Trời đã tối, Bùi Nguyên Tuân lúc này đang lên cơn sốt, trên vai và lưng lại có vết thương, với trách nhiệm của một y giả, Khương Nguyên để hắn đến tiểu viện của nàng nghỉ ngơi một lát.
Trong nhà nàng có sẵn các loại thuốc thường dùng, có thể giúp hắn hạ sốt trước, sau đó bôi cho hắn một ít thuốc trị thương, đợi hắn khỏe hơn một chút rồi hẵng rời đi.
Trong phòng, ngay lúc Bùi Nguyên Tuân dường như đang nhắm mắt nghỉ ngơi, Khương Nguyên bưng một bát thuốc màu nâu đen đi vào.
Thuốc hạ sốt vừa mới sắc xong, vẫn còn hơi nóng, nàng đặt bát xuống, cầm một chiếc quạt nan lên quạt cho thuốc nguội nhanh hơn.
Căn nhà Khương Nguyên thuê không lớn, phòng ở chỉ có một gian chính và một gian sương phòng, bình thường Hồ nương tử ở gian sương phòng, nàng và Ninh Ninh ở trong nội thất của gian chính. Lúc này Hồ nương tử đã uống canh táo nhân và ngủ thiếp đi trong sương phòng, Ninh Ninh cũng vừa ngủ trong nội thất, để không làm phiền họ, Khương Nguyên để hắn ngồi trên chiếc sập mỹ nhân cạnh cửa sổ trong phòng khách của gian chính.
Bùi Nguyên Tuân không nghỉ ngơi, mà tay chống trán, khẽ nheo mắt, lặng lẽ quan sát căn phòng.
Gian chính không lớn, ngoài nội thất chiếm diện tích một gian, hai gian còn lại không có bình phong hay vật gì che chắn, nhìn một cái là thấy hết.
Trên sàn phòng khách trải một tấm nệm thảm lớn màu xanh nhạt thêu hoa văn hình thoi, trên đó đặt đồ chơi của Ninh Ninh, có quả cầu lục lạc và cúc cầu mà cô bé thích lúc nhỏ, còn có những cuốn sách tranh mà lứa tuổi này của cô bé yêu thích, tất cả đều được phân loại gọn gàng trong những chiếc giỏ tre hình vuông.
Cuối tấm nệm thảm là một chiếc xích đu nhỏ để chơi trong nhà, khung xích đu màu vàng, chỗ tay cầm của dây xích đu được đặc biệt buộc một lớp vải bông dày màu xanh lam, để Ninh Ninh không bị đau lòng bàn tay khi chơi xích đu. Cạnh cửa sổ đặt một chiếc bàn dài bằng gỗ màu sáng có hoa văn hình thoi, trên bàn có bút mực giấy nghiên, bên cạnh là một giá sách rộng sáu thước, cao tám thước, chứa đầy những cuốn y thư mà Khương Nguyên thường dùng.
Gần chiếcsập mỹ nhân hắn đang ngồi có mấy chậu hoa trà vừa nở, hương thơm thanh khiết, thoang thoảng kéo dài.
Nơi đây được bài trí ấm cúng và tinh xảo, vừa có nét ngây thơ đáng yêu, vừa có những vật dụng của Khương Nguyên, hắn cũng rất thích.
Bùi Nguyên Tuân dời tầm mắt, ngẩng đầu nhìn Khương Nguyên.
Nàng đứng rất gần hắn, thuốc được đặt trên bàn sách của nàng, nàng chuyên tâm quạt cho bát thuốc, không nhìn hắn.
Bùi Nguyên Tuân im lặng một lúc, muốn đứng dậy, nhưng vừa cử động, cơn đau trên vai và lưng càng thêm rõ rệt.
Hắn từ bỏ ý định đứng dậy, chỉ im lặng ngồi đó, đôi mắt đen thẳm không chớp nhìn vào bóng lưng mảnh mai của Khương Nguyên.
Một lát sau, như cảm nhận được điều gì, Khương Nguyên quay lại nhìn.
Thuốc đã nguội bớt, có thể uống được, nàng bưng bát thuốc lại gần, đưa cho hắn, khẽ nói: "Tướng quân bị sốt rồi, đây là thuốc hạ sốt, ngài uống đi."
