Chỉ Là Tiểu Thiếp - Nguyệt Minh Châu

Chương 36

 
Thư phòng, một ngọn đèn leo lét.

Từ lúc hoàng hôn buông xuống đến khi đêm đã về khuya, Bùi Nguyên Tuân cứng đờ như một tảng đá lạnh, không hề nhúc nhích, vẻ mặt lạnh lùng u ám và thất bại chưa từng có.

Hắn lại nghĩ đến câu nói đó của Khương Nguyên.

Nàng đẫm lệ lưng tròng hỏi, vì sao không thể buông tha cho nàng?

Mỗi lần nhớ lại, tim hắn như bị dao cắt.

Tất cả những gì hắn làm, đều là vì nàng và Ninh Ninh, vì sao nàng không hề thấu hiểu hay cảm kích, ngược lại còn ra sức từ chối?

Có lẽ, là hắn đã sai.

Thân phận, địa vị, phú quý, những thứ hắn có thể cho nàng, nàng đều không cần, là bởi vì, tình nghĩa phu thê, trong lòng nàng đã không còn một chút dấu vết nào.

Có lẽ, kể từ ngày nàng quyết tâm rời khỏi phủ Tướng quân, tất cả mọi thứ, đều đã bị nàng vô tình cắt đứt.

Nàng năm xưa sinh hạ nữ nhi của hắn, thực ra cũng không phải vì còn vương vấn yêu thương hắn, mà chỉ là, tính nàng lương thiện, không nỡ vứt bỏ một sinh mệnh.

Là hắn đã đánh giá thấp sự quyết tuyệt của nàng, cũng đánh giá quá cao vị trí của mình trong lòng nàng.

Hắn bỗng cảm thấy mình thật ngu ngốc.

Hắn vốn không phải người chìm đắm trong tình yêu, đặc biệt xem thường chuyện nhi nữ thường tình, vậy mà lúc này, lại liên tiếp vướng bận vào đó, thậm chí, còn lún sâu không thể thoát ra.

Nếu nàng đã lòng dạ sắt đá, hắn cũng sẽ không để mình tiếp tục lún sâu nữa.

Ngọn đèn leo lét sắp cạn dầu, ánh nến yếu ớt le lói vài lần rồi trong phòng chìm vào một khoảng tăm tối.

Trong đêm đen tĩnh mịch, Bùi Nguyên Tuân chắp tay sau lưng đứng dậy, lồng ngực phập phồng nặng nề mấy hơi, rồi sải bước về phía cửa sổ.

Ngoài cửa sổ, vầng trăng khuyết lạnh lẽo ẩn sau tầng mây, trời đất một màu xám xịt, gió lạnh từng cơn ùa đến, khiến người ta lạnh thấu xương.

Gần cuối tháng mười, huyện Thanh Viễn đã lạnh lắm rồi, nhưng đêm ở Kinh đô, sẽ không u ám và lạnh lẽo đến thế.

Khi trời tờ mờ sáng, Đông Viễn cầm một phong thư, gõ cửa thư phòng.

Một lát sau, trong phòng vang lên giọng nói lạnh lùng khô khốc: "Chuyện gì?"

Đông Viễn do dự một lúc, chủ tử đang đau buồn, trong lòng hắn ta cũng buồn theo, nhưng lúc này có việc khẩn, không thể không bẩm báo.

Hắn đáp: "Chủ tử, là phủ gửi thư gấp, bệnh tim của Lão phu nhân tái phát, đã nằm liệt giường ba ngày, vẫn chưa khá hơn."

Cửa phòng nhanh chóng mở ra, Bùi Nguyên Tuân sải bước ra ngoài.

Mày kiếm của hắn nhíu chặt, xem lướt qua mười hàng trên thư, trầm giọng nói: "Hôm nay về phủ."

Im lặng một lát, yết hầu hắn trượt lên xuống một cách khó khăn, rồi lại khẽ nói với Đông Viễn: "Ta đi từ biệt Ninh Ninh, ngươi thu dọn đồ đạc trước đi."

Nửa nén hương sau, trời đổ mưa, tí tách, rả rích không ngừng.

Trong màn mưa bay xiên, cửa viện nhà họ Khương lại bị gõ vang.

Khương Nguyên mở cửa.

Bùi Nguyên Tuân đứng ngoài cửa.

Hắn không che ô, mưa bụi vương trên tóc và trán, ngay cả hàng mi dài cũng đọng một lớp sương mờ.

Khương Nguyên khẽ cắn môi, nhìn nam nhân mặt lạnh lùng đối diện, nói: "Tướng quân còn có việc gì sao?"

Khi nàng nói, nàng vô thức vịn vào then cửa, là một tư thế phòng bị khi nói chuyện với hắn.

Bùi Nguyên Tuân cúi mắt nhìn nàng chăm chú.

Hành động này, khiến tim hắn nhói đau.

Một lúc sau, hắn khàn giọng mở lời: "Ta sắp về Kinh đô, sau này sẽ không quay lại nữa."

Tay Khương Nguyên đang đặt trên then cửa buông lỏng, nàng thầm thở phào một hơi, khẽ nói: "Tướng quân đến để từ biệt sao?"

Bùi Nguyên Tuân im lặng gật đầu.

