Ba ngày sau, Bùi Nguyên Tuân đúng hẹn tới nơi.
Hắn vung roi thúc ngựa, từ Kinh đô đến trang viên của nhà họ Bùi, đi nhanh chưa đến nửa canh giờ.
Đến trang viên, hắn mới phát hiện hôm nay nơi này đặc biệt vắng lặng, chỉ thỉnh thoảng có vài tiếng chó sủa.
Mặt trời mới mọc đã bị mây đen không biết từ đâu kéo đến che khuất, trời đất xám xịt, gió lạnh thổi qua, móng ngựa tung lên bụi đất mịt mù.
Đến ngoài cửa, Bùi Nguyên Tuân xuống ngựa.
Đông Viễn dẫn theo đám tiểu tư trong phủ theo sát phía sau, thấy Tướng quân xuống ngựa liền tự giác cầm lấy dây cương, buộc ngựa sang một bên.
Bùi Nguyên Tuân sải bước vào trong sân.
Lần trước hắn đến đây, Khương Nguyên đang ở trong bếp đun nước nấu cháo. Lúc này trong sân không có ai, hắn bèn không dừng bước mà đi thẳng về phía nhà bếp.
Bên trong không một bóng người.
Tro tàn trong bếp đã nguội lạnh từ lâu, một con chó vàng nấp trong góc sưởi ấm thấy hắn thì rụt rè vẫy đuôi, rồi lại rúc vào góc.
Nhà bếp này, dường như đã hai ngày không có ai dùng qua.
Ánh mắt Bùi Nguyên Tuân khẽ thay đổi.
Hắn tìm khắp các sương phòng, chính phòng, mọi ngóc ngách trong sân, thậm chí cả trước sau nhà, hoàn toàn không thấy bóng dáng Khương Nguyên đâu cả.
Sương phòng nàng ở, chăn nệm trên giường được gấp gọn gàng, mấy món trâm cài trang sức đơn giản trên bàn trang điểm không hề bị động đến, ngay cả cuốn y thư trên bàn vẫn đang mở, dường như không lâu trước đó, chủ nhân của nó vẫn còn nhẹ nhàng lật xem.
Trong lòng Bùi Nguyên Tuân dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Đông Viễn cũng nhận ra tình hình không ổn.
Trần ma ma hầu hạ di nương không thấy đâu, quản sự trong trang viên chưa trở về, mấy người hầu gái và tiểu tư khác cũng không có ở đây. Một người sống sờ sờ, lẽ nào lại biến mất giữa không trung?
Trừ phi...
Đông Viễn liếc nhìn sắc mặt ngày càng lạnh lẽo và nặng nề của Tướng quân, không dám nghĩ sâu thêm nữa.
Hắn ta lập tức sai tiểu tư đi tìm xung quanh, đặc biệt là bên cạnh giếng nước, bờ sông, hoặc các trấn lân cận.
Chưa đầy một nén nhang, có người hớt hải chạy đến báo: "Tướng quân, ở bờ sông Ly phía nam, phát hiện một cái thùng gỗ giặt quần áo..."
Bùi Nguyên Tuân nghe vậy, năm ngón tay rắn rỏi thon dài lặng lẽ nắm chặt thành quyền, sải bước ra ngoài.
Tướng quân trước nay luôn trầm ổn, nhưng Đông Viễn đi sát phía sau, nhìn bước chân vững chãi mạnh mẽ của Tướng quân, dường như lại vô cớ lảo đảo mấy lần.
Tình hình bên bờ sông rõ như ban ngày.
Trong thùng gỗ vẫn còn quần áo của phụ nữ, một bộ váy áo màu hạnh, nửa cũ nửa mới, đều là những thứ Khương Nguyên đã từng mặc.
Có tiểu tư đi dọc bờ sông, tìm thấy ở hạ nguồn một dải phi bạch vướng trên cành cây mặt nước. Do đã bị nước sông cuốn trôi hai ngày, dải khăn lụa dính đầy bùn đất và tảo khô, chỉ có góc khăn thêu một đóa hoa sen nhỏ, trông vô cùng quen thuộc.
Ngón tay dài của Bùi Nguyên Tuân v**t v* hình thêu đó, đôi mắt đen sâu thẳm như đầm nước đã nhuốm màu đỏ rực.
Di nương đã chết đuối rồi, Tướng quân nên nén bi thương, Đông Viễn nghĩ trong lòng như vậy, nhưng không dám nói ra.
Hắn nhìn sắc mặt Tướng quân trở nên trắng bệch, nắm đấm sắt có thể bắt được hổ lúc này lại đang khẽ run.
Hắn từ nhỏ đã theo hầu Tướng quân, cho dù trên chiến trường đối mặt với kẻ địch mạnh phục kích, Tướng quân cũng vẫn bình tĩnh như thường, chưa từng biến sắc.
Dáng vẻ của Tướng quân lúc này, là dáng vẻ hắn chưa từng thấy qua.
Bùi Nguyên Tuân nắm chặt dải khăn lụa, khàn giọng nói: "Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Lấy lệnh bài của ta điều động Thần Sách quân đến đây, tìm dọc theo bờ sông, nhất định phải tìm được thi thể của nàng."
Đông Viễn hơi sững sờ.
Thần Sách quân thuộc quyền Tướng quân, tuy đóng quân ở đại doanh phía bắc Kinh đô, nhưng trừ phi có lệnh của Quan gia, không thể tùy tiện điều động.
Nếu để Quan gia biết Tướng quân điều động Thần Sách quân chỉ để tìm thi thể của một di nương, há chẳng phải là chuyện bé xé ra to sao? Nếu bị kẻ có lòng tấu lên...
Tuy nhiên, nhìn sắc mặt của Tướng quân, Đông Viễn không nói nên lời.
Thần Sách quân không chỉ giỏi cưỡi ngựa tác chiến, mà còn thông thạo thủy tính.
