Ngay khi ngọn roi sắp quất xuống người Ninh Ninh, Hồ nương tử vội ôm chặt lấy cô bé, nhanh chóng quay lưng lại.
Bà căng cứng sống lưng, đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị roi quất đau điếng, thế nhưng, qua mấy hơi thở, ngọn roi ấy vẫn chưa hạ xuống.
Bà bất giác quay người lại, chỉ thấy ngọn roi của vị thiếu gia kia đã bị người ta nắm chặt trong lòng bàn tay, mà khi dời tầm mắt lên trên, người bà nhìn thấy lại rất giống người biểu cữu xa đã lâu không gặp của Ninh Ninh, hắn vẫn mang dáng vẻ lạnh lùng ít nói như mọi khi, có điều, lúc này đôi mày kiếm nhíu chặt, rõ ràng đã có chút tức giận.
Bùi Nguyên Tuân giật lấy cây roi mềm trong tay điệt tử, trầm giọng nói: "Bá phụ tặng con roi là để con đi bắt nạt người khác sao?"
Vẻ mặt hắn lạnh như băng, ánh mắt đen thẳm tỏa ra uy thế khiến người ta run sợ, Bùi Thiếu Lăng chưa bao giờ thấy đại bá nổi giận như vậy, hai chân nhất thời mềm nhũn, suýt nữa thì khuỵu xuống đất.
Bùi Nguyên Tuân cau mày liếc nhìn cậu bé một cái đầy cảnh cáo, vài hơi thở sau, hắn quay sang nhìn phụ nhân và đứa trẻ suýt chút nữa bị ăn roi.
Trong khoảnh khắc nhìn qua, hắn khẽ sững người, đáy mắt lạnh lùng nhanh chóng lướt qua một tia kinh ngạc xen lẫn vui mừng.
Đứng cách hắn không xa là Hồ nương tử, còn người bà đang ôm, chính là Ninh Ninh.
Ninh Ninh đã hai tuổi, cao hơn nhiều so với một năm trước, có lẽ vì người phụ thân này của cô bé có thân hình cao lớn, nên vóc dáng của cô bé cũng cao hơn nửa cái đầu so với những đứa trẻ cùng trang lứa, nhưng dung mạo của cô bé lại không có nhiều thay đổi, đôi mắt to đen láy trong veo, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo như sứ tròn trịa, chỉ là tóc cô bé đã dài ra không ít, trước kia chỉ buộc hai bím tóc nhỏ chổng ngược dài ba tấc, bây-giờ hai bím tóc đã rủ xuống đến cổ, trên bím tóc đen nhánh còn cài một đóa hoa nhỏ màu đỏ nhạt, đóa hoa đó được thêu bằng chỉ lụa, kiểu dáng rất tinh xảo đẹp mắt, vừa nhìn đã biết là do chính tay Khương Nguyên làm.
Bùi Nguyên Tuân sải bước tiến lên, ôn tồn gọi: "Ninh Ninh."
Hồ nương tử có chút kinh ngạc, ngay lúc bà đang nghi ngờ mình có phải đã nhận nhầm người hay không, đột nhiên nghe thấy hắn lên tiếng gọi Ninh Ninh, bà mới dám chắc chắn, vị nam tử trước mắt chính là biểu cả của Khương đại phu không thể sai được.
Chỉ là, bà rõ ràng nghe thấy hắn tự xưng là bá phụ của vị thiếu gia kiêu ngạo kia, nói cách khác, vị biểu thiếu gia này lại chính là vị Đại tướng quân nhà họ Bùi đó sao?
Hồ nương tử vô cùng chấn động, đầu óc nhất thời có chút không thông suốt nổi, bà không ngờ rằng, người biểu ca của Khương đại phu, vị biểu cữu này của Ninh Ninh, lại có thân phận cao quý đến như vậy.
Bà vốn đã nhát gan vụng về, lần này đến cả nói cũng không biết phải nói thế nào, chỉ nghĩ đến việc vội vàng cúi người hành lễ với hắn nói: "Dân phụ tham kiến Đại tướng quân."
Bùi Nguyên Tuân dừng bước.
Hồ nương tử đối với hắn xa cách như vậy, không khỏi khiến lòng hắn có chút phiền muộn.
Im lặng một lát, hắn chắp tay sau lưng, trầm giọng nói: "Không cần đa lễ."
Hồ nương tử lí nhí cảm ơn.
Ninh Ninh vẫn ở trong lòng bà, Hồ nương tử nghĩ ngợi rồi hạ thấp giọng nhắc nhở: "Ninh Ninh, đây là biểu cữu, con còn nhớ không?"
Ninh Ninh chớp chớp đôi mắt to đen láy, nhìn vị thiếu gia ngang ngược kia, rồi lại nhìn nam nhân cao lớn có vẻ mặt lạnh lùng trước mắt, lắc đầu nói: "Không quen."
