Chỉ Là Tiểu Thiếp - Nguyệt Minh Châu

Chương 6

 
Mộc Hương Viện gần cửa Bắc của phủ Tướng quân, đi qua đó chưa đến một tuần trà.

Ngoài cửa Bắc, Giả Đại Chính đang đút hai tay vào ống tay áo, nghểnh cổ nhìn về phía này.

Thấy Khương Nguyên chậm rãi bước tới, hắn ta nở một nụ cười trên khuôn mặt vàng vọt, hai quầng mắt thâm đen càng thêm rõ rệt.

Đợi Khương Nguyên đến gần, hắn ta nhếch mép, thân mật gọi: "Nguyên Nguyên!"

Khương Nguyên dừng bước, chán ghét chau mày, không thèm để ý đến hắn ta.

Nàng từ trong túi thơm lấy ra một vốc tiền đồng, đưa cho ma ma giữ cửa, nói: "Làm phiền bà trông giúp ta một lát, đừng để ai lại gần, ta ở đây nói vài câu."

"Được thôi, di nương đừng trò chuyện lâu quá."

Ma ma nhận tiền thưởng, tươi cười lui ra xa.

Khương Nguyên nhìn Giả Đại Chính Chính, đôi môi mím chặt, lặng lẽ hít một hơi thật sâu.

Nàng bước tới, dừng lại cách hắn ta một khoảng, không nhìn thẳng vào hắn ta mà khẽ nhíu mày nói: "Ngươi đến đây làm gì?"

Giọng điệu của nàng rất lạnh lùng, vừa nhìn đã biết là không vui, Giả Đại Chính tắt nụ cười, khuôn mặt vàng vọt sa sầm xuống, liếc xéo nàng: "Ta không thể đến thăm ngươi được sao?"

Nói xong, hắn ta chỉ tay về phía cửa Bắc la lối: "Ta là biểu ca ruột của ngươi, Phủ Tướng quân ngay cả cửa Bắc cũng không cho ta vào, ngươi còn dùng thái độ này đối với ta à?"

Khương Nguyên mím môi nhìn hắn ta, nói từng chữ: "Từ khi ta bị các người bán đến chỗ người môi giới, ta đã không còn cữu mẫu và ca ca nữa rồi."

Giả Đại Chính sụt sịt mũi một cách không tự nhiên, tiến lên hai bước thấp giọng nói: "Nguyên Nguyên, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, lúc đó ta thật sự không còn cách nào khác, nếu không trả tiền, bọn chúng sẽ chặt một cánh tay của ta... Chỉ cần có cách, ta và mẫu thân của ta cũng sẽ không bán ngươi đi."

Hốc mắt Khương Nguyên hơi đỏ lên, nàng nhìn hắn ta hỏi: "Vậy thói cờ bạc của ngươi, đã sửa chưa?"

Kể từ khi nàng trở thành thiếp của Bùi Nguyên Tuân, mỗi tháng đều có bổng lộc, thỉnh thoảng cũng được ban thưởng vài thứ. Giả Đại Chính lấy cớ trả nợ cờ bạc, mấy lần đến phủ Tướng quân đòi tiền nàng, nàng nhất thời mềm lòng, số ngân lượng tích góp được đều đưa cho hắn ta, chỉ mong hắn ta trả hết nợ nần, làm lại cuộc đời.

Nhưng mấy lần sau đó, số ngân lượng ấy lại bị hắn ta đem đi đánh bạc, Khương Nguyên cuối cùng cũng nhận ra, con người này đã nghiện cờ bạc đến mức khó lòng thay đổi, không thể cứu chữa được nữa.

Giả Đại Chính chột dạ tránh ánh mắt nóng rực của nàng, không đáp mà nói: "Bây giờ ta đã đi vào con đường đúng đắn rồi, gần đây đang học làm ăn buôn bán đó."

Những lời hắn ta nói, Khương Nguyên một chữ cũng không tin nữa.

Giả Đại Chính đút tay vào tay áo, cười hề hề nói tiếp: "Nguyên Nguyên, ngươi đừng oán hận ca ca nữa. Ngươi trong họa có phúc, vào được phủ Tướng quân, làm di nương của Đại tướng quân, mặc gấm đeo vàng, ăn ngon mặc đẹp, còn vẻ vang hơn cả chính thất nhà tiểu hộ nữa đấy."

Lòng Khương Nguyên nghẹn lại.

Không muốn nói thêm gì với hắn ta nữa, nàng mím môi lườm Giả Đại Chính một cái, rồi quay người định rời đi.