Ba ngàn quân Thần Sách đã tìm kiếm dọc hạ nguồn sông Ly suốt bảy ngày bảy đêm, vớt lên được mấy bộ thi thể xương cốt của người chết đuối, duy chỉ có không thấy của Khương Nguyên.
Trần ma ma hầu hạ nàng không thấy bóng dáng, Đông Viễn sai người đến các trấn lùng sục, tìm khắp mấy sòng bạc mới thấy người. Nhắc đến Khương Nguyên, Trần ma ma lại nói không biết gì cả, cho đến khi nghe Khương Nguyên rơi xuống nước, bà ta mới kinh ngạc chối đây đẩy, nói là do di nương không sai bảo, bà ta mới ra ngoài chơi bài, bà ta không biết di nương sẽ tự mình đi giặt quần áo, chuyện di nương rơi xuống nước, thực sự không liên quan đến bà ta...
Trận thế tìm người rầm rộ như vậy, Kinh đô sớm đã lan truyền khắp nơi.
Ân lão phu nhân biết chuyện Khương Nguyên rơi xuống nước chết đuối, vô cùng kinh ngạc. Sau lại nghe trưởng tử dẫn binh tìm người, còn có vẻ như không tìm được thi thể sẽ không bỏ cuộc, đành phải vội vàng ngồi xe ra khỏi phủ.
Đến bờ sông, nhìn đám binh lính đen nghịt, rồi lại nhìn bộ dạng sắc mặt u ám, lôi thôi lếch thếch của trưởng tử, Ân lão phu nhân ôm lấy trái tim đang đập thình thịch, khóc lóc khuyên nhủ: "Nguyên Tuấn, con thế này, chẳng lẽ tìm nàng ta đến phát điên rồi sao? Nương xin con, Khương Nguyên chết thì cũng đã chết rồi, nếu con có mệnh hệ gì, nương cũng không sống nữa, cả nhà phủ Tướng quân chúng ta, cũng không cần phải sống nữa..."
Bùi Nguyên Tuân quay đầu nhìn lại, khàn giọng nói từng chữ một: "Nương, hôm đó con không nên đồng ý để nàng tiếp tục ở lại trang viên dưỡng bệnh."
Ân lão phu nhân nói: "Nó muốn dưỡng bệnh là chuyện của nó, sinh tử có mệnh, nó chỉ đi giặt quần áo thôi mà cũng rơi xuống sông, chuyện này có liên quan gì đến con?"
Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Bùi Nguyên Tuân đỏ hoe, nói: "Là do con sơ suất, người trong trang viên hầu hạ không đủ tận tâm, nếu nàng không đi giặt quần áo, sẽ không gặp phải tai nạn."
Ân lão phu nhân lấy khăn tay lau nước mắt, tức giận nói: "Nếu nói như vậy, đều là lỗi của nương! Nếu nương không cho phép nó đến trang viên dưỡng bệnh, nó cũng sẽ không rơi xuống nước! Nếu con cứ nhất quyết phải oán trách, chi bằng đến oán trách nương đi!"
Bùi Nguyên Tuân im lặng hồi lâu, nói: "Nương nói vậy, lòng con như dao cắt. Chuyện này sao có thể trách nương được?"
Ân lão phu nhân lau khô nước mắt, nói: "Đã không trách nương, thì cũng không trách con được! Người chết không thể sống lại, con cứ thế này, biết phải làm sao? Nguyên Tuân, nghe nương khuyên một câu, chúng ta về phủ đi, đừng tìm nữa! Con là Phụ quốc Đại tướng quân, vì một người thiếp thất mà như vậy, để người khác nhìn vào sẽ ra sao? Nhị đệ của con, muội muội đều đang ở trong phủ chờ con, ngay cả Thiếu Lăng, cũng mong bá phụ nó sớm ngày về phủ!"
Bùi Nguyên Tuân chắp tay sau lưng nhìn ra mặt sông, mím môi im lặng không nói.
Ân lão phu nhân chưa từng nghĩ rằng, nhi tử trước nay luôn tuân thủ hiếu đạo, chưa từng phản bác lời bà, lúc này lại không nghe khuyên như vậy.
Xem ra Khương Nguyên hầu hạ hắn hai năm, địa vị trong lòng hắn đã không còn bình thường.
Hắn cố chấp như vậy, chắc chắn là muốn tìm được thi thể của nàng, để an táng cho tử tế.
Nhưng người ta rơi xuống nước ít nhất cũng đã mười ngày tám ngày, e là sớm đã bị cá sông rỉa nát thi thể, nếu cứ tìm mãi không thấy, chẳng lẽ hắn cứ tìm mãi như vậy sao? Há chẳng phải quá hoang đường?
Nhưng nhi tử lúc này đã rơi vào ngõ cụt, chỉ có thể nghĩ cách khuyên nhủ hắn.
Ân lão phu nhân suy nghĩ một lúc, nói: "Khương Nguyên đã đi rồi, nó là người tính tình trầm lặng, chắc chắn không thích bị người ta làm phiền sự thanh tịnh như vậy. Trong Mộc Hương Viện vẫn còn đồ đạc lúc sinh thời của nó, ta sẽ cho người thu dọn quần áo của nó để lập một ngôi mộ chôn quần áo, mỗi dịp Thanh minh sẽ cho người thờ cúng tử tế, nếu nó dưới suối vàng có biết, chắc cũng sẽ đồng ý. Nó đã đi rồi, hãy để nó được yên nghỉ đi..."
Nghe mẫu thân khuyên giải như vậy, Bùi Nguyên Tuân im lặng hồi lâu, rồi chậm rãi gật đầu.
Thiếp thất sau khi chết không được vào từ đường tổ tiên, mộ chôn quần áo của Khương Nguyên được lập trong rừng thông ở chân núi phía nam Vân Sơn, ngoại ô Kinh đô.
