến trước mặt.
"Thiếp đến đưa cháo dược thiện cho Tướng quân, có thể thanh nhiệt giải hỏa..."
Vốn định nói thêm vài lời hay ý đẹp cho món cháo trong hộp, kể tỉ mỉ công dụng cho hắn nghe, nhưng khi ngước lên nhìn hắn, Khương Nguyên nhất thời hoảng loạn, những lời đã chuẩn bị sẵn đều bay lên chín tầng mây.
Nói xong một câu khô khốc, liền không biết nói gì thêm, đành ngượng ngùng im bặt.
Bùi Nguyên Tuân rũ mắt nhìn nàng một lúc, nghiêng người nhường lối, nói: "Vào đi."
Chính phòng của Thận Tư Viện, số lần Khương Nguyên đến đây có hạn. Nửa năm Bùi Nguyên Tuân rời phủ, nàng chưa từng đến một lần.
Bây giờ nhìn lại, bài trí trong phòng không hề thay đổi. Trên giá kiếm cạnh tường đặt một thanh bảo kiếm trong vỏ, dưới ánh nến sáng tỏ, vỏ đao ánh lên vẻ lạnh lẽo. Cạnh giá kiếm là một chiếc bàn vuông, hai bên đặt hai chiếc ghế thái sư đơn giản.
Thế nhưng, chén trà mật ong màu vàng nhạt đặt trên bàn, hương thơm ngọt ngào lan tỏa, lại không hề được động đến.
Khương Nguyên đứng ở ngưỡng cửa, nghi hoặc nhìn Bùi Nguyên Tuân.
"Không sao, buổi tối chỉ uống vài chén." Hắn trầm giọng nói, giọng nghe có chút khàn.
Khương Nguyên gật đầu, tiến lên vài bước, đặt hộp thức ăn lên bàn.
Cháo vẫn còn hơi ấm, nàng cẩn thận mở nắp hũ cháo, nhìn vào, không khỏi ngạc nhiên ngẩn người.
Cháo này hầm quá lâu, lại nhiễm hơi lạnh ban đêm, gần như đã biến thành một hũ hồ, mùi cũng không còn thanh ngọt như ban đầu mà trở nên kỳ lạ.
Khương Nguyên ngượng ngùng mím môi, nhất thời luống cuống tay chân.
"Là lỗi của thiếp, lại nấu cháo thành ra thế này..."
Lời chưa dứt, Bùi Nguyên Tuân đã ngồi xuống, bàn tay to lớn với những khớp xương rõ ràng duỗi ra, kéo hũ cháo về phía mình.
Hắn cầm muỗng lên, không nói một lời mà bắt đầu ăn cháo.
Khương Nguyên ngại ngùng ngồi ở phía đối diện, những ngón tay thon dài bất an vò chiếc khăn tay, lén ngẩng đầu, ở khoảng cách gần quan sát hắn.
Nửa năm chinh chiến, hắn đã gầy đi không ít, da sẫm hơn trước, mang một màu lúa mì khỏe khoắn.
Thấy hắn vẻ mặt bình thản ăn cháo ngon lành, Khương Nguyên vừa hài lòng vừa thấp thỏm.
Hài lòng là vì món cháo trông không ra sao, nhưng hắn lại không hề có ý chê bai. Thấp thỏm là vì, có lẽ hắn nể mặt nàng, nên mới cố gắng nuốt xuống.
Nhìn hắn không chớp mắt một hồi, Khương Nguyên khẽ ho một tiếng, nhẹ giọng hỏi: "Tướng quân, mùi vị thế nào?"
"Cũng được."
"Cũng được" nghĩa là mùi vị không ngon lắm rồi.
Là một thiếp thất, gánh vác trách nhiệm chăm sóc Tướng quân, vậy mà nàng lại làm không tốt.
Khương Nguyên xấu hổ đến đỏ mặt, nhẹ giọng nói: "Vậy ngày mai thiếp sẽ nấu lại cho Tướng quân món khác."
Bùi Nguyên Tuân rũ mắt nhìn nàng một cái, mấp máy môi định nói gì đó rồi lại thôi, cúi đầu tiếp tục ăn cháo.
Một lúc sau, Khương Nguyên trấn tĩnh lại, nói: "Tướng quân, trong cháo này có kim ngân hoa, có thể thanh nhiệt giải độc. Thiếp nghe giọng Tướng quân hơi khàn, chắc là do nóng trong người gây sưng đau, chỉ cần ăn cháo này liên tục ba ngày, hoặc uống trà kim ngân hoa là sẽ khỏi. Mấy ngày này Tướng quân nên chú ý ăn uống, tốt nhất nên ăn những món thanh đạm, không nên ăn đồ chiên nướng dễ gây nóng trong người."
