Trở lại Mộc Hương Viện, Khương Nguyên ngơ ngẩn ngồi trên chiếc sập mỹ nhân bên cửa sổ.
Trong phòng không thắp đèn, bốn bề tối tăm mờ mịt.
Trăng lạnh không biết đã lên từ khi nào, ánh trăng xuyên qua khe cửa sổ chiếu rọi lên gò má trắng bệch như giấy của nàng.
Hồi lâu sau, nàng vịn vào mép bàn chậm rãi đứng dậy, lấy mấy món trang sức trong hộp trang điểm nhét vào túi gấm cất kỹ.
Sáng sớm hôm sau, triệu chứng phong hàn càng nặng hơn, toàn thân đau nhức rã rời, đầu óc choáng váng, phải uống liền hai chén trà nóng để tỉnh táo mới miễn cưỡng gượng dậy được đôi chút.
Bên ngoài trời đã qua giờ Thìn, ước chừng lúc này Ngọc Hà vừa bị người môi giới dẫn đi, Khương Nguyên đứng dậy nhét túi gấm vào trong tay áo, đến Như Ý Đường thỉnh an Lão phu nhân.
Ân lão phu nhân vừa nhìn thấy Khương Nguyên, sắc mặt liền sa sầm.
Nguyên Tuấn trước đây rất hiếu thuận hiểu chuyện, bây giờ lại dám lén lút nuôi ngoại thất, chẳng phải là do tên biểu ca nương gia của nàng xúi giục sao! Hơn nữa, nha hoàn của nàng lại dám xúc phạm chủ tử, cũng không biết di nương nàng ta quản giáo thế nào! Nói đi nói lại, những chuyện này đều liên quan đến nàng, thật khiến người ta tức không chịu nổi!
Khương Nguyên cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Lão phu nhân, biểu ca của con không làm nên được việc gì, Nhị gia bị huynh ấy mê hoặc, Ngọc Hà lại xúc phạm Nhị nãi nãi, những chuyện này con đều có lỗi, con nên đến xin lỗi Nhị nãi nãi."
Nghe nàng nói vậy, sắc mặt Ân lão phu nhân mới dịu đi đôi chút, nhưng vẫn lạnh mặt chất vấn: "Ngươi định tạ lỗi thế nào?"
Khương Nguyên đáp: "Nhị gia và Nhị nãi nãi vui mừng đón quý tử, con muốn ra phủ mua một ít gấm vóc tơ lụa thượng hạng, làm cho đứa bé một chiếc mũ đầu hổ, xem như là chút tấm lòng của con."
Mũ đầu hổ mang ý nghĩa cát tường uy vũ, trừ tà đuổi bệnh, rất hợp với tiểu thiếu gia. Tay nghề thêu thùa của nàng cũng không tệ, chiếc mũ đầu hổ làm ra chắc hẳn cũng sẽ rất đẹp.
Ân lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, xem như miễn cưỡng chấp nhận cách tạ lỗi này của nàng "Chỉ làm mũ thôi thì chưa đủ, ngươi còn phải đến Cát Tường Viện xin lỗi cho đàng hoàng."
Khương Nguyên khẽ nói vâng.
Ân lão phu nhân thấy nàng cũng biết điều, bèn nói: "Vậy thì cho phép ngươi hôm nay ra phủ, mua xong đồ thì về ngay, không được ở bên ngoài lâu."
Không có lệnh của Lão phu nhân thì không thể ra khỏi cửa phủ, bây giờ Lão phu nhân cho phép nàng ra ngoài, Khương Nguyên âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nàng đi xe ngựa ra ngoài, dừng lại trước một tiệm gấm vóc.
Khương Nguyên đội nón có mạng che mặt rồi xuống xe.
Nàng nói với phu xe: "Ta cần phải xem kỹ trong tiệm một lúc, ngươi không cần đợi ở đây, cứ tự đi dạo đi, đến giờ Mùi một khắc thì quay lại đây đón ta."
