Từng chén rượu mạnh trôi vào cổ họng nhưng người lại không hề có men say, ngược lại càng thêm tỉnh táo. Bùi Nguyên Tuân nhìn chằm chằm vào vò rượu trống không trước mặt, lặng lẽ cong môi tự giễu.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân khe khẽ, bước chân rõ ràng rất nhẹ, nhưng thính giác hắn nhạy bén, lập tức nghe thấy ngay.
Hắn nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ đang hé mở.
Tửu lâu cách hẻm Thanh Ngư rất gần, hắn lại vô thức ngồi ở phía gần đầu hẻm, từ vị trí của hắn, có thể nhìn thấy rõ bóng dáng của Khương Nguyên.
Hôm nay nàng mặc một bộ váy áo màu xanh lục nhạt, khoác ngoài một chiếc áo nửa tay màu hạnh, mái tóc đen được búi gọn gàng thành một búi tóc đơn giản, trên búi tóc không có trâm cài hay trang sức, chỉ dùng một dải lụa màu xanh biếc buộc lại. Cách ăn mặc này vừa đơn giản lại thuận tiện, rất hợp với việc nàng ra ngoài hành y xem bệnh.
Bước chân nàng rất nhẹ nhàng, đi cũng rất nhanh, chẳng mấy chốc, nàng đã đi qua con phố giao với đầu hẻm, đến một ngã rẽ ở góc đường.
Ở đó có một chiếc xe ngựa đang đợi, trong xe dường như có một cô nương, thấy nàng đến, liền vui vẻ vén rèm cửa sổ lên chào hỏi nàng. Sau khi nàng lên xe không lâu, vị Quý đại phu kia cũng đi tới.
Nhưng hôm nay hắn ta lại không cưỡi ngựa mà trực tiếp lên xe, ngồi cùng xe với nàng.
Bùi Nguyên Tuân nhìn chằm chằm vào hướng chiếc xe ngựa rời đi không chớp mắt, bàn tay bất giác siết chặt chén rượu.
Hắn nhớ đến con lật đật kia.
Đó là do Quý đại phu tặng cho Khương Nguyên, được nàng cất giữ cẩn thận trong túi đựng sách, nàng dường như vô cùng yêu thích.
Bây giờ, họ lại ngồi chung một chiếc xe ngựa.
Một cảm giác chua xót ghen tị không thể kìm nén bỗng trào dâng, từ tận đáy lòng dần lan tỏa ra.
Bùi Nguyên Tuân lặng lẽ nắm tay thành quyền, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Hắn biết, hắn không nên như vậy.
Hắn và gia đình đã từng mang lại cho Khương Nguyên quá nhiều tổn thương và uất ức, lúc này cuộc sống của nàng đang ổn định và hạnh phúc, có lẽ nàng sẽ gả cho người đàn ông có cùng chí hướng này. Nếu hắn có thể giữ lời hứa, hắn nên tránh xa cuộc sống của nàng, không gây thêm phiền phức cho nàng nữa.
Thế nhưng, vào khoảnh khắc này, một giọng nói trong lòng rõ ràng mách bảo hắn rằng, hắn không làm được.
Hắn không thể trơ mắt nhìn nàng gả cho người khác mà không làm gì, thậm chí, chỉ cần thấy người đàn ông khác đến gần nàng, hắn đã ghen tuông đau lòng đến khó thở.
Trước đây, hắn cảm thấy mình sẽ không chìm đắm trong tình yêu, cũng không quan tâm đến chuyện tình cảm nam nữ, nhưng lúc này, hắn lại đau khổ và hoang mang vì bản thân lại có d*c v*ng chiếm hữu cố chấp, không bình thường đến vậy.
Hắn hối hận vô cùng.
