Thanh Viễn, huyện nha.
Trong nha thự, Hứa tri huyện sống lưng căng cứng, thái dương rịn mồ hôi, cẩn thận ngồi xuống, chỉ để nửa mông chạm vào ghế, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Ông ta không biết vì sao Bùi tướng quân đi rồi lại quay về, còn triệu tập cả mấy vị quan viên chủ chốt trong huyện nha tới. Lúc này, hắn đang ngồi ở ghế trên trong sảnh đường với vẻ mặt nghiêm nghị, khí thế uy nghiêm khiến người ta không dám nhìn thẳng, mà điều quan trọng hơn là những lời tướng quân vừa nói khiến ông ta hoàn toàn không hiểu nổi.
Hồi lâu sau, ánh mắt Bùi Nguyên Tuân lướt một vòng quanh sảnh đường, giọng nói trầm lạnh vang lên: "Lần này ta sẽ ở lại huyện Thanh Viễn một thời gian, thân phận không tiện tiết lộ, Hứa đại nhân, mong ông hãy phối hợp."
Hứa tri huyện nơm nớp lo sợ vâng lời, nói: "Tướng quân yên tâm, tất cả nhân sự và vật dụng trong huyện nha đều do Tướng quân điều động. Tướng quân muốn làm gì, chỉ cần dặn dò một tiếng là được."
Bùi Nguyên Tuân nhíu mày nhìn ông ta một cái nói: "Các ngươi biết ta ở đây thì phải giả vờ như không biết, không được đến nơi ở của bổn quan làm phiền, cũng không được tặng bất cứ thứ gì, hiểu chưa?"
Lời này, ban nãy tướng quân đã nói một lần, Hứa tri huyện vẫn mù mờ không hiểu.
Phàm là quan trên đến đây thị sát, không ai là không yêu cầu huyện nha tiếp đãi chu đáo, yêu cầu không cho người đến làm phiền của Bùi tướng quân quả thực lạ lùng. Nghĩ đến lần trước tặng tỳ nữ đến hầu hạ tướng quân đã xảy ra sự cố, Hứa tri huyện càng cảm thấy mồ hôi lạnh trên trán túa ra, không biết phải làm sao.
Bùi Nguyên Tuân nói xong lại nhìn về phía dịch thừa, nói: "Tấu chương công vụ, tất cả văn thư, mỗi ngày dùng tám trăm dặm khẩn cấp, trong vòng ba ngày phải từ Thanh Viễn đưa đến kinh đô, có làm được không?"
Dịch thừa vội nói: "Thuộc hạ nhất định sẽ cố gắng hết sức, Tướng quân xin yên tâm."
Ra khỏi huyện nha, Đông Viễn đã dắt ngựa chờ sẵn bên ngoài, thấy tướng quân ra, hắn ta liền tiến lên nói: "Chủ tử, đã chuẩn bị xong cả rồi, chúng ta khi nào qua đó ạ?"
Lúc này mặt trời đã lặn về phía tây, sắp đến chạng vạng, Bùi Nguyên Tuân lật mình lên ngựa, trầm giọng đáp: "Việc này không thể chậm trễ, đi ngay bây giờ."
Hẻm Quế Hoa.
Khi trời chạng vạng tối, Hồ nương tử xách giỏ đi mua mấy món rau dưa về.
Ai ngờ, vừa đi đến đầu hẻm đã thấy hai con ngựa cao to được buộc vào cột trụ cách đó không xa, còn sân nhà sát vách với nhà Khương đại phu, cửa viện lại đang mở, dường như có người ở bên trong.
Hồ nương tử có chút kỳ lạ.
Trong hẻm này có tất cả ba hộ gia đình, ngoài nhà của Khương đại phu ra, hai nhà hàng xóm còn lại thường ngày sống ở nơi khác, nhà cửa ở đây đã lâu không có ai ở, lẽ nào họ về xem lại nhà cũ?
Ngay lúc Hồ nương tử đang đầy vẻ nghi hoặc, định bụng qua xem thử, thì Đông Viễn vác bọc hành lý, từ phía bên kia đi tới.
