Chỉ Là Tiểu Thiếp - Nguyệt Minh Châu

Chương 10

 
Nghe mẫu thân hỏi xong, Bùi Nguyên Tuân im lặng một lát, mấp máy môi nhưng không nói gì.

Thấy trưởng tử lại im lặng từ chối, Ân lão phu nhân cảm thấy tức ngực đau nhói, bà đau lòng khôn xiết nói: "Chuyện thành thân, lúc con mới về phủ đã đồng ý với ta rồi, bây giờ còn muốn nuốt lời sao? Con đã bao nhiêu tuổi rồi, nếu còn không thành thân, có phải con định để ta nhắm mắt xuôi tay mà vẫn chưa được thấy con có thê tử, có con cái hay không?"

Mẫu thân có bệnh tim, không nên tức giận, im lặng một lát, Bùi Nguyên Tuân hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: "Nhi tử không có ý đó."

Ân lão phu nhân dồn dập hỏi: "Vậy rốt cuộc con có ý gì?"

Bùi Nguyên Tuân nói: "Không biết tính tình Thẩm cô nương thế nào? Cưới thê tử phải cưới người hiền đức, cần phải là người hiểu lễ nghĩa, lương thiện độ lượng, không thể kiêu căng tùy hứng, hẹp hòi hay ghen tuông."

Ân lão phu nhân chau mày "Con lo lắng sau khi Thẩm Hi gả đến sẽ đối xử hà khắc với Khương Nguyên à?"

Bùi Nguyên Tuân không hề né tránh, thẳng thắn nói: "Vâng."

Ân lão phu nhân chẳng hề để tâm: "Chỉ cần Khương Nguyên an phận thủ thường, không tranh giành ghen tuông, Thẩm cô nương sao lại tự hạ thấp thân phận đi làm khó một thị thiếp như nàng ta? Con cứ yên tâm."

Bùi Nguyên Tuân im lặng không nói.

Một lúc lâu sau, y cất lời: "Nương à, chuyện định thân không cần vội vàng lúc này."

Ân lão phu nhân lập tức thấy đau nhói trong lòng, tức đến mức lấy khăn tay lau nước mắt: "Phụ thân con mất sớm, một mình ta nuôi nấng ba huynh muội các con khôn lớn, tốn bao tâm sức. Bây giờ con đã là Đại tướng quân rồi, không nghe lời ta nữa phải không? Nếu con còn biết hai chữ 'hiếu thuận' thì hôm nay hãy định ra hôn sự này đi!"

Bùi Nguyên Tuân vén áo bào đứng dậy quỳ xuống, trầm giọng nói: "Nương đừng tức giận, kẻo tổn hại sức khỏe. Chuyện hôn nhân đại sự, mọi việc đều do nương định đoạt."

Thấy nhi tử vẫn hiếu thuận nghe lời, sắc mặt tái nhợt của Ân lão phu nhân mới khá hơn một chút.

Bà lau nước mắt, nói: "Nếu con đã không có ý kiến gì khác, ta sẽ cho người mang canh thiếp của con qua đó. Thẩm lão phu nhân và Thẩm cô nương đều đang ở chùa Hương Vân, hai bên trao đổi canh thiếp, rồi nhờ phương trượng trong chùa hợp hôn, chỉ cần bát tự tương hợp, ta sẽ lấy nửa miếng ngọc bội của con làm tín vật định tình, sau đó nhanh chóng chọn ngày lành tháng tốt, đến Hầu phủ hạ lễ định ước."

Suốt cả một ngày, Khương Nguyên đều ở trong sương phòng chép kinh Phật, không bước ra ngoài nửa bước.

Thấy chỉ còn nửa cuốn nữa là chép xong, nàng bỗng nghe tiếng cửa "kẽo kẹt" một tiếng.

Bùi Nguyên Tuân đang đứng ở cửa.

Ánh tà dương buông xuống những vệt sáng xanh sẫm cuối cùng, thân hình cao lớn của hắn đứng ngược sáng, gương mặt lạnh lùng kiên nghị vẫn như thường lệ.