Mẫu thân của hắn có bệnh tim, phụ thân mất sớm, một mình bà vất vả nuôi ba huynh muội họ khôn lớn, vì vậy hắn luôn giữ trọn đạo hiếu, chưa bao giờ làm trái ý mẫu thân. Đệ và muội nhỏ tuổi hơn hắn rất nhiều, hắn là huynh trưởng, luôn đối xử với họ đặc biệt cưng chiều. Và chính vì như vậy, khi nàng chịu uất ức trong phủ, hắn là chủ của phủ Tướng quân, lại chưa bao giờ đứng ra bênh vực nàng, chỉ yêu cầu nàng phải độ lượng, hiểu chuyện, lương thiện chu đáo, nhẫn nhịn và bao dung với người nhà của hắn vô điều kiện.
Nếu như lúc đầu, hắn không có thành kiến môn đăng hộ đối, cũng không nghe theo ý kiến của mẫu thân, mà quyết tâm cưới nàng làm chính thê, cho nàng đủ sự tôn trọng và yêu thương, thì người nhà của hắn làm sao dám bắt nạt nàng, và nàng làm sao lại bỏ hắn mà đi?
Sự việc đến nước này, xét cho cùng, nguyên nhân gây ra tất cả đều nằm ở hắn.
Nhưng, hắn nhớ lại lời Ninh Ninh nói, con bé còn nhỏ như vậy, lại bảo hắn phải khiêm tốn học hỏi, có lỗi thì sửa.
Bây giờ hắn đã nhận ra sai lầm của mình, nếu hắn cố gắng hết sức bù đắp cho nàng và Ninh Ninh, liệu nàng có thể thay đổi suy nghĩ, tha thứ cho những tổn thương mà hắn đã vô tình gây ra cho nàng trước đây không?
Hồi lâu sau, hắn đứng dậy, sải bước đi về phía hẻm Minh Phúc.
Hắn không quên lời hứa với Khương Nguyên đêm qua.
Hắn phải cho người nhà biết về sự tồn tại của Ninh Ninh, và yêu cầu họ không được đến làm phiền Khương Nguyên và Ninh Ninh nữa. Đó là giới hạn của hắn, hắn sẽ không cho phép bất kỳ ai vượt qua, bất kể là đệ muội, mẫu thân, hay tam muội, không có sự cho phép của hắn, không một ai được phép.
Đúng giờ Thìn, Khương Nguyên đúng giờ lên xe ngựa, cùng mấy vị đại phu đến huyện Nam.
Hôm qua Quý đại phu bị thương ở tay, không tiện cưỡi ngựa, hôm nay Nghiêm Ngọc cũng nhất thời hứng khởi, muốn cùng họ đến huyện Nam, vì vậy, ba người họ liền ngồi chung một chiếc xe ngựa.
Từ Hưng Châu đến huyện Nam, một chiều cần hai khắc giờ. Hôm qua, vì Bùi Nguyên Oánh đột ngột xông vào nơi ở của Đàm y quan, việc thảo luận phương thuốc đành phải gián đoạn, do đó, trong khoảng thời gian không dài không ngắn này, Quý Thu Minh và Khương Nguyên không tán gẫu, mà lấy ra phương thuốc chữa chứng bệnh phổi, một lần nữa cẩn thận xem xét.
Phương thuốc này vốn được cải tiến dựa trên Thanh phế tán của Khương Nguyên, hai ngày trước đến huyện Nam chẩn trị, mười trường hợp nam tử mắc bệnh phổi đã có chuyển biến rõ rệt, chỉ có bệnh tình của nữ tử do Khương Nguyên chẩn trị vẫn tiếp diễn, thậm chí không có dấu hiệu thuyên giảm. Bệnh trạng tương tự, phương thuốc giống nhau, nhưng hiệu quả lại khác biệt lớn như vậy, Khương Nguyên không tìm ra được điểm mấu chốt, không khỏi có chút lo lắng.
Thấy dáng vẻ phiền muộn của Khương Nguyên, Nghiêm Ngọc cũng chống cằm ra chiều suy tư, sầu não thở dài: "Theo lý mà nói, phương thuốc này giống nhau, dược liệu dùng cũng như nhau, hiệu quả của thang thuốc sắc ra tự nhiên cũng nên giống nhau. Bệnh trạng biểu hiện giống nhau, tại sao sau khi uống thang thuốc, hiệu quả lại khác nhau? Chẳng lẽ, nam nữ có khác biệt, dược liệu mà nữ tử kia dùng, cần phải thay đổi chăng?"