Hắn ta nhận ra Hồ nương tử, thấy bà, Đông Viễn liền rảo bước, cười nói tiến lên chào hỏi.
Đây là tiểu tư nhà biểu ca của Khương đại phu, khoảng hơn hai mươi tuổi, mặt mũi trắng trẻo, mày ngang mắt lớn, vóc người tầm thước, trông có vẻ thư sinh. So với dáng vẻ lạnh như băng của vị biểu thiếu gia kia, tiểu tư của hắn trông hiền hòa hơn nhiều, dễ khiến người ta gần gũi.
Hồ nương tử đã gặp Đông Viễn, thấy hắn ta xách túi lớn túi nhỏ, bà bèn dè dặt hỏi: "Đông công tử, ngươi và biểu thiếu gia không phải đã rời khỏi huyện Thanh Viễn rồi sao? Sao lại quay về vậy?"
Hồ nương tử không biết thân phận của họ, mà Đông Viễn lại kín miệng, đương nhiên sẽ không tiết lộ gì, hắn nói qua loa: "Chủ tử có chút chuyện làm ăn cần xử lý, phải ở lại đây một thời gian, tạm thời thuê lại căn nhà này để ở. Chúng ta không quen thuộc nơi này, sau này còn phải phiền Hồ nương tử chiếu cố nhiều hơn."
Vị biểu thiếu gia kia là người biết thương Ninh Ninh, tuy hắn không hay cười nói nhưng ấn tượng của Hồ nương tử về hắn không tệ, bà gật đầu, nói: "Ngươi yên tâm, Khương đại phu bận rộn, có việc gì cần giúp thì cứ tìm ta, ta quen thuộc nơi này lắm, chỗ nào bán rau, chỗ nào mua vải vóc quần áo, với lại, các người mới thuê chỗ ở mới, không thể thiếu việc sắm sửa đồ đạc, sửa sang nhà cửa, nếu cần sửa cửa thay cửa sổ, ta cũng biết tìm người làm ở đâu."
Đông Viễn cảm ơn bà.
Lúc này hoàng hôn buông xuống, chắc Khương đại phu cũng sắp từ dược đường về, hắn nghĩ ngợi rồi cười nói: "Khương đại phu còn chưa biết chúng ta ở đây, phiền Hồ nương tử gặp cô nương ấy thì báo một tiếng, sau này không thể không làm phiền hai người rồi."
Hồ nương tử bình thường không thích nói chuyện, gan cũng nhỏ, nhưng Đông Viễn nói chuyện hòa nhã khách sáo nên bà cũng nói nhiều hơn, bà gật đầu nói: "Đó là lẽ đương nhiên, Thôi đại phu và Thôi gia đại cô nương đều đi cả rồi, ngoài ta và Ninh Ninh ra, Khương đại phu ở đây không có người thân nào khác. Biểu thiếu gia là biểu ca của Khương đại phu, chính là người nhà của cô nương ấy, người một nhà sao lại nói những lời khách sáo như vậy?"
Đông Viễn cười cười, nói: "Chủ tử chúng ta ăn không quen đồ ở đây, khẩu vị cũng không tốt, mấy ngày nay gầy đi không ít, chủ tử nếm qua cơm bà nấu, vẫn luôn nhớ mãi không quên đấy ạ."
Hồ nương tử nhớ lại lần đó bà nấu một bàn lớn thức ăn, gần như bị vị biểu thiếu gia kia ăn gần hết. Tay nghề của bà không quá giỏi, kém xa tài nấu nướng của Khương đại phu, nhưng Khương đại phu quá bận, chỉ thỉnh thoảng mới nấu một bữa ngon cho bà và Ninh Ninh đổi vị. Được khích lệ như vậy, Hồ nương tử lập tức tự tin hẳn lên, nói: "Ta về nhà nấu cơm đây, lát nữa nấu xong, sau khi Khương đại phu từ dược đường về, bảo cô nương ấy gọi ngươi và biểu thiếu gia sang nhà ăn cơm."
Nói xong, Hồ nương tử liền xách giỏ rau, nhanh chân đi về sân nhà mình.
