Hôm ấy, khi hoàng hôn buông xuống, đèn trong Bảo Hòa Đường được thắp lên.
Thôi Văn Niên đến thôn làng ngoại thành chẩn bệnh, trong dược đường chỉ còn lại một mình Khương Nguyên khám bệnh.
Viết xong đơn thuốc cuối cùng, Khương Nguyên xoa xoa cổ tay mỏi mệt rồi đứng dậy, định bụng quay về nhà nghỉ ngơi.
Vừa thu dọn xong túi thuốc và hòm thuốc thì Thôi Văn Niên cũng vừa lúc từ bên ngoài trở về.
Hắn ta vẫn vận một thân trường bào màu trắng ngà, chỉ là sắc mặt không còn ôn hòa như mọi khi mà có chút trầm xuống.
Khương Nguyên hỏi: "Nhị ca, có chuyện gì vậy?"
Hành nghề y, ra ngoài chẩn bệnh, không phải ai cũng kính trọng đại phu, thậm chí có những kẻ ngang ngược, khó ưa còn vin vào cớ đại phu chẩn bệnh không chuẩn để vu vạ, tống tiền.
Khương Nguyên thấy sắc mặt hắn ta không tốt, liền có chút lo lắng là vì chuyện này.
Nhưng Thôi Văn Niên lắc đầu, gượng nở nụ cười ôn tồn nói: "Không phải, chẩn bệnh rất thuận lợi, chỉ là..."
Hắn ta ngập ngừng một lúc rồi nói lảng đi: "Gặp một người quen cũ. Thôi, đừng nhắc đến nàng ấy nữa..."
Hắn ta không muốn nói chi tiết, Khương Nguyên cũng không hỏi thêm.
Mấy hôm trước, Thôi Văn Niên ra ngoài chẩn bệnh gặp phải một ca bệnh khó, một nam nhân trung niên mắc bệnh ho, vốn dĩ sau vài thang thuốc bệnh tình sẽ thuyên giảm, nào ngờ hai ngày nay lại trở nên nghiêm trọng hơn. Mấy đêm liền hắn ta đều thức trắng trong dược đường để tra cứu y thư, xem có thể tìm ra cách giải quyết hay không.
Thôi Nguyệt mang cơm canh đến, hâm nóng trên bếp thuốc ở hậu viện.
Khương Nguyên thấy hắn ta rửa tay sạch sẽ rồi ngồi xuống, lại lặng lẽ giở y thư ra dưới ánh đèn, bèn bưng bánh hấp nóng hổi và đĩa rau thập cẩm đặt lên bàn khám bệnh, nói: "Nhị ca, huynh ăn chút gì lót dạ trước đã. Huynh thức suốt đêm nghiên cứu, rất hại sức khỏe, vẫn nên chú ý ăn uống nghỉ ngơi."
Nói xong, nàng ngồi ngay ngắn đối diện, đôi mày cũng hơi chau lại, ra chiều nếu hắn ta không dùng bữa thì nàng sẽ không rời đi.
Thôi Văn Niên bất đắc dĩ cười cười.
Hắn ta gấp y thư lại, cầm đũa lên dùng bữa.
Hắn ta ăn rất nhanh nhưng tướng ăn lại tao nhã.
Chẳng mấy chốc, cơm canh đã hết sạch.
Khương Nguyên đại công cáo thành, mỉm cười đứng dậy, định thu dọn bát đĩa.
Thôi Văn Niên không cho nàng vất vả: "Muội mỗi ngày khám bệnh đã đủ mệt rồi, thân là nữ tử, lại còn đang mang thai, chăm chỉ học y như vậy đã đành, mấy việc dọn dẹp bát đũa này sao có thể phiền đến tay muội được?"
Nói rồi, hắn ta ôm bát đũa đi rửa, còn giục nàng mau về: "Trời sắp tối rồi, đi đứng cẩn thận, về sớm một chút, không thì Đại tỷ lại lo lắng."
Khương Nguyên cười đáp được.
Tiết trời tháng ba đầu xuân, gió đêm vẫn còn se lạnh.
Khương Nguyên quấn chặt chiếc áo choàng trên người, men theo con đường đá xanh nhỏ đi về phía hẻm Song Quế, hai tay bất giác đặt lên bụng xoa nhẹ.
Đứa bé này đã được năm tháng, ở trong bụng nàng rất ngoan, chưa bao giờ quấy đạp lung tung, cũng không khiến nàng thấy khó chịu trong người.
Ngoài việc bụng hơi nhô lên một chút, nàng thậm chí thường quên rằng, khoảng bốn tháng nữa, nàng sẽ sinh ra một đứa trẻ.
Đây là một cảm giác rất kỳ diệu, đôi lúc nàng có chút mông lung, nhưng phần nhiều là mong đợi.
Trên thế gian này, ngoài Giả Đại Chính và cữu mẫu không còn qua lại, nàng đã không còn người thân máu mủ nào, mà đứa con trong bụng lại là huyết thân thực sự thuộc về riêng nàng.
Khương Nguyên vừa nghĩ, bước chân bất giác chậm lại.
Khi rẽ qua góc đường, ánh mắt nàng vô tình liếc qua, chợt phát hiện cách đó không xa có một cô nương đang lặng lẽ đứng, dường như vẫn luôn nhìn nàng.
Khương Nguyên hơi sững lại, nhanh chóng quay đầu đi.
