Chuyện của Liễu cô nương là một sự cố có phần hoang đường.
Bùi Nguyên Tuân không hứng thú với chuyện riêng của người khác, chỉ cần người không nguy hiểm đến tính mạng là được.
Tuy nhiên, những lời Khương Nguyên nói, hắn vẫn truyền đạt lại nguyên văn cho Dịch Thừa.
Mà Dịch Thừa nghe xong, lòng dạ bất an lau mồ hôi lạnh trên trán, đợi sau khi Liễu cô nương uống thuốc khỏe lại, liền đích thân đưa người về.
Khi Đông Viễn trở lại dịch quán, trời đã sáng rõ.
Hắn ta nhảy xuống xe ngựa, đi thẳng đến phòng của Tướng quân.
Trong phòng, Bùi Nguyên Tuân chắp tay sau lưng đứng bên cửa sổ, bữa sáng thịnh soạn trên bàn không hề động đến một miếng.
Tướng quân trước nay luôn nội tâm, trầm ổn, lúc này hắn đang nghĩ gì, Đông Viễn không đoán ra được.
Nhưng những lời vừa rồi moi được từ miệng Đinh Mạt, nhất định phải tìm cách nói cho Tướng quân biết.
Đông Viễn suy nghĩ rồi nói: "Chủ tử, Khương đại phu đã về Bảo Hòa Đường rồi ạ."
Bùi Nguyên Tuân không quay đầu lại.
Một lát sau, giọng nói nhàn nhạt vang lên: "Tốt."
Lại một lúc sau, giọng nói trầm lạnh khô khốc lại truyền đến: "Thân phận của nàng ngươi đã biết, chuyện quá khứ không được nhắc lại nữa."
Chẳng cần Tướng quân căn dặn, Đông Viễn tự biết chừng mực trong chuyện này.
Di nương nay đã là nữ đại phu có tiếng ở huyện Thanh Viễn, nếu để người khác biết nàng từng là thiếp của Tướng quân, truyền ra ngoài, không biết sẽ có người bàn tán về nàng thế nào.
Đông Viễn nói: "Khương đại phu xuất thân từ gia đình hành nghề y, bản thân lại có nền tảng y học, hai năm không gặp đã là nữ đại phu y thuật cao minh ở huyện Thanh Viễn rồi, vị Thôi công tử kia cũng là đại phu được mọi người khen ngợi, tổ tiên đều là y giả*, tiếng tăm ở huyện Thanh Viễn rất tốt."
Y giả*: thầy thuốc
Đôi mắt đen thẳm của Bùi Nguyên Tuân không rõ cảm xúc, nhưng ngón tay dài rắn rỏi lại bất giác siết chặt.
Đông Viễn nhắc nhở không sai.
Họ quen biết từ nhỏ, có rất nhiều tiếng nói chung, về phương diện học y chữa bệnh cũng là những người cùng chung chí hướng.
Nhớ lại cảnh tượng một nhà ba người đó, Bùi Nguyên Tuân chỉ cảm thấy lồng ngực nặng trĩu, cổ họng nghẹn lại, gần như không thể thở nổi.
Hắn phiền muộn nhắm mắt lại, trầm giọng nói: "Lập tức thu dọn đồ đạc, đến Cam Châu..."
Lời chưa dứt, giọng Đông Viễn lại đột ngột vang lên.
"Chủ tử, nói mới nhớ, việc học y chữa bệnh này cũng không dễ dàng, Thôi đại phu tuổi còn trẻ mà vẫn chưa thành thân, Khương đại phu cũng một lòng dốc sức vào việc chẩn trị cho bệnh nhân, thuộc hạ nghĩ, y thuật của Khương đại phu trong hai năm mà tiến bộ như vậy, không thể tách rời khỏi thái độ chăm chỉ cầu tiến này..."
Bùi Nguyên Tuân đột nhiên sững sờ.
Hắn quay đầu lại, đáy mắt trầm lạnh bỗng lóe lên một tia kinh ngạc.
"Ngươi nói, Thôi Văn Niên chưa thành thân? Khương Nguyên cũng chưa gả cho ai?"
Ánh mắt sắc bén của chủ tử nhìn thẳng tới, Đông Viễn bất giác đứng thẳng người, gật đầu thật mạnh.
