Chỉ Là Tiểu Thiếp - Nguyệt Minh Châu

Chương 43

 
Sáng sớm hôm sau, Bùi Nguyên Tuân lại xuất hiện ở hẻm Thanh Ngư.

Con hẻm Thanh Ngư không dài, được lát bằng những phiến đá xanh. Phiến đá vuông vức, dày dặn chỉnh tề, lấp lánh ánh sáng của đá xanh. Đi từ đầu hẻm đến cuối hẻm, có lẽ chỉ mất nửa tuần hương.

Nhưng sải bước của hắn rất lớn, vết thương trên vai cũng đã đỡ hơn, chỉ trong nháy mắt, hắn đã đi đến trước cửa nhà của Khương Nguyên.

Hôm qua hắn đã nói sẽ mua Mahala cho Ninh Ninh, sáng nay đến đây chính là định đưa cô bé đi dạo các cửa tiệm bên ngoài.

Tuy nhiên, ngay khi hắn định gõ cửa, khóe mắt lại thoáng thấy một nam tử trẻ tuổi đi tới.

Hắn nhanh chóng liếc mắt nhìn, đôi mắt sáng như sao khẽ nheo lại.

Người đến là Quý Thu Minh.

Hôm nay hắn vận một bộ cẩm bào màu xanh nhạt, trên tóc buộc một dải lụa xanh. Dải lụa bay phất phới trong gió, khiến hắn vốn đã trẻ trung nay lại càng thêm tuấn tú tiêu sái.

Bùi Nguyên Tuân từ bỏ ý định gõ cửa, chắp tay sau lưng đứng thẳng, ánh mắt sắc bén nhìn hắn càng lúc càng đến gần.

Nhìn thấy Bùi đại nhân với thần sắc trầm lãnh đứng ngoài cửa, Quý Thu Minh ngẩn ra vì kinh ngạc, sau đó, hắn ta nhướng mày, chắp tay, lạnh nhạt chào hỏi: "Bùi đại nhân."

Hắn tavẫn nhớ rất rõ, hôm đó ở y đường, muội muội của Bùi Nguyên Tuân đã hành xử vô lễ ra sao, hoàn toàn không có chút phong thái của một tiểu thư khuê các. Lại nghe Nghiêm Ngọc nhắc đến, người nhà họ Bùi đã suýt nữa cướp mất Ninh Ninh, vì vậy, hắn ta tự nhiên không có chút hảo cảm nào với vị tiền phu này của Khương đại phu.

Bùi Nguyên Tuân liếc nhìn hắn ta một cách đầy ẩn ý, khẽ gật đầu, nói: "Quý đại phu đến đây có việc gì?"

Quý Thu Minh đi thẳng qua hắn, tiến lên gõ cửa, nói ngắn gọn: "Ta đến tìm Khương đại phu."

Hắn ta vừa gõ vào cửa, cánh cửa đã nhanh chóng mở ra.

Người mở cửa là Khương Nguyên.

Nàng nhìn thấy Quý Thu Minh, đôi mắt đẹp sáng lên, khóe môi bất giác nở một nụ cười: "Quý đại phu, ngài có phải đã đợi sốt ruột rồi không?"

Sau đó, nhận ra bên cạnh cây hạnh còn có một bóng người cao lớn, nàng ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn qua.

Bùi Nguyên Tuân đang chắp tay đứng thẳng bên cạnh cây hạnh.

Hắn im lặng không nói, sắc mặt trầm ngưng, ánh mắt nhìn sang đây không rõ cảm xúc.

Hôm nay hắn đến thăm Ninh Ninh, Khương Nguyên không ngạc nhiên về sự xuất hiện của hắn. Nàng không nói gì, chỉ gật đầu với hắn, ra hiệu hắn có thể vào trong sân.

Tuy nhiên, Bùi Nguyên Tuân không lên tiếng, cũng không động đậy, mà chau mày, ánh mắt dời sang cây hạnh bên cạnh, dường như đang xem xét một cành cây um tùm bất thường nhưng lại có vẻ thừa thãi.

Lúc này Khương Nguyên không có tâm trí để ý đến hắn.

