Khi Khương Nguyên trở về hẻm Quế Hoa, Hồ nương tử đã chiên xong thịt viên giòn, đang bế Ninh Ninh đứng ở cửa nhà ngóng trông.
Lúc thấy Khương Nguyên chỉ xách theo một gói kẹo mạch nha mà không thấy bóng dáng con ngựa giấy đâu, Hồ nương tử có chút thất vọng nói: "Khương đại phu, sao lại không mua được ngựa giấy vậy? Không có ngựa giấy, chúng ta làm sao tiễn Táo Vương Gia lên trời được."
Khương Nguyên mỉm cười hiền hòa, đảm bảo với bà: "Bà yên tâm, ta nhất định sẽ làm ra hai con ngựa giấy khác biệt. Hai con ngựa này chắc chắn sẽ oai phong lẫm liệt, để Táo Vương Gia cưỡi vừa nhanh vừa tốt, giúp Táo Vương Gia nhà chúng ta lên tới thiên đình đầu tiên."
Nàng vừa nói vậy, Hồ nương tử không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Khương Nguyên tay nghề khéo léo, làm theo lời của người làm trong tiệm hàng mã, quả nhiên làm ra hai con ngựa cao to tuấn mã. Hồ nương tử vừa nhìn vừa than: "Sao cô nương lại có thể làm khéo đến thế? Ta thấy tiệm hàng mã kia còn không làm đẹp bằng cô nương. Chân ngựa này cao biết bao, mặt ngựa lại vừa dài vừa đẹp, nhìn không giống ngựa thường, mà giống như loại tuấn mã nhật hành thiên lý* vậy!"
Nhật hành thiên lý*: Ngày đi vạn dặm
Làm xong ngựa giấy, dùng xong thịt viên giòn, một cái Tết mới lại vội vàng đến rồi thoáng chốc trôi qua.
Qua năm mới, Khương Nguyên nhận được một lá thư từ Hưng Châu gửi đến.
Lá thư này rất kỳ lạ, chỉ có vài câu ngắn ngủi, lời lẽ toát ra vẻ kiêu ngạo, nói rằng Đàm y quan ở Hưng Châu muốn thu nhận y đồ, nghe nói huyện Thanh Viễn có một nữ đại phu nên ban cho nàng một cơ hội ghi danh học tập. Cuối thư có đính kèm tên một quyển y thư là 《Nữ Khoa Bệnh Luận》.
Khương Nguyên không vội trả lời thư.
Quyển sách được nhắc đến trong thư nàng đã có một bộ, là do vị Lưu đại phu tặng khi nàng tham gia y hội, chỉ là nàng chưa có thời gian đọc.
Nàng đọc liền mấy đêm, xem kỹ lưỡng từng loại bệnh, nguyên nhân và phương pháp chẩn đoán các bệnh nữ khoa được trình bày trong sách, trong lòng vô cùng kính phục.
Vị Đàm y quan này tinh thông các bệnh nữ khoa, là một bậc danh y đương thời, thực sự không ai có thể sánh bằng. Sau đó, khi đọc y luận của bà, Khương Nguyên đột nhiên có cảm giác như được khai sáng.
Nàng chợt hiểu ra, y thuật sâu rộng như biển cả, và nàng nên chuyên tâm vào một lĩnh vực, nghiên cứu sâu hơn thì mới có thể tiến xa hơn nữa.
Nghĩ thông suốt điều này, Khương Nguyên sắp xếp cho Lưu Hành quản lý các công việc ở Bảo Hòa Đường, rồi mang theo Hồ nương tử và Ninh Ninh, lên đường đến Hưng Châu vào đúng mùa hoa đào chớm nở.
Hạnh Lâm Y Thự ở Hưng Châu, cách Cam Châu cả ngàn dặm, nhưng lại chỉ cách Kinh đô vài trăm dặm đường.
Đi đi dừng dừng hơn mười ngày, họ đã đến Hưng Châu vào lúc hoa đào nở rộ.
Hưng Châu quanh năm ấm áp như mùa xuân, trong vùng có nhiều núi non kỳ vĩ, dân phong thuần phác. Tuy nhiên, ngoài Hạnh Lâm Y Thự nổi tiếng, nơi đây thỉnh thoảng vẫn xảy ra giặc cướp.
