Chỉ Là Tiểu Thiếp - Nguyệt Minh Châu

Chương 22

 
Trang viên của phủ Tướng quân nằm cách Kinh đô tám mươi dặm, là do Quan gia ban thưởng vì chiến công hiển hách của Phụ quốc Tướng quân trước đây.

Xe ngựa chạy lọc cọc, đến chạng vạng thì dừng lại bên ngoài một sân viện tường cao trong trang viên.

Hành lý của Khương Nguyên không nhiều, đợi nàng xách tay nải bước xuống xe, người đánh xe liền rời đi.

Trang viên có quản sự, là tử điệt* xa của Ân lão phu nhân. Đang vào mùa nông nhàn, trong trang viên cũng không có việc gì quan trọng, quản sự đã dẫn người thương đi nơi khác du ngoạn, chỉ còn lại vài ma ma và tiểu tư làm việc nặng chờ sai bảo.

Tử điệt*: cháu họ

Người tiếp đón Khương Nguyên là một ma ma họ Trần trong trang viên.

Theo dặn dò trong phủ, hễ có người trong phủ đến trang viên, việc chăm lo cơm nước và sinh hoạt cho chủ tử đều do bà ta phụ trách.

Vì vậy, khi thấy di nương trong phủ tới đây, Trần ma ma liền tươi cười niềm nở đón chào: "Di nương, để tôi xách tay nải giúp người."

Bà ta vừa nói vừa nhấc tay nải lên, nhưng trong lòng lại thầm 'chậc' một tiếng — trước đây Lão phu nhân, Nhị nãi nãi và Tam tiểu thư cũng thỉnh thoảng cao hứng đến trang viên ở vài ngày, bọn họ mang theo không biết bao nhiêu hòm rương, cái nào cái nấy đều nặng trĩu. Chỉ có tay nải của vị tiểu di nương này là nhẹ bẫng, vải bọc ngoài cũng chỉ là loại lụa xanh bình thường, nhìn qua là biết chẳng đáng giá gì.

Sớm đã nghe Tướng quân nạp một thị thiếp xinh đẹp, dung mạo quả thật là một mỹ nhân khiến người ta khó quên, chỉ có điều không được sủng ái. Cứ nhìn tay nải này là biết, cho dù bà ta có tận tâm hầu hạ vị tiểu di nương đến dưỡng bệnh này cũng chẳng được bao nhiêu tiền thưởng.

Trần ma ma thầm lẩm bẩm trong lòng một hồi rồi dẫn Khương Nguyên vào trong viện.

Sân viện này là nơi tốt nhất trong trang viên, có chính đường, có sương phòng, trông vừa sạch sẽ vừa rộng rãi. Chỉ có gian sương phòng ở góc phía tây là cửa đóng im ỉm, bên ngoài giăng đầy mạng nhện, xem ra đã lâu không được quét dọn.

Trần ma ma dẫn thẳng Khương Nguyên đến gian sương phòng này, bà ta đặt tay nải xuống rồi nói: "Trời không còn sớm nữa, di nương nghỉ ngơi trước đi. Trong sân còn nuôi một đàn gà vịt ngỗng, tôi phải ra xem kẻo bị chồn tha mất."

Khương Nguyên nhìn cách bài trí trong sương phòng, lại nhìn Trần ma ma đang kiếm cớ lười biếng, nàng thản nhiên cười nói: "Bà cứ đi đi."

Đợi Trần ma ma đi rồi, Khương Nguyên xoa xoa thái dương, ngồi bên bàn nghỉ một lát.

Bệnh phong hàn của nàng vẫn còn rất nặng, ngồi xe ngựa suốt một chặng đường, lúc này cảm thấy vô cùng mệt mỏi và yếu ớt.

Gian sương phòng này chưa được quét dọn, trên giường chỉ có một chiếc chăn mỏng, trong phòng lạnh như băng, thỉnh thoảng còn có tiếng dế kêu sột soạt, râm ran khe khẽ.

Khương Nguyên nghỉ một lát rồi đứng dậy quét dọn phòng ốc sạch sẽ. Khi đó trời đã tối sầm, nàng không có khẩu vị để dùng bữa, cài then cửa xong liền đi ngủ sớm.