Cô nương ấy khoảng mười bảy, mười tám tuổi, thân hình mảnh mai, thướt tha, da trắng nõn nà, một đôi mắt long lanh diễm lệ, vận một bộ váy áo gấm màu hồng đào, trông có vẻ không giàu thì cũng sang.
Ánh mắt bất ngờ chạm nhau, cô nương nọ bị Khương Nguyên phát hiện, ngẩn người ra một lúc.
Rồi nàng ta nhìn xuống bụng của Khương Nguyên.
Một lát sau, nàng ta lau nước mắt, quay đầu đi, nức nở khóc rồi chạy xa.
Khương Nguyên ngơ ngác, không hiểu tại sao.
Về đến nhà họ Thôi, Thôi Nguyệt vừa cằn nhằn nàng về muộn, sau này phải chú ý thân thể, về nghỉ sớm, vừa bưng tới canh cá diếc hầm đậu phụ để bồi bổ, còn giục Khương Nguyên mau vào phòng xem mảnh vải mình mua.
Thôi Nguyệt đã cắt năm thước vải bông ở tiệm vải, thứ vải bông ấy mềm mại thoải mái, có thể may y phục mặc sát người cho đứa bé. Trong một buổi chiều, nàng ta đã may xong hai chiếc yếm cỡ lòng bàn tay người lớn và một chiếc mũ mềm nhỏ màu hồng đào.
Khương Nguyên sờ chiếc yếm nhỏ xinh, không khỏi cười nói: "Tỷ tỷ, sao lại nhỏ thế này?"
"Trẻ con mới sinh thì lớn được bao nhiêu? Xem bụng muội cũng không lộ lắm, chắc là đứa bé cũng không mập mạp gì" Thôi Nguyệt cười, đưa tay ướm thử trên mảnh vải mấy cái "Lúc đứa bé chào đời, vừa hay là tháng tám, trời hơi se lạnh, còn phải may một cái chăn bông nữa, phải lớn thế này, chăn này còn phải may thêm mấy cái..."
Khương Nguyên cầm chiếc mũ mềm màu hồng lên xem đi xem lại, bất giác nhớ đến chiếc mũ đầu hổ từng làm.
Rời phủ Tướng quân đã gần nửa năm, chuyện cũ ngày xưa, lại như một giấc mộng.
Thần trí chao đảo một thoáng, rồi nhanh chóng trở về với thực tại.
Thôi Nguyệt đang nói, không biết nghĩ đến điều gì, chau mày lại, lẩm bẩm một mình: "Hôm nay ra ngoài mua vải, tình cờ gặp người nhà họ Cao, mai ta lại ra phố mua vải, sẽ đi đường vòng tránh nhà họ ra. Chẳng phải lễ lạt gì, ai biết họ về đây làm gì."
Nhà tiền phu của Thôi Nguyệt họ Phạm, ở huyện bên cạnh, mỗi lần nhắc đến Thôi Nguyệt đều chửi mắng vài câu, đây là lần đầu tiên Khương Nguyên nghe nàng ta nhắc đến nhà họ Cao cùng trấn.
Nghe có vẻ như có chút khúc mắc.
Khương Nguyên cầm thìa múc canh cá từ từ ăn, hỏi: "Nhà họ Cao mà tỷ tỷ nói là người thế nào ạ?"
"Có chút chuyện không vui khó nói với nhà chúng ta, chuyện cũ rích rồi, lười nhắc lại."
Thôi Nguyệt không muốn nhắc nhiều, Khương Nguyên cũng không hỏi thêm, hai người nói chuyện qua lại một lúc, nhắc đến việc tìm vú nuôi.
"Vú nuôi ta đã tìm xong rồi, là Hồ nương tử ở hẻm Song An, phố Nam. Bà ấy làm việc nhanh nhẹn, trước đây cũng từng giúp người ta chăm trẻ sơ sinh, kinh nghiệm phong phú, ngày mai ta bảo bà ấy qua đây, muội xem có hợp ý không."
Thôi Nguyệt năm nay đã hai mươi tám, trước khi hòa ly với tiền phu chưa từng sinh con, tuy nàng ta mong Khương Nguyên thuận lợi sinh con, nhưng bản thân lại không có kinh nghiệm chăm trẻ.
Khương Nguyên nói: "Người mà tỷ tỷ thấy hợp, chắc chắn sẽ không sai."
Thôi Nguyệt cười thu dọn quần áo nhỏ, bỗng như nhớ ra điều gì, thần bí đứng dậy, bảo Khương Nguyên đợi trong phòng.
Chẳng bao lâu, Thôi Nguyệt nhanh chân quay lại, trong tay cầm một chiếc hộp gỗ nhỏ.
"Lần trước muội nhắc đến chuyện mua một căn nhà, ta và nhị ca muội đã bàn bạc, nếu muội đã đến đây thì cứ ở lại lâu dài. Vừa hay ở hẻm Quế Hoa có một căn nhà muốn bán, chỗ đó cách đây không xa, chỉ mất một nén nhang là tới. Nhà tuy không lớn, nhưng đủ cho hai mẫu tử muội ở. Ta và nhị ca muội đã bàn bạc xong, mua rồi, ngày mai muội đi xem có vừa ý không. Mua nhà có thể giúp muội lập nữ hộ, sau khi đứa bé chào đời cũng có thể nhập tịch, sau này muội chính là chủ nhà, cũng là người dân chính thức của huyện Thanh Viễn."
