Chỉ Là Tiểu Thiếp - Nguyệt Minh Châu

Chương 28

 
Dịch quán cách trong thành hai mươi dặm, lúc đến ngựa phi roi vung, chỉ mất một khắc đồng hồ, nhưng lúc quay về, dường như lại dài đằng đẵng.

Tướng quân không thúc ngựa đi nhanh, Đông Viễn cũng đành phải ghìm ngựa chậm rãi theo sát bên cạnh chủ tử.

Đi được hơn hai khắc, Đông Viễn thấy Tướng quân đột nhiên ghìm ngựa dừng lại, hai tay nắm chặt dây cương, quay đầu nhìn về phía sau.

Dưới ánh trăng trong sáng, hẻm Quế Hoa đã khuất khỏi tầm mắt, nhưng hương thơm của hoa quế mùa thu dường như vẫn thoang thoảng đâu đây.

Đông Viễn thấy chủ tử đang ngẩn người một cách khó hiểu, do dự một lát rồi thúc ngựa tiến lên nói: "Chủ tử, Chỉ huy sứ Cam Châu và Tri phủ đại nhân đã ở dịch quán chờ cả một ngày rồi..."

Quan viên Cam Châu nhận được tin Phụ quốc Tướng quân đến tuần tra, đã sớm chuẩn bị yến tiệc ở Cam Châu chờ đợi từ lâu.

Nào ngờ đoàn của Tướng quân không đến Cam Châu mà lại dừng chân ở huyện Thanh Viễn trước.

Thế là Chỉ huy sứ và Tri phủ đại nhân Cam Châu bèn đi xe ngựa, suốt đêm phi nước đại hơn trăm dặm, đích thân đến huyện Thanh Viễn để nghênh đón họ.

Đông Viễn có thể nhìn ra.

Kể từ lúc chủ tử hôm nay đến nơi ở của Khương cô nương, lại còn gặp được tiểu tiểu thư, lúc ra về liền có chút hồn bay phách lạc.

Bùi Nguyên Tuân như có điều suy nghĩ liếc nhìn hắn ta một cái, thấp giọng nói: "Ngày hai mươi lăm tháng tám..."

Đông Viễn không hiểu tại sao, nói: "Chủ tử nhắc đến ngày này làm gì ạ?"

Bùi Nguyên Tuân không trả lời, im lặng một lát rồi nói: "Ngươi có biết, trẻ con nên đón sinh nhật tròn một tuổi như thế nào không?"

Đông Viễn bừng tỉnh ngộ.

Không cần nói cũng biết, đây là ngày sinh của tiểu tiểu thư.

Tính ra, sau khi giải quyết xong quân vụ ở Cam Châu, Tướng quân hẳn là có thể quay về trước ngày này để đón sinh nhật cho tiểu tiểu thư.

Sinh nhật tròn một tuổi có rất nhiều điều cầu kỳ, trước đây khi đại thiếu gia và nhị thiếu gia tròn một tuổi, Lão phu nhân đã sai người tổ chức rất cẩn thận.

Chỉ là Tướng quân trước nay luôn bận rộn quân vụ, chưa từng để tâm đến những chuyện này.

Đông Viễn nói: "Theo phong tục của Đại Ung chúng ta, trẻ con tròn một tuổi phải đặt tiệc rượu, mời thân hữu đến dự, tổ chức nghi lễ bốc thôi nôi cho đứa trẻ..."

Hôm sau, Khương Nguyên đến dược đường thì phát hiện Thôi nhị ca vẫn chưa tới.

Đinh Mạt xách một giỏ thuốc ra, nói: "Nguyên tỷ, Thôi đại phu sáng nay đã đến Cam Châu rồi, nói là có bằng hữu gửi thư bảo huynh ấy qua đó một chuyến, không biết là có chuyện gì. Nhưng huynh ấy có để lại lời nhắn cho tỷ, nói là nửa tháng này tỷ sẽ phụ trách các công việc của dược đường."

Lưu Hành đang chuyên tâm khổ học y thuật, còn Đinh Mạt thì không quan tâm đến nhiều việc trong dược đường, Thôi Văn Niên rời đi, người có thể phụ trách dược đường chỉ có Khương Nguyên.

Nàng gật đầu: "Được."

Tuy nhiên, thấy Đinh Mạt đặt giỏ thuốc lên xe đẩy, dường như định ra ngoài, Khương Nguyên hỏi: "Ngươi định đi đâu vậy?"

Đinh Mạt đáp: "Trước khi đi, Thôi đại phu có đặt một ít dược liệu đã bào chế ở tiệm thuốc, ta đi lấy về."

Tiệm thuốc đó Khương Nguyên cũng biết, những dược liệu thường dùng ở Bảo Hòa Đường như đương quy, hoàng kỳ thường được mua từ đó, tiệm thuốc nằm ở ngoại thành, không xa dịch quán.

Khương Nguyên suy nghĩ một lát, thấp giọng nói với Đinh Mạt: "Sau khi lấy dược liệu xong, ngươi tiện đường ghé qua dịch quán một chuyến, hỏi xem những người ở đó hôm qua đã đi chưa."

Hôm qua nửa đêm đến dịch quán chẩn bệnh, Đinh Mạt vẫn còn nhớ người phu xe mặt trắng đã đưa họ về, người đó trông thật sự không thuận mắt chút nào, hắn ta cũng muốn biết lúc này người đó đã rời khỏi huyện Thanh Viễn chưa.

Đinh Mạt vỗ ngực nói: "Nguyên tỷ yên tâm, chuyện này cứ giao cho ta!"

Lấy dược liệu xong, Đinh Mạt đánh xe đến dịch quán hỏi thăm tin tức.

Đến giờ Ngọ quay về, Đinh Mạt liền chạy thẳng đến phòng khám của Khương Nguyên, vẻ mặt vui mừng nói: "Nguyên tỷ, ta hỏi rồi, họ đã rời khỏi dịch quán sáng sớm nay, nghe nói là đi Cam Châu rồi."

Xác nhận đoàn người của Bùi Nguyên Tuân đã thực sự rời đi, Khương Nguyên cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở phào.

Thôi Văn Niên không có ở dược đường, bệnh nhân đến khám, bất kể nam nữ, đều đến phòng khám của Khương đại phu.