Phu xe kia mừng rỡ được nhàn rỗi, đợi hắn ta đánh xe đi nơi khác, không còn chú ý đến bên này nữa, Khương Nguyên mới xách váy, bước nhanh về phía tiệm cầm đồ cách đó không xa.
Trong túi gấm có mấy món trang sức, đều là Tướng quân ban cho nàng, cầm được tổng cộng một trăm hai mươi lượng bạc. Khương Nguyên không lấy bạc nén mà bảo tiểu nhị đổi thành ngân phiếu.
Nàng cất kỹ ngân phiếu, lần theo ký ức của mình, tìm đến chỗ môi giới mà ngày trước cửu mẫu đã bán nàng đi.
Người môi giới lật sổ sách, nói: "Ngươi muốn mua tỳ nữ à? Thật không may, sáng nay vừa có một nha hoàn từ phủ Tướng quân bị bán đến, đã bị Hồng Ngọc Lâu nhìn trúng rồi. Bên đó đã trả mười lượng bạc, lát nữa sẽ đến dẫn người đi."
Hồng Ngọc Lâu là thanh lâu kỹ viện, Khương Nguyên thầm mừng vì mình đã đến sớm một bước, Ngọc Hà vẫn chưa bị đưa đi.
Khương Nguyên sửa lại chiếc nón, nhẹ giọng hỏi: "Nếu ta muốn mua tỳ nữ này thì sao?"
Người môi giới liếc mắt nhìn nàng, khuôn mặt cô nương này che kín mít, không nhìn ra thân phận gì "Giao dịch đã xong, nếu một bên đổi ý thì phải trả gấp năm lần tiền đặt cọc, nếu cô nương muốn mua..."
Nói rồi, người môi giới kia đưa tay ra lật qua lật lại hai lần "Một trăm lượng, không thì miễn bàn."
Một trăm lượng bạc đủ để mua mười nha hoàn, bất cứ ai biết tính toán cũng sẽ không làm ăn kiểu này.
Người môi giới đang nghĩ cô nương này chắc chắn sẽ không làm chuyện mua bán lỗ vốn, thì hai tờ ngân phiếu đã được đặt ngay dưới mắt hắn ta.
Bạc đã nhận, khế ước bán thân của Ngọc Hà cũng được giao ra.
Không lâu sau, Khương Nguyên gặp được Ngọc Hà.
Nàng ta đầu tóc rối bù, hai mắt sưng húp vì khóc, nhưng may là y phục vẫn chỉnh tề, không phải chịu khổ sở gì về thể xác.
Nhìn thấy Khương Nguyên đội nón che mặt, Ngọc Hà ngẩn người hồi lâu mới nhận ra.
Ngay lúc nàng ta định lên tiếng, Khương Nguyên lại khẽ lắc đầu.
Nàng đội nón, tránh mặt phu xe của phủ Tướng quân, không để người của bên môi giới nhìn thấy mặt mình, chính là không muốn chuyện này bị người trong phủ phát hiện, lại gây thêm thị phi.
Ngọc Hà bây giờ đã là người tự do, Khương Nguyên đốt khế ước bán thân của nàng ta, nhét số ngân phiếu còn lại vào tay nàng ta, khẽ nói: "Tự mình tìm một công việc để mưu sinh, vực dậy tinh thần, sau này ngày tháng tốt đẹp còn nhiều."
Ngọc Hà không chịu nhận.
Nàng ta biết di nương không có nhiều tiền, số ngân phiếu này tám phần là cầm trang sức đổi lấy, Ngọc Hà vừa lau nước mắt vừa khóc nức nở: "Người đưa hết tiền cho nô tỳ rồi, sau này người phải làm sao?"
Khương Nguyên khẽ cười: "Ta còn có bổng lộc hàng tháng mà, sau này vẫn có thể tích góp, ngươi cứ cầm lấy đi, đừng phụ tấm lòng của ta."
Từ chối không được, Ngọc Hà đành phải nước mắt lưng tròng nhận lấy.
Sau này nàng ta có thể tự mình sống, không cần phải làm một nô tỳ thấp cổ bé họng hầu hạ người khác nữa, tảng đá nặng trong lòng Khương Nguyên cuối cùng cũng được đặt xuống.