Không quen, hai chữ này khiến lồng ngực Bùi Nguyên Tuân đau nhói như bị kim châm, hắn im lặng, bàn tay định đưa ra ôm Ninh Ninh lặng lẽ chắp lại sau lưng.
Hồ nương tử cười áy náy, có chút ngượng ngùng nói: "Bùi đại nhân, xin lỗi ngài, Ninh Ninh còn quá nhỏ, một năm không gặp, con bé đã quên rồi."
Bùi Nguyên Tuân nặng nề đáp: "Không sao."
Hắn quay sang nhìn điệt tử nói: "Vừa rồi con đã làm gì, có bắt nạt ai không, kể lại hết một lượt."
Đối diện với ánh mắt nặng trịch của đại bá, Bùi Thiếu Lăng chỉ cảm thấy da đầu căng cứng, cậu bécúi gằm mặt, kể lại đầu đuôi: "Bá phụ, vừa rồi con xông vào thư thục, dùng roi quất người, còn xé nát sách."
Bùi Nguyên Tuân liếc nhìn cậu bé một cách sắc bén nói: "Nên tự phạt thế nào?"
Bùi Thiếu Lăng thờ ơ sờ sờ mũi.
Cậu bé không biết nên tự phạt thế nào, trước đây ở phủ Tướng quân, bá phụ tuy ít khi cười nói nhưng đối với cậu bé rất tốt, chưa từng quở trách cậu bé như vậy, cậu bé không hiểu, bây giờ cậu bé chỉ quất mấy đứa trẻ không thuận mắt vài roi, sao lại khiến bá phụ nổi giận?
Bùi Thiếu Lăng cúi đầu không nói tiếng nào, Bùi Nguyên Tuân nhìn chằm chằm cậu bé một lúc, trầm giọng nói: "Nhận tội xin lỗi, về phủ chịu phạt."
Bác cả đã nói vậy, Bùi Thiếu Lăng không dám cãi lại, cậu bé lê từng bước vào thư thục, chậm chạp thu dọn sách vở trên mặt đất, sau đó đi đến trước mặt Hồ nương tử, có chút thiếu kiên nhẫn nói: "Ta sai rồi, sau này sẽ không quất các người nữa."
Dù sao cậu bé cũng là thân điệt tử của Bùi tướng quân, Ninh Ninh tuy nói là họ hàng xa của Đại tướng quân, nhưng họ hàng xa và thân điệt tử bên nào nặng bên nào nhẹ, Hồ nương tử vẫn phân biệt được, cho dù thái độ của tiểu thiếu gia không mấy thành khẩn, bà cũng chỉ dám ôn hòa cười nói: "Không sao đâu."
Tuy nhiên, ngay lúc Bùi Thiếu Lăng khẽ hừ một tiếng định rời đi, Ninh Ninh từ trong lòng Hồ nương tử tuột xuống, chạy lon ton đến bên cạnh cậu bé, lớn tiếng nói: "Tiểu Nga tỷ tỷ, ngươi chưa xin lỗi!"
Cô bé đã biết nói rất nhiều, nhưng những câu dài hơn vẫn chưa nói được rành rọt, tuy nhiên, ý của câu nói này mọi người đều hiểu, đây là bảo Bùi thiếu gia phải xin lỗi Tiểu Nga và mấy đứa trẻ khác bị quất roi.
Vừa rồi Tiểu Nga đã trốn vào góc bên cạnh, đến bây giờ vẫn chưa dám ra ngoài, Ninh Ninh nói xong câu này, Bùi Nguyên Tuân cúi mắt nhìn điệt tử một cách sâu thẳm.
Ánh mắt đó lạnh như sương, Bùi Thiếu Lăng chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, không dám chậm trễ một khắc nào nữa, vội chạy qua xin lỗi những người khác.
Đợi Bùi Thiếu Lăng xin lỗi từng người một xong, Bùi Nguyên Tuân nhìn sang Đông Viễn, ra hiệu cho hắn bồi thường đầy đủ tổn thất cho thư thục.
Nhận được lời xin lỗi, còn được bồi thường tiền, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó của Tiểu Nga cuối cùng cũng giãn ra một chút.
Tuy nhiên, sau khi họ làm xong những việc này, Ninh Ninh vẫn lạnh mặt đứng một bên, ngẩng cao đầu nhìn nam nhân cao lớn rõ ràng rất có uy thế kia, hung dữ nói: "Điệt tử của ngài, không nói lý lẽ!"
Bùi Nguyên Tuân vén áo bào ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, để cô bé có thể nhìn rõ dung mạo của hắn, hắn im lặng một lát, nói: "Vậy con thấy, ta còn phải trừng phạt nó thế nào nữa?"
Ninh Ninh nói: "Hắn quất người khác, cũng phải quất chính mình!"