Giả Đại Chính vội vàng tiến lên mấy bước chặn nàng lại "Nguyên Nguyên, ngươi đừng vội đi, ta còn chưa nói chuyện chính đâu!"

Cái gọi là chuyện chính, chính là đòi tiền nàng.

Khương Nguyên hít một hơi thật sâu, bàn tay giấu dưới tay áo từ từ nắm chặt, mím môi nói: "Ta không có ngân lượng."

Giả Đại Chính không tin mà "hừ" một tiếng, lớn tiếng la lên: "Đại tướng quân chiến thắng trở về phủ, cả thành đều biết, Quan gia ban thưởng cho phủ Tướng quân không ít đâu nhỉ, Tướng quân về phủ chắc chắn cũng sẽ mang đồ về cho ngươi, trong tay ngươi sao lại không có ngân lượng được?"

Khương Nguyên đã quyết tâm không cho hắn ta một phân bạc nào nữa.

Cho dù hắn ta có trơ tráo la lối, khiến nàng mất hết mặt mũi, nàng cũng sẽ không nhượng bộ.

Khương Nguyên lạnh nhạt nói: "Ta và Giả gia sớm đã không còn quan hệ gì, nếu ngươi cố tình làm ta mất mặt, thì cứ việc làm loạn. Tướng quân hiện đang ở trong phủ, nếu ngài ấy biết ngươi ở đây nổi điên, chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho ngươi đâu."

Vừa nghĩ đến dáng vẻ lạnh lùng không hay cười nói của Bùi Nguyên Tuân, sống lưng Giả Đại Chính đã thấy lành lạnh.

Hắn ta bất giác sờ lên lớp da gà trên cánh tay, nhưng miệng vẫn không chịu thua, gân cổ nói: "Ngươi đừng lấy Tướng quân ra dọa ta, ngươi là thiếp của ngài ấy, ta dù gì cũng là biểu ca của ngươi, ta không tin, Tướng quân lại có thể không nể tình mà trị tội ta?"

Khương Nguyên nhìn hắn ta nói: "Phủ Tướng quân tôn ti khác biệt, ta chẳng qua chỉ là một nô tỳ đã ký khế ước bán thân, cho dù trở thành di nương, cũng vẫn là hạ nhân của phủ Tướng quân. Ca ca của một hạ nhân, thì có tình nghĩa gì để phải nể nang?"

Những lời nàng nói không hề có nửa điểm giả dối.

Giả Đại Chính liếc nhìn ma ma và tiểu tư giữ cửa, hậm hực đảo mắt xem thường.

Vừa rồi hắn ta đã nói rõ thân phận, rằng mình là biểu ca của Khương di nương, ai ngờ ma ma kia nhất quyết không cho hắn ta vào cửa, hắn ta phải nói hết lời, ma ma mới miễn cưỡng đồng ý đến Mộc Hương Viện truyền một lời.

Giả Đại Chính đút hai tay vào ống tay áo, lầm bầm: "Được rồi được rồi, không muốn cho ta ngân lượng thì thôi, nói gì mà nô tỳ hạ nhân, nghe chói tai quá."

Khương Nguyên mấp máy môi, muốn nói lại thôi, không muốn nói thêm lời khuyên can nào nữa, bèn quay người rời đi.

Vừa đi được vài bước, lại nghe thấy giọng của Giả Đại Chính.

"Nguyên Nguyên, ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng dùng suy nghĩ cũ mà đánh giá ta, lần này ta thật sự làm ăn buôn bán rồi, Nhị gia trong phủ các ngươi còn là khách quen của ta đó..."

Khương Nguyên đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn chằm chằm hắn ta: "Ngươi làm ăn buôn bán cái gì?"

Giả Đại Chính ấp úng không chịu nói, chỉ đáp: "Dù sao cũng là việc kiếm ra ngân lượng, chỉ là hiện giờ thiếu chút vốn, nếu ngươi cho ta một trăm lượng..."

Lại là đòi tiền.

Khương Nguyên không thèm để ý đến hắn ta nữa, đi thẳng không ngoảnh đầu lại.

Trở về Mộc Hương Viện, càng nghĩ lại càng thấy không ổn.

Giả Đại Chính quen thói lêu lổng, không thừa hưởng được chút y thuật nào của ngoại tổ phụ, ngoài cờ bạc ra thì chẳng có hứng thú với thứ gì khác. Số ngân lượng nàng cho hắn ta trước đây đều đã ném sông ném biển, nàng thực sự khó mà tưởng tượng được, hắn ta lúc này lại có thể lãng tử hồi đầu, học làm ăn buôn bán?

