Trên đường trở về Hưng Châu, suốt hai khắc, Nghiêm Ngọc ngồi trong xe ngựa không dám nói thêm một lời nào.
Ánh mắt nặng trịch ngoài kia thỉnh thoảng lại nhìn sang, tâm trạng của Khương Nguyên cũng có chút phức tạp.
Khi đến Hưng Châu, Nghiêm Ngọc còn không dám nhìn Bùi đại nhân một cái, đã vội vàng nhảy xuống xe ngựa chạy về nhà.
Khương Nguyên cũng xuống xe.
Bùi Nguyên Tuân tiếp tục im lặng cưỡi ngựa đứng bên cạnh, hắn không lên tiếng, sắc mặt cũng không được tốt cho lắm.
Tuy những lời Nghiêm Ngọc nói cũng không có gì sai, nhưng nói xấu sau lưng người khác lại bị bắt quả tang, chung quy vẫn không hay ho gì.
Khương Nguyên cố gắng gỡ gạc cho Nghiêm Ngọc, bèn nói: "Nghiêm cô nương tính tình thẳng thắn, mong Bùi đại nhân đừng chấp nhặt."
Bùi Nguyên Tuân xuống ngựa, cúi mắt nhìn nàng, khẽ gật đầu, giọng nhàn nhạt: "Ta xưa nay không phải kẻ bụng dạ hẹp hòi."
Hắn nói vậy tức là sẽ không để tâm, Khương Nguyên yên lòng gật đầu.
Có điều, Lý đại phu và Đông Viễn dường như không cùng hắn về Hưng Châu, lần này chỉ có một mình hắn trở về. Khương Nguyên lấy làm lạ, hỏi: "Vì sao Tướng quân lại đi cùng chúng ta? Chuyện ở huyện Nam ngài đã xử lý xong rồi sao?"
Bùi Nguyên Tuân cúi đầu, ánh mắt trầm lắng nhìn nàng.
Nàng bị nhiễm dịch bệnh, bây giờ đã hồi phục khá tốt, đôi mắt trong veo lấp lánh vẫn tràn đầy thần sắc, chỉ là gò má có hơi gầy đi, sắc mặt cũng có chút xanh xao.
Tuy nhiên, trên đường về nàng không có vẻ gì khó chịu, như vậy hắn cũng hoàn toàn yên tâm.
Hắn im lặng một lúc rồi nói: "Hưng Châu có chút chuyện, lát nữa ta phải quay lại huyện Nam. Đợi khi xong việc ở huyện Nam, ta sẽ đến thăm Ninh Ninh."
Nói xong, hắn liền thúc ngựa rời đi.
Tuấn mã tung bốn vó, tung lên một lớp bụi mỏng như khói, bóng lưng thẳng tắp trên yên ngựa dần biến mất ở phía xa.
Khương Nguyên nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Đã nhiều ngày không gặp Ninh Ninh, lòng nàng nhớ con da diết, bèn rảo bước nhanh hơn về phía hẻm Thanh Ngư.
Vài ngày sau, vì việc phòng chống dịch bệnh ở huyện Nam đã thành công, Lưu Tri phủ muốn tổ chức một bữa tiệc mừng công cho các đại phu của Hạnh Lâm Y Thự.
Lúc thiệp mời được đưa đến tổ trạch nhà họ Bùi, Đông Viễn thấy chủ tử đã ngồi trước gương với vẻ mặt sa sầm gần nửa tuần hương, trong suốt thời gian đó không hề nhúc nhích.
Nếu là trước đây, chủ tử chưa bao giờ để tâm đến dung mạo của mình.
Tướng quân mày kiếm mắt sao, mũi cao môi mỏng, đường nét khuôn mặt góc cạnh, lại thường không hay cười, nên tạo cho người khác cảm giác lạnh lùng khó gần. Nhưng khuôn mặt đó, nhìn ngang nhìn dọc, ngoài việc không đủ ôn hòa ra thì cũng thuộc dạng vô cùng tuấn tú.
Hồi lâu sau, Đông Viễn thấy chủ tử cử động.
Hắn đưa bàn tay to lớn ra vuốt vạt áo của mình, vẻ mặt đăm chiêu, dường như không hài lòng với y phục của mình cho lắm.
Đông Viễn không thấy y phục của chủ tử có gì không tốt.
Tuy kiểu dáng y phục của Tướng quân rất đơn giản, ngoài quan phục ra, thường ngày đều mặc những bộ đồ tối màu như màu mực, tóc cũng luôn được búi lên bằng phát quan màu mực. Nhưng y phục và phát quan màu này lại vô cùng tương xứng với khí chất lạnh lùng của chủ tử.
Thế nhưng, một lát sau, Bùi Nguyên Tuân nhìn vào gương rồi nói với Đông Viễn: "Hôm nay không đội phát quan, buộc một dải lụa màu xanh lam."
