Sáng sớm, Bùi Nguyên Tuân thúc ngựa đến Xu Mật Viện.
Bùi Nguyên Tuấn hiếm khi dậy sớm như vậy, bèn đi cùng đại ca.
Hôm nay hắn ta mặc một chiếc cẩm bào màu chàm viền hồng, thắt lưng ngọc, tóc búi trong mão ngọc, tay còn cầm một chiếc quạt tre trông rất phong nhã, ý cười nơi đáy mắt không sao che giấu được. Nhìn bộ dạng này không giống đến nha thự, mà càng giống ra ngoài uống rượu hẹn hò hơn.
Bùi Nguyên Tuân liếc hắn ta một cái, thản nhiên nói: "Đệ đang làm ăn gì với Giả Đại Chính phải không?"
Tâm trí Bùi Nguyên Tuấn đang bay bổng tận mây xanh, nghe thấy lời này, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Hắn ta bất giác quay đầu nhìn trái phải, hạ giọng nói một cách thần bí: "Đại ca, huynh biết rồi sao?"
Bùi Nguyên Tuân nhíu mày, ánh mắt dò xét nhìn hắn ta.
Bùi Nguyên Tuấn không tự nhiên sờ mũi, cười khan hai tiếng rồi nói lấp lửng: "Đại ca, hóa ra huynh vẫn chưa biết..."
Không hiểu hắn ta đang úp mở chuyện gì, Bùi Nguyên Tuân cũng không có tâm tư đoán xem rốt cuộc hắn ta đang làm gì, bèn lạnh lùng nói: "Giả Đại Chính ham mê cờ bạc lại lười biếng, không thể tin tưởng. Bất kể đệ và hắn ta có làm ăn qua lại gì, sau này phải cắt đứt hoàn toàn."
Bùi Nguyên Tuấn "bụp" một tiếng, khép quạt lại, con ngươi đảo một vòng.
Tối qua, vì chuyện nạp thiếp, Kim Châu kiếm cớ cãi nhau với hắn ta đến nửa đêm, hắn ta tức giận bỏ sang thư phòng ngồi suốt đêm, đến ngủ cũng không ngon giấc.
Đại ca đột ngột nhắc tới như vậy, hắn ta còn tưởng Kim Châu đã đi mách lẻo với đại ca.
Nhưng nghĩ lại, cho dù Kim Châu trong lòng không vui, cũng sẽ không nói chuyện này với đại ca, dẫu sao đại ca cũng đã có thiếp thất, nếu nàng ta lấy chuyện này ra làm phiền đại ca, chẳng phải là làm đại ca mất mặt sao?
Nhưng chuyện này, sớm muộn gì đại ca cũng sẽ biết.
Vốn định đợi mọi chuyện xong xuôi mới nói, nhưng chọn ngày không bằng gặp ngày, thôi thì nói trước với đại ca luôn vậy.
"Ca, đệ đường đường là một quan viên Hộ bộ, sao có thể hợp tác làm ăn với một tên con bạc như hắn ta được, đúng là chuyện hoang đường," Bùi Nguyên Tuấn nói chắc như đinh đóng cột, rồi đột nhiên chuyển chủ đề, "Chẳng qua là gần đây Giả Đại Chính có làm mối lái buôn người, trong tay có mấy cô nương bán thân, trong đó có một vị tiểu thư nhà quan viên thất thế ở địa phương, dung mạo tài tình đều xuất chúng, đệ muốn nạp về phủ..."
Lời còn chưa dứt, Bùi Nguyên Tuân đã lạnh lùng liếc sang.
Ánh mắt sâu thẳm, uy thế bức người.
Những lời còn lại, Bùi Nguyên Tuấn không dám nói ra, đành ngượng ngùng ngậm miệng.
"Đệ muội đang mang thai, sắp sinh con nối dõi cho đệ, sao đệ có thể nạp thiếp vào lúc này?"
Bị đại ca quở trách, Bùi Nguyên Tuấn lập tức đổi giọng: "Được rồi, đại ca, đệ nghe huynh, chuyện này tạm thời gác lại không nhắc tới nữa."
Lúc nói những lời này, trong lòng hắn ta đang thầm tính toán.