Đôi mắt sâu thẳm nhìn nàng không còn phẳng lặng như giếng cổ, mà lại gợn sóng trập trùng, sâu thẳm và u uẩn.

Khương Nguyên có chút bất ngờ đặt bút xuống, đứng dậy nhanh chân bước tới: "Tướng quân sao lại đến đây ạ?"

"Không có gì" Bùi Nguyên Tuân dừng một chút, cúi mắt nhìn đôi mắt đẹp long lanh của nàng, thản nhiên nói "Chỉ là đến thăm nàng một chút."

Khương Nguyên nhìn hắn, nhất thời không lên tiếng.

Sáng nay lúc gặp hắn trong phòng Lão phu nhân, dường như hắn đã có vẻ không vui, bây giờ tuy nói là không có gì, nhưng trong mắt lại như đang che giấu tâm sự.

Nhưng hắn không nói, Khương Nguyên cũng tự biết không nên nhiều lời hỏi han.

Nàng nhẹ giọng nói: "Tướng quân ngồi xuống trước đi ạ, thiếp đi rót cho chàng một tách trà."

Trong phòng vẫn còn trà hoa cúc bạc hà do nàng tự pha, vẫn còn ấm và thoang thoảng hương thơm, mỗi khi chép kinh Phật mệt, nàng lại uống vài ngụm để tỉnh táo tinh thần.

Bùi Nguyên Tuân im lặng vào phòng ngồi xuống, ánh mắt từ từ lướt qua khắp phòng.

Căn sương phòng nhỏ hẹp này là căn phòng giản dị nhất trong cả sân viện, chỉ có một chiếc giường khung cũ kỹ, một chiếc bàn sách cũ rộng chừng ba thước vuông và hai chiếc ghế đẩu tròn màu đen, nhưng lại được nàng sắp xếp vô cùng tinh tế.

Sàn đá xanh được quét dọn không một hạt bụi, trên bàn sách, trong chiếc bình gốm thô mộc có cắm mấy cành cúc vàng rực rỡ, dài ngắn xen kẽ, tỏa ra hương thơm thanh nhã, giống như mỗi lần nàng đến gần, một mùi hương đặc biệt luôn quấn quýt bên hắn.

Khương Nguyên bưng trà tới, cung kính đặt trước mặt Bùi Nguyên Tuân.

Trà nàng pha dường như luôn có vị ngọt thanh đặc biệt, Bùi Nguyên Tuân cúi mắt nhìn làn nước trà trong vắt, đoạn nâng lên uống một hơi cạn sạch.

Một lát sau, hắn nhìn thẳng vào mắt Khương Nguyên, nói: "Chuyện áo choàng gấm, nàng thông cảm suy nghĩ cho mẫu thân như vậy, quả thực rất có lòng."

Khương Nguyên hơi sững sờ.

Nàng không ngờ Tướng quân lại tra ra sự thật nhanh như vậy.

Chưa kịp để nàng lên tiếng, Bùi Nguyên Tuân đã nói: "Là do Linh Chi làm, nàng ta cố ý vu oan giá họa, ta đã đuổi nàng ta đi rồi, sau này nàng ta sẽ không xuất hiện trước mặt nàng nữa."

Khương Nguyên kinh ngạc một lúc lâu, rồi gật đầu với tâm trạng phức tạp.

Nàng kinh ngạc không phải vì Linh Chi làm ra chuyện này, mà là vì những chuyện trong hậu trạch này, xưa nay đều do Lão phu nhân và Trịnh nhị nãi nãi định đoạt, Tướng quân bận rộn công vụ, vốn không bao giờ để tâm đến. Hơn nữa, Linh Chi là nha hoàn được Lão phu nhân coi trọng, hắn không nể nang chút tình cảm nào mà đuổi người ra khỏi phủ, hình phạt này xem như rất nghiêm khắc rồi.

Nếu là Lão phu nhân xử lý việc này, có lẽ chỉ quở trách một phen hoặc phạt Linh Chi ít tiền tháng cho qua chuyện.