Nhưng những toán cướp đó chỉ hoạt động ở vùng núi biên giới Hưng Châu, còn trong thành Hưng Châu thì vô cùng phồn hoa phú quý.
Hạnh Lâm Y Thự tọa lạc tại phường Bảo Ninh trong thành Hưng Châu, cách phủ nha Hưng Châu chưa đầy một dặm, gần đó còn có các dãy phố buôn bán sầm uất.
Tuy nằm ở nơi sầm uất, giá đất đắt đỏ, nhưng diện tích của Hạnh Lâm Y Thự lại vô cùng rộng lớn.
Nó được chia thành hai khu vực chính là đông và tây. Phía tây là y đường của y thự, có một cửa lớn phía tây mở ra, bá tánh đến khám bệnh hỏi thăm đều đi vào từ phía này.
Còn phía đông là quán học của y thự, lại là một khung cảnh khác. Ngoài cửa lớn phía đông đủ rộng cho hai cỗ xe ngựa đi song song, diện tích của quán học cũng rất khoáng đạt, nhà cửa san sát mà tinh tế, đường đi quanh co u tĩnh, ồn ào mà vẫn giữ được sự yên tĩnh. Đây là nơi các đại phu của y thự ngồi luận bàn y thuật và dạy dỗ các y đồ trẻ tuổi.
Khương Nguyên đi vào từ cửa đông, cầm lá thư tự giới thiệu.
Tiếp đón nàng là một nam tử trung niên có bộ râu chữ bát. Ông ta xem kỹ lá thư, cười vuốt râu nói: "Ra là đến đầu quân cho Đàm đại phu, vậy thì cứ ghi danh trước, đợi cô nương gặp Đàm đại phu rồi hãy nói chuyện khác."
Khương Nguyên lên tiếng cảm tạ.
Nam tử râu chữ bát nhìn nàng, lại hỏi: "Cô nương đến một mình, hay có mang theo tùy tùng?"
Khương Nguyên thành thật trả lời: "Ta là một quả phụ, có một đứa con, giờ đã một tuổi rưỡi, và một vú nuôi chăm sóc nó."
Người nam tử nghe vậy thoáng chút kinh ngạc.
Nữ tử học y ở Hạnh Lâm Y Thự vốn đã ít lại càng ít, người đã thành thân sinh con rồi còn đến học thì tuyệt đối không có, mà một quả phụ mang con đến học thì chỉ có mình nàng, có thể nói, nàng là người đặc biệt nhất trong y thự này.
Người râu chữ bát trầm ngâm một lát rồi nói: "Hạnh Lâm Y Thự cung cấp chỗ ở miễn phí cho học tử, nhưng cô nương mang theo vú nuôi và con nhỏ, ở đây e là bất tiện, hay là tạm thời ra ngoài thuê một căn nhà đi."
Khương Nguyên gật đầu.
Tuy nhiên, nàng có chút lo lắng giá thuê nhà ở đây quá đắt. Dù sao Hưng Châu cũng là một châu thành phồn hoa, giá nhà và vật giá hẳn là đắt hơn huyện Thanh Viễn rất nhiều. Lúc đến nàng có mang theo hơn trăm lạng ngân phiếu, không biết có đủ tiêu không, nếu không đủ thì nàng phải tiết kiệm một chút.
Chưa đợi nàng mở lời, nam tử kia đã cầm bút viết một nét, hào phóng nói: "Cô nương đến đây học y thuật, ngoài tám lạng bạc nguyệt ngân mỗi tháng, còn được trợ cấp thêm một lạng bạc tiền thuê nhà mỗi tháng. Sau này khi bắt đầu ngồi khám bệnh, tiền khám sẽ được tính riêng."
Ngân lượng của Hạnh Lâm Y Thự đều do y đường bên trong chu cấp, kinh phí dồi dào, đối đãi với các đại phu trẻ đến học tập vô cùng hào phóng. Khương Nguyên thầm cảm thán sự chu đáo và rộng rãi của y thự, trịnh trọng cảm tạ đối phương.