Rừng thông mùa đông tĩnh lặng lạ thường, tuyết đầu mùa bay lả tả, bia đá trước ngôi mộ cô đơn phủ một lớp màu trắng hiu hắt.
Bùi Nguyên Tuân đưa ngón tay dài ra, nhẹ nhàng lau đi sương tuyết.
Đầu ngón tay lướt qua những chữ trên bia mộ, ngón tay dài khẽ dừng lại.
Những chữ này là do chính tay hắn khắc.
Hắn chợt nhớ đến lúc Khương Nguyên chép kinh Phật trong Phật đường, nàng khẽ cúi đầu, nghiêm túc và chuyên chú, nét chữ Trâm hoa tiểu khải thanh nhã đoan chính không một chút cẩu thả...
Tại sao chỉ trong một tháng ngắn ngủi, lại thành trời người cách biệt?
Đông Viễn đợi ở ngoài rừng thông, từ sáng sớm đến tối mịt, mới thấy Tướng quân lê bước chân nặng trĩu đi tới.
Đông Viễn không dám nhìn sắc mặt của chủ tử.
Hồi lâu, nghe thấy giọng nói từ trên đầu vọng xuống: "Về phủ."
Giọng nói này trầm lạnh như thường lệ, Đông Viễn lặng lẽ ngẩng đầu nhìn kỹ sắc mặt chủ tử.
Di nương đã được mồ yên mả đẹp, chủ tử cúng bái xong, nỗi đau đớn chấn động trong lòng đã giảm bớt, đã khôi phục lại dáng vẻ trầm ổn hỉ nộ không lộ ra ngoài như thường ngày.
Đông Viễn thầm thở phào nhẹ nhõm, đây mới là dáng vẻ chủ tử mà hắn ta quen thuộc.
Tuy nhiên, điều nằm ngoài dự liệu của Đông Viễn là, từ trong rừng ra, chủ tử không thúc ngựa về phủ, mà quay đầu ngựa đi về phía trang viên.
Đến trang viên, đã là lúc mặt trời lặn.
Sân viện nơi Khương Nguyên từng ở có một đám người đang quỳ.
Quản sự đi chơi bên ngoài nghe tin, đã vội vã trở về, mấy người hầu gái và tiểu tư bị hắn ta lôi đến quỳ trong sân, cầu xin chủ tử tha tội.
Trang viên này vốn nên có một đám người canh giữ, nhưng đám người hầu đó lơ là chức vụ không có ở đây, còn Trần ma ma lại sợ chủ tử trách tội, liền giả bệnh nằm trên giường.
Quản sự vốn tưởng dựa vào thân phận là họ hàng xa của nhà họ Bùi, Tướng quân sẽ không làm gì hắn ta, còn đám người hầu kia, nhiều nhất cũng chỉ là trách mắng vài câu, nhân cơ hội này chấn chỉnh lại trang viên mà thôi.
Không ngờ, Bùi Nguyên Tuân sắc mặt lãnh đạm, nhưng lời nói ra lại khiến người ta lạnh thấu xương.
"Tất cả mọi người, nhận năm mươi roi, nếu lần sau còn có sơ suất, đuổi khỏi trang viên, vĩnh viễn không được dùng lại."
Họ làm việc trong trang viên này, tiền công hàng tháng nhận được không hề nhỏ, năm mươi roi này đánh xuống, có thể nói là gãy gân động cốt. Quản sự nghe xong trong lòng kinh hãi, quỳ phịch xuống đất: "Tướng quân, tôi là cháu của lão phu nhân, ngài không thể không nể tình như vậy..."
Lời chưa dứt, đôi mắt đen kịt đã nhìn sang.
Đôi mắt đó ẩn chứa uy thế vô hạn của bậc bề trên, lạnh lẽo như sương.
"Quản sự nhận tám mươi roi."
Quản sự da đầu tê dại, sống lưng căng cứng rịn ra một lớp mồ hôi lạnh, những lời còn lại nghẹn trong cổ họng, không dám nói ra nữa.
Trừng phạt xong người ở trang viên, đêm khuya trở về Thận Tư Viện.
Bùi Nguyên Tuân ngồi ngay ngắn trong thư phòng xử lý công vụ, dường như không có chút buồn ngủ nào.
Đông Viễn theo chủ tử bôn ba mệt mỏi cả ngày, lúc này hầu hạ bên ngoài thư phòng, gắng gượng không dám ngủ gật.
Đợi đến qua canh ba, Cảnh Thiên hộ trong Thần Sách quân bước qua nền đất lạnh giá, vội vã đi vào.
Đông Viễn vội gõ cửa xin chỉ thị: "Tướng quân, Cảnh Thiên hộ đến."
"Vào đi."
Nghe tin di nương rơi xuống nước ngày đó, Cảnh Thiên hộ liền nhận được mệnh lệnh của Tướng quân, yêu cầu hắn ta đi tìm khắp các thanh lâu, quán trà, quán trọ, nhà nông trong ngoài kinh đô, xem có người phụ nữ nào đột nhiên xuất hiện hay không.
Trong lòng hắn vẫn còn một tia hy vọng mong manh.
Thi thể của Khương Nguyên không thấy, có lẽ không phải rơi xuống nước, mà là bị người ta bắt cóc, lừa gạt, dù thế nào đi nữa, chỉ cần nàng còn sống là được...
Chỉ cần nàng còn sống, hắn có thể cứu nàng về, đón về phủ, cẩn thận chăm sóc yêu thương, không để nàng chịu thêm chút uất ức nào nữa.
Cảnh Thiên hộ nói: "Thuộc hạ đã tìm khắp trong ngoài kinh đô, hỏi qua tất cả các nơi, không có người phụ nữ nào giống di nương."
Nói xong, Cảnh Thiên hộ đợi Tướng quân lên tiếng.
Rất lâu không có tiếng động.
