Kể từ sau khi uống thang Ma phong thang* đó trước khi ngủ, bệnh tình của Lưu nương tử đã ổn định lại, bà không còn sốt cao, cũng không còn la hét toàn thân đau nhức như gãy xương nữa, mà ngủ rất say, hơi thở cũng rất đều đặn.
Ma phong thang*: thuốc trị bệnh phong
Khương Nguyên không rời nửa bước, túc trực trong phòng bệnh, mỗi một nén nhang lại quan sát triệu chứng nốt đỏ trên người bà, rồi ghi chép tỉ mỉ từng nét vào y án.
Lúc đầu, Quý Thu Minh cùng nàng ở trong phòng bệnh, hai người vẫn luôn bàn luận về phương thuốc Ma phong thang và hiệu quả có thể có, nửa canh giờ sau, có bệnh nhân ở y đường sau khi dùng thuốc xuất hiện triệu chứng nguy kịch, hắn ta liền dẫn theo mấy vị đại phu trẻ tuổi vội vã qua đó.
Đêm đã về khuya, Khương Nguyên không trụ nổi, mơ màng thiếp đi một lúc, đến khi tỉnh lại thì phát hiện trên người có khoác một chiếc trường bào.
Chiếc trường bào đó màu đen, rất sạch sẽ, rất mới, còn có một mùi hương thanh lãnh của gỗ thông, không biết là của ai, có lẽ là đại phu của y đường thấy nàng ngủ thiếp đi, sợ nàng bị lạnh nên đã không kinh động nàng mà đặc biệt khoác lên người cho nàng.
Khương Nguyên đứng dậy, cẩn thận gấp chiếc trường bào lại đặt sang một bên, rồi lại đi xem xét bệnh tình của Lưu nương tử.
Lúc này, đã cách bốn canh giờ kể từ lần cuối Lưu nương tử dùng thuốc, dược hiệu có lẽ đã phát huy hoàn toàn, bà vẫn chưa tỉnh lại. Khương Nguyên vén tay áo bà lên, nhìn vào cánh tay, những nốt đỏ trên đó đã lặn đi quá nửa, vùng da lở loét cũng có dấu hiệu dần dần khép lại.
Ma phong thang có hiệu quả rõ rệt, tinh thần Khương Nguyên lập tức phấn chấn hẳn lên.
Nàng vén lại góc chăn cho Lưu nương tử, rồi lặng lẽ bước ra ngoài, định sang phòng bên cạnh xem tình hình của Nghiêm Ngọc.
Thế nhưng, vừa mới mở cửa, nàng lại bất ngờ va phải một người.
Người đó đang quay lưng về phía cửa phong bệnh, thân hình cao lớn thẳng tắp, sống lưng tựa như một tấm sắt cứng rắn, va mạnh tới nỗi xương mũi nàng sắp gãy.
Khương Nguyên vừa xoa chiếc mũi đau nhức, vừa rưng rưng nước mắt ngẩng đầu lên, lại thấy Bùi Nguyên Tuân đã xoay người lại, lẳng lặng đứng trước mặt nàng.
Sắc mặt hắn thanh lãnh nghiêm nghị, dường như cả đêm chưa ngủ, quanh mắt còn có một quầng thâm nhàn nhạt, thấy nàng, hắn chau mày, trầm giọng hỏi: "Nàng sao rồi?"
Khương Nguyên lập tức lùi lại mấy bước để tránh hắn.
Bây giờ nàng là người có khả năng nhiễm bệnh dịch cao nhất, chỉ là chưa đến lúc phát bệnh mà thôi, nàng vội nói: "Tướng quân, sao ngài lại ở đây?"
Bùi Nguyên Tuân cúi mắt nhìn đôi ngươi long lanh ngấn lệ của nàng, không đáp mà hỏi ngược lại: "Ma phong thang đó có tác dụng phòng ngừa không? Nếu có thì nàng hãy uống một ít đi."
Ma phong thang đó quả thực hiệu quả, bệnh tình của Lưu nương tử đã có chuyển biến tốt rõ rệt, được hắn nhắc nhở như vậy, Khương Nguyên liền gật đầu tỏ vẻ rất đồng tình.
Ngoài nàng ra, những đại phu và sai dịch từng tiếp xúc với bệnh nhân đều nên uống vài bát, có bệnh thì phòng bệnh, đã phát bệnh thì có thể giảm nhẹ bệnh tình.
Khương Nguyên đi nhanh vài bước, dường như nghĩ tới điều gì, lại vội vã quay lại, nói với hắn: "Trong y đường này là nơi không an toàn nhất, Tướng quân còn phải chỉ huy phủ binh và quan lại phòng bệnh, trách nhiệm trọng đại, nhất định phải lấy thân thể làm trọng, đừng ở đây lâu."