Khương Nguyên định thuê nhà, bèn đi khảo sát một vòng ở hẻm Thanh Ngư và hẻm Minh Phúc gần Hạnh Lâm Y Thự.
Hẻm Thanh Ngư có tổng cộng sáu hộ gia đình, ngoài hai hộ vốn là dân Hưng Châu, nhà cửa bỏ trống không ở, mấy hộ còn lại có phu tử dạy học, có đại phu của y thự. Họ tính tình ôn hòa, hiểu biết lễ nghĩa, đều là những người dễ giao tiếp. Con cái của họ cũng ngoan ngoãn lễ phép, dễ gần. Nơi đây rất có lợi cho sự trưởng thành của Ninh Ninh, chỉ là căn nhà cho thuê có hơi nhỏ, đồ đạc bên trong cũng nửa cũ nửa mới.
Còn hẻm Minh Phúc ngay sát hẻm Thanh Ngư có một tòa nhà lớn của gia đình quyền quý, nghe nói hộ này chỉ vài năm mới về tế tổ một lần, phần lớn thời gian chỉ có tiểu tư và ma ma trông coi nhà cửa. Gần tòa nhà lớn có mấy căn nhà nhỏ cho thuê, nói là nhà nhỏ nhưng cũng lớn hơn nhà ở hẻm Thanh Ngư rất nhiều, đồ đạc đều là đồ mới.
Khương Nguyên nhanh chóng quyết định thuê nhà ở hẻm Thanh Ngư.
Tuy nhiên, căn nhà thuê được quả thật không đủ rộng rãi, tổng cộng chỉ có một gian nhà chính, một gian sương phòng và một nhà bếp nhỏ, diện tích còn nhỏ hơn một nửa so với nhà ở huyện Thanh Viễn. Tiền thuê mỗi tháng là hai lạng tám. Dù Khương Nguyên có nguyệt ngân và tiền trợ cấp, lại có một khoản tiết kiệm, nhưng Ninh Ninh còn nhỏ, đồ dùng thức ăn ở đây đều đắt hơn huyện Thanh Viễn, sau này không biết chừng còn có những khoản phải tiêu đến bạc, nên tiền thuê này đối với nàng cũng không hề rẻ.
Sau khi ba người ổn định xong, Khương Nguyên cuối cùng cũng nhận được lời mời gặp mặt của Đàm y quan.
Khi gặp được vị nữ đại phu tóc đã hoa râm trong y đường, Khương Nguyên càng thêm kinh ngạc, đối phương lại chính là vị bà bà từng lên tiếng chế giễu khi nàng cứu người.
Tuy nhiên, Đàm Như nhìn thấy nàng, đôi đồng tử sâu thẳm hơi co lại, môi mím chặt lạnh lùng nói: "Sao, có ý kiến gì với việc làm trước đây của ta à?"
Khương Nguyên mím môi, khẽ cười không nói gì.
Nàng có thể nhận ra, trước đó vị Đàm y quan này chính là đang ra đề thi cho nàng ngay trên phố. Nói như vậy, trong lúc chính mình còn không hay biết, nàng đã vượt qua khảo nghiệm của sư phụ.
Khương Nguyên nói: "Sư phụ, người có hài lòng về con không?"
Đàm y quan nhướng mày, hừ một tiếng.
Bà còn chưa đồng ý, mà tiểu y đồ này đã vội vàng gọi sư phụ rồi.
Bà lạnh nhạt nói: "Gọi sư phụ rồi, có lễ ra mắt không?"
Đàm y quan trước đây từng nhậm chức ở Thái Y Thự nhiều năm, nay đã gần sáu mươi tuổi, năm ngoái bà cáo lão về quê nghỉ ngơi, được lão hữu ủy thác nên giờ đang dạy y thuật ở Hạnh Lâm Y Thự. Bà đã từng trải qua biết bao sóng gió, vàng bạc châu báu đều không để vào mắt. Lễ ra mắt mà Khương Nguyên chuẩn bị cho bà, tự nhiên không phải những thứ đó.
Nàng cung kính dâng lên y thư do chính mình viết.