Đại ca nói lúc này không thể nạp thiếp, không có nghĩa là sau này không thể. Chuyện nạp thiếp, cứ đợi Kim Châu sinh xong rồi tính.
Dù sao hắn ta cũng đã nuôi người đó ở bên ngoài làm ngoại thất, sớm muộn gì cũng sẽ nghĩ cách đón về phủ, đến lúc đó gạo đã nấu thành cơm, đại ca và mẫu thân cũng không thể ngăn cản được nữa.
Trong Như Ý Đường, Bùi Nguyên Oánh từ Hầu phủ về nương gia, đang ngồi trò chuyện với Ân lão phu nhân.
Ân lão phu nhân cho người lui ra, khẽ giọng hỏi nữ nhi: "Thang thuốc đó uống vào có hiệu quả không?"
Dung mạo của Bùi Nguyên Oánh không quá nổi bật, nhưng thân là muội muội của Đại tướng quân, năm đó người đến phủ Tướng quân cầu thân gần như đạp vỡ cả ngưỡng cửa, trong đó có đích tử của Trường Bình Hầu phủ là Dung Nguyên, gia thế môn đăng hộ đối đều vô cùng tốt.
Ân lão phu nhân cực kỳ hài lòng về mối hôn sự này, chỉ lo lắng một điều — Bùi Nguyên Oánh đã gả đến Hầu phủ hơn hai năm, mà bụng vẫn mãi không có động tĩnh gì.
Dung Nguyên là đích trưởng tử của Hầu phủ, sau này thừa kế tước Hầu, nàng ta chính là Hầu phu nhân chính danh. Việc cấp bách bây giờ là phải sớm sinh được con nối dõi.
Bùi Nguyên Oánh lại không mấy để tâm, nép vào người Ân lão phu nhân làm nũng.
"Nương à, con vẫn đang uống mà, làm gì có chuyện nhanh thấy hiệu quả như vậy? Hơn nữa, Dung Nguyên thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ, có khi nửa tháng một tháng mới về phủ, muốn mang thai cũng đâu có nhanh được."
Ân lão phu nhân không yên tâm dặn dò: "Chuyện này con phải để tâm nhiều hơn. Nếu thang thuốc đó không có hiệu quả thì đổi đại phu khác xem sao."
Bùi Nguyên Oánh gật đầu vâng dạ, bất giác đưa tay lên sờ cây trâm phượng trên đầu.
Hôm nay nàng ta đeo cả một bộ trang sức cài đầu, cây trâm phượng bằng vàng ròng trên tóc lấp lánh tỏa sáng, ánh vàng lấp lánh, chiếc vòng ngọc mạ vàng trên cổ tay xanh biếc huy hoàng, vừa hoa lệ vừa quý giá.
Bùi Nguyên Oánh mỉm cười, mân mê chiếc vòng ngọc trên cổ tay cho Ân lão phu nhân xem.
"Nương, cả bộ trang sức này đều do Thẩm cô nương của Nam An Hầu phủ tặng cho con đó, chiếc vòng ngọc này là đồ tiến cống của nước Tây Kim, quý giá lắm."
Nhị tẩu Trịnh Kim Châu là đích nữ của Bá phủ, tước vị Bá tước nhà nàng ta chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là nhà họ Trịnh giàu có, là phú thương của Đại Ung, vàng bạc châu báu mà nhị tẩu mang theo làm của hồi môn chất đầy gần nửa gian sương phòng.
Nhưng dù là món trang sức nào cũng không thể so sánh được với bộ mà Bùi Nguyên Oánh đang đeo.
Ân lão phu nhân cúi đầu ngắm nghía một hồi, rồi cười nói: "Đồ vật quý giá như vậy, chắc là do Thẩm cô nương hợp ý với con nên mới tặng."
Trong cung yến, Ân lão phu nhân từng gặp qua Thẩm cô nương của Nam An Hầu phủ, là một cô nương hoa dung nguyệt mạo, biết lễ hiểu nghĩa, chỉ vì phải để tang cho lão Thẩm lão phu nhân qua đời mà gần hai mươi tuổi vẫn chưa định thân. Bây giờ đã mãn tang, không biết Thẩm lão phu nhân sẽ chọn một công tử nhà quyền quý thế nào để làm phu quân cho Thẩm cô nương.
