Về đến khách đ**m, Bùi Nguyên Tuân tự tay lau khô những giọt mưa còn đọng lại trên mặt chiếc ô giấy dầu, sau khi gập lại, liền đưa cho Đông Viễn cất kỹ.
Đông Viễn tỏ vẻ khó hiểu.
Đây chỉ là một chiếc ô thông thường, vậy mà chủ tử lại trân trọng đến thế. Dù lòng đầy nghi hoặc, hắn ta vẫn lập tức làm theo lời dặn của chủ tử.
Có điều, hôm nay chủ tử mang lễ vật sinh thần đến nhà Khương đại phu, đến tận giờ này mới về, khiến hắn ta ở khách đ**m chờ sốt cả ruột.
Đông Viễn hỏi: "Chủ tử, tiểu thư có thích những món quà đó không?"
Bùi Nguyên Tuân nghe vậy, chau mày.
Quả cầu lục lạc kia, Ninh Ninh rất thích.
Chỉ là khi thấy hắn, cô bé có vẻ hơi sợ hãi, không những không cho hắn bế mà còn quay đầu đi để tránh hắn.
Đông Viễn nhìn sắc mặt âm trầm của chủ tử, đoán già đoán non: "Hay là tiểu thư thấy chủ tử nên có chút sợ hãi? Trẻ con gặp người lạ thường hay sợ sệt."
Bùi Nguyên Tuân nặng trĩu tâm sự ngồi xuống, một lúc lâu sau mới trầm giọng hỏi: "Vậy ta nên làm thế nào?"
Đông Viễn vắt óc suy nghĩ.
Ninh Ninh thấy Tướng quân mà sợ hãi cũng không có gì lạ. Tướng quân người cao ngựa lớn, lại ít khi cười nói, khí thế quanh thân như sương tuyết bao phủ, người thường còn không dám đến gần, huống chi là một tiểu thư bé tí?
Nhưng chủ tử phải làm sao để lấy lòng tiểu thư thì Đông Viễn cũng chẳng có kinh nghiệm.
Hắn ta gãi đầu bứt tai nghĩ một hồi lâu, rồi nói: "Hay là, Tướng quân lại mua cho tiểu thư thêm vài món đồ chơi trẻ con thích, gặp tiểu thư thì cười nhiều một chút, chơi với tiểu thư những trò mà trẻ con thích, ví dụ như trốn tìm, ú tim gì đó. Lần đầu lạ lẫm, lần hai quen thân, tiểu thư gặp Tướng quân tự nhiên sẽ gần gũi thôi."
Lời của Đông Viễn rất có lý.
Bùi Nguyên Tuân im lặng gật đầu, ngồi trên ghế trầm tư.
Trưa hôm sau, Khương Nguyên từ dược đường bước ra, bóng dáng cao lớn quen thuộc đã chắp tay sau lưng, đứng đợi nàng ở góc phố.
Thấy Khương Nguyên ra ngoài, Bùi Nguyên Tuân liền sải bước về phía nàng.
"Ta cùng nàng về." Đến gần, hắn trầm giọng giải thích.
Khương Nguyên có chút bất ngờ.
Nàng còn tưởng hắn sẽ giống như hôm qua, đi thẳng đến hẻm Quế Hoa.
Bùi Nguyên Tuân dừng lại một chút, giải thích: "Lúc ta đến đây, thấy có người bán cúc cầu nên mua một quả, nàng xem thử Ninh Ninh có thích không."
Nếu không thích, bây giờ hắn vẫn có thể đi tìm người bán hàng rong đó để đổi một món đồ chơi khác mà trẻ con thích.
Hắn đưa tay ra, trong lòng bàn tay to lớn là một quả cúc cầu* bằng da cỡ bằng nắm tay.
Cúc cầu*: là một trò chơi cổ xưa có nguồn gốc từ Trung Quốc, được xem là một trong những hình thức bóng đá sơ khai nhất. Trò chơi này có luật tương tự bóng đá hiện đại, người chơi sẽ dùng chân đá bóng vào lưới, nhưng không được dùng tay
Khương Nguyên nhận lấy, bóp nhẹ thử, quả cúc cầu sờ vào vừa mềm mại vừa có độ đàn hồi, rất hợp cho đứa trẻ trạc tuổi Ninh Ninh chơi. Nàng có chút vui mừng gật đầu nói: "Món này hay đấy, con bé nhất định sẽ thích."