Sau khi xem xong y thư của Khương Nguyên, Đàm y quan nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nội dung ghi chép tạp nham lộn xộn, hỗn loạn không thể tả, chỉ có thuốc dùng Mai hoàng phấn, Thanh phế tán và vài chứng bệnh phụ khoa là có chỗ đáng xem."
Bà nói không chút nể tình, lại trúng phóc vào điểm yếu, Khương Nguyên không cảm thấy bị xem thường, ngược lại còn vô cùng đồng tình.
Khi nàng khám bệnh ở Bảo Hòa Đường, ngoài các cô nương phu nhân đến tìm nàng, cũng không thiếu nam nhân già trẻ. Nàng giữ nguyên tắc có bệnh thì chữa, nên các loại bệnh tình đều sẽ trải nghiệm qua, nhưng cũng chính vì vậy mà thiếu đi sự nghiên cứu sâu. Hơn nữa, ngoài y thuật do ngoại tổ phụ và Thôi nhị ca truyền dạy, những thứ còn lại đều do nàng tự mày mò, nền tảng không vững chắc.
Tuy phần lớn các bệnh thông thường đều có thể chẩn đoán, nhưng nếu gặp phải bệnh nan y, nàng cũng đành bó tay.
Khương Nguyên thành khẩn thỉnh giáo Đàm y quan, nói: "Xin sư phụ dạy con, y thuật của con làm thế nào mới có thể tiến thêm một bước?"
Sư phụ đã định ra bài vở cho Khương Nguyên, yêu cầu nàng mỗi ngày sau giờ Ngọ thì đến y đường theo bà ngồi khám bệnh, mỗi tuần có thể nghỉ hai ngày. Ngoài ra, cứ năm ngày một lần, phải tham gia buổi nghiên cứu y thuật của y quán.
Ngày đầu tiên đến, Khương Nguyên vừa hay gặp đúng buổi nghiên cứu y thuật lần này.
Nàng vừa bước vào phòng nghiên cứu thì mới phát hiện, số lượng đại phu tham gia không hề ít, tổng cộng có hai mươi người, trong số đó chỉ có hai nữ tử, còn lại đều là nam tử.
Những người này đều đã có sư phụ của riêng mình và đều có sở trường riêng. Đa số họ là những đại phu trẻ đã có kinh nghiệm hành y, trải qua nhiều vòng tuyển chọn mới có thể bái nhập môn hạ của các đại phu Hạnh Lâm Y Thự, ai nấy đều là những người xuất chúng, tài năng phi phàm.
Đương nhiên, tương lai của những đại phu trẻ này cũng rất tốt. Sau khi học xong ở Hạnh Lâm Y Thự, họ thường sẽ đi làm phủ y* cho các phủ nha. Phủ y tuy không cao bằng chức quan y quan trong Thái y viện, nhưng cũng có phẩm cấp chính thức, hơn nữa khi y thuật tinh thông, danh tiếng tăng cao, chỉ riêng tiền khám bệnh đã là một khoản thu nhập không nhỏ.
Phủ y*: Người chữa bệnh trong phủ quan, phủ quý tộc
Những lời này, là do một cô nương khác tên Nghiêm Ngọc lí nhí nói cho Khương Nguyên biết khi nàng đang yên lặng ngồi bên án thư.
Nghiêm Ngọc chỉ mới mười sáu tuổi, có một đôi mắt hạnh tròn xoe, khi cười hai bên má có hai lúm đồng tiền nho nhỏ. Nàng ta không giống những người khác, nhà nàng ta là phú thương kinh doanh dược liệu. Nàng đến đây là do Nghiêm gia đã quyên góp một khoản tiền lớn cho Hạnh Lâm Y Thự nên được phá lệ nhận vào. Nghiêm Ngọc đến đây học cũng không phải vì học y, mà là để học cách nhận biết dược liệu, sau này giúp đỡ gia tộc kinh doanh.
Nàng ta vô cùng nhiệt tình. Trước đây trong buổi nghiên cứu này chỉ có mình nàng ta là nữ tử, những nam nhân kia ai nấy đều là mọt sách, khiến nàng ta bức bối vô cùng.