Bùi Nguyên Tuân nhận lấy, do dự một lát, rồi nhíu mày uống cạn một hơi.
Thuốc đắng ngắt, nhưng hắn dường như không hề hay biết, uống xong, hắn đặt bát lên bàn nói: "Đa tạ."
Khương Nguyên nhìn hắn, im lặng một lúc rồi nói: "Uống thuốc hạ sốt cũng chỉ là trị ngọn không trị gốc, Tướng quân bị thương trên người, rốt cuộc là chuyện gì?"
Bùi Nguyên Tuân im lặng một lát, nói ngắn gọn: "Tự phạt, một trăm roi."
Khương Nguyên chấn động nhìn hắn.
Hắn không nói, nhưng thật ra nàng có thể đoán được dụng ý của hắn, hôm nay hắn bắt Bùi Nguyên Oánh quỳ từ đường, để Lão phu nhân tu thân dưỡng tính, có lẽ còn phạt cả Trịnh Kim Châu và đám tỳ nữ hầu gái kia, bọn họ chưa chắc đã tâm phục khẩu phục, nhưng hắn tự phạt nặng để nhận lỗi, bọn họ sẽ không dám có lời oán thán nào nữa.
Tuy nhiên, một trăm roi quất lên vai và lưng đó, không phải người thường có thể chịu đựng được, may mà hắn thể chất cường tráng, sau khi chịu hình phạt vẫn có thể đi lại được, chỉ vì không bôi thuốc kịp thời mới bị sốt.
Nhưng lúc này nếu không xử lý kịp thời vết thương trên vai và lưng, cơn sốt dù có hạ cũng sẽ tái phát.
Khương Nguyên suy nghĩ một lúc, khẽ nói: "Tướng quân cởi áo ra, ta bôi thuốc cho ngài."
Bùi Nguyên Tuân khẽ nhướng mày, thầm xoa xoa ngón tay dài.
Một lúc sau, hắn nhìn Khương Nguyên, dường như có chút phiền muộn vì đã làm phiền nàng, miễn cưỡng gật đầu nói: "Được, đa tạ."
Khương Nguyên quay lưng đi.
Bên tai vang lên tiếng sột soạt.
Một lát sau, nàng nghe thấy giọng hắn trầm xuống: "Được rồi."
Dù Khương Nguyên đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy những vết roi tím xanh chằng chịt trên vai và lưng hắn, nàng vẫn không khỏi nhíu mày.
Da của Bùi Nguyên Tuân rất trắng, chỉ là trước kia chinh chiến bên ngoài bị gió thổi nắng thiêu mới thành màu lúa mì, ba năm gần đây, Đại Ung thái bình vô sự, phần lớn thời gian hắn đều ở lại kinh đô, da mặt và da người đều đã dưỡng lại thành màu trắng lạnh.
Da càng trắng, những vết roi trên vai và lưng càng đáng sợ, trông đến kinh tâm động phách.
Vết thương quá nặng, bột kim sang thông thường hiệu quả chậm, Khương Nguyên phải bào chế lại một ít thuốc trị thương cho hắn.
Nàng vào nội thất xách ra một hòm thuốc, trong hòm có mấy lọ sứ đựng thuốc bột, nàng lấy ra một lọ, rút nút gỗ đỏ ở trên, đổ bột thuốc màu xanh bên trong vào một chiếc bát sứ trắng, rồi trộn thêm một ít nước thuốc màu nâu đen giúp thúc đẩy vết thương mau lành.
Làm xong những việc này, nàng cẩn thận trộn đều nước thuốc và bột thuốc, từ từ khuấy thành dạng hồ sệt, để tiện đắp lên vết thương.
Bùi Nguyên Tuân ngồi yên không nhúc nhích, tư thế thẳng tắp, bàn tay to lớn quen thuộc đặt trên đầu gối, lặng lẽ nhìn Khương Nguyên tỉ mỉ và nghiêm túc pha thuốc bôi.
Pha xong thuốc, Khương Nguyên ngẩng đầu lên, khẽ thở dài, lại gần bôi thuốc cho hắn.
