Chỉ Là Tiểu Thiếp - Nguyệt Minh Châu

Chương 30

 
Đêm đã khuya, tại khách đ**m.

Lúc Đông Viễn trở về phòng, phát hiện trong phòng tối om, không thắp đèn.

Ánh sáng mờ ảo từ xa chiếu qua cửa sổ, Tướng quân chắp tay sau lưng đứng bất động bên cửa sổ, sắc mặt tái nhợt và suy sụp.

Tâm trạng của Tướng quân rõ ràng không tốt, Đông Viễn lặng lẽ đứng sang một bên, nắm chặt lá thư trong tay, do dự không dám tiến lên làm phiền.

Họ từ Kinh đô đến huyện Thanh Viễn, trên đường đã mất nửa tháng, xử lý quân vụ ở Cam Châu cũng mất hơn mười ngày, sau khi xử lý xong quân vụ quay lại huyện Thanh Viễn cũng đã ở lại mấy hôm, tính ra, đã ở bên ngoài gần một tháng có lẻ.

Kinh đô đã gửi thư đến, Tướng quân đã lâu chưa về kinh, Quan gia đã liên tiếp triệu kiến mấy lần, mà những việc quân vụ đại sự của Xu Mật Viện còn cần Tướng quân quyết định, Thần Sách quân ở Bắc Đại doanh cũng không thể thiếu Tướng quân chỉ huy thao luyện.

Đông Viễn có thể nhìn ra, Tướng quân quan tâm đến di nương và Ninh Ninh, không nỡ để họ chịu khổ ở nơi hẻo lánh này. Theo suy nghĩ của hắn ta, chỉ cần Tướng quân mở lời mời di nương về phủ, di nương hẳn sẽ không có ý kiến gì, dù sao Ninh Ninh cũng là nữ nhi của Tướng quân, mà một mình nàng là nữ tử đơn thân nuôi một đứa bé sống ở đây, vô cùng vất vả.

Chỉ cần di nương đồng ý về phủ, vậy thì họ có thể nhanh chóng khởi hành về kinh, không cần phải trì hoãn thời gian ở đây nữa. Xét đến những điều này, lúc Tướng quân đi mừng sinh thần tiểu thư, hắn ta đã đặt trước xe ngựa và thuyền để quay về.

Vốn tưởng mọi việc thuận lợi, nhưng nhìn dáng vẻ bơ phờ của chủ tử như vậy, rõ ràng mọi chuyện đã xảy ra sự cố.

Đông Viễn không biết nên an ủi thế nào, hơn nữa, lúc Tướng quân phiền muộn, cũng không thích người khác làm phiền.

Hắn ta yên lặng đứng ở góc phòng, chờ chủ tử lên tiếng.

Một lúc lâu sau, một giọng nói lạnh lùng, khô khan vang lên trong phòng: "Xe thuyền, đã đặt xong chưa?"

Đông Viễn gật đầu, tiến lên mấy bước nói: "Chủ tử, đều đã đặt xong, có thể quay về bất cứ lúc nào."

Trong phòng lại chìm vào im lặng.

Hồi lâu sau, Bùi Nguyên Tuấn xoay người lại, nói: "Thu dọn hành lý, sáng mai khởi hành về kinh."

Nhà họ Khương.

Sau bữa tối, Ninh Ninh vẫn chưa buồn ngủ.

Cô bé ôm quả cúc cầu kia, không biết mệt mỏi thử ném vào trong giỏ tre, hết lần này đến lần khác, xem mình có ném trúng được không.

Cô bé nhỏ người, cái giỏ tre kia là của Hồ nương tử dùng để đựng rau củ, to như cái gùi, cao khoảng đến ngực cô bé, cô bé muốn ném quả cầu vào trong, vô cùng tốn sức, nhưng cô bé vẫn nhón chân, đứng cách giỏ tre ba thước, lần này đến lần khác ném bóng vào giỏ, vẻ mặt nghiêm túc và chuyên chú, cho dù không ném trúng, cũng không hề có vẻ nản lòng.

Cô bé không cần nương thân giúp, Khương Nguyên liền đứng một bên yên lặng nhìn cô bé.

Gió đêm thổi qua, hương hoa quế mùa thu nồng nàn thơm ngát, trong sân vang lên tiếng cười vui của Ninh Ninh mỗi khi ném bóng vào giỏ.

Ánh mắt của Khương Nguyên dừng lại trên quả cúc cầy, bất giác lại nhớ đến cảnh tượng vừa từ chối Tướng quân.