Hôm nay Quý đại phu đến là để cùng nàng đến huyện Nam khám bệnh. Đã đến giờ hẹn gặp, nàng đã trễ một khắc. Nàng vốn chưa bao giờ trễ hẹn, chắc là lo nhà nàng có chuyện gì nên Quý đại phu mới đến xem thử.

Khương Nguyên áy náy cười, nói: "Thật ngại quá, để ngài phải đợi lâu, ta đã thu dọn xong rồi, có thể xuất phát ngay. Ngài đợi ta một lát."

Nói xong, nàng quay về phòng xách hòm thuốc, rồi nhanh chóng đi ra.

Họ sóng vai nhau bước đi.

Hai người vừa đi vừa thấp giọng bàn luận về bệnh tình ở huyện Nam, Bùi Nguyên Tuân loáng thoáng nghe được những từ như "Lưu nương tử", "bệnh tình nghiêm trọng".

Tuy nhiên, họ càng đi càng xa, tiếng nói chuyện cũng càng lúc càng nhỏ. Nửa tuần hương sau, họ đã ra khỏi đầu hẻm, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.

Bùi Nguyên Tuân chắp tay sau lưng nhìn về phía đầu hẻm, thân hình bất động.

Hồ nương tử thấy hắn cứ đứng mãi ở đó, dường như không có ý định vào sân, bèn đi tới hỏi: "Bùi đại nhân, hôm nay ngài đến thăm Ninh Ninh ư?"

Bùi Nguyên Tuân trầm tư gật đầu.

Nhưng hắn im lặng một lát, rồi lại đổi ý: "Hôm nay ta có việc, ngày khác sẽ đến thăm Ninh Ninh."

Hắn vừa dứt lời, liền bước nhanh rời đi.

Bóng lưng cao thẳng đó nhanh chóng đi đến đầu hẻm, trong nháy mắt đã biến mất không thấy đâu.

Xe ngựa đi huyện Nam dừng ở góc phố bên tay phải đầu hẻm. Khương Nguyên vừa lên xe, Nghiêm Ngọc đã đợi sẵn bên trong.

Xe ngựa từ từ chuyển bánh, còn Quý Thu Minh thì vẫn như thường lệ, cưỡi ngựa đi bên cạnh.

Ngoài họ ra, đi cùng còn có sáu vị đại phu trẻ của y thự, họ đều đi theo Quý Thu Minh đến huyện Nam để học cách chẩn trị bệnh phổi.

Đoàn người vừa đi vừa cười nói, bàn luận về bệnh tình, hướng về phía Huyện Nam.

Hôm qua Khương Nguyên ở nhà với Ninh Ninh, là Nghiêm Ngọc thay nàng đi chẩn trị cho Lưu nương tử. Sở trường của Nghiêm Ngọc là nhận biết và kinh doanh dược liệu, y thuật thì chỉ ở mức thường.

Phương thuốc của Khương Nguyên, nàng ta không hề thay đổi chút nào. Thuốc thang được sắc theo đơn đó, Lưu nương tử một ngày uống ba lần, sáng hôm qua vẫn ổn, ai ngờ sau giờ Ngọ bệnh tình lại trở nặng.

Lúc đó Nghiêm Ngọc có việc nên đã rời đi sớm, để lại các đại phu của y đường huyện Nam chăm sóc bà ấy. Nghiêm Ngọc nói: "Cũng không biết tại sao, bệnh tình của bà ấy lúc tốt lúc xấu. Thật ra, ta thấy bệnh phổi của bà ấy dường như không nghiêm trọng, chỉ là cả người không có sức lực, cứ kêu đau khắp người, nói cánh tay nhấc không lên nổi, như sắp gãy đến nơi."

Khương Nguyên suy nghĩ một lát, nói: "Ngươi có xem nốt mẩn đỏ trên tay bà ấy không? Mấy nốt mẩn đỏ đó đã lặn chưa?"

Nghiêm Ngọc lắc đầu: "Ta chỉ kiểm tra bệnh phổi của bà ấy, không để ý đến cánh tay."

Bệnh trạng này không tầm thường, Khương Nguyên chau mày suy ngẫm.