Đông Viễn kinh ngạc vô cùng, do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn làm theo.
Buộc dây lụa xong, Bùi Nguyên Tuân soi gương ngắm tới ngắm lui, trầm giọng nói: "Dây lụa phải để dài một chút, trông cho phiêu dật hơn."
Đông Viễn lặng thinh một lúc.
Hắn ta lại tiến đến, điều chỉnh lại độ dài dây lụa của chủ tử, để nó có thể rũ xuống bên hông, khi đi lại sẽ trông tiêu sái tuấn dật.
Bùi Nguyên Tuân đứng dậy xem xét y phục của mình, nhíu mày nói: "Hôm nay không mặc áo ngoài màu đen, đổi một chiếc màu xanh lam."
Trong tủ quần áo không có nhiều áo ngoài màu lam, chỉ có hai chiếc, một chiếc màu xanh lam nhạt, chiếc còn lại màu xanh lam sẫm.
Bùi Nguyên Tuân nhìn mấy lượt, mày kiếm nhíu lại, hỏi Đông Viễn: "Chiếc nào trông trẻ hơn?"
Chiếc màu xanh lam nhạt kia là kiểu đối khâm cổ lật, mặc vào trông trẻ trung, nhưng khí thế lại không đủ uy nghiêm.
Đông Viễn định nói chiếc màu xanh lam sẫm hợp với Tướng quân hơn, nhưng lời còn chưa kịp nói ra đã thấy chủ tử tự gật đầu nói: "Mặc chiếc màu xanh lam nhạt này đi."
Đợi hắn thay y phục xong, Bùi Nguyên Tuân cúi đầu nhìn, vẻ mặt dường như rất hài lòng.
Hắn nhìn Đông Viễn, dường như lại nhớ ra điều gì hỏi: "Kẻ họ Quý kia, ngươi đã điều tra rõ gia thế của hắn chưa?"
Mấy ngày nay cùng ở huyện Nam, khó tránh khỏi việc cùng ngồi chung bàn uống rượu, qua những lời trò chuyện, gia sự của Quý công tử, Đông Viễn và Lý Tu đã sớm nắm rõ như lòng bàn tay.
Đông Viễn đáp: "Chủ tử, đã biết cả rồi. Có điều, thuộc hạ nghĩ, Đàm y quan chắc chắn còn rõ hơn chúng ta."
Bùi Nguyên Tuân khẽ "ừm" một tiếng: "Ngày mai ta sẽ đến bái kiến bà ấy."
Tiệc mừng công được tổ chức tại tửu lầu Vân Khách Lai bên cạnh Hạnh Lâm Y Thự.
Tửu lầu này có lầu trước sân sau, lầu trước cao ba tầng, dùng để tiếp đón những khách hàng ít hơn mười người, nếu đông hơn sẽ được sắp xếp vào nhã sảnh* lớn hơn ở sân sau.
Nhã sảnh*: là một thuật ngữ chỉ một đại sảnh hoặc một căn phòng lớn, được trang trí thanh lịch, tinh tế và tao nhã, thường dùng để tiếp khách quý hoặc tổ chức các buổi gặp mặt trang trọng.
Những người tham dự tiệc mừng công lần này có Lưu Tri phủ, Bùi đại nhân, Lý Tu, An Chỉ huy sứ của phủ binh Hưng Châu, Lôi Huyện úy của Nam huyện, cùng các đại phu của Hạnh Lâm Y Thự, Trương Y chính của y đường huyện Nam và những người khác, số lượng rất đông nên được xếp vào nhã sảnh ở sân sau của Vân Khách Lai.
Cách bài trí của nhã sảnh này rất giống đại điện, ngoài mấy chiếc án kỷ màu đen đặt ở vị trí chính giữa hàng đầu, những chiếc còn lại được xếp thành một hàng dài hai bên sảnh. Mỗi vị khách ngồi trước một bàn rượu, khi dọn thức ăn sẽ được chia ra từng bàn.
Khương Nguyên và Nghiêm Ngọc cùng nhau đến.
Khi họ tới, ngoài Lưu Tri phủ, An Chỉ huy sứ, Bùi Nguyên Tuân và vài vị quan viên khác, những người còn lại đều đã vào chỗ ngồi. Phía bên phải đại sảnh có hai chỗ trống, dành riêng cho hai vị nữ đại phu là họ.
Tuy nhiên, dù trong sảnh có rất nhiều người đến dự tiệc, Khương Nguyên vẫn nhìn thấy Quý Thu Minh ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Hôm nay hắn ta mặc một bộ cẩm bào màu mực, tóc búi bằng ngọc quan, trông khác hẳn khí chất thường ngày, ngoài sự ôn hòa còn có thêm vài phần xa cách, điềm tĩnh.