Sáng sớm hôm sau, Khương Nguyên tỉnh dậy như thường lệ.

Gió lạnh cuối thu thổi buốt giá, se sắt hơn mọi ngày. Cành cây khô khốc trong sân vung vẩy như nanh vuốt, phát ra những tiếng "kẽo kẹt" nặng nề.

Trần ma ma vẫn không có ở đó, Khương Nguyên cảm thấy hơi đói bèn đứng dậy nấu ăn.

Trong nhà bếp vẫn còn bếp lò than, trong hũ gạo có ba thưng gạo, còn treo hai cây lạp xưởng muối, chỉ có chum nước là trống không, đáy chum bám một lớp bụi.

Trong sân không có giếng nước, tối qua Trần ma ma có nhắc một câu rằng giếng nước ở ngoài sân, cách nửa dặm về phía đông, phải tự mình xách thùng đi lấy nước. Nếu muốn giặt y phục thì buổi chiều đến bờ sông Ly cách đó hai dặm về phía nam.

Khương Nguyên men theo con đường nhỏ đi được nửa dặm, múc nửa thùng nước từ chiếc giếng xây bằng đá, sau khi về sân, nàng vo sạch gạo rồi nấu cho mình một nồi cháo loãng trên bếp lò.

Tuy nàng có thể ăn được, nhưng lại không ngửi quen mùi tanh của thịt, cũng không uống nổi những thang thuốc đắng ngắt kia. Tuy nhiên, sau khi nấu cháo xong, nàng ăn hai bát, toát một lớp mồ hôi trộm, cảm thấy cơ thể đã khá hơn hôm qua rất nhiều.

Đây là lần đầu tiên nàng đến trang viên này, nàng chỉ biết mang máng nơi đây không xa bến đò Bình An, nhưng vẫn chưa rõ từ đây đi đến bến đò như thế nào. Ăn cháo xong, nàng liền ra ngoài hỏi thăm tin tức.

Trang viên rất lớn, ngoài sân viện nàng ở, xung quanh còn có mấy dãy nhà cao thấp san sát nhau, là nơi ở của quản sự, ma ma và tá điền.

Quản sự không có ở đó, Trần ma ma cũng không biết đã đi đâu, Khương Nguyên tình cờ gặp một lão nông đang đánh xe lừa liền chặn xe ông lại hỏi: "Lão nhân gia, cho hỏi gần đây có trấn nào không? Cách bến đò Bình An bao xa ạ?"

Lão nông kia là tá điền trong trang, đang vội đánh xe lừa đi chở hàng, liền nhanh chóng trả lời nàng: "Cách đây năm dặm có một cái trấn, bến đò Bình An cũng không xa, hơn mười dặm đường, cứ thuê xe từ trên trấn đi là được."

Khương Nguyên hỏi: "Vậy ông có biết thuyền đi về phía tây bắc từ bến đò, mấy ngày có một chuyến không?"

Lão nông suy nghĩ một lát rồi nói: "Cứ mùng mười hàng tháng là có một chuyến, khởi hành vào giờ Ngọ, nếu lỡ chuyến thì phải đợi mười ngày nữa."

Hôm nay là mồng một, chín ngày nữa là có thể đi thuyền. Khương Nguyên thầm tính toán, cảm tạ lão nông rồi quay về sân viện của mình.

Cứ như vậy qua mấy ngày, tuy không dùng thuốc, bệnh phong hàn của nàng cũng đã gần khỏi hẳn.

Đến ngày mồng chín, nàng dậy từ rất sớm, ra giếng ngoài sân múc một thùng nước.

Khi xách nước đi được nửa đường, cánh tay có chút mỏi, nàng đặt thùng nước xuống, vừa xoa cổ tay đau nhức vừa phóng tầm mắt nhìn ra bốn phía.

Trên những thửa ruộng xung quanh là những luống mạ xanh sẫm, phủ một lớp sương mỏng lạnh lẽo. Bốn bề vắng lặng, trống trải, trong tầm mắt là một con đường đất gập ghềnh uốn lượn kéo dài về phía xa.

Con đường đó vòng qua một ngọn đồi đất che khuất tầm nhìn, đi ra ngoài nữa chính là quan đạo dẫn đến trấn — đó cũng là con đường nàng đã đi qua khi mới đến trang viên.