Tuy nhiên, ngay khi nàng đang tập trung suy nghĩ, phía sau đoàn xe của họ đột nhiên vang lên mấy tiếng vó ngựa hỗn loạn.

Tốc độ của đối phương rất nhanh, trong nháy mắt đã vượt qua mấy vị đại phu cưỡi ngựa phía sau, đi thẳng đến bên cạnh xe ngựa của họ.

Kỳ lạ là, sau khi đến bên cạnh xe ngựa, tiếng vó ngựa lại trở nên vững vàng, đối phương không còn phi nước đại, mà dường như đang đi song song với xe ngựa của họ.

Khương Nguyên vén rèm cửa sổ nhìn ra.

Bên ngoài xe ngựa, Bùi Nguyên Tuân đang cưỡi một con ngựa ô cao lớn đi sát bên cạnh xe của nàng, đi cùng hắn còn có Lý Tu và Đông Viễn, hai người họ hơi tụt lại phía sau một chút.

Hắn lại có thể xuất hiện ở đây, Khương Nguyên vô cùng kinh ngạc.

Ngay khi nàng định mở miệng hỏi, Bùi Nguyên Tuân mặt không đổi sắc nhìn nàng một cái, lạnh nhạt nói: "Trong quân doanh thường có các loại bệnh trạng khó giải quyết, bệnh phổi xưa nay khó trị. Lý đại phu nghe nói các vị đến huyện Nam chẩn trị bệnh nan y, muốn đến cùng học hỏi. Lý đại phu là người nơi khác đến, không biết đường đi huyện Nam, ta đặc biệt đi cùng Lý đại phu."

Cách hắn vài bước chân, Lý đại phu nghe thấy lời này, liền kẹp chặt bụng ngựa thúc ngựa tiến lên, cười nói với Khương Nguyên: "Khương đại phu, cùng là y giả, nên giao lưu học hỏi lẫn nhau. Ta đặc biệt đến đây để thỉnh giáo Quý đại phu và Khương đại phu cách chẩn trị bệnh phổi khó chữa đó, mong Khương đại phu không giấu giếm, dốc lòng truyền thụ, tại hạ xin đa tạ."

Lý đại phu y thuật cao minh, nói chuyện lại khiêm tốn như vậy. Hơn nữa, khuôn mặt hắn ta tròn trịa, trên má có một đôi lúm đồng tiền, cười lên trông rất thân thiện, dễ khiến người khác có cảm tình. Khương Nguyên nhìn hắn ta, ôn tồn nói: "Lý đại phu quá khách sáo rồi."

Lý Tu nghe xong cười gật đầu, rồi vội vàng quay đầu ngựa, sang phía bên kia tìm Quý Thu Minh nói chuyện.

Tuy bất ngờ về sự xuất hiện của họ, nhưng những lời vừa rồi của Lý Tu, Quý Thu Minh đã nghe thấy.

Hắn ta không có ý kiến gì về việc này, thậm chí còn rất hoan nghênh Lý đại phu đến quan sát học hỏi. Lý đại phu có thể dựa vào kinh nghiệm khám bệnh trong quân doanh của mình để đưa ra một số kiến nghị cho họ.

Tuy nhiên, đối với vị Bùi đại nhân mặt lạnh như tiền kia, Quý Thu Minh lại nhướng mày, nhìn thêm vài lần đầy ẩn ý.

Xe ngựa lăn bánh đều đều. Sau khi nói chuyện với Lý đại phu xong, Khương Nguyên không buông rèm xuống, mà lại nhìn Bùi Nguyên Tuân thêm vài lần.

Thần sắc của hắn vẫn luôn nhàn nhạt, không nhìn nàng, chỉ chuyên tâm nhìn con đường phía trước. Còn Đông Viễn đi bên cạnh chủ tử của mình thì mang một vẻ mặt vô cảm.

Khương Nguyên cảm thấy mình đã nghĩ nhiều rồi.