Thấy nàng và Nghiêm Ngọc đến, Quý Thu Minh đứng dậy mời họ ngồi. Chỗ của ba người sát nhau, Nghiêm Ngọc ngồi giữa hai người họ.
Sau khi ngồi xuống, Nghiêm Ngọc đánh giá Quý Thu Minh vài lượt, vẻ mặt không thể tin nổi: "Quý đại phu, ngài bị sao vậy, sao hôm nay lại ăn mặc thế này?"
Quý Thu Minh không mỉm cười như mọi khi mà ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng, chỉ trầm giọng nói: "Nghiêm cô nương không cần hỏi nhiều."
Nghiêm Ngọc cảm thấy hôm nay hắn ta vô cùng kỳ quặc.
Nghiêm Ngọc lười để ý đến hắn ta, quay sang thì thầm với Khương Nguyên: "Quý đại phu con người cái gì cũng tốt, ngoại hình ưa nhìn, tính tình hài hước, y thuật cũng giỏi, danh hiệu thần y đó không phải tự nhiên mà có. Ngày thường ngài ấy chỉ thích nghiên cứu các chứng bệnh nan y, một lòng một dạ trau dồi y thuật. Chắc là do ở lại huyện Nam thêm mấy ngày, nghiên cứu bệnh dịch đến mức tẩu hỏa nhập ma rồi."
Nghe Nghiêm Ngọc nói xấu hắn ta như vậy, Khương Nguyên không nhịn được khẽ cười. Tuy nhiên, nàng cảm thấy suy đoán của Nghiêm Ngọc chưa chắc đã đúng, ít nhất thì bộ dạng này của Quý đại phu, xem ra đã tốn không ít công sức.
Một lúc sau, thấy Khương Nguyên mãi không lên tiếng, Quý Thu Minh cách một Nghiêm Ngọc bắt chuyện với nàng: "Khương đại phu, mấy ngày nay cô nương làm gì vậy?"
Việc chẩn trị dịch bệnh ở huyện Nam đã đến hồi kết, từ lúc trở về, Khương Nguyên vẫn đến Hạnh Lâm Y Thự như thường lệ. Mấy ngày nay ngoài việc gặp sư phụ vài lần, thời gian còn lại nàng đều ở nhà chơi với Ninh Ninh.
Sau khi nàng nói thật, Quý Thu Minh gật đầu, trầm giọng nhận xét: "Như vậy rất tốt."
Hắn nói chuyện dường như rất kiệm lời, trước đây có thể nói một tràng dài, hôm nay không biết là do đau họng hay sao mà mỗi lần chỉ nói vài câu, hoặc vài chữ. Khương Nguyên khẽ nhíu mày, quan tâm hỏi: "Quý đại phu, ngài không sao chứ?"
Được nàng chủ động quan tâm, khuôn mặt xinh đẹp còn lộ vẻ lo lắng, Quý Thu Minh khẽ nhướng mày, vô thức v**t v* chiếc vòng ngọc bên hông, gật đầu đáp giọng nhàn nhạt: "Không sao, đa tạ Khương đại phu đã quan tâm."
Hắn ta nói vậy, chắc là cơ thể không có gì đáng ngại. Khương Nguyên nhìn hắn ta vài lần rồi không nói gì nữa.
Một lúc sau, Lưu Tri phủ, An Chỉ huy sứ và vài người khác vây quanh một nam tử mặc cẩm bào màu xanh lam, tóc buộc dây lụa màu xanh lam bước vào.
Người đó thân hình cao lớn thẳng tắp, trông rất quen mắt, chỉ là kiểu y phục thì chưa từng thấy bao giờ. Khương Nguyên do dự nhìn mấy lần, cuối cùng mới xác định được người đó chính là Bùi Nguyên Tuân.
Nàng không khỏi kinh ngạc mở to mắt.
Chiếc cẩm bào màu xanh lam lam nhạt của hắn tay áo rộng thùng thình, khi đi lại, dải lụa trên tóc khẽ lay động. Trong lúc các vị quan viên nhỏ giọng trò chuyện, hắn luôn mỉm cười, thỉnh thoảng còn ôn tồn nói gì đó. Lưu Tri phủ dường như chưa từng thấy hắn như vậy, kinh ngạc đến nỗi nói năng cũng không lưu loát, liên tục lấy tay áo lau mồ hôi trên trán.
Khương Nguyên nhìn hắn một lúc rồi thu hồi tầm mắt với vẻ mặt phức tạp.
Không lâu sau, tiệc mừng công bắt đầu, Lưu Tri phủ sau khi lau mồ hôi trên trán, bèn mời Bùi Tướng quân nói vài lời với mọi người.
Trong trận dịch này, hắn dùng quân pháp để giám sát huyện Nam, bất kể là về quan chức hay công lao, đều đáng để phát biểu một phen. Bùi Nguyên Tuân gật đầu đồng ý.