Nàng khẽ nói: "Thuốc này bôi lên vết thương sẽ có cảm giác châm chích, Tướng quân ráng chịu một chút, một lát sẽ đỡ thôi."
Bùi Nguyên Tuân khẽ "ừm" một tiếng, nói: "Không sao, ta không sợ đau."
Hắn nói như vậy, Khương Nguyên liền nhớ đến vết dao trên ngực trái của hắn năm ngoái.
Nàng vô thức liếc nhìn vết thương cũ của hắn.
Chỉ thấy trên vùng eo bụng săn chắc có một vết sẹo xấu xí ngoằn ngoèo, rõ ràng là do sau này không chăm sóc cẩn thận.
Khương Nguyên vô thức cắn môi.
Năm ngoái khi nàng giục hắn rời đi, vết thương trên ngực hắn vẫn chưa lành hẳn, chắc là sau đó hắn đã sơ ý, hoàn toàn không dùng thuốc tử tế.
Nàng hoàn hồn, nhanh chóng thu lại ánh mắt, không nói gì thêm, chỉ im lặng bôi thuốc lên vết roi trên lưng hắn.
Như nàng đã nói, thuốc chạm vào vết thương quả thật có cảm giác đau đớn, nhưng lưng của Bùi Nguyên Tuân vẫn thẳng như thường, không một tiếng rên.
Tuy nhiên, trong căn phòng tĩnh lặng, Khương Nguyên ở gần hắn chỉ cách một gang tấc, hương thơm thanh khiết trên người nàng quẩn quanh bên cạnh, đã lấn át cả mùi thuốc đắng ngắt.
Mà hắn chỉ cần hơi nghiêng mắt là có thể nhìn thấy vành tai trắng nõn nhỏ nhắn tinh xảo của nàng, trên đó đeo một đôi bông tai mã não đỏ tươi, một chiếc nhỏ xíu, cỡ bằng hạt trân châu, màu sắc rất rực rỡ.
Bùi Nguyên Tuân nhìn chăm chú vài lần, rồi lại lặng lẽ nhìn thẳng về phía trước, không dám tùy tiện liếc nhìn nữa.
Trong mắt y giả, không có phân biệt nam nữ, chỉ có bệnh nhân bị thương cần chữa trị, sắc mặt Khương Nguyên nghiêm túc và chăm chú, không hề có chút dao động, cho đến khi cúi người bôi xong thuốc cho hắn, nàng mới đặt bát thuốc xuống nghỉ một lát.
Thật ra, ngoài những vết roi mới trên lưng, vết dao trên ngực, trên người hắn còn có những vết sẹo cũ để lại trên chiến trường, những vết sẹo nhỏ dài vài tấc đã mờ đi, có thể bỏ qua, nhưng có một vết sẹo dài, từ trên cánh tay phải kéo dài đến tận sườn bụng phải, trông vô cùng bắt mắt, là vết thương cũ của hắn trên chiến trường.
Khương Nguyên mím môi, không nhịn được nhìn thêm vài lần vào vết sẹo đó.
Cảm nhận được nàng đang nhìn vết thương cũ trên người mình, Bùi Nguyên Tuân khẽ nói: "Không sao, đã lành từ lâu rồi."
Khương Nguyên không nói gì, khẽ gật đầu.
Nàng suy nghĩ một lúc, khẽ nói: "Những vết sẹo cũ này chắc vẫn có thể xóa được, để ta bào chế cho Tướng quân một ít thuốc trị sẹo, nhưng phải kiên trì bôi hàng ngày, ít nhất là ba tháng mới có hiệu quả."
Bùi Nguyên Tuân lắc đầu, nói: "Không sao, không cần đâu."
Hắn không để tâm, Khương Nguyên cũng không nói nhiều thêm.
Vết thương trên lưng không thích hợp để băng bó bằng vải mỏng, nếu không vết thương dễ bị mưng mủ lở loét, sau khi bôi thuốc xong, không nên đi lại tùy tiện, tốt nhất là phủ một lớp vải mỏng lên lưng, nằm sấp trên giường nghỉ ngơi nhiều hơn.
Khương Nguyên nhắc nhở hắn những điều cần chú ý xong, liền nhìn sắc trời bên ngoài.