Khương Nguyên suy nghĩ một lát, nói: "Vậy... để ta bế Ninh Ninh ra, ngài gặp con bé lần cuối nhé."

Lần cuối, nghe thấy từ này, sắc mặt lạnh lùng của Bùi Nguyên Tuân hơi thay đổi.

Hắn cúi đầu nhìn Khương Nguyên, đau đớn nhắm mắt lại rồi mở ra, giọng nhàn nhạt: "Ta nói với nàng vài câu trước."

Khương Nguyên khẽ gật đầu, nói với hắn: "Tướng quân cứ nói."

Bùi Nguyên Tuân không nói ngay, mà im lặng một lúc lâu, rồi nói: "Nhiều chuyện xảy ra gần đây, là ta đã lừa gạt nàng, nàng đừng hận ta."

Khương Nguyên ngẩng đầu, nhìn hắn không chớp mắt.

Thật ra, tối qua, sau khi hắn rời khỏi tửu lầu, Hầu phu nhân đã tìm nàng nói chuyện rất lâu.

Bà ấy nói, Lý Hầu gia từng cùng Tướng quân ra chiến trường, khi đó Đại Ung giao chiến với nước láng giềng ở biên cương, họ chỉ có vỏn vẹn ba ngàn người, mà đối phương có đến năm vạn binh sĩ, trong tình thế gần như không có cơ hội thắng, hắn đã liên tiếp dùng kỳ mưu, đẩy lui đại quân địch, còn Hầu gia lúc đó bị trọng thương, chính Tướng quân đã không rời không bỏ, từng bước, cõng Hầu gia về doanh trại.

Bà ấy còn nói, Tướng quân là người trung hiếu giữ chữ tín, tận trung với triều đình, tận hiếu với mẫu thân, nói một lời đáng giá ngàn vàng, chưa bao giờ thất hứa, chỉ đối với nàng, mới dùng tâm kế.

Bà ấy lại nói, Tướng quân phải cân nhắc quá nhiều, đắn đo đủ điều, việc có thể lập nàng làm chính thê, đã là không hợp lễ pháp rồi, dù sao, trong triều Đại Ung, ngay cả nhà cao cửa rộng, cũng gần như không có trường hợp hai chính thê cùng tồn tại, chỉ có khi Thẩm lão Hầu gia còn tại thế, từng có hai phòng chính thê, nhưng đó là trường hợp hy hữu, là ngoại lệ do Quan gia tự mình hạ chỉ cho phép, mà Tướng quân đã suy tính rất chu toàn, hắn định nâng cao thân phận của nàng, sau khi đưa mẫu nữ nàng về kinh sẽ cầu xin Quan gia một đạo thánh chỉ, cho phép nàng có vị trí chính thê.

Chỉ là, tất cả những điều này, còn chưa kịp diễn ra suôn sẻ, thì đã bị nàng phát hiện trước, đành phải dừng lại.

Khương Nguyên buồn bã cười, lắc đầu nói: "Ta giả chết rời phủ, cũng từng lừa gạt Tướng quân, chúng ta xem như huề nhau."

Bùi Nguyên Tuân nặng nề thở ra một hơi, nói: "Hai người sống ở đây không dễ dàng, sau này nếu nàng gặp khó khăn gì, cứ viết thư cho ta, Ninh Ninh dù sao cũng nữ nhi của ta, cho dù nàng không muốn theo ta về, ta cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn."

Dừng một chút, hắn lại nhanh chóng nói thêm: "Dĩ nhiên, nếu hai người có thể sống tốt, thì không còn gì tốt hơn."

Khương Nguyên cúi đầu, khẽ nói: "Ngài cứ yên tâm, không cần lo cho ta và Ninh Ninh, ta sẽ chăm sóc Ninh Ninh khôn lớn, sau này núi cao sông dài, khó lòng gặp lại, hy vọng Tướng quân vạn sự thuận lợi, một đời vô lo."

Bùi Nguyên Tuân nhìn nàng, không nói thêm gì nữa.

Khương Nguyên trở vào sân, bế Ninh Ninh ra.

Ninh Ninh vừa ngủ dậy, tay nhỏ dụi đôi mắt ngái ngủ, rúc vào lòng hắn, giọng sữa non nớt gọi: "Cữu cữu."

Giọng trẻ con trong trẻo non nớt, khiến lồng ngực hắn hơi nhói đau.

Bùi Nguyên Tuân đưa bàn tay to lớn ra, vuốt bím tóc nhỏ của cô bé, khẽ nói: "Sau này phải ngoan ngoãn nghe lời nương thân, ăn cơm ngoan, lớn lên khỏe mạnh."

Ninh Ninh hiểu lời hắn, chớp chớp đôi mắt to đen láy, gật đầu thật mạnh một cái, rồi như nhớ ra điều gì, chỉ vào trong sân, nói: "Ngựa."

Ý là muốn biểu cữu chơi ngựa gỗ cùng mình, Bùi Nguyên Tuân im lặng một lúc, nói: "Ta còn có việc, để nương thân chơi với con nhé."

Lời đã nói xong, Khương Nguyên bế Ninh Ninh trở lại.

