Chỉ Là Tiểu Thiếp - Nguyệt Minh Châu

Chương 5

 
Trịnh thị và đoàn người rời đi, Mộc Hương Viện lại yên tĩnh.

Khương Nguyên vẫn đứng yên tại chỗ, ngẩn ngơ nhìn bụi hoa kim ngân bị roi quất cho tan tác, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Bùi Nguyên Tuân trầm mặc nhìn nàng, nói: "Thiếu Lăng là trẻ con, nàng không được so đo."

Hoa kim ngân hỏng thì thôi, chẳng đáng giá bao nhiêu, Thiếu Lăng muốn đổi một cây roi mới, hắn cũng đã khiển trách và dỗ dành, sự việc đã được xử lý xong, vậy mà nàng lại mím chặt môi, vẻ mặt buồn bã không vui.

Chuyện nhỏ nhặt thế này, sao có thể để trong lòng?

Bùi Nguyên Tuân nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng rơi trên người Khương Nguyên, chờ nàng trả lời.

Khương Nguyên bừng tỉnh.

Nàng cúi người hành lễ với hắn, hàng mi dài buông xuống, nhẹ giọng đáp: "Vâng."

Thấy thái độ nàng ngoan ngoãn, sắc mặt cũng trở lại bình thường, Bùi Nguyên Tuân khẽ "ừm" một tiếng.

Nói xong, hắn vén vạt áo bào, đi về phía chính phòng.

Đi được vài bước, lại phát hiện Khương Nguyên không đi theo.

Bùi Nguyên Tuân dừng bước, im lặng xoay người lại.

Chỉ thấy Khương Nguyên đã đi đến bên bụi hoa, đang cúi người ngồi xổm ở đó, cố gắng nhặt nhạnh những bông hoa kim ngân còn nguyên vẹn có thể dùng được từ trong đống lộn xộn trên mặt đất.

Bùi Nguyên Tuân đứng dưới mái hiên, giọng nhàn nhạt ra lệnh: "Cứ để hạ nhân dọn dẹp."

Khương Nguyên ngẩn ra, từ từ ngẩng đầu, ánh mắt men theo bậc thềm nhìn lên người nam nhân cao cao tại thượng cách đó không xa.

Sắc mặt hắn vẫn trầm lặng lạnh lùng, đôi mắt đen sâu thẳm như đầm nước, không một gợn sóng.

Khương Nguyên khẽ cắn chặt môi.

Bùi Thiếu Lăng tuổi còn nhỏ, lại được bá phụ là hắn vô cùng yêu quý, cho nên, hắn không những không quở trách điệt tử* mà còn hứa cho nó một cây roi mới.

Điệt tử*: cháu trai

Còn những bông hoa này trở thành như vậy, hắn hoàn toàn không để tâm.

Đây là những bông hoa kim ngân nàng đã vất vả chăm sóc hơn nửa năm, định bụng phơi khô sao kỹ rồi làm trà kim ngân cho hắn uống.

Khương Nguyên mấp máy môi định nói lại thôi, một lát sau, nàng lặng lẽ gật đầu.

Khi hoàng hôn buông xuống, trong phòng đã lên đèn.

Dưới ánh đèn leo lét, Khương Nguyên bưng cháo kim ngân đã nấu xong, lần lượt đặt trước mặt Bùi Nguyên Tuân.

Trên bàn bày bốn đĩa món ăn dân dã, tuy trông đơn giản nhưng không cần nếm cũng biết, hương vị chắc chắn rất ngon.

Khương Nguyên khéo tay, việc gì cũng làm rất tốt.

Bùi Nguyên Tuân khẽ ngước mắt, nhìn sang bên cạnh.

Nàng mặc một bộ váy áo màu hạnh đã cũ, viền áo và cổ tay áo thêu mấy đóa phù dung hồng, làm tôn lên gò má trắng nõn của nàng thêm phần rực rỡ.

Nàng yên lặng ngồi bên cạnh, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu.