Vì Tướng quân chiến công lừng lẫy, được Quan gia trọng dụng, đã ban cho Bùi Nguyên Tuấn chức quan Hộ bộ chủ sự lục phẩm. Việc quản lý nội bộ trong phủ Tướng quân do một tay Trịnh Kim Châu lo liệu. Bùi Nguyên Tuấn ngoài công vụ ra, lúc rảnh rỗi thích ra vẻ văn nhã, uống rượu làm thơ, việc vặt trong phủ hắn ta chưa bao giờ quan tâm. Giả Đại Chính dù có làm ăn buôn bán gì, e rằng cũng không phải là chuyện đứng đắn, Nhị gia sao lại có thể trở thành khách quen của hắn ta được?

Chuyện này Giả Đại Chính không chịu nói cho nàng biết, mà Khương Nguyên lại không tiện đến Cát Tường Viện hỏi Bùi Nguyên Tuấn.

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng định bụng buổi tối sẽ đến viện của Tướng quân một chuyến.

Khi hoàng hôn buông xuống, nàng đã đến Thận Tư Viện.

Nàng gõ cửa viện, nhưng không có ai trả lời.

Đông Viễn từ ngoài phủ trở về, định lấy thường phục của Tướng quân mang đến Xu Mật Viện, thấy Khương Nguyên đang lẳng lặng đứng ngoài cửa viện, bèn bước tới hỏi: "Di nương tìm Tướng quân ạ? Phủ Nam An Hầu có tiệc, Tướng quân đến đó dự tiệc rồi."

Khương Nguyên khẽ gật đầu: "Vậy... tối nay Tướng quân có về không?"

Đông Viễn: "Cái này thuộc hạ không rõ, di nương về trước đi ạ."

Đông Viễn hầu hạ sinh hoạt thường ngày của Bùi Nguyên Tuân, nếu không có lệnh của Tướng quân, sẽ không dễ dàng cho bất kỳ ai vào Thận Tư Viện.

Khương Nguyên suy nghĩ một chút, rồi nói với hắn ta: "Nếu tối nay Tướng quân trở về, phiền ngươi nói với Tướng quân một tiếng, sáng mai ta sẽ đến tìm ngài ấy."

Đông Viễn gật đầu đáp: "Di nương yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ thưa lại với Tướng quân."

Sáng hôm sau, Khương Nguyên dậy sớm hơn thường lệ nửa canh giờ, ôm một hũ trà kim ngân hoa nhỏ, đi về phía Thận Tư viện.

Trời vừa hửng sáng, cả Phủ Tướng quân chìm trong yên tĩnh.

Khương Nguyên vốn nghĩ Bùi Nguyên Tuân lúc này chắc vẫn chưa dậy, nàng sẽ phải đợi bên ngoài khoảng nửa khắc, nào ngờ, khi đến Thận Tư viện, cửa viện lại đang mở.

Trong sân, Bùi Nguyên Tuân mặc một bộ y phục màu đen đơn giản, đứng thẳng như tùng, bàn tay thon dài nắm chặt thành quyền, đang luyện quyền.

Trong nháy mắt, hai tay hắn thoăn thoắt xuất quyền, nhanh như chớp giật, mạnh mẽ uy lực, quyền phong sắc bén, khi bước lên phía trước, bước chân như hổ, khí thế hùng dũng.

Một bài quyền pháp được luyện xong một cách trôi chảy, hắn định lấy trường đao ra luyện tập.

Khi quay đầu lại, hắn phát hiện Khương Nguyên đang yên lặng đứng ở cửa viện, đôi mắt đen láy xinh đẹp mở to, không chớp mắt nhìn về phía mình.

Bùi Nguyên Tuân dừng bước, vẻ mặt lạnh lùng không đổi, chắp tay sau lưng nhìn Khương Nguyên nói: "Tối qua nàng tìm ta có việc à?"

Khương Nguyên gật đầu, đi nhanh mấy bước đến trước mặt hắn.

Sáng sớm mùa thu đã rất lạnh, hắn vừa luyện quyền xong, trên trán lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng.

Ngoài cửa viện gió lớn, ra mồ hôi rồi gặp gió, dễ bị nhiễm phong hàn.

Khương Nguyên do dự một lúc, lấy khăn thêu ra, nhón chân lên, cả gan giúp hắn lau đi lớp mồ hôi mỏng trên trán.