Bùi Nguyên Tuân im lặng, sau niềm kinh ngạc và vui mừng, sự mờ mịt khó hiểu lại nhanh chóng ùa vào tâm trí.
Nàng không gả cho Thôi Văn Niên, vậy đứa bé của nàng là con của ai?
Điều tra ra chuyện này không khó.
Trên con phố dài, tại lầu hai của quán trà đối diện Bảo Hòa Đường, chỉ cần gọi vài ấm trà ngon, tiểu nhị liền tuôn ra bằng sạch như đổ đậu trong ống tre.
"Ngài hỏi Khương đại phu ạ? Nàng ấy thật sự vừa đẹp người lại đẹp nết, năm ngoái nhị nha đầu nhà tôi mới sinh ngày nào cũng khóc đêm, tôi còn tưởng là gặp tà, đúng lúc Khương đại phu biết chuyện, nàng chỉ tùy tiện xoa mấy cái lên bụng con bé, còn bảo chúng tôi siêng bế con bé ra phơi nắng, không cần uống thuốc châm cứu, con bé đã khỏi rồi! Nàng ấy còn không lấy một đồng tiền khám nào!"
Nhận ra mình nói hơi lạc đề, tiểu nhị cười hì hì, rồi nói tiếp: "Khương đại phu chữa bệnh cho trẻ nhỏ rất giỏi, nữ nhi của nàng ấy cũng được nuôi nấng hoạt bát khỏe mạnh, cô bé trông giống nàng, mắt to hai mí, đẹp không để đâu cho hết! Đứa bé do nàng sinh năm ngoái, tính ra cũng sắp tròn một tuổi rồi, nhưng nói ra cũng có chút đáng thương, đứa bé này được ra đời sau khi phụ thân mất. Trượng phụ của nàng ấy tử trận, chỉ để lại cho nàng đứa con này, cô nhi quả mẫu, bà gia chắc chắn không dung thứ cho nàng, nên mới đuổi nàng đi, nếu không đường sá xa xôi, nàng đến đây nương tựa bạn bè làm gì, một nữ nhân, đâu có dễ dàng gì..."
Nói đến cuối cùng, tiểu nhị vừa xót xa lại có chút tức giận.
Không biết tiếp theo hắn ta còn định nói gì nữa, Đông Viễn kịp thời đứng dậy, đưa hắn ta ra khỏi phòng riêng.
Trong phòng, Bùi Nguyên Tuân cúi mắt nhìn chén trà xanh, tâm trí mãi không thể hoàn hồn.
Người trượng phu tử trận kia, chắc chắn là chỉ hắn.
Nhưng đứa bé sinh ra đời sau khi phụ thân mất...
Hắn đột nhiên nhớ đến đêm mưa ở khách đ**m hai năm trước.
Đêm đó, hắn ôm nàng vào lòng, trên giường triền miên, dốc hết sức mình.
Mà nàng sau khi ăn bát rượu nếp viên, vẫn luôn say lờ đờ, có lẽ ngày hôm sau, nàng đã quên mất chuyện đêm đó, cũng không uống thuốc tránh thai.
Bùi Nguyên Tuân từ từ ngẩng đầu, đáy mắt sâu thẳm đen tối, lặng lẽ nhuốm một màu vui mừng kinh ngạc.
Nhưng sau niềm vui, một cảm giác đau lòng và tự trách như sóng dữ ập đến, đè nặng lên lồng ngực, khiến tim đau như bị gai đâm, không thể chịu nổi.
Nàng đến huyện Thanh Viễn không phải vì Thôi Văn Niên.
Mà là trong mấy năm ở phủ Tướng quân, vô số lần bị xem nhẹ, mệt mỏi, trách móc, thất vọng, bất đắc dĩ tích tụ lại, đến lúc hắn định thành thân, nàng cảm thấy sâu sắc rằng những ngày tháng bị giày vò vô vọng này không có hồi kết, nỗi đau thương và tủi thân không thể nói ra lời đã lên đến đỉnh điểm, mới đành phải giả chết rời phủ, đến đây dừng chân.
Tất cả đều là lỗi của hắn.