Cách nói này của nàng ta hoàn toàn là vô căn cứ, Quý Thu Minh cười nói: "Nam nữ có khác biệt nhưng dược liệu thì không. Bệnh trạng giống nhau nhưng hiệu quả lại khác nhau, trong đó nhất định có nguyên nhân chưa được phát hiện."
Nói xong, hắn ta nhìn Khương Nguyên, ôn tồn nói: "Khương đại phu, không cần lo lắng, đợi chúng ta đến huyện Nam, một lần nữa rà soát cẩn thận nguyên nhân gây bệnh, gia giảm phương thuốc, nhất định có thể tìm ra được cách chữa trị."
Tìm ra nguyên nhân gây bệnh, tìm ra phương sách tốt, lúc này càng nên bình tĩnh, lo lắng cũng vô ích. Khương Nguyên nhìn Quý Thu Minh, gật đầu đồng ý.
Xe ngựa nhanh chóng dừng lại bên ngoài y đường ở huyện Nam.
Sau khi xuống xe, Quý Thu Minh vào y thất trước để kiểm tra tình hình hồi phục của bệnh nhân.
Mười nam tử mắc bệnh phổi đã uống thang thuốc theo dặn dò, họ hồi phục tốt, không còn cảm thấy khó thở nữa, gần như đã không khác gì người bình thường.
Hơn mười trường hợp bệnh phổi này, vốn là những người làm công việc đào than ở vùng nông thôn huyện Nam. Phía nam huyện Nam có mỏ than, công việc hàng ngày của họ là khai thác than đá. Mà mười trường hợp bệnh tình nghiêm trọng nhất này, là những người gia công phần than bột còn lại sau khi khai thác thành bánh than. Vì làm bánh than trong nhà kín, bụi than bay lên bị hít vào phổi, ngày qua ngày, đã hình thành chứng bệnh phổi ho nhiều đờm, khó thở. Mỏ than ở huyện Nam là mỏ than do quan phủ quản lý, số lượng bệnh nhân như vậy trong mỏ than ngày càng tăng, y đường ở huyện Nam lại chữa trị không hiệu quả, nên mới báo lên Thái Y Thự, xin mời danh y đến chẩn trị. Đây cũng là lý do Quý Thu Minh đến Hưng Châu.
Phương thuốc Thanh phế tán cải tiến có hiệu quả, chỉ cần mười trường hợp bệnh tình nghiêm trọng nhất này có thể chữa khỏi, thì những bệnh nhân còn lại có bệnh tình nhẹ hơn, chỉ cần uống thuốc theo phương thuốc đã cải tiến, triệu chứng tự nhiên có thể thuyên giảm và chữa khỏi tận gốc.
Nhưng, ngay lúc hắn ta kiểm tra xong bệnh nhân, bước chân nhẹ nhõm ra khỏi y thất, lại phát hiện Nghiêm Ngọc đang ngồi bên bàn chán nản, còn Khương Nguyên thì đứng trong y đường, liên tục nhìn ra ngoài, dường như đang đợi ai đó.
Quý Thu Minh bước tới, hỏi: "Khương đại phu, có phải Lưu nương tử không có ở đây không?"
Khương Nguyên bất đắc dĩ gật đầu.
Nữ bệnh nhân kia cũng là người làm ở mỏ than, là một dân phụ trung niên, họ Lưu, mọi người đều gọi bà là Lưu nương tử.
So với những người khác, bệnh tình của bà là nghiêm trọng nhất, nhưng lúc này lại không có ở y đường.
Bà nhờ người nhắn lại, nói rằng miếng thịt hoẵng lớn mà chồng bà mua mấy hôm trước vẫn chưa ăn hết, bà ở y đường dưỡng bệnh mấy ngày không về nhà, miếng thịt hoẵng để lâu nữa sẽ hỏng, vì vậy, tối qua bà đã về nhà, nói là nấu thịt làm lạp xưởng, mang cho các nhà họ hàng ở huyện Nam một ít, đợi bà làm xong, ngày mai sẽ quay lại y đường.
