Chỉ Là Tiểu Thiếp - Nguyệt Minh Châu

Chương 4

 
Hôm sau, trời vừa sáng, Bùi Nguyên Tuân đã đến Như Ý Đường để thỉnh an Ân Lão phu nhân.

Biên cương đại thắng, Quan gia muốn luận công ban thưởng cho các tướng sĩ, ngoài việc công vụ bận rộn, hắn còn phải tham dự yến tiệc mừng công, vì vậy, sau khi dùng bữa sáng cùng Ân Lão phu nhân, hắn phải vào cung nghe chỉ.

Chinh chiến bên ngoài, đi một lần là hơn nửa năm, về đến phủ rồi, các công việc quân vụ cũng không thể dứt ra được.

Ân Lão phu nhân dặn dò trưởng tử vài câu chú ý sức khỏe, rồi không thể chờ đợi được nữa mà nhắc đến chuyện bà quan tâm nhất.

"Con năm nay đã hai mươi tám tuổi, nam tử bằng tuổi con, có ai mà chưa thành thân làm phụ thân chứ? Giờ đệ đệ của con sắp sinh đứa thứ hai rồi, mà con ngay cả chính thê cũng chưa cưới." Nói đến đây, Ân Lão phu nhân không khỏi cảm thấy chua xót buồn bã, lấy khăn tay lau nước mắt, "Làm phụ mẫu, ai mà không mong con cái sớm ngày thành gia lập thất? Con đừng có trì hoãn nữa, muộn nhất là cuối năm nay, chuyện kết hôn nhất định phải định xuống."

Mẫu thân có bệnh cũ đau đầu tim đập nhanh, nếu quá vui mừng hay đau buồn sẽ dễ phát bệnh, Bùi Nguyên Tuân trước nay luôn hết mực hiếu thuận, lúc này tất nhiên cũng không làm trái ý nguyện của mẫu thân.

Hắn im lặng một lát rồi nói: "Nhi tử nghe theo sự sắp xếp của nương."

Ân Lão phu nhân lập tức vui mừng "Vậy ta thay con xem mắt vài vị tiểu thư khuê các nhé?"

Bùi Nguyên Tuân đáp: "Tất cả đều do nương làm chủ."

Dừng một chút, hắn lại trầm giọng nói: "Tính tình lương thiện, dịu dàng hiền thục là tốt nhất."

Ân Lão phu nhân mừng không tả xiết "Gia thế môn đăng hộ đối, dung mạo tính tình, tất nhiên phải là mọi mặt đều hợp ý mới tốt."

Bùi Nguyên Tuân không nói gì thêm, một lát sau, hắn chuyển sang hỏi han: "Bệnh tim đập nhanh của mẫu thân đã đỡ hơn chút nào chưa ạ?"

Ân Lão phu nhân nhấp một ngụm canh sâm, cười nói: "Đỡ nhiều rồi. Nói đến đây, phương thuốc mà Khương Nguyên kê cho ta vẫn có chút tác dụng, nghe nói ông ngoại của nó trước khi qua đời cũng có bệnh tim đập nhanh, nhờ vào phương thuốc này mà dưỡng bệnh, chưa từng tái phát lần nào, nay ta dùng, hiệu quả cũng không tệ."

Bùi Nguyên Tuân khẽ gật đầu, đôi mắt sâu thẳm không gợn sóng thoáng qua một ý cười khó có thể nhận ra.

"Con không ở trong phủ, may mà có nàng ấy thay con tận hiếu trước mặt mẫu thân."

Ân Lão phu nhân không cho là vậy: "Nó là người trong phòng của con, đây tự nhiên là việc nó nên làm."

Nói đến đây, Ân Lão phu nhân đặt chén canh sâm xuống, sắc mặt có chút phức tạp.

Khương Nguyên vốn là nô tỳ mà bà sai khiến, ai ngờ nàng vào phủ chưa được bao lâu, lại bất ngờ rơi xuống ao sen, ai biết được lúc đó nàng có phải đã nảy sinh ý đồ xấu xa muốn quyến rũ trưởng tử của bà không?