Nàng không biết nên nói gì thêm, suy nghĩ một lát, nhìn hắn nói: "Chúc Tướng quân thuận buồm xuôi gió, chúng ta không tiễn ngài."

Bùi Nguyên Tuân cúi mắt nhìn mẫu nữ các nàng, giọng khô khốc: "Được."

Dứt lời, hắn quay người rời đi, bóng lưng cao lớn thẳng tắp dần đi xa, nhanh chóng biến mất ở cuối con hẻm.

Khương Nguyên ôm Ninh Ninh đứng ở cửa sân một lúc.

Đến khi nghe tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên, trong buổi sáng mưa bụi mờ mịt, dần biến mất ở phía xa, nàng ôm chặt Ninh Ninh, trở vào trong sân.

Kinh đô, phủ Tướng quân.

Trong Như Ý Đường, Ân lão phu nhân ốm yếu tựa vào mép giường, sắc mặt vẫn còn hơi tái nhợt.

Bùi Nguyên Oánh đã về nương gia, cùng về với nàng ta còn có Thẩm cô nương, nghe nói Lão phu nhân bệnh tim tái phát, Thẩm Hi đặc biệt mang mấy củ sâm núi lâu năm đến thăm.

Ân lão phu nhân đã bệnh hơn mười ngày, lúc này đã khá hơn mấy ngày trước nhiều, chỉ là hễ đứng dậy là dễ bị choáng váng.

Bùi Nguyên Oánh mân mê cây trâm phượng bằng vàng ròng trên búi tóc, nói: "Nương, mấy củ sâm tẩu tẩu mang tới hiếm thấy lắm, là lúc vào cung thỉnh an Hoàng hậu nương nương, nương nương đặc biệt ban cho đó ạ. Nương nương xuất cung bất tiện, không thể đích thân đến thăm nương, mới nhờ tẩu tẩu thay mặt đến thăm."

Còn chưa qua cửa, Bùi Nguyên Oánh đã gọi nàng ta là tẩu tẩu, Thẩm Hi mỉm cười, có chút ngượng ngùng nói: "Nương nương quan tâm sức khỏe của Lão phu nhân, chúng con là tiểu bối cũng rất lo lắng, chỉ là, con vẫn chưa thể ở bên cạnh Lão phu nhân hầu hạ thuốc thang, nghĩ đến mà cảm thấy vô cùng hổ thẹn."

Lời này nghe rất xuôi tai, Ân lão phu nhân vỗ vỗ tay nàng, cười nói: "Tấm lòng hiếu thảo của con ta đều biết cả, đợi sang năm hết kỳ hiếu, con và Nguyên Tuân thành hôn, là có thể ngày ngày hầu hạ trước mắt ta rồi."

Thẩm Hi mím môi cười, không nói gì thêm.

Bùi Nguyên Oánh đột nhiên nhớ ra điều gì, oán trách: "Nương, nói mới nhớ, đại ca không biết bận công vụ gì mà đi, rời Kinh đô mấy tháng rồi, ngay cả sinh thần của tẩu tẩu cũng quên mất, đừng nói là tặng quà sinh thần, ngay cả một lá thư cũng không có."

Thẩm Hi lấy khăn tay che môi, dường như có chút thất vọng nói: "Tướng quân công vụ bận rộn, những chuyện nhỏ nhặt này, Tướng quân không cần nhớ đâu ạ."

Bùi Nguyên Oánh nói: "Tẩu tẩu, tẩu yên tâm, đại ca chắc chắn nhớ sinh thần của tẩu. Muội còn nhớ, trước khi Khương Nguyên kia chưa chết, có lần nàng ta vừa quỳ xong ở Phật đường chưa bao lâu, đại ca chẳng phải vẫn đến phủ chúc mừng sinh thần tẩu đó sao?"

Đang yên đang lành, tự dưng lại nhắc đến người chết, Ân lão phu nhân lườm nữ nhi một cái, chê nàng ta ăn nói không kiêng nể, rước xui xẻo.

Bùi Nguyên Oánh vội sờ mấy cái vào cây trâm phượng trên đầu để xua điềm gở, nói: "Con nói sai rồi, lần sau không nhắc nữa."

Thẩm Hi không nói gì, nhưng lại để ý đến hành động sờ trâm liên tục của nàng ta, không khỏi nói: "Cây trâm này mới lạ, trước đây chưa thấy muội đeo bao giờ?"

Bùi Nguyên Oánh đắc ý cười, rút cây trâm xuống đưa cho nàng ta, nói: "Tẩu tẩu, tẩu xem cây trâm này đẹp thật phải không, chim phượng bằng vàng ròng sống động như thật, còn có một viên đông châu nữa."

Nói rồi, nàng ta đột nhiên như nhớ ra điều gì, lại vội nói: "Tẩu tẩu, muội biết rồi, hôm đó muội mời Lưu gia cô nương đến phủ thưởng hoa, đại ca nhìn thấy cây trâm này, liền bảo muội bỏ tiền mua lại từ tay Lưu cô nương. Huynh ấy nói cây trâm này là của huynh ấy làm mất, không biết sao lại bị người ta bán vào tiệm cầm đồ, bây giờ muội nghĩ thông rồi, tám phần là cây trâm này huynh ấy định tặng tẩu đó."