Đông Viễn đứng hầu gần đó, luôn chú ý đến từng cử chỉ của chủ tử, tận tâm tận lực thực hiện trách nhiệm của một tiểu tư thân cận.
Theo như hắn ta biết, nếu là trước đây, trong những dịp thế này, Tướng quân sẽ nghiêm mặt quét mắt một vòng, nói vài câu ngắn gọn để ghi nhận công lao của mọi người, sau đó nâng ly rượu uống cạn một hơi, rồi sẽ trở về chỗ ngồi, để mọi người bắt đầu yến tiệc.
Tuy nhiên, Tướng quân hôm nay lại có vẻ rất hứng thú nói thêm vài câu.
Hắn đưa mắt nhìn mọi người trong sảnh, mỉm cười nói: "Hôm nay tham dự yến tiệc đều là những người có công trong trận dịch, có các vị đại phu của Hạnh Lâm Y Thự và huyện Nam, cũng có các phủ binh lại viên. Trước hết, ta xin chân thành ca ngợi các vị đại phu, các vị không sợ dịch bệnh, không quản ngại khó khăn, tinh thần thật đáng khen. Dịch bệnh lần này tuy đáng sợ, nhưng các vị lại là những danh y tài ba, đánh cho dịch bệnh tan tác, chạy trối chết, không dám ham chiến một khắc. Ngoài các vị đại phu, các vị phủ binh sai dịch cũng có công không nhỏ, các vị kiên trì tuân thủ quân lệnh, trung thành với chức trách, chính nhờ các vị mà dịch bệnh ở huyện Nam mới được dẹp yên nhanh chóng. Mọi người đã thể hiện vô cùng xuất sắc, Bùi mỗ thực sự không biết lấy gì để bày tỏ lòng kính trọng. Hôm nay, xin ngâm một bài thơ để chúc mừng."
Ngay khi hai chữ "ngâm thơ" vừa dứt, Đông Viễn tưởng mình nghe nhầm, lập tức trợn tròn mắt. Cùng lúc đó, hắn ta vô thức liếc nhìn Khương đại phu ngồi cách chủ tử mấy bàn, vẻ mặt nàng cũng kinh ngạc tột độ. Hơn nữa, Khương đại phu dường như vừa ăn mấy miếng rượu nếp viên, ngay khi chủ tử dứt lời, chiếc thìa khuấy trong của nàng dường như đã dừng lại trong bát, rất lâu không hề di chuyển.
Bùi Nguyên Tuân nhướng mày cười, phất tay áo đứng dậy.
Hắn nhìn quanh một vòng, ánh mắt sắc bén lướt nhẹ qua người Khương Nguyên, thấy nàng đang chăm chú nhìn về phía mình, hắn bèn lặng lẽ thu hồi tầm mắt, quay mặt về phía mọi người, mỉm cười sang sảng nói: "Trăng đen gió lạnh căm
Dịch bệnh giữa đêm sang
Lương y đều ra trận
Vệ binh khoác giáp vào,
Bậc khăn yếm kê phương
Nam nhi chẳng nhường bước
Binh đao vừa tuốt vỏ
Ma phong trốn mất dạng
Kim ô treo đỉnh đầu
Nam huyện lại hồi xuân."
Ngâm xong, cả sảnh vang lên những tiếng tán thưởng không ngớt.
Ngay khi Đông Viễn nghĩ rằng màn trình diễn của chủ tử đến đây là kết thúc, thì thấy chủ tử nhà mình trầm ngâm một lát, mày dài nhướng lên, cười nói: "Hay là, Bùi mỗ xin lưu lại bút tích, cũng coi như không phụ buổi tụ họp hôm nay của chư vị."
Hắn nói xong, Lưu Tri phủ lập tức cho người mang bút mực giấy nghiên lên.
Bùi Nguyên Tuân vén tay áo rộng, tại chỗ vung bút múa mực, viết ra bài thơ.
Ở một góc không xa trong sảnh, Khương Nguyên ngồi sau bàn rượu, vẻ mặt vốn luôn dịu dàng ôn hòa nay lại vô cùng phức tạp.
Một lúc lâu sau, nàng cúi đầu lặng lẽ ăn mấy viên rượu nếp viên để đè nén cảm xúc khó tả trong lòng.
Một lúc sau, đợi các vị quan viên lần lượt nói vài câu, Lưu Tri phủ chủ trì nói: "Trong việc phòng chống dịch bệnh lần này, Quý đại phu và Khương đại phu công lao không thể không kể đến. Bây giờ, xin mời Quý đại phu làm đại diện cho các đại phu, nói vài lời với chúng ta."
Dứt lời, Quý Thu Minh đứng dậy, lặng lẽ nhìn quanh một vòng.