Lưu Hành bây giờ đã bắt đầu học cách ngồi khám bệnh, những bệnh vặt như đau đầu sổ mũi, hắn ta cũng có thể chẩn đoán và kê đơn.

Nhưng hắn ta trông còn trẻ, mới theo Thôi Văn Niên học y được ba năm, người bệnh vẫn chưa tin tưởng lắm vào y thuật của hắn ta.

Hắn ta tạm thời ngồi ở vị trí của sư phụ chờ bệnh nhân đến bắt mạch, chờ mãi mới có một bệnh nhân bị tiêu chảy không đợi được hàng, đến hỏi hắn ta vài câu. Nhưng chưa kịp để Lưu Hành nói gì, người bệnh đã "ôi ôi" xoa bụng mấy cái, mặt mày đau đớn nhẫn nhịn chạy ra ngoài, dường như vội đi tìm nhà xí.

Lúc đó, so với phòng khám của Khương Nguyên bệnh nhân xếp hàng dài, chỗ hắn ta lại trống không.

Lưu Hành mím môi ngồi đó, lúng túng cúi đầu, sắc mặt trắng bệch không khỏi có chút chán nản.

Đợi một lát, hắn ta đột nhiên đứng dậy đi đến quầy thuốc, mời Đinh Mạt đang vò đầu bứt tai bốc thuốc sang một bên nghỉ ngơi, còn mình thì dựa theo đơn thuốc để bốc thuốc.

Sau khi khám xong một lượt bệnh nhân, Khương Nguyên chưa kịp uống một ngụm nước đã gọi Lưu Hành đến bên cạnh nói chuyện.

Khi nàng mới đến dược đường, Thôi nhị ca đã tận tình chỉ dạy nàng, mỗi lần nàng ngồi khám bệnh, huynh ấy đều đích thân ngồi bên cạnh chỉ điểm.

Bây giờ Thôi nhị ca không có ở đây, Lưu Hành phải học cách ngồi khám, nàng cũng phải tiếp nối thói quen này của dược đường, giúp Lưu Hành vượt qua giai đoạn khó khăn ban đầu này.

Trong phòng khám, khi nàng đang nói chuyện với Lưu Hành, một nam nhân trung niên mặc áo ngắn vải thô màu xám ôm cánh tay, mặt mày đau đớn bước vào.

Ông ta hỏi trước: "Thôi đại phu có ở đây không?"

Thấy Thôi Văn Niên không có trong dược đường, nam nhân liền đi thẳng đến phòng khám của Khương Nguyên.

Ông ta đau đến hít hà, thấy Khương Nguyên liền vội nói: "Khương đại phu, tôi vừa giúp người ta khiêng đá, chỉ nghe một tiếng 'rắc', cánh tay này hình như bị gãy rồi, đau muốn chết, cô nương mau xem giúp tôi là bị làm sao?"

Thuật nối xương, Thôi Văn Niên rất thành thạo, Lưu Hành theo Thôi Văn Niên học mấy năm, cũng đã nắm rõ như lòng bàn tay.

Khương Nguyên ôn tồn nói: "Để Lưu đại phu xem giúp ông trước."

Nam nhân liếc nhìn Lưu Hành, không mấy tin tưởng nói: "Đây không phải là tiểu y đồ của Thôi đại phu sao? Hắn ta biết làm không?"

Lưu Hành không biết nói gì, lúng túng nhìn Khương Nguyên.

Khương Nguyên cười nói với nam nhân: "Ông cứ yên tâm, Lưu đại phu có thể làm được."

Nói xong, nàng nhìn Lưu Hành, ánh mắt đầy khích lệ.

Lưu Hành hít một hơi thật sâu, đi đến trước mặt nam nhân kia, hắn ta dùng thủ pháp thành thạo n*n b*p cánh tay ông ta, sau một lát chẩn đoán, quả quyết nói: "Không phải gãy xương, chỉ là trật khớp thôi, tôi sẽ nắn lại cho ông."

Vừa dứt lời, chỉ nghe một tiếng "cạch" nhẹ của khớp xương, khi nam nhân kịp phản ứng, cánh tay của ông ta đã trở về đúng vị trí, hoạt động tự nhiên.

Ông ta vui mừng ra mặt, cười nói: "Tiểu Lưu đại phu giỏi quá, một lần là chữa khỏi cho tôi rồi."

Lưu Hành ngượng ngùng gật đầu, khi nhìn Khương Nguyên, ánh mắt hắn ta tràn đầy biết ơn.

Từ sáng đến chiều, ngồi khám cả một ngày, dược đường vẫn bận rộn không ngớt.

Nhưng Lưu Hành đã có được sự tự tin từ trước, khi có người đến khám, hắn ta liền chủ động đứng dậy giúp bệnh nhân bắt mạch chẩn bệnh. Nếu có bệnh nào không chắc chắn, hắn ta sẽ bảo họ đi tìm Khương Nguyên, còn những bệnh vặt thì hắn ta có thể tự mình chẩn đoán rồi nhờ Khương Nguyên kiểm tra lại đơn thuốc.

Công việc ở dược đường vẫn diễn ra như thường lệ, chỉ qua vài ngày đã sắp đến rằm tháng tám.

Ngoài việc chuẩn bị cho Tết Trung thu, nhà họ Thôi còn có một đại sự quan trọng — hôn sự của Thôi Nguyệt và Quan đại ca cũng được định vào ngày Trung thu.

Hôn sự sắp đến gần, hỷ phục đặt may đã được đưa đến Thôi trạch.

Thôi Nguyệt mặc thử hỷ phục, mày mắt đều ánh lên ý cười, gương mặt trắng trẻo rạng ngời.

Khương Nguyên mỉm cười nhìn nàng ta.

Lúc này, Nguyệt tỷ trước mắt lại trở thành vị đại tỷ tỷ xinh đẹp, phóng khoáng thời trẻ.

Quan đại ca giữ chức tham quân trong đại doanh ở Cam Châu, nhà cũ ở huyện Thanh Viễn không còn người thân thích, sau khi thành thân, Thôi Nguyệt dự định sẽ cùng Quan đại ca đến Cam Châu sinh sống.

Vừa mừng cho hôn sự của nàng ta, Khương Nguyên lại vừa vô cùng lưu luyến.