Bùi Nguyên Oánh lải nhải bên tai, Thẩm Hi như không nghe thấy, nàng ta nhìn kỹ, dưới đáy viên đông châu trên cây trâm, có khắc một chữ Nguyên, chữ đó quá nhỏ, nếu không nhìn gần kỹ thì khó mà phát hiện.

Nguyên, là tên của người thiếp đã chết của hắn.

Ngón tay Thẩm Hi hơi khựng lại, một lúc sau, nàng ta thản nhiên đưa cây trâm lại.

Lúc về phủ, Bích Nhị thấy tiểu thư nhà mình có chút thất thần, không biết đang nghĩ gì, liền cười lạnh một tiếng, nói: "Tiểu thư mệt rồi sao? Tam tiểu thư kia đúng là đồ ngốc, nói chuyện không ngớt lời, không thấy tiểu thư mệt sao! Lão phu nhân kia cũng thật nực cười, mơ mộng hão huyền gì không biết, còn đợi tiểu thư chúng ta gả qua đó bưng nước dâng trà hầu hạ! Bọn họ cũng không tự xem lại mình, nếu không phải phủ Tướng quân có tiền có thế, Đại tướng quân lại tướng mạo tuấn tú, tiểu thư chúng ta vốn dĩ sẽ làm Thái tử phi, sao có thể để mắt đến nhà bọn họ?"

Thẩm Hi xoa xoa thái dương, liếc nhìn tỳ nữ một cái, nhàn nhạt nói: "Cẩn trọng lời nói của mình đi."

Bích Nhị lập tức bịt miệng lại, nói: "Tiểu thư, nô tỳ sai rồi."

Thẩm Hi thất thần suy nghĩ một lúc, đột nhiên nói: "Bích Nhị, Khương Nguyên kia, chưa chết."

Bích Nhị ngẩn người một lúc lâu, mới nhớ ra Khương Nguyên là người thiếp đã chết của Đại tướng quân.

Khi đó vì nàng ta rơi xuống nước mà chết, Đại tướng quân vì vớt thi cốt của nàng ta mà làm ầm ĩ cả thành, ngay cả hôn kỳ cũng hoãn lại, khiến tiểu thư mất hết mặt mũi.

Nghe tiểu thư nhắc đến chuyện này, Bích Nhị tức không chịu nổi, nói: "Sao nàng ta lại chưa chết chứ? Tiểu thư đã gặp nàng ta rồi sao?"

Thẩm Hi lắc đầu, nhưng lại vô cùng chắc chắn nói: "Chưa, nhưng Tướng quân từ khi nhìn thấy cây trâm đó liền rời khỏi Kinh đô, cho đến nay vẫn chưa về phủ, chỉ có thể là vì lý do này."

Bích Nhị kinh ngạc há hốc miệng "Vậy nói như vậy, Đại tướng quân định đón nàng ta về phủ sao?"

Thẩm Hi cười thờ ơ nói: "Nếu đón về phủ thì tốt rồi, nếu dễ thu xếp, vẫn cho nàng ta thân phận thiếp thất, tệ lắm thì cùng lắm cho nàng ta một vị trí chính thê, đây đều là chuyện nhỏ, ta lo là, nàng ta không về phủ."

Nghe tiểu thư nói vậy, Bích Nhị liền nhớ tới Lão Hầu gia cũng có hai phòng chính thê.

Tuy nhiên, vị kia hiện đang ăn chay niệm Phật trong chùa, sớm đã không ai biết đến, vì vậy, đa số mọi người gần như đã quên sự tồn tại của bà ấy.

Lúc này nghe tiểu thư nhắc tới, Bích Nhị suy nghĩ một lúc lâu mới bừng tỉnh, vậy nên, cho dù Tướng quân có hai chính thê, cũng chỉ là danh nghĩa mà thôi, hoàn toàn không uy h**p được địa vị của tiểu thư, ngược lại nếu di nương đã chết kia không về phủ, khiến Tướng quân lúc nào cũng canh cánh trong lòng, thì lại không ổn.

Bích Nhị nói: "Tiểu thư, vậy phải làm sao?"

Thẩm Hi cong khóe môi, lơ đãng nói: "Nếu cả đời không về Kinh đô, thì cũng không có gì, nhưng nếu nàng ta trở về Kinh đô, đến lúc đó phải xem tình hình mà định đoạt."

Hai người đang nói chuyện, xe ngựa đang chạy lộc cộc bỗng dừng lại.

Phu xe ở bên ngoài khẽ nói: "Tiểu thư, là người của Thái tử điện hạ ở bên ngoài chặn xe, nói là Điện hạ muốn gặp người."

Thẩm Hi khẽ nhếch môi, sửa lại mái tóc bên thái dương, vén rèm xe bước ra ngoài.

Hẻm Quế Hoa.

Khi tia nắng cuối cùng của hoàng hôn biến mất, Khương Nguyên bước trên nền đá xanh ở đầu hẻm, chậm rãi đi về.

Hồ nương tử và Ninh Ninh cùng nhau đứng ngoài đợi nàng.

Ninh Ninh đã mấy ngày không gặp biểu cữu, cô bé ôm con thỏ bông vải, nói với Khương Nguyên: "Nương thân, cữu cữu..."