Nàng nói rất dứt khoát, không hề nể nang, trước mặt hắn, thẳng thừng đóng cửa sân lại.

Hắn là con nhà tướng, chiến công hiển hách, chưa từng có thất bại, trên từ quan viên triều đình, dưới đến tôi tớ binh lính, không ai là không cung kính với hắn.

Lời từ chối không chút đường lui vừa rồi của nàng đã khiến hắn mất hết thể diện, sự thất bại này, có lẽ là điều hắn chưa từng phải chịu đựng.

Thực ra, nàng trước nay luôn đối xử tốt với mọi người, cũng gần như chưa từng nói lời nặng nề khó nghe với ai, lời từ chối thẳng thừng với hắn cũng là lần duy nhất.

Là phụ thân của Ninh Ninh, hắn rất thương yêu con bé, hắn muốn đón hai mẫu nữ nàng về, cũng không phải là ác ý gì, hắn có những cân nhắc và khó khăn của mình, nhưng hắn vẫn chưa rõ, nàng trốn thoát khỏi tòa phủ đệ đó, đã dùng hết sức lực và mưu kế, là quyết tâm sẽ không bao giờ quay trở lại.

Màn đêm đen kịt, trống trải và bao la, chỉ có vài ngôi sao điểm xuyết, ánh sáng lấp lánh như một ngọn đèn yếu ớt, Khương Nguyên ngẩng đầu, xuất thần nhìn hồi lâu.

Đại Ung triều có diện tích rộng lớn, giống như bầu trời đêm vô tận, huyện Thanh Viễn cách Kinh đô rất xa, ngăn cách bởi ngàn sông vạn núi, ánh sao lấp lánh, thời gian không ngừng trôi, tất cả mọi thứ rồi sẽ dần phai nhạt.

Nàng hy vọng, Tướng quân sau một thoáng buồn bã thất bại, sẽ hiểu và tôn trọng quyết định của nàng, ở Kinh đô xa xôi chúc cho nàng và Ninh Ninh bình an, không còn cố ý làm phiền cuộc sống của họ nữa.

Đêm dần khuya, Hồ nương tử thắp chiếc đèn lồng treo cao dưới mái hiên, để Ninh Ninh chơi cầu được rõ hơn.

Sinh nhật một tuổi, Ninh Ninh chơi rất vui, cho đến lúc này, vẫn chưa buồn ngủ.

Trên con phố dài xa xa, vọng lại tiếng trống náo nhiệt, Ninh Ninh buông quả cầu xuống, tò mò tìm kiếm nguồn gốc của âm thanh.

Hồ nương tử đi ra sân nghe một lúc, sau khi trở về, mặt mày vui vẻ nói: "Khương đại phu, tối nay trên phố có lễ hội đèn hoa, còn có dựng sân khấu hát kịch nữa, náo nhiệt lắm, cô nương đưa Ninh Ninh đi xem đi."

Từ khi đến huyện Thanh Viễn, Khương Nguyên bận rộn khám bệnh học y, rất ít khi ra ngoài chơi, tối nay hiếm có dịp rảnh rỗi, lại là sinh thần một tuổi của Ninh Ninh, nên dành thêm chút thời gian đưa cô bé ra ngoài chơi.

Khương Nguyên gật đầu đồng ý.

Hồ nương tử muốn ở lại nhà, nấu thang thuốc táo nhân mà Khương Nguyên mang từ dược đường về cho bà.

Bà thỉnh thoảng ngủ không ngon, thang thuốc táo nhân này là Khương Nguyên đặc biệt kê cho bà. Bà sợ đắng, thích vị chua ngọt, Khương Nguyên liền cho thêm sơn tra và mật ong viên vào, như vậy uống vào có vị chua ngọt dễ chịu, mùi vị cực kỳ ngon. Hồ nương tử mỗi tối trước khi đi ngủ đều thích nấu một bát lớn để uống, đây là thói quen bất di bất dịch của bà, đèn hoa kịch hay bên ngoài đều không hấp dẫn được bà.

Khương Nguyên dặn bà uống xong canh thì đi ngủ sớm, không cần phải đợi họ về, nói xong liền bế Ninh Ninh ra phố.

Ra khỏi đầu hẻm Quế Hoa, người đi xem đèn hoa đã đông hơn.