Đêm đã khuya, vết thương của hắn cũng đã được xử lý xong, lúc này rõ ràng không thích hợp ở lại đây nữa, Bùi Nguyên Tuân đứng dậy khoác áo choàng, sải bước ra sân, nói với Khương Nguyên: "Hôm nay đa tạ, nàng nghỉ sớm đi."
Khương Nguyên gật đầu, nói: "Hai ngày nay Tướng quân chú ý sức khỏe."
Nói xong, nàng liền nhẹ nhàng khép cửa sân lại.
Dưới màn đêm sâu thẳm, cây hoa hạnh cành lá sum suê, đứng lặng im, tỏa ra một mùi hương thanh khiết của cây cỏ.
Bùi Nguyên Tuân đứng bên cạnh cây, nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, mới bước đi nhẹ nhàng.
Sáng sớm hôm sau, Hồ nương tử vừa mở cửa sân, đã thấy Bùi đại nhân đứng bên ngoài.
Hồ nương tử vô cùng ngạc nhiên.
Hắn không gõ cửa, cũng không biết đã đợi bao lâu, tay còn xách một chiếc túi gấm màu nâu, to bằng nửa cái túi sách, căng phồng, không biết bên trong đựng thứ gì.
Sau chuyện hôm qua, Hồ nương tử nhận ra, vị phu quân cũ này của Khương đại phu cũng là người biết điều, hôm qua nếu không có hắn kịp thời xuất hiện, quát ngăn Bùi Tam tiểu thư và đám ma ma nha hoàn kia, không biết cuối cùng sẽ náo loạn đến mức nào.
Nghĩ đến đây, Hồ nương tử liền thân thiện gật đầu với hắn nói: "Bùi đại nhân, ngài đến đây làm gì?"
Bùi Nguyên Tuân đưa tay lên miệng ho khan một tiếng, khẽ nói: "Ta đến thăm Ninh Ninh, hôm qua đã làm con bé sợ hãi, ta muốn gặp con bé trực tiếp, nói một lời xin lỗi."
Hắn cũng thật chu đáo, còn nghĩ được đến chuyện này, Hồ nương tử lập tức nở nụ cười, nói: "Ngài chờ một chút, ta vào hỏi Khương đại phu trước đã."
Không lâu sau, bà quay lại, vui vẻ nói: "Bùi đại nhân, mời ngài vào, Ninh Ninh vừa mới ngủ dậy, Khương đại phu đang tết tóc cho con bé."
Bùi Nguyên Tuân bình tĩnh gật đầu, nói: "Đa tạ."
Cái sân này tối qua hắn đã đến một lần, đã rất quen thuộc, hắn không ở ngoài sân lâu, mà đi về phía gian chính.
Vào đến phòng khách, Ninh Ninh ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế nhỏ cạnh sập mỹ nhân, Khương Nguyên đang tết tóc cho cô bé.
Thấy Bùi Nguyên Tuân sải bước vào, Khương Nguyên nói: "Tướng quân, ngài ngồi chờ một lát, ta tết tóc cho Ninh Ninh xong đã."
Nói xong, nàng liền cúi đầu, chia mái tóc đen óng của Ninh Ninh thành hai lọn, mỗi bên tết một bím nhỏ, rồi dùng dây buộc tóc màu đỏ buộc lại.
Bùi Nguyên Tuân vén áo choàng ngồi xuống chiếc sập mỹ nhân tối qua đã ngồi.
Hắn không lên tiếng, mà cúi mắt nhìn Ninh Ninh.
Cô bé cũng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn hắn.
Tuy nhiên, cô bé không nói gì, đôi mắt to đen láy chớp chớp, dường như muốn hỏi điều gì đó, một lát sau, cô bé lại cúi đầu xuống, nghịch tới nghịch lui chiếc đèn lồng nhỏ màu đỏ trong tay.
Bùi Nguyên Tuân nhìn cô bé một lúc, rồi lại lặng lẽ liếc nhìn Khương Nguyên.
Hôm nay nàng không búi tóc, mái tóc đen óng chỉ được buộc lại bằng một dải lụa màu đỏ sẫm, buông xõa một bên vai, nàng cũng mặc một bộ váy áo thoải mái thường ngày, không giống như trang phục gọn gàng tiện lợi hôm qua, chắc là hôm nay không phải đi khám bệnh.