Ngay lúc nàng đang cúi đầu suy tính lát nữa sẽ lên trấn một chuyến, khi ngẩng đầu lên lần nữa, nàng sững sờ phát hiện một con tuấn mã đang phi tới nơi này, mà nam tử ngồi trên lưng ngựa với tư thế nghiêm nghị, lại chính là Tướng quân!

Tim Khương Nguyên đập thịch một tiếng.

Chưa kịp để nàng hoàn hồn, Bùi Nguyên Tuân đã thúc ngựa đến gần.

Hắn nhảy xuống ngựa, tiện tay ném dây cương và roi ngựa xuống đất rồi sải bước về phía nàng.

Khương Nguyên kinh ngạc nhìn hắn, vô thức mím chặt môi.

Hôm nay hắn mặc một bộ kình trang* màu mực, sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước, đôi môi mỏng gần như mím thành một đường thẳng, ánh mắt khi rơi trên người nàng vừa nghiêm nghị vừa lạnh lẽo.

Kình trang*: là loại trang phục gọn gàng, khỏe khoắn, phù hợp cho việc di chuyển, luyện võ hoặc hoạt động mạnh.

Khương Nguyên nhanh chóng định thần lại, cố gắng nặn ra một nụ cười, bước lên mấy bước đón hắn: "Tướng quân không phải đã đi săn rồi sao? Sao lại về sớm vậy?"

Thấy hắn trở về, nàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nụ cười trên mặt gần như không thể che giấu. Bùi Nguyên Tuân chau mày nhìn nàng, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị có phần dịu đi, khóe môi đang mím chặt khẽ cong lên.

Hắn không đáp mà hỏi ngược lại: "Sao nàng lại phải tự mình đi lấy nước? Người hầu hạ nàng đâu rồi?"

Khương Nguyên đáp: "Trần ma ma có việc không ở đây, thùng nước này không nặng, thiếp cũng đang rảnh rỗi, vừa hay có thể rèn luyện thân thể."

Vì vừa dùng sức xách nước, vầng trán trắng ngần của nàng lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, gò má trắng nõn ửng hồng, trông đầy khí sắc khỏe mạnh.

Không khí nơi đây trong lành, khoáng đạt, xem ra dưỡng bệnh ở đây quả thật tốt hơn nhiều so với trong phủ.

Bùi Nguyên Tuân hỏi: "Phong hàn đã khỏi chưa?"

Khương Nguyên chớp chớp hàng mi, đưa tay lên môi ho khẽ vài tiếng, đáp: "Sắp khỏi rồi."

Bùi Nguyên Tuân gật đầu, không nói gì thêm, đưa tay nhấc thùng nước trước mặt nàng lên, sải bước vào trong sân.

Tướng quân không nói vì sao lại trở về sớm, trái tim Khương Nguyên thấp thỏm không yên, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh như thường. Nàng đứng tại chỗ định thần lại rồi vội vàng đi theo sau hắn vào sân.

Sau khi đổ nước vào chum, Bùi Nguyên Tuân nhìn nồi đất trên bếp đang sôi ùng ục, hỏi: "Vẫn chưa dùng bữa?"

Khương Nguyên khẽ "vâng" một tiếng, nhìn hắn nói: "Tướng quân chắc cũng chưa dùng bữa phải không?"

Bùi Nguyên Tuân gật đầu.

Lúc này là sáng sớm, hắn từ sáng sớm đã tất tả chạy đến đây, tự nhiên là chưa dùng bữa.

Khương Nguyên nhẹ giọng nói: "Tướng quân đến chính phòng chờ một lát, bữa ăn sẽ xong ngay."

Thân hình hắn cao lớn, đứng trong gian bếp vốn đã chật hẹp này càng khiến nó trở nên chật chội, cũng làm lòng nàng thêm phần lo lắng.

Nhưng Bùi Nguyên Tuân không đi, mà nhìn quanh một lượt, thấy bên cạnh bếp lò có một chiếc ghế đẩu vuông chân thấp, liền nói: "Ta ở đây chờ."

Nói xong, hắn vén áo bào ngồi xuống chiếc ghế đó, nhìn Khương Nguyên múc nước vo gạo, bỏ gạo vào nấu cháo.