Là phu quân của nàng, hắn đã không che chở, quan tâm nàng, ngược lại chỉ một mực yêu cầu nàng phải ngoan ngoãn hiểu chuyện, dịu dàng săn sóc, nàng mới phải nuốt hết mọi cay đắng, cố gắng tỏ ra theo dáng vẻ mà hắn hy vọng và yêu thích.
Giờ đây nàng được tự do tự tại, không còn ràng buộc, không cần lặp lại những nỗi chua xót khổ cực trước đây, nên nụ cười mới đặc biệt thoải mái và rạng rỡ.
Một ngày vợ chồng trăm ngày ân, lẽ nào trong lòng nàng đã không còn chút tình cũ, không còn chút lưu luyến nào với hắn sao?
Không, hắn tin rằng, dù nàng quyết tâm rời khỏi phủ Tướng quân, sâu trong nội tâm nàng, tình cảm dành cho hắn sẽ không thay đổi, nếu không, tại sao nàng lại một mình kiên trì sinh ra con của hắn?
Hắn nhớ rất rõ, lúc đó, ánh mắt nàng nhìn hắn, sự yêu mến và ngưỡng mộ rực cháy trong mắt là không thể che giấu.
Vậy thì, đợi hắn tìm được thời cơ thích hợp để bày tỏ lòng mình, đảm bảo sau này sẽ không để nàng chịu thiệt thòi nữa, có lẽ không lâu sau, sẽ có thể đón họ về phủ.
Ngồi yên lặng tại chỗ suốt hai khắc, tâm trạng xáo động của Bùi Nguyên Tuân mới từ từ lắng lại.
Hắn đứng dậy, qua khe cửa sổ của phòng riêng nhìn ra ngoài.
Một chiếc xe ngựa dừng lại trước Bảo Hòa Đường, người trên xe vội vã xuống, chạy vào hiệu thuốc, dường như là đến mời đại phu đi khám bệnh.
Một lát sau, Khương Nguyên cùng người đánh xe đi ra, một thiếu niên thân hình cao lớn xách hòm thuốc đi ngay sau nàng.
Hai người lên xe, xe ngựa nhanh chóng rời khỏi tầm mắt.
Bùi Nguyên Tuân thu lại ánh mắt, đứng yên một lát, rồi xoay người đi xuống lầu.
Chạng vạng, mặt trời còn chưa lặn, ráng chiều đỏ rực phủ kín bầu trời.
Ngoài hẻm Quế Hoa, một đám trẻ con đang chập chững tập đi, í a í ới đuổi theo chuồn chuồn chơi đùa.
Ninh Ninh mới tập đi, bước chân còn chưa vững.
Thấy người khác đuổi chuồn chuồn, Ninh Ninh cũng vung vẩy đôi tay nhỏ đi đuổi theo, Hồ nương tử không yên tâm buông tay ra, Ninh Ninh chạy được vài bước liền ngã phịch xuống đất.
Hồ nương tử xót xa chạy đến bế cô bé lên, nói: "Ninh Ninh ngoan, có đau không?"
Ninh Ninh giơ nắm tay nhỏ lên, thổi phù phù mấy cái tự giảm đau cho mình, rồi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên cười lắc đầu.
Đã đến giờ dùng bữa tối, đám trẻ đang chơi dần dần giải tán, Hồ nương tử sợ cô bé lại tự ngã, liền dỗ dành: "Lát nữa mẫu thân sắp về rồi, chúng ta về nấu cơm cho mẫu thân trước được không?"
Ninh Ninh lưu luyến nhìn những con chuồn chuồn bay lượn, mím đôi môi nhỏ lại.
Dường như đang suy nghĩ xem nên tiếp tục bắt chuồn chuồn, hay là về nhà đợi mẫu thân trước.
Hồ nương tử định dỗ Ninh Ninh thêm, còn chưa kịp nói, khóe mắt đã liếc thấy một nam nhân từ đầu hẻm đi tới.
Hồ nương tử nhìn người đó một cái.
Nam nhân này thân hình cao lớn, tướng mạo bất phàm, nhưng chưa từng gặp qua, gương mặt lạ lẫm, không giống người ở huyện Thanh Viễn.
Hồ nương tử lập tức cảnh giác.
Vừa rồi bà nghe các nương tử vừa trông con vừa thì thầm với nhau, nói là phải cẩn thận bọn buôn người chuyên bắt cóc trẻ con xuất hiện, nam nhân này bà chưa từng gặp, chẳng lẽ là kẻ bắt cóc trẻ con?