Ninh Ninh nhìn thấy bộ hỷ phục màu đỏ thẫm của di mẫu, hai bàn tay nhỏ bé vẫy loạn xạ, không ngừng gọi Khương Nguyên: "Nương thân, nương thân..."

Thôi Nguyệt thay hỷ phục ra, ôm Ninh Ninh lên cười hỏi: "Có phải Ninh Ninh thấy hỷ phục đẹp nên muốn nương của con cũng mặc không?"

Ninh Ninh chớp chớp đôi mắt to, nhìn Thôi Nguyệt một cái rồi lại nhìn Khương Nguyên.

Khương Nguyên không nhịn được cười: "Đó là y phục của tân nương tử thành thân mới mặc, nương không mặc được đâu."

Thôi Nguyệt trách móc nhìn nàng một cái "Sao lại không mặc được? Sau này muội không thể ở vậy cả đời được, nếu gặp được nam tử phù hợp, vẫn nên tái giá thì hơn..."

Bây giờ nàng ta gặp được lương duyên, cái lý lẽ không định tái giá trước đây liền bị vứt sang một bên, còn định thuyết phục Khương Nguyên tìm một nam tử chu đáo.

Khương Nguyên trêu nàng ta thay đổi quá nhanh, khiến Thôi Nguyệt cười rồi đưa tay véo má nàng một cái.

Ngày tháng trôi qua như chớp mắt, thoáng cái đã đến Tết Trung thu.

Để tiễn trưởng tỷ xuất giá, Thôi Văn Niên cũng từ Cam Châu trở về.

Sáng sớm, trong tiếng pháo nổ vang, Thôi Nguyệt mình vận giá y đỏ thẫm, giữa vòng vây của mọi người, trao dải lụa đỏ trong tay cho Quan lang quân.

Một đôi tân nhân lên kiệu lên ngựa.

Đoàn đưa dâu trong tiếng kèn bầu rộn rã khởi hành, đi đến Cam Châu bái đường thành thân.

Nhìn kiệu hoa của trưởng tỷ khuất xa dần, trên mặt Thôi Văn Niên lộ ra một nụ cười mãn nguyện.

Thấy Khương Nguyên ôm Ninh Ninh, vẫn ngẩn ngơ nhìn theo kiệu hoa xa dần, hắn ta ôn tồn nói: "Nguyên Nguyên, về thôi."

Hắn ta đón lấy Ninh Ninh bế lên.

Ninh Ninh rất thích vị cữu cữu ôn hòa tuấn lãng này, ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn ta, ê a nói chuyện.

Thôi Văn Niên thỉnh thoảng gật đầu đáp lại vài tiếng, cười khen cô bé: "Mấy ngày không gặp, Ninh Ninh của chúng ta đã biết nói nhiều thế này rồi."

Khương Nguyên cười nhẹ, nói: "Nhị ca, vài ngày nữa là đến sinh nhật tròn một tuổi của con bé rồi."

Ngày hai mươi lăm tháng tám là sinh nhật của Ninh Ninh, Thôi Văn Niên nhướng mày, thở dài: "Nhanh thật, thoáng cái Ninh Ninh đã sắp tròn một tuổi rồi..."

Nhưng nói xong, sắc mặt hắn ta lại hơi sững lại, vô cùng tiếc nuối nói: "Ta còn có việc quan trọng, không thể ở lại Thanh Viễn đón sinh nhật tròn một tuổi cùng Ninh Ninh được."

Khương Nguyên không hiểu lắm.

Thôi Văn Niên nói: "Mấy hôm trước ta có đến Huệ Dân dược cục ở Cam Châu. Ở dược cục có bằng hữu ta quen, hắn nói với ta bây giờ dược cục thiếu y quan, đã tiến cử ta với y chính... Ba ngày nữa, ta phải đến dược cục nhậm chức rồi."

Trước đây hắn ta không nói cho Khương Nguyên biết, là vì có quá nhiều người muốn được y chính tiến cử, có đến hàng trăm y sư trẻ tuổi, mà hắn ta chỉ là một trong số đó, không có mười phần chắc chắn.

Thế nhưng, hôm qua dược cục cho người gửi thư trả lời, y chính rất hứng thú với kinh nghiệm hành y của hắn ta, muốn hắn ta đến dược cục nhậm chức ngay lập tức.

Thôi Văn Niên ngập ngừng một lát, thấp giọng giải thích nguyên do: "Như vậy, ta và Tiểu Dư có thể gần nhau hơn, có phẩm cấp rồi, ta đến Cao phủ cầu thân cũng sẽ có thêm tự tin."

Khương Nguyên thật lòng mừng cho hắn ta.

Trách nhiệm của y quan dược cục rất lớn, phủ nha yêu cầu tuyển chọn nhân tài loại này vô cùng nghiêm ngặt, vừa đòi hỏi y thuật của đại phu phải cao minh, lại vừa phải có y đức cao thượng, mức độ cạnh tranh lớn đến mức người thường khó có thể tưởng tượng.

Thôi nhị ca bất kể y thuật hay đức hạnh đều xứng đáng với chức vụ này, quan trọng hơn là huynh ấy còn trẻ như vậy mà đã được y chính để mắt tới, sau này có thể nói là tiền đồ vô lượng.

Giữa huynh ấy và Cao cô nương, có lẽ sẽ không còn trở ngại nào nữa.

Chỉ là có chút tiếc nuối, Thôi Nguyệt vừa xuất giá, Thôi nhị ca cũng sắp mang theo Ngưu nhị thúc rời khỏi huyện Thanh Viễn, nơi đây lại chỉ còn lại nàng và Ninh Ninh.

Thôi Văn Niên nhanh chóng lên đường đến Cam Châu.

Hắn ta vừa đi, trọng trách kinh doanh và khám bệnh ở Bảo Hòa Đường liền đặt lên vai Khương Nguyên.

Trước đây nàng chỉ cần khám bệnh, không cần lo nghĩ đến việc nhập thuốc, cũng không cần tham gia vào chuyện của các hiệu thuốc, bây giờ những việc lớn nhỏ này đều phải do nàng ra mặt.

Sáng sớm hôm đó, nàng vừa đến dược đường, xe ngựa của tiệm thuốc đã dừng bên ngoài, đến giao số dược liệu lần trước chưa giao đủ.