Sau khi buộc tóc cho Ninh Ninh xong, Khương Nguyên cuối cùng cũng rảnh rỗi, nàng liếc nhìn Bùi Nguyên Tuân, không khỏi nhíu mày.
Lúc này mới đến giờ Thìn, vẫn còn sớm, tối qua hắn bị thương nặng như vậy, lúc rời khỏi nhà nàng, cơn sốt mới vừa hạ, nàng rất ngạc nhiên khi hắn lại đến sớm như vậy, hơn nữa, trông bộ dạng của hắn, sắc mặt vẫn còn hơi tái nhợt, dường như cũng không được nghỉ ngơi tốt, quanh mắt còn có quầng thâm nhàn nhạt.
Tuy nhiên, hắn đề nghị muốn gặp Ninh Ninh, nàng cũng không có lý do gì để ngăn cản, dù sao mục đích hắn đến tối qua cũng là để an ủi Ninh Ninh, chỉ là tối qua Ninh Ninh đã ngủ say, mà hắn lại bị sốt, nên chuyện mới không thành.
Khương Nguyên bất đắc dĩ nhìn hắn, ôn tồn nói: "Ngài nói chuyện với Ninh Ninh đi."
Được nàng cho phép, Bùi Nguyên Tuân gật đầu.
Hắn đặt túi gấm lên chiếc bàn nhỏ trước mặt Ninh Ninh, nói: "Ninh Ninh, chuyện hôm qua đã làm con sợ, là ta không đúng, sau này họ sẽ không dám bắt nạt con và nương thân của nữa, đây là quà ta mang đến cho con, để tạ lỗi, con xem có thích không."
Ninh Ninh quay đầu nhìn Khương Nguyên, ngơ ngác chớp mắt, dường như không hiểu tại sao nam nhân trước mặt lại phải xin lỗi mình, bởi vì cô bé nhớ, hình như người này đã giúp mình và nương thân.
Bùi Nguyên Tuân chăm chú nhìn cô bé, khẽ nói: "Ninh Ninh, con còn nhớ chuyện xảy ra trong sân lớn hôm qua không? Trong sân có những ai? Và ta là ai?"
Câu cuối cùng, hắn nhấn mạnh giọng.
Được hắn nhắc nhở, Ninh Ninh gật đầu thật mạnh.
Chuyện xảy ra trong sân lớn, cô bé đều nhớ.
Bà lão đó tự xưng là tổ mẫu của cô bé, còn có hai nữ nhân trẻ hơn tự xưng là cô mẫu và thẩm mẫu của cô bé, những đứa trẻ chơi cùng trong hẻm, chúng đều có họ hàng như tổ mẫu, cô mẫu, chỉ có cô bé là không có, cô bé vẫn luôn thắc mắc, những đứa trẻ đó đều có phụ thân, tại sao cô bé lại không có? Nương thân từng nói với cô bé, phụ thân đã đi một nơi rất xa, nhưng bây giờ, tổ mẫu, cô mẫu đều đã trở về, mặc dù họ trông không đáng yêu, cô bé cũng không thích họ, nhưng mấu chốt là, nam nhân trước mặt xin lỗi cô bé, vậy người này và tổ mẫu và cô mẫu là người một nhà sao?
Tại sao người này lại nhấn mạnh việc ông ấy là ai? Lẽ nào, ông ấy là phụ thân của mình?
Ninh Ninh nghịch mấy cái tua rua đỏ trên đèn lồng, không nhìn chiếc túi gấm căng phồng, dường như đang suy nghĩ điều gì, sau đó cô bé ngẩng đầu lên, nhìn Bùi Nguyên Tuân, giọng trong trẻo hỏi: "Ngài là phụ thân của con sao?"
Cùng lúc lời nói vang lên, Bùi Nguyên Tuân thầm nhếch môi, ngay sau đó hắn nhanh chóng quay sang nhìn Khương Nguyên, ánh mắt của hắn biểu lộ sự chấn động, đáy mắt dường như tỏa ra một luồng sáng rực rỡ, hắn nhìn Khương Nguyên, đôi mắt đen thẳm không chớp, dường như đang mong đợi điều gì, nhưng lại có chút kìm nén.