Trong hẻm này tuy có ba hộ gia đình, nhưng hai hộ kia không có ai ở, nhà của Khương đại phu lại ở cuối hẻm Quế Hoa, người này trông rất khỏe, lỡ như hắn muốn cướp Ninh Ninh từ tay bà, bà quả thật không có cách nào.
Hồ nương tử nghĩ vậy, liền vội vàng bế Ninh Ninh đi vào trong hẻm.
Bùi Nguyên Tuân bước nhanh tới.
Chỉ là còn chưa kịp đến gần, đã thấy phụ nhân mặc váy xanh chàm, đầu đội khăn xếp bế đứa bé lên, chạy nhanh như gió đến cuối hẻm.
Mà đứa bé trong lòng bà vẫn đang tha thiết nhìn những con chuồn chuồn bay lượn trên không, sốt ruột vẫy vẫy đôi tay nhỏ.
Rất nhanh, cửa sân đóng sầm lại trước mắt.
Tiếng "cạch" rõ ràng vang lên, là tiếng then cửa được cài, tiếp theo là tiếng chó sủa vang lên, dường như đang nhe răng gầm gừ với hắn qua khe cửa.
Bùi Nguyên Tuân dừng bước, vẻ mặt lạnh lùng khẽ thay đổi.
Một lát sau, hắn lúng túng và bối rối siết chặt ngón tay dài.
Hắn đã biết, ngôi nhà trước mắt là nơi Khương Nguyên ở, đứa bé mà người phụ nữ kia vừa bế, chính là con của hắn và Khương Nguyên.
Chỉ là không ngờ, lần đầu đến đây, lại bị ăn một cái đóng cửa vào mặt.
Phụ nhân kia đề phòng hắn trăm bề, rõ ràng gõ cửa cũng vô ích.
Như vậy, hắn chỉ có thể kiên nhẫn đợi Khương Nguyên trở về.
Mặt trời lặn về phía tây.
Trên mặt đường đá xanh bằng phẳng ở đầu hẻm, ánh sáng lấp lánh của ráng chiều đã tan biến hết.
Khương Nguyên bước đi trên những tia sáng cuối cùng, nhịp chân nhẹ nhàng đi về phía hẻm Quế Hoa.
Hôm nay nàng có một chuyến đi khám bệnh gấp.
Phu nhân của Hứa tri huyện gần đây ăn uống không ngon miệng, cơ thể mệt mỏi, sáng sớm còn vô tình ngất xỉu, sau khi chẩn trị mới phát hiện phu nhân có thai ở tuổi trung niên, đã được ba tháng.
Sức khỏe của tri huyện phu nhân không có gì đáng ngại, chỉ là bà và Hứa tri huyện thành hôn nhiều năm vẫn chưa có con, nay lại bất ngờ có thai, sau một phen hú vía thì vui mừng khôn xiết.
Sau khi bắt mạch xong, tri huyện phu nhân thích trò chuyện, còn thuận miệng nhắc đến việc Đại tướng quân đi ngang qua huyện Thanh Viễn và ở lại đây một đêm, hôm nay sẽ đến Cam Châu lo liệu công vụ.
Biết được Bùi Nguyên Tuân sẽ rời đi ngay lập tức, tâm trạng lo lắng của Khương Nguyên dần tan biến, lòng cũng vui vẻ hẳn lên.
Chỉ là khóe môi đang cong lên bỗng mím chặt lại ngay khoảnh khắc nhìn thấy bóng lưng quen thuộc kia.
Vóc dáng của Tướng quân, cao lớn uy nghiêm, rắn rỏi thon dài, dù chỉ nhìn từ phía sau cũng toát lên vẻ oai mãnh của người luyện võ, nàng liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Khương Nguyên dừng bước, đứng yên tại chỗ không động.
Chuông báo động trong lòng lập tức vang lên.
Hắn không phải đi Cam Châu xử lý công vụ sao, sao còn chưa đi? Lúc này, lại còn đứng trước cửa nhà nàng?
Chưa đợi Khương Nguyên tiến lên hỏi, nghe thấy tiếng bước chân của nàng, Bùi Nguyên Tuân đã chắp tay sau lưng quay lại, cất bước đi về phía nàng.