Nghĩ đến việc Thẩm cô nương vẫn chưa định thân, Ân lão phu nhân khẽ động lòng.
Bà trầm ngâm một lát, uống một ngụm trà rồi từ tốn nói: "Thẩm cô nương chỉ tặng trang sức cho một mình con, hay cũng tặng cho người khác nữa?"
Bùi Nguyên Oánh khẽ cười, mặt đầy vẻ đắc ý: "Đương nhiên là chỉ tặng cho một mình con rồi."
Nói rồi, nàng ta đột nhiên nhớ ra điều gì, vội nói: "Nương, con suýt quên mất, mấy ngày nữa, Thẩm lão phu nhân sẽ đến chùa Hương Vân lễ Phật, bà mẫu* của con, lão phu nhân nhà Tả tướng, và mấy vị lão phu nhân ngày thường hay đi lễ Phật cũng đều đi, bà mẫu còn bảo con mời nương đi cùng nữa đó!"
Bà mẫu*: mẹ chồng
Ân lão phu nhân v**t v* vành chén, thất thần một lúc.
Ân lão phu nhân không thường ăn chay niệm Phật, nhưng các phu nhân nhà quyền quý ở kinh thành lại rất thích việc này, để giao tế xã giao, Lão phu nhân thỉnh thoảng cũng niệm vài câu Phật cho hợp cảnh.
Nếu là trước đây, những chuyện lễ Phật thế này bà sẽ từ chối khéo.
Ân lão phu nhân lẳng lặng thưởng trà, mí mắt đã hằn nhiều nếp nhăn khẽ nhướng lên, nghiêm túc suy ngẫm.
Hôn sự của trưởng tử là chuyện lớn trong lòng bà, Thẩm cô nương này lại vẫn chưa định thân, đó là một cô nương tốt không thể chê vào đâu được từ gia thế, môn đăng hộ đối, dung mạo đến tính tình. Nếu trưởng tử và Thẩm cô nương có ý với nhau, thì quả thật là một mối nhân duyên tốt đẹp.
Nghĩ đến đây, Ân lão phu nhân vui mừng trong lòng, nói: "Vậy thì ta nhất định phải đi một chuyến."
Chuyến đi lễ Phật ở chùa Hương Vân được định vào ngày mùng một tháng sau, kéo dài tổng cộng mười ngày.
Sau khi nhận lời đi lễ Phật, Ân lão phu nhân liền sai Linh Chi chuẩn bị đồ đạc để đến chùa Hương Vân.
Đi mười ngày, cần phải mang theo người trong phủ đi cùng.
Linh Chi và Tôn ma ma thì không cần phải nói, xưa nay vẫn hầu hạ bên cạnh, nhất định phải đi.
Chỉ là Trịnh Kim Châu sắp sinh, bụng to đi lại bất tiện, chỉ có thể ở lại trong phủ.
Suy đi nghĩ lại, Ân lão phu nhân nói: "Đến Mộc Hương Viện nói một tiếng, bảo Khương Nguyên đi cùng ta đến chùa Hương Vân."
Nếu không cần thiết, Ân lão phu nhân vốn không định đưa nàng đi.
Chỉ là đi mười ngày, gần đây lại thỉnh thoảng thấy chóng mặt hoa mắt, cần có Khương Nguyên ở bên cạnh hầu hạ thuốc thang, xoa bóp gân cốt.
Trong Mộc Hương Viện, Ngọc Hà theo lời dặn của Khương Nguyên, thu xếp mấy bộ váy áo thường ngày.
Trời đã vào cuối thu tháng mười, ngày một lạnh hơn, Ngọc Hà nghĩ ngợi rồi lại nhét thêm một chiếc áo choàng màu đỏ thẫm dày dặn vào rương, để di nương dùng giữ ấm vào sáng sớm và tối muộn.
Khương Nguyên đặt mấy cuốn y thư mà nàng thường đọc vào trong rương, khi quay đầu lại, nhìn thấy hoa quế trên bàn, không khỏi nhíu mày.
Mấy ngày nay, nhân lúc rảnh rỗi, nàng đã thu gom hết hoa quế rụng trong viện, định cho thêm lá tỳ bà vào để làm mấy hũ trà mật hoa quế tỳ bà.