Bùi Nguyên Tuân cúi mắt nhìn nàng, lặng lẽ nhếch môi, nói: "Vậy thì tốt."
Hai người sóng vai, chầm chậm đi về phía hẻm Quế Hoa.
Khương Nguyên cứ mải nhìn quả cúc cầu trong tay.
Quả cúc cầu này không đắt, chỉ là hiếm khi gặp được quả có kích cỡ vừa vặn như vậy. Nghĩ đến dáng vẻ thích thú của Ninh Ninh, lòng nàng cũng vui lây.
Bùi Nguyên Tuân chắp tay sau lưng đi bên cạnh, thỉnh thoảng lại cúi xuống nhìn nàng.
Khoảng cách rất gần, có thể ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng trên người nàng, tựa như mùi đinh hương, dịu dàng thanh nhã, khiến người ta cảm thấy dễ chịu và an lòng.
Từ dược đường về hẻm Quế Hoa phải đi một đoạn đường, hai người lặng lẽ bước đi, không ai lên tiếng.
Một lúc sau, do thói quen của y giả khi thăm khám và tái khám, Khương Nguyên hỏi: "Tướng quân, sức khỏe của Liễu cô nương đã tốt hơn chưa?"
Lần trước nàng đến dịch quán chẩn trị an thai cho Liễu cô nương, qua bao ngày rồi không biết tình hình của nàng ấy thế nào.
Bùi Nguyên Tuân nghĩ một lát mới nhớ ra vị cô nương ở dịch quán.
"Chắc là đã khỏe nhiều rồi."
Hắn tin vào y thuật của nàng, khi đó Liễu cô nương được nàng chẩn trị xong không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bây giờ chắc cũng sẽ không có vấn đề gì.
Khương Nguyên khẽ "ồ" một tiếng.
"Chắc là đã khỏe nhiều rồi" là sao? Chẳng lẽ Liễu cô nương không ở bên cạnh hắn ư?
Khương Nguyên hỏi: "Liễu cô nương không ở khách đ**m sao?"
Bùi Nguyên Tuân đáp: "Hôm đó sau khi nàng chẩn trị xong, nàng ta đã quay về rồi."
Khương Nguyên gật đầu.
Liễu cô nương đang mang thai, không còn thích hợp để đi theo hắn công vụ nữa, lúc này quả thật nên đưa về phủ chăm sóc. Kinh đô có nhiều danh y đại phu, không cần nàng phải bận tâm nữa.
Thấy dáng vẻ trầm ngâm của nàng, sắc mặt Bùi Nguyên Tuân hơi se lại, dường như nghĩ đến điều gì, bèn lên tiếng giải thích: "Hôm đó nàng ta chỉ phụng mệnh đến dịch quán hầu hạ, không có bất kỳ quan hệ gì với ta."
Khương Nguyên dừng bước, ngạc nhiên nhướng mày nhìn hắn.
Bùi Nguyên Tuân cũng lập tức dừng lại.
Hắn cúi xuống nhìn vẻ mặt biến đổi khôn lường của nàng, chắp tay sau lưng không nói thêm gì, lặng lẽ chờ nàng lên tiếng.
Hồi lâu sau, Khương Nguyên nhìn hắn, khẽ hỏi: "Vậy... Tướng quân và Thẩm cô nương đã thành hôn chưa?"
Bùi Nguyên Tuân im lặng một lúc lâu, rồi trầm giọng đáp: "Vẫn chưa."
Ban đầu, phủ Tướng quân chưa kịp đến Hầu phủ hạ sính lễ, lại tưởng nàng rơi xuống nước chết đuối, hắn đau lòng khôn xiết, không còn tâm trí thành thân nữa. Ba tháng sau, Thẩm Hi bắt đầu chịu tang phụ thân, chuyện thành hôn của họ cứ thế trì hoãn.