Toàn bộ huyện Nam hiện đang bị phong tỏa, việc điều động phủ binh, phân phối dược liệu, bệnh nhân dùng thuốc, cho đến đồ ăn thức uống, rồi việc trấn an nỗi sợ hãi của bá tánh v.v..., không việc gì là không cần hắn quyết định. Hắn lúc này chính là cây kim định hải thần châm của huyện Nam, thế mà vết thương trên vai lưng hắn vẫn chưa lành hẳn, trông có vẻ như đã cả đêm không nghỉ ngơi, nếu lúc này lại nhiễm dịch bệnh mà ngã xuống, e rằng cả huyện Nam sẽ mất kiểm soát.
Bùi Nguyên Tuân không gật đầu, chỉ chăm chú nhìn gò má tái nhợt của nàng, trầm giọng nói: "Được."
Khương Nguyên nói xong với hắn, liền vội vàng đi về phía phòng bệnh bên cạnh.
Nàng đi rất nhanh, nhưng lúc đẩy cửa lại đột nhiên dừng bước.
Có lẽ là tối qua nghỉ ngơi không đủ, cả một đêm, nàng chỉ chợp mắt chưa đầy nửa canh giờ, lúc này đi quá nhanh, nhất thời có chút choáng váng hoa mắt.
Nàng phải định thần lại, mới miễn cưỡng vịn vào khung cửa để không ngã xuống.
Bùi Nguyên Tuân lập tức bước nhanh đến bên cạnh nàng nói: "Có chỗ nào không khỏe sao?"
Khương Nguyên lắc đầu, khẽ cười nói: "Chắc là do ngủ ít quá, hơi mệt, không sao đâu ạ."
Nàng vừa nói vậy, Bùi Nguyên Tuân chợt nhớ ra, từ tối qua đến giờ, nàng vẫn luôn ở trong phòng bệnh đó, không bước ra ngoài nửa bước, cũng không ăn bất cứ thứ gì.
Hắn nói một câu "Nàng đợi ta quay lại", rồi sải bước đi ra ngoài.
Không lâu sau, hắn quay trở lại.
Hắn đi đến trước mặt Khương Nguyên, đưa tay ra, trong bàn tay to lớn rắn rỏi thon dài là một chiếc lá sen màu xanh biếc, trong lá sen là sáu cái bánh bao trắng trẻo mập mạp, vừa mới ra lò, còn bốc hơi nóng hôi hổi, ngửi mùi rất thơm.
Hắn nhìn Khương Nguyên, trầm giọng nói: "Ăn hết đi, ăn no bụng mới có sức lực."
Nhìn thấy bánh bao, Khương Nguyên mới cảm thấy bụng hơi đói.
Thế nhưng, hắn thật sự đã đánh giá quá cao sức ăn của nàng, sáu cái bánh bao đó làm sao nàng ăn hết được?
Nàng không dám chạm vào hắn, bèn chỉ vào chiếc bàn bên cạnh, ở đó có một chiếc đĩa sạch nói: "Đa tạ Tướng quân, ngài lấy một cái đặt ở đây là được rồi, nhiều hơn ta ăn không hết, phần còn lại ngài ăn đi."
Không cần phải nói, hắn bận rộn đến giờ, chắc chắn cũng chưa dùng bữa.
Bùi Nguyên Tuân không nói gì, làm theo lời nàng đặt bánh bao xuống.
Khương Nguyên biết ơn cười với hắn một tiếng, cầm lấy bánh bao vội vàng cắn một miếng, rồi nhanh chân đi vào phong bệnh của Nghiêm Ngọc.
Nhìn thấy Nghiêm Ngọc, lòng nàng lại thắt lại.
Tình hình của Nghiêm Ngọc không tốt, nàng ta sốt cao không dứt, tứ chi đều nổi nốt đỏ, vẫn luôn nhắm mắt hôn mê, điều này cho thấy phương thuốc mà nàng ấy dùng không đúng bệnh.
Khương Nguyên nhìn khuôn mặt trắng bệch của nàng ta mà vô cùng tự trách.
Nếu hôm qua là nàng chăm sóc cho Lưu nương tử, Nghiêm Ngọc đã không nhiễm phải bệnh phong, nhưng lúc này giả sử những điều đó cũng vô ích, nàng chỉ có thể chăm sóc nàng ta thật tốt, hy vọng nàng ta có thể thuận lợi khỏe lại.
Theo tình hình hiện tại, trong bốn phương thuốc, chỉ có Ma phong thang mà Lưu nương tử dùng là có hiệu quả rõ rệt nhất, vì hoàng hoa hao thêm vào trong đó nhiều hơn gấp đôi so với ba phương thuốc còn lại. Nhưng dịch bệnh có thể tái phát, hiện tại vẫn chưa rõ bà ấy có thể khỏi hẳn hay không, và sau khi khỏi bệnh có để lại di chứng gì không.