Ngẩng đầu nhìn lên, Tướng quân sắc mặt lạnh như sương, ánh mắt nhìn ra xa, là sự tuyệt vọng và đau thương mà hắn ta chưa từng thấy qua.
Hôm sau, Ân lão phu nhân nghe nói người điệt tử quản sự trang viên của mình bị đánh năm mươi roi rồi đuổi đi, trong lòng không khỏi đau xót một hồi.
Trưởng tử trước nay bận rộn công vụ, những việc bếp núc lặt vặt trong phủ, hắn hoàn toàn không hỏi đến.
Lúc này vì một Khương Nguyên, lại không nể tình thân thích như vậy.
Ân lão phu nhân im lặng uống mấy ngụm canh sâm mới nén được nỗi uất ức trong lòng.
Thôi vậy, tạm thời gác chuyện này sang một bên.
Trưởng tử từ khi về phủ, vẫn luôn xử lý chuyện của Khương Nguyên, bây giờ đã lập mộ cho nàng, cũng đã trừng phạt những kẻ lơ là chức vụ trong trang viên, chuyện này coi như nên kết thúc.
Chuyện định thân với Thẩm cô nương, đã lần lữa mãi, tuyệt đối không thể trì hoãn thêm nữa.
Mấy ngày sau, Bùi Nguyên Tuân theo lệ đến Như Ý Đường thỉnh an.
Sắc mặt hắn lãnh đạm, không nhìn ra cảm xúc gì, chỉ là thân hình cao lớn đã gầy đi không ít so với trước đây, hai má hóp lại rõ rệt.
Ân lão phu nhân đang dùng bữa, thấy bộ dạng gầy gò của trưởng tử, không khỏi đau lòng.
Biết gần đây hắn không ăn uống đúng giờ, Ân lão phu nhân bảo hắn ngồi xuống, dùng bữa xong ở Như Ý Đường rồi hãy đến Xu Mật Viện.
Bữa sáng trên bàn rất phong phú, ở một góc không bắt mắt có đặt một đĩa bánh phục linh, bánh màu trắng tinh, điểm xuyết mấy cánh hoa quế màu vàng nhạt.
Ánh mắt Bùi Nguyên Tuân dừng lại trên đĩa bánh phục linh, ngẩn người một lát, rồi cầm lên một miếng.
Thấy trưởng tử ăn nửa miếng, sắc mặt dường như vẫn như thường, tâm trạng Ân lão phu nhân hơi thả lỏng, bèn nhắc đến chuyện sớm ngày cưới Thẩm Hi vào cửa.
Ai ngờ, Bùi Nguyên Tuân nghe xong im lặng hồi lâu, nói: "Nương, bây giờ con không có lòng dạ nào thành thân."
Nghe xong câu này, Ân lão phu nhân chỉ cảm thấy tim đau nhói, dường như có dấu hiệu phát bệnh tim.
"Nếu con bây giờ không thành thân với Thẩm Hi, nàng ấy sẽ phải chịu tang ba năm, ba năm sau, con đã bao nhiêu tuổi rồi?"
Bùi Nguyên Tuân mím chặt môi, sắc mặt sa sầm, không nói một lời.
Bộ dạng dầu muối không vào này của trưởng tử, thật sự khiến Ân lão phu nhân tức giận, nếu còn muộn mấy năm nữa mới thành thân, trước khi bà nhắm mắt xuôi tay, có còn bế được đích trưởng tôn không?
Tuy nhiên, trưởng tử không muốn thành thân lúc này, nguyên do không cần nghĩ cũng biết.
Ân lão phu nhân đặt đũa xuống, căng mặt hỏi: "Có phải vì chuyện của Khương Nguyên không? Nàng ta đã đi rồi, người sống cúng bái tưởng nhớ là phải, nhưng con cũng không thể vì thế mà không thành thân chứ?"
Bùi Nguyên Tuân nói: "Bây giờ con không muốn thành thân, để sau này hãy nói."
Nói xong, hắn im lặng đứng dậy, "Con còn phải đến Xu Mật Viện, công vụ bận rộn, mấy ngày này sẽ không về phủ."
Nhìn bóng lưng trưởng tử đi xa, Ân lão phu nhân đau đầu thở dài.
Hắn như vậy, quả thực là vì cái chết của Khương Nguyên quá đột ngột.
Nghĩ lại, đây cũng là lẽ thường tình, thử nghĩ xem, cho dù là nuôi một con chó con mèo bên cạnh, lâu ngày cũng có tình cảm, huống hồ là người phụ nữ đã cận thân hầu hạ hắn?
Thôi vậy, lúc này không nên ép hắn quá chặt, nếu không sẽ phản tác dụng, hơn nữa, Thẩm phủ có tang, phủ Tướng quân cũng có người chết, lúc này tổ chức tiệc cưới cũng sợ không may mắn.
Chuyện này tạm thời gác lại, chỉ có thể đợi Thẩm Hi qua ba năm chịu tang, rồi hãy nhắc đến chuyện thành thân.
Tết sắp đến, các con phố lớn nhỏ của huyện Thanh Viễn tràn ngập không khí đón năm mới, trên đường phố lại càng náo nhiệt.
Tạp kỹ bán nghệ là tiết mục không thể thiếu trước Tết, giữa tiếng reo hò của đám đông vây xem, tiếng rao bán kẹo hồ lô đỏ au của người bán hàng rong, mang theo chất giọng đặc trưng của địa phương, giống như một vở tuồng đặc biệt thú vị, trầm bổng du dương.
Hai bên đường bày la liệt những gian hàng lớn nhỏ.
Thầy đồ bán chữ cầm bút vẩy mực, một hơi viết xong, những chữ Phúc, Xuân, Hỷ lớn được người ta tranh nhau mua, những câu đối Tết mang ý nghĩa cát tường khiến người đi đường dừng bước chọn lựa.