Khương Nguyên âm thầm hít một hơi thật sâu, bàn tay thon thả lặng lẽ siết thành nắm đấm, bất động thanh sắc lùi lại vài bước.
Đợi hắn đến gần, nàng chau mày, ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Tướng quân sao lại ở đây?"
Giọng nói dịu dàng ôn hòa, mang đầy vẻ phòng bị và cảnh giác.
Bùi Nguyên Tuân im lặng một lát, rồi khẽ nói: "Ta muốn đến thăm con."
Nghe lời hắn nói, Khương Nguyên cúi mắt xuống, tâm trạng phức tạp rối bời.
Nàng giả chết rời phủ, hắn không truy cứu gì, điều này khiến nàng cảm kích, bây giờ hắn đề nghị muốn thăm con, nếu thẳng thừng từ chối, có phải là quá lạnh lùng vô tình không?
Nhưng nàng không muốn có bất kỳ dính líu nào với hắn nữa, chỉ sợ hắn gặp Ninh Ninh một lần, rồi lại nảy sinh ý định muốn đưa cô bé đi.
Khương Nguyên cúi đầu nhìn xuống chân, một lúc lâu sau, khẽ nói: "Tướng quân khi nào thì rời khỏi huyện Thanh Viễn?"
Không biết tại sao nàng lại hỏi vậy, Bùi Nguyên Tuân hơi sững người, một lát sau, hắn nhanh chóng đáp: "Cam Châu còn có quân vụ, ta sẽ rời đi sớm nhất có thể."
Khương Nguyên im lặng gật đầu.
Một lát sau, nàng khẽ nói: "Tướng quân, Ninh Ninh là con của ta, ngài có thể đến thăm con bé, nhưng không thể đưa con bé đi."
Nàng bây giờ đã không còn quan hệ gì với hắn, điều lo lắng nhất chính là hắn muốn đưa Ninh Ninh đi, hắn có quyền có thế, nếu thật sự muốn cướp Ninh Ninh khỏi tay nàng, nàng sợ mình không tranh lại được.
Bùi Nguyên Tuân im lặng rất lâu, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng ngần không tì vết của nàng, trầm giọng nói: "Con bé là do nàng mười tháng mang thai vất vả sinh ra, tuổi còn nhỏ, cần có mẫu thân ở bên cạnh, sao ta có thể đưa một mình con bé đi?"
Tướng quân một lời nói đáng giá ngàn vàng, nói là làm, sẽ không lừa gạt nàng, nhận được lời hứa của hắn, Khương Nguyên cuối cùng cũng yên tâm.
Cửa nhà bị khóa trong, Khương Nguyên tiến lên gõ mấy cái vào vòng cửa.
Hồ nương tử ra mở then.
Tuy nhiên, bà nhìn chằm chằm nam nhân sau lưng Khương Nguyên, ánh mắt rõ ràng viết đầy sự tò mò và nghi ngờ.
Vừa rồi bà còn tưởng người này là kẻ buôn người, nếu đã là Khương đại phu cho hắn vào cửa, vậy chắc là người lương thiện, không biết có quan hệ gì với Khương đại phu?
Khương Nguyên không biết nên giới thiệu thân phận của Bùi Nguyên Tuân với bà như thế nào.
Nàng nghĩ một lúc, miễn cưỡng tìm ra một lý do: "Đây là... biểu ca họ hàng xa của ta, đi ngang qua huyện Thanh Viễn, muốn ghé nhà thăm Ninh Ninh."
Biểu ca họ hàng xa.
Bùi Nguyên Tuân mím chặt bờ môi mỏng, sắc mặt lạnh như sương.
Nàng không muốn nói cho người khác biết hắn từng là trượng phu của nàng.
Như vậy thực ra cũng không có gì sai, vì hiện tại giữa họ đã không còn quan hệ gì.
Thôi vậy, bây giờ không cần phải so đo những chuyện không quan trọng này, không lâu sau, hắn sẽ đưa họ về phủ, sẽ cho họ danh phận xứng đáng.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt lạnh lùng của Bùi Nguyên Tuân hơi dịu lại, một lát sau, hắn khẽ gật đầu với Hồ nương tử: "Phải."