Khương Nguyên ra ngoài nghiệm hàng.

Số hoàng kỳ kia không có vấn đề gì, chỉ có nửa bao đương quy chỉ có vài củ còn nguyên vẹn, phần lớn còn lại đều đã mọc đốm mốc đen.

Khương Nguyên giữ lại hoàng kỳ, bảo tiểu nhị của tiệm thuốc mang đương quy về.

Tiểu nhị đó nói: "Khương đại phu, gần đây đương quy đang khan hiếm, khó nhập hàng lắm. Cô nương đừng quá khắt khe như vậy, các hiệu thuốc khác trong huyện chúng ta vẫn lấy hàng này đấy, cô nương chỉ cần cho người rửa sạch phơi khô là không ảnh hưởng nhiều đến công hiệu đâu. Cùng lắm thì chưởng quỹ chúng tôi sẽ bớt cho cô nương một ít giá nhập, như vậy dược đường cũng không thiệt..."

Giá thuốc của các hiệu thuốc ở huyện Thanh Viễn đều do các thương hội dược liệu bàn bạc và định ra, giá thuốc của Bảo Hòa Đường đều được định ở mức thấp nhất, họ kê đơn bán thuốc kiếm được ít tiền, hoàn toàn dựa vào số lượng người bệnh đông mới kiếm được một chút tiền khám bệnh.

Số tiền khám bệnh này được coi là lợi nhuận mỏng của dược đường, cũng là nguồn trả lương cho các đại phu và y đồ của Bảo Hòa Đường.

Trước đây khi Thôi Văn Niên còn ở dược đường, rất khắt khe về chất lượng dược liệu, vị Khương đại phu này là nữ nhân, có lẽ sẽ dễ nói chuyện hơn.

Hơn nữa, âm thầm nhập một ít dược liệu giá rẻ, bản thân nàng chẳng phải cũng có thể kiếm được một khoản sao?

Nào ngờ vừa dứt lời, Khương Nguyên chau mày nhìn gã một cái, nghiêm giọng nói: "Ngươi mang số dược liệu này về đi, giá có rẻ hơn nữa ta cũng không lấy."

Nàng nói rất dứt khoát, thái độ dường như không có chỗ cho sự thỏa hiệp.

Tiểu nhị lắc đầu thầm chậc một tiếng.

Khương đại phu trông thì xinh đẹp, nhưng đầu óc lại là một khúc gỗ không linh hoạt.

Thương lượng không thành, tiểu nhị đành phải miễn cưỡng đẩy xe đi.

Sắp đến sinh nhật tròn một tuổi của Ninh Ninh, hôm đó dược đường không có việc gì, Khương Nguyên định tan làm sớm, ra phố mua một ít đồ dùng cho lễ bốc thôi nôi của Ninh Ninh.

Đinh Mạt thấy Khương Nguyên thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, liền bỏ mấy thứ trên tay đuổi theo.

"Nguyên tỷ, tỷ định đi đâu vậy?"

Khương Nguyên đáp: "Ta đi mua ít đồ cho Ninh Ninh."

Đinh Mạt nhanh nhảu nói: "Ta biết có một tiệm mới mở, đồ chơi bằng đất nặn bên trong rất được trẻ con yêu thích, sao tỷ không thử ghé xem?"

Ninh Ninh thích con thỏ nhỏ bằng đất nặn, mỗi tối trước khi ngủ đều thích ôm chơi một lúc, không may mấy hôm trước con thỏ bị ngã gãy đuôi, con bé còn bĩu môi khóc một lúc lâu.

Khương Nguyên hỏi: "Tiệm đó tên gì? Ở đâu vậy?"

"Tiệm đó cũng ở trên phố lớn, chỉ là vị trí hơi khuất," Đinh Mạt gãi gãi sau gáy, cười nói, "Dù sao bây giờ ta cũng không có việc gì, cũng đang định ra phố mua ít đồ, Nguyên tỷ, chúng ta cùng đi đi."

Từ đây đi đến phố lớn mất khoảng nửa tuần hương.

Đến tiệm đồ chơi đất nặn, quả nhiên thấy bày la liệt rất nhiều đồ vật được nặn bằng đất.

Nào là lão sinh mặt đỏ hát tuồng, trẻ con đá cầu, thỏ con đuôi ngắn, khỉ béo ngộ nghĩnh...

Khi còn nhỏ, thứ mà Khương Nguyên thích nhất là bộ mười hai mô hình ma kết la đá cầu.

Không ngờ tiệm này lại có đầy đủ các loại đồ chơi, nàng lại tìm thấy ở một góc một bộ đồ chơi giống hệt món nàng yêu thích thuở nhỏ.

Khương Nguyên từ từ chọn lựa rất lâu.

Đợi nàng mua xong đồ chơi, lúc ra khỏi tiệm thì tình cờ gặp một nam nhân mặc cẩm bào.

Người này trông không lớn tuổi lắm, khoảng hơn hai mươi, vừa mới uống rượu xong, khắp người tỏa ra mùi khó chịu, đi đứng lảo đảo, miệng không biết đang la hét cái gì.

Gặp phải loại người có thể nổi điên vì rượu bất cứ lúc nào, Khương Nguyên tự giác tránh xa.

Nhưng chưa kịp đi xa, người đó đã liếc nhìn nàng một cái, lập tức sải bước đuổi theo, còn cười cợt nói: "Tiểu nương tử, sao chỉ có một mình nàng vậy?"

Hắn ta cậy có hơi men muốn trêu ghẹo, Khương Nguyên trừng mắt nhìn hắn một cái, không nói gì, tiếp tục đi về phía trước, muốn nhanh chóng thoát khỏi hắn ta.

Nào ngờ, người này như keo da chó, nhanh chóng đuổi kịp, nói: "Tiểu nương tử, nàng đã thành thân chưa? Nàng xinh đẹp thế này, nếu chưa thành thân thì theo ca ca đi, ca ca đảm bảo sẽ thương nàng..."

Vừa nói, hắn ta còn định đưa tay ra sờ tay nàng.