Mấy người hàng xóm dẫn theo con cái bảy, tám tuổi ra ngoài chơi, thấy Khương Nguyên và Ninh Ninh, đều cười đến chào hỏi.

Một nhóm người vui vẻ nói chuyện, bàn tán về tiểu sinh hát kịch trên sân khấu và những chiếc đèn hoa mới của tiệm nhà họ Đinh, cùng nhau đi về phía phố chính.

Màn đêm bao trùm như mực, nhưng con phố lại sáng rực đèn hoa.

Đủ loại đèn hoa treo trên các gian hàng hai bên, vô cùng bắt mắt, nhưng Ninh Ninh vừa nhìn đã bị chiếc đèn kéo quân xoay tít hút hồn.

Cô bé đưa ngón tay nhỏ chỉ vào chiếc đèn kéo quân, giọng đáng yêu nói: "Nương thân..."

Những đứa trẻ lớn tuổi hơn không hứng thú với đèn kéo quân, những người hàng xóm liền tạm biệt Khương Nguyên, dẫn con đi lên phía trước xem đốt đèn.

Khương Nguyên bế Ninh Ninh đến gần chiếc đèn hoa, nhẹ nhàng nói: "Ninh Ninh muốn cái màu đỏ này à?"

Ninh Ninh gật đầu lia lịa.

Chiếc đèn hoa đó có thể ngắm, cũng có thể mua mang về, mỗi chiếc chỉ cần ba văn tiền. Khương Nguyên đang định lấy chiếc đèn xuống, thì nó đã bị người khác nhanh tay cầm lấy.

Khương Nguyên hơi sững lại, ngẩng đầu nhìn lên.

Chỉ thấy Đinh Mạt nhướng mày, toe toét miệng cười, tươi rói chào nàng.

Khương Nguyên thấy hắn ta, nhất thời có chút kinh ngạc.

Ngày thường ở y quán, hắn ta đều mặc áo ngắn tay bó màu sẫm, quần lụa đen, thắt lưng tùy tiện một sợi đai, thiếu niên tràn đầy sức sống, ăn mặc cũng gọn gàng, đi lại như hổ gầm gió rít, cũng tiện cho hắn ta thỉnh thoảng múa quyền múa gậy.

Thế nhưng, hôm nay hắn ta dường như đã đặc biệt chưng diện, một thân cẩm bào màu xanh chàm, thắt một chiếc đai lưng bản rộng cùng màu, thân hình vô cùng cao ráo, trông vừa trẻ trung lại vừa chững chạc, nổi bật giữa đám đông.

Đinh Mạt đưa chiếc đèn hoa cho Ninh Ninh, đôi mắt đen láy mang theo ý cười, nói: "Nguyên tỷ, ta biết hôm nay là sinh thần một tuổi của Ninh Ninh, đoán là tỷ sẽ đưa Ninh Ninh ra ngoài xem đèn hoa, liền nghĩ đến nơi xem đèn hoa thử vận may, không ngờ lại thật sự gặp được hai người."

Nói rồi, hắn ta như làm ảo thuật lôi ra một con thỏ đất sét nhỏ bằng lòng bàn tay, nói với Ninh Ninh: "Thúc thúc tặng con quà sinh nhật, có thích không?"

Ninh Ninh cười ngọt ngào, mắt không chớp nhìn con thỏ một lúc, rồi lại quay đầu nhìn Khương Nguyên, xin phép nương thân.

Khương Nguyên gật đầu, Ninh Ninh liền vui vẻ nhận lấy, ôm chặt trong lòng.

Đinh Mạt ra ngoài tình cờ gặp họ, bên cạnh hắn ta không có ai khác, Khương Nguyên liền hỏi: "Ngươi đi một mình à?"

Đinh Mạt nói: "Ta đi cùng nương của ta xem đèn hoa, bà ấy xem một lúc thấy không có gì thú vị nên về trước rồi."

Nói xong, Đinh Mạt dang hai tay ra, cười nói: "Ninh Ninh, nương của con bế con lâu rồi, chắc chắn mệt rồi, để thúc thúc bế một lúc nhé?"

Vị thúc thúc này mày rậm mắt to vô cùng tuấn tú, cười lên lại rất thân thiện, Ninh Ninh rất muốn được hắn ta bế.

Đèn hoa trên phố có rất nhiều kiểu dáng, cách làm cũng rất công phu, nhà họ Đinh ngoài kinh doanh dược liệu, còn có những ngành nghề khác, đèn hoa là một trong số đó.