Tướng quân tuy lạnh lùng khó gần, nhưng quan hệ với Lý đại phu xem ra rất tốt. Tổ trạch của hắn ở Hưng Châu, hắn tự nhiên rất quen thuộc với nơi này, vì vậy, việc hắn đích thân đưa Lý đại phu đến y đường huyện Nam hoàn toàn có thể giải thích được. Chỉ là, nàng có chút nghi hoặc, trước đây Lý đại phu dường như không có hứng thú gì với bệnh phổi xảy ra ở huyện Nam, không biết từ lúc nào họ lại coi trọng như vậy?

Xe ngựa chạy đến ngoài y đường juyện Nam, Khương Nguyên và Nghiêm Ngọc lần lượt nhảy xuống xe, xách hòm thuốc, nhanh chân bước vào y đường.

Vào đến sảnh trong, Khương Nguyên đi thẳng đến phòng bệnh của Lưu nương tử.

Lưu nương tử nằm trên giường bệnh, sắc mặt vàng vọt, hơi thở vô cùng nặng nề, trông có vẻ yếu ớt không còn sức lực. Thấy Khương Nguyên vào, bà yếu ớt cất tiếng chào: "Khương đại phu."

Khương Nguyên đặt hòm thuốc sang một bên, bước tới hỏi bà: "Hôm nay bà cảm thấy thế nào?"

Lưu nương tử nói: "Khương đại phu, bệnh phổi của ta hình như vẫn vậy, nhưng tối hôm qua, ta phát hiện những nốt mẩn đỏ trên tay ngày càng nhiều, còn đau muốn chết..."

Bà vừa nói, vừa xắn tay áo lên, để lộ ra hai cánh tay gầy guộc.

Khương Nguyên nhìn thấy những mảng đốm đỏ lớn và vùng da đã bắt đầu lở loét chảy mủ trên tay bà, liền sững người.

Một lúc lâu sau, nàng dường như đột nhiên nhớ ra điều gì, hỏi: "Trong nhà bà có ai mắc bệnh giống bà không?"

Giọng nàng vừa gấp gáp, sắc mặt lại nghiêm trọng, hoàn toàn khác với vẻ dịu dàng hòa nhã thường ngày. Lưu nương tử bị dọa cho giật mình, bà suy nghĩ một lát, rồi kể lại rành rọt: "Hôm qua khi ta đến y đường, con trai mười lăm tuổi và con gái mười hai tuổi của ta trên tay đều đã nổi rồi, còn có bà mẫu của ta, bà ấy còn nặng hơn ta nữa..."

Khương Nguyên đứng chết trân tại chỗ, như bị sét đánh.

Một lát sau, nàng dịu giọng an ủi Lưu nương tử vài câu, rồi vội vã quay lại sảnh giữa của y đường, gọi Quý Thu Minh tới, nói: "Ta nghi ngờ Lưu nương tử mắc phải dịch bệnh. Triệu chứng ban đầu của bà ấy là bệnh phổi, dịch bệnh chưa biểu hiện ra. Chỉ là trong thời gian chữa trị, bà ấy đã về nhà một ngày, bệnh tình trở nặng hơn nhiều, khi quay lại thì dịch bệnh đã hoàn toàn bộc phát. Triệu chứng rõ ràng nhất của dịch bệnh này chính là những nốt mẩn đỏ trên cánh tay."

Nàng vừa nói vậy, Quý Thu Minh lập tức coi trọng, nhưng trước khi bệnh tình được xác định, không thể tùy tiện nói ra, để tránh gây hoang mang. Hắn ta thấp giọng dặn dò các đại phu vài câu, yêu cầu họ không được đến phòng bệnh của Lưu nương tử, còn hắn ta và Khương Nguyên thì vội vàng đeo khăn che mặt và bao tay vải, lại đến phòng của Lưu nương tử, còn đóng chặt cửa lại.

Bùi Nguyên Tuân ngồi cách đó không xa.

Hắn là Đại tướng quân, địa vị cao quý, công vụ bận rộn, lại có thể đích thân đến y đường, khiến Trương Y chính, người quản lý y đường huyện Nam, vô cùng kinh ngạc. Ông ta sợ tiếp đãi không chu đáo, đang ân cần bắt chuyện với vị Đại tướng quân này.

Tuy nhiên, Bùi Nguyên Tuân thính lực nhạy bén, dù cho Trương Y chính lải nhải không ngừng, ngài vẫn nghe được lời của Khương Nguyên.

