Hai ngày sau, Ân lão phu nhân sai Tôn ma ma đến Mộc Hương viện, mang canh gà ác bồi bổ thân thể cho Khương Nguyên.
Tôn ma ma xách hộp thức ăn vào sân, thấy Vân Nhi đang quét lá rụng ngoài hiên, cửa chính phòng khép hờ.
Bà ta bước vào chính phòng, nhìn thấy Khương Nguyên đang ngồi tựa vào cửa sổ, không khỏi giật nảy mình.
Mới mấy ngày không gặp, tiểu di nương dường như gầy đi đến đáng sợ, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay đã mất hết vẻ hồng nhuận, y phục rộng thùng thình khoác trên vai, mỏng manh như thể một cơn gió cũng có thể thổi ngã.
Nàng thất thần tựa bên cửa sổ, bất động nhìn vào một điểm hư không nào đó, không biết đang suy nghĩ gì.
Tôn ma ma gọi một tiếng: "Khương di nương."
Khương Nguyên hoàn hồn, nhìn thấy hộp thức ăn trong tay bà ta, bất giác ngẩn người.
Tôn ma ma thấy nàng ngây ra, bèn đặt hộp thức ăn lên bàn, giải thích: "Bên trong không phải là thuốc tránh thai, là canh gà mang đến cho di nương để bồi bổ thân thể."
Tôn ma ma là người bên cạnh Lão phu nhân, bà ta đến đưa canh, chắc chắn là ý của Lão phu nhân.
Đây là sự an ủi sau khi nàng bị oan uổng, là gián tiếp xin lỗi cho hành vi của Tam tiểu thư hôm đó, nếu nàng hiểu rõ thân phận địa vị của mình, thì nên lập tức cảm tạ Lão phu nhân.
Khương Nguyên ngẩn ra một lúc, vẫn ngồi yên không động đậy.
Tôn ma ma lấy ra một thố canh gà, nhìn nàng nói: "Di nương sao lại gầy đi nhiều thế này?"
Khương Nguyên mím môi, uể oải nói: "Mấy hôm nay không có khẩu vị, ăn không vô."
Tôn ma ma thở dài.
Tiểu di nương này đã phải chịu ấm ức.
Hôm đó bị bao nhiêu người chỉ trích, còn bị Tam tiểu thư tát một cái, thực sự quá tổn thương lòng tự trọng, nàng quỳ ở Phật đường một ngày một đêm, chắc cũng đã tổn hại đến sức khỏe, cần phải tĩnh dưỡng một thời gian.
Tôn ma ma hiếm khi không giữ vẻ mặt nghiêm nghị, mà khuyên giải nàng: "Ngươi nghĩ thoáng một chút đi, chuyện này cũng chẳng có gì to tát, phủ nào mà đám tiểu thiếp di nương thân phận thấp hèn lại không phải chịu chút tủi nhục chứ? Chịu tủi nhục thì thôi đi, còn phải nghĩ đủ mọi cách để tranh sủng. Phủ chúng ta xem như tốt rồi, bên cạnh Tướng quân chỉ có một mình ngươi hầu hạ. Đợi sau này Tướng quân cưới Thẩm cô nương về, ngươi tranh thủ sinh nhi tử để nương tựa, có nhi tử rồi sẽ tốt thôi, đến lúc đó mẫu bằng tử quý, địa vị thân phận cứ từ từ mà có được."
Tôn ma ma có ý tốt, Khương Nguyên mỉm cười, nói với bà: "Đa tạ ma ma đã chỉ điểm."
Tôn ma ma thở dài, lại nói: "Ngươi dưỡng bệnh mấy ngày này thì thôi, Lão phu nhân ở Như Ý Đường vẫn đang đợi ngươi đến hầu hạ đó. Chuyện này ngươi chịu ấm ức, nhưng không thể nào để Lão phu nhân và Tam tiểu thư xin lỗi ngươi được, phải không? Ngươi vui vẻ đến hầu hạ Lão phu nhân, chuyện này coi như cho qua, cũng thể hiện ngươi là người hiểu chuyện."