Lúc này trời vẫn chưa tối hẳn, trên phố có người qua lại, cách họ không xa có mấy nữ tử đang mua son phấn ở một quầy hàng. Giữa thanh thiên bạch nhật mà hắn ta dám say rượu gây rối, Khương Nguyên dừng bước, nhìn hắn ta lạnh lùng nói: "Ngươi còn nói năng hồ đồ nữa, ta sẽ không khách sáo đâu."

Người đó cười hì hì, nói: "Nàng là một cô nương, thì có thể không khách sáo thế nào..."

Chưa nói dứt lời, chỉ thấy một bóng người từ xa chạy tới, chưa kịp để Khương Nguyên phản ứng, Đinh Mạt đã giơ nắm đấm vung mạnh qua.

Vài cú đấm xuống, men rượu của người đó lập tức tan biến không còn dấu vết, hắn ta mặt mũi bầm dập ôm đầu ngồi xổm dưới đất, không ngừng khóc lóc cầu xin: "Đinh lão đại, ta không dám nữa, lúc nãy ta uống say quá nên mới nói bậy..."

Đinh Mạt đá một cước vào mông hắn ta, mắng: "Đầu óc ngươi không có trí nhớ à, bình thường lão tử đã răn dạy ngươi thế nào?"

Nói xong, Đinh Mạt cúi người ghé sát vào tai nam nhân kia, không biết đã thì thầm câu gì mà người đó lập tức mặt trắng như giấy, run rẩy ôm chặt lấy hạ bộ của mình.

Đinh Mạt nhìn hắn ta, hung hăng nói: "Xin lỗi Khương đại phu đi!"

Nam nhân kia vội vàng đứng dậy chắp tay, nói: "Khương đại phu, xin lỗi, sau này tôi không dám nữa, xin cô nương tha thứ cho sự vô lễ vừa rồi của tôi."

Động tĩnh bên này khá lớn, đã thu hút sự chú ý, một số người thò đầu ra nhìn, định tụ tập lại xem có chuyện gì. Khương Nguyên không muốn sự việc lan rộng, mắng nam nhân kia vài câu rồi nói với Đinh Mạt: "Để hắn đi đi, cho hắn một cơ hội sửa đổi, nếu sau này còn tái phạm thì đưa đến huyện nha trừng trị."

Đinh Mạt gật đầu, quay đầu nhìn nam nhân kia, lạnh lùng buông một chữ: "Cút!"

Đợi người đó chạy xa, Đinh Mạt vội vàng đi đến bên cạnh Khương Nguyên, nói: "Nguyên tỷ, tỷ có bị dọa sợ không?"

Khương Nguyên mỉm cười.

Đinh Mạt xuất hiện rất kịp thời, đã giúp nàng một việc lớn, nhưng cho dù Đinh Mạt không đến, nàng cũng sẽ nhờ sự giúp đỡ của những người xung quanh. Trên phố có người quen biết nàng, sẽ có người ra tay giúp đỡ, vì vậy nàng không có gì phải sợ hãi.

Đinh Mạt ra mặt giúp nàng, Khương Nguyên rất cảm kích, nàng cong môi cười nhẹ: "Đinh Mạt, cảm ơn ngươi."

Đinh Mạt xắn tay áo, huơ huơ nắm đấm, nói với Khương Nguyên: "Nguyên tỷ, đó chính là tên họ Ngưu kia, trước đây từng trêu ghẹo các cô nương, bị ta bắt gặp đánh cho một trận, sau này tỷ có gặp lại hắn, nếu hắn còn dám bất kính, tỷ cứ báo danh hiệu của ta."

Nói xong, hắn ta lại bổ sung một câu: "Nguyên tỷ, nói thế này cho dễ hiểu, ở cả huyện Thanh Viễn này, chỉ cần tỷ nhắc đến tên Đinh Mạt ta, sẽ không ai dám gây sự với tỷ."

Hàng mày của thiếu niên nhướng lên, gương mặt tuấn tú không giấu được vẻ đắc ý, Khương Nguyên gật đầu, cười nói: "Được."

Thấy trời sắp tối, Đinh Mạt nói: "Nguyên tỷ, ta đưa tỷ về nhé."

Đoạn đường này Khương Nguyên đã quá quen thuộc, cần gì hắn ta phải đưa?

Nàng ôn tồn nói: "Không cần đâu, ta tự về được rồi, ngươi cũng về sớm đi."

Từ phố lớn về đến nhà nàng ở mất chưa đến hai khắc, nàng đi bộ về là được.

Đinh Mạt vẫn lo nàng bị chuyện vừa rồi dọa sợ, khăng khăng nói: "Nguyên tỷ, trời hơi tối rồi, có lẽ lát nữa sẽ mưa, ta thuê một chiếc xe ngựa đưa tỷ về cho nhanh, cũng để sớm mang đồ chơi về cho Ninh Ninh."

Khương Nguyên do dự một chút, dường như không tìm được lý do từ chối.

Và chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Đinh Mạt đã thuê được một chiếc xe ngựa tới, hắn ta ngồi cạnh phu xe, ra hiệu cho Khương Nguyên nhanh lên xe.

Khương Nguyên đành phải vén rèm vào trong xe ngồi.

Cùng lúc đó, tại Khương trạch.

Bùi Nguyên Tuân từ Cam Châu xử lý xong quân vụ, đi rồi lại quay về, gõ cửa sân của Khương trạch.

Hắn là biểu ca họ hàng xa của Khương đại phu, Hồ nương tử không nói gì, liền cho hắn vào sân.

Chuyến này hắn đến, mang theo rất nhiều đồ dùng cho lễ bốc thôi nôi của Ninh Ninh, coi như là quà sinh thần cho cô bé.

Nhưng Ninh Ninh buổi chiều ngủ thiếp đi, lúc này vẫn chưa tỉnh. Hồ nương tử nhìn những món ăn vặt và đồ chơi phù hợp với Ninh Ninh như bánh đường linh cầu, không khỏi cảm thấy vị biểu thiếu gia này thực sự rất thương yêu Ninh Ninh.

Vì vậy, cho dù hắn có vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm túc, Hồ nương tử nhìn vị biểu thiếu gia này cũng thuận mắt hơn nhiều so với lần đầu gặp.

Bà mang cho Bùi Nguyên Tuân một bát trà, đặt lên bàn đá vuông dưới mái hiên trong sân, nói: "Biểu thiếu gia uống trà nghỉ ngơi trước đi ạ, Ninh Ninh chắc sẽ sớm tỉnh thôi."