Khương Nguyên khẽ cắn môi, một lát sau, nàng nhẹ giọng nói: "Xin lỗi."
Nàng vốn tưởng hắn đã cưới chính thê vào cửa, không ngờ hắn và Thẩm cô nương vẫn chưa thành hôn.
Nàng nghĩ, nguyên nhân trong đó có lẽ liên quan đến mình, có thể là do cả Tướng quân phủ và Hầu phủ đều có tang sự, thành hôn không tốt lành, hoặc là do hắn tưởng nàng thật sự chết đuối nên có chút đau buồn, ảnh hưởng đến tâm trạng cưới xin.
Là do nàng lúc đó suy nghĩ không chu toàn.
Nếu không phải nàng chọn rời đi ngay trước khi họ định thành thân, thì Thẩm cô nương chắc chắn đã có thể thuận lợi gả vào phủ Tướng quân. Nàng ấy đã qua tuổi đôi mươi, nếu vì chịu tang mà lỡ dở thêm ba năm thanh xuân, đối với một nữ tử, đã được coi là lớn tuổi.
Khương Nguyên vô cùng tự trách.
Rời khỏi phủ Tướng quân, chuyện xưa đã như mây khói, nàng chưa từng nghĩ đến việc oán hận ai, cũng không cảm thấy mình có gì sai trái. Thế nhưng, nàng có được tự do, lại liên lụy Thẩm cô nương phải hoãn hôn kỳ ba năm, người duy nhất nàng có lỗi, có lẽ là nàng ấy.
Bùi Nguyên Tuân cúi mắt nhìn nàng, hồi lâu sau, hắn khẽ nói: "Nàng không cần phải xin lỗi."
Chuyện hắn không thành hôn kịp thời lúc đó là do chính hắn quyết định, không liên quan gì đến nàng.
Dù hắn nói vậy, Khương Nguyên vẫn cười một cách áy náy: "Ta không thể bù đắp được gì, chỉ có thể chúc Tướng quân và Thẩm cô nương sau này ân ái hòa thuận, vĩnh kết đồng tâm, tử tôn mãn đường, bạch đầu giai lão."
Giọng nàng trong trẻo du dương, nhưng trong lời nói lại hoàn toàn không có chút cảm xúc yêu hận ghen tuông nào, thật bình thản, thật điềm tĩnh, thật chân thành. Đến nỗi, một cảm giác phiền muộn, bực bội đột nhiên dâng lên trong lòng.
Sắc mặt Bùi Nguyên Tuân lạnh như sương, đôi mắt đen láy tựa sao trời chăm chú nhìn nàng, lồng ngực phập phồng nặng nề.
Vì danh tiếng của Thẩm Hi, hắn không thể không chịu trách nhiệm với nàng ta, nhưng, hắn đã biết sự tồn tại của nàng và Ninh Ninh, càng không thể bỏ mặc hai người họ.
Theo hôn ước, hắn sẽ cưới chính thê, nhưng hắn cũng hy vọng có thể cùng nàng tử tôn mãn đường, bạc đầu giai lão.
Suốt đường đi không ai nói gì.
Về đến nhà họ Khương, Ninh Ninh dang tay vui vẻ chạy ào tới, thấy quả cúc cầu trong tay Khương Nguyên, mắt cô bé sáng lên, vui mừng nói: "Nương thân, cúc cầu..."
Khương Nguyên cúi người ngồi xổm xuống ngang tầm mắt cô bé, cười đưa quả cúc cầu cho con: "Ninh Ninh có thích không?"
Ninh Ninh dùng hai tay nhỏ bé ôm lấy quả cầu, vui vẻ gật đầu.
Hồ nương tử nói: "Khương đại phu, cái này cô nương mua ở tiệm tạp kỹ à? Lần trước ta dẫn Ninh Ninh đi, quả cúc cầu ở đó không quá lớn thì quá nhỏ, không thì lại cứng đơ, sao mà không tìm được quả nào vừa vặn thế này."