Nói xong, Thôi Nguyệt lấy từ trong hộp ra khế ước nhà đất và giấy tờ nữ hộ.
Khương Nguyên cảm kích không biết nói gì cho phải.
Nàng đã lấy lại được khế ước bán thân, cuối cùng cũng được tự do, giờ nàng vừa mới đến đây, còn chưa nghĩ đến chuyện lập hộ, vậy mà đại tỷ và nhị ca đã nghĩ trước cho nàng một bước.
Khương Nguyên nhìn Thôi Nguyệt, nói: "Tỷ tỷ, cảm ơn..."
Thôi Nguyệt không cho nàng khách sáo, kéo tay nàng ngồi xuống nói chuyện.
"Đợi trời ấm lên, ta sẽ tìm người sửa sang lại căn nhà đó, đợi sắm sửa đầy đủ không thiếu thứ gì, muội hãy dọn qua..."
Ngày hôm sau, mấy vị thuốc trong dược đường sắp hết, Khương Nguyên cùng Đinh Mạt đến chợ Nam để mua sắm.
Chợ Nam là chợ sớm, ngoài rau củ ra, còn có nhiều nông dân hái thảo dược mang đến chợ sớm bán, chỉ có điều muốn mua được thảo dược tốt thì phải đi sớm, nếu không có thể sẽ bị các dược đường khác mua trước.
Tốn hai đồng để thuê một chiếc xe lừa đi đến đó.
Đinh Mạt là một thiếu niên mười lăm tuổi, thân hình cao lớn, mày rậm mắt to. Nhà hắn ta là một phú thương kinh doanh dược liệu ở huyện Thanh Viễn, có mấy huynh đệ, chỉ có hắn ta là không hứng thú với việc kinh doanh, ngày nào cũng la hét đòi đi tòng quân. Phụ mẫu hắn ta không cho, nhờ quan hệ của Hứa tri huyện, ném hắn ta đến Bảo Hòa Đường để học cách kinh doanh y quán.
Thế nhưng, hắn ta hoàn toàn không có hứng thú với việc này, đối với những việc vặt vãnh trong y quán, hắn at lại rất vui vẻ.
Hắn ta ngồi cạnh Khương Nguyên đánh xe, trên đường đi không ngừng nói chuyện.
Mỗi khi đi qua một nơi, hắn ta lại chỉ cho Khương Nguyên xem: "Này, Nguyên tỷ, đó là tửu lầu lớn nhất huyện chúng ta, món đùi vịt hầm trong đó ngon lắm, ngày mai ta dẫn tỷ đi thử..."
Khương Nguyên cười nhẹ: "Được".
Đinh Mạt lại chỉ vào trà lâu bên cạnh, nói: "Nơi đó mỗi dịp lễ tết đều có dựng sân khấu hát kịch, nghe kịch thì mất tiền, uống trà thì không, nhưng trà đó khó uống thật. Mỗi lần ta đến, đều chỉ xem kịch không uống trà. Nguyên tỷ, lần sau ta dẫn tỷ đi! Nhưng mà, nếu lại gặp phải cái tên họ Ngưu kia sàm sỡ tiểu nương tử, ta quyết không tha cho hắn, ta phải cho hắn biết, nắm đấm lợi hại nhất huyện Thanh Viễn này, rốt cuộc là của ai..."
Kẻ họ Ngưu trong miệng hắn ta, có lẽ là một tên du côn hay gây gổ đánh nhau trên phố, Khương Nguyên nhìn đôi tay rắn chắc và chính nghĩa của Đinh Mạt, ôn hòa mỉm cười.
Lời vừa dứt, chiếc xe lừa chậm rãi đi qua một góc đường.
Khương Nguyên bất giác đưa mắt nhìn.
Ở góc đường đó có mấy đại nương xách giỏ rau đang tụ tập, lớn tiếng nói chuyện, không biết đang bàn tán chuyện gì.
Nơi họ nhìn, không biết vì sao có một cô nương đang tựa vào góc tường, trông có vẻ yếu ớt, vô cùng suy nhược.
Khương Nguyên lập tức bảo Đinh Mạt dừng xe.
Thấy Nguyên tỷ đột nhiên xuống xe, Đinh Mạt cũng vội vàng đi theo.
Khương Nguyên vừa nói "Xin lỗi, cho qua một chút", vừa rẽ đám người đang vây xem, nhanh chân bước tới.
Quả nhiên, cô nương kia mệt mỏi tựa vào tường, trông tình hình rất không ổn.
Sắc mặt nàng ta tái nhợt, những giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn dài trên trán, hơi thở vô cùng gấp gáp, vẻ mặt vô cùng đau đớn, đầu ngón tay cũng hơi run rẩy.
Khương Nguyên vội vàng nhìn qua, cảm thấy cô nương này có chút quen mắt, chỉ là nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Nàng gọi đối phương mấy tiếng, nhưng cô nương thần trí mơ hồ, miệng lẩm bẩm mấy câu, không biết đã nói gì.
Khương Nguyên bắt mạch cho nàng ta, mạch yếu ớt không có lực, khí huyết không đủ, gọi không tỉnh. Nàng suy nghĩ một lát, đưa tay ra bấm vào huyệt nhân trung của cô nương.
Bị đau k*ch th*ch, một lát sau, cô nương nhíu mày, từ từ mở mắt ra.
Khi thấy rõ là Khương Nguyên, cô nương bĩu môi, yếu ớt nói: "Sao lại là ngươi?"