Chỉ có hàng mi dài rậm khẽ chớp, không nhìn hắn, mà dường như đang thất thần suy nghĩ điều gì đó.

"Đưa tay qua đây." Bùi Nguyên Tuân đột nhiên lên tiếng.

Khương Nguyên giật mình tỉnh lại.

Nàng ngẩn ra, không hiểu chuyện gì nhưng vẫn đưa tay qua.

Bàn tay to lớn rắn rỏi đỡ lấy tay nàng.

Chạm vào lòng bàn tay ấm áp khô ráo của hắn, ngón tay Khương Nguyên bất giác khẽ co lại.

Ánh mắt Bùi Nguyên Tuân dừng lại trên những ngón tay thon thả của nàng.

Đầu ngón tay trắng nõn như ngọc, nhìn kỹ vẫn còn vết thương chưa lành hẳn.

Là do vội vàng may sáu đôi giày, bị kim đâm thủng để lại vết máu.

"Sau này những việc kim chỉ đó, nàng không cần tự tay làm" Bùi Nguyên Tuân trầm giọng nói "Mộc Hương Viện thiếu người, thì cho thêm vài nha hoàn qua đây."

Hàng mi dài của Khương Nguyên khẽ run, nàng ngạc nhiên ngước đôi mắt đẹp lên.

Vừa rồi xử lý mớ hỗn độn kia, Tướng quân không để tâm đến hoa kim ngân của nàng, nhưng lại nhớ kỹ việc nhỏ nàng may giày trong lòng.

Khương Nguyên khẽ cong khóe môi, lắc đầu nói: "Đa tạ Tướng quân, không cần đâu ạ, có Ngọc Hà là đủ rồi."

Ở Như Ý Đường, ngoài đầu bếp và đám người hầu quét dọn, Lão phu nhân cũng chỉ dùng Linh Chi và Tôn ma ma hầu hạ, nha hoàn người hầu ở Cát Tường Viện tuy nhiều, nhưng phần lớn đều là người từ nhà nương gia đi theo Trịnh Kim Châu khi nàng ta xuất giá.

Với thân phận thiếp thất của nàng, có một mình Ngọc Hà hầu hạ là đủ rồi, tuyệt đối không thể vượt quá quy củ.

Thấy nàng từ chối, Bùi Nguyên Tuân cũng không nói thêm gì.

Dùng bữa xong, trời đã tối, đến giờ an giấc.

Khương Nguyên tắm gội xong, thay một bộ tẩm y* màu hồng đào, chậm rãi bước vào phòng trong.

Tẩm y*: đồ ngủ

Bùi Nguyên Tuân đã tắm xong, hắn mặc nội y màu trắng ánh trăng, ngồi thẳng trên mép giường, tóc đen buộc hờ, mày kiếm hơi nhíu, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như thường lệ, nhưng góc nghiêng lại tuấn mỹ vô song.

Nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, Khương Nguyên căng thẳng nắm chặt tay, sắc mặt cũng hơi tái đi.

"Sao lại chậm trễ như vậy?" Bùi Nguyên Tuân nhìn nàng, ánh mắt trầm tĩnh rơi trên gò má trắng như tuyết của nàng, giọng nói có phần khàn đục.

Khương Nguyên mím môi, vẻ mặt phức tạp.

Vừa rồi Ngọc Hà thần bí bỏ thêm cánh hoa vào thùng tắm, bảo nàng ngâm thêm một lúc, nói rằng cơ thể sẽ có hương thơm thanh khiết, lưu lại lâu không tan, hơn nữa, nàng cũng có chút sợ hãi chuyện chăn gối nên đã chần chừ một lúc mới ra ngoài.

Chỉ có điều, trốn cũng không trốn được.

Khương Nguyên trấn tĩnh lại, bước nhanh đến bên giường.

Bùi Nguyên Tuân vươn cánh tay dài, dễ dàng kéo nàng vào lòng, bàn tay to giữ chặt vòng eo thon của nàng, để nàng ngồi trên đùi hắn.