Trên các gian hàng bày đầy tranh Môn Thần giữ cửa trừ tà và Táo Quân coi bếp giữ nhà, tranh Tết in hình bách tử đồ, bất lão tùng, còn có bánh tổ, cá đông, rau củ thịt tươi...
Nhìn một lượt, hàng hóa đa dạng phong phú, đồ Tết cần mua thứ gì cũng có.
Người dân đi mua hàng Tết chen vai thích cánh, người đông như kiến, khiến đường phố chật như nêm cối.
Ở góc phố rẽ, một chiếc xe ngựa mui đen không mấy bắt mắt lặng lẽ dừng lại.
Một lát sau, một người phụ nữ trẻ tuổi xuống xe.
Trên vai người phụ nữ khoác một chiếc tay nải bình thường nền xanh hoa trắng, mặc một bộ váy áo màu hạnh đơn giản, đầu đội mũ trùm, hai bên má còn quấn khăn choàng dày, không nhìn rõ mặt mũi ra sao.
Tuy nhiên, lúc nàng vô tình quay đầu, đôi mắt trong veo khẽ liếc qua, cũng khiến người ta nhận ra, chắc chắn là một mỹ nhân cực kỳ xuất chúng.
Người phụ nữ trả tiền xe, khẽ hỏi người bán hàng rong cách đó không xa: "Xin hỏi, Bảo Hòa Đường đi lối nào ạ?"
Bảo Hòa Đường là hiệu thuốc nổi tiếng ở huyện Thanh Viễn, gần như không ai không biết. Người bán hàng rong nhiệt tình chỉ về phía không xa, đi hết con phố dài này, rẽ phải ở ngã tư tiếp theo, chính là Bảo Hòa Đường.
Sau khi nhẹ nhàng cảm ơn, nàng sửa lại tay nải trên vai, đi về phía hiệu thuốc.
Gần Tết, người đến Bảo Hòa Đường khám bệnh vẫn không ít.
Huyện Thanh Viễn thuộc quản hạt của Cam Châu, nằm ở phía tây bắc Đại Ung, mùa đông vô cùng lạnh lẽo, gió lạnh năm nay lại càng khắc nghiệt hơn.
Nhiều người không chịu được rét đã bị nhiễm phong hàn, liền muốn nhân dịp trước Tết, lấy một thang thuốc uống cho mau khỏi, đừng để lỡ việc thăm hỏi họ hàng bạn bè ngày Tết.
Bảo Hòa Đường chỉ rộng bằng hai gian hàng, diện tích không lớn, thuộc quyền quản lý của huyện nha, có tiếng tăm ở huyện Thanh Viễn.
Thôi Văn Niên, Thôi đại phu trong hiệu thuốc, y thuật cao minh, hay làm việc thiện, khám bệnh kê đơn, giá cả rẻ mà hiệu quả lại tốt, rất được người dân xung quanh công nhận.
Bảo Hòa Đường tuy do huyện nha thành lập, nhưng do Thôi Văn Niên quản lý kinh doanh, ngồi khám bệnh, chỉ cần hiệu thuốc có thể tự cân đối thu chi, huyện nha gần như không bao giờ can thiệp vào công việc của hiệu thuốc.
Ngày thường ngoài hắn ta khám bệnh, trong hiệu thuốc còn có hai người khác, một là y đồ của hắn ta, Lưu Hành, người còn lại là con trai một phú thương mới đến hiệu thuốc quan sát học hỏi, Đinh Mạt.
Gần đây, lão mẫu thân của Vương Nhị ở ngoại ô huyện bị sốt rét, sốt cao không dứt. Thôi Văn Niên xách hòm thuốc đến khám, lúc hắn ta trở về, bệnh nhân chờ trong hiệu thuốc đã xếp thành hàng dài.
Hàng dài đó trong hiệu thuốc đã vòng một vòng rồi lại xếp ra ngoài cửa ba trượng, khiến hắn ta bận tối mắt tối mũi.
Mãi đến khi hoàng hôn buông xuống, Thôi Văn Niên mới khám xong bệnh nhân cuối cùng.
Hắn ta lấy bút viết xong lời dặn, vừa định đứng dậy, trước mắt lại có một cô nương trẻ tuổi khoác tay nải đến.
Thôi Văn Niên ngồi lại chỗ cũ, ngẩng đầu lên, ôn tồn nói: "Mời ngồi, cơ thể có chỗ nào không khỏe?"
Khương Nguyên tháo khăn choàng và mũ trùm ra, khẽ nói: "Thôi nhị ca."
Thôi Văn Niên sững sờ.
Kinh ngạc hồi lâu, niềm vui gặp lại tràn ngập đáy mắt: "Nguyên Nguyên, mau lại đây, ta đưa muội đi gặp đại tỷ, tỷ ấy biết muội đến, nhất định sẽ vui lắm."
Nhà họ Thôi ở hẻm Song Quế cách hiệu thuốc không xa, đi bộ chỉ mất một nén nhang.
Tiệm trà của Thôi Nguyệt đã đóng cửa nghỉ Tết.
Nàng ta mua đồ Tết trên phố về, hấp xong một nồi bánh bao thịt lớn thơm phức, nấu nửa nồi cháo đậu đỏ đặc sệt ngọt ngào, lại làm thêm cá phi lê chua cay, thịt ba chỉ xào đậu que khô, cải thảo hầm miến, và một đĩa đậu phụ trộn mà Thôi Văn Niên thích ăn.
Làm xong những việc này, màn đêm vừa buông xuống.
Đang định ra hiệu thuốc gọi đệ đệ về ăn cơm, vừa mở cổng sân, đã thấy Thôi Văn Niên dắt một cô nương trẻ tuổi vội vã đi tới.
Thôi Nguyệt lộ vẻ nghi hoặc, không khỏi mở to mắt nhìn.
Khương Nguyên dừng bước.