Bùi Nguyên Tuân gật đầu.

Tuy nhiên, hắn không ngồi xuống, cũng không uống trà.

Lúc này hoàng hôn buông xuống bốn bề, Khương Nguyên vẫn chưa về nhà, hắn trầm giọng hỏi Hồ nương tử: "Khương đại phu thường khi nào thì về?"

Hồ nương tử nhìn sắc trời, nói: "Bình thường giờ này Khương đại phu đã từ dược đường về rồi, hôm nay về muộn, chắc là có việc gì đó bị trì hoãn."

Bùi Nguyên Tuân trầm ngâm một lát, nói: "Vậy ta ra dược đường đón nàng."

Nói xong, hắn đứng dậy bước ra ngoài.

Vừa đi đến cổng sân, bước chân hắn đột nhiên khựng lại.

Một chiếc xe ngựa dừng ở đầu hẻm Quế Hoa, rất nhanh, Khương Nguyên vén rèm xe, từ bên trong bước xuống.

Sau khi đứng vững, nàng cười vẫy tay với nam tử trẻ tuổi trên xe, dường như đang cảm ơn.

Người nam tử trẻ tuổi đó thân hình cao lớn, tướng mạo tuấn tú, Bùi Nguyên Tuân đã từng gặp, khi Khương Nguyên ra ngoài chẩn bệnh, hắn ta thường xách hòm thuốc đi bên cạnh nàng.

Bùi Nguyên Tuân im lặng nhìn bóng người mảnh khảnh ở đầu hẻm, mày nhíu chặt lại.

Trên nền đá xanh của con hẻm, ánh tà dương rải xuống, ánh lên một màu sắc trầm lắng.

Sau khi từ biệt Đinh Mạt, Khương Nguyên bước chân nhẹ nhàng đi trên con đường đá xanh.

Khi sắp đến cổng nhà, nàng lại phát hiện cổng sân không biết từ lúc nào đã hé mở.

Và vị Tướng quân đã hơn nửa tháng không gặp bỗng dưng xuất hiện, sắc mặt lạnh lùng đứng bên cổng, vẻ mặt như có điều suy nghĩ nhìn theo chiếc xe ngựa xa dần.

Khương Nguyên vô cùng kinh ngạc.

Chưa kịp suy nghĩ, lời nói đã buột miệng thốt ra: "Tướng quân không phải đã đi rồi sao? Sao lại quay về?"

Bùi Nguyên Tuân thu lại ánh mắt nhìn xa xăm, khóe môi mím chặt thành một đường thẳng.

Hắn chưa kịp mở lời, Hồ nương tử đã ôm Ninh Ninh tươi cười bước ra.

"Khương đại phu, biểu thiếu gia đến thăm Ninh Ninh này."

Biểu thiếu gia.

Khương Nguyên mím môi, bất lực im lặng.

Là nàng đã nói, đây là biểu ca họ hàng xa của nàng.

Vì vậy Hồ nương tử cho người vào cũng không có gì sai.

Khương Nguyên hối hận không thôi.

Mà Ninh Ninh hai tay nhỏ bé đang ôm một quả linh cầu tròn xoe, vẻ mặt vui mừng, ánh mắt lấp lánh gọi: "Nương thân..."

Vừa nói, cô bé vừa đưa tay đòi Khương Nguyên bế.

Thấy Ninh Ninh vui vẻ, Khương Nguyên cũng bất giác cong môi.

Nàng không nhìn vị Tướng quân đang im lặng bên cạnh nữa, mà đưa những món đồ chơi đất nặn đã mua cho Hồ nương tử, đón lấy Ninh Ninh, dịu dàng hỏi: "Ninh Ninh có nhớ nương thân không?"

Ninh Ninh hôn chụt một cái lên má Khương Nguyên, giọng nói non nớt: "Nương thân..."

Nói xong, dường như nhớ ra điều gì đó, cô bé chớp chớp hàng mi dài, chỉ vào người biểu cữu* cao lớn bên cạnh, có chút sợ hãi rúc vào lòng Khương Nguyên.

Biểu cữu*: cậu họ

Khương Nguyên mím môi, vẻ mặt phức tạp nhìn Bùi Nguyên Tuân.

Sắc mặt hắn lạnh lùng, không chút tươi cười, giống như một tảng băng tỏa ra uy thế vô cớ, chắc chắn đã dọa Ninh Ninh sợ rồi.

Thấy ánh mắt nàng nhìn qua dường như có chút trách móc, Bùi Nguyên Tuân không tự nhiên chắp tay sau lưng.

Hắn nhìn Khương Nguyên, trầm giọng nói: "Ta vừa đến, tới đây để đón sinh nhật tròn một tuổi cùng Ninh Ninh."

Khương Nguyên ôm chặt Ninh Ninh, vô thức lùi lại một bước, giữ khoảng cách với hắn.

Nàng mím môi, nhẹ giọng hỏi: "Tướng quân cố ý đến, hay là tiện đường ghé qua huyện Thanh Viễn?"

Hắn đến đây lo liệu quân vụ, lúc đến đã đi qua huyện Thanh Viễn, theo lộ trình thì lúc đi cũng sẽ đi qua đây.

Nếu hắn chỉ tiện đường ghé qua thì nàng không cần quá lo lắng, nếu hắn cố ý quay về để đón sinh nhật Ninh Ninh thì nàng không thể không đề phòng.

Bùi Nguyên Tuân nhận ra sự cảnh giác trong mắt nàng, trong lòng hơi chùng xuống, giọng nói có phần nặng nề: "Ở đây vẫn còn công vụ chưa giải quyết xong, sẽ không ở lại quá lâu."

Khương Nguyên khẽ cắn môi, cúi đầu không nói gì.

Bùi Nguyên Tuân cúi mắt nhìn gò má nghiêng trắng nõn của nàng, cũng im lặng.

Nàng không nói thêm gì nữa, cũng không đồng ý cho hắn ở lại đây, dường như rất kháng cự với sự xuất hiện của hắn.

Phản ứng của nàng cũng là điều dễ hiểu.