Đinh Mạt không hứng thú với kinh doanh, nhưng lại hiểu biết về cách làm đèn hoa. Hắn ta vừa đi vừa giới thiệu cho Khương Nguyên về nguồn gốc và cách làm của các loại đèn hoa, bất giác đã đi dạo được hai khắc.

Đợi Khương Nguyên nghe xong lời giải thích của Đinh Mạt, mới phát hiện Ninh Ninh cứ bắt hắn ta bế, cuối cùng lại ngủ gục trên vai hắn ta.

Lúc này trời đã quá khuya, ngủ ở ngoài dễ bị cảm lạnh, Khương Nguyên lấy khăn choàng lụa ra khoác lên người Ninh Ninh, cẩn thận đón cô bé vào lòng, nói với Đinh Mạt: "Trời không còn sớm nữa, ngươi về nghỉ sớm đi."

Đinh Mạt lập tức nói: "Nguyên tỷ, ta đưa hai người về."

Nói xong, hắn ta đã sải bước dài, đi trước.

Kể từ lần trước Khương Nguyên bị tên họ Ngưu kia trêu ghẹo mấy câu, hắn ta vô cùng không yên tâm, vì vậy, hắn ta cứ tiễn mẫu nữ* nàng đến tận cổng sân, Đinh Mạt mới dừng lại.

Mẫu nữ*: mẹ và con gái

Bên ngoài nhà họ Khương, có thể ngửi thấy mùi hoa quế thanh mát, Đinh Mạt hít sâu mấy hơi, nói: "Nguyên tỷ, trong sân nhà tỷ có cây hoa quế à?"

Khương Nguyên cười nói: "Có, hai năm trước trồng một cây, bây giờ cành lá sum suê, hoa nở cũng rất đẹp."

Đinh Mạt nói: "Tỷ thích trồng hoa sao?"

Trong căn nhà nhỏ của Khương Nguyên có trồng rất nhiều hoa, đặc biệt là hoa kim ngân, vừa có thể ngắm, lại có giá trị làm thuốc, đây là thói quen của nàng, chưa bao giờ từ bỏ. Nàng cười nhẹ, nói: "Lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, sẽ trồng một ít hoa, nhưng đều là những loại hoa thường thấy, loại khó trồng quá, ta cũng không biết cách."

Đinh Mạt cười nói: "Vậy thì tốt quá, gần đây bạn ta tặng mấy chậu hoa cúc, không khó trồng, chỉ là ta không biết trồng, vứt đi thì tiếc, hay là tỷ trồng đi."

Nói xong, không đợi Khương Nguyên mở lời, Đinh Mạt nắm tay lại, vui vẻ nói: "Nguyên tỷ, vậy ta đi đây, hôm nào rảnh ta mang đến cho tỷ."

Lời vừa dứt, hắn ta đã sải bước đi xa.

Khương Nguyên vốn không muốn phiền hắn ta mang hoa đến, lúc này chưa kịp từ chối, đành phải để mặc hắn ta.

Trong khách đ**m, Bùi Nguyên Tuân đứng tựa vào cửa sổ, dưới ánh nến, chỉ có một bóng người cao lớn kéo dài vô tận, trông cô đơn và lạc lõng.

Hắn đứng ở trên cao, nhìn được rất xa, vị trí của con phố dài kia có thể nhìn thấy rõ ràng, và đầu hẻm Quế Hoa cũng nằm trong tầm mắt.

Vừa rồi Khương Nguyên và nam tử trẻ tuổi kia đang xem đèn hoa, hắn thấy Ninh Ninh ngoan ngoãn để người kia bế trong lòng, còn Khương Nguyên đi song song bên cạnh, vẻ mặt thoải mái và vui vẻ.

Họ đã đi dạo suốt hai khắc.

Trong lúc đó, nam tử trẻ tuổi kia cứ thao thao bất tuyệt, còn Khương Nguyên thì gật đầu liên tục, thỉnh thoảng lại nhìn hắn ta với vẻ thán phục.

Hắn ta còn tiễn Khương Nguyên về đến cổng sân.

Lúc chia tay, hắn ta dường như còn nói rất nhiều, có vẻ lưu luyến không muốn rời.

Bùi Nguyên Tuân mím chặt môi, sắc mặt lạnh như băng.