Gặp Khương Nguyên, nàng ta đã chủ động xem nàng như tri kỷ, còn dời án thư của mình đến bên cạnh Khương Nguyên, ngồi sát vào nàng.
Nghiêm Ngọc cứ líu ríu không ngừng, Khương Nguyên phần lớn đều chăm chú lắng nghe. Nàng không hiểu rõ nơi này, thỉnh thoảng có câu hỏi thì ngắt lời nàng ta, thỉnh giáo vài câu.
Nhân lúc vị lão đại phu dạy học chưa đến, Nghiêm Ngọc tuôn một tràng những gì mình biết, cuối cùng, nàng ta chớp chớp mắt nhìn quanh một vòng, sau khi nhìn những đồng môn tướng mạo bình thường thì buồn bã thở dài, nhưng một lúc sau, không biết vì sao lại vui vẻ trở lại, thần bí ghé sát tai nói nhỏ: "Khương đại phu, nghe nói đến Tết Trùng Dương, chỗ chúng ta sẽ có thái y đến giám sát dạy học, không biết có phải là Quý đại phu không. Nếu là ngài ấy thì tốt quá, ngài ấy xuất thân từ gia tộc y dược thế gia, là bằng hữu của vị hôn phu nhà ta, y thuật lợi hại lắm đó. Nếu ngài ấy thật sự đến, lúc đó ta sẽ giới thiệu cho tỷ làm quen."
Bây giờ mới là tháng ba đầu xuân, đến Tết Trùng Dương còn sớm, Khương Nguyên nhẹ nhàng gật đầu phụ họa: "Có may mắn được làm quen với danh y, vậy thì tốt quá."
Buổi thảo luận và giảng dạy này rất khác biệt, chỉ sau khi vị lão đại phu râu tóc bạc trắng giảng xong một tiết 《Thương Hàn Luận》, thì đến lượt các vị đại phu tự do ngôn luận, bày tỏ ý kiến của mình.
Khương Nguyên mới đến đây, còn nhiều điều chưa quen, nàng phần lớn là nghe các đại phu kia thao thao bất tuyệt. Nghiêm Ngọc cũng bước lên bục giảng, phân tích một lượt về tình hình dược liệu ở thành Hưng Châu. Trông nàng ta líu ríu vậy thôi, nhưng khi phân tích vấn đề thì tư duy rất chặt chẽ, mạch lạc, khiến Khương Nguyên không khỏi thán phục.
Đến buổi chiều, các học tử không cần ở lại học viện, mà tự đi theo sư phụ của mình đến Hạnh Lâm Y Đường để ngồi khám bệnh.
Nghiêm Ngọc không có sư phụ, cũng không cần đến học viện, liền thu dọn y thư trên án, cáo biệt Khương Nguyên rồi lên xe ngựa của phủ mình trở về nhà.
Khương Nguyên dùng bữa trưa ở y thự, sau đó đến chỗ ở của sư phụ để thăm hỏi.
Lần đầu tiên nàng gặp sư phụ là ở y đường nơi bà ngồi khám, còn nơi ở của sư phụ trong y thự, nàng vẫn chưa từng đến.
Nhà của Đàm y quan nằm ở góc đông bắc yên tĩnh nhất của Hạnh Lâm Y Thự, ẩn sau một rặng trúc. Viện này không lớn, bên ngoài là một cánh cổng sân bằng hàng rào tre, trên có đề chữ "Thanh Hòa Uyển". Khi Khương Nguyên đẩy cánh cổng rào tre ra, liền thấy một gian chính phòng nằm ngang trước mắt, hai bên trái phải là hai gian sương phòng không lớn.
Trên bậc thềm cửa sân có một vị lão nhân trung niên đang ngồi phơi nắng, là người đã theo hầu Đàm y quan nhiều năm. Bà thấy Khương Nguyên đi vào, liền cười phủi áo đứng dậy, nói: "Cô nương chính là y đồ của Đàm đại phu? Bà ấy đang đợi cô trong chính phòng đó."
Khương Nguyên có chút bất ngờ.
Nàng vốn tưởng chính phòng này là nơi sư phụ ở, không ngờ cả một căn phòng lớn như vậy lại là thư phòng của bà. Vừa bước qua ngưỡng cửa, đập vào mắt là một hàng giá sách dài, trên đó bày đầy các loại y thư cổ tịch, ước chừng cũng không dưới vài nghìn cuốn.