Lúc này, Bùi Nguyên Tuân đang chắp tay đứng bên cạnh, im lặng không nói. Quả cúc cầu là do hắn tặng, Khương Nguyên nhớ ra thân phận "cữu cữu" mà mình bịa ra cho hắn, đành nói lấp lửng với Hồ nương tử: "Là... là biểu cữu của Ninh Ninh tặng."
Biểu cữu.
Nghe thấy từ này, vẻ mặt lạnh lùng của Bùi Nguyên Tuân hơi thay đổi.
Hắn mím chặt môi, ánh mắt sắc bén nặng nề nhìn về phía Khương Nguyên.
Hắn là trượng phu của nàng, cho dù bây giờ không phải, thì ít nhất cũng được xem là tiền phu. Nàng có thể tiếp tục mang danh quả phụ với người ngoài, nhưng đây là ở trong nhà, Hồ nương tử là vú nuôi chăm sóc Ninh Ninh, bà ấy sẽ dạy Ninh Ninh nói và gọi người. Nếu không nói sự thật cho Hồ nương tử, hắn sẽ chỉ có thể nghe Ninh Ninh gọi mình là biểu cữu.
Khi nào, hắn mới có thể nghe Ninh Ninh gọi một tiếng "phu thân"?
Tướng quân im lặng không đáp lời, Khương Nguyên dừng một chút, nhanh chóng quay sang nhìn hắn.
Ánh mắt nàng tuy dịu dàng, nhưng lại mang theo sự kiên quyết không cho phép hắn tiết lộ thân phận.
Ánh mắt giao nhau một lát, Bùi Nguyên Tuân u sầu khẽ gật đầu, coi như một bước lùi để ngầm đồng ý.
Hồ nương tử cười tươi khen ngợi: "Biểu thiếu gia thật có lòng, đối xử với Ninh Ninh tốt quá."
Bùi Nguyên Tuân không nói gì, nhưng Khương Nguyên lại gật đầu.
Nàng dịu dàng cưng chiều nhìn Ninh Ninh, khẽ nói: "Rất có lòng, con phải cảm ơn biểu cữu đã mua cúc cầu cho con."
Ninh Ninh nhìn người cữu cữu cao lớn lạnh lùng, dường như không còn sợ hắn nữa, còn nhếch miệng cười rạng rỡ, giọng nói trong trẻo: "Cảm ơn..."
Sắc mặt Bùi Nguyên Tuân dịu đi.
Hắn cúi đầu nhìn Ninh Ninh, giọng điệu hiếm khi dịu dàng đến vậy: "Nên làm mà, nếu con thích, sau này ta sẽ mua cho con nữa."
Ninh Ninh rất thích quả cúc cầu mới, thấy cô bé chơi đến mức không muốn rời tay, dường như đã quên mất nghi thức bốc thôi nôi vừa được nhắc đến, Hồ nương tử cười nhắc nhở: "Khương đại phu, phải tổ chức lễ bốc thôi nôi rồi, cần thay cho Ninh Ninh quần áo, mũ, giày, vớ mới."
Quần áo mới đã chuẩn bị từ sớm, Khương Nguyên đi thay đồ cho Ninh Ninh.
Đợi đến khi nàng bế Ninh Ninh ra, Bùi Nguyên Tuân đã được Hồ nương tử chỉ dẫn, ghép hai chiếc bàn lại, trải một tấm đệm mềm lên trên, rồi lần lượt đặt những món đồ dùng cho lễ bốc thôi nôi.
Ninh Ninh sau khi thay y phục, giày và mũ màu đỏ trông như một con búp bê Tết đáng yêu, đôi mắt to tròn long lanh, khiến người ta không nhịn được muốn bế.
Bùi Nguyên Tuân im lặng nhìn cô bé một hồi lâu, đột nhiên nói với Khương Nguyên: "Ta có thể bế con bé một chút không?"
Ninh Ninh hai mắt dán chặt vào những món đồ đáng yêu, thú vị trên bàn, đang định vươn tay duỗi chân để với lấy, nghe xong lời này liền quay đầu, dụi vào lòng Khương Nguyên nói: "Nương thân... bế..."