Bùi Nguyên Tuân ngước mắt nhìn nàng một cách trầm tĩnh, im lặng gật đầu.
Bát cháo nhanh chóng thấy đáy, Khương Nguyên cũng đúng lúc đứng dậy, xách hộp thức ăn cáo từ.
"Tướng quân nghỉ ngơi sớm, thiếp về đây."
Bùi Nguyên Tuân nhìn ra màn đêm dày đặc bên ngoài: "Có nha hoàn đi cùng nàng không?"
Khương Nguyên gật đầu: "Ngọc Hà đang đợi thiếp ở bên ngoài."
Nói xong, nàng vén váy bước qua ngưỡng cửa, đi ra sân.
Vừa đi được vài bước, Bùi Nguyên Tuân đã bước ra khỏi chính phòng, vài ba bước đã đuổi kịp nàng.
Khương Nguyên hơi sững lại, dừng bước.
Dưới ánh trăng mờ ảo, gương mặt Bùi Nguyên Tuân vẫn lạnh lùng, trầm tĩnh và nghiêm nghị như thường lệ.
Khương Nguyên ngẩn người một lúc, bất giác nghĩ, hắn cố ý đuổi theo, lẽ nào là có sắp xếp khác, bảo nàng ngày mai không cần mang đến nữa?
Nếu đã vậy, nàng sẽ nghe theo lời hắn, không mang đến nữa là được.
Nàng còn chưa kịp mở lời, đã nghe Bùi Nguyên Tuân trầm giọng nói: "Ngày mai ta sẽ nghỉ lại ở Mộc Hương Viện."
Khương Nguyên sững sờ, khi hoàn hồn lại thì vừa xấu hổ vừa bối rối.
Trước đây khi Tướng quân ở trong phủ, chỉ có mùng một, mười lăm và hai lăm hàng tháng mới đến Mộc Hương Viện. Ngày mai lại không phải những ngày này...
Bàn tay giấu trong tay áo của Khương Nguyên lặng lẽ siết chặt, gương mặt trắng như ngọc ngượng ngùng đỏ đến tận mang tai.
Bùi Nguyên Tuân nói xong câu đó thì không nói gì thêm, chỉ nhìn ra ngoài một cái.
Đó là một ánh mắt bảo nàng sớm rời khỏi Thận Tư Viện.
Khương Nguyên ôm hộp thức ăn, bước nhanh như chạy trốn ra ngoài.
Trên đường về, bước chân của Khương Nguyên luôn vội vã, dường như có hồng thủy mãnh thú đang đuổi theo phía sau.
Ngọc Hà kỳ lạ hỏi: "Di nương, không phải Tướng quân đã dùng cháo người đưa rồi sao? Người chạy cái gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Khương Nguyên đi chậm lại, uể oải thở ra một hơi.
Đúng là đã xảy ra chuyện.
Theo lệ thường, Tướng quân chỉ nghỉ lại ở Mộc Hương Viện vào những ngày hưu mộc mỗi tuần. Lần này nàng đến đưa cháo, Tướng quân chắc chắn cho rằng nàng có ý đồ khác, nên mới nói ngày mai sẽ ngủ lại ở Mộc Hương Viện.
Năm đó nàng rơi xuống nước được Tướng quân cứu là một tai nạn, nhưng người khác lại không tin. Trong Tướng quân phủ vẫn không thiếu những lời đồn thổi rằng nàng tâm cơ sâu nặng, giỏi quyến rũ hồ mị.
Vì Tướng quân nạp nàng, Linh Chi hận nàng, Lão phu nhân không ưa nàng, mà Nhị gia cũng học theo muốn nạp một phòng thiếp, nên Trịnh thị cũng giận lây ghét nàng.
Bây giờ Tướng quân vừa về phủ, nàng đã vội vã đến Thận Tư Viện đưa cháo, lại không may bị Linh Chi bắt gặp.
Truyền ra ngoài, lại trở thành một bằng chứng sắt đá cho việc nàng quyến rũ Tướng quân.
Nhìn sắc mặt rối rắm biến đổi của Khương Nguyên, Ngọc Hà lập tức hiểu ra.