Khương Nguyên xoa hai bàn tay lạnh ngắt của nàng ta để sưởi ấm, hỏi: "Ngươi khó chịu ở đâu? Đã dùng bữa sáng chưa?"
Cô nương im lặng một lúc, rồi nói: "Toàn thân không có sức, dạ dày quặn đau... một ngày một đêm chưa ăn gì rồi."
Cô nương này có chứng khí huyết không đủ, lại lâu ngày không ăn uống, nên mới suy yếu ngã quỵ.
Nói như vậy, cũng không phải là bệnh quá nghiêm trọng. Đám đông mấy đại nương bàn tán vài câu rồi cũng giải tán.
Khương Nguyên ở lại với cô nương, đưa túi tiền cho Đinh Mạt, bảo hắn ta nhanh chóng đi mua hai cái bánh bao đường về.
Chẳng mấy chốc, Đinh Mạt xách bánh bao đường mới ra lò quay lại, đưa cho cô nương kia.
Nào ngờ, cô nương nhìn Khương Nguyên từ trên xuống dưới vài lượt, quay mặt đi, mắt rưng rưng lệ, giọng nói mang theo tiếng khóc: "Các người đi đi, không cần lo cho ta."
Nàng ta mặc đồ gấm lụa, vải vóc quý giá, ngón tay thon dài trắng nõn, vừa nhìn đã biết là tiểu thư được nuông chiều trong phủ. Khương Nguyên đoán rằng, cô nương này giận dỗi gia đình bỏ đi, nên mới lâu không ăn uống như vậy.
Khương Nguyên khuyên nàng ta: "Chuyện trời sập cũng gác lại một bên, ăn cơm trước đã, đừng tự làm khổ mình."
Cô nương lau nước mắt, quay đầu lại nhìn Khương Nguyên, ánh mắt dừng lại ở cái bụng hơi nhô lên của nàng, rồi lại che miệng nức nở khóc.
Nàng ta vừa khóc, Khương Nguyên đột nhiên nhớ ra, tối qua trên đường về nhà, thoáng nhìn qua, nàng đã thấy chính là cô nương này.
Bây giờ cô nương thấy nàng liền tức giận rơi nước mắt, chẳng lẽ cô nương này có thù oán gì với nàng sao?
Khương Nguyên có chút khó hiểu.
Nàng mới đến huyện Thanh Viễn, chưa từng kết thù với ai, với cô nương này, cũng chỉ là lần đầu gặp mặt.
Đinh Mạt khoanh tay đứng bên cạnh chờ một lúc, kiên nhẫn sắp cạn, hừ lạnh nói: "Nguyên tỷ, nàng ta thích ăn thì ăn, không ăn thì thôi, chúng ta mặc kệ đi, đừng làm lỡ việc đi chợ Nam mua dược liệu."
Khương Nguyên ra hiệu cho Đinh Mạt đợi thêm một lát.
Nàng nhìn cô nương kia, ôn tồn nói: "Ngươi có thể cho ta biết tên là gì, nhà ở đâu không?"
Cô nương lau nước mắt trên mặt, không đáp mà hỏi ngược lại: "Ngươi... ngươi thành hôn với Thôi Văn Niên khi nào?"
Khương Nguyên sững người.
Một lát sau, nàng bật cười: "Thôi Văn Niên là nhị ca của ta, ta không phải nương tử của huynh ấy, ngươi hiểu lầm rồi."
Cô nương mở to mắt, lập tức ngồi dậy khỏi mặt đất, vẻ mặt không thể tin nổi: "Vậy... đứa bé trong bụng ngươi là của ai?"
Nữ đại phu đầu tiên của huyện Thanh Viễn, lại là người từ nơi khác đến, tự nhiên cũng trở thành đề tài bàn tán của mọi người.
Nàng ở nhà họ Thôi, lại theo Thôi nhị ca học y, chắc hẳn bên ngoài có lời đồn đại gì đó, khiến cô nương này hiểu lầm.
Khương Nguyên xoa xoa bụng, nghiêm túc nói: "Phu quân của ta tòng quân chiến tử, chỉ để lại cho ta đứa con trong bụng này. Ta không nơi nương tựa, một quả phụ gặp nhiều khó khăn, nên mới đến nhờ cậy nhị ca. Ta coi huynh ấy như huynh trưởng, còn huynh ấy coi ta như muội muội, chúng ta chỉ có vậy thôi."
Quả phụ mang thai con của trượng phu đã mất, là lý do Thôi Nguyệt nghĩ ra cho nàng. Cách nói này rất hay, tránh được người đời bàn tán thị phi, Khương Nguyên cũng rất đồng tình. Nhưng không may lại hỏi trúng vào nỗi đau của nữ đại phu, cô nương kia vừa áy náy vừa ngại ngùng, nàng ta không biết an ủi Khương Nguyên thế nào, một lúc lâu sau, lí nhí nói một câu: "Xin lỗi..."
Khương Nguyên cười nhẹ: "Không sao. Bây giờ ngươi có thể ăn được chưa?"
Hai cái bánh bao đường nhanh chóng được ăn hết, sắc mặt của cô nương rõ ràng đã tốt lên.
Khương Nguyên thấy nàng ta không có gì đáng ngại, liền định đứng dậy rời đi.
Cô nương gọi nàng lại, ngập ngừng một lát, nhỏ giọng nói: "Chuyện hôm nay, ngươi đừng nói cho ai biết. Còn nữa... ta tên là Cao Tiểu Dư, ta là con gái út nhà họ Cao..."