Nhiều năm không gặp, dung mạo của Thôi Nguyệt có chút thay đổi, khóe mắt đã lặng lẽ hằn lên những nếp nhăn, người tỷ tỷ xinh đẹp tốt bụng, nụ cười rạng rỡ đã không còn trẻ nữa.
Thôi Văn Niên nói: "Tỷ, xem ai đến này?"
Khương Nguyên thấp thỏm mím môi, khẽ nói: "Nguyệt tỷ."
Thôi Nguyệt vội vàng bước lên hai ba bước, vui mừng nắm lấy tay Khương Nguyên, cười nói: "Là Khương Nguyên sao? Mới đó đã năm năm không gặp, đã thành một cô nương lớn thế này rồi, dung mạo vẫn như xưa, hồi nhỏ đã là một mỹ nhân, lớn lên lại càng xuất chúng hơn!"
Hàn huyên xong, không hỏi thêm một câu, Thôi Nguyệt thân mật kéo Khương Nguyên vào sân.
Không lâu sau, Ngưu nhị thúc từ bên ngoài thu tiền nợ của tiệm trà về.
Thấy Khương Nguyên, Ngưu nhị thúc vô cùng ngạc nhiên, vội vàng đặt đồ trong tay xuống, luôn miệng nói: "Tiểu thư, đường sá xa xôi, sao con lại đến đây một mình?"
Khương Nguyên cắn môi, ngượng ngùng nói: "Nhị thúc..."
Lời chưa dứt, Thôi Nguyệt cười tủm tỉm ngắt lời ông, nói: "Tạm thời đừng nói chuyện này. Sáng nay, trong sân có chim khách ríu rít, ta đã đoán là có chuyện tốt, không ngờ là Nguyên Nguyên đến. Từ lúc nhị ca của muội về, ta vẫn ngày ngày nhắc đến muội, bây giờ chúng ta cũng coi như đoàn tụ ở Thanh Viễn rồi. May mà tối nay ta làm một bàn thức ăn thịnh soạn, mọi người mau ngồi xuống, ăn cơm trước đã."
Khương Nguyên khẽ thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Thôi Nguyệt đầy vẻ cảm kích.
Nàng vẫn chưa biết phải giải thích thế nào về việc mình từ xa đến đây nương nhờ họ.
Hơn nữa, nàng cũng không biết, sự xuất hiện của mình có làm phiền nhà họ Thôi không, tỷ tỷ và Thôi nhị ca sẽ đối xử với mình thế nào.
Trong bữa ăn, Khương Nguyên đói lả, ngửi thấy mùi thơm của cơm nhà, liền ăn ngấu nghiến hết nửa cái bánh bao thịt, rồi lại ăn liền một bát cháo đậu đỏ lớn.
Đặt bát đũa xuống, mới phát hiện Thôi Nguyệt đang nhìn mình không chớp mắt, vành mắt còn hơi đỏ.
Mà nhị thúc và nhị ca tuy không nhìn thẳng vào nàng, nhưng đều mím môi im lặng, sắc mặt tái xanh.
Khương Nguyên nhất thời có chút khó xử.
Nàng đi đi dừng dừng trên đường, trước đi thuyền, sau đi xe, vất vả ròng rã hai tháng, mới khó khăn đến được huyện Thanh Viễn.
Cơm nước trên đường, hiếm có món nào hợp khẩu vị, chỉ là ăn cho no bụng là được.
Vì vậy, vừa đến nhà họ Thôi, nếm được mùi vị cơm canh nóng hổi trong ký ức, nàng liền không để ý hình tượng mà ăn lấy ăn để.
Dáng vẻ khổ sở chịu đựng này, lọt vào mắt họ, chắc là họ nghĩ nàng ở phủ Tướng quân bị bắt nạt, nên trong lòng bất bình thay cho nàng.
Thấy Khương Nguyên dùng bữa xong, Thôi Nguyệt kéo tay nàng đứng dậy, ôn tồn nói: "Muội muội ngoan, hai tỷ muội chúng ta vào sương phòng nói chuyện."
Nhà họ Thôi là một ngôi nhà hai gian.
Sau khi Thôi bá phụ qua đời, Thôi Nguyệt hòa ly với tiền phu* rồi về lại nương gia.
Tiền phu*: chồng trước
Nàng ta ở chính phòng, Thôi Văn Niên ở đông sương phòng, Ngưu nhị thúc ngày thường giúp việc ở tiệm trà của Thôi Nguyệt, quen ngủ ở tiệm.
Tây sương phòng trong nhà bỏ trống để tiếp khách, đồ đạc bên trong đầy đủ, dọn dẹp cũng rất sạch sẽ ngăn nắp, chỉ là phòng lâu không có người ở, rất lạnh lẽo.
Thôi Nguyệt từ trong tủ ôm ra chăn nệm, ga giường mới tinh dày dặn, thay hết đồ trên giường, rồi lại đốt một lò than đặt bên giường cho Khương Nguyên sưởi ấm.
"Nguyên Nguyên," Thôi Nguyệt ngồi xuống mép giường, cười nhìn Khương Nguyên "Những ngày qua đi thuyền ngồi xe chắc hẳn vất vả lắm, tối nay cứ nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai, tỷ tỷ làm bánh gạo cho muội ăn. Muội còn nhớ không? Hồi nhỏ, muội và nhị ca của muội thích nhất là món bánh gạo của bá mẫu làm, mỗi người đều có thể ăn hết một bát lớn..."
Khương Nguyên đương nhiên nhớ.
Ngoại tổ phụ và Thôi bá bá lúc đó bận rộn khám bệnh cho bệnh nhân trong hiệu thuốc, có lúc bận đến nỗi quên cả ăn cơm, tỷ tỷ liền làm cơm mang đến hiệu thuốc, nàng và Thôi Văn Niên mỗi ngày còn có một niềm vui lớn khác, đó là chờ đợi ở hiệu thuốc xem tỷ tỷ mang đến món gì ngon...