Khương Nguyên khẽ gật đầu, không nói thêm gì.
Sau khi Tôn ma ma đi, Khương Nguyên nằm xuống giường.
Hai ngày nay nàng tinh thần không tốt, ăn không ngon miệng, cơ thể cũng mệt mỏi rã rời, nàng nghỉ trên giường một canh giờ, lúc tỉnh lại đã là buổi chiều.
Nàng ôm chăn ngồi ngẩn ngơ trên giường một lúc, đợi tỉnh táo hơn một chút, liền xuống giường lấy quyển du ký ra, lật từng trang đọc kỹ.
Một lát sau, trong sân lại vang lên tiếng bước chân.
Tiếng bước chân đó rất nhẹ, không phải của Tướng quân, Khương Nguyên ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện Mạn Nương đã bước vào.
Mạn Nương nghe chuyện nàng quỳ ở Phật đường, nên đặc biệt đến thăm.
Khương Nguyên đứng dậy rót trà cho nàng ta, chưa đợi Mạn Nương mở lời, đã nhẹ giọng hỏi: "Nhị gia đã mời đại phu đến khám cho ngươi chưa?"
Mạn Nương hai tay cầm chén trà, cắn môi gật đầu: "Khám rồi. Khương di nương, ta đến là để thăm Bùi Nguyên Tuân, cũng là để cảm ơn ngươi."
Khương Nguyên ôn tồn nói: "Đại phu nói thế nào?"
Mạn Nương muốn nói lại thôi, nhìn khuôn mặt gầy gò của nàng, nói: "Đại phu cũng không nói gì, thôi không nhắc đến ta nữa, ngươi gầy đi nhiều như vậy, có phải mắc bệnh gì không? Có tìm đại phu khám chưa?"
Nàng ta nói như vậy, hẳn là ý đại phu cũng bó tay.
Khương Nguyên im lặng một lúc, nói: "Không sao, không cần khám đại phu, sức khỏe của ta ta tự biết, dưỡng thêm mấy ngày nữa là khỏi."
Nói xong, nàng đứng dậy tìm trong giá sách quyển sổ tay y án thường đọc, từ bên trong rút ra một tờ phương thuốc đã sao chép, đưa cho Mạn Nương: "Đây là một phương thuốc điều dưỡng, ngươi có thể uống thử trước, có lợi chứ không có hại cho cơ thể. Ngươi cũng đừng vội, đại phu kia xem chưa chắc đã chuẩn, đợi sau này gặp được người có y thuật cao minh hơn, biết đâu có thể chữa khỏi."
Mạn Nương chần chừ một lúc, không nhận lấy phương thuốc Khương Nguyên đưa, mà cong môi cười gượng gạo, nói: "Ta hiện đang uống thuốc bồi bổ, sợ tính thuốc xung khắc, nên thôi không uống cái này."
Nếu nàng ta vẫn đang dùng thuốc, chưa từ bỏ việc điều dưỡng cơ thể, Khương Nguyên liền yên tâm, ôn tồn nói với nàng ta: "Điều dưỡng cơ thể, không mất công phu hai ba năm chưa chắc đã thấy hiệu quả, ngươi cứ nghĩ thoáng ra một chút."
Mạn Nương khẽ thở dài.
Chẳng qua chỉ là hai kẻ khổ sở, hoàn cảnh đều tương tự nhau, nàng ta vốn định đến thăm Khương Nguyên, nhưng ngược lại nàng lại an ủi nàng ta.
Mạn Nương cúi đầu uống một ngụm trà nói: "Khương di nương, Nhị gia bây giờ cũng không mấy khi đến thăm ta, hôm qua ta đã cầu xin Nhị gia, muốn ngài ấy để ta đi."
Khương Nguyên nhìn nàng ta, ánh mắt hơi chấn động, nhanh chóng hỏi: "Nhị gia nói sao?"