Tướng quân sắc mặt nghiêm nghị, thẳng lưng ngồi đó không nói một lời, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng như có thêm chạm tới được vậy. Khương Nguyên thầm mím chặt môi mới không để mình tỏ ra hoảng loạn.

Nàng nấu một bát cháo gạo trắng trước, múc ra để riêng cho mình, sau đó lại thái một ít lạp xưởng, nấu một bát cháo thịt muối nóng hổi thơm nồng.

Đợi nàng múc cháo xong, Bùi Nguyên Tuân đã tự tay dọn một chiếc bàn vuông trong bếp, ra hiệu cho nàng không cần mang đến chính phòng, cứ dùng bữa ngay trong bếp là được.

Khương Nguyên đặt bát cháo trước mặt hắn, nói: "Tướng quân dùng bữa đi."

Bùi Nguyên Tuân liếc nhìn bát cháo trước mặt nàng, chau mày nói: "Sao lại chỉ ăn thứ này? Thanh đạm quá, làm sao bồi bổ thân thể được?"

Nói xong, hắn định đưa bát cháo thịt muối cho nàng, Khương Nguyên vội nói: "Tướng quân dùng đi, gần đây khẩu vị của thiếp không tốt, chỉ ăn được thứ này thôi."

Thấy nàng kiên quyết, Bùi Nguyên Tuân không nói gì thêm.

Dùng bữa xong, hắn nói: "Nếu phong hàn đã sắp khỏi, không cần ở lại đây nữa. Bây giờ đi thu dọn y phục, hôm nay theo ta về phủ."

Lời hắn nói không cho phép nghi ngờ, hoàn toàn không có chỗ cho sự thương lượng. Khương Nguyên khẽ siết chặt ngón tay, nhìn hắn nói: "Tướng quân, thiếp vẫn muốn ở lại đây thêm vài ngày."

Bùi Nguyên Tuân nhíu chặt mày, im lặng một lát.

Một lúc sau, hắn trầm giọng nói: "Thẩm lão Hầu gia bệnh cũ tái phát, hôm qua đã hoăng thệ*. Ta đã bẩm báo Quan gia để đưa Thẩm Hi về phủ. Nàng ấy không có huynh trưởng, đệ đệ lại còn nhỏ, việc lo liệu tang sự cho lão Hầu gia cần ta ra mặt hỗ trợ."

Hoăng thệ*: dùng để chỉ việc hoàng tử, công chúa hoặc các thành viên hoàng tộc qua đời.

Thì ra đây là lý do hắn trở về sớm.

Khương Nguyên ngẩn người, nói: "Sinh tử vô thường, người đã mất rồi, mong Thẩm cô nương nén bi thương, giữ gìn sức khỏe. Nàng ấy là vị hôn thê tương lai của Tướng quân, Tướng quân nên làm như vậy."

Bùi Nguyên Tuân im lặng một lúc rồi nói tiếp: "Sau khi an táng lão Hầu gia xong, ta sẽ nhanh chóng cưới Thẩm Hi vào cửa."

Khi trưởng bối qua đời, nếu đã có hôn ước, nên nhanh chóng chọn ngày lành thành hôn trong vòng ba tháng, nếu không sẽ phải để tang phụ mẫu ba năm. Thẩm cô nương đã đến tuổi cập kê, Tướng quân cũng sắp đến tuổi tam tuần, cả về tình và lý, họ sớm ngày thành thân cũng là điều không thể chê trách.

Chỉ là, bây giờ Tướng quân vẫn chưa hạ lễ hỏi tới Hầu phủ, như vậy sẽ không thể câu nệ những lễ nghi rườm rà của việc định thân và thành thân, mà nên nhanh chóng chọn ngày lành, tiến hành lễ thành thân trong vòng trăm ngày.

Sau khi thành thân, Thẩm cô nương tự nhiên sẽ dọn vào Thận Tư Viện. Sân viện của Tướng quân phòng ốc đều lạnh lẽo, cần phải bài trí tân phòng trước.