Khương Nguyên cong môi cười, khẽ nói: "Cảm ơn tỷ tỷ."
Thôi Nguyệt cười nói: "Cảm ơn gì chứ, đừng khách sáo, muội cứ coi đây là nhà mình, yên tâm ở lại là được."
Rõ ràng là những lời ấm lòng, nhưng Khương Nguyên nghe xong, cổ họng lại có chút nghẹn ngào.
Nước mắt chực trào trong đáy mắt bỗng tuôn ra.
Nàng mím môi, không nhịn được mà gục vào vai Thôi Nguyệt, tủi thân khóc nấc lên.
Thôi Nguyệt cũng khóc theo, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, an ủi: "Muội muội ngoan, đừng khóc nữa..."
Từ lúc Văn Niên từ kinh đô trở về, kể chuyện Khương Nguyên bị bán vào phủ Tướng quân làm thiếp, lòng Thôi Nguyệt chưa một ngày yên ổn.
Hậu trạch của những nhà quyền quý đó, không phải là nơi dễ sống.
Khuê mật của nàng ta bị thân huynh trưởng bán vào nhà phú hộ làm thiếp, một cô nương xinh đẹp như hoa khéo léo, ngày ngày làm trâu làm ngựa hầu hạ người trong phủ, khó khăn lắm mới sinh được con, đứa con sinh ra lại bị chính thê đoạt đi nuôi dưới gối, không mấy năm cô nương đó đã vì uất ức lao lực thành bệnh, bị hành hạ đến chết.
Một lúc lâu sau, Khương Nguyên nín khóc, lau nước mắt, nói: "Tỷ tỷ, người trong phủ Tướng quân không hề bạc đãi muội, là do muội tự mình không muốn ở đó nữa."
Nói không bạc đãi, chỉ là nàng không muốn nói xấu người khác mà thôi.
Thôi Nguyệt khẽ thở dài.
Nữ tử gả đi rồi, chỗ dựa ở bà gia* đều là do nương gia và trượng phu mang lại. Giả Đại Chính là một tên khốn nạn, nếu vị Bùi Tướng quân kia lại không chống lưng cho nàng, cuộc sống chắc chắn sẽ rất khó khăn.
Bà gia*: gia đình chồng
Hôm đó, nàng nghe đệ đệ nhắc, người ở kinh đô đều nói, vị Tướng quân họ Bùi kia sắp cưới chính thê.
Chính thê sắp vào phủ, Khương Nguyên lại rời khỏi phủ, không cần nghĩ cũng biết, nhất định là nàng ở trong phủ chịu uất ức, mới bỏ đi.
Dù sao đi nữa, có thể thoát khỏi nơi đó, đã là một điều may mắn.
Khương Nguyên đứng dậy quỳ xuống vái Thôi Nguyệt, nói: "Muội muốn ở lại đây theo nhị ca tiếp tục học y hành y, xin tỷ tỷ thu nhận muội."
Thôi Nguyệt vội vàng đỡ nàng dậy.
"Ngoại tổ phụ của muội và phụ thân ta là bằng hữu thân thiết, Văn Niên còn từ nhỏ theo ngoại tổ phụ của muội học y, chỉ là không ngờ Giả đại phu lại mất sớm... Nguyên Nguyên, muội cứ yên tâm ở lại đây, coi đây là nhà mình, coi ta và Văn Niên là người thân của muội, muội muốn làm gì thì cứ làm, chúng ta đều sẽ ủng hộ muội."
Khương Nguyên lại định đứng dậy quỳ lạy, Thôi Nguyệt kéo nàng lại, để nàng ngồi trên mép giường, không cho phép thực hiện những lễ nghi quỳ lạy chết tiệt của những nhà quyền quý đó nữa.
Thôi Nguyệt ngẩng đầu nhìn tấm màn sa xanh trên giường, màu sắc của màn đã hơi phai, bèn cười nói: "Ngày mai ta ra phố mua ít vải sa đỏ về, làm một cái màn mới, chỗ ở của nữ tử, nên tươi sáng một chút mới tốt."
Nghe lời này, Thôi Nguyệt đã định để nàng ở lại nhà họ Thôi lâu dài.
Khương Nguyên do dự một lúc, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên bụng dưới, nhíu mày nói: "Tỷ tỷ, muội còn một chuyện muốn nói với tỷ."
Thấy sắc mặt nàng nghiêm trọng, Thôi Nguyệt lập tức nói: "Có chuyện gì không ổn sao?"
Khương Nguyên lắc đầu, khẽ nói: "Tỷ tỷ, muội... muội có thai, đứa bé đã được hơn hai tháng rồi."
Thôi Nguyệt kinh ngạc thất sắc: "Cái này... lúc muội rời đi, người trong phủ Tướng quân có biết không?"
Khương Nguyên nói: "Không biết. Ngay cả muội, cũng mới biết gần đây thôi."
Trên đường đi, kinh nguyệt của nàng mãi không đến, lúc đầu nàng nghĩ là do cơ thể mệt mỏi, sau đó lại thường xuyên cảm thấy không muốn ăn, nàng tự bắt mạch cho mình ra hỷ mạch, nhưng lại nghĩ là do y thuật của mình không tinh thông, bắt mạch không chuẩn. Nhưng sau đó nàng lại đến hiệu thuốc nhờ đại phu bắt mạch xác nhận, cuối cùng mới chắc chắn mình đã có thai.
Nàng cẩn thận nhớ lại, mỗi lần Bùi Nguyên Tuân qua đêm ở phòng nàng, hôm sau nàng đều uống thuốc tránh thai, không ngờ lại có thai, nàng thực sự không nhớ ra đã có sai sót ở đâu.
Thôi Nguyệt nghe xong bình tĩnh lại.