Mạn Nương mắt ngấn lệ, nhỏ giọng nói: "Nhị gia không chịu để ta đi, ngài ấy nói phủ Tướng quân từ trước đến nay không có quy tắc hưu thê phóng thiếp*, ngài ấy sẽ không làm như vậy."
Hưu thê phóng thiếp*: Bỏ vợ, bỏ thiếp
Đáp án nằm trong dự liệu, Khương Nguyên mím chặt môi, không biết nên nói gì.
Nhưng Mạn Nương rất nhanh đã mỉm cười, nói: "Nhưng, thực ra nghĩ lại, ta ở trong phủ cũng khá tốt, ít nhất không lo ăn lo mặc, cơm áo không phải nghĩ. Nếu ra khỏi phủ, ta cũng không biết sẽ đi đâu, không người thân không nơi nương tựa, biết đâu chỉ có thể lưu lạc đầu đường, chết đói chết rét."
Mạn Nương ngồi một lúc, nói với Khương Nguyên vài câu chuyện nhà, lúc ra về, lưu luyến nhìn nàng mấy lần, mới rời khỏi Mộc Hương viện.
Đợi nàng ta đi rồi, Khương Nguyên chỉ cảm thấy trong lòng phiền muộn, không muốn làm gì cả.
Cơ thể nàng vẫn còn hơi yếu, ngồi lâu liền có chút chóng mặt, nàng xoa xoa thái dương, đặt quyển sách trong tay về chỗ cũ, rồi lại nằm về giường.
Chập tối, Bùi Nguyên Tuân đến Mộc Hương viện.
Hắn vừa tan ca về phủ, liền đi thẳng đến đây.
Khương Nguyên vừa từ trên giường dậy, lúc này đang khoác một chiếc áo choàng màu hạnh, chống cằm ngơ ngác ngồi bên cửa sổ, hai mắt không chớp nhìn ra ngoài, dường như không nghe thấy tiếng bước chân của hắn.
Bùi Nguyên Tuân lặng lẽ đi đến bên cạnh nàng dừng lại, nhìn theo tầm mắt của nàng.
Trên cành cây khô trong sân có một con chim lông màu nâu nhạt đang đậu, dáng vẻ xinh xắn đáng yêu, đang vỗ cánh định bay đi.
Đây là con chim sơn ca của Bùi Nguyên Tuấn, không biết đã bay ra khỏi lồng từ lúc nào.
Bùi Nguyên Tuân mở lời: "Đang xem chim sơn ca à?"
Nghe thấy giọng của Tướng quân, Khương Nguyên từ từ quay đầu lại.
Đôi mắt nàng không có thần sắc, vẻ mặt cũng uể oải, dường như đối với chuyện gì cũng không có hứng thú.
Bùi Nguyên Tuân cúi mắt nhìn nàng, mày nhíu lại: "Trong người thế nào rồi? Vẫn chưa đỡ hơn sao?"
Khương Nguyên lắc đầu, chuyển mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: "Đỡ nhiều rồi ạ."
Bùi Nguyên Tuân vén áo bào ngồi xuống bên cạnh, nhìn gò má gầy gò của nàng, nói: "Thích chim sơn ca không? Nàng cũng nuôi một con đi."
Tiếng hót của chim sơn ca trong trẻo vui tai, có thể dùng để giải khuây, mấy ngày nay nàng không khỏe, tinh thần cũng không tốt, nuôi một con chim sơn ca để ngắm, có lẽ tâm trạng sẽ thoải mái hơn một chút.
Nhưng, ngay lúc hai người đang nói chuyện, con chim sơn ca kia đã vỗ cánh bay lên không trung.
Nhìn từ xa, chỉ còn lại một chấm đen nhỏ như hạt đậu, rất nhanh, chấm đen đó liền biến mất ở phía xa.
Khương Nguyên thất thần nhìn về phía xa một lúc, nhàn nhạt nói: "Đa tạ Tướng quân, không cần đâu ạ."
Lời vừa dứt, Vân Nhi bưng một bát mì nước đi vào.
Nàng ta đặt bát mì lên bàn, nhìn Khương Nguyên, rồi lại nhìn Tướng quân, ra hiệu bằng tay, hỏi chỉ có một bát mì, có cần nấu thêm một bát nữa không?