Nàng ta thầm mừng cho di nương, nói: "Di nương quan tâm đến đám người phù phiếm giả tạo đó làm gì? Một lũ không biết xấu hổ! Linh Chi vào phủ sớm hơn di nương nhiều, nếu Tướng quân muốn nạp nàng ta thì đã nạp từ lâu rồi. Tướng quân rõ ràng không có ý với nàng ta, nàng ta lấy đâu ra mặt mũi mà trách di nương? Còn phía nhị phòng nữa, Nhị gia muốn nạp thiếp thì liên quan gì đến di nương? Không quản được nam nhân của mình, chỉ biết lựa quả hồng mềm mà bóp, chuyên tìm di nương để trút giận!"
Trong lúc nói chuyện, đã về đến Mộc Hương Viện.
Thấy Khương Nguyên cứ im lặng không nói, Ngọc Hà quay lại đóng chặt cửa sân, hạ thấp giọng khuyên: "Theo nô tỳ, di nương xinh đẹp như tiên nữ, đi quyến rũ Tướng quân thì đã sao? Chỉ cần Tướng quân thường xuyên nghỉ lại ở Mộc Hương Viện, di nương tìm cách sớm sinh cho Tướng quân một người con nối dõi, có hài tử* làm chỗ dựa, sau này mới có thể đứng vững trong phủ này, không bị người khác bắt nạt nữa!"
Hài tử*: con
Lời khuyên vừa dứt, Khương Nguyên nhìn chằm chằm Ngọc Hà, nhìn đến mức nàng ta bất an chớp mắt, mới chậm rãi mà kiên định lắc đầu.
"Ngọc Hà, những lời hôm nay ngươi nói, ta cứ xem như chưa từng nghe thấy, sau này ngươi cũng đừng nhắc lại nữa."
Chuyện sinh con nối dõi, căn bản không cần nghĩ đến. Tướng quân còn chưa cưới chính thê, làm sao có thể cho phép thứ tử thứ nữ ra đời trước?
Ngọc Hà không vui bĩu môi: "Tại sao di nương không cho nô tỳ nhắc? Di nương chính là quá thật thà, nếu sinh được hài tử, lẽ nào Tướng quân lại không nhận?"
Chỉ có sinh được con nối dõi, Mộc Hương Viện mới có thể hoàn toàn ngẩng cao đầu, chủ tớ các nàng mới có ngày ngóc đầu lên được.
Khương Nguyên mím chặt môi, nhìn nàng ta nói: "Nếu ngươi cảm thấy đi theo ta không có tương lai, ta có thể cầu xin Lão phu nhân, điều ngươi đến nơi khác."
Ngọc Hà méo miệng, hai hàng nước mắt lã chã rơi xuống.
Trước đó nàng ta bị nhiễm phong hàn, kéo dài mấy ngày không khỏi, trong phủ lo sợ đây là bệnh dịch truyền nhiễm, định ném nàng ta ra ngoài tự sinh tự diệt. Nếu không phải di nương kê một thang thuốc chữa bệnh, tự tay sắc thuốc chữa khỏi cho nàng ta, bây giờ nàng ta không biết sẽ ra sao.
Ngọc Hà lấy tay áo lau nước mắt, khóc nói: "Nô tỳ không nhắc đến chuyện này nữa. Trừ phi nô tỳ chết, nếu không di nương đừng hòng đuổi nô tỳ đi."
Khương Nguyên vỗ về lên đầu nàng, khẽ thở dài: "Bất kể người khác nhìn ta thế nào, ta đều phải sống theo bản tâm của mình. Nếu ta một lòng vì muốn đứng vững ở hậu viện, dùng thủ đoạn không quang minh để sinh con nối dõi, cho dù có được chỗ dựa, Tướng quân sẽ nhìn ta như thế nào?"
Khương Nguyên ngừng lại, có chút không nói nên lời.
Bùi Nguyên Tuân là đại tướng quân bảo vệ giang sơn xã tắc, lại có ơn cứu mạng với nàng, nàng kính ngưỡng và biết ơn hắn.
Hắn là đại tướng quân được người người ca tụng, còn nàng chỉ là một nô tỳ trong Tướng quân phủ, bất kể là thân phận hay địa vị, nàng và hắn đều cách biệt một trời một vực.
Là thiếp thất của hắn, nàng nên tuân theo mệnh lệnh của hắn, tuân thủ quy củ của phủ Tướng quân, thay hắn tận hiếu trước mặt Lão phu nhân.
Nàng cũng sẽ làm theo yêu cầu của Lão phu nhân, sau khi Tướng quân về phủ, kịp thời hỏi han ân cần, đưa canh đưa thuốc, làm tròn bổn phận hầu hạ hắn.
Như vậy, nàng xem như đã làm tròn trách nhiệm, xứng đáng với phần bổng lộc hàng tháng của mình.