Nàng nhẹ giọng nói: "Tướng quân, người biểu ca đó của thiếp trước nay là kẻ vô tích sự, Tướng quân hãy nói với Nhị gia một tiếng, tuyệt đối đừng dính dáng vào chuyện làm ăn của hắn ta."

Lúc nàng đến gần, hương thơm thoang thoảng riêng có của nữ tử quấn quýt bên người hắn.

Bùi Nguyên Tuân cúi mắt nhìn khuôn mặt trắng ngần không tì vết của Khương Nguyên, trong đôi mắt sâu thẳm như đầm nước dấy lên một gợn sóng nhỏ.

Một lát sau, hắn gật đầu, trầm giọng nói: "Ta sẽ nhắc nhở Nguyên Tuấn."

Mục đích đã đạt được, Khương Nguyên khẽ thở phào nhẹ nhõm, nàng cất khăn thêu, đưa hũ trà kim ngân hoa trong tay cho hắn.

Đó là những bông hoa được chọn ra từ số kim ngân hoa còn lại, trước hấp sau phơi, công hiệu thanh nhiệt giải hỏa cực tốt.

Khương Nguyên nhắc nhở hắn: "Tướng quân nhớ thường dùng nó pha trà uống."

Cái hũ sứ đó được nàng ôm trong tay nửa khắc, vẫn còn hơi ấm, Bùi Nguyên Tuân cầm trong tay, ngón tay dài bất giác xoa nhẹ mấy cái.

Nói xong chuyện quan trọng, Khương Nguyên bèn cáo biệt hắn.

Bóng lưng mảnh mai yểu điệu từ từ rời đi, nhanh chóng biến mất ở góc rẽ.

Bùi Nguyên Tuân chậm rãi thu hồi ánh mắt.

Lúc hắn cúi đầu xuống, chiếc khăn thêu màu hạnh đột nhiên lọt vào tầm mắt.

Là lúc nàng đi, chiếc khăn thêu đã rơi xuống đất.

Bùi Nguyên Tuân cúi người nhặt lên, nắm chặt trong lòng bàn tay.

Hoa sen trên khăn thêu vừa chớm nở, vừa xinh đẹp trong trắng, lại vừa rực rỡ như ráng chiều, chiếc khăn chạm vào mềm mượt, sánh ngang với gấm nước, khiến người ta bất giác liên tưởng đến làn da mịn màng trắng nõn của nữ tử, đến đêm mặn nồng tai tóc kề nhau...

Bùi Nguyên Tuân bỗng hoàn hồn lại.

Không đúng, đây là nàng cố ý để lại ư?

Bùi Nguyên Tuân nắm chặt khăn thêu, không vui nhíu mày kiếm lại.

Chắc chắn là do hắn vì nàng mang cháo đến mà phá lệ ngủ lại viện của nàng một đêm, nàng giả vờ vô ý làm rơi khăn thêu, để hắn nhìn thấy chiếc khăn này liền nhớ đến việc đi Mộc Hương Viện nghỉ ngơi.

Nàng vốn đã vô cùng xinh đẹp, nếu sau này chính thê vào cửa, nàng lại có ý nghĩ tranh sủng này, hậu trạch sao có thể yên ổn?

Là thiếp của hắn, nên an phận thủ thường, hiểu quy củ, không được có tâm cơ như vậy.

Bùi Nguyên Tuân im lặng một lúc, trầm giọng nói: "Đông Viễn."

Đông Viễn vừa mới tỉnh, nghe thấy giọng của Tướng quân, dụi đôi mắt ngái ngủ bước tới hỏi: "Chủ tử có gì phân phó ạ?"

Bùi Nguyên Tuân nói: "Cất chiếc khăn này đi."

Đông Viễn nhìn kỹ, trong tay đã có thêm một chiếc khăn thêu — thêu tinh xảo, tỏa ra hương thơm thoang thoảng, chắc là khăn của di nương.

Đông Viễn nói: "Chủ tử, sao lại cất đi ạ? Chắc là di nương vô ý làm rơi ở đây, để thuộc hạ mang đến Mộc Hương Viện trả lại."

Bùi Nguyên Tuân lạnh lùng liếc nhìn hắn ta một cái.

Uy thế vô hình lập tức bao trùm lên đầu, Đông Viễn giật mình tỉnh táo lại, vội nói: "Thuộc hạ lắm lời, thuộc hạ lập tức cất nó xuống đáy hòm."
 

Bình Luận (0)
Comment