Nhưng, sự việc đã được làm sáng tỏ và xử lý xong, tại sao trông hắn vẫn có vẻ tâm sự? Hơn nữa, hắn còn bất ngờ đến đây thăm nàng?

Khương Nguyên nhìn y hỏi: "Tướng quân có chuyện gì phiền lòng sao?"

Nghe vậy, Bùi Nguyên Tuân chau mày, ánh mắt trầm ngâm lặng lẽ nhìn sang một bên.

Chuyện sắp định thân, hắn vẫn chưa nghĩ ra nên nói với Khương Nguyên thế nào.

Đây vốn là một việc không có gì đáng trách, nàng cũng không dám có chút ý kiến nào, nhưng không hiểu sao hắn lại cảm thấy rằng, chuyện này, nên chọn một thời điểm thích hợp rồi hãy nói cho nàng biết cũng không muộn.

Hắn không trả lời thẳng, mà nhìn vào những trang kinh Phật nàng chưa chép xong, hỏi: "Tất cả những thứ này đều do nàng chép à?"

Nói xong, hắn liền đứng dậy xem lối chữ Trâm hoa tiểu khải của nàng.

Nét chữ của nàng dịu dàng xinh đẹp, thanh nhã linh động, khiến người ta liên tưởng đến câu "nét chữ nết người".

Chép kinh Phật cả ngày, cổ tay Khương Nguyên đã mỏi nhừ, lúc trả lời Bùi Nguyên Tuân, nàng bất giác xoa xoa cổ tay mình, ngại ngùng mím môi nói: "Vâng ạ, chữ viết vụng về, khiến Tướng quân chê cười rồi."

Nói rồi, nàng cũng bước đến bên cạnh Tướng quân, cùng hắn xem kinh Phật trên bàn.

Khoảng cách rất gần, mùi hương thanh khiết như hoa sen trên người nàng lại thoang thoảng bay tới.

Bùi Nguyên Tuân lặng lẽ liếc mắt, thấy trên vành tai trắng như ngọc của nàng đang đeo đôi khuyên tai mã não đỏ mà hắn tặng trước đây, theo động tác nàng nhẹ nhàng xoa cổ tay, đôi khuyên tai khẽ đung đưa qua lại.

Trong lòng hắn bỗng dấy lên một gợn sóng.

Bùi Nguyên Tuân không để lộ cảm xúc mà dời mắt đi, thản nhiên nói: "Viết rất đẹp, nàng khiêm tốn rồi."

Nói xong, hắn bèn vươn bàn tay to lớn, nắm lấy cổ tay nàng trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa bóp.

Hắn sức lực lớn, nhưng lực đạo khi xoa bóp lại không nặng không nhẹ, ấn đúng vào huyệt Đại Lăng ở mặt trong cổ tay, có thể làm giảm đau mỏi.

Bàn tay to lớn ấm áp, năm ngón tay mạnh mẽ thon dài xoa bóp vài cái, cổ tay nàng đã dễ chịu hơn nhiều.

Khương Nguyên vừa mừng vừa lo, lại có chút ngại ngùng, nàng mím môi đứng im không nhúc nhích, mặc cho hắn hành động.

Chỉ là, nàng nào dám để hắn mệt nhọc, chưa đầy một lát, nàng đã vội rụt tay về, nhẹ giọng nói: "Tướng quân, thiếp đỡ rồi ạ."

Bùi Nguyên Tuân nhìn nàng nói: "Phần kinh thư còn lại không cần chép nữa."

Lão phu nhân phạt nàng chép mười bộ kinh thư, bây giờ chỉ còn lại nửa bộ, sự việc đã được tra rõ, hình phạt này cũng có thể không cần tiếp tục nữa.

Tuy nhiên, Khương Nguyên lại lắc đầu nói: "Đã viết nhiều như vậy rồi, chỉ còn lại nửa cuốn, không thể bỏ dở giữa chừng, vẫn nên chép cho xong ạ. Hơn nữa, chép kinh thư cũng không phải là hình phạt gì, cứ xem như là cầu phúc tiêu tai, tích lũy công đức."