Sự nghiêm trọng của dịch bệnh không ai không biết. Khương Nguyên nói như vậy, hẳn là đã có tám phần khả năng.

Hắn chau mày, ngẩng đầu nhìn về phía phòng bệnh.

Nửa tuần hương sau, Quý Thu Minh và Khương Nguyên bước ra.

Nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng hiếm thấy của Khương Nguyên, Bùi Nguyên Tuân lập tức đứng dậy sải bước đến gần, thấp giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Khương Nguyên liếc nhìn hắn, vội vàng lùi lại vài bước, kéo dài khoảng cách với hắn.

Nàng vừa tiếp xúc gần với Lưu nương tử, tuy có đeo khăn che mặt và bao tay vải, cũng khó đảm bảo không bị lây nhiễm dịch bệnh, lúc này phải cách xa hắn mới được. Nàng thấp giọng nói: "Tướng quân, là bệnh phong. Nơi này rất không an toàn, ngài hiện vẫn chưa tiếp xúc với bệnh nhân, xin ngài hãy mau chóng rời đi."

Nói xong, nàng liền bước nhanh đến giữa y đường, tập hợp mấy vị đại phu trẻ từ Hạnh Lâm Y Thự và mấy vị đại phu vốn có của y đường huyện Nam lại. Sau khi Quý Thu Minh tuyên bố về dịch bệnh, các đại phu trong y đường lập tức như mây đen che phủ, sắc mặt ngưng trọng bàn tán. Còn Trương Y chính, người quản lý y đường huyện Nam thì sợ hãi bất an vuốt râu, sắc mặt trắng bệch.

Sự nghiêm trọng của dịch bệnh, các vị đại phu này hiểu rõ hơn ai hết. Họ biết, Quý đại phu xưa nay có danh xưng thần y, y am hiểu các loại bệnh, còn Khương đại phu y thuật cao minh. Nếu cả hai người cùng chẩn trị xong mà xác định Lưu nương tử mắc dịch bệnh, thì chắc chắn không sai.

Bệnh phong đã nhiều năm không xuất hiện, loại bệnh này phát bệnh cực nhanh. Ban đầu tứ chi nổi nốt mẩn đỏ, sau đó sẽ lan ra toàn thân. Khi bệnh nặng da sẽ lở loét, chân tay yếu ớt, nặng hơn nữa sẽ gãy xương đứt gân, đau đớn không phải người thường có thể chịu đựng. Trừ phi cơ thể đủ cường tráng, còn không bất kể nam nữ già trẻ, một khi nhiễm phải dịch bệnh này, nhẹ thì mang tàn tật, nặng thì mất mạng. Hơn nữa, bất cứ ai chạm vào bệnh nhân đã nổi nốt mẩn đỏ, hoặc dùng chung đồ ăn thức uống của bệnh nhân, đều không ngoại lệ mà bị lây nhiễm.

Nói cách khác, trong hai ngày gần đây, bất cứ ai tiếp xúc với Lưu nương tử mà không có biện pháp phòng hộ, rất có khả năng sẽ bị lây dịch bệnh. Mà hôm trước bà ấy còn về nhà làm lạp xưởng, rồi mang đi biếu các nhà họ hàng. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, cả huyện Nam có lẽ khắp nơi đã có dịch bệnh đang lây lan.

Trong y đường này, ngoài các vị đại phu, chỉ có Bùi Nguyên Tuân, Lý Tu và Đông Viễn là ba người mới đến, họ chưa từng tiếp xúc với đồ dùng ở đây. Mà Bùi đại nhân địa vị cao quý, là trọng thần của triều đình, nếu hắn ở đây mà nhiễm dịch bệnh, Trương Y chính làm sao dám gánh vác nổi hậu quả?

Ông ta vội nói: "Bùi đại nhân, dịch bệnh nơi đây hung hiểm, ngài vạn lần không thể ở lại thêm nữa, xin ngài hãy lập tức rời đi."

Ông ta nói rồi định vén áo bào quỳ xuống, ra vẻ nếu Bùi Nguyên Tuân không đi, ông ta sẽ không đứng dậy.