Với thân phận thấp hèn của nàng, cho dù làm thiếp cho trưởng tử của bà, cũng thật sự là trèo cao.

Thế nhưng, hai năm qua, Ân Lão phu nhân đã nhìn rõ ràng, trưởng tử tuy đã nạp Khương Nguyên làm thiếp, nhưng đối đãi với nàng không quá mức sủng ái, ngay cả khi hắn ở trong phủ cũng rất ít khi đến Mộc Hương Viện.

Ban đầu bà còn lo lắng, nhi tử chậm chạp chưa có chính thê, e là sẽ bị sắc đẹp của nàng mê hoặc, nảy sinh ý định muốn nâng nàng lên làm chính thất.

Nếu là vậy, bà đã sớm tìm cách đuổi con hồ ly tinh này đi, quyết không dung nàng ở lại phủ Tướng quân!

May mà trưởng tử biết đạo lý, không có ý kiến gì khác về chuyện kết hôn.

Lúc này, Ân Lão phu nhân mới xem như hoàn toàn yên tâm.

Đang lúc tươi cười nói chuyện, Khương Nguyên theo giờ giấc thường ngày đến Như Ý Đường, hầu hạ Lão phu nhân dùng bữa sáng.

Nàng vừa đến, Ân Lão phu nhân liền dừng chủ đề này lại, chỉ dặn dò nhà bếp mau chóng dọn bữa sáng lên, kẻo làm lỡ thời gian Tướng quân đến Xu Mật Viện*.

Xu Mật Viện*: là một cơ quan chính quyền trung ương cấp cao trong lịch sử Trung Quốc, đặc biệt có quyền lực rất lớn vào thời nhà Tống, chủ yếu chịu trách nhiệm về các vấn đề quân sự và cơ mật của quốc gia.

Khương Nguyên đứng bên cạnh Lão phu nhân, chờ bữa sáng được mang đến.

Vị trí nàng đứng rất gần Bùi Nguyên Tuân, liền vô thức nhìn hắn thêm vài lần.

Hôm nay hắn mặc một bộ thâm y màu trắng, khoác ngoài một bộ võ phục cổ lật tay bo màu chàm, bộ y phục này không nặng nề như màu đen, làm tan đi khí thế uy nghiêm bức người của hắn, trông hắn giống như một vị nho tướng* phong độ ngời ngời.

Nho tướng*: là hình mẫu một vị tướng lý tưởng, người có đủ cả "trí, dũng, nhân, tín, nghĩa", kết hợp sức mạnh quân sự với trí tuệ và văn hóa của một học giả.

Nàng nhìn hắn, nhưng ánh mắt của Bùi Nguyên Tuân lại không hề dừng lại trên người nàng một khắc nào.

Đôi môi mỏng của hắn mím chặt, vẻ mặt luôn nhàn nhạt, chỉ nói vài câu chuyện nhà với Lão phu nhân.

Thế nhưng, Khương Nguyên lắng nghe kỹ, giọng nói của hắn đã không còn khàn đặc, chắc hẳn bát cháo tối qua tuy không ngon, nhưng hiệu quả lại không hề giảm sút.

Bữa sáng nhanh chóng được bưng lên, Khương Nguyên cúi mắt, tỉ mỉ bày biện đũa muỗng, lại múc cháo nóng cho Tướng quân và Lão phu nhân.

Làm xong những việc này, nàng liền yên lặng đứng hầu một bên, bất cứ lúc nào cũng chờ Lão phu nhân sai bảo.

Không lâu sau, Linh Chi cũng bưng một đĩa trứng gà chiên thơm đi vào, nhẹ nhàng đặt trước mặt Bùi Nguyên Tuân.

"Lão phu nhân biết Tướng quân thích ăn món này, nên đã đặc biệt dặn nhà bếp làm cho Tướng quân ạ." Linh Chi cười ngọt ngào nói.

Bùi Nguyên Tuân đặt bát đũa xuống, đôi mắt sao sắc bén ngước lên, liếc nhìn nàng ta một cái.

Ánh mắt này tựa như ẩn chứa uy áp vô hạn, mười phần hàn ý, lạnh lẽo bức người.