Bùi Nguyên Tuân cúi mắt nhìn nàng trầm ngâm vài giây, đột nhiên vén áo bào ngồi xuống trước bàn sách, cầm bút chấm mực, bắt đầu chép kinh Phật.

Hắn trầm giọng nói: "Phần còn lại để ta viết, nàng nghỉ ngơi đi."

Giọng điệu của hắn không cho phép từ chối, Khương Nguyên không dám không nghe.

Nàng rảnh rỗi không có việc gì làm, bèn đứng một bên, kéo tay áo rộng màu hạnh lên, khêu đèn nến cho sáng hơn, rồi lặng lẽ thêm nước mài mực cho y.

Nét chữ của Bùi Nguyên Tuân vuông vắn ngay ngắn, bút thế hùng kỳ mạnh mẽ, hạ bút vô cùng nhanh chóng, trong nháy mắt đã chép xong một trang.

Khương Nguyên chăm chú nhìn hắn viết, ánh mắt thỉnh thoảng lại lướt qua miếng ngọc bội bên hông hắn.

Dây kết trên miếng ngọc bội đó là do chính tay nàng tết, lấy sợi chỉ màu xanh lam làm chính, màu vàng nhạt làm phụ, kết thành nút thắt hình thoi, phối màu vừa trầm ổn lại vừa phóng khoáng, Tướng quân thường đeo bên mình.

Chỉ là miếng ngọc bội đó vốn là một vòng tròn được ghép lại từ hai miếng ngọc hình bán nguyệt, không biết vì sao lại thiếu mất một nửa, lẽ nào Tướng quân muốn đổi kiểu khác, nên cố ý chỉ đeo một nửa thôi?

Hắn đang tập trung viết, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, Khương Nguyên không dám làm phiền, đành phải giấu nỗi băn khoăn vào trong lòng.

Cứ thế một người ngồi một người đứng, nửa canh giờ sau, phần kinh Phật còn lại cuối cùng cũng chép xong, Bùi Nguyên Tuân thu bút mực lại.

Hắn chép kinh Phật, đương nhiên là vì không muốn nàng phải vất vả nữa, nếu không phải hắn viết nhanh, e là Khương Nguyên còn phải chép đến quá nửa đêm.

Khương Nguyên cảm kích nói: "Đa tạ Tướng quân."

Bùi Nguyên Tuân khẽ gật đầu, thản nhiên nói: "Chuyện nhỏ không đáng kể."

Hắn không để tâm, nhưng Khương Nguyên lại cảm thấy ngọt ngào trong lòng.

Lúc này trời đã về khuya, đã đến giờ nghỉ ngơi.

Lúc ở trong phủ, mỗi tháng Tướng quân chỉ có vài ngày cố định nghỉ lại ở Mộc Hương viện, bây giờ đang lễ Phật ở ngoài chùa, Khương Nguyên không rõ tối nay hắn sẽ ở đâu.

Nàng do dự hỏi: "Tướng quân, tối nay..."

Bùi Nguyên Tuân liếc nhìn chiếc giường khung treo rèm sa xanh dựa vào tường, im lặng một lát rồi nói: "Không có dư sương phòng, ngủ ở đây đi."

Hắn muốn nghỉ lại ở đây, Khương Nguyên tự nhiên không dám có ý kiến gì.

Sau khi rửa mặt, Khương Nguyên cởi y phục cho hắn.

Chiếc giường khung trong sương phòng này không rộng rãi, chỉ miễn cưỡng chứa được hai người, hơn nữa Bùi Nguyên Tuân lại cao lớn chân dài, hắn vừa nằm xuống, chỗ dành cho Khương Nguyên lại càng ít đi.

Khương Nguyên từ cuối giường leo lên, cẩn thận bước qua người hắn, lặng lẽ nằm nghiêng sát vào vách tường.

Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, ngọn nến trên bàn cạnh giường thỉnh thoảng lại nhảy lên vài cái, phát ra tiếng "lách tách" khe khẽ.