Nàng đã từ chối hắn, không chịu theo hắn về phủ Tướng quân, những lời hắn nói, nàng cũng hoàn toàn không hề động lòng. Thậm chí, sau khi hắn rời đi, tâm trạng của nàng dường như không bị ảnh hưởng gì, nàng vốn không thường ra ngoài chơi, lúc này lại có tâm trạng đi dạo phố.

Hắn nghĩ đến một khả năng – nàng đang hờn dỗi.

Bóng lưng nàng đóng cửa rời đi lúc đó dứt khoát như vậy, thực ra lại ẩn chứa sự tức giận, và lời nói của nàng kiên định như vậy, là vì, những lời của hắn đã khiến nàng vô cùng không vui.

Chỉ là, nàng trước nay đã quen dịu dàng, ngay cả khi tức giận, cũng ẩn ý và uyển chuyển như vậy.

Tất cả là vì, nàng không muốn làm thiếp của hắn nữa.

Nhưng không phải hắn không muốn cho nàng vị trí chính thê, mà là, hắn không thể.

Mẫu thân vốn muốn hắn cưới một tiểu thư khuê các môn đăng hộ đối vào phủ, nhưng nàng giả chết rời phủ, lừa gạt mọi người. Nể mặt Ninh Ninh, theo sự hiểu biết của hắn về mẫu thân, bà sẽ miễn cưỡng đồng ý cho Khương Nguyên vào phủ lần nữa, nhưng nếu cưới nàng làm chính thê, mẫu thân tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Mẫu thân vốn có bệnh tim, không chịu được kích động, chữ hiếu đứng đầu, hắn không thể không tôn trọng ý kiến của mẫu thân.

Mà Thẩm Hi đã có hôn ước với hắn, nàng ta không có bất kỳ lỗi lầm nào, nếu hắn từ hôn, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng khuê các của nàng ta. Chuyện thành hôn vốn đã hoãn lại ba năm, hắn không thể không giữ chữ tín, phụ bạc bạc tình.

Chẳng lẽ nàng không rõ, những gì hắn hứa hẹn, đã là sự sắp xếp tốt nhất hắn có thể làm cho họ?

Chỉ là, đến nước này, nàng không muốn thông cảm cho khó khăn của hắn nữa, còn hắn, cũng không có quyền yêu cầu nàng phải dịu dàng ngoan ngoãn, thấu tình đạt lý như trước đây.

Trong lồng ngực có một cơn đau nhói âm ỉ, mơ hồ, liên miên không dứt.

Hắn bây giờ đã không phân biệt được, tình cũ ngày xưa, trong lòng nàng còn lại bao nhiêu dấu vết.

Nhưng có một điều hắn có thể chắc chắn, nam tử trẻ tuổi kia vây quanh nàng, là đang lấy lòng nàng.

Nàng xinh đẹp, cho dù mang danh quả phụ, những nam nhân theo đuổi nàng cũng sẽ không ngớt, người muốn chăm sóc nàng, e là có thể xếp thành một hàng dài. Không có hắn, tự nhiên sẽ có người khác đến chăm sóc nàng. Nàng mang theo Ninh Ninh sống ở nơi đất khách, cũng sẽ sống rất tốt.

Có lẽ, hắn rời đi, không làm phiền cuộc sống của họ nữa, là quyết định tốt nhất cho cả hai.

Một đêm trằn trọc, khó ngủ.

Hôm sau hắn lên xe rời đi, sau đó lên thuyền, giương buồm khởi hành.

Nửa ngày sau, thuyền xuôi dòng năm trăm dặm, cập bến nghỉ ngơi ở một bến đò.

Tướng quân im lặng ngồi trong khoang thuyền, thần sắc lạnh lùng như sương, vừa không dùng bữa, cũng không nghỉ ngơi, không biết đang suy nghĩ gì.

Đông Viễn lo đồ ăn trên thuyền không hợp khẩu vị Tướng quân, xuống thuyền mua một gói gà quay về,nói: "Chủ tử, đây là gà quay lá sen đặc sản của Thanh Viễn, Kinh đô không có, trước khi chúng ta rời đi, ăn lần cuối cùng đi ạ."

Ăn lần cuối cùng, từ này đã thu hút sự chú ý của Bùi Nguyên Tuân.

Hắn im lặng đứng dậy, đi ra ngoài khoang, tựa vào lan can nhìn xa.

Nơi bến đò, xa xa là những dãy núi xanh liên miên, cây cối um tùm, gần đó là một dòng sông như dải lụa, thỉnh thoảng có chim biển bay thấp lướt qua mặt nước, phát ra tiếng kêu chiêm chiếp.