Chỉ một cái liếc mắt nhàn nhạt, da đầu Linh Chi đột nhiên tê dại, nụ cười treo bên môi bỗng dưng cứng đờ.

"Không cần phải tốn công như vậy" Bùi Nguyên Tuân nhàn nhạt lên tiếng, rồi đứng dậy cáo biệt Lão phu nhân "Nhi tử phải vào phiên trực rồi, không thể dùng bữa cùng mẫu thân được."

Nói xong, hắn vén vạt áo, sải bước đi ra ngoài.

Linh Chi cứng đờ một hồi lâu, nghĩ đến chuyện tối qua, lại nhìn Khương Nguyên bên cạnh, chợt hiểu ra điều gì đó.

Tối qua nàng ta đã ăn nói bất kính với di nương, Tướng quân chắc chắn đã nghe thấy, ánh mắt vừa rồi là đang cảnh cáo nàng ta.

Cũng phải, cho dù Tướng quân không sủng ái nàng, nàng cũng là người trong phòng của Tướng quân, bất kính với nàng, chẳng phải là bất kính với Tướng quân sao?

Nghĩ đến đây, sống lưng đang thẳng tắp của Linh Chi tức thì rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.

Định thần lại, nhân lúc không ai chú ý, nàng ta khẽ di chuyển bước chân đến bên cạnh Khương Nguyên, liên tục xin lỗi: "Di nương, tối qua là do tôi ăn nói hỗn xược, đã đắc tội với di nương, mong di nương đừng trách tội."

Khương Nguyên có chút bất ngờ nhướng mày.

Dừng một lát, nàng hòa nhã độ lượng cười nói: "Không sao, ngươi không cần để ý, ta không để trong lòng đâu."

Linh Chi như được đại xá, cảm kích nói: "Sau này nếu tôi lại không quản được cái miệng của mình, di nương cứ việc đánh tôi mắng tôi, không cần giữ thể diện cho tôi đâu ạ."

Tuy không hiểu tại sao thái độ của Linh Chi lại thay đổi đột ngột như vậy, cũng không trông mong nàng ta thật sự có thể vứt bỏ thành kiến và oán hận, nhưng ít nhất, thái độ của Linh Chi cho thấy, sau này nàng ta sẽ không dám gây khó dễ cho mình nữa.

Khương Nguyên nhẹ nhàng gật đầu: "Được."

"Chó có đổi được thói ăn phân không? Trừ phi là có người dạy dỗ nó" Ngọc Hà vừa nhặt rau vừa lẩm bẩm "Nô tỳ không tin nàng ta là lương tâm cắn rứt, tự thấy mình sai."

Khương Nguyên đang chăm chú nhìn nồi cháo kim ngân sôi sùng sục, nghe thấy lời này, khẽ sững người, sau đó, đôi mày thanh tú nhướng lên một cách khó tin.

Lão phu nhân đối với chuyện này mắt nhắm mắt mở, sẽ không trách mắng Linh Chi, vậy thì, là Tướng quân đã ra mặt vì nàng?

Nàng cứ ngỡ, hắn sẽ không để tâm đến những chuyện vặt vãnh trong hậu trạch này.

Khương Nguyên bất giác ngẩn người một lúc.

Ngọc Hà nhặt rau xong, nhìn đống rau củ và lương thực tươi mới chất trong bếp, kiêu hãnh hất cằm.

"Di nương, hôm nay nô tỳ gặp được Nhị gia, Nhị gia hỏi trong viện chúng ta có thiếu thứ gì không, nô tỳ nói di nương thích ăn cháo đậu đỏ, đậu đỏ không đủ, Nhị gia lập tức sai người mang những thứ này đến cho chúng ta," Ngọc Hà nói xong, lại vội vàng bổ sung "Nô tỳ rất nghe lời di nương, không có đi mách lẻo với Lão phu nhân đâu, là Nhị gia chủ động hỏi đó."

Động tác khuấy cháo của Khương Nguyên dừng lại, nàng nhíu mày nhìn nàng ta "Chỉ lần này thôi, sau này không được nói những lời này với Nhị gia nữa."