Ngay khi Khương Nguyên mỉm cười nhìn hắn ta, nghĩ rằng hắn ta sẽ lại thao thao bất tuyệt như mọi khi, thì hắn ta lại chỉ gật đầu không cảm xúc, nâng bát rượu lớn trên bàn lên, trầm giọng nói: "Quý mỗ xin kính các vị một chén, ngàn vạn lời nói, đều ở trong rượu."
Hắn ta đưa rượu đến gần, ngửa cổ uống cạn một hơi, tư thế uống rượu dứt khoát đó đã nhận được một tràng vỗ tay tán thưởng.
Nhìn bộ dạng uống rượu của hắn ta, Khương Nguyên thực sự ngẩn người hồi lâu. Nàng cứ nghĩ, Quý đại phu là loại công tử nho nhã hài hước, sẽ không uống rượu với tư thế hào sảng như vậy.
Tuy nhiên, uống xong rượu, Quý Thu Minh nhìn quanh một vòng, ánh mắt giao với nàng trong giây lát, khóe môi nở một nụ cười như có như không. Một lát sau, hắn ta quay đi, hướng về phía mọi người nói: "Quý mỗ xin múa rìu qua mắt thợ, muốn biểu diễn một bài quyền cho các vị xem."
Dứt lời, Nghiêm Ngọc đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt kinh ngạc nói với Khương Nguyên: "Tai ta không có vấn đề gì chứ, ngài ấy định làm gì? Múa quyền hả?"
Khương Nguyên cũng rất ngạc nhiên, nhưng vừa rồi nàng nghe rất rõ, bèn gật đầu nói: "Không sai, Quý đại phu, ngài ấy nói muốn múa quyền."
Trong lúc hai người nói chuyện, Quý Thu Minh đã rời khỏi chỗ ngồi, đi đến giữa sảnh.
Hắn ta đối mặt với những ánh mắt hoặc ngạc nhiên, hoặc phấn khích, hoặc xem thường dò xét từ trong sảnh, hai tay nắm thành quyền đặt bên hông, từng chiêu từng thức, bắt đầu múa quyền.
Điều bất ngờ là, quyền pháp của hắn ta lại rất uyển chuyển có lực, quyền phong dứt khoát. Một bài quyền múa xong, lại nhận được một tràng vỗ tay reo hò.
Tuy nhiên, Quý Thu Minh chắp tay cảm tạ lời khen của mọi người, trước khi về chỗ ngồi, Bùi Nguyên Tuân đã đi đến gần hắn ta, nhỏ giọng nói: "Quý đại phu, Đông Thi hiệu tần*, vui lắm sao?"
Đông Thi hiệu tần*: Dựa theo tích nàng Tây Thi xinh đẹp mỗi lần nhăn mặt vì cơn bệnh bẩm sinh giày vò, lại càng xinh đẹp hơn. Nàng Đông Thi xấu xí thấy thế, cũng bắt chước làm điệu bộ nhăn mặt như Tây Thi, không ngờ lại càng xấu xí hơn, ai trông thấy nàng cũng vội vã lánh xa, cụm từ này dùng để châm biếm những người mù quáng bắt chước người khác một cách thiếu hiểu biết, dẫn đến kết quả thất bại, thậm chí còn trở nên tồi tệ hơn so với ban đầu.
Quý Thu Minh khẽ cười, nhìn hắn nói: "Bùi đại nhân, thắng bại chưa phân, đã nóng nảy rồi sao?"
Bùi Nguyên Tuân cười lạnh một tiếng, hạ giọng: "Quý đại phu, ngươi sắp phải rời Hưng Châu, Khương Nguyên sẽ không từ bỏ y thuật của mình, ngươi và nàng ấy có duyên không phận, nàng ấy sẽ không đi theo ngươi đâu."
Quý Thu Minh hừ lạnh cười đáp: "Bùi đại nhân, ngài cũng sắp phải rời Hưng Châu, Khương đại phu sẽ không ham vinh hoa phú quý, ngài và Khương đại phu có phận không duyên, nàng ấy cũng sẽ không đi theo ngài đâu."
Hai người nhỏ giọng nói chuyện, nhưng trên mặt vẫn luôn giữ nụ cười. Tiếng chén thù chén tạc, tiếng cười nói vui vẻ trong sảnh đã át đi giọng của họ, không ai nghe thấy cuộc đối thoại của hai người.
Yến tiệc diễn ra trong bầu không khí vui vẻ, hòa thuận nhưng cũng kỳ quái dị thường này được hơn nửa canh giờ. Chỉ có điều, Khương Nguyên bị tình hình hôm nay làm cho kinh ngạc, mang theo tâm trạng phức tạp lạ thường này, bất tri bất giác, nàng đã ăn hết nửa bát rượu nếp viên.