Thời tiết khô hanh, loại trà này có thể bổ phổi trị ho, chỉ là bây giờ mới làm được một nửa.
Ngọc Hà thấy Khương Nguyên nhìn hũ trà ngẩn người, bèn tự mình xung phong: "Di nương, chuyện làm trà cứ giao cho nô tỳ đi ạ."
Lá tỳ bà khô này phải nấu mấy lần, nước nấu xong mới có thể cùng hoa quế làm trà mật hoa. Ngọc Hà trước đây chưa từng làm qua, Khương Nguyên không mấy yên tâm, bèn dặn dò nàng ta: "Làm xong, khoan hãy pha nước uống ngay, phải để hai ngày mới có thể dùng."
Ngọc Hà "cạch" một tiếng đóng nắp rương lại, tự tin nói: "Di nương cứ yên tâm ạ."
Bên ngoài phủ Tướng quân, hai cỗ xe ngựa đã chuẩn bị xong xuôi.
Tôn ma ma và Linh Chi mỗi người một bên dìu Ân lão phu nhân lên cỗ xe ngựa phía trước.
Đợi lão phu nhân ngồi vững trong xe, Khương Nguyên tự giác khom người ngồi lên cỗ xe ngựa phía sau.
Phu xe còn chưa vung roi thúc ngựa, Khương Nguyên ngồi trong xe đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc, thanh lãnh trầm ấm, mạnh mẽ đầy nội lực, dường như là Tướng quân đang nói.
Hắn cũng sẽ đi cùng Lão phu nhân đến lễ Phật sao?
Khương Nguyên có chút bất ngờ.
Đã nhiều ngày liên tiếp, nàng không còn gặp mặt hắn.
Thỉnh thoảng nàng mang một ít bánh ngọt tự tay làm đến Thận Tư Viện, đều là Đông Viễn ra nhận, hắn chưa từng lộ diện.
Khương Nguyên biết hắn bận rộn quân vụ, lại có không ít yến tiệc xã giao, thời gian về phủ cũng không cố định, vì vậy, nàng cũng tự giác như trước đây, không tùy tiện đến Thận Tư Viện làm phiền.
Nghĩ một lát, để xác nhận mình không nghe nhầm, Khương Nguyên khẽ kéo rèm cửa sổ, tìm kiếm bóng dáng của hắn.
Đông Viễn dắt con ngựa cao to của Tướng quân đến, Bùi Nguyên Tuân nhận lấy dây cương, chân dài bước một bước, lật mình lên ngựa.
Cùng lúc ngồi lên yên ngựa, hắn đột nhiên quay đầu, ánh mắt dõi theo bóng người đang nhìn mình chằm chằm bên cửa sổ.
Bất ngờ bị phát hiện, Khương Nguyên khẽ sững người, bàn tay thon thả đang cầm rèm cửa xấu hổ rụt lại.
Bùi Nguyên Tuân nhìn nàng một lát, khẽ gật đầu với nàng rồi trầm giọng nói: "Ta tiễn mọi người đến chùa Hương Vân."
Thì ra là vậy.
Tướng quân công vụ bận rộn, nhưng vẫn giữ tròn đạo hiếu, chuyến đi này đương nhiên là để đặc biệt hộ tống Lão phu nhân.
Khương Nguyên gật đầu với hắn.
Chùa Hương Vân cách kinh thành ba mươi dặm, xe ngựa đi chậm rãi, mất khoảng một canh giờ.
Bùi Nguyên Tuân thúc ngựa đi bên cạnh, giữ một khoảng cách không xa không gần với xe ngựa của nàng.
Khương Nguyên lẳng lặng ngồi trong xe, nghe tiếng vó ngựa lộc cộc không dứt bên tai, nhất thời cảm thấy không có gì để làm, bèn lấy ra một cuốn y thư để giết thời gian.
Xe ngựa của nàng không rộng rãi, còn chất đầy hành lý đồ đạc của mấy người, chỉ có chỗ nàng ngồi sát cửa sổ là có một khoảng không gian nhỏ.
Ngồi lâu, chân tay không duỗi ra được, liền cảm thấy đau lưng mỏi eo.
Đi được nửa chặng đường, Khương Nguyên đặt sách sang một bên, chỉ cảm thấy chóng mặt buồn nôn.