Hồ nương tử trong lòng cũng không mấy dễ chịu.

Vốn dĩ tối đó Khương đại phu vui vẻ đón sinh thần, ai ngờ đâu, ngày hôm sau biểu thiếu gia liền đi mất.

Hồ nương tử có chút thất vọng.

Bà cảm thấy vị biểu thiếu gia đó tướng mạo tuấn tú, đối xử với Ninh Ninh cũng tốt, lại là họ hàng xa của Khương đại phu, nếu Khương đại phu tái giá, thì vị biểu thiếu gia đó quả thực không ai hợp hơn, bà còn muốn tác hợp cho hai người, chỉ tiếc là, người đã đi rồi, không biết khi nào mới quay lại.

Căn viện bên cạnh nhà họ Khương lại khóa cửa, xem ra, họ sẽ không trở lại nữa.

Khương Nguyên ôm Ninh Ninh lên, khẽ nói: "Biểu cữu bận công vụ rồi con ạ."

Nói xong, nàng im lặng một lúc, khẽ mím môi.

Nàng sẽ không tự làm khổ mình nữa, cũng sẽ không hối hận vì đã từ chối Tướng quân, nàng hiểu tất cả những gì hắn đã làm, nhưng đôi lúc, nàng vẫn cảm thấy hơi buồn vì đã làm tổn thương tấm lòng của hắn.

Khương Nguyên nhanh chóng mỉm cười, véo má Ninh Ninh, nói: "Đúng rồi, hôm nay con chơi gì thế? Kể cho nương thân nghe được không?"

Sự chú ý của trẻ con rất dễ bị phân tán.

Ninh Ninh vui vẻ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, í a í ới khoa tay múa chân kể cho nàng ta nghe hôm nay đã đi đâu chơi những gì.

Trong lúc Ninh Ninh nói chuyện, Khương Nguyên lặng lẽ lấy con thỏ bông từ tay cô bé, đưa cho Hồ nương tử, ra hiệu cho bà cất đi.

Hồ nương tử thở dài, định bụng sau này sẽ làm cho Ninh Ninh một con thỏ khác đẹp hơn, để cô bé đỡ nhớ đến biểu cữu.

Tuy nhiên, liên tiếp mấy ngày, Hồ nương tử cẩn thận quan sát, Khương đại phu sắc mặt vẫn bình thường, mỗi ngày vẫn đến dược đường khám bệnh, sau đó về nhà chơi với Ninh Ninh một lúc, nàng không hề vì biểu thiếu gia đi mà đau buồn thất vọng, Hồ nương tử mới thở phào nhẹ nhõm.

Tối dùng bữa, Hồ nương tử tìm cơ hội, nói với Khương Nguyên: "Khương đại phu, cô nương còn trẻ như vậy, sau này nếu gặp được nam nhân thương yêu cô nương và Ninh Ninh thì gả đi nhé, cô nương không thể độc thân cả đời, Ninh Ninh cũng cần một người phụ thân."

Khương Nguyên im lặng một lúc, cụp hàng mi dài, nghiêm túc suy nghĩ lời của Hồ nương tử.

Hai năm ở huyện Thanh Viễn, nàng bận rộn công việc ở y quán, không có thời gian nghĩ đến chuyện thành thân.

Nhưng Hồ nương tử nhắc nhở không có gì sai.

Chỉ là, gặp được nam nhân phù hợp đâu có dễ dàng như vậy, nàng có thể có suy nghĩ đó, nhưng chưa chắc đã gặp được người tốt, nếu vậy, nàng thà một mình nuôi Ninh Ninh cả đời còn hơn.

Khương Nguyên nghĩ một lát, nói: "Để sau này hãy nói, bây giờ ta chỉ muốn trau dồi y thuật, chữa bệnh cứu người, nếu thật sự có người thích hợp, ta sẽ suy nghĩ."

Dược đường gần đây mới có thêm đại phu và y đồ, Khương Nguyên không bận rộn lắm, hôm nay nàng về sớm, sau khi dỗ Ninh Ninh ngủ, liền bắt đầu viết y thư – đây là một cuốn sách khác biệt, ghi lại các loại dược liệu như Mai hoàng phấn, Thanh phế tán do nàng tự nghiên cứu ra, còn có những phương thuốc nàng kê khi gặp các bệnh nan y, nàng định sau khi viết xong cuốn sách này, sẽ dùng để thảo luận và cải tiến với các đại phu ở các dược đường khác trong y hội cuối năm.

Thời gian trôi qua vùn vụt, trước khi Khương Nguyên đi tham dự hội y dược, cuốn y thư đã viết xong.

Y hội lần này được tổ chức tại huyện Thanh Viễn.

Ngoài dự đoán, các đại phu từ các huyện lân cận cùng nhau thảo luận về các chứng bệnh nan y, Khương Nguyên cảm thấy thu được rất nhiều lợi ích, tuy nhiên, cuốn y thư của nàng cũng nhận được đánh giá rất cao.