Vừa rồi cậu bé chỉ xin lỗi miệng, nhưng có đại bá làm quan lớn ở đây, ai dám không chấp nhận lời xin lỗi của cậu bé chứ? Mấy đứa trẻ vô cớ bị cậu bé quất roi, có đứa trên mặt còn lưu lại vết máu, há có thể chỉ vài câu xin lỗi đơn giản là có thể xóa bỏ được sao? Ý của Ninh Ninh chính là, vừa rồi cậu bé quất người khác mấy roi, thì cũng phải quất lại chính mình bấy nhiêu roi, để cậu bé nếm thử mùi vị đau đớn mới được!
Lời của cô bé tuy đơn giản, nhưng Bùi Nguyên Tuân lại hiểu ý của cô bé.
Hắn nhìn Ninh Ninh, im lặng.
Thực ra, trong đại doanh của Thần Sách quân, binh lính của hắn ai cũng tuân thủ quân kỷ như sắt, nếu có ai phạm quy, đều sẽ bị xử lý theo quân pháp, nhưng đối với điệt tử của mình, hắn lại luôn có chút dung túng, cho dù biết rõ lỗi của cậu bé nghiêm trọng, nhưng nghĩ đến cậu bé là đích tôn của phủ Tướng quân, là cục vàng cục ngọc của mẫu thân và đệ muội, hắn cũng không nỡ phạt nặng.
Sau một khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn đứng dậy, chắp tay sau lưng nhìn Bùi Thiếu Lăng, trầm giọng hỏi: "Vừa rồi con quất mấy roi?"
Đại bá khí thế uy nghiêm, vẻ mặt lạnh lùng như phủ một lớp sương lạnh, Bùi Thiếu Lăng chỉ cảm thấy sống lưng căng cứng, lắp bắp nói: "Quất hoa ba roi, quất người, quất sáu roi."
Mấy chậu hoa trà bị cậu bé quất tan tác, cánh hoa cành lá nát vụn trên đất, ánh mắt của Bùi Nguyên Tuân dừng trên những cánh hoa đó, bỗng nhiên thất thần một lúc.
Hắn nhanh chóng hoàn hồn ra lệnh: "Phạt chín roi, chịu phạt ngay lập tức."
Những tên tiểu tư khác trong Tướng quân phủ không dám dùng hình với Đại thiếu gia, chỉ có Đông Viễn nghe lệnh chủ tử, cầm roi đến, quất vào lưng Bùi Thiếu Lăng đủ chín roi.
Từng roi một quất xuống, Bùi Thiếu Lăng không dám né, cậu bé nắm chặt tay, gào khóc thảm thiết nói: "Bá phụ đối xử với con như vậy, con phải đi mách tổ mẫu!"
Bùi Nguyên Tuân nhíu mày liếc nhìn cậu bé một cái, đối diện với ánh mắt uy nghiêm lạnh lùng của bá phụ, Bùi Thiếu Lăng nước mắt nước mũi giàn giụa sụt sịt, không dám nói thêm lời nào nữa.
Đợi tiểu tư đưa Bùi Thiếu Lăng về phủ, Bùi Nguyên Tuân cúi đầu nhìn Ninh Ninh, nói: "Con thấy, ta phạt nó như vậy đã đủ chưa?"
Ninh Ninh lại lập tức lắc đầu.
Bùi Nguyên Tuân sững người, lại vén áo bào ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, trầm giọng nói: "Như vậy vẫn chưa đủ sao? Nó đã nhận lỗi, ta cũng đã phạt nó, con không thể cứ mãi không tha."
Ninh Ninh chớp chớp đôi mắt to đen láy, nhìn hắn, lớn tiếng nói: "Trong lòng hắn không phục, trong lòng không hề nhận lỗi!"
Cô bé nói như vậy là vì lúc Bùi Thiếu Lăng bị quất roi, vừa gào khóc vừa la hét đòi đi mách tội, nếu đi mách tội, được tổ mẫu của cậu bé dỗ dành một phen, thì những ngọn roi hôm nay cậu bé phải chịu sẽ không có chút tác dụng răn đe nào, có lẽ cậu bé rất có thể sẽ đem những ngọn roi phải chịu hôm nay trả lại gấp bội cho những đứa trẻ trong thư thục, dù sao thì, đại bá của cậu bé hôm nay chỉ tình cờ ở đây, chứ không phải lúc nào cũng để ý đến nhất cử nhất động của cậu bé, mà nếu cậu bé thật sự bắt nạt người khác, những tên tiểu tư kia cũng không dám báo cáo với Đại tướng quân.