Người nhà họ Cao.
Khương Nguyên nhớ lại lời phàn nàn của Thôi Nguyệt về nhà họ Cao, lại nghĩ đến sắc mặt buồn bã của Thôi nhị ca đêm đó.
Nàng gật đầu: "Được, ta nhớ rồi."
Cao cô nương phủi bụi trên người, nhanh chóng đứng dậy, trong mắt lại tràn đầy vẻ rạng rỡ, nói: "Khương đại phu, sau này nếu ta có cơ hội trở lại, có thể đến tìm ngươi khám bệnh không?"
Là tìm nàng khám bệnh? Hay là lấy cớ này để tìm Thôi nhị ca?
Khương Nguyên nhướng mày, cười nhẹ: "Nếu ngươi muốn khám bệnh, thì đến Bảo Hòa Đường tìm ta."
Qua tiết Lập hạ, thời tiết ấm hẳn lên, Khương Nguyên dọn đến hẻm Quế Hoa.
Căn nhà mới mua là một tiểu tứ hợp viện tinh xảo.
Trong sân có ba gian nhà chính, bên cạnh có một gian nhà phụ, phía đông và tây mỗi bên có một gian nhà ngang. Nhà ngang và nhà chính có hành lang nối liền, phía tây nam còn có một gian bếp.
Cột nhà dưới mái hiên được sơn son đỏ, màu sắc tươi sáng, trong sân lát gạch đá xanh, một bức bình phong vẽ hoa sen cao bằng nửa người, khéo léo ngăn cách cổng và không gian trong sân.
Khương Nguyên thích nơi này.
Lúc rảnh rỗi, nàng tự tay trồng một vạt lớn kim ngân hoa, cây thuốc xanh biếc chưa nở, sân đã tràn đầy sức sống.
Thôi Nguyệt tự tay làm chăn nệm, may ga giường, vỏ chăn, giống như sắm sửa của hồi môn cho em gái mình, từ bàn trang điểm lớn đến kim chỉ nhỏ, chuẩn bị những vật dụng cần thiết cho nàng không thiếu thứ gì.
Tuy nhiên, Khương Nguyên muốn nuôi một con chó, nói mấy lần, Thôi Nguyệt đều không cho phép.
Cho đến một ngày, Thôi Nguyệt hầm canh sườn nhân sâm hoài sơn mang đến, tự mình trông nàng ăn hết một bát lớn, mới chịu nói: "Đợi muội sinh con xong, hẵng nhắc đến chuyện nuôi chó."
Khương Nguyên vui mừng khôn xiết, ôm lấy cánh tay Thôi Nguyệt nói: "Tỷ tỷ đối với muội là tốt nhất."
Thôi Nguyệt rất hưởng thụ, cười đến híp cả mắt.
"Nhắc đến con chó con đó, hôm đó ta thấy nhà cũ của họ Cao có một ổ lông vàng, trông cũng được," nhớ ra điều gì, Thôi Nguyệt không vui hừ lạnh một tiếng "Cũng không phải chỉ có nhà họ có. Ta sẽ để ý giúp muội, đợi nhà nào có chó con, ta sẽ xin một con về."
Khương Nguyên chớp mắt, hỏi: "Tỷ tỷ, chúng ta rốt cuộc có khúc mắc gì với nhà họ Cao?"
Thôi Nguyệt nhớ lại chuyện cũ, thở dài một tiếng: "Chuyện này liên quan đến nhị ca muội. Nhà họ Cao đó là nhà quan, vốn dĩ không liên quan gì đến nhà thường dân như chúng ta, chỉ là Cao tiểu thư kia không biết sao lại gặp nhị ca muội, qua lại một thời gian, hai người tình đầu ý hợp... Nhị ca muội đến nhà nàng ta cầu thân, kết quả lại bị mẫu thân nàng ta chế giễu một trận rồi đuổi ra ngoài..."
Thì ra lại là một đoạn quá khứ như vậy.
Khương Nguyên trong lòng thắt lại, hỏi: "Vậy nhị ca và Cao tiểu thư còn liên lạc không?"
Nhắc đến chuyện này, Thôi Nguyệt bất đắc dĩ nói: "Từ đó về sau, nhị ca muội không còn nhắc đến chuyện này nữa, cũng chưa từng gặp lại Cao tiểu thư. Người nhà họ Cao đều đã dọn đến Cam Châu, hiếm khi về huyện Thanh Viễn, chỉ có gia nhân ở đây trông coi nhà cũ... Chuyện đã qua hơn một năm rồi, nghe nói Cao tiểu thư đã định thân ở Cam Châu."
Khương Nguyên lặng lẽ thở dài.
Hôm đó nàng đã gặp Cao tiểu thư.
Nhìn bộ dạng của nàng ta, dường như vẫn còn tình cảm với nhị ca, chỉ là nếu nàng ta sắp gả đi, thì giữa nàng ta và nhị ca, càng không có khả năng.
Thôi Nguyệt thở dài: "Thôi, chuyện vô duyên vô phận, đừng nhắc lại nữa."
Hai người đang nói chuyện, Thôi Văn Niên gõ cửa bước vào, còn mang theo một chồng sách dày cộp.