Có một vị Lưu đại phu tham gia hội nghị đã ngoài tuổi tri thiên mệnh, ông vuốt chòm râu bạc trắng, nói với Khương Nguyên: "Khương đại phu, cô nương còn trẻ như vậy, mà trên con đường y học đã có thành tựu nhỏ, nếu có thể được lương sư chỉ điểm, sau này ắt sẽ có tạo nghệ uyên thâm, danh tiếng vang xa."

Khương Nguyên không màng danh tiếng gì, nhưng, vì không có ai chỉ bảo, y thuật của nàng hiện tại rất khó để nâng cao hơn trong thời gian ngắn, đối phương là một vị đại phu kinh nghiệm phong phú, kiến thức sâu rộng, Khương Nguyên khiêm tốn thỉnh giáo: "Ngài có biết nơi nào có danh y thu nhận y đồ không ạ?"

Lưu đại phu hiền hòa cười nói: "Ở Hưng Châu có một vị nữ y quan của Thái Y Thự vừa mới trí sĩ về quê, tên là Đàm Như, cô nương có thể đến chào hỏi bà ấy, nhưng, tính tình bà ấy cổ quái, có chịu nhận cô nương làm đồ đệ hay không, lại là chuyện khác."

Khương Nguyên chưa từng nghe qua vị Đàm y quan này.

Trước kia khi ở Kinh đô, phần lớn thời gian nàng đều bị giam lỏng trong phủ Tướng quân, càng chưa từng nghe nói đến người nào của Thái Y Thự.

Tuy nhiên, nàng biết Thái Y Thự đa số là nam thái y, có thể làm nữ thái y trong y thự, y thuật chắc chắn không tầm thường.

Nhưng tiếc là, Hưng Châu cách huyện Thanh Viễn ngàn dặm, nàng không quen thuộc nơi đó, lại không hiểu biết gì về vị Đàm y quan này, chuyện bái sư học y, chỉ có thể để sau này tính.

Nhưng kỳ lạ là, vị Lưu đại phu đó thấy Khương Nguyên cảm tạ rồi rời đi, liền vội vã bước lên hai bước như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại dừng lại, cười một cách đầy ẩn ý.

Mấy ngày sau, gần đến Tết, đường phố ngõ hẻm của huyện Thanh Viễn lại trở nên náo nhiệt, khắp nơi tràn ngập không khí vui mừng của năm mới.

Hôm nay Khương Nguyên rảnh rỗi nửa ngày, nhân lúc Ninh Ninh ngủ trưa, Hồ nương tử xắn tay áo rán thịt viên giòn, bà nói với Khương Nguyên: "Khương đại phu, ngày hai chín tháng Chạp Táo Vương gia phải lên thiên đình bẩm báo, phải đốt xe ngựa cho Táo Vương gia, để ngài đi thuận buồm xuôi gió. Trong nhà không có ngựa giấy, cô nương ra tiệm hàng mã trên phố lớn mua một đôi về, rồi mua thêm sáu cây kẹo mè giòn, để cúng Táo Vương gia nhé."

Ngựa giấy ở tiệm hàng mã, được làm bằng nan tre hoặc thân rơm làm khung xương, tạo thành hình dáng ngựa cao to oai vệ, ở huyện Thanh Viễn, những nhà dân thường, hễ có người lớn tuổi, đều sẽ làm những thứ như ngựa giấy này, họ coi việc tiễn Táo Vương gia lên trời vô cùng quan trọng, nói rằng sẽ ảnh hưởng đến tài vận của gia đình trong năm tới, Hồ nương tử là người huyện Thanh Viễn, đối với việc này cũng vô cùng nghiêm túc, Khương Nguyên trước khi đến huyện Thanh Viễn chưa từng nghe qua phong tục này, bây giờ nghe lời Hồ nương tử dặn, liền cười ra cửa đi mua ngựa giấy.

Nàng đến tiệm bánh kẹo bên cạnh mua kẹo mè trước, bà chủ tiệm kẹo từng được Khương Nguyên xem bệnh cung hàn, bà ấy tốn mấy lạng bạc ở tiệm thuốc bên ngoài mà không khỏi, Khương Nguyên thậm chí còn không kê đơn thuốc cho bà, chỉ bảo bà ngâm chân bằng nước gừng, thay đổi thói quen tắm nước lạnh, vậy mà bệnh cung hàn lại khỏi, bà chủ tiệm kẹo cảm thấy y thuật của nàng cao siêu, thấy nàng liền vô cùng nhiệt tình.

Bà tay chân lanh lẹ cân cho Khương Nguyên sáu cây kẹo mè, sảng khoái nói: "Một đồng một xu bạc, Khương đại phu, cô nương đưa tôi một đồng là được rồi."

Bà ấy buôn bán nhỏ, Khương Nguyên không muốn chiếm lợi của bà, nàng khẽ cười, trả đủ tiền rồi nhanh chóng đi, không cho bà chủ tiệm kẹo cơ hội từ chối.

Đến tiệm hàng mã, Khương Nguyên nói với ông chủ, muốn mua một đôi ngựa giấy.

Tiệm hàng mã đó chỉ còn lại hai con ngựa giấy cuối cùng, trong lúc chờ ông chủ vào kho sau lấy hàng, tiệm lại có thêm mấy người đến mua đồ.