Ngọc Hà khụt khịt mũi, không mấy hứng thú "vâng" một tiếng.

Khương Nguyên suy nghĩ một lúc, ôn tồn nói: "Sau này thiếu thốn thứ gì, ta sẽ nói thẳng với Tướng quân."

Ngọc Hà bỗng nhiên tỉnh ngộ, vui vẻ gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, có Tướng quân ở đây, không cần làm phiền người khác nữa."

Cháo kim ngân sắp nấu xong, Khương Nguyên lại tự tay làm mấy món ăn kèm thanh nhiệt khai vị, Ngọc Hà phụ giúp nàng, thêm than đốt lửa.

Lúc hoàng hôn buông xuống, Bùi Nguyên Tuân vẫn chưa đến, trong viện lại vang lên những tiếng động lạ.

Lắng nghe kỹ, hình như có người đang vung roi trong sân.

Khương Nguyên không thể rời đi được, Ngọc Hà phủi bụi trên quần áo, đứng dậy đi xem có chuyện gì.

Ra ngoài một lát, cô ấy liền tất tả chạy về, sắc mặt cũng có chút thay đổi.

"Di nương, là tiểu thiếu gia đến rồi, đang ở trong sân quất hoa đó!"

Khương Nguyên khẽ sững người, đặt xuống miếng ngó sen vừa thái xong, nhanh chân bước ra ngoài.

Trong sân, Bùi Thiếu Lăng đang vung một cây roi mềm, múa vun vút, một đám hoa kim ngân đang nở rộ bị quất cho tan tác.

Vú nuôi đứng một bên, mỉm cười khen ngợi: "Sức của Lăng ca nhi thật lớn, vung roi thật giỏi, sau này nhất định cũng có thể làm Đại tướng quân."

Nghe thấy lời này, Bùi Thiếu Lăng càng vung roi hăng hơn, những cánh hoa vàng óng bị quất rụng tả tơi, rồi lại bị giẫm nát không thương tiếc.

"Dừng tay."

Giọng nói phía sau dịu dàng uyển chuyển, tuy là ngăn cản nhưng nghe lại chẳng có chút khí thế nào.

Bùi Thiếu Lăng không để ý, vú nuôi cũng dường như không nghe thấy, cho đến khi Khương Nguyên bước tới vài bước, không thể nhịn được nữa mà giật lấy cây roi trong tay cậu bé.

Nàng im lặng một chút, ôn tồn nói: "Thiếu gia, những bông hoa kim ngân này sắp có thể hái xuống làm thuốc rồi, bây giờ con làm hỏng chúng, chẳng phải rất đáng tiếc sao?"

Nói xong, Khương Nguyên quay đầu nhìn vú nuôi của Bùi Thiếu Lăng, nói: "Trong hoa viên trống trải, có chỗ thích hợp để vung roi, bà đưa thiếu gia đến đó chơi đi."

Nàng trước nay luôn dịu dàng, Bùi Thiếu Lăng trước đây đến sân này, nàng chưa bao giờ đuổi cậu bé ra ngoài, lần này nghe nàng bảo vú nuôi đưa mình đi, Bùi Thiếu Lăng bĩu môi, cất giọng khóc lớn.

Vừa khóc vừa lớn tiếng la hét: "Trả roi lại cho ta!"

Vú nuôi vội vàng bước tới nói: "Chẳng qua chỉ là mấy bông hoa kim ngân không đáng tiền, di nương đuổi chúng tôi đi làm gì? Xem thiếu gia tủi thân chưa kìa..."

Khương Nguyên cầm cây roi, im lặng mím chặt môi.

Sân của Mộc Hương Viện không lớn, cũng không trồng hoa cỏ quý hiếm gì, chỉ có những loại dược thảo này do nàng trồng lúc rảnh rỗi.

Trong số các loại dược thảo, đám hoa kim ngân này sinh trưởng tốt nhất.

Hoa kim ngân tuy không đáng tiền, nhưng đã đổ vào đó không ít tâm huyết của nàng.