Trông hắn, dường như không biết phải trả lời thế nào, đành phải trưng cầu ý kiến của Khương Nguyên.
Khương Nguyên vô cùng ngạc nhiên sững sờ.
Nàng nhất thời không biết nên nói với Ninh Ninh thế nào, mày liễu khẽ nhíu lại.
Trong phòng im lặng một lúc lâu.
Ninh Ninh nhìn nương thân, rồi lại nhìn Bùi Nguyên Tuân, chu môi lên, thúc giục: "Sao ngài không nói gì, ngài có phải là phụ thân không?"
Khương Nguyên hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nàng đã nghĩ thông suốt.
Ninh Ninh đã gặp người nhà họ Bùi, cô bé rất thông minh, lại có thể tự mình đoán ra được tầng nghĩa này, sớm muộn gì nàng cũng phải nói cho cô bé biết sự thật, lúc này, tốt nhất không nên giấu giếm nữa.
Một lúc lâu sau, Khương Nguyên mở lời, giọng nàng trầm tĩnh và bình thản, dường như đang nói một chuyện rất bình thường, nàng khẽ nói: "Ninh Ninh, đây chính là phụ thân của con."
Dứt lời, Bùi Nguyên Tuân lập tức gật đầu thật mạnh, trầm giọng nói: "Nương thân của con nói không sai, ta chính là phụ thân của con."
Được xác nhận, Ninh Ninh lại bình tĩnh đến lạ, cô bé chỉ lắc lắc cái đầu nhỏ, nhìn Khương Nguyên nói: "Là phụ thân giống như phụ thân của Nhị Nữu ạ?"
Nhị Nữu là bạn chơi cùng hẻm, nương thân của cô bé đã mang cô bé đi tái giá với người trượng phu hiện tại, tiền phu của bà thỉnh thoảng sẽ đến thăm Nhị Nữu, vì vậy, Nhị Nữu thường khoe với bạn chơi cùng rằng cô bé có hai người phụ thân, một người là tiền phụ thân, một người là hậu phụ thân.
Khương Nguyên vô thức sờ sờ bím tóc nhỏ của Ninh Ninh, khẽ nói: "Đúng vậy."
Ninh Ninh gật đầu, không nói gì nữa.
Nhị Nữu có tiền phụ thân và hậu phụ thân, cô bé cũng có một người tiền phụ thân, chỉ là, bây giờ vẫn chưa có hậu phụ thân, nhưng cô bé không quan tâm có tiền phụ thân hay hậu phụ thân, chỉ cần có nương thân ở bên là được rồi.
Dù không biết Nhị Nữu có hai người phụ thân, Bùi Nguyên Tuân cũng từ cuộc đối thoại của mẫu nữ họ mà đoán ra được manh mối.
Hắn lặng lẽ nheo mắt, vẻ mặt lạnh lùng như thường, không nhìn ra được cảm xúc gì.
Ninh Ninh liếc nhìn chiếc túi gấm đặt trước mặt, là quà mà phụ thân nói mang đến cho cô bé, cô bé chớp chớp mắt, rất lễ phép hỏi: "Phụ thân, người mang gì cho con vậy?"
Từ "phụ thân" đó, giọng trong trẻo và dễ nghe, là âm thanh tuyệt vời nhất trên đời, sắc mặt Bùi Nguyên Tuân không chút gợn sóng, nhưng giọng nói lại không còn lạnh lùng vô cảm như trước, hắn cúi đầu nhìn Ninh Ninh, trầm giọng nói: "Con mở ra xem đi."
Ninh Ninh nhìn Khương Nguyên, được nương thân gật đầu cho phép, liền mở túi gấm ra, đưa tay nhỏ vào lấy đồ bên trong.
Cô bé lấy ra một con lật đật, màu đỏ, to bằng bàn tay nhỏ của cô bé, trông rất đáng yêu, cô bé đặt con lật đật lên bàn, tay nhỏ chọc vào nó một cái, nhìn nó ngả trước ngửa sau rồi lại đứng dậy, không nhịn được cười khanh khách.