Bùi Nguyên Tuân giơ tay, ra hiệu ông ta không cần quỳ lạy, càng không cần khuyên can.

Ngài trầm giọng nói: "Trương Y chính, Bùi mỗ không sợ."

Giọng điệu của hắn mang theo sự uy nghiêm không cho phép từ chối, Trương Y chính đành phải vén áo bào đứng dậy, ngượng ngùng ngậm miệng, không dám trái ý hắn nữa.

Đông Viễn đứng một bên chờ chủ tử phân phó. Bùi Nguyên Tuân liếc nhìn hắn ta nói: "Truyền lệnh của ta, điều động phủ binh Hưng Châu, trong vòng nửa canh giờ phải đến được huyện Nam. Nếu có trì hoãn, xử theo quân pháp! Khi phủ binh đến, tất cả các con đường ra vào huyện Nam đều phải phong tỏa, chỉ được vào, không được ra."

Thần Sách quân khi chinh chiến từng gặp phải dịch bệnh trong thành trại, Tướng quân đã đích thân chỉ huy. Dịch bệnh đó nhờ phòng chống thỏa đáng mà chưa đầy mười mấy ngày đã hoàn toàn tiêu tan. Dịch bệnh ở huyện Nam lúc này có nhiều điểm tương đồng với dịch bệnh trong thành trại đó, mà điều động phủ binh đến là phương pháp nhanh chóng và hiệu quả nhất. Đông Viễn lập tức nhận lệnh, thúc ngựa rời đi.

Sau khi Đông Viễn theo lệnh rời đi, Bùi Nguyên Tuân nhìn sang Trương Y chính, nói: "Lập tức sai người thông báo cho Khúc Tri huyện đến đây, gặp ta ở ngoài y đường."

Trương Y chính vội vàng làm theo.

Nửa canh giờ sau, Khúc Tri huyện đủng đỉnh đến nơi, đi cùng ông ta còn có Lôi Huyện úy của huyện Nam và một đám lại viên sai dịch.

Đến cửa y đường, xa xa nhìn thấy Bùi Nguyên Tuân một thân huyền bào chắp tay đứng dưới mái hiên, thần tình nghiêm nghị mà trầm ngưng, khí thế uy nghiêm bức người, Khúc Tri huyện không dám tiến lại gần, mà đứng xa xa hành lễ với hắn. Trái lại, Lôi Huyện úy tiến lên vài bước, chắp tay vấn an.

Bùi Nguyên Tuân nhìn Khúc Tri huyện, giọng nói trầm lạnh: "Từ huyện nha đến đây, tại sao Khúc đại nhân lại dùng mất nửa canh giờ?"

Khúc Tri huyện cười hề hề, nói qua loa: "Hạ quan vừa rồi đang xử lý công vụ, đến muộn, mong đại nhân lượng thứ."

Bùi Nguyên Tuân nhìn ông ta đầy ẩn ý nói: "Tại sao Khúc đại nhân lại đứng cách bản quan mười bước chân?"

Khúc Tri huyện quý mạng, sợ dịch bệnh trong y đường, ông ta lau mồ hôi lạnh không biết từ đâu túa ra trên trán, cười nói: "Đại nhân có việc cứ trực tiếp phân phó hạ quan là được, hạ quan đứng ở đây vẫn nghe rõ."

Bùi Nguyên Tuân ánh mắt sắc bén liếc ông ta một cái, tạm thời không lên tiếng.

Trong sự im lặng đó, khi Khúc Tri huyện đang thầm mừng vì thoát được một kiếp, bên tai lại vang lên giọng nói trầm lạnh uy nghiêm: "Dịch bệnh trước mắt, huyện Nam tạm thời thi hành giám sát theo quân pháp. Khúc Tri huyện của huyện Nam tắc trách làm lỡ việc, trì hoãn tình hình dịch bệnh, phạt năm mươi quân côn, giam lại chờ xét xử."

Hắn là Đại tướng quân, dùng quân pháp để giám sát huyện Nam, không ai dám có ý kiến.