Tuy nàng vẫn còn tình cũ với hắn, nhưng những oán hận tích tụ không thể nào tan biến trong một sớm một chiều. Nếu hắn muốn đưa họ về phủ, trước hết phải xoa dịu được những uất ức trong lòng nàng.

Hai người đều im lặng đứng đó, chỉ có tiếng linh cầu trong tay Ninh Ninh leng keng vang lên, trong bóng chiều tĩnh lặng, âm thanh ấy nghe đặc biệt trong trẻo, vui tai.

Bùi Nguyên Tuân cúi mắt nhìn Ninh Ninh, rồi lại dùng ánh mắt trầm tĩnh nhìn Khương Nguyên đang mím môi không nói.

Một lát sau, hắn hạ giọng, nói: "Khương Nguyên, ngày mai, ta có thể cùng nàng đón sinh thần của Ninh Ninh được không?"

Giọng điệu và thái độ của hắn đều mang ý thương lượng, đôi mắt sâu thẳm như sao đêm chăm chú nhìn nàng, như thể đang cầu xin sự đồng ý của nàng.

Khương Nguyên do dự.

Hắn là phụ thân của Ninh Ninh, xét về tình và lý, nàng đều không nên từ chối việc hắn đến dự sinh thần tròn một tuổi của cô bé.

Hơn nữa, trước đây nàng cũng từng nói, cho phép hắn đến thăm Ninh Ninh nhưng không được phép mang cô bé đi, hắn cũng đã hứa, bảo nàng không cần lo lắng.

Suy nghĩ một lát, Khương Nguyên cảm thấy có lẽ mình đã nghĩ nhiều.

Hắn đã cưới thê nạp thiếp, vị thị thiếp kia còn đã mang thai, hắn có lẽ chỉ vì công vụ mà ở lại đây nên mới đến thăm Ninh Ninh một chút, đợi khi trở về Kinh đô, hắn tự nhiên sẽ không còn nghĩ đến họ nữa.

Nghĩ đến đây, trái tim đang treo lơ lửng của Khương Nguyên hơi thả lỏng, nàng gật đầu nói với hắn: "Tướng quân vào trong sân đi."

Buổi tối, Hồ nương tử nấu một bàn thức ăn, nhiệt tình giữ biểu thiếu gia ở lại dùng bữa.

Trong phòng ăn nhỏ, hoa quế mới hái cắm trong bình sứ tỏa ra hương thơm dịu nhẹ.

Bùi Nguyên Tuân im lặng ngồi, cúi mắt nhìn chén trà kim ngân hoa mật ong mới pha trên bàn.

Đây là trà do chính tay Khương Nguyên pha.

Kể từ khi nàng đi, hắn chưa từng uống trà hoa thêm một lần nào nữa.

Nước trà trong vắt, tỏa ra vị ngọt thanh đặc trưng.

Nhưng ngón tay dài dừng lại cách chén trà chưa đến một tấc, rồi lại từ từ thu về.

Hắn bất giác nghĩ đến nam tử vừa đưa nàng về lúc nãy.

Rất trẻ, ngoại hình cũng không tệ, mày rậm mắt to, thân hình cao lớn. Khi nàng từ biệt hắn ta, nàng đi về sân với bước chân nhẹ nhàng, khóe môi còn mang theo nụ cười ngọt ngào.

Bên ngoài sân đột nhiên vang lên tiếng tí tách, kéo những suy nghĩ nặng nề trở về.

Trời đã tối sầm, bên ngoài trời mưa.

Dưới mái hiên vang lên một tràng tiếng bước chân.

Không lâu sau, Khương Nguyên đẩy cửa bước vào.

Hồ nương tử đã nấu rất nhiều món ăn, đều là những món đặc sản của huyện Thanh Viễn, rất tốn công sức, nhưng thức ăn trên bàn lại không hề được động đến.

Khương Nguyên liếc nhìn cái bàn, nói: "Sao Tướng quân chưa dùng bữa?"

Dù sao cũng là công sức của Hồ nương tử, sao có thể phụ lòng tốt của bà? Hơn nữa, nhiều thức ăn như vậy, lãng phí chẳng phải rất đáng tiếc sao?

Bùi Nguyên Tuân đứng dậy, cúi mắt nhìn nàng, nói: "Nàng vẫn chưa dùng bữa phải không? Ta đợi ăn cùng nàng."

Hắn mặc một bộ trường bào màu đen huyền, sắc mặt lạnh lùng không chút gợn sóng, đôi mắt sâu thẳm như sao đêm khi nhìn nàng cũng khó có thể nhận ra sự thay đổi cảm xúc nào.

Khương Nguyên từ dược đường về, quả thực vẫn chưa dùng bữa tối, nhưng nhìn dáng vẻ này của Tướng quân, nếu nàng không dùng bữa ở đây, dường như hắn sẽ không động đũa.

Khương Nguyên lưỡng lự một lát, rồi ngồi xuống đối diện hắn.

Nàng cầm đũa lên, xuất phát từ lòng hiếu khách của chủ nhà, nói với Bùi Nguyên Tuân: "Món cá vược kho của Hồ nương tử rất ngon, là đặc sản của Thanh Viễn, Tướng quân nếm thử đi."

Bùi Nguyên Tuân gật đầu, cầm đũa nếm một miếng, gật đầu khen: "Vị rất ngon."

Hắn ăn một miếng rồi đặt đũa xuống.

Dường như không đói lắm, hoặc là tâm trạng không tốt.

Khương Nguyên với thái độ của một y giả cẩn thận quan sát hắn vài lần.

So với hai năm trước, gương mặt hắn đã gầy đi nhiều, quầng mắt có một vòng thâm nhàn nhạt, rõ ràng là không ngủ đủ giấc, khẩu vị cũng không tốt lắm.

Nồi cháo đậu đỏ đã ninh gần nửa canh giờ đang đặt trong chiếc nồi sứ trước mặt, nóng hổi, tỏa ra hương thơm ngọt ngào, là món nàng vẫn luôn yêu thích.

Hồ nương tử nấu cả nửa nồi, một mình nàng không thể nào ăn hết.

Món cháo này khai vị rất tốt, hơn nữa nàng nhớ, trước đây hắn cũng thích ăn món cháo đậu đỏ này.

Nàng múc một bát cháo đặt trước mặt Bùi Nguyên Tuân, nói: "Tướng quân nếm thử món này đi."