Chạng vạng, Khương Nguyên từ dược đường trở về, vừa về đến nhà, nàng liền múc nước, dùng bột Mân Hoàng rửa tay cẩn thận.
Loại bột Mân Hoàng đó không giống xà phòng thơm thông thường, mà được đặc biệt thêm vào hoa hồng, hoàng nha, là do nàng dựa theo phương thuốc cổ nghiên cứu cải tiến mà thành, có tác dụng rửa sạch tay phòng bệnh.
Ngay lúc nàng đang rửa tay, Hồ nương tử đeo tạp dề từ trong bếp đi ra, cười nói: "Khương đại phu, biểu thiếu gia và vị Đông công tử kia đã về rồi, ở ngay sát vách nhà chúng ta. Ta còn làm mấy món ăn, thay cô nương mời họ sang nhà ăn cơm rồi đó, thức ăn sắp xong cả rồi, cô nương qua gọi họ đi."
Khương Nguyên ngẩn ra một lúc, hoàn hồn lại hỏi: "Họ về lúc nào vậy?"
Thấy sắc mặt Khương đại phu có chút không đúng, giọng điệu cũng hơi nghiêm túc, Hồ nương tử bất an nói: "Mới về chiều nay... Khương đại phu, có phải ta đã tự ý quyết định, làm sai chuyện, nói sai lời rồi không?"
Hồ nương tử mặt đầy tự trách, hai tay vò vạt tạp dề, dáng vẻ hoảng hốt bất an. Khương Nguyên nhìn bà, ôn tồn nói: "Không có, bà làm rất tốt, bà thay ta tiếp đãi họ, ta cảm kích còn không kịp nữa là."
Hồ nương tử vừa nghe xong, lập tức vui vẻ trở lại, giọt nước mắt chực trào nơi đáy mắt cũng biến mất, bà liền nói: "Vậy, Khương đại phu, có cần mời biểu thiếu gia sang ăn cơm không?"
Khương Nguyên lắc đầu, nói: "Không cần đâu, biểu ca tuy là họ hàng xa của ta, nhưng dù sao nam nữ khác biệt, trước cửa nhà quả phụ lắm thị phi, sau này nếu không có sự cho phép của ta, đừng để họ vào nhà."
Hồ nương tử hiểu rõ gật đầu: "Khương đại phu, là do ta suy nghĩ không chu toàn..."
Bà ngập ngừng một lát, nhìn về phía nhà bếp, con cá vược kho mới làm trên bếp, tốn mất ba mươi văn tiền mua về, buổi tối bà và Khương đại phu đều không có thói quen ăn đồ mặn, nếu để đến ngày mai thì sẽ hỏng mất, nghĩ đến số tiền kia sắp mất trắng, Hồ nương tử vô cùng đau lòng.
Khương Nguyên thấy dáng vẻ rối rắm tiếc của của bà, nghĩ một lát rồi nói: "Bà bỏ những món nấu dư vào hộp thức ăn đi, ta mang qua cho họ."
Hồ nương tử nhanh chóng bỏ mấy đĩa thức ăn, hai bát cháo, và bốn cái bánh màn thầu vào hộp. Hộp thức ăn được bà nhét rất đầy, xách lên nặng trĩu.
Màn đêm mờ ảo, Khương Nguyên gõ cửa sân bên cạnh.
Cửa sân mở ra, vừa nhìn vào, trong sân tối om, ngay cả một ngọn đèn cũng không thắp.
Người mở cửa là Đông Viễn.
Hắn ta thấy Khương Nguyên xách hộp thức ăn, vội vàng nhận lấy, nói: "Khương đại phu, thật phiền cô nương quá, Tướng quân vẫn chưa dùng bữa, sân này thì tối om, bếp núc ta lại không biết dùng, chúng ta đến giờ còn chưa được uống một ngụm nước nóng nữa."
Khương Nguyên mím môi, khẽ nói: "Tại sao các người lại quay về?"
Đông Viễn hắng giọng ho nhẹ một tiếng, giải thích: "Khương đại phu đừng ngạc nhiên, trên đường về Tướng quân đột nhiên nhận được mật thư, có người tố giác Chỉ Huy Sứ ở đây tham ô lương bổng. Đây là chuyện lớn, tướng quân phải đích thân điều tra rõ vụ án này, cho nên chúng ta mới quay lại giữa đường."