Dáng vẻ đó, rõ ràng là không muốn gần gũi hắn.
Khương Nguyên có chút ngượng ngùng cười nói: "Con bé còn chưa quen với ngài lắm..."
Bùi Nguyên Tuân gật đầu.
Mặc dù Ninh Ninh chưa quen mình, nhưng bây giờ cô bé chỉ không muốn hắn bế, chứ không còn sợ hắn nữa.
Hắn cúi đầu, tháo một miếng ngọc bội vân lôi văn được ngự ban bên hông xuống đặt lên bàn, xem như một trong những món đồ cho lễ bốc thôi nôi.
Nhìn thấy sợi tua rua trên miếng ngọc hoàn, Khương Nguyên sững người một lúc.
Sợi tua rua màu vàng lục đó, là do nàng năm xưa tự tay kết cho hắn, không biết có phải vì hắn thường xuyên đeo bên người hay không mà đã có dấu hiệu sờn cũ.
Khương Nguyên nhanh chóng hoàn hồn, vội nói: "Không được, miếng ngọc bội này quá quý giá, lỡ như làm rơi vỡ..."
Bùi Nguyên Tuân trầm giọng: "Không cần để ý, chỉ cần con bé thích là được."
Khương Nguyên từ chối không được, đành để hắn đặt miếng ngọc bội ở nơi không xa Ninh Ninh.
Ninh Ninh ngẩng đầu nhìn nương thân, rồi lại nhìn người biểu cữu cao lớn của mình.
Một lát sau, cô bé cúi đầu, không chút do dự bò về phía miếng ngọc bội.
Ngay khi Khương Nguyên định ngăn lại, Ninh Ninh đã tóm lấy miếng ngọc bội, đắc thắng khoe ra hai chiếc răng cửa trắng tinh, cười toe toét huơ huơ trước mặt Khương Nguyên.
Khương Nguyên có chút bất đắc dĩ.
Hắn tặng Ninh Ninh quả cúc cầu còn có thể chấp nhận được, nhưng vật phẩm được ngự ban thế này thực sự quá quý giá, nàng quyết không thể nhận.
Nàng quay sang nhìn Bùi Nguyên Tuân.
Hắn dường như không hề để tâm, mà chỉ cúi đầu nhìn Ninh Ninh, khẽ nhếch môi, nói: "Ninh Ninh thích thì nó là của con."
Khương Nguyên sẽ không để Ninh Ninh nhận, nhưng lúc này không tiện từ chối, chỉ có thể đợi lúc hắn đi rồi tìm cách để hắn mang về.
Trẻ con ham chơi, Ninh Ninh nghịch ngợm miếng ngọc bội một lúc rồi ném sang một bên, thử đá quả cúc cầu tròn vo.
Thấy cô bé đá mấy lần đều không trúng, Bùi Nguyên Tuân vén áo bào ngồi xổm xuống bên cạnh, hỏi: "Con thích chơi cúc cầu à?"
Ninh Ninh chớp chớp mắt nhìn hắn, đẩy quả cúc cầu về phía hắn.
Bùi Nguyên Tuân lặng lẽ nhếch môi.
Trốn tìm, ú tim, những trò dỗ trẻ con này, thật ra hắn không biết phải chơi thế nào.
Nhưng nếu là đá cúc cầu thì hắn rất giỏi.
Trong sân có một cái giỏ tre.
Bùi Nguyên Tuân nói với Ninh Ninh: "Ta đá cúc cầu vào giỏ tre, con nhìn cho kỹ nhé."
Ninh Ninh không nói gì, chỉ mở to đôi mắt long lanh, ánh mắt di chuyển qua lại giữa quả cúc cầu và cái giỏ tre, vẻ mặt tràn đầy tò mò.
Chỉ thấy vị biểu cữu kia vén vạt áo bào, quả cúc cầu từ dưới chân hắn bay lên, vẽ một đường cong tuyệt đẹp trên không trung, rồi vững vàng rơi vào trong giỏ tre.
Ninh Ninh vỗ tay, cười khanh khách.