Khi màn đêm buông xuống, yến tiệc kết thúc.
Khương Nguyên rời khỏi tửu lầu.
Vị trí của tửu lầu này không xa hẻm Thanh Ngư, Quý Thu Minh tiễn nàng về nhà. Hai người đi dọc theo con phố, sóng vai bước về phía hẻm Thanh Ngư.
Vừa rồi ăn quá nhiều rượu nếp viên, Khương Nguyên cảm thấy đầu óc hơi choáng váng.
Cơn gió đêm se lạnh thổi qua, nàng xoa xoa thái dương, vô thức nhìn sang người bên cạnh.
Quý đại phu bước những bước vững chãi, ánh mắt kiên định nhìn con đường phía trước, vẻ mặt lạnh lùng và sâu lắng. Thấy hắn ta dường như không có ý định mở lời, Khương Nguyên suy nghĩ một lúc rồi chủ động phá vỡ bầu không khí im lặng: "Quý đại phu, khi nào ngài trở lại Thái Y Thự?"
Nhiệm vụ chẩn trị bệnh phổi của hắn ta ở đây đã hoàn thành, theo lịch trình thì đáng lẽ phải trở về sớm.
Quý Thu Minh im lặng một lúc rồi nói: "Vài ngày nữa ta phải đến Lạc Châu một chuyến, ở đó còn có vài ca bệnh khó đáng để nghiên cứu. Ta có thể sẽ ở đó khá lâu, khoảng hai đến ba năm. Đây là con đường thăng tiến trong y thuật của ta, cũng là con đường phải trải qua để trở thành thần y thánh thủ..."
Lạc Châu cách Hưng Châu rất xa. Hắn ta dừng lại một chút, nhưng rất nhanh lại mỉm cười, nói: "Sau khi đến đó, ta vẫn sẽ quay lại Hưng Châu, về thăm Đàm y quan, và cũng để thăm các vị."
Khương Nguyên khẽ cong môi, nhẹ nhàng gật đầu.
Nàng nhớ lại lúc hắn ta mới đến Hưng Châu, dường như rất thân quen với Đàm y quan. Vấn đề này đã lởn vởn trong đầu nàng rất lâu, nàng suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Ngài và sư phụ của ta là họ hàng sao?"
Quý Thu Minh im lặng một cách khó hiểu một lúc rồi đáp: "Phải, là họ hàng rất thân, ta và bà ấy rất thân thiết."
Khương Nguyên có chút không hiểu lời của hắn ta.
Đi được một lúc, Quý Thu Minh đột nhiên dừng bước: "Khương đại phu."
Khương Nguyên cũng dừng lại theo hắn ta.
Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Quý Thu Minh, hỏi: "Quý đại phu, ngài có chuyện gì sao?"
Quý Thu Minh cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng như ngọc của nàng, hắn ta nhìn rất lâu rồi mới lên tiếng: "Khương đại phu, ta có lời muốn nói với cô nương."
Vẻ mặt hắn ta rất trịnh trọng, rất nghiêm túc. Khương Nguyên nhìn hắn ta, bất giác có chút căng thẳng.
Quý Thu Minh khẽ hít một hơi để lấy lại bình tĩnh: "Khương đại phu, trải qua trận dịch này, ta đột nhiên cảm thấy, sinh tử khó lường, đời người vô thường, nên sống sao cho không hối tiếc. Trước đây ta chỉ muốn nghiên cứu y thuật, chưa từng có ý định thành thân. Nhưng từ khi gặp cô nương, ta đột nhiên cảm thấy mọi thứ đều khác đi. Ta nghĩ, mẫu thân có thể sẽ không đồng ý hôn sự của chúng ta, nhưng chỉ cần cô nương đồng ý, tất cả đều không thành vấn đề. Cô nương yên tâm, quãng đời còn lại, ta sẽ đối xử tốt với cô nương và Ninh Ninh."
Lời tỏ tình của hắn ta quá bất ngờ, Khương Nguyên lập tức sững sờ.
Hơn nữa, Khương Nguyên cũng không biết mẫu thân của hắn ta là ai, tại sao bà lại không đồng ý hôn sự. Có điều, đầu óc nàng lúc này không được tỉnh táo cho lắm, nhất thời không nghĩ thông được.
Hồi lâu sau, Khương Nguyên mới do dự nói: "Quý đại phu, ta cảm thấy, chuyện này có lẽ hơi vội vàng. Thực ra đối với ngài, ta dường như vẫn chưa hiểu rõ lắm, ta nghĩ, ta nên..."
Quý Thu Minh nhìn chằm chằm vào nàng, nói: "Khương đại phu, sau này cô nương sẽ có nhiều thời gian để hiểu ta. Ta chỉ lo rằng, nếu ta không tỏ tình bây giờ, một khi ta rời Hưng Châu, sau này sẽ không còn cơ hội để nói ra những lời này nữa."