Bùi Nguyên Tuân nhíu mày nhìn bát mì nước trong veo, quay sang nhìn Khương Nguyên, nói: "Sao chỉ ăn cái này?"
Khương Nguyên im lặng một lúc.
Hôm nay là sinh thần mười tám tuổi của nàng, ngay cả chính nàng cũng suýt quên mất, nàng bảo Vân Nhi nấu cho mình một bát mì, xem như là mừng sinh thần rồi.
Tướng quân chưa bao giờ hỏi về sinh thần của nàng, tất nhiên là không biết, nhưng, đây cũng không phải chuyện gì đáng nhắc tới.
Khương Nguyên im lặng một lúc, ngước mắt nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: "Tướng quân có muốn ăn không?"
Bùi Nguyên Tuân nhíu mày lắc đầu.
Tướng quân không cần mì, Vân Nhi liền lui ra ngoài.
Khương Nguyên nhìn bát mì nóng hổi, cầm đũa gắp một đũa, đưa vào miệng, từ từ ăn.
Nàng vốn không có khẩu vị, nhưng cơ thể còn quá yếu, nếu không ép mình ăn nhiều thêm một chút thì thời gian hồi phục sẽ càng lâu hơn.
Khương Nguyên im lặng ăn hết nửa bát mì, liền không ăn nổi nữa, nàng đặt đũa sang một bên, lấy khăn tay ra, lau mồ hôi trên trán.
Bùi Nguyên Tuân vẫn luôn ngồi bên cạnh nàng, thấy nàng dường như không muốn ăn nữa, liền mở lời: "Sao không ăn thêm chút nữa?"
Khương Nguyên lắc đầu, nhìn hắn nói: "Ngày Tướng quân đi săn đã được ấn định chưa ạ?"
Bùi Nguyên Tuân nói: "Ngày vẫn chưa định, khoảng cuối tháng đi."
Khương Nguyên thầm tính toán, còn chưa đến mười lăm ngày nữa là cuối tháng, vậy thì cũng sắp rồi.
Bùi Nguyên Tuân cúi mắt nhìn nàng, trầm giọng nói: "Trước kia đi săn, đều mang về ít da cáo, da sói, thịt hươu, lần này nàng có muốn gì không?"
Những con mồi mang về phủ trước đây, những thứ quý giá đều được gửi đến cho mẫu thân, tam muội và Cát Tường Viện trước, những thứ gửi đến Mộc Hương viện, đều là những thứ còn sót lại sau khi lựa chọn như da thỏ, lần này, chỉ cần nàng mở miệng nói muốn gì, hắn đều sẽ mang về cho nàng.
Nhưng Khương Nguyên lại lắc đầu nói: "Tạ ơn Tướng quân, thiếp không muốn gì cả."
Bùi Nguyên Tuân im lặng một lát, đưa bàn tay to ra nắm lấy ngón tay lạnh ngắt của nàng nói: "Lần này sẽ săn thêm nhiều da cáo về cho nàng."
Tay hắn rắn rỏi mạnh mẽ, Khương Nguyên muốn rút tay ra, lại phát hiện bị hắn giữ chặt không thể động đậy.
Nàng im lặng mím chặt môi, ngước mắt nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Đa tạ Tướng quân."
Sắc mặt nàng đã tốt hơn nhiều so với hai ngày trước, nhắc đến việc mang da cáo về cho nàng, ánh mắt nàng sáng long lanh, đôi mắt cũng có thần thái, dường như rất thích.
Bùi Nguyên Tuân khẽ thở phào, buông tay đang nắm tay nàng ra.
Hôm nay hắn đến thăm nàng, còn có một việc nữa.
Dây kết trên mặt dây ngọc bội của hắn màu đã hơi cũ, trước đây đều là Khương Nguyên thay dây kết cho hắn, chỉ là gần đây xảy ra nhiều chuyện bất ngờ, nàng đã lâu không kết dây mới cho hắn.