Mà Đàm y quan đang ngồi ngay ngắn bên chiếc bàn dài có đầu cong vênh ở gần cửa sổ, cúi đầu viết lia lịa, không biết đang viết gì.
Khương Nguyên cất tiếng: "Sư phụ."
Đàm y quan nhìn nàng một cái, đưa tay chỉ về hàng giá sách bên trái, lạnh nhạt nói: "Quyển 《Phụ Khoa Kim Phương》 ở trên cùng kia, mang về nhà, đọc kỹ vài lần, ba ngày sau, nói lại cho ta biết những gì học được."
Đây là sư phụ muốn kiểm tra học thức và thái độ của nàng, Khương Nguyên gật đầu, theo hướng sư phụ chỉ, rút ra quyển 《Phụ Khoa Kim Phương》.
Tuy nhiên, khi nàng lật sách ra xem lướt qua, thì kinh ngạc phát hiện, y thư này lại do chính sư phụ viết, và quyển sách này dường như chỉ là phần đầu, còn phần sau chưa viết xong.
Vậy thì, quyển y thư mà sư phụ đang viết lia lịa kia, hẳn là phần sau của bộ sách này.
Nhưng, chưa đợi Khương Nguyên tò mò hỏi, Đàm y quan đã đặt bút đứng dậy, nói: "Đi, theo ta đến y đường."
Khương Nguyên ở y đường cả buổi chiều.
Trong thời gian đó, có tổng cộng sáu nữ bệnh nhân đến phòng khám của Đàm y quan, trừ một người là tái khám vì đau vú trái trước đó, năm người còn lại đều là bệnh nhân mới. Trong đó có hai người bị cảm lạnh nặng, một người ho lâu ngày không có sức, mắc chứng hư nhiệt ở phổi. Họ không muốn để đại phu nam xem bệnh, nên mới mời nữ đại phu duy nhất trong y đường là Đàm y quan. Hai người cuối cùng đều mắc bệnh nữ khoa, một người cung hàn thể yếu, nhiều năm không có con, người kia thì mắc chứng huyết băng.
Đàm y quan trước tiên chẩn bệnh bằng tay cho người phụ nữ tái khám, sau đó để Khương Nguyên ghi lại y án. Người phụ nữ này uống Tiêu Kết Tán hơn một tháng, triệu chứng đau vú trái đã hoàn toàn biến mất, chỉ cần uống thêm Tán Uất Hoàn, giữ tâm trạng tốt là có thể đảm bảo không tái phát. Ba người không mắc bệnh phụ khoa, trong đó bệnh nhân bị hư nhiệt ở phổi quá nặng, sau khi Đàm y quan cân nhắc kê đơn thuốc, đã mời Lưu y quan bên cạnh chuyên về chứng bệnh này đến thương thảo. Cuối cùng, hai bệnh nhân bị bệnh nữ khoa, bà gần như không do dự mà kê đơn, dặn họ uống theo liệu trình.
Khương Nguyên vừa ghi y án, vừa quan sát cách sư phụ khám bệnh.
Thực ra, những bệnh này nàng cũng có thể chẩn trị, và đơn thuốc nàng kê cũng không khác nhiều so với của Đàm y quan. Khám xong cho mấy bệnh nhân, cũng đã gần đến giờ Dậu.
Lúc chạng vạng, trước khi rời y đường, Đàm y quan nói với Khương Nguyên: "Ngày mai, giờ Mùi một khắc, đến y đường, có một ca bệnh quan trọng cần xem."
Khương Nguyên vâng dạ.
Ngày hôm sau, nàng đến sớm hơn sư phụ yêu cầu một khắc.
Không lâu sau khi Đàm y quan đến, một phụ nhân tự xưng là đau bụng đến tái khám.
Đàm y quan chuẩn bị sẵn đá biêm, ngân châm, ngân đao, nhíp và chỉ tang bì các loại dụng cụ, rồi dặn Khương Nguyên nấu ma phí thang.