Lời nhắc nhở của cô bé không phải không có lý, Bùi Nguyên Tuân suy nghĩ một lúc, trầm giọng đảm bảo: "Sau khi về, ta sẽ bắt nó quỳ ở từ đường một canh giờ, để nó suy ngẫm kỹ về lỗi lầm của mình, và sẽ có tiểu tư trông coi nghiêm ngặt, còn ta, mỗi ngày cũng sẽ hỏi nó đã đi đâu, làm gì, cho đến khi xác nhận nó thật sự đã sửa đổi cái tính kiêu ngạo ngang ngược này mới thôi."
Ninh Ninh đăm chiêu gật đầu, tỏ ý đồng tình với lời hắn nói.
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của cô bé cuối cùng cũng giãn ra, Bùi Nguyên Tuân khẽ cong môi, ôn tồn nói: "Con rất thông minh, nương thân của con đã dạy con rất tốt, về điểm giáo dục tử điệt* này, ta còn không bằng con."
Tử điệt*: con cháu
Ninh Ninh nhìn hắn, toe toét miệng cười ngọt ngào, đôi mắt đen láy sáng ngời, nói với hắn: "Vậy ngài phải khiêm tốn học hỏi, có lỗi thì phải sửa."
Bùi Nguyên Tuân cúi mắt nhìn cô bé, nghiêm túc gật đầu, nói: "Nhà con ở đâu? Ta đưa con về nhé."
Hắn nói như vậy, Ninh Ninh lại nhìn hắn một cách đầy cảnh giác, sau đó cô bé nhanh chóng chạy về bên cạnh Hồ nương tử, lắc đầu với hắn.
Hồ nương tử dắt tay Ninh Ninh về nhà, bà do dự một lúc, nói với hắn: "Bùi đại nhân, chúng ta ở trong con hẻm này, nhà thứ hai từ cuối hẻm lên chính là nhà chúng ta, trước cửa có một cây hoa hạnh, rất dễ nhận ra."
Bà còn định nói thêm gì đó, nhưng khi nhớ lại việc biểu thiếu gia năm xưa rời khỏi huyện Thanh Viễn rồi không bao giờ quay lại, mà nay lại có thân phận cao quý như vậy, liền im lặng không nói nữa.
Bùi Nguyên Tuân nhìn bóng dáng nhỏ bé của Ninh Ninh bước vào cổng, không lâu sau, trước mặt vang lên một tiếng đóng cửa dứt khoát.
Chỉ cách một cánh cửa, Ninh Ninh gần hắn trong gang tấc, nhưng dường như lại xa vời vợi.
Hắn nhớ lại những lời Khương Nguyên đã nói, bảo hắn không được phép làm phiền cuộc sống của mẫu nữ họ nữa.
Hắn chắp tay sau lưng nhìn cây hoa hạnh trước cửa, rất lâu sau, bước chân cuối cùng cũng dừng lại tại chỗ, không dám nhúc nhích thêm một bước nào nữa.
Buổi tối, đợi Khương Nguyên từ y quán trở về, Hồ nương tử tìm một cơ hội, kể lại toàn bộ sự việc xảy ra ở thư thục cho nàng nghe.
Cuối cùng, Hồ nương tử có chút lo lắng nói: "Khương đại phu, nhà họ Bùi ở hẻm Minh Phúc, ngay sát hẻm chúng ta, tuy hôm nay Bùi đại nhân đã trừng phạt điệt tử của ngài ấy, nhưng, vị tiểu thiếu gia đó có ghi hận trong lòng, nhân lúc Bùi đại nhân không để ý, lại đến thư thục ngang ngược bắt nạt người khác không?"
Nghe tin nhà họ Bùi ở hẻm Minh Phúc, Khương Nguyên nhất thời vô cùng kinh ngạc, nàng trấn tĩnh lại, nói: "Điệt tử của Bùi đại nhân cũng đã đến rồi, vậy những người từ phủ họ Bùi đến Hưng Châu còn có những ai, bà có biết không?"
Hồ nương tử nghe người trong hẻm nhắc qua vài câu, liền nói: "Bùi đại nhân về quê tế tổ, nghe nói trong nhà thờ tổ của họ có rất nhiều người đến, mẫu thân của ngài ấy, muội muội ngài ấy, đều đã đến."
Khương Nguyên mím môi im lặng.
Theo lời Hồ nương tử nói, Ân lão phu nhân, Bùi Nguyên Oánh, Trịnh Kim Châu chắc chắn đều đã đến Hưng Châu, bây giờ chỉ cách nhau một con hẻm, nàng vô cùng lo lắng sẽ chạm mặt họ, nàng không phải sợ họ, mà là lo họ phát hiện ra sự tồn tại của Ninh Ninh, lại sinh ra nhiều chuyện thị phi.
Có điều, rất nhiều chuyện trước đây nàng vẫn chưa nói cho Hồ nương tử biết, nàng từng cảm thấy, đoạn quá khứ ở Tướng quân phủ không cần phải nhắc lại nữa, đời này cũng sẽ không gặp lại người nhà họ Bùi, nhưng sự việc đến nước này, nàng không thể giấu giếm được nữa.