Những ngày này, Khương Nguyên ngày càng nặng nề, không thể ngồi khám bệnh ở dược đường quá lâu, nàng lại không chịu nghỉ ngơi, Thôi Văn Niên bèn sắp xếp rất nhiều y thư mà hắn ta đã nghiên cứu trong những năm qua, mang đến cho nàng.
Trong đó có một cuốn sách về bệnh phụ khoa, do Đàm y quan viết.
Lúc trước giả chết rời khỏi kinh đô, y thư và đồ dùng không mang về hết, chợt thấy cuốn y thư do Đàm y quan viết này, Khương Nguyên lập tức thích thú lật xem.
Thôi Văn Niên dạo gần đây sắc mặt thường ưu tư.
Sau khi nhà họ Cao trở lại Cam Châu, Cao cô nương rời khỏi huyện Thanh Viễn, hắn ta thất vọng mấy ngày, cuối cùng cũng hiếm khi có được nụ cười.
Hắn ta ngồi một bên, mỉm cười trêu chọc Khương Nguyên: "Lúc trước Giả đại phu bắt muội đọc sách học y, muội cứ thích trèo cây bắt sâu, bây giờ thật sự khác quá."
Khương Nguyên cố ý chọc hắn ta vui, nhướng mày, nửa thật nửa đùa thở dài một tiếng: "Nếu trước đây muội chăm chỉ như vậy, thì nhị ca không chỉ bị đánh vào lòng bàn tay, mà còn phải ngày ngày thức khuya đọc sách rồi."
Thôi Văn Niên xoa xoa lòng bàn tay, dường như lại nhớ đến mấy vết roi bỏng rát năm đó, lắc đầu nói: "Nếu ta có được một đứa ngoại tôn nữ*, mong là đừng nghịch ngợm như muội lúc nhỏ."
Khương Nguyên cong môi, không phục nói: "Nếu huynh có một đứa ngoại tôn*, ngày nào cũng bị đánh vào lòng bàn tay, huynh không đau lòng sao?"
Ngoại tôn nữ, ngoại tôn*: cháu ngoại gái, cháu ngoại trai
Hai người qua lại đấu võ mồm, Thôi Nguyệt bị họ chọc cười đến chảy cả nước mắt.
Tiết Trung Nguyên*.
Tiết Trung Nguyên*: rằm tháng bảy, lễ vu lan
Trước nấm mộ cô quạnh, tiền giấy hình lỗ vuông đã cháy hết, một cơn gió thổi qua rừng thông vắng vẻ, cuốn theo tro đen bay lên cao.
Không biết Tướng quân có phải bị tro giấy làm cay mắt không, khi ngẩng lên, đáy mắt đã đỏ hoe.
Đông Viễn đứng một bên, im lặng hồi lâu, không biết nên mở lời khuyên giải thế nào.
Kể từ khi Khương di nương chết đuối, Tướng quân nhận lệnh đến đại doanh phía bắc kinh thành, ở đó suốt nửa năm, cho đến tiết Trung Nguyên mới về kinh.
Vừa về kinh, liền đến đây thăm người đã khuất.
Đông Viễn quay đầu nhìn ánh chiều tà màu lam sẫm sắp tắt ở chân trời phía tây, nhỏ giọng nhắc nhở: "Chủ tử, nên về phủ rồi."
Bùi Nguyên Tuân bàng hoàng tỉnh lại.
Nhìn lại ngôi mộ mấy lần, đứng hồi lâu rồi mới lên ngựa quay về phủ.
Chưa đến gần cổng phủ, đã nghe thấy tiếng cãi vã ồn ào.
Có người chửi bới om sòm: "Đừng tưởng ta không biết, các người bức chết muội muội ta, người chết rồi đến hài cốt cũng không có, đường đường là nhà cao cửa rộng, ăn tươi nuốt sống, chính là chà đạp người ta như vậy..."
Xa xa thấy một nam nhân loạng choạng, tay cầm một cây gậy to bằng miệng bát múa loạn xạ.
Người này say rượu, nổi điên lên quả là không biết sống chết.
Tiểu tư gác cổng của phủ Tướng quân sợ cây gậy không có mắt kia, ai nấy đều không dám đến gần.
Bùi Nguyên Tuân xuống ngựa, sải bước đi tới.
Giả Đại Chính thấy trước mặt đột nhiên xuất hiện một nam nhân cao lớn, còn chưa kịp định thần, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cổ tay đau như bị kìm sắt kẹp chặt.
Khi mở mắt ra, đã ngã ngửa ra đất, còn bị đám tiểu tư xúm lại dùng dây thừng trói tay.
Hắn ta giãy giụa ngồi dậy, chửi ầm lên: "Thứ không có mắt, lão tử là thân phận gì, các ngươi dám đối xử với ta như vậy?"
Bùi Nguyên Tuân từ trên cao nhìn xuống hắn ta, lạnh giọng nói: "Ngươi là ai?"
Hắn vừa cất lời, khí thế trầm lạnh bức người, Giả Đại Chính trong lòng run lên, men say mười phần đã bị xua tan đi tám phần.
Khi nhìn rõ dung mạo của Bùi Nguyên Tuân, hắn ta lập tức căng da đầu, sau lưng toát mồ hôi lạnh, vội vàng run rẩy trả lời: "Ta là biểu ca của Khương Nguyên."
Bùi Nguyên Tuân nhìn hắn ta sững người.
Im lặng một lát, hắn trầm giọng ra lệnh: "Cởi trói."
Tiểu tư tiến lên cởi dây trói.