Nàng vốn định ngày mai sẽ hái hết hoa xuống phơi khô, làm trà kim ngân, bây giờ tất cả đều bị hủy hoại.

Nàng nhất thời xót đám hoa, mới không nhịn được bảo vú nuôi đưa Bùi Thiếu Lăng đi.

Bùi Thiếu Lăng vừa nghe lời vú nuôi, càng khóc lóc om sòm hơn, nhân đà nằm lăn ra đất, la hét: "Trả roi lại cho ta, không thì ta không dậy đâu!"

Vú nuôi nói: "Thiếu gia cho dù có làm sai điều gì, tự nhiên có Lão phu nhân dạy bảo, di nương nếu xót đám hoa đó, tìm Nhị nãi nãi bồi thường cho người là được rồi."

Nói xong, vú nuôi cười lạnh một tiếng.

Bà ta nhắc đến Lão phu nhân và Nhị nãi nãi, chính là để cho vị di nương này biết thân phận của mình trong phủ là gì, Tướng quân lại còn cực kỳ thương yêu đứa cháu này, sao nàng lại dám tùy tiện tỏ thái độ với tiểu thiếu gia?

Khương Nguyên im lặng một lát, cúi người ngồi xổm trước mặt Bùi Thiếu Lăng.

"Ta trả roi lại cho con, thiếu gia dậy đi, dưới đất lạnh."

Bùi Thiếu Lăng liếc nhìn cây roi, sắc mặt biến đổi, vung vung nắm đấm khóc lóc: "Cây roi ngươi đã cầm qua ta không cần nữa, đưa cho ta một cây roi mới y hệt! Ta không dậy, ta không dậy, trừ phi ngươi đưa cho ta một cây roi mới!"

Cậu bé đây là đang mượn cớ gây sự, cố tình kiếm chuyện.

Khương Nguyên mím môi, quay mắt nhìn cây roi mềm trong tay.

Dài hơn ba thước, tay cầm mạ vàng, khắc hoa văn hình thú sống động, thân roi được làm bằng da bò thuộc loại thượng hạng, là món quà Tướng quân tặng cho cậu khi về phủ.

Loại roi này, kiểu dáng tinh xảo, vô cùng quý giá, trong khắp Đại Ung, căn bản không tìm được cây thứ hai.

Khương Nguyên lộ vẻ khó xử, nhẹ giọng nói: "Cây roi này vẫn còn tốt mà, không hề hư hại chút nào. Bây giờ ta trả nó cho con, con cũng ngoan ngoãn đứng dậy, lát nữa ta làm bánh phục linh cho con ăn, được không?"

Món bánh phục linh đó là món điểm tâm Khương Nguyên thường làm, kiện tỳ khai vị, Bùi Thiếu Lăng thích ăn nhất.

Thế nhưng, lúc này Bùi Thiếu Lăng hai chân đạp đất hai tay vung loạn, vừa gào khóc, vừa lăn lộn ăn vạ trên mặt đất.

"Ta không ăn bánh phục linh! Bây giờ ngươi phải đưa cho ta một cây roi mới..."

Trịnh Kim Châu nghe thấy tiếng khóc của con trai, vịn tay a hoàn vội vã bước vào.

Nhìn thấy Bùi Thiếu Lăng người đầy bùn đất, mặt mũi tèm lem nước mắt nước mũi, lại liếc nhìn cây roi trong tay Khương Nguyên, khuôn mặt tròn như trăng rằm của Trịnh Kim Châu tức thì đầy vẻ giận dữ, nghiến răng nói: "Sao thế? Thiếu gia đã làm gì sai, mà phải để di nương cầm roi dạy dỗ nó?"

Nói xong, nàng ta chống nạnh mắng nhiếc vú nuôi: "Ngươi chăm sóc thiếu gia thế nào hả? Dưới đất lạnh như vậy, mà lại trơ mắt nhìn thiếu gia nằm lăn ra đất! Những lời ta nói với ngươi trước đây, ngươi đều bỏ ngoài tai hết rồi sao? Cho dù thiếu gia có lỗi, cũng có Lão phu nhân, Nhị gia, Đại gia dạy bảo nó, những người không liên quan mà dạy dỗ thiếu gia, ngươi cứ mặc kệ không cần để ý!"