Khoảng cách đột nhiên được kéo gần, nhìn khuôn mặt nghiêm nghị gần trong gang tấc, Khương Nguyên khẽ c*n m** d***.

Bùi Nguyên Tuân cúi đầu, nhìn chăm chú vào đôi mắt đẹp của nàng.

Ánh mắt hắn không còn lạnh lùng như đầm nước nữa, mà dậy sóng, nóng rực, muốn làm gì không cần nói cũng biết.

Nghĩ đến "sự giày vò" sắp phải đối mặt, Khương Nguyên khẽ cúi đầu, sắc mặt lại tái đi vài phần.

Cởi áo nới đai, tẩm y khẽ bung ra, làn da trắng như tuyết thấp thoáng hiện ra.

Nam nhân khẽ đến gần, hơi thở ấm nóng kề sát bên môi.

Khương Nguyên cắn môi, hàng mi dài khẽ run.

Nàng nhắm mắt lại, do dự vài giây rồi tiến lại gần hắn hơn, nhẹ nhàng ôm chặt lấy vòng eo săn chắc của hắn.

Bùi Nguyên Tuân vung tay hạ rèm giường xuống.

Dưới chăn gấm, sóng triều nhấp nhô.

Cuộc công thành đoạt đất không chút chiến thuật, ép Khương Nguyên nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào cầu xin hắn tha mấy lần.

Nhưng cầu xin cũng không đổi lại được sự thương tiếc.

Một lát sau, đợt tấn công tiếp theo chỉ càng thêm dồn dập và dữ dội hơn.

Nửa canh giờ sau, động tĩnh trên giường cuối cùng cũng dừng lại.

Mồ hôi trên trán Bùi Nguyên Tuân lấm tấm, hắn cúi mắt nhìn nữ nhân diễm lệ như hoa dưới thân, ánh mắt lại tối đi vài phần.

Nhưng, hắn vốn tự có ý thức kỷ luật, sẽ không ham mê chuyện chăn gối.

Vì vậy, dù đã xa phủ nửa năm, cơ thể kìm nén đã lâu, cũng chỉ hành sự một lần rồi ngủ.

Ngày hôm sau, trời vừa hửng sáng, Bùi Nguyên Tuân tỉnh dậy như thường lệ.

Khương Nguyên vẫn nhắm chặt mắt, ngủ rất say.

Tư thế ngủ của nàng rất ngoan ngoãn, nhưng cũng rất quyến rũ.

Mái tóc đen như thác đổ dài bên người, bờ vai tựa tuyết mới lộ ra một nửa, vài lọn tóc rối rơi trên khuôn mặt tinh xảo diễm lệ, tựa như mèo con nép vào lồng ngực hắn.

Yết hầu Bùi Nguyên Tuân khẽ động vài cái, ánh mắt trầm mặc nhìn chằm chằm đôi môi anh đào hồng nhuận của nàng.

Nhưng, không thể buông thả bản thân, chìm đắm trong d*c v*ng.

Hắn thầm điều hòa hơi thở vài lần, rồi đưa tay nhẹ nhàng vén những lọn tóc bên má nàng, vén chăn đứng dậy, lặng lẽ xuống giường.

Trước khi ra ngoài, Bùi Nguyên Tuân đột nhiên nhớ ra món quà mang về từ biên cương cho nàng vẫn chưa đưa.

Hắn quay lại, từ trong lòng lấy ra một cây trâm vàng nạm Đông Châu, đặt vào hộp trang điểm của Khương Nguyên.

Trước khi rời đi, hắn ngoảnh lại nhìn, người trong rèm giường vẫn đang ngủ say.

Hắn im lặng nhìn một lúc, rồi sải bước chân dài rời đi.

Khi Khương Nguyên tỉnh lại, đã qua giờ Thìn.

Trên giường bên cạnh không một bóng người, ngoài cửa sổ trời đã sáng choang.

Nếu muộn hơn một chút, sẽ trễ việc hầu hạ Lão phu nhân dùng bữa sáng.

Khương Nguyên xoa xoa vòng eo đau nhức xuống giường.