Khương Nguyên thất thần một lúc.
Hồi lâu sau, nàng nhìn Hồ nương tử, khẽ nói: "Thực ra, ta không phải là một quả phụ, ta từng là thiếp thất của Bùi đại nhân, Bùi đại nhân, ngài ấy là phụ thân của Ninh Ninh."
Hồ nương tử hoảng hốt.
Đợi Khương Nguyên kể xong quá khứ, Hồ nương tử ngồi trên ghế, hai vai run rẩy, đau lòng khóc nức nở.
Bà chưa bao giờ biết, Khương đại phu lại có một quá khứ đau buồn khó có thể ngoảnh lại như vậy, một nữ tử yếu đuối như nàng, giả chết rời phủ, sinh con, học làm đại phu, việc nào mà không gian nan? Nhưng tính tình nàng dịu dàng chu đáo, luôn biết cách động viên an ủi người khác, những khổ cực đó, nàng vẫn luôn âm thầm nuốt xuống tự mình hóa giải, nàng giống như một đóa sen xanh vươn mình thẳng tắp, gió không gãy, mưa không lay, không dây không nhánh, quật cường kiên định đứng giữa thế gian.
Khương Nguyên đưa khăn cho Hồ nương tử, ôn tồn cười nói: "Sao lại khóc nhiều vậy? Những chuyện đó không có gì đâu, bà đừng trách ta trước đây đã giấu bà."
Hồ nương tử lau nước mắt, nói: "Ta hiểu mà, cô nương không ngờ sẽ gặp lại nhà họ Bùi, nên mới không nhắc đến."
Khương Nguyên nói: "Nhà họ Bùi ở gần chúng ta như vậy, có lẽ sẽ gặp phải. Bùi đại nhân đã hứa sẽ không làm phiền ta và Ninh Ninh nữa, nhưng Lão phu nhân và Tam tiểu thư thì chưa chắc. Ta không thể ôm tâm lý may mắn để tự lừa mình dối người, vì vậy, hai ngày nay, bà phải cẩn thận hơn, đừng đến thư thục, cũng đừng dẫn Ninh Ninh ra ngoài nữa."
Hồ nương tử gật đầu đồng ý.
Dặn dò xong những điều này, Khương Nguyên vẫn có chút phiền muộn.
Cách này không được chu toàn cho lắm, nhưng mấy ngày nay nàng phải cùng Quý đại phu đến huyện Nam khám bệnh, chỉ có thể đợi sau khi về, mới nghĩ xem có cách nào tốt hơn không.
Thực ra, ngoài cách này, còn có một cách nhanh chóng và hiệu quả hơn, đó là đi gặp Bùi Nguyên Tuân, nhờ hắn nghĩ cách che giấu người trong phủ.
Chỉ là, nàng không biết làm thế nào để gặp được hắn, nếu nhờ người đến nhà thờ tổ của hắn truyền lời, ngược lại có thể sẽ bị người khác phát hiện ra manh mối.
Tuy nhiên, ngoài dự đoán, sáng sớm ngày hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, Khương Nguyên vừa mở cửa sân, liền phát hiện một bóng dáng cao lớn thẳng tắp đang lặng lẽ đứng bên cây hoa hạnh trước cửa.
Mùa này, hoa hạnh đã sớm không còn nở, nhưng khí hậu Hưng Châu ấm áp, cây hạnh cao gần tám thước này, lá vẫn xanh biếc như ban đầu, cành lá vô cùng um tùm.
Nơi cành lá rậm rạp che khuất, Bùi Nguyên Tuân một thân cẩm bào màu đen, chắp tay sau lưng đứng đó, từ góc nhìn của Khương Nguyên, có thể thấy được bờ vai thẳng tắp rộng lớn của hắn.
Nghe tiếng cửa mở khe khẽ, Bùi Nguyên Tuân quay đầu lại.
Thấy Khương Nguyên, hắn do dự một lát, chắp tay sau lưng tiến lại gần hơn.
Khương Nguyên khẽ khép cửa lại, tuy nhiên, chưa đợi nàng lên tiếng, Bùi Nguyên Tuân đã trầm giọng nói: "Ta thay mặt Thiếu Lăng, đến xin lỗi nàng."
Chiều hôm qua hắn đã bắt Bùi Thiếu Lăng xin lỗi những đứa trẻ bị cậu bé bắt nạt, hôm nay thực sự không cần thiết phải xin lỗi thêm một lần nữa, Khương Nguyên nói: "Tướng quân không cần phải xin lỗi nữa. Chỉ cần đại nhân có thể nghiêm khắc quản thúc, dẫn dắt nó thật tốt, để nó nhận thức sâu sắc được lỗi lầm của mình, sau này không còn kiêu ngạo ngang ngược nữa, nó vẫn có thể trở thành một nam nhân tốt."