Sau khi phụ nhân uống ma phí thang, nằm trên giường, mất hết tri giác, Đàm y quan nhìn Khương Nguyên một cái, nghiêm túc nói: "Trong bụng bà ấy có một khối u, cần phải mổ bụng lấy ra. Ta đã lớn tuổi, mắt cũng hơi mờ rồi, chữa cho bà ấy lần này xong, sau này khó mà dùng đến ngân châm được nữa. Con hãy ghi nhớ từng bước một, nghiền ngẫm thật kỹ, sau này gặp phải chứng bệnh tương tự, ta chỉ có thể đứng bên cạnh giám sát, còn con sẽ là người cầm đao dùng kim."
Khương Nguyên vô cùng chấn động.
Trước đây khi khám bệnh, nàng phần lớn dùng phương pháp bắt mạch, đôi khi sẽ dùng đến ngân châm cứu, nhưng cũng chỉ có vậy. Nếu gặp phải trường hợp có u nang khối u khó chữa tận gốc, chỉ có thể dặn bệnh nhân uống thuốc thang lâu dài để dưỡng thân. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, lại còn có phương pháp chữa trị tuyệt diệu như mổ bụng.
Chỉ là, phương pháp chữa trị này vô cùng cao siêu tinh diệu, thực sự khó nắm bắt, cần phải chuyên tâm nghiên cứu tinh thông mới được. Mà Đàm y quan, sở dĩ y thuật cao siêu, chính là cao minh ở điểm này.
Khương Nguyên nhìn sư phụ, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ và tán thưởng.
Thời gian trôi nhanh như thoi đưa, thoáng chốc đã gần đến tháng chín, sắp đến Tết Trùng Dương.
Trước Trùng Dương, trong phủ Tướng quân, cả nhà trên dưới bắt đầu bận rộn.
Hưng Châu có mộ tổ của nhà họ Bùi, đến Trùng Dương phải về quê tế tổ.
Những lần tế tổ trước, Ân lão phu nhân không cần đi, phần lớn là để Bùi Nguyên Tuân hoặc Bùi Nguyên Tuấn đi thay. Nhưng lần này, Ân lão phu nhân định sẽ đích thân đi một chuyến, không chỉ vậy, bà còn cho người đến Dung phủ nhắn, muốn Bùi Nguyên Oánh đi cùng bà.
Ngay lúc các nha hoàn trong Như Ý Đường đang thu dọn y phục thường mặc của Lão phu nhân, Nhị gia Bùi Nguyên Tuấn phe phẩy chiếc quạt xếp đi vào. Thấy mẫu thân đang uống canh sâm dưỡng thân, hắn cười nói: "Nương, lần này đi Hưng Châu, con sẽ không đi cùng người đâu. Gần đây con bận việc công, không dứt ra được, để Kim Châu đưa Thiếu Lăng, Thiếu Húc đi cùng người."
Lão phu nhân nghe vậy, có chút không vui, chau mày nói: "Đại ca của con bận việc công, con cũng bận việc công, lẽ nào ta lại dắt díu một nhà toàn nữ quyến đi tế tổ?"
Bùi Nguyên Tuấn "soạt" một tiếng gấp quạt lại, ân cần đấm vai cho lão phu nhân, nói: "Nương, có đại ca ở đó, chuyện tế tổ đâu cần đến con? Con đi nói với đại ca, nhờ huynh ấy nghỉ phép, để huynh ấy đi cùng người."
Được nhi tử đấm lưng bóp vai, Ân lão phu nhân rất hưởng thụ, bà suy nghĩ một lúc, rồi nhắc nhở: "Vậy thì để đại ca con đi, con ở lại phủ. Nhưng mà, con đừng có nhân lúc chúng ta không có nhà mà lại nuôi ngoại thất tiểu thiếp gì ở bên ngoài. Thê tử của con bụng dạ hẹp hòi, chuyên để ý con đấy, lúc về lại không tránh khỏi một trận ầm ĩ."
Bùi Nguyên Tuấn cười đảm bảo: "Nương, người yên tâm đi, con không làm vậy đâu. Thật sự là vì bận việc công, còn có mấy người bằng hữu từ xa đến không thể không gặp, là chuyện bất đắc dĩ thôi."