Khương Nguyên không quen với tư thế ngủ này, cũng không quen với không gian chật chội như vậy, thực tế, ngoại trừ những ngày cố định hàng tháng, nàng và Tướng quân cũng chưa bao giờ ngủ chung một giường.

Khương Nguyên cảm thấy không tự nhiên, lại không dám nói gì, một lát sau, nàng khó chịu khẽ cử động cánh tay.

Cảm nhận được động tác của nàng, Bùi Nguyên Tuân quay sang nhìn tấm lưng mỏng manh của nàng, thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"

Khương Nguyên vốn đang quay lưng về phía hắn, nghe thấy giọng y, liền cẩn thận xoay người lại đối mặt với hắn, nhẹ giọng đáp: "Không có gì ạ."

Bùi Nguyên Tuân trầm ngâm nhìn nàng một cái, vươn cánh tay dài ra làm gối, kéo nàng vào lòng nói: "Ngủ thế này đi."

Nàng nằm trong lòng hắn sẽ không cảm thấy giường chật nữa.

Tuy nhiên, tư thế ngủ này quá thân mật, Khương Nguyên lo lắng tướng ngủ của mình không tốt, sẽ vô tình đè lên chân hắn.

Bùi Nguyên Tuân chăm chú nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng không cho phép từ chối.

Khương Nguyên đành phải khẽ "vâng" một tiếng, ngoan ngoãn tựa vào bên cạnh hắn.

Đây là nơi thanh tịnh trong chùa, lại không phải những ngày cố định kia, Tướng quân không cần giải tỏa d*c v*ng của nam nhân, chỉ cần không có sự "dằn vặt" đó, Khương Nguyên sẽ không cảm thấy căng thẳng.

Lồng ngực cường tráng mạnh mẽ của Tướng quân ấm áp và vững chãi, hiệu quả chẳng khác gì một cái lò sưởi, cơn buồn ngủ của Khương Nguyên dần kéo đến, nàng nhắm mắt lại, chẳng bao lâu đã chìm vào giấc ngủ say bên cạnh hắn.

Mà cơn buồn ngủ của Bùi Nguyên Tuân lại hoàn toàn biến mất.

Khương Nguyên tựa trong lòng hắn, trong giấc mơ đã quên mất quy củ, chân nàng vô ý gác lên người hắn, cánh tay thon thả ôm lấy eo hắn, dường như xem hắn là một cái lò sưởi.

Hương thơm ngọc mềm trong lòng, cảm giác mềm mại tinh tế vô cùng rõ rệt.

Bùi Nguyên Tuân mở mắt nhìn l*n đ*nh màn, hơi thở vốn luôn ổn định bỗng không tự chủ mà trở nên nặng nề hơn.

Phải một lúc lâu sau, cảm giác nóng nảy mới dần nguôi đi.

Hắn trầm ngâm nhìn gương mặt xinh đẹp không tì vết bên cạnh, trong lòng trăm mối ngổn ngang.

Lần này trong chuyện áo choàng gấm, Khương Nguyên đã tỏ ra vô cùng hiếu thuận chu đáo, khiến hắn cực kỳ hài lòng.

Thực ra, kể từ lần trước nàng cố ý làm rơi khăn tay ở Thận Tư Viện, hắn đã lạnh nhạt với nàng mấy ngày nay, cho dù có lúc nàng đến Thận Tư Viện đưa đồ, hắn cũng tránh không gặp mặt.

May mà nàng ngoan ngoãn hiểu chuyện, đã kịp thời dẹp đi những tâm tư không nên có.

Hắn nghĩ, mình đối với nàng có lẽ đã quá nghiêm khắc rồi.

Hắn là trượng phu của nàng, nàng muốn gần gũi hắn, được hắn yêu thương, cũng là lẽ thường tình.

Chuyện hắn thành thân đã đến gần, chỉ cần sau khi chính thê vào phủ, nàng vẫn có thể an phận thủ thường, quy củ hiểu chuyện, đối đãi với chính thê theo đúng lễ nghĩa, vậy thì hắn nhất định sẽ sủng ái nàng thêm vài phần.
 

Bình Luận (0)
Comment