Mặt tiền của tiệm này chưa đến một gian, người mua đồ đều phải đứng ngoài tiệm xếp hàng, Khương Nguyên đang đứng đầu hàng đợi qua quầy, đúng lúc này, đột nhiên nghe trên phố có người hét lên: "Cứu mạng, có người ngất xỉu rồi!"

Nghe tiếng hét, Khương Nguyên vội đặt cây kẹo mè trên tay lên quầy, quay người nhanh chóng chạy ra đường.

Lúc nàng chạy đến, ở đó đã có một vòng người đứng hoặc ngồi xổm, đang nói gì đó về người nằm trên đất.

Khương Nguyên vừa nói "làm phiền nhường đường" vừa chen qua đám đông.

Nằm trên đất là một ông lão ăn mày lớn tuổi, tóc hoa râm, mặt mày xanh xao, hai tay đầy cáu bẩn, trong móng tay toàn là đất.

Khương Nguyên ngồi xổm trước mặt ông, khẽ vỗ vào mặt ông, gọi: "Lão nhân gia?"

Trong đám đông có người nhận ra Khương Nguyên, liền tốt bụng nhắc nhở: "Khương đại phu, lão già này trông nghèo kiết xác, trên người không chừng còn có chấy rận, bẩn chết đi được, cô nương đừng quan tâm làm gì."

Khương Nguyên như không nghe thấy, gọi mấy tiếng mà đối phương không có phản ứng, liền đặt một tay lên cổ tay của ông lão ăn mày.

Mạch của ông đập trầm ổn mạnh mẽ, không phải ngất do đói, Khương Nguyên suy nghĩ một lát, đưa tay lên bấm vào nhân trung của ông.

Mi mắt của ông lão giật một cái, nhưng mắt không mở, Khương Nguyên cảm thấy kỳ lạ, liền hỏi những người xung quanh: "Ông ấy vẫn nằm đây từ nãy, hay là đột nhiên ngã xuống đất?"

Có người ở đó vừa rồi tận mắt thấy ông lão ăn mày đang đi thì ngất xỉu rồi bất tỉnh nhân sự, liền chắc chắn nói với Khương Nguyên: "Khương đại phu, ông ấy đột nhiên ngã xuống đó! Ông ấy không có phản ứng, không lẽ chết rồi sao?"

Khương Nguyên nhíu mày, cẩn thận xem xét tứ chi của ông, lại ấn vào bụng ông qua lớp áo, suy nghĩ nói: "Mạch của ông ấy mạnh mẽ, cơ thể mọi thứ đều bình thường, không nhìn ra bệnh gì."

Lúc này trong đám đông có một giọng nói lạnh nhạt: "Cô nương, là y thuật của cô không tinh thông, không tra ra được ông ta bị bệnh gì phải không."

Khương Nguyên mím môi, nhìn theo hướng giọng nói.

Chỉ thấy đối phương là một lão bà bà dáng vẻ lớn tuổi, tóc hoa râm được chải chuốt gọn gàng vấn thành búi sau gáy, hai hàng lông mày thưa thớt nhướng lên, khóe môi mím chặt thành một đường thẳng, cả người toát ra vẻ lạnh lùng bạc bẽo, ngay cả giọng nói cũng lạnh lẽo.

Có người bên cạnh nghe không lọt tai, liền nói trước: "Vị lão nhân gia này, sao bà có thể nói như vậy? Khương đại phu là nữ đại phu y thuật giỏi nhất huyện Thanh Viễn chúng tôi, sao cô nương ấy lại không tra ra bệnh được?"

Phụ nhân cười lạnh: "Nữ đại phu y thuật giỏi nhất? Huyện Thanh Viễn chỉ có một nữ đại phu, nên nàng ta mới đứng hạng nhất chứ gì."

Mọi người xung quanh tức giận, liên tục nói: "Chúng tôi nói chuyện tử tế, sao bà lại có thể nói như vậy?"

"Bà lão này, thật là cay nghiệt, nếu bà giỏi thì chữa bệnh cho người ta đi rồi hẵng nói?"

Phụ nhân đó lạnh lùng nhìn Khương Nguyên, nói: "Ta nói y thuật của ngươi không tinh thông, không chẩn ra được ông ta có bệnh gì, ngươi có gì để nói không?"

Khương Nguyên đối mặt với ánh mắt nặng trĩu của bà ta đứng dậy, thành khẩn nói: "Lão nhân gia, người nói không sai, ta quả thực không chẩn ra được."

Khi nàng nói câu này, phụ nhân đó chăm chú quan sát sắc mặt của nàng, thấy trên mặt nàng không có một chút tức giận nào, mà là thản nhiên thừa nhận, mới khẽ nhếch môi, nói: "Thừa nhận trình độ của mình không được là tốt rồi, còn biết mình biết ta."

Khương Nguyên nhìn bà ta, thỉnh giáo: "Không biết người có am hiểu y thuật không? Phiền người giúp ông ấy xem một chút, trời lạnh, đất cũng lạnh, nằm lâu, e là cơ thể vốn đã có bệnh của ông ấy sẽ càng tệ hơn."

Phụ nhân đó lại hừ lạnh một tiếng: "Sao ngươi biết ta hiểu y thuật?"

Khương Nguyên bị nghẹn lời.