Khi nàng nói, giọng điệu dịu dàng ôn hòa, từ tốn, khiến người ta không khỏi muốn lắng nghe mãi.
Tuy nhiên, đợi nàng nói xong, Bùi Nguyên Tuân im lặng một lúc, nói: "Ta không phải thay nó xin lỗi Ninh Ninh và Hồ nương tử, mà là thay nó xin lỗi nàng."
Khương Nguyên ngạc nhiên sững sờ.
Một lát sau, nàng đột nhiên nghĩ ra, điều hắn nói là chuyện năm xưa ở Tướng quân phủ, Bùi Thiếu Lăng đã từng ăn vạ trong sân của nàng, quất nát bụi hoa kim ngân mà nàng vất vả chăm sóc.
Khương Nguyên khẽ thở ra một hơi, thản nhiên cười nói: "Chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua đi, Tướng quân không cần phải để trong lòng, ta gần như đã quên hết rồi."
Bùi Nguyên Tuân cúi mắt nhìn nàng, một lúc sau, gật đầu nói: "Được."
Tuy nhiên, lúc này có thể gặp được hắn, Khương Nguyên cũng có chuyện muốn nói với hắn.
Nàng nghĩ ngợi, trịnh trọng nói: "Chuyện của ta và Ninh Ninh, xin Tướng quân đừng nói cho người trong phủ biết."
Đây là giao ước đã có từ trước, Bùi Nguyên Tuân tự nhiên sẽ không thất tín với nàng, hắn im lặng một lát, nói: "Nàng yên tâm, xử lý xong chuyện ở đây, ta sẽ nhanh chóng quay về Kinh đô, trước đó, ta sẽ quản thúc tốt mọi người trong phủ, không để họ đến hẻm Thanh Ngư."
Dù đã nhận được lời hứa của hắn, lòng Khương Nguyên cũng chỉ hơi thả lỏng một chút, dù sao hai con hẻm cũng không xa, nói không chừng sẽ có những chuyện ngoài ý muốn khác xảy ra, nàng không thể không nghĩ đến, lỡ như một ngày nào đó, gặp phải người nhà họ Bùi, lúc đó nên đối phó thế nào.
Có điều, lúc này, nàng không có nhiều thời gian để suy nghĩ về việc này nữa, hôm nay nàng phải đến huyện Nam, phải xuất phát từ sáng sớm, Quý đại phu đang đợi nàng ở góc phố ngoài hẻm Thanh Ngư.
Trước khi từ biệt, Khương Nguyên ngẩng đầu nhìn kỹ Bùi Nguyên Tuân.
So với một năm trước, hắn không có gì thay đổi, vẻ mặt vẫn lạnh lùng vô cảm, chỉ là gầy đi một chút, đôi mày kiếm nhíu lại, giữa hai hàng lông mày dường như bao phủ một lớp sương buồn.
Khương Nguyên nhìn hắn nói: "Ta tin Tướng quân sẽ nói được làm được, ta còn có việc, đi trước đây."
Dưới ánh sáng mờ ảo của buổi sớm, nàng nhanh chóng đi ra khỏi hẻm Thanh Ngư, bóng dáng mảnh mai rẽ qua góc hẻm, đi về phía bên tay phải.
Bùi Nguyên Tuân đứng ở đầu hẻm, nhìn theo từ xa, thấy nàng lên một chiếc xe ngựa.
Mà bên cạnh xe ngựa là một nam tử trẻ tuổi đang cưỡi ngựa.
Hắn ta một thân cẩm bào màu trắng ngà, tóc buộc bằng dải lụa, mày mắt mỉm cười, tuấn tú tiêu sái, chính là vị Quý đại phu được người đời xưng là Quý thần y.
Chiếc xe ngựa Khương Nguyên ngồi từ từ khởi động, nàng vén rèm cửa sổ lên, để lộ khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng, không biết đang nói gì, mà Quý Thu Minh cũng thúc ngựa, đi theo bên cạnh xe của nàng, hắn ta hơi cúi người xuống, nhìn nàng, cũng đang nói chuyện với nàng.
Họ nói chuyện hợp nhau, nói được vài câu, liền thấy Quý Thu Minh cười lớn, mà khóe môi Khương Nguyên cũng nở nụ cười.
Bùi Nguyên Tuân nhìn một ngựa một xe của họ dần đi xa, chỉ cảm thấy lồng ngực tắc nghẽn, cổ họng nghẹn lại.
Cùng lúc đó, Bùi Nguyên Oánh định từ sáng sớm dẫn theo nha hoàn ra ngoài dạo tiệm vàng bạc, đang khom lưng nấp ở một góc, cho đến khi đại ca đi xa, nàng ta mới kéo nha hoàn từ trong góc đi ra.