Bùi Nguyên Tuân nhìn bát cháo trước mặt, lại nhìn nàng một cái, đáy mắt lặng lẽ gợn lên một làn sóng.

Nàng vẫn còn nhớ khẩu vị của hắn.

Tình xưa ấm áp, cho dù nàng cố ý che giấu cũng khó tránh khỏi để lộ manh mối.

Bùi Nguyên Tuân trầm ổn gật đầu, nhìn nàng nói: "Đa tạ."

Ăn xong một bát cháo, khẩu vị của hắn quả nhiên đã tốt hơn nhiều.

Hắn đều nếm qua vài đĩa thức ăn, thậm chí còn hiếm khi nhận xét một cách nghiêm túc: "Thanh Viễn tuy ở nơi hẻo lánh, nhưng ẩm thực tinh tế phong phú, thật hiếm có."

Khương Nguyên vô cùng ngạc nhiên.

Nàng nhớ khi còn ở phủ Tướng quân, hắn phần lớn thời gian đều bận rộn công vụ, con người cũng lạnh lùng nghiêm túc, đoan chính cứng nhắc, đối với những chuyện vặt vãnh trong hậu trạch, ăn uống chi tiêu hoàn toàn không để tâm.

Nhưng may là bàn thức ăn đó không bị lãng phí nhiều.

Dùng bữa xong, trời đã tối hẳn.

Cơn mưa thu lất phất có xu hướng lớn dần.

Khương Nguyên hỏi: "Tướng quân bây giờ ở đâu?"

Nếu vẫn ở dịch quán, cách trong thành đến hai mươi dặm, hơi xa, trên đường khó tránh khỏi bị ướt mưa.

Bùi Nguyên Tuân đáp: "Ở khách đ**m Duyệt Lai trong thành."

Chuyến này hắn từ Cam Châu về huyện Thanh Viễn, đã cho những thuộc hạ đi cùng đi trước, chỉ có Đông Viễn theo bên cạnh.

Họ không ở dịch quán, cũng không đến quan phủ, ngay cả Hứa tri huyện cũng không biết hắn còn ở huyện Thanh Viễn.

Hắn chỉ muốn không màng công vụ, yên tĩnh sống ở đây vài ngày, đợi Khương Nguyên hồi tâm chuyển ý sẽ đưa họ cùng trở về Kinh đô.

Sau khi hắn nói xong, Khương Nguyên như có điều suy nghĩ gật đầu.

Khách đ**m Duyệt Lai nàng biết, nơi đó rất gần Bảo Hòa Đường, cách chỗ ở của nàng cũng không xa, chỉ là không ngờ, Tướng quân lại chỉ ở một khách đ**m bình thường.

Tuy nhiên, bây giờ mưa không lớn, cho dù hắn che ô về khách đ**m cũng sẽ không bị ướt áo bào.

Khương Nguyên tìm một chiếc ô giấy dầu màu xanh da trời đưa cho hắn, tiễn hắn ra đến cổng sân, nói: "Trời không còn sớm, ta không giữ Tướng quân lại."

Bùi Nguyên Tuân nhận lấy chiếc ô, cúi mắt trầm trầm nhìn nàng.

Hôm nay nàng mặc một bộ váy áo màu xanh nhạt, mái tóc đen dày mượt một nửa búi lên, một nửa xõa mềm mại trên bờ vai mỏng manh. Nàng ra tiễn hắn, trong tay cũng cầm một chiếc ô, điều này khiến hắn bất giác nhớ lại, khi còn ở phủ Tướng quân, mỗi lần trời mưa hắn rời khỏi Mộc Hương Viện, nàng cũng che ô tiễn hắn ra ngoài sân như thế này, đợi hắn đi rồi, nàng đứng ở cổng, mãi nhìn theo hắn khuất bóng mới quay vào trong.

Hắn tin rằng, không lâu sau, khi nàng trở lại Mộc Hương Viện, vẫn sẽ như thường lệ, chỉ khác là, sau này hắn sẽ không để nàng và Ninh Ninh phải chịu bất kỳ uất ức nào nữa.

Một lát sau, Bùi Nguyên Tuân trầm giọng nói: "Được, hai người nghỉ sớm đi."

Hắn mở ô, đi vào màn đêm trong gió mưa.

Khương Nguyên đẩy then cửa, đang định đóng cửa khóa lại thì hắn lại vững bước quay lại.

Khương Nguyên có chút bất ngờ, một tay nàng cầm ô, một tay đặt trên then cửa, nhẹ giọng nói: "Tướng quân còn có chuyện gì sao?"

Bùi Nguyên Tuân nhìn nàng, trầm giọng nói: "Ngày mai là sinh nhật của Ninh Ninh, ta đến lúc nào thì tiện?"

Hôm nay hắn đến sớm là để tặng quà sinh thần cho Ninh Ninh, ngày mai mới là sinh thần của con bé, vào ngày sinh thần, phải tổ chức lễ bốc thôi nôi cho con bé. Hắn không biết khi nào Khương Nguyên về, nên phải hẹn trước giờ gặp mặt với nàng.

Khương Nguyên suy nghĩ một lát, nói: "Ngày mai ta sẽ tan làm ở dược đường sớm hơn, sau giờ Ngọ, Tướng quân hãy qua."

Bùi Nguyên Tuân gật đầu đồng ý, lại nói: "Ta có cần mua thêm gì không?"

Hắn đã mua một đống đồ dùng cho lễ bốc thôi nôi, bút mực giấy nghiên, hoa lụa dây đỏ, sách nhạc, thậm chí cả thương tre gậy sắt, còn đầy đủ hơn cả Khương Nguyên chuẩn bị, đã hoàn toàn đủ rồi.

Khương Nguyên lắc đầu, nói: "Không cần đâu, Tướng quân đã có lòng rồi."

Khi nàng nói những lời này, khóe môi khẽ mím, vô tình lộ ra một nụ cười nhạt.

Bùi Nguyên Tuân cúi mắt nhìn nụ cười nhẹ của nàng, thầm cong khóe môi.

Hắn trầm giọng nói: "Vậy ngày mai đúng giờ Ngọ, ta sẽ qua đợi nàng."
 

Bình Luận (0)
Comment