Thấy sắp đến giờ về phủ, sau khi bịn rịn từ biệt, Khương Nguyên đến tiệm gấm chọn mấy tấm vải thích hợp để làm mũ đầu hổ trước khi phu xe đến đón.
Trên đường về phủ, xe ngựa lộc cộc lăn bánh, lòng Khương Nguyên nhẹ nhõm vô cùng, nàng vén rèm xe nhìn ra ngoài.
Gió thu thổi tới, những chiếc lá ngân hạnh vàng óng bay lượn trên mặt đất.
Nàng đưa tay ra, một chiếc lá vừa hay rơi vào lòng bàn tay trắng nõn.
Cúi đầu ngắm nhìn những đường gân uốn lượn của chiếc lá ngân hạnh, nàng bất giác nhớ về thời thơ ấu.
Khi ấy, ngoại tổ phụ đang cân nhắc phương thuốc trong tiệm thuốc, người bạn tri kỷ của ông là Thôi bá bá đứng bên cạnh, hai người vì một chứng bệnh nan y mà tranh cãi đến đỏ mặt tía tai.
Lão bộc nhà họ Thôi là Ngưu Nhị thúc ngồi ở một góc, cao giọng nói: "Ối, lại cãi nhau rồi..."
Nhi tử của Thôi bá bá là Thôi Văn Niên lớn hơn nàng năm tuổi, lúc đó mới mười hai tuổi.
Hắn ta mặc kệ những tiếng ồn ào trong tiệm thuốc, cầm một nắm lá ngân hạnh vàng óng, từ sau quầy hàng vững bước đi đến trước mặt nàng, nói với nàng: "Nguyên Nguyên, muội xem lá ngân hạnh này, chất lượng thượng thừa, thích hợp nhất để làm thuốc..."
Thoắt cái đã mấy năm trôi qua, Thôi bá bá trên đường về quê cũ ở Cam Châu thì lâm bệnh qua đời, Ngưu Nhị thúc đưa Thôi Văn Niên về nhà chịu tang, từ đó không còn tin tức gì nữa.
Khương Nguyên nghĩ ngợi, bất giác thở dài một hơi.
Lúc trở lại Mộc Hương Viện, Đông Viễn đang đợi ở ngoài sân, thấy nàng về, Đông Viễn vội bước nhanh tới đón, nói: "Di nương, Tướng quân dặn dò, tối nay người đến Thận Tư Viện đợi."
Khương Nguyên giật mình, bất giác lùi lại mấy bước.
Thấy nàng có vẻ ngạc nhiên, Đông Viễn vội giải thích: "Tối qua thuộc hạ đã nói với Tướng quân là di nương có đến, hôm nay Tướng quân không thấy di nương đâu, nên trước khi ra khỏi phủ đã đặc biệt dặn dò."
Thì ra là vậy.
Chỉ cần không phải bị người trong phủ phát hiện nàng đã cứu Ngọc Hà là tốt rồi.
Khương Nguyên thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn Đông Viễn.
Chập tối, nàng đến Thận Tư Viện.
Tướng quân vẫn chưa về phủ, Khương Nguyên theo lời dặn đến chính phòng đợi hắn.
Chính phòng của Thận Tư Viện rộng rãi thoáng đãng, mùa hè thì mát mẻ, nhưng vào mùa này, trong phòng lại có vẻ đặc biệt lạnh lẽo.
Khương Nguyên thắp nến lên, tìm một chiếc ghế tròn bên cạnh bàn rồi ngồi xuống, lẳng lặng quấn chặt y phục.
Ngọn nến càng cháy càng tối, mà ngoài sân vẫn không có tiếng bước chân của Tướng quân trở về.
Đợi quá lâu, nàng chỉ cảm thấy đầu óc mê man, không hiểu sao lại buồn ngủ vô cùng.
Không thể chống cự được nữa, nàng bèn gục xuống bàn, định chợp mắt một lát.
Không biết đã qua bao lâu, bên tai dường như có người gọi tên nàng, Khương Nguyên cố gắng mấp máy môi, nhưng không biết mình đã nói gì.