Đông Viễn nhận lệnh, tại chỗ ra lệnh cho phủ binh dùng quân côn xử phạt. Những phủ binh đó vốn chỉ nghe quân lệnh, cứ thế vung gậy xuống không chút nể tình, Khúc Tri huyện lập tức kêu la thảm thiết như heo bị chọc tiết.

Phạt xong năm mươi gậy, Khúc Tri huyện gần như mất nửa cái mạng.

Tuy nhiên, Tri huyện bị phạt đã có tác dụng răn đe cảnh cáo, Lôi Huyện úy và đám lại viên sai dịch có mặt không ai không cúi đầu nghe lệnh.

Bùi Nguyên Tuân nhìn sang Lôi Huyện úy, trầm giọng nói: "Ngươi lập tức dẫn người rà soát tất cả những người thân bằng hữu mà Lưu nương tử đã tiếp xúc, bất kể có mắc bệnh hay không, lập tức đưa đến y đường cách ly. Việc này là việc quan trọng hàng đầu, không được lơ là sơ suất. Ngoài ra, dán cáo thị, thông báo cho bá tánh ở yên trong nhà, không có lệnh truyền, không được bước ra ngoài một bước. Kẻ nào là bệnh nhân hoặc bá tánh dám trái lệnh, chém."

Hắn nói rất bình tĩnh, chỉ là chữ "chém" kia lọt vào tai mọi người, không ai không kinh hãi run sợ.

Lôi Huyện úy chắp tay nhận lệnh, dẫn đầu một đám sai dịch huyện nha, lập tức đi bắt người truyền lệnh.

Ông ta hành sự quyết đoán, nhanh như chớp, một canh giờ sau, cả huyện Nam đã được đặt trong tình trạng quản lý nghiêm ngặt. Những bệnh nhân tiềm ẩn và đã nổi nốt mẩn đỏ cũng lần lượt được sai dịch đưa đến.

Tuy nhiên, số bệnh nhân quá nhiều, y đường huyện Nam chỉ có thể chứa được hơn hai mươi người, những người còn lại đành phải chuyển đến lệ sở* ở ngoại thành huyện Nam.

Lệ sở*: là một khu vực đặc biệt được thiết lập để cách ly và điều trị những người mắc bệnh truyền nhiễm, đặc biệt là trong các đợt dịch bệnh.

Mọi việc bên ngoài dưới sự chỉ huy của Bùi tướng quân đều diễn ra một cách có trật tự, nhưng, lúc này, tình hình bên trong y đường Huyện Nam không mấy lạc quan.

Trước đây dịch bệnh phong từng xuất hiện ở Đại Ung, nhưng không có phương thuốc chữa trị hiệu quả. Khi xuất hiện loại dịch bệnh này, chỉ có thể gắng gượng kéo dài đến năm sau khi nắng gắt nhiệt độ tăng cao, dịch bệnh mới thuyên giảm. Và phải qua thêm ba năm, dịch bệnh mới tự nhiên tiêu tan.

Trong thời gian này, uống thuốc thang cũng chỉ là làm dịu đi đôi chút sự dày vò của bệnh tật mà thôi.

Thấy bệnh nhân ngày càng nhiều, nhân lực của y đường có hạn, thuốc men có hạn, lại không có phương thuốc hữu hiệu, mọi người đều đối mặt với nguy cơ tàn tật hoặc tử vong, không ai không rơi vào một tâm trạng bi quan ngột ngạt khó tả.

Mà Nghiêm Ngọc vì hôm qua đã chăm sóc Lưu nương tử, bây giờ đã bắt đầu phát bệnh.

Trên hai cánh tay của nàng ta đã nổi lên những đốm đỏ, trán cũng nóng ran. Bây giờ không có phương thuốc hữu hiệu, Khương Nguyên cho người mang thuốc hạ nhiệt cho nàng ta uống, rồi để nàng ta nằm trên giường nghỉ ngơi.

Nàng thu xếp cho Nghiêm Ngọc xong, một mình đi đến phòng bệnh của Lưu nương tử.