Nhưng tình hình của Nghiêm Ngọc lúc này quá đáng lo ngại, Khương Nguyên suy nghĩ rất lâu, rồi đi ra đại sảnh, thương lượng với Trương Y chính và mấy vị đại phu, nàng nói: "Lưu nương tử sau khi dùng Ma phong thang, hiệu quả rõ rệt nhất, còn thuốc của Nghiêm cô nương gần như không có tác dụng. Hai bệnh nhân nam sau khi uống thuốc chỉ hạ sốt, nhưng các nốt đỏ trên người không giảm. Theo tình hình này, ta đề nghị đổi phương thuốc của Nghiêm cô nương sang giống như của Lưu nương tử."
Theo quy trình thử thuốc, mấy vị đại phu trước đó đã giao ước, bất kể dược hiệu ra sao, đều nên kiên trì dùng trong hai ngày, sau đó mới dựa vào hiệu quả để điều chỉnh phương thuốc. Quý Thu Minh đã đến bệnh xá, hiện tại, ở y đường, người am hiểu căn bệnh này nhất không ai khác ngoài Khương Nguyên.
Đối với việc nàng muốn thay đổi phương thuốc của Nghiêm Ngọc, Trương Y chính vuốt râu, mặt mày sầu não nói: "Khương đại phu, lão phu không có ý kiến gì, nhưng cô nương cũng biết, bây giờ việc thử thuốc quan trọng đến nhường nào, chúng ta sớm tìm ra phương thuốc hữu hiệu hơn một khắc, sẽ có thêm nhiều người được cứu. Nếu như, bệnh tình của Lưu nương tử bây giờ tuy có thuyên giảm, nhưng sau đó lại đột nhiên trở nặng thì sao? Còn một khả năng nữa, đó là phương thuốc của Nghiêm cô nương, có lẽ chỉ là chưa phát huy tác dụng, kiên trì uống thêm hai thang nữa, biết đâu sẽ có hiệu quả?"
Là một y giả, tất cả những khả năng này đều phải được xem xét, Khương Nguyên chau mày, im lặng một lúc.
Thực ra, nàng rất tin tưởng vào Ma phong thang mà Lưu nương tử đã dùng, bởi vì trước đó khi bà mới có dấu hiệu mắc bệnh, phương thuốc này đã có hiệu quả, chẳng qua là giữa chừng bà ngưng thuốc nên bệnh mới trở nặng. Mà bệnh tình của Nghiêm Ngọc lại ập đến rất nhanh, nếu nàng ta cứ tiếp tục dùng phương thuốc hiện tại, rất có thể sẽ làm chậm trễ việc chữa trị.
Khương Nguyên không do dự bao lâu, mà nhìn Trương Y chính, dõng dạc nói: "Cứ làm theo lời ta, ngưng dùng phương thuốc thử nghiệm của Nghiêm Ngọc, đổi sang phương thuốc giống như của Lưu nương tử."
Nàng đã nói như vậy, những người khác không có ý kiến gì, mọi việc nhanh chóng được quyết định.
Trong y đường có ít đại phu, ngoài Lưu nương tử và Nghiêm Ngọc, còn có gần hai mươi bệnh nhân khác đã nổi nốt đỏ, mà ở lệ sở còn có gần hai trăm bệnh nhân đã phát bệnh. Y đường do Khương Nguyên phụ trách chăm sóc, lệ sở do Quý Thu Minh và các đại phu địa phương của huyện Nam trông coi, còn việc điều động dược liệu, trông nom bệnh nhân, cung cấp đồ ăn thức uống v.v..., đều phải do huyện nha điều phối, tất cả mọi người đều đang bận rộn chạy đôn chạy đáo vì dịch bệnh.
Suốt ba ngày, Khương Nguyên chạy đi chạy lại giữa hơn hai mươi bệnh nhân trong y đường để đưa thuốc kê đơn, trong thời gian đó chỉ ngồi xuống nghỉ ngơi được một lát, rồi lại phải đi quan sát bệnh tình.
Ba ngày sau, lúc chạng vạng tối, bệnh tình của Lưu nương tử gần như đã khỏi hẳn, bà đã có thể xuống giường hoạt động tự nhiên, thậm chí không để lại bất kỳ di chứng nào. Mà Nghiêm Ngọc cũng đã tỉnh lại, nàng ta phát bệnh muộn hơn, các nốt đỏ chưa lặn hết, nhưng tinh thần đã tốt hơn nhiều.
Xác nhận Ma phong thang có hiệu quả đúng bệnh, dây thần kinh căng như dây đàn của Khương Nguyên cuối cùng cũng được thả lỏng, các đại phu trong y đường cũng cuối cùng cũng nở nụ cười, đám mây u ám bao phủ y đường cuối cùng cũng đã tan đi quá nửa.