Nàng ta dụi mạnh mắt, lẩm bẩm: "Ta không hoa mắt nhận nhầm chứ? Sao ta thấy nữ nhân vừa ngồi xe ngựa rời đi, có chút giống với người thiếp thất bị chết đuối của đại ca vậy?"
Nha hoàn không nhìn rõ lắm, do dự nói: "Tiểu thư, người đó không phải đã chết rồi sao? Không thể nào chết đi sống lại được, chắc là người nhìn nhầm rồi."
Bùi Nguyên Oánh nghĩ một lúc, vẫn cảm thấy không đúng lắm, nàng ta vừa đi vừa nói: "Vậy ngươi nói xem, nếu không phải là nàng ta, tại sao đại ca ta lại đứng đây nhìn nàng ta?"
Nha hoàn nghĩ ngợi, nói: "Vậy... có thể nào là người mà Đại tướng quân nuôi ở bên ngoài không, nói không chừng dung mạo có chút tương tự."
Bùi Nguyên Oánh lập tức nói: "Ngươi đừng có nói bậy bạ, đại ca ta là người thế nào, ta còn không biết sao? Huynh ấy không gần nữ sắc, sẽ không nuôi nữ nhân gì ở bên ngoài đâu!"
Nha hoàn nghĩ một lúc, nhắc nhở: "Vậy tại sao tiểu thư không hỏi thẳng Tướng quân? Việc gì phải tự mình đoán mò?"
Bùi Nguyên Oánh dừng bước, bừng tỉnh vỗ đùi, chống nạnh gật đầu, nói: "Đúng vậy, ta hỏi thẳng đại ca là được rồi? Mất công đoán mò nàng ta làm gì, mệt đến đau cả đầu."
Qua giờ Ngọ, Bùi Nguyên Tuân định cưỡi ngựa ra ngoài, Bùi Nguyên Oánh thấy đại ca sắp ra ngoài, vội vàng đi theo, nói: "Đại ca, huynh đi đâu vậy?"
Chuyện Ân lão phu nhân bảo đại ca đến Hạnh Lâm Y Thự mời Đàm y quan đến khám bệnh cho bà, Bùi Nguyên Oánh vẫn chưa biết, Bùi Nguyên Tuân nói rõ lý do, liền lật mình lên ngựa, định rời đi.
Bùi Nguyên Oánh bĩu môi, nói: "Đại ca, Đàm y quan đó cũng kiêu ngạo quá rồi, còn cần huynh phải đi mời sao? Hay là, muội đi cùng huynh nhé, bà ta thích khám cho muội thì khám, không thích thì thôi, trên đời này đâu phải chỉ có một mình bà ta biết khám bệnh."
Bùi Nguyên Tuân nhìn nàng ta một cách đăm chiêu nói: "Muội có thể đi cùng ta, nhưng khi gặp Đàm y quan, muội phải tỏ ra tôn trọng, không được ăn nói vô lễ, làm mất lòng y quan."
Bùi Nguyên Oánh lơ đãng gật đầu, nói: "Đại ca, muội biết rồi, muội nghe lời huynh, sẽ không nói nhiều đâu."
Tam muội không biết cưỡi ngựa, chỉ có thể ngồi xe ngựa, Bùi Nguyên Tuân liền bỏ ngựa đổi xe, cùng nàng ta ngồi trong xe.
Xe ngựa chầm chậm lăn bánh, Bùi Nguyên Oánh ngồi trong xe, thầm suy nghĩ hồi lâu, nói: "Đại ca, sáng nay, sao muội có cảm giác như thấy huynh đến hẻm Thanh Ngư? Muội còn thấy một nữ nhân từ trong hẻm đi ra, muội nhìn từ xa, sao thấy nàng ta trông có chút giống Khương Nguyên?"
Bùi Nguyên Tuân sắc mặt không đổi, nhưng trong lòng khẽ giật mình.
Hôm nay hắn sở dĩ đồng ý đưa Bùi Nguyên Oánh cùng đến y thự, chính là vì Khương Nguyên đã đến huyện Nam, như vậy họ có thể tránh mặt nhau, không ngờ, cảnh tượng buổi sáng sớm lại bị nàng ta vô tình bắt gặp.
Bùi Nguyên Tuân im lặng một lát, nói lảng đi: "Hôm qua Thiếu Lăng gây họa, ta đến thay nó xin lỗi người ta, có lẽ muội nhìn nhầm rồi, đó chỉ là một nữ tử bình thường, Khương Nguyên đã chết mấy năm rồi, sao có thể là nàng ấy được?"
Đại ca nói như vậy, Bùi Nguyên Oánh liền cảm thấy mình đã nghĩ nhiều.