Nơi đó không ai dám lại gần, nhưng nàng lại tập trung lật xem tất cả các phương thuốc đã dùng và hồ sơ y án hàng ngày của Lưu nương tử từ khi vào y đường Huyện Nam. Sau khi xem xét kỹ lưỡng hơn nửa canh giờ, sắc mặt trầm ngưng của nàng mới có chút giãn ra.

Nàng nhanh chóng đặt y sách xuống, đến sảnh giữa của y đường. Lúc này, các vị đại phu ở lại y đường phần lớn đều mang vẻ mặt chán nản, tinh thần sa sút. Khương Nguyên nhìn quanh một vòng, nói: "Các vị trước tiên không cần quá bi quan chán nản. Lưu nương tử trước đây đã được ta chẩn trị, ban đầu trên tay bà ấy đã có nốt mẩn đỏ, nhưng sau khi uống thuốc thang do ta kê, nốt mẩn đỏ đã biến mất. Chỉ là sau khi về nhà, bà ấy đã ăn thịt hoẵng, trong thời gian đó lại không uống thuốc, nên bệnh phong mới đột ngột trở nặng. Ta thấy, phương thuốc đó có lẽ có hiệu quả, nhưng cần phải cân nhắc cẩn thận sau khi sử dụng mới có thể xác định được."

Nàng vừa nói vậy, lại nhắc nhở Quý Thu Minh. Hắn ta vừa rồi cũng đang suy ngẫm về sự khác biệt của căn bệnh này, hắn ta gật đầu, lập tức nói: "Điều Khương đại phu nói ta có ấn tượng, phương thuốc đó là dựa trên cơ sở của Thanh phế tán cộng thêm một vị hoàng hoa hao. Hoàng hoa hao vốn có công hiệu thanh nhiệt giải độc, có thể trị mẩn đỏ giải độc. Bệnh phong cũng cần thanh nhiệt giải độc, vị thuốc này chắc chắn có tác dụng. Việc cấp bách bây giờ là chúng ta phải để Lưu nương tử tiếp tục uống vị thuốc này, xem có hiệu quả không."

Họ vừa nói vậy, tinh thần của các đại phu trong y đường nhanh chóng phấn chấn trở lại.

Mọi người cùng nhau cân nhắc, tham khảo phương thuốc ban đầu của Khương Nguyên, dựa vào bệnh tình của Lưu nương tử, cuối cùng liệt kê ra bốn phương thuốc. Sau khi sắc bốn thang thuốc theo đơn, họ lần lượt mang cho Lưu nương tử, Nghiêm Ngọc và hai nam tử trung niên khác đã nổi mẩn đỏ uống.

Sau khi uống thuốc, không còn cách nào khác, chỉ có thể tĩnh lặng chờ đợi hiệu quả, rồi dựa vào đó để quyết định bước tiếp theo sẽ dùng thuốc như thế nào. Hơn nữa, loại bệnh này rất có thể sẽ tái phát, cho dù tạm thời thuyên giảm, sau đó cũng có thể đột ngột trở nặng, tóm lại, tuyệt đối không thể lơ là.

Trong tất cả các bệnh nhân, Lưu nương tử là ca đầu tiên, cũng là người bệnh nặng nhất. Trước đó những người khác chưa từng tiếp xúc với bà, chỉ có Quý Thu Minh và Khương Nguyên đã vào phòng bệnh của bà. Sau khi sắc thuốc xong, người vào phòng bệnh của Lưu nương tử để quan sát hiệu quả sau khi bà uống thuốc cũng là hai người họ.

Khi Bùi Nguyên Tuân một lần nữa bước vào y đường, hắn liền thấy cửa phòng bệnh của phụ nhân mắc bệnh phong đang đóng chặt. Mà qua khe hở của ô cửa sổ, hắn có thể thấy Khương Nguyên và Quý Thu Minh đang ngồi trên hai chiếc ghế gần cửa.

Họ ngồi quá gần nhau, gần như vai kề vai. Dù cả hai đều đeo khăn che mặt màu trắng, nhưng thỉnh thoảng lại ăn ý nhìn vào mắt nhau, không biết đang thân mật nói điều gì.

Ánh mắt trầm lạnh không gợn sóng của Bùi Nguyên Tuân, đột nhiên trở nên sắc bén.
 

Bình Luận (0)
Comment