Nơi đây ấm áp như mùa xuân, so với huyện Thanh Viễn đã vào thu, đã cách rất xa, đợi đến Kinh đô, khoảng cách còn xa hơn nữa.

Xa đến nỗi, chuyến đi này của hắn, e là sau này khó có cơ hội trở lại.

Không xa có tiếng trẻ con nô đùa, Bùi Nguyên Tuân theo tiếng nhìn sang.

Chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi, mặc đồ vải thô ngắn, trông có vẻ là phu khuân vác ở bến đò. Nhưng lúc này, hắn ta không làm việc, mà bế nữ nhi khoảng ba tuổi của mình, cười cõng lên vai nói: "Nữ nhi ngoan, muốn ăn gì, lát nữa phụ thân mua cho!"

Đôi mắt cô bé lấp lánh, tỏa ra niềm vui, vừa nói vừa hào hứng khoa tay múa chân, còn phụ nhân mặc váy nâu bên cạnh, cười trách móc: "Phu quân, chàng cũng đừng quá chiều nó, lại muốn ăn cá ngân, món đó không rẻ đâu, sao có thể tiêu tiền như vậy?"

Nam tử kia lớn tiếng nói: "Nữ nhi của ta, ta có thể không thương sao? Vừa lĩnh tiền công, tay rủng rỉnh, nương tử à, lần trước nàng không phải để ý đến thỏi son ở tiệm son phấn kia sao? Đã nói mấy hôm rồi, lần này mua luôn đi."

Một nhà ba người vừa nói vừa cười rời đi.

Bùi Nguyên Tuân không chớp mắt nhìn bóng lưng xa dần, môi mím thành một đường thẳng.

Vào khoảnh khắc này, hắn thậm chí còn ghen tị với nam tử kia.

Hắn ta tuy chỉ là một phu khuân vác, nhưng lại có thê tử cùng nữa nhi bên cạnh, hòa thuận vui vẻ.

Thế nhưng, nghĩ lại, nếu hắn rời khỏi nơi này, Khương Nguyên sau này tái giá với người khác, thân mật gọi người khác là phu quân, còn Ninh Ninh sẽ cười ngọt ngào, gọi nam nhân khác là phụ thân.

Cảnh tượng đó, là điều hắn tuyệt đối không thể dung thứ.

Đông Viễn đi ra, im lặng đứng bên cạnh Tướng quân, nhắc nhở: "Chủ tử, sắp khởi hành rồi, bên ngoài gió lớn, về khoang thuyền nghỉ ngơi đi ạ."

Tối qua Tướng quân không ngủ ngon, sắc mặt tái nhợt như giấy, đôi mắt đầy tơ máu, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, dường như lại gầy đi vài phần.

Đông Viễn biết di nương không muốn theo Tướng quân về phủ, trong lòng buồn cho chủ tử, nhưng hắn ta không biết nên khuyên giải thế nào, chỉ có thể im lặng đứng một bên.

Hồi lâu sau, Bùi Nguyên Tuân khàn giọng nói: "Đến Kinh đô, còn bao lâu nữa?"

Đông Viễn ước chừng một lúc, nói: "Nhanh thì khoảng mười ngày, chậm thì khoảng nửa tháng ạ. Nếu chủ tử gấp, chúng ta có thể đến dịch trạm cưỡi ngựa về, như vậy sẽ nhanh hơn."

Bùi Nguyên Tuân không lên tiếng, mà nhíu mày nhìn ra xa, dường như đang suy nghĩ điều gì.

Mãi đến nửa nén nhang sau, hắn trầm giọng nói: "Bảo chủ thuyền, quay đầu, về Thanh Viễn."

Đông Viễn sững người, ngơ ngác nói: "Tướng quân, chúng ta còn phải quay lại sao?"

Bùi Nguyên Tuân không đáp, mà nhanh chóng ra lệnh: "Sau khi quay về, ngươi mau chóng đến hẻm Quế Hoa một chuyến, tìm cách thuê căn nhà bỏ trống ở đó, rồi gửi một lá thư cho Lý Hầu gia ở Lĩnh Nam, bảo ông ta đích thân đến huyện Thanh Viễn gặp ta."

Đông Viễn không biết Tướng quân định làm gì, nhưng Tướng quân đã ra lệnh như vậy, hắn ta sẽ lập tức làm theo.

 

Bình Luận (0)
Comment