Hắn ta dừng lại, rồi lại khẽ cong môi cười: "Nếu cô nương đồng ý, sau khi chúng ta thành thân, ta nghĩ, cô nương có thể cùng ta đến Lạc Châu, yên tâm ở nhà tương phu giáo tử*. Cô nương biết đấy, phần lớn thời gian ta sẽ dành cho việc nghiên cứu y thuật, sẽ không có nhiều thời gian chăm sóc gia đình, điều này cần cô nương phải hy sinh nhiều hơn."
Tương phu giáo tử*: Giúp chồng dạy con
Nghe những lời này, Khương Nguyên ngẩn ra.
Một lát sau, nàng nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Quý đại phu, những gì ngài nói, e rằng ta không làm được..."
Quý Thu Minh nhìn nàng, ngắt lời nàng chưa nói hết: "Khương đại phu, cô nương đừng vội từ chối, ta có một món đồ muốn tặng cô nương, nó đại diện cho tấm lòng của ta."
Nói xong, hắn ta đưa tay ra, trong lòng bàn tay bất ngờ xuất hiện một miếng ngọc bội.
Miếng ngọc đó hình bán nguyệt, màu trắng ngọc, có một dải tua rua màu đỏ dài ba tấc rủ xuống, trông như một cặp.
Hắn ôn tồn nói: "Khương Nguyên, cô nương đưa tay ra đi."
Khương Nguyên nhìn hắn, ngơ ngác làm theo.
Hắn ta cười, đặt miếng ngọc vào lòng bàn tay trắng nõn của nàng, nói: "Khương đại phu, đây là ta tặng cô nương, nửa còn lại ở chỗ ta. Chỉ cần cô nương bằng lòng nhận lấy, ta sẽ nhanh chóng đến cầu thân. Đương nhiên, cô nương cũng có thể suy nghĩ thêm, ngày mai, ta đợi câu trả lời của cô nương."
Ánh mắt hắn ta rất sáng, mày dài khẽ nhướng lên. Ngay lúc Khương Nguyên cảm thấy đầu óc vô cùng hỗn loạn, một giọng nói trầm thấp se lạnh truyền đến: "Khương đại phu, Quý đại phu, hai người làm gì ở đây?"
Giọng nói rất quen thuộc, Khương Nguyên chớp mắt, có chút ngạc nhiên nhìn sang.
Chỉ thấy Bùi Nguyên Tuân chắp tay sau lưng, vẻ mặt sa sầm nhìn chằm chằm tới.
Vẻ mặt hắn không ổn, dải lụa màu lam phiêu dật cũng không còn lay động nữa, mà rũ thẳng xuống bên hông.
Lúc này đã đến đầu hẻm Thanh Ngư. Quý Thu Minh liếc nhìn hắn một cái đầy ẩn ý, rồi lại nhìn Khương Nguyên, nói: "Khương đại phu, vậy ta tiễn cô nương đến đây thôi, ngày mai gặp lại."
Nói xong, hắn nhanh chóng rời đi, bóng lưng thon dài khuất dần trong màn đêm.
Khương Nguyên mím môi, cúi đầu nhìn xuống, miếng ngọc bội có tua rua đỏ vẫn còn nằm trong lòng bàn tay nàng.
Bùi Nguyên Tuân cúi đầu nhìn thấy miếng ngọc, sắc mặt lạnh lùng khẽ biến đổi.
Hắn không vui nói: "Đó là Quý đại phu đưa cho nàng sao?"
Giọng hắn rất lạnh, đầy khí thế, mang theo ý chất vấn.
Khương Nguyên xoa xoa thái dương đang choáng váng, vô thức trả lời hắn: "Vâng."
Bùi Nguyên Tuân nhìn chằm chằm vào miếng ngọc một lúc, sắc mặt càng trở nên khó coi hơn.
Hắn v**t v* ngọc bội bên hông mình, dường như nghĩ đến điều gì đó, im lặng hồi lâu rồi không nói gì nữa.
Hắn không nói thêm gì.
Khương Nguyên loạng choạng bước không vững vào hẻm Thanh Ngư, hắn liền đi theo sau nàng.
Trăng đã lên cao, rọi xuống một khoảng sáng trong. Đi được khoảng nửa tuần hương, Khương Nguyên nheo mắt nhìn hồi lâu mới nhận ra cây hoa hạnh trước nhà mình.
Thấy bộ dạng không tỉnh táo của nàng, Bùi Nguyên Tuân đột nhiên nghĩ đến lúc ở yến tiệc, trước mặt nàng có đặt một bát rượu nếp viên, lúc rời tiệc, bát chỉ còn lại một nửa.