Suốt cả buổi chiều, Ninh Ninh chơi rất vui.
Cô bé ôm quả cúc cầu, í a í ới đuổi theo con chó vàng khắp sân, vừa hoạt bát vừa vui vẻ.
Bùi Nguyên Tuân chắp tay đứng bên cạnh, giữa đôi mày giãn ra, khoé môi nở một nụ cười nhàn nhạt.
Ngay lúc Ninh Ninh chạy quá nhanh, suýt nữa thì ngã, một đôi tay to lớn đã vững vàng đỡ lấy cô bé.
Bùi Nguyên Tuân nắm lấy bàn tay nhỏ của cô bé, trầm giọng nói: "Cẩn thận."
Ninh Ninh cười, dang tay nhào vào lòng hắn, giọng mềm nhũn gọi: "Cữu cữu."
Thân hình nhỏ bé tỏa ra mùi sữa thơm, Bùi Nguyên Tuân dang tay ôm cô bé vào lòng, đáy mắt vốn tĩnh lặng như nước nay tràn đầy niềm vui.
Ninh Ninh tin tưởng hắn, thích hắn, trên người cô bé chảy dòng máu của hắn, đã vô cùng thân thiết với hắn.
Hắn cẩn thận ngắm nhìn đứa trẻ trong lòng.
Ninh Ninh trông giống Khương Nguyên, một đôi mắt to trong veo, dung mạo vô cùng xinh đẹp, nhìn thế nào cũng đáng yêu hơn hai điệt tử của hắn nhiều.
Hắn nghĩ, nếu đưa Ninh Ninh về phủ Tướng quân, mẫu thân nhìn thấy cô bé nhất định sẽ rất vui mừng. Còn tam muội vẫn chưa có con, nếu biết có một điệt nữ đáng yêu xinh đẹp thế này, không biết sẽ vui đến mức nào.
Hắn gần như có thể tưởng tượng ra cảnh tượng ấm áp ở Như Ý Đường, Ninh Ninh cùng hai điệt tử đuổi bắt vui đùa, còn người lớn thì mỉm cười trò chuyện.
Ninh Ninh để hắn bế một lúc rồi giãy giụa tuột xuống, lại chạy đi đuổi con chó vàng trong sân.
Sân viện nhỏ bé, hương hoa thanh nhã, tràn ngập tiếng cười trong trẻo vui vẻ của trẻ thơ.
Bùi Nguyên Tuân chơi với Ninh Ninh rất lâu, đến khi trời chập choạng tối, Khương Nguyên tiễn hắn ra ngoài sân.
Hắn đứng ở cổng, thân hình cao lớn lặng lẽ sừng sững, đôi chân đáng lẽ phải cất bước lại chần chừ chưa động.
Hắn cúi mắt nhìn Khương Nguyên một cách nghiêm túc, vẻ mặt đăm chiêu.
Hôm nay nàng mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, làn da trắng như tuyết, mái tóc đen búi thành một kiểu đơn giản, vài lọn tóc mai buông lơi bên tai, trông thật dịu dàng, nền nã.
Gió chiều thổi tới, hương thơm thanh nhã trên người nàng cứ quấn quýt bên cạnh hắn.
Khương Nguyên đóng cổng sân lại để đảm bảo những lời nàng sắp nói không bị Hồ nương tử và Ninh Ninh nghe thấy.
Nàng ngẩng đầu nhìn Bùi Nguyên Tuân, khẽ hỏi: "Khi nào Tướng quân rời khỏi huyện Thanh Viễn?"
Bùi Nguyên Tuân nhìn nàng với ánh mắt trĩu nặng, không lên tiếng.
Công vụ bận rộn, thực ra hắn không có nhiều thời gian ở lại đây, lẽ ra phải nhanh chóng trở về.
Hắn đã biết, tỷ muội nhà họ Thôi đã rời khỏi huyện Thanh Viễn, nàng và Ninh Ninh không có người thân bạn bè, ở đây không ai chăm sóc, hắn căn bản không yên tâm.