Tuy là đang mắng vú nuôi, nhưng câu nào câu nấy đều là chỉ cây dâu mắng cây hòe.

Khương Nguyên cầm cây roi từ từ đứng dậy, khuôn mặt trắng như ngọc không tì vết đỏ bừng lên.

Im lặng một lát, nàng đưa cây roi cho a hoàn của Trịnh thị, nhẹ giọng nói: "Nhị nãi nãi, cây roi này không phải tôi dùng để dạy dỗ thiếu gia, mà là để trả lại cho cậu ấy. Vừa rồi hoa trong sân bị quất hỏng, tôi nhất thời nóng giận hồ đồ, mới nói mấy câu không dễ nghe."

Thấy mẫu thân đến, Bùi Thiếu Lăng lập tức bò dậy từ dưới đất, hai tay dụi mắt, khóc thút thít nhào vào lòng Trịnh thị.

"Nương, nàng ta giật roi của con, con không muốn nữa, con muốn nàng ta trả cho con một cây mới."

Khương Nguyên cắn môi, sắc mặt trắng đi.

Trịnh Kim Châu cười lạnh một tiếng, nói giọng âm dương quái gở: "Con làm hỏng hết hoa của di nương, di nương đang xót lắm đó! Con còn chưa xin lỗi, sao có thể đòi di nương một cây roi mới được?"

Khương Nguyên quay mắt nhìn bụi hoa kim ngân tàn tạ, rồi từ từ quay đầu lại, nói: "Nhị nãi nãi nói quá lời rồi, sao phải để thiếu gia xin lỗi ạ? Vừa rồi là do tôi hấp tấp, chỉ là, thiếu gia muốn một cây roi mới, tôi thật sự không có cách nào."

Trịnh Kim Châu cười khinh bỉ.

Nữ nhân xuất thân từ nhà nghèo túng, nương gia* nghèo đến mức phải bán cả nữ nhi, hao hết tâm cơ mới trèo được lên người Đại gia, lại còn là một người không được sủng ái, lấy đâu ra bạc để mua cho thiếu gia một cây roi mới?

Nương gia*: nhà mẹ ruột

"Thôi được rồi," Trịnh Kim Châu ra vẻ độ lượng nói "Thiếu gia làm hỏng hoa của ngươi, ngươi cũng không cần mua roi mới nữa, xem như huề nhau."

Giọng nói vừa dứt, một giọng nói lạnh lùng trầm thấp vang lên.

"Huề nhau cái gì?"

Khương Nguyên sững sờ, quay đầu lại.

Dưới ánh tà dương, Bùi Nguyên Tuân đứng thẳng tắp ở cổng sân, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như thường lệ.

Khương Nguyên không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy trong lòng có chút tủi thân.

Nhưng nàng biết, những nỗi tủi thân này thực ra cũng chẳng là gì, nếu nàng so đo chuyện hoa kim ngân với Bùi Thiếu Lăng, e rằng Tướng quân cũng sẽ thấy nàng là người nhỏ nhen.

Bùi Nguyên Tuân sải bước đi tới.

Bùi Thiếu Lăng lao tới một bước, ôm chặt lấy eo bá phụ, lớn tiếng mách lẻo.

Trịnh Kim Châu thì tỏ ra vẻ ôn hòa độ lượng, thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng mắng nhi tử vài câu "Di nương đó là nhất thời tức giận, chứ không phải cố ý dạy dỗ con, cây roi đó còn chưa đánh vào người con mà..."

Bùi Nguyên Tuân giơ tay lên, dễ dàng bế bổng Bùi Thiếu Lăng lên.

"Nam tử hán đại trượng phu, sao có thể tức giận là nằm lăn ra đất ăn vạ?"

Nói xong, hắn trầm giọng hỏi: "Tại sao không muốn cây roi cũ nữa?"

Bùi Thiếu Lăng bĩu môi, "Di nương đã giật roi của con, uy lực của roi không còn như trước nữa!"