Có điều, một lúc sau, Bùi Nguyên Tuân lại nói: "Hẻm Thanh Ngư đó, muội nhớ đừng đến, có nhà ở đó nuôi một con chó đen lớn, sẽ cắn người."
Bùi Nguyên Oánh lập tức lắc đầu nói: "Muội mới không thèm đến, con hẻm đó vừa nhỏ, nhà cửa trong đó lại cũ nát, đến đó muội còn sợ làm bẩn đôi giày thêu của mình."
Bùi Nguyên Tuân nhìn nàng ta đăm chiêu, không nói gì.
Bùi Nguyên Oánh lại như nhớ ra điều gì đó, nói: "Đúng rồi, đại ca, huynh có biết tại sao nương của chúng ta lại cãi nhau với Đàm y quan đó không?"
Chuyện này, Bùi Nguyên Tuân không hỏi kỹ, hắn nhíu mày nói: "Có chuyện gì sao?"
Bùi Nguyên Oánh mân mê chiếc vòng trên cổ tay hừ lạnh một tiếng nói: "Huynh không biết đâu, Đàm y quan đó nói chuyện khó nghe lắm! Lần đó bà ta đến phủ khám bệnh tim cho nương của chúng ta, đúng lúc một nha hoàn của nương làm hỏng một bộ quần áo đẹp, nương bắt nó đội một cái vại sành đứng dưới nắng cho nhớ đời, kết quả lại bị Đàm y quan nhìn thấy, bà ta mỉa mai, nói nương không phân biệt phải trái, khắc nghiệt bạc bẽo, bộ quần áo đó vừa nhìn đã biết là bị móng mèo cào rách, không điều tra rõ ràng đã phạt nha hoàn, nương của chúng ta tức quá nói lại bà ta vài câu, bà ta thì hay rồi, lạnh mặt bỏ đi luôn! Tuy sau đó điều tra ra, đúng là do mèo cào rách thật, nhưng mà, bỏ qua chuyện đó, thái độ kiêu ngạo vô lễ của Đàm y quan, vấn đề cũng quá lớn rồi đúng không?"
Nàng ta lải nhải nói chuyện, nhưng bên cạnh không có ai đáp lại, Bùi Nguyên Oánh quay sang nhìn, mới phát hiện bàn tay to của đại ca đặt trên đầu gối đã khẽ nắm chặt lại, dường như nhớ ra điều gì đó, sắc mặt vô cùng nặng nề.
Tâm trạng của đại ca có vẻ không tốt, Bùi Nguyên Oánh biết điều ngậm miệng lại, không nói nữa.
Đến Hạnh Lâm Y Thự, họ đi thẳng đến phòng khám của Đàm y quan.
Tuy nhiên, Đàm y quan lại không ở đó, Lý Tu đã làm quen với Đàm y quan, Đàm y quan đồng ý gặp mặt vị Bùi đại nhân quyền cao chức trọng một lần, đã cho người nhắn lại với hắn, bảo hắn đến Thanh Hòa Uyển.
Đến Thanh Hòa Uyển, Bùi Nguyên Oánh nhìn quanh một lượt, chép miệng nói: "Đại ca, nơi ở của Đàm y quan cũng hẻo lánh quá, chỉ có mấy cây tre, đến một chậu hoa cũng không trồng, bảo muội ở cái nơi rách nát này, một ngày muội cũng không chịu nổi."
Bùi Nguyên Tuân liếc nhìn nàng ta cảnh cáo, ra hiệu cho nàng ta đừng nói nữa.
Bùi Nguyên Oánh đành phải ngậm miệng lại, không nói thêm tiếng nào.
Trong phòng, Khương Nguyên và Quý Thu Minh đã từ huyện Nam trở về, đang ngồi một trái một phải bên bàn sách, nói với Đàm y quan về chi tiết của bệnh phổi đó.
Huyện Nam cách Hưng Châu không xa, đi về chỉ mất nửa canh giờ, mấy ca bệnh phổi khó chữa đó họ đã khám qua, chỉ có điều, bệnh phổi của nữ tử kia trong số đó lại khác với những người khác, nghiêm trọng hơn một chút, tình hình này không thể xem thường, vì vậy, vừa về đến Hạnh Lâm Y Thự, Quý Thu Minh liền cùng Khương Nguyên đến tìm Đàm y quan, muốn thảo luận tìm ra một phương thuốc điều trị phù hợp hơn cho người nữ tử đó.
Ngay lúc họ đang nói chuyện, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Hai tiếng bước chân một trước một sau ngày càng gần, vượt qua cổng tre của Thanh Hòa Uyển, bước qua bậc thềm, tiến vào trong phòng.
Một trong hai tiếng bước chân đó trầm ổn mạnh mẽ, vô cùng quen thuộc, Khương Nguyên nhanh chóng ngước mắt, theo tiếng động, nhìn về phía cửa phòng.