Mỗi lần xe ngựa xóc nảy, ruột gan lại cuộn lên, buồn nôn muốn ói.
Là do nàng ở trong xe ngựa đọc sách quá lâu, chứng say xe lại tái phát.
Khương Nguyên dùng sức bấm mạnh vào huyệt vị trên lòng bàn tay, để cầm cơn choáng váng và nôn mửa.
Nhưng bấm vào lòng bàn tay cũng không có tác dụng, vầng trán trắng nõn nhanh chóng rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Bùi Nguyên Tuân cưỡi ngựa đi phía trước, giữa tiếng bánh xe lộc cộc, đột nhiên nghe thấy cửa sổ của cỗ xe phía sau bị đẩy ra.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ của Khương Nguyên trắng bệch, hai tay vịn vào thành cửa sổ, uể oải dựa vào đó để hít thở không khí.
Bùi Nguyên Tuân ghìm ngựa dừng lại, đợi xe ngựa của Khương Nguyên đi tới, bèn giơ tay ra hiệu cho phu xe dừng lại.
Sau khi xe ngựa dừng hẳn, Khương Nguyên yếu ớt vấn an hắn: "Tướng quân."
Bùi Nguyên Tuân xuống ngựa, sải bước đến bên cạnh xe ngựa.
"Bị bệnh sao?" Hắn trầm giọng hỏi.
Khương Nguyên nhíu mày lắc đầu: "Không có, chỉ là có chút chóng mặt buồn nôn, không sao đâu ạ."
Lúc này, cỗ xe phía trước đã bỏ xa họ một đoạn, không thể vì mình mà làm lỡ thời gian đến chùa Hương Vân.
Khương Nguyên cố gắng ngồi thẳng người, gượng cười: "Tướng quân, thiếp không sao, chúng ta tiếp tục lên đường đi."
Quãng đường còn lại chưa đến hai mươi dặm, tuy khó chịu nhưng chỉ cần cố gắng một chút là có thể chịu đựng được.
Bùi Nguyên Tuân im lặng nhìn nàng, hàng mày kiếm khẽ nhíu lại, nói: "Xuống xe."
Khương Nguyên sững sờ, bất giác mở to mắt nhìn hắn.
Vẻ mặt của hắn vẫn lạnh lùng như thường lệ, giọng điệu cũng mang theo vài phần mệnh lệnh không cho phép nghi ngờ, nàng không hiểu ý của hắn là gì.
Nhưng lời của hắn, không thể không nghe.
Khương Nguyên mím môi, nén lại cảm giác choáng váng khó chịu, khom người ra khỏi thùng xe, đạp lên càng xe rồi nhảy xuống.
Bùi Nguyên Tuân lại lật mình lên ngựa, đưa một bàn tay to về phía nàng, nói ngắn gọn: "Lên đây."
Khương Nguyên ngẩn ra.
Một lát sau, nàng mới phản ứng lại, đầu lắc như trống bỏi, vội vàng xách váy lùi lại mấy bước.
Nàng sao có thể cùng hắn cưỡi chung một ngựa?
Đang yên đang lành, có xe ngựa không ngồi, lại muốn cùng Tướng quân ngồi trên lưng ngựa, nếu để người khác nhìn thấy, không chừng lại đồn ra những lời không hay.
"Tướng quân, không cần đâu ạ, thiếp thật sự không sao..."
Lời còn chưa dứt, Bùi Nguyên Tuân đã thúc ngựa tiến lên, dừng lại bên cạnh nàng.
Ngay sau đó, không đợi Khương Nguyên kịp phản ứng, cánh tay rắn chắc khỏe mạnh đã vòng qua eo nàng, không cho phép nói lời nào đã đưa nàng lên lưng ngựa.
Bùi Nguyên Tuân trầm giọng nói: "Bám chắc vào."
Nói xong, hắn giật dây cương, thúc vào bụng ngựa, tiếp tục phi về phía trước.
Tuy ngồi trên lưng ngựa, nhưng Khương Nguyên lại như ngồi trên đống lửa.
Nàng khẽ cắn môi, trái tim đập loạn xạ.
Chỉ là, lúc này nàng phải nghe lời hắn, không thể đề cập đến chuyện xuống ngựa nữa, đành phải cứng đầu ở lại trên lưng ngựa.