Khi Tướng quân ở trong phủ, tuy lạnh lùng ít h*m m**n, không thường đến Mộc Hương Viện, nhưng một khi hắn nghỉ lại ở đây, nàng lại có chút sợ hãi.

Những động tác kéo dài đó, tuy hắn hài lòng, nhưng nàng lại cảm thấy không hề dễ chịu.

Nghĩ đến sự giày vò trong rèm tối qua, Khương Nguyên bất giác nhíu mày.

Cũng may mỗi tháng hắn chỉ ở lại Mộc Hương viện ba lần, dù đau đớn khó chịu, cố chịu một chút là qua.

Vội vàng đi đến trước bàn trang điểm, Ngọc Hà cầm lược gỗ chải tóc cho nàng.

Khi cúi đầu, nàng nhìn thấy trên làn da trắng nõn ở cổ có mấy vết đỏ rất rõ.

Ngọc Hà che miệng cười trộm.

Khương Nguyên nhìn vào gương đồng, cũng phát hiện ra vết hằn trên cổ.

Nàng không tự nhiên mím môi, dặn dò Ngọc Hà: "Lát nữa mặc chiếc áo màu xanh biếc cài khuy đối."

Cổ áo đó cao, có thể che đi vết đỏ.

Ngọc Hà cười tủm tỉm đáp ứng.

Tóc đã chải xong, mở hộp trang điểm ra, Ngọc Hà kinh ngạc nói: "Di nương, sao lại có thêm một cây trâm vàng vậy?"

Cây trâm vàng hình phượng hoàng đỏ tường vân, nạm một viên Đông Châu quý giá, tinh xảo tuyệt diệu, phú quý hoa lệ.

Không cần nói cũng biết, chắc chắn là do Tướng quân để lại.

Ngọc Hà nhìn cây trâm vàng, tấm tắc khen: "Kiểu dáng cây trâm này thật độc đáo, có phải là quà Tướng quân đi viễn chinh trở về, đặc biệt mang về cho di nương không?"

Hôm Tướng quân hồi phủ, Đông Viễn nói đã mang quà cho Lão phu nhân, Nhị gia và Tam tiểu thư, nhưng lại không có phần của Mộc Hương viện.

Ngọc Hà còn ấm ức một hồi, không ngờ, Tướng quân cũng mang quà cho di nương, lại còn quý giá như vậy.

Ngọc Hà hào hứng nói: "Để nô tỳ cài lên cho di nương."

Nói rồi, nàng ta ướm thử lên búi tóc của Khương Nguyên, còn chưa cài lên đã bị nàng ngăn lại.

Cây trâm này quá quý giá, cài lên cũng quá nổi bật phô trương.

Khương Nguyên nói: "Không cài đâu, cất đi đi."

Ngọc Hà đành tiếc nuối cất đi.

Trang điểm xong, thay y phục, vừa định ra ngoài thì Tôn ma ma bên cạnh Lão phu nhân xách theo hộp thức ăn đến.

"Di nương, vẫn quy củ cũ, tôi cũng không cần nói nhiều, di nương uống bát canh này đi, tôi còn về bẩm báo với Lão phu nhân." Tôn ma ma khoanh tay, khuôn mặt già nua nghiêm nghị, nói một cách công tư phân minh.

Nói xong, bà ta bưng bát thuốc tránh thai ra.

Bát thuốc màu nâu đen đặc quánh, tỏa ra mùi vị đắng ngắt khó ngửi.

Khương Nguyên áy náy cười.

Vừa rồi nàng vội vã ra ngoài hầu hạ Lão phu nhân, suýt nữa quên mất chuyện uống thuốc tránh thai.

Không nói gì, nàng bưng bát lên, nhắm mắt nín thở, uống một hơi cạn sạch.

Nhưng, thuốc tránh thai đắng vô cùng, đến cuống lưỡi cũng tê dại, uống mấy ngụm trà cũng không át được vị đắng.

Ngọc Hà vội vàng đưa một miếng mứt qua.