Mấy ngày nay, sai dịch của huyện nha phụng mệnh đưa cơm cho người trong y đường.
Bữa ăn của bệnh nhân và đại phu đều giống nhau, nhưng phần đưa cho Khương Nguyên lại rất đặc biệt, ngoài hai cái bánh bao chay, còn có một bát cháo đậu đỏ.
Khương Nguyên mệt đến mức như muốn rã rời, không có khẩu vị, nàng không ăn bánh bao mà chỉ ăn vài miếng cháo đậu đỏ qua loa, rồi mặc nguyên y phục nằm trên giường nghỉ một lát.
Thế nhưng, sau khi nằm xuống, nàng vốn định chợp mắt một lúc rồi dậy, lại không biết tự lúc nào đã ngủ thiếp đi.
Trong cơn mơ màng, không biết đã ngủ bao lâu, nàng chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, đầu óc quay cuồng không ngừng, tứ chi đau nhức như gãy rời.
Tuy đang trong giấc ngủ, nàng vẫn có thể phán đoán đại khái rằng, đây là lúc bệnh dịch mà nàng nhiễm phải bắt đầu phát tác.
Thế nhưng, nàng gần như không có sức lực để ngồi dậy, mí mắt nặng trĩu như ngàn cân, chỉ có thể nằm trên giường nhắm mắt hôn mê.
Khi ý thức mơ hồ, nàng nghe thấy có người đi vào.
Vài hơi thở sau, một bàn tay to lớn đặt lên trán nàng để thử nhiệt độ.
Lòng bàn tay đó khô ráo, hơi lạnh, ngón tay thon dài rắn rỏi, khi đặt lên trán nàng, ngón tay dài như bị bỏng mà co lại, vô tình chạm vào hàng mi dài của nàng.
Khương Nguyên khẽ động ngón tay, người đó liền dùng bàn tay to lớn nắm lấy tay nàng.
Một lát sau, hắn khẽ nắm rồi lại buông ra, đứng dậy sải bước đi ra ngoài.
Đêm đã về khuya, khi Bùi Nguyên Tuân quay lại y đường lần nữa, Khương Nguyên vẫn chưa tỉnh.
Nàng đã hôn mê hai ngày hai đêm, ban ngày, người trong y đường đã cho nàng uống thuốc, nhưng đại phu không đủ nhân lực, đến đêm khuya, bên nàng không có ai chăm sóc.
Bùi Nguyên Tuân đi đến bên giường nàng, vén áo bào, chống gối ngồi xuống.
Phòng bệnh này rất nhỏ, giường cũng rất hẹp, nàng đắp một lớp chăn bông màu xanh, hai mắt nhắm nghiền, nằm trên giường bất động.
Tuy nàng không sốt cao, nhưng gò má tái nhợt như tờ giấy, đôi tay trắng ngần thon thả đặt bên người, hơi thở rất nhẹ, gần như không nghe thấy tiếng.
Bùi Nguyên Tuân cúi mắt nhìn nàng một lúc, bàn tay to lớn khẽ khàng phủ lên tay nàng, cất tiếng: "Khương Nguyên."
Nàng không có bất kỳ phản ứng nào, cứ thế yên lặng nằm đó.
Có một khoảnh khắc, trong lòng Bùi Nguyên Tuân thậm chí thoáng qua một tia sợ hãi, sợ nàng sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sợ nàng sẽ không bao giờ mở mắt ra nữa.
Lúc đầu, hắn thậm chí có chút trách nàng, trách nàng tại sao lại học y thuật, tại sao lại tự đặt mình vào nơi nguy hiểm. Nhưng, sau khi nhìn thấy những bá tánh mắc bệnh dịch, hắn lại bắt đầu thấu hiểu cho nàng, nếu không có phương thuốc của nàng, hậu quả do dịch bệnh gây ra thật không thể tưởng tượng nổi.
Nàng không tỉnh, Bùi Nguyên Tuân nắm lấy tay nàng, có thể tùy tiện đan mười ngón tay vào nhau.
Tay hắn rất lớn, rắn rỏi thon dài, lòng ngón tay có lớp chai mỏng, là do cầm đao lâu ngày mà thành. Đôi tay này của hắn, chỉ huy ngàn quân vạn mã, hành quân đánh trận, phá địch giết người, là để bảo vệ bá tánh của Đại Ung. Còn tay nàng, thon thả trắng nõn, mềm mại như vậy, lại xem bệnh kê đơn, cũng có thể cứu người tính mạng, bảo vệ bá tánh.
Nàng đã từng nói, nàng muốn làm một đại phu, có thể chữa bệnh cứu người. Bây giờ, nàng đã làm được, và làm rất tốt.