Đông Viễn nói xong, liền chột dạ liếc sang bên cạnh, giả vờ như đang ngắm nghía đám mạng nhện mới giăng bên khung cửa.
Hắn ta không nói dối, chỉ là vụ án này vốn dĩ có thể giao cho thuộc hạ đi điều tra là được, không cần phiền đến Tướng quân phải đích thân ra tay, hiện giờ Tướng quân định ở lại đây, có thể tiện thể điều tra vụ án luôn.
Khương Nguyên ngập ngừng gật đầu, hỏi: "Vậy sao các người lại ở đây?"
Đông Viễn nói: "Khương đại phu, lần này Tướng quân vi hành, không thể kinh động người khác, chúng ta không thể ở dịch quán hay công quán, cũng không tiện ở khách đ**m, ở nơi khác e rằng sẽ bị nhận ra thân phận, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có tạm thời ở hẻm Quế Hoa là thích hợp nhất, sau này xin Khương đại phu chiếu cố nhiều hơn."
Lời Đông Viễn vừa dứt, tiếng bước chân vững chãi từ xa vọng lại gần.
Khương Nguyên bất giác ngẩng mắt nhìn vào trong sân.
Chỉ thấy dưới ánh hoàng hôn, Bùi Nguyên Tuân thong dong từ trong sương phòng bước ra, hắn vẫn mặc một thân trường bào màu đen, thân hình cao lớn thẳng tắp, sắc mặt trắng nhợt lạnh lùng.
Thấy nàng, hắn chỉ khẽ gật đầu, một lời cũng không nói, liền xoay người đi vào lại.
Thái độ lạnh nhạt xa cách này của hắn, ngược lại khiến Khương Nguyên yên tâm hơn không ít, nếu không nàng thật sự có chút nghi ngờ, cái gọi là công vụ tra án mà Đông Viễn nói, e là một cái cớ có dụng ý khác của họ.
Thấy gian chính phòng đã sáng đèn, Đông Viễn xách hộp thức ăn lên, nói: "Khương đại phu, ta mang hộp thức ăn vào chính phòng, sau khi ăn xong, là cô nương ở đây chờ để mang hộp về, hay là ta mang qua sân cho cô nương?"
Một khi đêm xuống, nếu có người gõ cửa, con chó vàng giữ nhà sẽ sủa vang một trận, tiếng sủa lớn đến mức có thể truyền ra ngoài hẻm, Khương Nguyên nghĩ một lát, nói: "Ta ở đây chờ vậy."
Đông Viễn vội nói: "Khương đại phu, vậy mời vào chính phòng nghỉ một lát đi, đừng đứng ở cửa chờ."
Khương Nguyên theo hắn ta đi về phía chính phòng.
Sân này có bố cục tương tự như nhà của nàng, chính phòng sương phòng đầy đủ cả, chỉ vì chưa được dọn dẹp, dưới màn đêm mờ ảo, có thể thấy cỏ dại trong sân đã mọc cao đến hai thước.
Vào trong phòng, trong nhà lạnh lẽo đơn sơ không ngoài dự đoán, chỉ có mấy bộ bàn ghế đã được lau sạch sẽ, ngoài ra không còn gì khác.
Bùi Nguyên Tuân đang viết tấu chương ở phòng trong cách chính phòng một tấm rèm, nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng trong phòng, liền đặt bút xuống bước ra.
Khương Nguyên đặt hộp thức ăn lên bàn, nhìn thấy hắn, im lặng một lúc rồi nói: "Tướng quân... dùng chút cơm đi ạ, là Hồ nương tử đặc biệt làm đó."
Giọng Bùi Nguyên Tuân lạnh nhạt nói: "Đa tạ."
Cơm cháo trong hộp thức ăn, phần lớn là do Hồ nương tử nấu theo khẩu vị của Khương Nguyên, con cá vược kho thì làm hơi mặn. Bùi Nguyên Tuân ăn rất nhanh, không kén chọn thức ăn, lúc ăn hắn không nói một lời, tuân thủ quy tắc "ăn không nói, ngủ không nói" được rèn giũa từ nhỏ.