Giả Đại Chính xoa xoa cổ tay đau nhức, muốn nói gì đó lại thôi, rụt cổ lại, định lủi thủi bỏ đi.
Bùi Nguyên Tuân đột nhiên nói: "Mộ của Khương Nguyên ở rừng thông ngoại thành, nếu ngươi muốn cúng bái nàng, ta đưa ngươi đi."
Giả Đại Chính dừng bước, cười khẩy nói: "Trong đó không có hài cốt của muội ấy, cúng bái cái gì? Ta đốt tiền giấy cho nàng ta, nàng ta có nhận được không? Các người đừng lừa ta, ta biết, nàng ta rơi xuống nước chết đuối rồi, thi cốt không còn."
Bùi Nguyên Tuân từ trên cao liếc hắn ta một cái, trầm giọng sửa lại: "Đó là mộ chôn y quan của nàng."
Giả Đại Chính thờ ơ xua tay: "Đại tướng quân, đừng nói với ta chuyện y quan hay không y quan, ta là một con bạc, không hiểu mấy thứ này. Ta chỉ biết, nàng ta chết rồi, không còn gì cả. Chuyện này đều do ta, nếu không phải ta phá hết gia sản, mẫu thân ta sao lại bán nàng ta vào phủ các người làm nô tỳ?"
Bùi Nguyên Tuân trầm mặc nhìn hắn ta không nói gì.
Giả Đại Chính thấy hắn không đáng sợ như lời đồn, liền khoanh tay, xoa xoa ngón tay ra hiệu: "Đại tướng quân, bây giờ nói những điều này cũng vô ích. Người đã chết lâu như vậy, ta dù sao cũng là người của nương gia nàng ta, các người ngay cả người nhà cũng không thông báo một tiếng? Không nói những chuyện khác, ngay cả bản thân nàng ta cũng không biết, nàng ta không phải nữ nhi do cô mẫu ta sinh ra, tổ phụ ta còn coi nàng ta như báu vật mà nuôi nấng, dạy y thuật, mời nữ tiên sinh dạy học, vì nuôi nàng ta mà tốn biết bao nhiêu ngân lượng! Ngài dù sao cũng nên cho ta một ít ngân lượng, bù đắp tổn thất của chúng ta chứ!"
Bùi Nguyên Tuân nhíu mày, nhìn hắn ta lạnh lùng nói: "Ta tưởng ngươi thật lòng hối hận vì nàng."
Giả Đại Chính cười hề hề đưa tay ra: "Người chết thì cũng đã chết rồi, người sống là quan trọng nhất. Phủ Tướng quân lắm tiền nhiều của, Khương Nguyên ở trong phủ, chắc cũng tích góp được không ít ngân lượng riêng chứ? Nhưng nha đầu đó lúc sống cứ suốt ngày than nghèo, không chịu cho ta tiền tiêu, bây giờ nàng ta chết rồi, Tướng quân thưởng cho ta ba năm trăm lượng, ta và mẫu thân của ta đến chùa cúng cho nàng ta một ngọn đèn Phật, cũng có thể phù hộ cho nàng ta kiếp sau đầu thai tốt, không còn làm nô tỳ nữa."
Năm ngón tay của Bùi Nguyên Tuân lặng lẽ siết chặt, lạnh lùng thốt ra một chữ: "Cút!"
Ánh mắt hắn trầm lạnh uy nghiêm, Giả Đại Chính lập tức sợ đến sống lưng phát lạnh, vội vàng co giò chạy đi.
Trở lại Thận Tư Viện, Đông Viễn chuẩn bị thu dọn ít y phục cho chủ tử mang về đại doanh.
Hắn ta mở rương ra, không khỏi sững người.
Dưới đáy rương có một chiếc khăn thêu màu hạnh, trên đó thêu một đóa hoa sen xinh đẹp, dường như là di vật của di nương.
Trong lúc hắn ta còn đang ngẩn người, Bùi Nguyên Tuân đã đi tới.
Ánh mắt chạm vào chiếc khăn thêu, hắn im lặng một lúc, rồi nói với Đông Viễn: "Ngươi ra ngoài đi."
Cửa phòng khép lại, Đông Viễn lui ra.
Bùi Nguyên Tuân đăm đăm nhìn chiếc khăn thêu.
Trên chiếc khăn dường như vẫn còn thoang thoảng hương thơm, là mùi hương riêng của nàng.
Hắn siết chặt trong lòng bàn tay, đáy mắt lặng lẽ ửng đỏ.
Khi hoàng hôn buông xuống, hắn bước ra khỏi Thận Tư viện.
Vốn định đến Như Ý Đường thỉnh an mẫu thân, nhưng khi định thần lại, đã đi đến Mộc Hương Viện.
Kể từ khi Khương Nguyên qua đời, hắn chưa từng bước chân vào viện này.
Trong viện sạch sẽ, ngăn nắp như xưa.
Kim ngân hoa nở rộ từng chùm, lá xanh mơn mởn, những đóa hoa màu đỏ sẫm vàng nhạt điểm xuyết, gió chiều thổi qua, lay động tỏa hương.
Bùi Nguyên Tuân chắp tay sau lưng đứng, môi mím chặt, im lặng nhìn đến xuất thần.
Vân Nhi từ phòng sau xách chổi ra, thấy Tướng quân, hơi sững người.
Nàng ta đặt đồ trong tay xuống, chạy mấy bước tới, ra hiệu nói rằng mẫu thân nàng ta muốn chuộc nàng ta ra khỏi phủ, sau này nàng ta không thể trông coi viện này nữa.