Bước qua ngưỡng cửa, khoảng sân tứ hợp viện hiện ra trước mắt.
Khoảng sân này rất nhỏ, còn không rộng bằng Mộc Hương Viện trong phủ Tướng quân.
Nhưng nền được lát đá xanh, quét dọn sạch sẽ không một hạt bụi, dưới mái hiên từng cụm hoa kim ngân đang nở rộ, rực rỡ chói mắt.
Bên cạnh chum sen trong sân có một cây quế hoa to bằng miệng bát, tỏa ra hương thơm nồng nàn.
Khương Nguyên khẽ hỏi Hồ nương tử: "Ninh Ninh đâu rồi? Bế con bé ra đây đi."
Hồ nương tử nói: "Hôm nay con bé chơi mệt quá, vừa mới ngủ rồi ạ."
Khương Nguyên có chút chần chừ.
Nàng vốn định để Bùi Nguyên Tuân ở trong sân nhìn Ninh Ninh một cái, nhưng bây giờ Ninh Ninh đã ngủ, đành phải đưa hắn vào phòng.
Bùi Nguyên Tuân đi theo sau nàng vào chính phòng.
Đi qua phòng khách, vén rèm lên, hiện ra trước mắt là một gian phòng trong vuông vức.
Phòng trong không lớn, được bài trí ấm cúng và tinh xảo.
Bên tay phải gần cửa sổ là một giá sách, từ dưới lên trên, một dãy y thư được xếp ngay ngắn, bên cạnh là một cái kệ ô cao bằng nửa người, trong những chiếc khung vuông đan bằng liễu, đựng đồ chơi của trẻ con, trống bỏi hai mặt, con hổ vải đáng yêu, chiếc kèn tre thổi là kêu tí tách, những thứ tương tự đầy ắp.
Đi vào trong nữa là tủ đựng quần áo, nhưng cửa tủ đóng chặt, bên cạnh tủ đặt một chậu hoa trà lớn đang nở rực rỡ, tỏa ra hương thơm thanh khiết.
Bùi Nguyên Tuân đưa mắt nhìn một lượt, rồi bất giác quay sang nhìn về phía bên trái.
Bên tay trái sát tường có một chiếc giường khung, treo rèm giường bằng sa mềm màu hồng đào, những con bướm đang nhảy múa được thêu sống động như thật, vừa nhìn đã biết là do chính tay Khương Nguyên thêu.
Ánh mắt Bùi Nguyên Tuân hơi chuyển hướng, bất giác nhìn về phía nàng.
Khương Nguyên đứng trước giường, khẽ mím môi, dưới ánh nến lung linh, vẻ hồng hào trên khuôn mặt trắng ngần của nàng đã phai đi hết, trông gầy gò mà diễm lệ.
Khương Nguyên không vén thẳng rèm sa lên, mà nhìn hắn làm một động tác ra hiệu im lặng, ý bảo hắn lát nữa không được nói chuyện.
Chắc là sợ làm cô bé thức giấc.
Bùi Nguyên Tuân nín thở, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu.
Khương Nguyên nhẹ nhàng vén rèm giường lên.
Nhờ ánh nến lung linh, Bùi Nguyên Tuân hơi cúi người nhìn vào trong.
Chiếc giường khung rất rộng, đủ cho hai người lớn nằm cạnh nhau.
Ninh Ninh nằm ở phía trong cùng ngủ rất say.
Đôi tay nhỏ của cô bé nắm thành nắm đấm đặt hai bên đầu, lông mi vừa dài vừa cong, khuôn mặt nhỏ nhắn như ngọc tạc, giống hệt Khương Nguyên.
Hơi thở của Bùi Nguyên Tuân lặng lẽ ngừng lại, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang say ngủ đó không chớp mắt.
Một cảm giác vui mừng, kỳ lạ, khó tin dần dần dâng lên trong lòng.
Cảm giác này rất kỳ diệu.
Hắn đã từng tưởng tượng, nếu họ sinh ra một nữ nhi, sẽ trông như thế nào.
Ninh Ninh gần như giống hệt với tưởng tượng của hắn.
Cô bé đã gần một tuổi, xinh đẹp hơn bất kỳ đứa trẻ nào hắn từng thấy.