Mà Bùi Nguyên Tuân thấy sắc mặt nàng trắng bệch, hai tay bối rối nắm chặt vào yên ngựa, dường như sợ mình sẽ ngã xuống, liền một tay cầm cương, đưa cánh tay còn lại vòng ra trước người nàng.
Khoảng cách đột nhiên được kéo lại gần, lồng ngực rắn chắc của người đàn ông áp sát vào lưng nàng.
Khương Nguyên mím môi, sống lưng cứng đờ thẳng tắp, vành tai lặng lẽ ửng lên một lớp hồng mỏng.
Tốc độ ngựa của họ rất nhanh, chẳng mấy chốc đã sắp đuổi kịp cỗ xe phía trước.
Cảm giác choáng váng buồn nôn lúc nãy, bây giờ đã đỡ hơn nhiều.
Khương Nguyên khẽ nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: "Tướng quân, thiếp đã không sao rồi, hay là về lại xe ngựa đi ạ."
Bùi Nguyên Tuân cúi đầu nhìn nàng một cái, không nói nhiều, chỉ gật đầu.
Hắn nhảy xuống ngựa trước, sau khi đứng vững trên mặt đất, liền đưa hai tay về phía Khương Nguyên.
Dưới ánh nắng rực rỡ, thân hình hắn cao lớn vĩ đại, đôi mắt sâu thẳm như mực không hề chớp nhìn nàng, sắc mặt không còn lạnh lùng như thường lệ.
Khương Nguyên nhìn hắn, bất giác nhớ đến Thôi nhị ca lớn lên cùng mình thuở nhỏ, lúc hắn ta mới học cưỡi ngựa, cũng từng đưa nàng đi một đoạn như vậy, rồi đưa hai tay ra đỡ nàng xuống ngựa.
Tâm trí phiêu lãng trong chốc lát, đến khi hoàn hồn, nàng bất giác cười áy náy với Bùi Nguyên Tuân.
Bùi Nguyên Tuân không lên tiếng, ra hiệu cho nàng mau xuống ngựa.
Khương Nguyên vịn vào cánh tay hắn, mượn lực nhảy xuống lưng ngựa.
Khi quay đầu lại, nàng thấy cỗ xe ngựa phía trước vẫn đang lộc cộc tiến đi, hoàn toàn không ai chú ý đến tình tiết nhỏ này, còn người đánh xe thì mắt nhìn thẳng về phía trước, coi như không thấy cảnh tượng trước mắt.
Khương Nguyên yên tâm thở phào nhẹ nhõm, xoay người lên xe ngựa.
Lúc này, trong xe ngựa của Ân lão phu nhân, Linh Chi lặng lẽ buông rèm cửa sổ xuống, thầm bĩu môi.
Trong lòng nàng ta khinh bỉ hừ một tiếng — thủ đoạn hồ ly tinh quyến rũ Tướng quân của Khương Nguyên này, quả thật đã đến mức điêu luyện rồi.
Ân lão phu nhân đang ôm trán nghỉ ngơi, mở mắt ra thấy Linh Chi đang nhíu mày suy nghĩ điều gì đó, bèn hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Chuyện vừa nhìn thấy không thể tùy tiện nói ra, nếu Tướng quân biết nàng ta sau lưng nói xấu, chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho nàng ta.
Nghĩ đến ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ của Tướng quân, Linh Chi liền cảm thấy da đầu tê dại.
Nàng ta định thần lại, con ngươi đảo một vòng, vội nói: "Lão phu nhân, nô tỳ đang nghĩ, lát nữa đến chùa Hương Vân, người nên mặc thêm một chiếc áo choàng giữ ấm, ở đó không giống như trong phủ chúng ta, sẽ lạnh hơn một chút ạ."
Ân lão phu nhân gật đầu cười: "Vẫn là ngươi nghĩ chu đáo."
Tôn ma ma cũng nói: "Rương đựng y phục đang ở xe ngựa phía sau, chiếc áo choàng gấm màu chàm thêu hoa văn vàng sẫm được ban thưởng kia rất đẹp, vừa tôn lên khí sắc của lão phu nhân, lại vừa trang trọng đứng đắn, lát nữa bảo Khương di nương lấy ra..."