Khương Nguyên suy nghĩ một lát rồi nói: "Hôn nhân là đại sự cả đời, Tướng quân không thể xem nhẹ. Hỷ phục thành thân của ngài phải may gấp, giường màn, bàn trang điểm, án kỷ cũng cần thay đổi và sắm sửa thêm, đừng để Thẩm cô nương phải chịu thiệt thòi."

Khi nàng nói những lời này, vẻ mặt không một chút gợn sóng, không có nửa điểm ghen tuông, mọi lời đều là tính toán lo liệu cho hắn. Dịu dàng chu đáo, nhu thuận hiểu chuyện đến thế, Bùi Nguyên Tuân không khỏi cúi đầu nhìn nàng hồi lâu.

Trong lòng hắn trăm mối ngổn ngang.

Rất lâu sau, hắn lại nói: "Mẫu thân không thể lao lực, trong phủ không có người đáng tin cậy, việc lo liệu hôn sự đành phải nhờ nàng quán xuyến."

Tam tiểu thư và Nhị gia đều đã đi săn, Trịnh nhị nãi nãi còn phải chăm sóc nhị tiểu thiếu gia, Ân lão phu nhân lại có bệnh tim, tự nhiên không thể lao lực. Tướng quân còn nhiều việc phải bận, nói đi nói lại, những việc cần lo liệu này quả thật nên rơi vào tay nàng.

Đây cũng là lý do vì sao Tướng quân lại sớm đến đây để đón nàng về.

Khương Nguyên cúi đầu, im lặng một lát rồi nhẹ giọng mà quả quyết nói: "Tướng quân, lẽ ra thiếp nên lập tức theo ngài về, nhưng phong hàn của thiếp vẫn chưa khỏi hẳn, cần phải ở đây dưỡng thêm vài ngày. Đợi khi thiếp khỏi hẳn, sẽ về phủ giúp ngài chuẩn bị đồ dùng cho hôn lễ."

Bùi Nguyên Tuân nhìn nàng, im lặng.

Thực ra chuyện dù có gấp cũng không cần vội trong một hai ngày này, chỉ là sau khi về phủ biết nàng đã đến trang viên dưỡng bệnh, hắn liền muốn lập tức đón nàng về.

Hỷ phục thành thân kia là phải may, hắn nghĩ, cũng nên may cho nàng một bộ. Dù sao cũng là nàng vào cửa trước, trước khi hắn cưới chính thê vào phủ, phải bù lại cho nàng một hôn lễ.

Hồi lâu sau, hắn nhíu mày, trầm giọng nói: "Nếu đã vậy, ba ngày sau, ta sẽ lại đến đón nàng."

Khương Nguyên thầm thở phào một hơi, gật đầu nói: "Vâng."

Tướng quân phải về phủ, Khương Nguyên tiễn hắn ra ngoài trang viên.

Bùi Nguyên Tuân tung mình lên ngựa, trước khi thúc ngựa rời đi, hắn ngoái đầu nhìn nàng mấy lần.

Hôm nay nàng mặc một chiếc áo ngắn tay màu xanh trúc nhạt, trường quần cũng là màu xanh thanh nhã này. Làn da trắng nõn không tì vết, đôi mắt đẹp lấp lánh, trên búi tóc đen dày mượt mà cài một đóa hoa nhỏ tinh xảo. Nàng đứng đó, tựa như một đóa sen xanh vươn mình thẳng tắp, ngây người nhìn hắn.

Điều này khiến hắn bất giác nhớ lại mỗi lần hắn đến Mộc Hương Viện, khi nàng tiễn hắn rời đi, cũng đều là dáng vẻ tĩnh lặng dịu dàng, mềm mại thanh tú như vậy.

Khóe môi đang mím thẳng của Bùi Nguyên Tuân khẽ cong lên, hắn trầm giọng nói với nàng: "Ba ngày sau, sáng sớm ta sẽ đến đón nàng."

Nói xong, hắn thúc ngựa rời đi.

Nhìn theo bóng lưng hắn biến mất ở phía xa, Khương Nguyên mím môi, vội vã quay vào trong sân.

Nàng về phòng thay y phục, lấy khăn choàng quấn chặt quanh đầu, chỉ để lộ đôi mắt, mang theo trang sức và bạc vụn rời khỏi sân.

Đến trấn phải đi năm dặm.