Đợi hắn im lặng dùng bữa xong, Khương Nguyên thu dọn bát đũa vào hộp thức ăn, định mang về rửa.
Bùi Nguyên Tuân lại nói: "Không cần, cảm ơn nàng đã mang cơm tới, việc rửa bát cứ để ta tự làm."
Khương Nguyên nhất thời có chút ngạc nhiên sững sờ, một lát sau, nàng gật đầu: "Được."
Ở phủ Tướng quân, y thực hàng ngày của hắn đều có người chuẩn bị sẵn, hắn vốn đã quen được hầu hạ. Căn nhà mới thuê này, ngoài Đông Viễn ra, không có gia nhân nào khác, việc nhỏ như rửa bát, hắn không bảo Đông Viễn làm mà lại tự mình động tay.
Không lâu sau, Bùi Nguyên Tuân đi rồi lại quay về, hắn đặt bát đũa đã rửa sạch vào hộp thức ăn nói: "Trong sân không có đèn, đường tối lắm, ta tiễn nàng ra ngoài."
Nói xong, hắn liền xách hộp thức ăn đi trước.
Khương Nguyên mím môi, tâm trạng phức tạp đi theo sau.
Từ chính phòng ra đến cửa sân chỉ có vài trượng, Bùi Nguyên Tuân đi chậm lại, liếc nhìn nàng mấy cái, trầm giọng nói: "Ta tạm ở đây, không có ý gì khác, nàng không cần nghĩ nhiều."
Khương Nguyên ngẩn ra, nói: "Ồ."
Một lát sau, Bùi Nguyên Tuân lại nói: "Những lời nàng nói hôm đó, ta đã suy nghĩ kỹ rồi, là ta không đúng, ta quá tự cho mình là đúng, không cân nhắc đến ý muốn của mẫu nữ các nàng."
Hắn vốn ít lời, lại đầy uy quyền, lời nói ra hiếm khi có chỗ cho người khác thương lượng, lúc này lại thật sự đang nghiêm túc tự kiểm điểm, Khương Nguyên sững sờ một lúc lâu.
Đến khi hoàn hồn lại, nàng mím môi, khẽ nói: "Vậy nên, sau này chúng ta mỗi người một cuộc sống, không làm phiền nhau, Tướng quân sẽ không nhắc lại chuyện đón ta và Ninh Ninh về phủ nữa?"
Bùi Nguyên Tuân ánh mắt trầm tĩnh nhìn nàng nói: "Lần trước là do ta nhất thời xúc động mới nói ra những lời như vậy, nàng yên tâm, ta sẽ không ép buộc mẫu nữ các nàng làm bất cứ chuyện gì. Nàng cứ coi ta như một người hàng xóm bình thường, hoặc là một người biểu ca họ hàng xa, không cần xem ta như hồng thủy mãnh thú, cũng đừng cự tuyệt ta ngàn dặm, ta không quen thuộc nơi này, lại phải tra án, nên mới nghĩ đến việc ở tại hẻm Quế Hoa."
Khương Nguyên suy tư mím môi, không lên tiếng.
Bùi Nguyên Tuân dừng một chút, lại nhanh chóng nói: "Đương nhiên, ta ở đây cũng có tư tâm của mình. Ta nghĩ, ở gần mẫu nữ các nàng hơn, ta cũng có thể thường xuyên gặp Ninh Ninh, sau này khi về lại Kinh đô, có lẽ ta sẽ không có nhiều cơ hội gặp con bé nữa, cho nên..."
Thì ra suy nghĩ của hắn là như vậy, Khương Nguyên do dự một lát rồi gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Bùi Nguyên Tuân cúi mắt nhìn nàng, nói: "Ta không quen thuộc nơi này, có một số việc, e là còn phải nhờ nàng giúp đỡ."
Khương Nguyên vẻ mặt phức tạp nhìn hắn, hồi lâu sau mới nói: "Được."