Trong mơ màng, dường như có một đôi tay to vững vàng ôm lấy nàng.
Một lát sau, nàng cảm thấy thân thể mình đột nhiên bay lên không, rồi lại từ từ đáp xuống một nơi vững chắc.
Trên người dường như được đắp một lớp chăn dày, cuối cùng cũng có chút hơi ấm, Khương Nguyên muốn cử động ngón tay, nhưng phát hiện toàn thân không có chút sức lực nào, ngay cả mí mắt cũng không thể mở ra.
Bùi Nguyên Tuân chau chặt mày kiếm, đưa tay lên trán nàng kiểm tra.
Hai má nóng ran, trán nóng đến dọa người.
"Tìm Lý Tu đến đây." Hắn trầm giọng ra lệnh cho Đông Viễn.
Đông Viễn lập tức nhận lệnh rời đi.
Canh ba, Lý quân y vừa đi vừa ngáp đến Thận Tư Viện.
Thấy Bùi Nguyên Tuân ngồi nghiêm chỉnh trong phòng, hoàn toàn không có dấu hiệu bị bệnh, Lý Tu sững sờ, nói với Đông Viễn: "Chủ tử nhà ngươi vẫn ổn mà?"
Đông Viễn không biết trả lời thế nào, Bùi Nguyên Tuân đứng dậy sải bước vào phòng trong "Ở bên trong, mau chẩn trị."
Lý Tu đầu óc mơ hồ đi vào.
Chỉ thấy trên giường màn xanh rủ bốn phía, hoàn toàn không nhìn thấy người bên trong, chỉ có một bàn tay trắng nõn của nữ tử yếu ớt đặt trên mép giường, trên cổ tay có một nốt ruồi son hình hoa mai, ngón tay thon dài như ngó sen, không sơn móng.
Lý Tu nhớ ra Bùi tướng quân còn có một vị thiếp thất chưa từng gặp mặt.
Đây có lẽ là cô nương đó.
Hắn ta bất giác nhìn chằm chằm vào nốt ruồi hoa mai đó thêm một lúc.
Khi hoàn hồn lại, chỉ cảm thấy đỉnh đầu lành lạnh, ngẩng lên thì thấy ánh mắt sắc như dao của Bùi tướng quân đang chau mày nhìn mình.
Lý Tu ho khan một tiếng ngồi thẳng dậy, nghiêm túc trở lại, lấy khăn tay phủ lên cổ tay trắng như ngọc kia, tĩnh tâm bắt mạch.
Một lát sau, hắn ta ngạc nhiên nói: "Xem triệu chứng này, ba ngày trước đã bị ngoại hàn xâm nhập, kéo dài đến hôm nay, chính là lúc phát sốt. Nhưng thật kỳ lạ, mấy ngày nay thời tiết vẫn tốt, chỉ cần không cố ý đi dầm mưa, thì không thể bị hàn khí nặng như vậy xâm nhập vào cơ thể."
Sắc mặt Bùi Nguyên Tuân đanh lại, dường như đột nhiên nhớ ra điều gì.
Hắn trầm giọng hỏi: "Có sao không?"
Lý Tu chẩn mạch xong, giọng điệu thoải mái nói: "May là không sao, nhưng phải tĩnh dưỡng một thời gian. Ta sẽ kê một đơn thuốc, trước tiên uống một thang để hạ sốt, sau đó mỗi ngày uống ba lần, dưỡng bệnh nửa tháng là khỏi."
Y thuật của Lý Tu cao minh, chẩn đoán không thể sai được. Ra lệnh cho người theo đơn thuốc lấy thuốc sắc, Bùi Nguyên Tuân lại gọi Đông Viễn đến, hắn nghiêm mặt thì thầm mấy câu, Đông Viễn gật đầu nhận lệnh rời đi.
Không lâu sau, thang thuốc giải nhiệt trừ hàn được bưng tới.
Bát thuốc được đặt trên đầu giường, Bùi Nguyên Tuân vén rèm lên, trầm giọng gọi Khương Nguyên tỉnh dậy.