Rất lâu sau, Bùi Nguyên Tuân nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang nhắm nghiền của nàng, lại nói: "Khương Nguyên, nàng quên Ninh Ninh rồi sao?"
Nghe thấy hai chữ Ninh Ninh, ngón tay nàng đặt trong lòng bàn tay hắn khẽ động.
Sau đó nàng từ từ mở mắt, ngơ ngác nhìn hắn một cái.
Thấy nàng tỉnh lại, yết hầu Bùi Nguyên Tuân vội vàng trượt lên xuống, kìm nén sự vui mừng trong lòng, khẽ nói: "Nàng bây giờ cảm thấy thế nào?"
Khương Nguyên chớp chớp hàng mi dài, giọng nói có chút khô khàn: "Toàn thân đều đau, không có chút sức lực nào."
Bùi Nguyên Tuân vỗ về vuốt tóc mai của nàng nói: "Nàng chỉ cần uống thuốc đúng giờ, sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi. Phương thuốc đó vẫn là do nàng đề xuất, hiệu quả rất tốt."
Khương Nguyên yếu ớt chớp mắt, coi như là câu trả lời.
Thế nhưng, thần trí nàng dường như vẫn chưa tỉnh táo lắm, hình như đã xem hắn là Hồ nương tử hỏi: "Ninh Ninh ngủ chưa?"
Bùi Nguyên Tuân nhìn nàng một lúc, nói: "Con bé vừa ngủ rồi, rất ngoan, trước khi ngủ, nó vừa nghe xong câu chuyện khỉ con hái táo."
Khương Nguyên cong môi cười, nói: "Con bé lúc nào cũng thích nghe chuyện này, đó là câu chuyện do ta bịa ra, khỉ con sao lại hái táo được chứ? Chúng nó thích hái đào cơ."
Bùi Nguyên Tuân cũng nhếch môi nói: "Sao nàng lại nghĩ ra một câu chuyện như vậy?"
Khương Nguyên gắng sức suy nghĩ một lúc nói: "Táo ngọt ở huyện Nam ngon lắm, Ninh Ninh thích ăn. Hôm đó, Quý đại phu còn mua một túi, đặc biệt mang đến cho con bé nữa."
Nàng nhắc đến chuyện này, đôi mắt vốn có chút ảm đạm đột nhiên sáng rực lên, ý cười bên môi cũng càng thêm rõ rệt.
Bùi Nguyên Tuân im lặng nhìn nàng, rất lâu sau mới khẽ "ừ" một tiếng.
Hắn bưng bát thuốc đặt bên cạnh đến nói: "Uống thuốc đi."
Thuốc đen ngòm, vừa nhìn đã biết rất đắng, Khương Nguyên quay đầu đi không muốn uống.
Thế nhưng, Bùi Nguyên Tuân nhìn nàng, mặt không biểu cảm nói: "Đợi nàng uống xong, sẽ có táo ngọt để ăn."
Khương Nguyên mím môi, mở to mắt nhìn hắn khẽ hỏi: "Thật không?"
Bùi Nguyên Tuân im lặng một lúc, rồi gật đầu một cách dứt khoát: "Có."
Hắn nói xong, liền đưa tay đỡ nàng ngồi dậy, rồi bưng bát thuốc lên, từng muỗng từng muỗng đưa đến bên môi nàng.
Khương Nguyên rất phối hợp uống hết.
Đợi nàng lau sạch vết thuốc bên môi, chờ hắn mang táo ngọt đến, Bùi Nguyên Tuân lại nhìn nàng nói: "Đợi sáng mai giờ Thìn nàng có thể tỉnh lại đúng giờ, ta sẽ thưởng cho nàng một gánh táo ngọt."
Khương Nguyên mím môi, lại nằm xuống giường, nhắm mắt không nói gì nữa.
Bùi Nguyên Tuân đợi nàng một lúc, thấy nàng dường như không có ý định nói chuyện, liền nói: "Giận rồi sao?"
Khương Nguyên nhắm mắt, yếu ớt mắng hắn: "Đồ lừa đảo."
Có sức mắng người, xem ra đúng là đã khỏe hơn một chút, Bùi Nguyên Tuân cúi mắt nhìn hàng mày thanh tú đang nhíu lại của nàng, khẽ bật cười thành tiếng.
Khương Nguyên nói vài câu, liền có chút mệt mỏi, nàng nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi lần nữa.
Bùi Nguyên Tuân lại túc trực bên giường nàng thêm một đêm.
Mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng, có người liên tục đến bẩm báo công việc, hắn mới đi ra ngoài.
Qua giờ Thìn, khi Khương Nguyên mở mắt lần nữa, liền thấy Quý Thu Minh đang ở trước giường mình.