Tôn ma ma mặt không biểu cảm thu lại bát không, nói: "Tướng quân đã nói, hôm nay di nương cứ nghỉ ngơi cho khỏe, không cần đến Như Ý Đường hầu hạ nữa."

Khương Nguyên mím chặt môi, vầng trán trắng nõn rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.

Nàng cố gắng gật đầu: "Tạ ơn Lão phu nhân, tạ ơn Tướng quân."

Đợi Tôn ma ma rời đi, Khương Nguyên không nhịn được nữa, cúi người nôn khan bên cạnh ống nhổ, cảm giác buồn nôn khó chịu vô cùng.

Thuốc không nôn ra được, nôn khan một lúc, dạ dày mới đỡ hơn một chút.

Ngọc Hà dìu nàng nằm lại giường, sắc mặt cũng không tốt.

Bát thuốc tránh thai kia vừa đắng vừa khó uống, mỗi lần di nương uống xong, chắc chắn sẽ khó chịu một hồi lâu.

Khương Nguyên tựa vào đầu giường một lúc, sắc mặt trắng bệch đã dịu đi, thấy Ngọc Hà buồn bã bĩu môi, nàng bất giác cười nhẹ.

"Thuốc này tuy uống rất đắng, nhưng không hại gì đến cơ thể đâu, không sao cả."

An ủi Ngọc Hà, cũng là an ủi chính mình.

Nghỉ ngơi gần nửa canh giờ, cuối cùng cũng hồi phục như thường.

Hôm nay rảnh rỗi, cũng không cần làm việc kim chỉ gì, Khương Nguyên ngồi trên sập mỹ nhân bên cửa sổ, lấy một quyển sách y thuật ra đọc.

Quyển sách y thuật này là do ngoại tổ phụ để lại cho nàng.

Ngoại tổ phụ y thuật cao minh, là một đại phu nổi tiếng ở huyện Thuần An, phụ mẫu Khương Nguyên mất sớm, thuở nhỏ được ngoại tổ phụ đón về nhà chăm sóc cẩn thận.

Năm mười một tuổi, ngoại tổ mẫu qua đời vì bệnh, ngoại tổ phụ cũng đột ngột ra đi vì bệnh tim, trước khi nhắm mắt, ngoại tổ phụ đã giao nàng cho nhi tức* Dương thị nuôi dưỡng.

Nhi tức*: con dâu

Cữu cữu của nàng mất sớm, cữu mẫu là Dương thị ở vậy đã mấy năm, chỉ có một nhi tử là Giả Đại Chính.

Hắn ta lớn hơn Khương Nguyên năm tuổi, lêu lổng không lo làm ăn, lại còn nghiện cờ bạc.

Năm Khương Nguyên mười bốn tuổi, Giả Đại Chính phung phí hết gia sản tổ tiên nhà họ Khương, còn nợ một đống tiền cờ bạc, người đòi nợ liên tục đến nhà gây rối, Dương thị không có tiền, đã nhẫn tâm bán nàng cho người môi giới.

Đúng lúc Khương Nguyên đang thất thần, cửa viện bị gõ năm tiếng "cốc cốc cốc".

Khương Nguyên lập tức hoàn hồn, đôi mày thanh tú nhíu chặt lại.

Nàng trấn tĩnh lại, dặn dò: "Ngọc Hà, ra xem là ai."

Ngọc Hà rất nhanh đã quay lại.

Thì ra là ma ma ở cửa hông phía bắc phủ Tướng quân đến truyền lời, nói rằng Giả đại công tử đang đợi ở cửa hông, muốn gặp Khương Nguyên.

Giả đại công tử này, chính là Giả Đại Chính.

Ngọc Hà lo lắng giậm chân: "Di nương, Giả Đại Chính lại đến rồi, phải làm sao đây?"

Khương Nguyên khẽ cắn môi, hít sâu một hơi.

"Trốn tránh không phải là cách, ta không tới thì hắn sẽ không đi. Ta đi gặp hắn một lần."


 

Bình Luận (0)
Comment