Hưng Châu chỉ cách kinh đô vài trăm dặm, thuyền của nhà họ Bùi giương buồm khởi hành, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi đã đến Hưng Châu.
Xuống thuyền đổi xe, đoàn người nhà họ Bùi vào ở trong tổ trạch ở hẻm Minh Phúc.
Sau khi ổn định, theo nghi thức tế tổ, Bùi Nguyên Tuân với tư cách là đích trưởng tử của nhà họ Bùi, dẫn người đến mộ tổ ở ngoại thành để dâng hương tế bái.
Tế bái xong, Ân lão phu nhân không vội về Kinh đô.
Nơi Hưng Châu này khí hậu thích hợp, không nóng không lạnh, rất hợp để dưỡng thân. Hơn nữa, bà đưa Bùi Nguyên Oánh đến đây, còn có một việc quan trọng.
Buổi tối, Ân lão phu nhân gọi trưởng tử đến phòng nói chuyện.
Bùi Nguyên Tuân vào trong sảnh, trước tiên vấn an.
Ân lão phu nhân nhìn gương mặt gầy gò của nhi tử, không khỏi nhíu mày nói: "Có phải đồ ăn ở đây không hợp khẩu vị không, sao trông lại càng gầy đi thế?"
Bùi Nguyên Tuân trầm giọng nói: "Không có, con ăn uống vẫn tốt, nương không cần lo lắng."
Trưởng tử nói vậy, Ân lão phu nhân mới yên tâm. Bà suy nghĩ một lát, vẻ mặt sầu não nói: "Lần này ta đưa muội muội con đến đây, không phải để nó du sơn ngoạn thủy. Nó đã gả đến Dung phủ năm năm rồi, mà đến giờ vẫn chưa có con nối dõi. Nữ tế không vội, ta cũng sốt ruột lắm rồi. Sau này nó là chủ mẫu chính thức của Hầu phủ, không sinh được đích tử thì sao được? Chỉ là, thần phật ta đều cầu cả rồi, mà đến giờ vẫn chưa linh nghiệm, ta đành phải đến đây cầu một người."
Bùi Nguyên Tuân hơi nhíu mày, hỏi: "Nương muốn cầu ai?"
Ân lão phu nhân bĩu môi, thở dài: "Thái Y Thự có một vị Đàm y quan, y thuật không tệ, chỉ là tính tình lạnh lùng kiêu ngạo. Khi còn ở Kinh đô, các phu nhân nhà quyền quý mời bà ta xem bệnh, đều phải cẩn thận tươi cười nói chuyện, một câu không hợp ý là bà ta liền lạnh mặt bỏ đi. Trước đây ta cũng từng tìm bà ta xem bệnh, lúc đó còn trẻ, có lời qua tiếng lại vài câu, sau đó, bà ta không bao giờ bước chân đến Bùi phủ chúng ta nữa. Kinh đô danh y không thiếu, bà ta không đến, ta cũng lười tìm, chỉ là, bệnh của muội muội con, e là phải tìm bà ta xem mới được."
Chỉ là, bà ra mặt thì vị Đàm y quan kia chưa chắc đã vui vẻ đón tiếp, nhưng trưởng tử là Phụ quốc Đại tướng quân, địa vị cao quý, được Quan gia tin tưởng, chỉ cần bà ta biết điều, hẳn sẽ không dám không đến.
Những chuyện cũ này, Bùi Nguyên Tuân không hề hay biết. Đàm y quan hắn có nghe qua, chỉ là chưa từng gặp mặt. Nghe mẫu thân nói xong, hắn im lặng một lát rồi nói: "Theo lời mẹ nói, lẽ nào Đàm y quan hiện đang ở Hưng Châu?"
Ân lão phu nhân nói: "Đúng vậy, bà ta hiện đang ở Hạnh Lâm Y Thự. Nương tìm con là muốn con ra mặt mời bà ta đến, xem bệnh cho muội muội con."
Chuyện này hẳn là không khó, Bùi Nguyên Tuân suy nghĩ một lát, trầm giọng nói: "Nương yên tâm, con sẽ sớm đến y thự một chuyến."