Hắn ta đeo khẩu trang, tay còn bưng một bát thuốc, thấy nàng tỉnh lại, có chút lo lắng nói: "Khương đại phu, cô nương sao rồi?"
Nàng đã hôn mê ba ngày ba đêm, nếu còn không tỉnh lại, thật sự khiến người ta bó tay không có cách nào.
Khương Nguyên cảm thấy cơn đau nhức trong cơ thể đã biến mất, chỉ là đầu óc vẫn còn hơi choáng váng, nàng khẽ cười nói: "Đa tạ Quý đại phu quan tâm, ta đã khỏe hơn nhiều rồi."
Thấy nàng vẫn có thể nói chuyện, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều so với lúc hôn mê, Quý Thu Minh mới yên tâm hơn một chút.
Hắn ta đặt bát thuốc sang một bên, nhướng mày cười nói: "Ta đã nói mà, Khương đại phu người tốt có trời phù hộ, cô nương vốn là đại phu trị được bệnh dịch này, là người mà bệnh phong sợ nhất, sao có thể xảy ra chuyện được chứ?"
Nghe hắn ta nói vậy, Khương Nguyên ngẩn ra hỏi: "Ta đã hôn mê mấy ngày rồi?"
Quý Thu Minh nói: "Cô nương đã ngủ ba ngày rồi, trong thời gian này là Nghiêm cô nương chăm sóc cô nương. Ta vừa từ lệ sở qua đây, nghe nói cô nương chưa tỉnh, liền qua xem thử."
Nàng vậy mà đã hôn mê liền ba ngày, Khương Nguyên có chút bất ngờ.
Trong ba ngày này, nàng không nhớ gì cả.
Nàng từ từ ngồi dậy, nói: "Quý đại phu, tình hình bên lệ sở thế nào rồi?"
Quý Thu Minh nói: "Ngoại trừ một số ít không uống thuốc đúng giờ, và những người thể trạng yếu hơn một chút, thời gian hồi phục sẽ lâu hơn, phần lớn bệnh nhân đều đã khỏi bệnh. Tuy nhiên, chúng ta vẫn cần quan sát thêm bảy ngày, đợi xác nhận những bệnh nhân đó không có di chứng gì, họ có thể về nhà rồi."
Nghe được tin tức phấn khởi này, Khương Nguyên lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Thế nhưng, cơ thể nàng vẫn còn quá yếu, không thích hợp xuống giường đi lại, chỉ có thể tạm thời dựa vào giường nghỉ ngơi.
Quý Thu Minh suy nghĩ một lúc, lại nói: "Khương đại phu, dịch bệnh phong lần này, sở dĩ có thể hữu kinh vô hiểm*, phần lớn là nhờ phương thuốc trước đó của cô nương có hiệu quả, đặc biệt là vị dược liệu hoàng hoa hao. Nếu không có vị dược liệu đó của cô nương, dù chúng ta có cân nhắc cải tiến phương thuốc thế nào đi nữa, cũng sẽ không chữa khỏi được dịch bệnh. Nếu không phải là cô nương, hậu quả do dịch bệnh này gây ra, thật sự khó mà lường trước được."
Hữu kinh vô hiểm*: có đáng sợ nhưng không nguy hiểm hay gây ra hậu quả nghiêm trọng
Tuy hắn ta nói như vậy, Khương Nguyên lại không dám nhận công.
Đây không phải là công lao của một mình nàng, các đại phu trong y đường đều đã bỏ ra công sức gian khổ, đặc biệt là Quý đại phu, những ngày qua, hắn ta vẫn luôn chạy đôn chạy đáo điều phối việc chẩn trị cho bệnh nhân, người cũng gầy đi một vòng.
Mà ngoài những y giả như họ ra, nếu không phải Bùi Nguyên Tuân ngay từ đầu đã quyết đoán điều binh phong thành, ngăn chặn dịch bệnh lây lan, cho dù phương thuốc của họ có hiệu quả, hậu quả cũng khó mà khống chế được.
Chuyện này đã có tiền lệ, cuối triều đại trước, Hoàng đế hôn quân, trăm quan th*m nh*ng, từng có dịch thương hàn hoành hành, tuy có phương thuốc chữa trị, nhưng quan thương cấu kết tích trữ thuốc không bán, giá thuốc tăng vọt, một phương khó cầu, trong ba năm số bá tánh thường dân chết vì dịch bệnh lên đến hai ngàn vạn người, có thể nói là ngàn dặm không một bóng người, khắp nơi toàn xương trắng. Hậu quả đó, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến người ta không rét mà run, da đầu tê dại.
Nghĩ đến đây, Khương Nguyên hỏi: "Huyện Nam bây giờ vẫn còn phong tỏa sao?"