Vân Nhi có vẻ buồn bã một lúc, rồi lại xin chỉ thị, di vật của di nương nàng ta đã thu dọn lại, nên đốt đi hay xử lý thế nào?
Bùi Nguyên Tuân ngưng thần một lát nói: "Đưa cho ta."
Đồ đạc của Khương Nguyên đã được thu dọn hết, ngoài giá sách ra, còn lại tổng cộng không đến nửa rương.
Chiếc mũ đầu hổ hoạt bát đáng yêu, hai tai hổ dựng lên, trên trán hổ dùng chỉ đen thêu một chữ "Vương".
Đó là làm cho con của họ, sau này sẽ không dùng đến nữa.
Một chiếc túi thơm làm dở, nền màu xanh chàm, thêu nửa vầng mây như ý, bên trong có bạc hà, ngải cứu.
Đây là làm cho hắn.
Hắn từng nhắc với nàng một lần, khi đi săn muỗi nhiều, bảo nàng làm một chiếc túi thơm có thể đuổi muỗi, hắn muốn đeo.
Chiếc túi thơm chưa hoàn thành này, không còn ai có thể hoàn thành nửa còn lại của nó.
Bên cạnh túi thơm, có một cuốn sổ bìa xanh.
Mở ra, những nét chữ Trâm hoa tiểu khải thanh tú tao nhã hiện ra trước mắt.
Ghi chép chi tiêu hàng ngày trong phủ, củi gạo dầu muối hàng tháng được phát, quần áo mùa hè đông được phủ cấp...
Vài dòng nhàn nhạt, viết về những ngày cuối tháng liên tiếp ăn cháo loãng, rau dưa, Ngọc Hà than thở rằng họ đang độ kiếp...
Lời lẽ mang chút hài hước trong khổ cực.
Bùi Nguyên Tuân cúi mắt nhìn, cổ họng nghẹn lại, cảm giác hối hận không thể kìm nén dâng trào trong lồng ngực.
Hắn nạp nàng làm thiếp, thực sự là chuyện ngoài ý muốn, tự hỏi lòng mình, hắn chưa từng đặt nàng hoàn toàn trong tim, cũng không hề quan tâm đến những chuyện vặt vãnh trong hậu trạch.
Hắn chỉ cần nàng biết thân phận của mình, quy củ, an phận, thay hắn tận tâm hầu hạ mẫu thân, quan tâm đệ muội của hắn, đợi chính thê vào cửa rồi, vì hắn mà nối dõi tông đường.
Lại không biết, vì sự thờ ơ của hắn, cuộc sống của nàng trong phủ lại khổ sở khó khăn đến vậy.
Những chuyện này, nàng chưa từng nói với hắn nửa lời oán thán.
Trước khi bị bán vào phủ Tướng quân, nàng là người thế nào?
Nhà họ Giả kia, vốn dĩ cũng là một gia đình hành nghề y có của ăn của để.
Nàng biết đọc biết viết, giỏi may vá thêu thùa, thông thạo y lý, lại vô cùng xinh đẹp.
Nếu không phải gia đình gặp biến cố, nàng đáng lẽ cũng giống như những cô nương cùng tuổi, tìm một lang quân trẻ tuổi môn đăng hộ đối mà gả, làm một đương gia nương tử chính thức quản lý việc nhà, chứ không phải là một tiểu thiếp phải khép nép hầu hạ chủ tử.
Đáy mắt Bùi Nguyên Tuân đỏ hoe, những ngón tay dài lật xem cuốn sổ đang khẽ run.
Đột nhiên lại nhớ đến nàng mắt đẫm lệ, giữa những lời chỉ trích của mọi người, ngơ ngác nhìn hắn, nói với hắn, nàng không hại Thẩm Hi.
Lúc đó hắn nghĩ, nếu nàng bị oan, hắn sẽ giúp nàng điều tra rõ nguyên nhân, còn Thẩm Hi có nguy hiểm đến tính mạng, hắn nên đưa nàng ta đến y quán trước.
Vào khoảnh khắc đó, nàng bị bỏ lại, sẽ cảm thấy thế nào? Và nàng bị phạt quỳ trong Phật đường, đang nghĩ gì?
Có phải cũng giống như hắn bây giờ, một mình cô đơn đối mặt với đêm dài, trong lòng toàn là nỗi chua xót không lời, không biết đêm dài kết thúc ở đâu.
Hay là, nỗi đau của hắn bây giờ, không bằng một phần vạn nỗi đau mà nàng đã phải chịu đựng khi đó?
Cổ họng nghẹn lại.
Trong lòng trống rỗng, như thiếu mất một mảnh, đau nhói.
Vốn tưởng nàng đã mất, mọi chuyện quá khứ rồi sẽ theo ký ức mà phai nhạt.
Hắn cố ý không về phủ, không bao giờ bước chân vào viện này nữa, chính là không muốn nhớ lại chút gì về nàng.
Nhưng hắn đã đánh giá thấp ký ức của mình.
Quá khứ ngày càng rõ nét.
Mỗi cái nhăn mày, nụ cười, mỗi hành động của nàng, đều như được khắc sâu trong lòng.
Không biết đã ngồi bao lâu, cho đến khi đêm đã khuya, Bùi Nguyên Tuân thất thần đứng dậy, loạng choạng bước ra khỏi cửa.