Gọi mấy lần, Khương Nguyên mơ màng mở mắt ra.
Bùi Nguyên Tuân nói: "Dậy, uống thuốc."
Khương Nguyên nhíu chặt mày nhìn người trước mặt, mơ hồ gật đầu.
Bùi Nguyên Tuân đỡ nàng dậy.
Bàn tay to chạm vào vai nàng, hắn có chút kinh ngạc, người vốn đã mảnh mai, mới mấy ngày không gặp dường như đã gầy đi không ít.
Bùi Nguyên Tuân im lặng lấy gối mềm đến, để Khương Nguyên dựa vào đầu giường.
Hắn bưng bát thuốc, đưa đến bên môi nàng, trầm giọng nói: "Uống đi."
Giọng điệu của hắn rất nghiêm khắc, mang theo uy thế không thể nghi ngờ, lông mi của Khương Nguyên khẽ run lên, nàng ngước mắt nhìn hắn một cái, lại nhìn bát thuốc đắng màu nâu đen kia, đột nhiên lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt lã chã rơi xuống.
"Thiếp không muốn uống" nàng quay mặt đi, khẽ nức nở nói "Thuốc tránh thai đắng lắm, thiếp uống vào chỉ muốn nôn, nhưng lại không thể nôn..."
Bùi Nguyên Tuân sững người.
Vẻ mặt vốn luôn trầm ổn hiếm khi có gợn sóng.
Một lát sau, giọng điệu của hắn dịu đi một chút: "Đây không phải là thuốc tránh thai, là thuốc trị phong hàn, chỉ có uống vào, nàng mới có thể hạ sốt."
Khương Nguyên chớp chớp đôi mắt mông lung, đối diện với ánh nhìn sâu thẳm như có thực chất của hắn, bất đắc dĩ nhận lấy bát thuốc.
Khó khăn uống hết hơn nửa bát thuốc đắng, người lại mê man nằm xuống giường.
Bùi Nguyên Tuân chống đầu gối ngồi trên mép giường, chăm chú nhìn gò má trắng bệch của nàng.
Nửa canh giờ sau, cơn sốt của Khương Nguyên đã lui, trên người đổ mồ hôi, tóc mai ướt đẫm dính vào bên tai.
Bùi Nguyên Tuân im lặng lấy khăn khô, từng chút từng chút lau mồ hôi trên trán cho nàng.
Đông Viễn đi rồi lại quay lại, đứng ngoài cửa phòng bẩm báo: "Chủ tử, là do xa phu đó say rượu làm lỡ việc, đã đến đón di nương trễ mất hai ngày ạ."
Chùa Hương Vân ở chân núi, vốn đã lạnh hơn trong thành, mưa cũng lớn hơn, không cần nói cũng biết, nàng đã bị dầm mưa nhiễm phong hàn trong lúc đợi người đến đón về phủ.
Việc vặt trong phủ bề bộn, hắn lại bận rộn công vụ, vậy mà lại lơ là nàng.
Bùi Nguyên Tuân cúi đầu nhìn đôi môi khẽ mím của nàng trong giấc ngủ, sắc mặt trầm xuống không nói gì.
Đông Viễn ở bên ngoài nói: "Chủ tử, đã theo lệnh của ngài, phạt xa phu ba mươi roi ngựa."
Hồi lâu sau, trong phòng truyền ra một tiếng "ừ" nhàn nhạt.
Di nương hôm nay ngủ ở chính phòng của Thận Tư Viện, Đông Viễn không chắc chủ tử sẽ ngủ ở đâu, hơn nữa di nương đang bị phong hàn, lỡ như lây bệnh cho Tướng quân thì không hay.
Đông Viễn gãi đầu, đắn đo hỏi: "Chủ tử tối nay ngủ ở chính phòng, hay là đến thư phòng ạ?"
Trong phòng, Bùi Nguyên Tuân đưa tay kéo lại góc chăn bên cạnh Khương Nguyên, khẽ nói: "Cứ ở chính phòng đi."