Khương Nguyên không cho hắn nhìn quá lâu.
Ra khỏi phòng, Bùi Nguyên Tuân hỏi: "Con bé tên gì?"
Khương Nguyên khẽ nói: "Ninh Ninh."
Bùi Nguyên Tuân gật đầu.
Ninh Ninh, có nghĩa là hạnh phúc an lành, cả đời thuận lợi, là một cái tên rất hay.
Dừng một chút, Khương Nguyên có chút áy náy bổ sung: "Con bé ngủ nông, nếu ngủ không đủ giấc mà bị đánh thức sẽ khóc quấy. Cho nên..."
Là đang giải thích tại sao vừa rồi lại bảo hắn im lặng trong phòng.
Bùi Nguyên Tuân gật đầu: "Sinh thần của con bé là khi nào?"
Khương Nguyên nói: "Ngày hai mươi lăm tháng tám âm lịch."
Bùi Nguyên Tuân gật đầu, im lặng không nói gì.
Khi nàng mang thai Ninh Ninh, hắn không có ở bên cạnh, hắn không biết phụ nhân mang thai sinh con sẽ như thế nào, nuôi dạy con cái cần chú ý những gì, cho nên, nhất thời không biết nên hỏi thêm gì nữa.
Không lâu sau, hoàng hôn buông xuống, trăng tròn từ phía đông từ từ nhô lên, ánh trăng trong sáng rải khắp mặt đất.
Hồ nương tử đã nấu xong bữa tối, thấy Khương Nguyên và biểu ca của nàng đang đứng yên lặng trong sân, liền nói: "Khương đại phu, bữa tối đã xong rồi, bây giờ dùng bữa chưa?"
Khương Nguyên khẽ "ừ" một tiếng, ngẩng đầu nhìn Bùi Nguyên Tuân, nói: "Trời không còn sớm nữa, ngài về sớm đi ạ."
Bùi Nguyên Tuân mím chặt môi, sắc mặt có chút không vui.
Nàng đối xử với hắn xa cách khách sáo, xem như người ngoài, hoàn toàn không có ý định giữ hắn lại dùng bữa.
Tuy nhiên, hắn còn có việc quan trọng, trong dịch quán, mấy vị quan viên quan trọng của Cam Châu nghe tin hắn ở huyện Thanh Viễn, đã đi xe ngựa đến bái kiến.
Lúc này đúng là nên rời đi rồi.
Một lúc sau, hắn gật đầu: "Được thôi."
Khương Nguyên tiễn hắn ra đến cổng sân.
Đầu hẻm không một bóng người, không thấy xe ngựa của hắn đợi, Khương Nguyên nói: "Tướng quân về dịch quán bằng cách nào ạ?"
Bùi Nguyên Tuân nhìn về phía cuối hẻm Quế Hoa, nói: "Đông Viễn đang đợi ta ở bên ngoài."
Đông Viễn trước nay luôn hầu hạ bên cạnh Tướng quân, lúc này chắc là đang dắt ngựa đợi ở ngoài, Khương Nguyên gật đầu, nói: "Vậy Tướng quân đi thong thả, ta không tiễn xa."
Nói xong, nàng liền quay người trở về, nhẹ nhàng đóng cửa sân lại trước mặt hắn.
"Cạch" một tiếng, then cửa được cài lên.
Tiếp theo là tiếng bước chân rời đi của nàng, bước chân nhẹ nhàng, không lâu sau đã biến mất khỏi tai.
Bùi Nguyên Tuân chắp tay sau lưng đứng, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào cánh cửa sân đó.
Cửa sân của nhà họ Khương là hai cánh trái phải, cao khoảng hơn một người, sơn màu đen, trên cửa có hai chiếc vòng cửa hình đầu thú bằng sắt, kiểu dáng không khác gì cửa sân của nhiều nhà dân trong huyện Thanh Viễn, nhưng lại trông vô cùng sạch sẽ gọn gàng, ngay cả vòng cửa cũng sáng bóng lấp lánh.
Hương thơm của hoa quế, hoa kim ngân, và hoa trà trong sân theo gió đêm thổi ra ngoài, hương thơm thanh khiết nồng nàn, quấn quýt bên người.
Đứng hồi lâu, hắn mới cất bước, đi về phía đầu hẻm.