Hơn nữa, nàng mỗi ngày đều đến dược đường khám bệnh, có lúc còn phải đi khám ban đêm, thực sự quá vất vả, tiền công mỗi tháng kiếm được cũng chỉ vỏn vẹn mấy lạng bạc.
Nếu họ theo hắn trở về, hắn sẽ cho họ cuộc sống tốt nhất, gấm vóc lụa là, cơm ngon áo đẹp, nàng hoàn toàn không cần phải chịu khổ cực bôn ba nữa. Đây cũng là cách tốt nhất hắn có thể nghĩ ra để bù đắp cho những tủi hờn mà nàng đã phải chịu trước đây.
Khoảnh sân nhỏ này, chỉ một buổi chiều ở bên, đã khiến hắn cảm nhận được niềm hạnh phúc ấm áp khi có thê tử cùng nữ nhi bên cạnh.
Hắn không muốn phải xa họ thêm một khắc nào nữa.
Hắn lặng lẽ hít sâu mấy hơi, nhìn Khương Nguyên, trầm giọng nói: "Khương Nguyên, nàng và Ninh Ninh hãy theo ta về phủ đi, Mộc Hương Viện vẫn luôn giữ lại cho nàng. Lần này nàng trở về..."
Hắn dừng lại một chút, rồi nhanh chóng nói tiếp: "Lần này nàng trở về, chúng ta sẽ tổ chức lễ thành thân, ta cũng sẽ viết hôn thư. Tuy ta không thể cho nàng vị trí chính thê, nhưng những gì chính thê và đích nữ có, nàng và Ninh Ninh cũng sẽ không thiếu thứ gì. Sau này, ta sẽ chăm sóc hai người thật tốt, không để nàng và Ninh Ninh phải chịu bất kỳ ấm ức nào nữa."
Khương Nguyên mở to mắt nhìn hắn, một lúc sau mới bật cười thành tiếng.
"Tướng quân, ngài hiểu lầm rồi, ta đã rời khỏi Tướng quân phủ thì chưa bao giờ có ý định quay lại," nàng bất đắc dĩ nhếch môi khẽ nói "Nhưng vẫn cảm ơn Tướng quân đã có lòng, chịu tính toán cho ta và Ninh Ninh."
Nói rồi, nàng trả lại miếng ngọc bội cho hắn: "Đây là vật được ngự ban của Tướng quân, quá quý giá, ta không thể nhận."
Dừng một chút, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ nhàng mà dứt khoát nói: "Tướng quân, xin ngài hãy quên ta và Ninh Ninh đi, sau này đừng bao giờ đến nữa. Cứ xem như trên đời này chưa từng có Khương Nguyên và Khương Ninh, sau này cũng sẽ không bao giờ có."
Nàng từ chối một cách rõ ràng, không để lại bất kỳ đường lui nào.
Một cơn đau nhói ập đến lồng ngực, Bùi Nguyên Tuân chấn động nhìn nàng.
Khương Nguyên nói xong, không nhìn sắc mặt của hắn, quay người mở cổng sân đi vào.
Bóng lưng mảnh mai đó biến mất trước mắt, rất nhanh, bên trong sân vang lên tiếng then cài cửa "cạch" một tiếng rõ ràng.
Âm thanh đó nặng nề vang vọng bên tai, Bùi Nguyên Tuân đau đớn như rơi vào hầm băng.
Nàng trước nay luôn dịu dàng chu đáo, lúc này lại lạnh lùng tuyệt tình đến vậy, hoàn toàn không màng đến tình nghĩa phu thê ngày xưa của họ.
Nàng có biết, trong hai năm nàng giả chết rời phủ, trong vô số đêm dài đằng đẵng, hắn đã trằn trọc khó ngủ đến nhường nào không?
Hắn chỉ muốn đón nàng và Ninh Ninh về phủ, chăm sóc họ chu đáo, cho họ cuộc sống tốt nhất, tại sao nàng lại không chịu chấp nhận hảo ý của hắn?
Bùi Nguyên Tuân im lặng, sầu muộn nhìn cánh cổng đóng chặt, hồi lâu sau mới chậm rãi quay người rời đi.