Hắn cúi đầu nhìn miếng ngọc bội, Khương Nguyên cũng cúi mắt nhìn theo.
Một lát sau, Bùi Nguyên Tuân tháo miếng ngọc bội ra, đặt vào tay Khương Nguyên, nói: "Nàng có dây kết ở đây không? Thay một cái mới đi."
Khương Nguyên cầm nửa miếng ngọc bội trong lòng bàn tay, nhìn rất lâu, mới nhẹ giọng nói: "Tướng quân, hai ngày nay thiếp bị chóng mặt hoa mắt, không thể kết dây được, ngài thay tạm dây khác trước đi ạ."
Bùi Nguyên Tuân im lặng một lúc, trầm giọng nói: "Vậy cũng được."
Lần trước Thẩm Hi đến Thận Tư Viện mượn tập chữ của hắn, từng tặng hắn mấy sợi dây kết do nàng ta tự tay kết, chỉ là hắn không biết đã để Đông Viễn cất vào đâu, nhất thời quên mất.
Ý của hắn vốn không phải là bắt Khương Nguyên phải kết dây ngay lúc này, chỉ là, ngày mai là sinh thần của Thẩm Hi, bệnh của nàng ta mấy ngày trước vừa khỏi hẳn, với tư cách là chính thê tương lai của hắn, chủ mẫu tương lai của phủ Tướng quân, cả về tình và về lý, hắn đều nên đến Hầu phủ thăm một chuyến, đồng thời mừng sinh thần cho nàng ta. Vì vậy, vật trang sức bên hông này, nên đổi một màu tươi mới hơn.
Khương Nguyên định đưa lại mặt dây chuyền cho hắn, Bùi Nguyên Tuân lại nói: "Ngọc bội nàng cứ cất đi, không cần đeo nữa. Đợi mấy hôm nữa nàng khỏe hơn, thì làm một cái túi thơm, trong túi thơm bỏ hương liệu đuổi muỗi, để lúc ta đi săn thì đeo."
Những vật trang sức đeo sát người như dây kết, túi thơm, sau này tự nhiên sẽ có Thẩm cô nương làm cho hắn, Khương Nguyên im lặng một lát, vẫn gật đầu, nhẹ giọng nói: "Vâng ạ."
Bùi Nguyên Tuân trầm mặc nhìn nàng mấy lần.
Hôm nay là ngày hắn ngủ lại ở Mộc Hương viện, nhưng hắn không thể ở đây với nàng được, Tam muội đã đặt mấy món quà sinh nhật tặng Thẩm Hi ở cửa hàng bên ngoài, hẹn hắn đến Dung phủ để lấy, hắn về quá muộn, ngược lại sẽ làm phiền nàng nghỉ ngơi.
Nhưng, nhìn thấy thân thể mỏng manh gầy yếu của Khương Nguyên, hắn lại nghĩ đến một điều.
Thê tử của những gia đình bình thường, ngày thường có thể tùy ý ra ngoài dạo phố, còn nàng vì thân phận thiếp thất, cả ngày phải ở trong hậu trạch của phủ Tướng quân, không được phép không thể rời phủ.
Cuộc sống như vậy quá tẻ nhạt, cơ thể nàng cũng khó mà dưỡng tốt được.
Nghĩ đến đây, hắn trầm giọng nói: "Đợi ta đi săn trở về, lúc công vụ không bận, đưa nàng ra ngoài dạo chơi, được không?"
Tuy hắn đang hỏi, nhưng giọng điệu lại không có chỗ cho sự thương lượng, Khương Nguyên quay mắt ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau, nhẹ giọng nói: "Tướng quân vẫn nên lấy công vụ làm trọng, thiếp vẫn ổn, ngài không cần lo lắng đâu ạ."
Nàng vẫn thấu tình đạt lý, hiểu chuyện và chu đáo như vậy, Bùi Nguyên Tuân cong khóe môi, trầm giọng nói: "Nàng cứ dưỡng bệnh cho tốt, đợi ta không bận nữa, sẽ lại đến thăm nàng."