Hắn dừng bước, cúi đầu nhìn nàng, trầm giọng hỏi: "Khương Nguyên, nàng đã ăn bao nhiêu viên rượu nếp?"
Khương Nguyên dừng lại trước cây hoa hạnh.
Không hiểu sao, nàng cảm thấy bước chân mình nhẹ bẫng, mặt đất đá xanh vững chắc dường như biến thành bông gòn, khiến người ta có cảm giác không thể đặt chân xuống được.
Nàng dừng bước, dựa vào cây hoa hạnh, cố gắng nghĩ hồi lâu, còn giơ ngón tay ra đếm, rồi mới nghiêm túc trả lời Bùi Nguyên Tuân: "Hình như tổng cộng ăn mười viên. Ban đầu ăn năm viên, ta vốn định không ăn nữa, sau đó nghe có người ngâm thơ, thực sự nghe không nổi, lại bất tri bất giác ăn thêm năm viên nữa."
Bùi Nguyên Tuân nhìn nàng, cảm xúc trên mặt phức tạp khó lường.
Một lúc sau, sắc mặt hắn dịu đi một chút.
Hắn sải bước đến, đứng rất gần Khương Nguyên, nói: "Khương Nguyên, nàng còn nhận ra ta là ai không?"
Thân hình hắn cao lớn, vẻ mặt lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống nàng, toàn thân toát ra một luồng uy áp bức người.
Khương Nguyên mím môi, lưng tựa vào cây hoa hạnh, ánh mắt mờ mịt nhìn hắn nói: "Nhận ra, ngài là..."
Nàng nói một lúc lâu, nhưng dường như lại không nhớ ra được, bực bội nói: "Ta không quen, ngài đừng hỏi nữa."
Nói xong, bộ dạng rõ ràng không tỉnh táo, nhưng lại vẫn nhớ cất miếng ngọc bội mà Quý Thu Minh tặng vào trong hà bao*.
Hà bao*: túi, ví nhỏ
Hơn nữa, động tác của nàng vô cùng cẩn thận, rõ ràng rất quý trọng miếng ngọc đó.
Bùi Nguyên Tuân nhìn chằm chằm vào miếng ngọc, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.
Một lát sau, hắn trầm giọng nói: "Khương Nguyên, nàng không thể gả cho tên Quý đại phu đó."
Khương Nguyên không nghe rõ lời hắn, nhưng giọng nói của hắn đã làm phiền đến nàng.
Nàng mờ mịt suy nghĩ một lúc, vô thức nói: "Ngài có thể đừng nói nữa được không? Ta lại không phải binh lính dưới trướng của ngài, sẽ không luôn nghe lời ngài đâu."
Bùi Nguyên Tuân nhìn nàng, ánh mắt đột nhiên thay đổi.
Đây là lời mà trước đây nàng đã từng nói với hắn.
Nàng đã nói như vậy, sau đó cũng làm như vậy. Nàng rời khỏi phủ Tướng quân, biệt ly hai năm, cách xa hắn đến cả ngàn dặm.
Bây giờ nàng lại nói những lời tương tự.
Dù nàng đang ở ngay trước mắt, hắn lại cảm thấy, dường như nàng đang cố tình đẩy hắn ra xa, chạy trốn khỏi hắn, để khoảng cách giữa họ ngày càng xa hơn.
Bùi Nguyên Tuân nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt trĩu nặng, tiến lại gần hai bước.
Hắn vươn cánh tay dài chống lên thân cây, với một tư thế gần như vây lấy Khương Nguyên, giam nàng trong khoảng không gian nhỏ hẹp trước cây hoa hạnh.
Cảm nhận được hắn ở rất gần, Khương Nguyên theo bản năng muốn đẩy hắn ra. Tuy nhiên, nàng đưa tay đẩy, lại phát hiện hắn vững như một ngọn núi cao khó lay chuyển.
Khương Nguyên khẽ cắn môi, nhìn hắn, mờ mịt hỏi: "Ngài muốn làm gì?"
Bùi Nguyên Tuân nhìn nàng chằm chằm, không lên tiếng.
Hắn vươn bàn tay to lớn, siết chặt lấy cổ tay nàng, ánh mắt không rời khỏi đôi mắt lấp lánh kia.
"Khương Nguyên, ngày mai ta sẽ đi tìm Đàm y quan" hắn trầm giọng nói "Nàng sẽ không thể gả cho Quý Thu Minh được."
Khương Nguyên vô thức hỏi lại: "Tại sao?"
Bùi Nguyên Tuân không trả lời.
Hắn đột nhiên cúi xuống, bàn tay to lớn giữ lấy sau gáy nàng, ánh mắt trĩu nặng rơi trên đôi môi đỏ mọng mềm mại.
Một lát sau, yết hầu hắn khẩn trương trượt lên xuống, hắn cúi đầu mạnh mẽ hôn lên.