Quý Thu Minh nói: "Vẫn còn, chúng ta bây giờ đều bị phong tỏa ở huyện Nam, ít nhất cũng phải mười ngày nữa. Cô nương có phải là đang nhớ Ninh Ninh rồi không?"
Khương Nguyên rất nhớ Ninh Ninh, nàng đã lâu không về nhà, không biết cô bé có ngày nào cũng ngồi ở cửa chờ mẹ về không.
Nhưng dịch bệnh một ngày chưa được quét sạch, huyện Nam tự nhiên cũng sẽ không được giải tỏa, đặc biệt là người như nàng đã từng mắc dịch bệnh, cho dù đã khỏi bệnh, cũng phải dưỡng bệnh vài ngày mới có thể về nhà.
Thấy nàng có chút thất thần, rõ ràng là đang nghĩ đến Ninh Ninh, Quý Thu Minh ôn tồn nói: "Cô nương cứ uống thuốc cho khỏe, đợi dưỡng tốt thân thể rồi, chỉ cần huyện Nam giải tỏa, là có thể về thăm Ninh Ninh rồi."
Khương Nguyên gật đầu, nói: "Được."
Nàng bưng bát thuốc lên, nhíu mày uống cạn một hơi.
Thoáng cái đã hơn mười ngày trôi qua, sau khi ca bệnh cuối cùng rời khỏi bệnh xá, phủ binh Hưng Châu lần lượt trở về nơi đóng quân, toàn bộ huyện Nam cũng đã khôi phục lại sức sống ngày thường.
Trận chiến không tiếng đao kiếm binh đao ấy cứ thế lặng lẽ kết thúc, không hề để lại chút dấu vết nào.
Sáng sớm, bá tánh ở các làng quê ngoại thành gánh hàng xếp hàng ngoài cổng thành để vào thành bán rau. Trong gánh có những củ cà rốt đỏ mọng nước, rau xanh tươi mơn mởn, còn có những quả hồng giòn màu vàng cam như đèn lồng. Còn đặc sản táo ngọt của huyện Nam, vỏ xanh ửng đỏ, thì chất đầy mấy sọt lớn.
Sau khi tiễn đoàn của phủ binh chỉ huy sứ rời khỏi huyện Nam, Bùi Nguyên Tuân quay ngựa trở về thành, khi đi qua cổng thành, những gánh táo ngọt đỏ mọng bất ngờ lọt vào tầm mắt.
Bùi Nguyên Tuân ghìm ngựa dừng lại, quay đầu nhìn Đông Viễn, dùng roi ngựa chỉ vào mấy gánh táo nói: "Mua hết đi, đưa đến y đường."
Dặn dò xong, hắn liền thúc ngựa, đi trước, hướng về phía huyện nha.
Đông Viễn nhìn sắc trời.
Lúc này chắc chưa đến giờ Thìn.
Tuy huyện Nam đã giải tỏa, nhưng hiện tại toàn bộ huyện Nam vẫn thuộc quyền quản chế của quân pháp, còn rất nhiều công việc phải bàn giao cho huyện nha, chủ tử nhà mình còn phải viết tấu chương trình lên Quan gia, có lẽ họ sẽ phải ở lại đây thêm vài ngày. Mà Khương đại phu và những người khác chắc sẽ sớm trở về, số táo này phải đưa đi sớm mới được.
Hắn ta trả một nửa tiền, nói với người nông dân: "Trong vòng nửa canh giờ, nhất định phải đưa đến y đường, đưa xong thì đến huyện nha tìm ta lấy nửa tiền còn lại."
Trong y đường huyện Nam, Khương Nguyên đang sắp xếp hòm thuốc của mình, còn Nghiêm Ngọc thì cầm một chiếc gương đồng nhỏ, soi tới soi lui.
Nàng ta nhìn rất lâu, từ sợi tóc đến lông mi, còn véo má mình ngắm nghía một lúc, mới yên tâm nói với Khương Nguyên: "Tốt quá rồi, không có di chứng gì cả. Ta chỉ sợ dịch bệnh lần này sẽ để lại sẹo rỗ trên mặt, thế thì chẳng phải xấu chết đi được sao?"
Nàng ấy nói xong, Khương Nguyên cũng lấy gương của mình ra xem.
Da mặt nàng vẫn mịn màng, đôi mắt đen trắng phân minh, trong veo long lanh, hàng mi cong vút thon dài, dung mạo không hề thay đổi, chỉ là gò má gầy đi một chút, da cũng có phần quá tái nhợt, tóc búi có vẻ cũng hơi rối, vài sợi tóc mai xõa bên má.
Khương Nguyên nhìn vào gương, vén tóc ra sau tai, sửa lại mái tóc xong, nàng dường như lại có chút không hài lòng, ngắm nghía trái phải một hồi.
Ngay lúc Khương Nguyên soi gương, Nghiêm Ngọc kinh ngạc và bất ngờ trợn tròn mắt nhìn nàng.