Đi đến cửa sân, hắn dừng bước, hỏi: "Nàng có biết ở đây chỗ nào bán chăn nệm không?"
Hành lý họ mang theo lúc đến chỉ có quần áo thư sách, ở khách đ**m thì không cần lo những việc vặt này, bây giờ ở trong sân nhà mới thuê, những thứ như màn giường chăn nệm đều chưa sắm sửa.
Tuy nhiên, giờ này, các cửa hàng trên phố lớn đa phần đã đóng cửa, không mua được chăn nệm.
Khương Nguyên âm thầm suy nghĩ một lát.
Thanh Viễn sau Trung thu, buổi tối đã có hơi lạnh, nếu hắn và Đông Viễn đều không có chăn nệm, có thể sẽ bị nhiễm phong hàn.
Dựa trên tinh thần trách nhiệm của một y giả nhân tâm, Khương Nguyên nói: "Trong sân của ta vẫn còn mấy bộ chăn nệm thừa, để ta mang qua cho các người dùng."
Bùi Nguyên Tuân gật đầu, khách sáo nói: "Lại phải phiền nàng rồi."
Trở về nhà, Khương Nguyên từ trong tủ lấy ra hai bộ chăn gấm và nệm dày hơn, Đông Viễn nhanh chóng ôm về.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, đến ngày hôm sau, lúc Khương Nguyên đi y quán, phát hiện cửa nhà sát vách đã mở.
Đông Viễn dắt hai con ngựa ra, Bùi Nguyên Tuân thì chắp tay sau lưng đứng bên cạnh chờ, xem ra họ định cưỡi ngựa đi đâu đó.
Thấy Khương Nguyên đến gần, sắc mặt Bùi Nguyên Tuân không có gì thay đổi, chỉ nhàn nhạt chào nàng một tiếng hỏi: "Ninh Ninh dậy chưa?"
Khương Nguyên nói: "Tối qua con bé chơi khuya quá, bây giờ vẫn còn đang ngủ, phải một lát nữa mới dậy."
Nghĩ đến dáng vẻ ngủ nướng đáng yêu của cô bé, Bùi Nguyên Tuân bất giác cong khóe môi, hắn trầm giọng nói: "Nếu đã vậy, đợi khi nào có thời gian, ta sẽ qua thăm con bé sau."
Nghe hắn nói vậy, Khương Nguyên có chút rối rắm.
Tuy nàng không cản hắn gặp Ninh Ninh, nhưng không thể để hắn muốn đến thì đến, muốn đi thì đi mỗi ngày được, vẫn nên hẹn một ngày gặp mặt thì tốt hơn.
Bùi Nguyên Tuân nhìn sắc mặt thay đổi của nàng, hỏi: "Nàng đang nghĩ gì vậy?"
Khương Nguyên định thần lại, khẽ nói: "Tướng quân, cứ mỗi năm ngày, ngài có thể đến nhà ta một lần."
Lời nàng nói tuy nhẹ nhàng nhưng không có chỗ cho việc thương lượng, nếu không đồng ý, hắn sẽ không được gặp Ninh Ninh.
Bùi Nguyên Tuân im lặng.
Ngay lúc Khương Nguyên đang nghi ngờ hắn sẽ không đồng ý, hắn đã trầm giọng lên tiếng: "Được."
Hắn đồng ý khá dứt khoát, Khương Nguyên khẽ thở phào nhẹ nhõm, nàng phải đến y quán, nên không định nói thêm gì với hắn nữa.
Tuy nhiên, chưa đợi nàng rời đi, Bùi Nguyên Tuân lại nói: "Ta và Đông Viễn phải đến Cam Châu một chuyến để tra án, ba ngày sau mới về được, mấy ngày ta không có ở đây, nếu có ai đến tìm ta, nàng cứ đuổi đi là được."
Nói xong, hắn liền vén áo bào, lật mình lên ngựa.
Trong hẻm vang lên tiếng vó ngựa lộc cộc.
Chẳng mấy chốc, hắn vung roi thúc ngựa rời đi, bóng lưng dần khuất xa.
Khương Nguyên nhanh chóng thu lại tầm mắt, xách hòm thuốc, đi về phía y quán.