Nơi này núi cao hoàng đế ở xa, cách Kinh đô mấy nghìn dặm.
Nếu Khương Nguyên đã giả chết rời phủ, nhà họ Bùi kia chắc chắn sẽ không tìm kiếm tung tích của nàng nữa, vậy thì đứa con trong bụng nàng, cũng không có quan hệ gì với nhà họ Bùi.
Chỉ là, với tuổi mười tám của nàng, lại có dung mạo như vậy, nếu là độc thân, sau này tìm một nam nhân tốt đáng tin cậy để gả đi cũng không khó, nhưng nếu mang theo một đứa con riêng, muốn tái giá, e là khó tìm được một lang quân thực sự như ý.
Dường như đoán được suy nghĩ của Thôi Nguyệt, Khương Nguyên khẽ nói: "Tỷ tỷ, muội đã nghĩ kỹ rồi. Đứa bé này, muội sẽ sinh ra và tự mình nuôi lớn, hơn nữa, bây giờ muội cũng không có ý định tái giá, chỉ muốn học y chữa bệnh trước, làm một đại phu tốt, hoàn thành tâm nguyện của mình, sau này hãy tính chuyện khác."
Thôi Nguyệt thương xót thở dài.
Nàng ta sau khi hòa ly với tiền phu đã về nương gia, chính là vì thành thân bao nhiêu năm, không sinh được con, bà mẫu nàng ta đã ép trượng phu của nàng ta bỏ nàng ta để cưới người khác.
Nàng ta vô cùng hiểu suy nghĩ của Khương Nguyên, dù sao cũng là máu mủ trong bụng, người làm mẫu thân nào nỡ bỏ con?
Khương Nguyên nói: "Vì vậy, muội không thể ở lâu trong nhà tỷ tỷ, đợi một thời gian nữa, xin tỷ tỷ tìm cho muội một khoảng sân nhỏ, muội sẽ dọn ra ngoài ở."
Bây giờ hai tháng chưa lộ bụng, đến lúc bảy tám tháng, phải chuẩn bị trước cho việc sinh nở.
Nàng có thể thấy, nhà họ Thôi không rộng rãi, ở đây có nhiều bất tiện. Hơn nữa, đột ngột làm phiền nhị ca đã đủ đường đột, nàng không muốn gây thêm phiền phức cho họ, vẫn nên ra ở riêng, rồi tìm một vú nuôi thích hợp giúp nàng trông con thì thỏa đáng hơn.
Nàng suy nghĩ chu toàn như vậy, thái độ lại rất kiên quyết, Thôi Nguyệt khuyên mấy câu không được, đành gật đầu: "Mấy ngày này muội cứ ở đây trước, đợi qua xuân ấm áp, ta sẽ đi xem có nhà nào thích hợp không."
Tết đến rất nhanh, trong tiếng pháo nổ vang, năm cũ qua đi năm mới đến, một năm mới, đã đến như hẹn.
Qua Tết, lúc Thôi Văn Niên ngồi khám bệnh ở hiệu thuốc, liền để Khương Nguyên ở bên cạnh học cách xem bệnh cho bệnh nhân.
Hắn ta khám trước một lần, rồi để Khương Nguyên học theo.
Nếu có chỗ nào thiếu sót, hắn ta sẽ bổ sung, nếu khám tốt, hắn ta sẽ khẽ nhướng mày, gật đầu không nói.
Chỉ là, xét đến sức khỏe của nàng, Thôi Văn Niên không cho phép nàng đi khám bệnh bên ngoài.
Nền tảng học y của Khương Nguyên vẫn còn, cộng thêm lúc ở phủ Tướng quân trước đây, mỗi khi rảnh rỗi nàng đều chăm chỉ đọc sách, trong đầu đã tích lũy rất nhiều lý luận y học.
Sau khi đưa vào thực tiễn, những lý luận y học khó hiểu trước đây, dần dần được áp dụng vào thực tế, từ từ thông hiểu.
Ba tháng sau, Thôi Văn Niên đã yên tâm ngồi một bên, để Khương Nguyên bắt đầu khám bệnh kê đơn cho bệnh nhân.
Trong bốn phương pháp chuẩn đoánc ủa Đông ý là vọng, văn, vấn, thiết(nhìn, nghe, hỏi, sờ), Khương Nguyên đặc biệt giỏi vấn chẩn(hỏi) và thiết chuẩn (bắt mạch).
Nàng dịu dàng cẩn thận, vô cùng kiên nhẫn, nhẹ nhàng hỏi han bệnh nhân có khó chịu gì không, rồi ôn hòa bắt mạch chẩn đoán. So với vẻ mặt nghiêm nghị của các đại phu thông thường khi khám bệnh, trẻ con thích được Khương Nguyên khám hơn.
Còn những nữ nhân mắc bệnh phụ khoa, vốn đã ngại ngùng tìm đại phu nam, bây giờ nghe nói Bảo Hòa Đường có thêm một nữ đại phu, cũng bằng lòng mang theo sự e thẹn khó nói, bước vào phòng khám của Khương Nguyên, để nàng xem bệnh.
Nữ đại phu của Bảo Hòa Đường, cũng là nữ đại phu đầu tiên của huyện Thanh Viễn.
Rất nhanh, mọi người đều biết đến sự tồn tại của vị nữ đại phu này.
Chỉ là, sau đó, có người phát hiện, bụng của nữ đại phu hơi nhô lên, dường như đã có thai!
Điều này khiến mọi người vô cùng tò mò.
Dù sao vị đại phu này cũng mới mười bảy mười tám tuổi, xinh đẹp như hoa, trông không giống nữ tử đã thành thân.
Sau này, nghe Đại cô nương nhà họ Thôi kể lại, mọi người mới biết, phu quân của Khương đại phu đã chết trận nơi sa trường, nàng là một quả phụ mang thai con mồ côi, thật khiến người ta không khỏi xót xa.