Đợi nàng đặt gương xuống, Nghiêm Ngọc nhìn nàng, cười đầy ẩn ý: "Khương đại phu, trước đây tỷ đâu có như vậy, ta chưa bao giờ thấy tỷ soi gương như thế này, tỷ không phải là..."
Khương Nguyên hơi sững lại hỏi: "Là cái gì?"
Nghiêm Ngọc đứng dậy, kéo dài giọng, nói từng chữ một: "Tỷ không phải là động lòng xuân rồi chứ?"
Khương Nguyên mặt không biểu cảm lườm nàng ta một cái: "Ngươi đừng có nói bậy bạ."
Nghiêm Ngọc sáp lại gần, hai tay ôm lấy vai nàng, cười không buông tha: "Mau nói cho ta biết đi, là công tử nhà nào đã lọt vào mắt xanh của tỷ rồi?"
Khương Nguyên gạt tay nàng ta ra, chỉ muốn nàng ta đừng nhắc đến chủ đề này nữa rồi nói: "Mau thu dọn đồ đạc của ngươi đi, chúng ta phải về rồi."
Nàng né tránh không chịu nói, Nghiêm Ngọc vẻ mặt phức tạp nhìn nàng một cái, yếu ớt nói: "Khương đại phu, tỷ sẽ không phải là đối với vị tiền phu kia của tỷ tình cũ trỗi lại đấy chứ? Tỷ đừng có vì mấy ngày tỷ bị bệnh, hắn đêm nào cũng đến trông chừng tỷ, mà tỷ liền mềm lòng..."
Lời nàng ta chưa dứt, đã bị tiếng rao lớn của người nông dân gánh táo đến ngắt lời: "Xin hỏi, đây có phải là y đường huyện Nam không? Ta đến đưa táo cho các vị đây."
Khương Nguyên không nghe rõ Nghiêm Ngọc nói gì, nghe có người đưa táo đến, nàng liền nhanh chân bước ra ngoài.
Táo ngọt có đến hai gánh lớn, người nông dân nói là người của huyện nha mua, bảo ông ta đưa đến để khích lệ các đại phu của y đường.
Những ngày qua, các đại phu trong y đường ai nấy đều căng thẳng thần kinh, bây giờ được thả lỏng, sự may mắn sau kiếp nạn đủ để khiến người ta phấn chấn, đối với số táo ngọt được gửi đến này, tự nhiên cũng vô cùng hoan nghênh.
Mọi người chia nhau táo, xách theo đồ đạc của mình, vui vẻ nói chuyện, chuẩn bị trở về Hưng Châu.
Thế nhưng, đến giờ hẹn rời đi, lại mãi không thấy bóng dáng Quý Thu Minh đâu.
Đợi một lúc, có một vị đại phu từ huyện nha trở về nói: "Lý đại phu mời Quý đại phu đến huyện nha rồi, họ còn phải ở lại đây thêm hai ngày, để chỉ đạo y quan huyện Nam cách phòng dịch. Chúng ta về trước đi."
Sau dịch bệnh, huyện Nam vẫn cần phải làm tốt công tác phòng ngừa dịch bệnh phong tái phát. Việc phòng chống dịch bệnh ở đây phần lớn do Quý Thu Minh chỉ đạo, các y quan huyện Nam chỉ nghe theo lệnh của hắn ta, vì vậy, lúc này hắn ta ở lại đây để chỉ đạo các y quan cách phòng dịch là điều hợp lý, chỉ không biết cần mấy ngày mới có thể trở về Hạnh Lâm Y Thự.
Khương Nguyên và Nghiêm Ngọc vẫn ngồi xe ngựa trở về, các vị nam đại phu còn lại thì cưỡi ngựa.
Ngồi lên xe ngựa, Nghiêm Ngọc gặm táo ngọt, nhớ lại lời nói dở dang lúc nãy, lại nhắc nhở: "Khương đại phu, nói đến, cái vị tiền phu kia của tỷ, chính là vị Bùi đại nhân đó, hắn suốt ngày mặc một thân huyền bào, mặt mày lạnh tanh, giống như một tảng băng lớn vậy, tỷ đừng quên, hắn còn có hôn ước đấy!"
Dứt lời, Nghiêm Ngọc chỉ cảm thấy một ánh mắt dò xét đang chiếu thẳng xuống đỉnh đầu mình.
Nàng ta bỗng thấy sống lưng lạnh toát, da đầu căng cứng.
Đến khi nàng ta quay đầu lại, thì kinh hãi phát hiện, vị Bùi đại nhân kia, mặc một thân cẩm bào màu đen, đang ngồi cao trên lưng ngựa, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào nàng ta, sắc mặt lạnh lùng như phủ một lớp sương giá.