Trong túi gấm đựng rất nhiều thứ, Ninh Ninh đặt con lật đật xuống, lại tò mò lấy quà trong túi ra.
Cô bé lấy ra một cái, vẫn là lật đật, lấy thêm một cái nữa, vẫn vậy, liên tiếp mười mấy cái, lại toàn là lật đật, cuối cùng túi gấm đã cạn, trên bàn bày ra mười sáu con lật đật.
Mặc dù những con lật đật này màu sắc khác nhau, kích thước không đều, nhưng chúng đều có vẻ ngoài ngộ nghĩnh đáng yêu, có hai con, còn là lật đật hình nữ đồng chắp tay vái chào, mắt to tròn, trông có vài phần quen thuộc, dường như giống hệt con mà nương thân hôm đó để trong túi đựng sách mang về.
Ninh Ninh chơi rất vui, nhưng Khương Nguyên lại có chút không nói lên lời: "Sao Tướng quân lại mua nhiều thế này? Một hai cái là đủ cho Ninh Ninh chơi rồi."
Bùi Nguyên Tuân không để tâm, trầm giọng nói: "Bán ở quán ven đường, ta thấy đáng yêu, nên mua hết về cho Ninh Ninh."
Dù sao hắn cũng đã mua rồi, nói nhiều cũng vô ích, chỉ là Khương Nguyên thắc mắc, sáng sớm thế này, lại có người bày quán bán những thứ này ư.
Hắn ở trong phòng khoảng hai khắc, Khương Nguyên liền nói: "Tướng quân bị thương, nên nghỉ ngơi nhiều hơn, lát nữa ta phải đưa Ninh Ninh ra phố mua đồ, không giữ Tướng quân lại nữa."
Đây là nàng đang giục hắn rời đi, Bùi Nguyên Tuân không nói gì, hắn đưa mắt nhìn khắp phòng, chống gối đứng dậy, nói: "Được, vậy ta đi trước."
Trước khi rời đi, hắn vén áo choàng ngồi xổm trước mặt Ninh Ninh, ôn tồn nói: "Hôm nay phụ thân đi, ngày mai lại đến thăm con nhé."
Hắn nói rất quả quyết, hoàn toàn không có chỗ cho sự thương lượng, cũng không hỏi ý kiến của bất kỳ ai, Khương Nguyên khẽ nhướng mày, liếc nhìn hắn một cái.
Tiền phụ thân của Nhị Nữu cũng thường xuyên đến thăm cô bé, Ninh Ninh suy nghĩ một lúc rồi gật đầu nói: "Phụ thân, lần sau, đừng mua lật đật nữa ạ."
Sau khi thỏa thuận với Ninh Ninh xong, Bùi Nguyên Tuân khẽ nhếch môi, trầm giọng nói: "Vậy con thích gì?"
Ninh Ninh không trả lời trực tiếp, mà ôm ra một giỏ đồ chơi nhỏ của mình cho hắn xem, trong đó toàn là các loại Mahala*, trong đó có một bộ mười hai con Mahala đang đá cầu, trông vô cùng thú vị, Ninh Ninh nói: "Mẹ thích, con cũng thích."
Mahala*: là một loại tượng gốm hoặc đất sét hình hài đồng tử, thường được làm vào mùa hè để trưng bày, bắt nguồn từ văn hóa Ấn Độ và phổ biến ở Trung Quốc
Bùi Nguyên Tuân sững sờ, lặng lẽ liếc nhìn Khương Nguyên.
Nàng cũng đang cúi đầu nhìn những con búp bê bằng đất nung đó, khóe môi nở một nụ cười nhạt.
Nàng thích lật đật, cũng thích Mahala, lật đật không phải là thứ không thể thay thế, Bùi Nguyên Tuân nhanh chóng trầm giọng nói: "Vậy lần sau ta đến, sẽ mang búp bê đất nung cho con."
Đối với việc hắn nói lần sau lại đến, Khương Nguyên tạm thời không nói gì, đợi đến khi tiễn hắn ra cửa sân, nàng khẽ nói: "Tướng quân."