Nàng cũng không biết nói sao, chỉ là dựa vào thái độ chất vấn đầy khiêu khích vừa rồi của đối phương, nàng cảm thấy đối phương hẳn là rất am hiểu y thuật.

Một lúc sau, thấy Khương Nguyên không nói gì, phụ nhân đó lại nói thêm một câu: "Cô nương, ngươi đánh giá ta cao quá rồi, ta đối với y thuật một chút cũng không biết."

Nói xong, bà ta đứng yên đó không nhúc nhích, dường như đang đợi Khương Nguyên phản bác.

Tuy nhiên, Khương Nguyên chỉ cười với bà ta, ôn hòa nói: "Lão nhân gia, tuy người không am hiểu y thuật, nhưng lời chỉ điểm của người không phải là không có lý."

Nói xong, Khương Nguyên liền tiếp tục ngồi xổm bên cạnh ông lão ăn mày, liên tiếp thử các cách để làm ông tỉnh lại, ngay khi nàng thử nhiều lần vẫn vô ích, đột nhiên thấy ngón trỏ tay phải của ông lão khẽ co lại, nhanh chóng gãi vào lòng ngón tay cái, rồi lại không động đậy nữa.

Khương Nguyên cúi đầu, chăm chú nhìn, phát hiện lòng ngón tay cái của ông lão có một chấm đỏ nhỏ, hẳn là do kiến cắn.

Nàng ngẩn ra, một lúc sau, nàng cúi đầu khẽ nói bên tai ông lão: "Mau dậy đi, phát bạc đây."

Ông lão ăn mày bật dậy từ mặt đất, lắc đầu qua lại nói: "Phát bạc à? Mau đưa cho ta!"

Khương Nguyên thực sự cạn lời.

Nàng xoa xoa đôi chân ngồi xổm đến tê mỏi đứng dậy, nói: "Lão nhân gia, ông không có bệnh gì, sao lại nằm trên đất giả vờ ngủ?"

Người đó xoa xoa mũi đứng dậy, cười hì hì: "Xin lỗi cô nương nhé, có người thuê ta đến đây diễn kịch thôi, ta không phải ăn mày, chỉ là một người bói toán."

Nói xong, người đó liền lảo đảo đứng dậy, nghêu ngao hát rồi bỏ đi.

Khương Nguyên vừa buồn cười vừa tức giận.

Không lâu sau, đám đông cũng giải tán, tuy nhiên, khi Khương Nguyên quay người lại, thì thấy vị bà bà cay nghiệt khó tính vừa rồi vẫn chưa đi, mà đứng một bên lẳng lặng quan sát nàng.

Bà ấy tuy đối xử với người khác không khách khí, nhưng Khương Nguyên trước nay luôn đối xử tốt với mọi người, vẫn ôn hòa cười với bà.

Ngựa giấy của nàng vẫn chưa lấy, khi đến tiệm hàng mã, người bán hàng lại nói: "Cô nương, xin lỗi, tôi tưởng cô nương không lấy nữa, hai con ngựa giấy đó đã có người khác mua rồi."

Không mua được ngựa giấy, Khương Nguyên gần như có thể tưởng tượng được vẻ mặt thất vọng của Hồ nương tử, nàng nghĩ một lát, nói: "Vậy ông có thể chỉ cho tôi cách làm ngựa giấy không? Tôi về nhà tự học làm một con."

Người bán hàng khoa tay múa chân một chút, nói: "Không khó lắm, dùng thân rơm làm bốn chân, dựng trên đất cho vững, rồi lấy lõi rơm mềm làm đầu ngựa, cuối cùng nối lại với nhau, càng to càng oai phong thì càng tốt."

Khương Nguyên cảm ơn, xách kẹo mè, vừa suy nghĩ cách làm ngựa giấy, vừa đi về.

Cùng lúc đó, Lưu đại phu đứng đối diện không xa cười ha hả nói với Đàm y quan: "Thế nào? Người tôi giới thiệu cho bà không tệ chứ. Vì cứu người, mà không lấy ngựa giấy trước, đây là đặt việc chữa bệnh cứu người lên hàng đầu, người y giả có tấm lòng nhân hậu, chữ Nhân, cô nương ấy xứng đáng, mà khi cứu người, bình tĩnh, cảm xúc ổn định, không bị lời nói của bà kích động, đây là phẩm chất mà người y giả nên có, hơn nữa, cô nương ấy khiêm tốn, chỉ có khiêm tốn ham học hỏi, mới có thể kế thừa được tuyệt học y thuật của bà, cuối cùng, cô nương ấy rất thông minh, lại có thể nhìn ra người kia giả bệnh, biết đối phương giả bệnh, mà cũng không tức giận, quả thật là người có tu dưỡng tốt!"

Đàm y quan mím môi, trên khuôn mặt nghiêm nghị hiện lên một nụ cười hiền hậu: "Ta còn một cửa ải cuối cùng để thử thách cô nương ấy, nếu cô nương ấy có thể không cần ta ra mặt, không ngại đường xa ngàn dặm đến bái ta làm thầy, ta sẽ nhận cô nương ấy làm đệ tử chân truyền, truyền thụ hết sở học cả đời của ta."
 

Bình Luận (0)
Comment