Bùi Nguyên Tuân đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn sang.

Hắn đang chờ nàng giải thích.

Khương Nguyên cắn chặt môi.

Lời trẻ con nói đùa, căn bản không cần phải giải thích gì cả.

Ánh mắt giao nhau một lát, nàng cụp mắt xuống, nhìn đám hoa kim ngân rơi vãi trên đất.

Bùi Nguyên Tuân khẽ nhíu mày, lặng lẽ thu lại ánh mắt.

"Nói nhảm, không được vô lý" Bùi Nguyên Tuân nhìn Bùi Thiếu Lăng trong lòng, véo véo khuôn mặt tròn trịa mũm mĩm của cậu bé "Đợi sau này bá phụ xuất chinh, sẽ lấy một cây roi tốt hơn cho con."

Bùi Thiếu Lăng cười đến chảy cả nước mũi, lớn tiếng nói: "Bá phụ tốt với con nhất."

Bùi Nguyên Tuân đặt cậu bé xuống đất, hỏi: "Hôm nay sao lại nghĩ đến Mộc Hương Viện chơi?"

Phủ Tướng quân là do Quan gia ban thưởng, diện tích rộng rãi, phía đông có một hoa viên rất lớn, Mộc Hương Viện nằm ở góc tây bắc khuất nhất trong phủ, nếu không phải do vú nuôi cố tình dẫn đến, Bùi Thiếu Lăng tuổi còn nhỏ, một mình sẽ không đến đây.

Nói rồi, ánh mắt sắc bén của hắn quét qua.

Vú nuôi sợ đến co rúm cổ lại, cúi đầu đứng phía sau không dám nói gì.

Bùi Thiếu Lăng đá đá đôi giày trên chân, hậm hực nói: "Đôi giày di nương làm cho con nhỏ quá, chật đến đau cả chân, con đến đây để tính sổ..."

Trịnh Kim Châu vừa nghe, vội ngắt lời cậu bé: "Đứa trẻ này, nói bậy bạ gì mà tính sổ với không tính sổ..."

Nói xong, nàng ta tươi cười nhìn Bùi Nguyên Tuân "Đại ca, chẳng phải Thiếu Lăng vừa mới qua sinh nhật ba tuổi sao? Dạo trước trong kinh có một lệ, nói là trước sau sinh nhật của trẻ, bá mẫu hoặc thẩm thẩm tự tay làm sáu đôi giày, thì có thể bảo vệ đứa trẻ không bị bệnh tật, một năm bình an. Thiếu Lăng chưa có bá mẫu, nên đệ muội* đành làm phiền di nương..."

Đệ muội*: em dâu

Rồi lại quay đầu, vịn bụng gật cằm với Khương Nguyên "Nói ra, ta vẫn chưa cảm ơn di nương đâu!"

Nhưng khóe miệng lại âm thầm bĩu môi.

Đôi giày đó cũng chỉ là mượn cớ để phạt nàng một phen, xả giận cho mình mà thôi, ai bảo Nhị gia vì nàng mà nhắc đến chuyện nạp thiếp mấy lần liền.

Trong Cát Tường Viện có tú nương chuyên làm quần áo giày dép cho thiếu gia, sao có thể đi đồ do nàng làm được? Chỉ là không ngờ nhi tử thấy đôi giày nàng làm tinh xảo đẹp mắt, cứ nhất quyết đòi đi cho bằng được.

Nghe xong nguyên do, Khương Nguyên vẻ mặt phức tạp nhìn Bùi Thiếu Lăng, áy náy mím môi.

Cậu bé cao lớn hơn những đứa trẻ bình thường, chân cũng lớn nhanh, mẫu giày vú nuôi đưa đến là của nửa năm trước, nàng đã làm đôi giày lớn hơn rất nhiều, không ngờ vẫn bị nhỏ.

Khương Nguyên khẽ thở dài, ôn tồn nói: "Nhị nãi nãi khách sáo rồi, đây là việc ta nên làm, chỉ là tay nghề ta không tốt, mong Nhị nãi nãi và thiếu gia đừng trách."
 

Bình Luận (0)
Comment