Bùi Nguyên Tuân dừng bước, chắp tay sau lưng cúi mắt nhìn nàng, vết roi trên vai và lưng hắn vẫn còn nghiêm trọng, nhưng tư thế đứng vẫn thẳng tắp, đó là thói quen được rèn luyện trong quân ngũ nhiều năm, chỉ là, tư thế đứng như vậy, cơn đau sẽ càng rõ rệt hơn, sắc mặt hắn lạnh lùng như thường, nhưng nét đau đớn giữa hai hàng lông mày lại không thể dễ dàng che giấu.
Khương Nguyên nhìn hắn, khẽ thở dài, nói: "Ngài sẽ ở Hưng Châu bao lâu?"
Chuyện tế tổ đã xong, người nhà họ Bùi sẽ không ở lại Hưng Châu lâu, Bùi Nguyên Oánh quỳ xong ba ngày từ đường, họ sẽ rời khỏi đây, nhưng Bùi Nguyên Tuân im lặng một lúc, chỉ trầm giọng nói: "Ngày mốt họ sẽ về Hưng Châu, ta còn có việc, phải ở lại đây thêm một thời gian."
Khương Nguyên im lặng một lúc, nói: "Tướng quân, ta có vài lời muốn nói với ngài, sau khi nghe xong, xin ngài đừng tức giận."
Giọng nàng có chút nghiêm túc, Bùi Nguyên Tuân trong lòng có dự cảm không hay, hắn sắc mặt không đổi chỉ nói: "Không sao, nàng cứ nói thẳng."
Khương Nguyên nói: "Trước đây ngài đã nói, sẽ không làm phiền ta và Ninh Ninh nữa, bây giờ Ninh Ninh đã nhận ngài là phụ thân, dường như, ngài định sẽ thường xuyên đến thăm con bé, việc này ta không phản đối, nhưng ta hy vọng, ngài đừng giống như một năm trước, lại cố tình dùng tâm kế gì đó. Chúng ta đều có cuộc sống riêng, sau này ta cũng sẽ tìm cho Ninh Ninh một kế phụ,* sở dĩ bây giờ ta đối xử với ngài lịch sự, là vì ngài đã giữ lời hứa. Dĩ nhiên, nếu những điều này là ta nghĩ nhiều, ngài chỉ vì trách nhiệm của một người phụ thân mà muốn đến thăm Ninh Ninh nhiều hơn, vậy ta phải nói một lời xin lỗi."
Kế phụ*: cha dượng
Nàng cứ thế ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt trắng sứ dịu dàng và tĩnh lặng, nói năng cũng không vội vã, giọng nói ấm áp và dễ nghe, nhắc nhở hắn phải giữ khoảng cách với mẫu nữ, đừng cố ý làm phiền họ.
Nàng bây giờ vẫn không có tình cảm với hắn, hắn biết rõ điều đó.
Nàng nói, mỗi người có cuộc sống riêng.
Nàng thậm chí còn nhắc đến, muốn tìm cho Ninh Ninh một người cha kế.
Có lẽ là vị Quý đại phu đó.
Bùi Nguyên Tuân không lên tiếng.
Cảm giác ghen tuông, không cam lòng và h*m m**n chiếm hữu mãnh liệt đó, lại trỗi dậy, cuộn trào trong lòng.
Hắn đã hỏi Lý Tu, nỗi đau này không có thuốc chữa, chỉ có được như ý nguyện, mới có thể thuyên giảm và tan biến.
Nếu không gặp lại nàng, nỗi đau này có lẽ còn có thể chịu đựng được, nhưng bây giờ nó đã ngày càng lớn mạnh, chỉ càng ngày càng nặng nề hơn.
Hắn muốn được như ý nguyện.
Nếu nàng vẫn luôn không muốn tái giá với hắn, hắn có thể chỉ mang danh nghĩa tiền phu và tiền phụ thân, ở bên cạnh mẫu nữ họ, hắn sẽ bù đắp cho họ, không để họ phải chịu thiệt thòi nữa, nhưng dù thế nào đi nữa, phụ thân của Ninh Ninh, vĩnh viễn chỉ có thể là một mình hắn.
Một lúc sau, Bùi Nguyên Tuân sắc mặt không chút gợn sóng, hắn bình tĩnh khẽ gật đầu, nói: "Nàng nghĩ nhiều rồi, ta không có ý đó."