Khoảng nửa canh giờ sau, nàng từng bước một đi đến trấn.

Rất nhanh, nàng đã hỏi rõ, từ trấn đến bến đò Bình An ven sông, thuê một chiếc xe lừa đi qua chỉ mất nửa canh giờ.

Sau đó, nàng tìm thấy một tiệm cầm đồ nhỏ, lấy ra mấy món trang sức và cây trâm vàng hình phượng hoàng đỏ tường vân, đưa cho tiểu nhị.

Đối phương cầm trong tay xem xét một hồi, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Khương Nguyên.

Cây trâm phượng hoàng đỏ này rất quý giá, không phải là vật mà gia đình bình thường có được. Các phú hộ trong trấn hắn ta đều biết ít nhiều, không thể có thứ này.

Chỉ là vị tiểu nương tử trước mắt che chắn rất kỹ, dưới khăn trùm đầu chỉ lộ ra đôi mắt to xinh đẹp, không nhìn ra là cô nương nhà nào.

"Cầm sống hay cầm chết?" tiểu nhị hỏi.

Khương Nguyên nhanh chóng đáp: "Cầm chết."

Tiểu nhị ngạc nhiên nhướng mày.

Nếu không phải cần tiền gấp, những vật quý giá như thế này khách hàng đa phần đều cầm sống, đợi ngày nào có tiền lại có thể chuộc lại vật cũ.

Chọn cầm chết, món đồ này sau này sẽ là hàng bán của tiệm cầm đồ.

Với những vật phẩm quý giá cầm chết, tiệm cầm đồ là có lợi nhất, tiểu nhị nói: "Bốn trăm lượng."

Cây trâm đó rất quý, còn nạm cả đông châu, giá gốc không dưới nghìn lượng.

Biết rõ đối phương cố ý ép giá, Khương Nguyên cũng không còn cách nào khác.

Tuy nhiên, chi tiêu của một gia đình bình thường một năm cũng chỉ khoảng hai ba mươi lượng bạc, bốn trăm lượng bạc này đủ để nàng an thân lập mệnh rồi.

Cất kỹ ngân phiếu, nàng thuê một chiếc xe lừa đi bến đò ở trong trấn, hẹn với đối phương trước giờ Ngọ ngày mai sẽ đến bến Bình An.

Làm xong những việc này, Khương Nguyên lại từng bước đi bộ về trang viên.

Một đêm vô sự, ngày hôm sau trời không gió không mây, là một ngày cuối thu bình thường.

Khương Nguyên thức dậy như thường lệ.

Nàng không đi lấy nước, mà ôm thùng gỗ đựng y phục đi đến bờ sông Ly.

Sông Ly không lớn nhưng nước chảy xiết, đây là một nhánh của con sông ven bờ, sau khi uốn lượn quanh đây, hạ lưu sẽ hợp với một con sông lớn khác, chảy thẳng ra xa hàng trăm dặm.

Nếu chẳng may trượt chân rơi xuống sông ở đây, không có ai cứu giúp, sẽ không còn khả năng sống sót.

Khương Nguyên đặt thùng gỗ bên bờ, đứng thẳng người nhìn ra xa.

Thời tiết tuy lạnh nhưng mặt sông vẫn chưa đến lúc đóng băng.

Dòng sông cuồn cuộn như ngựa hoang thoát cương, sau khi chảy lững lờ qua nơi này liền một mạch lao về phía xa.

Khương Nguyên lặng lẽ hít một hơi thật sâu, khẽ siết chặt năm ngón tay.

Nàng không biết bơi, trước đây từng rơi xuống ao suýt chết đuối, người trong phủ Tướng quân đều biết.

Tạo hiện trường giả như bị rơi xuống nước, sẽ không ai nghi ngờ.

Nàng lặng lẽ ngắm nhìn mặt sông hồi lâu, giật chiếc khăn lụa trên cổ xuống, tiện tay ném xuống sông.

Gió rất lạnh, mang theo hơi lạnh từ mặt sông thổi tới, cứ luồn vào chiếc cổ trống trải, toàn thân đều lạnh buốt.

Khương Nguyên xoa đôi tay lạnh cóng, lặng lẽ quay người rời đi.
 

Bình Luận (0)
Comment