Nghiêm Ngọc im lặng một lúc, nói: "Miếng thịt hoẵng quan trọng, hay là xem bệnh quan trọng? Vì chút thịt mà ngay cả bệnh cũng không xem? Ta không biết bà ta nghĩ gì nữa, chúng ta vất vả đến đây xem bệnh cho bà ta, chuyến đi hôm nay chẳng phải là công cốc sao?"
Khương Nguyên trước đây từng đi nghĩa chẩn, biết cuộc sống của người dân nông thôn nghèo khó, làm ở mỏ than, sô tiền mỗi tháng kiếm được có hạn. Họ vốn sống ở vùng quê ngoại ô huyện Nam, ngoài việc trồng trọt, ngày thường còn làm thêm công việc ở mỏ than để kiếm chút tiền trang trải gia đình. Miếng thịt hoẵng đó cũng không rẻ, người đã quen tiết kiệm, tự nhiên là không nỡ bỏ. Đừng nói một miếng thịt không nỡ, nếu không phải đến y đường ở huyện Nam xem bệnh, chi phí đều do mỏ than chi trả, thì họ có thể chịu đựng được là sẽ chịu đựng, ngay cả bệnh cũng không nỡ đi xem.
Quý Thu Minh suy nghĩ một lát, nói: "Khương đại phu, nhà của Lưu nương tử cách đây xa, bây giờ đi tìm bà ấy cũng tốn không ít thời gian. Nếu bà ấy đã nói ngày mai sẽ quay lại, thì cô nương hãy đợi ngày mai đến chẩn trị cho bà ấy vậy."
Khương Nguyên do dự gật đầu.
Lưu nương tử kia lại còn có sức về nhà làm lạp xưởng, theo tình hình này, bệnh tình hẳn đã thuyên giảm một chút. Hôm qua, bà ấy còn yếu ớt, ho khan khó chịu, ngay cả đi lại cũng có chút khó khăn. Lúc trước Khương Nguyên khám cho bà, phát hiện ngoài bệnh phổi, trên bắp tay của bà còn nổi một ít nốt mẩn đỏ. Nàng đã thêm một vị hoàng hoa hao vào trong Thanh phế tán, sau khi uống liên tục hai ngày, nốt mẩn trên người bà đã giảm bớt, chỉ có chứng ho khan khó thở là không thấy thuyên giảm. Lúc này bà không ở y đường, Khương Nguyên đành phải ra về tay không.
Quý Thu Minh tiễn nàng và Nghiêm Ngọc ra ngoài y đường.
Hắn ta phải ở lại đây, quan sát tình hình của các bệnh nhân sau khi uống thuốc hôm nay, đến chiều mới có thể đi, vì vậy, không thể cùng nàng và Nghiêm Ngọc trở về.
Nhưng, đợi Khương Nguyên lên xe ngựa, ngay trước khi xe chuẩn bị khởi hành, Quý Thu Minh lại gọi nàng lại.
Hắn ta đứng bên cạnh xe ngựa, một tay chắp sau lưng, khẽ nhướng mày, cười nói: "Khương đại phu, ta mua táo cho cô nương đây, cô nương mang về cho Ninh Ninh nhé."
Nói xong hắn ta liền đưa tay ra.
Bàn tay to lớn của nam tử khớp xương rõ ràng, cân đối thon dài, đặt trong lòng bàn tay hắn ta là một chiếc lá sen màu xanh biếc được gói thành hình tứ giác, bên trong căng phồng, đựng đầy loại táo đỏ ngọt đặc sản ở đây.
Khương Nguyên sững sờ, ngẩng mắt nhìn Quý Thu Minh.
Hôm nay để tiện cho việc xem bệnh, hắn ta không mặc bộ cẩm bào màu trắng ánh trăng thường thích, mà là một thân áo dài màu xanh lam nhạt, dải buộc tóc cũng màu xanh lam, không buộc dài như trước, không còn vẻ phiêu dật tiêu sái như trước nữa. Đôi mắt sáng long lanh tuấn tú kia khi nhìn nàng, dường như mang theo một nụ cười đắc ý nho nhỏ.
Hắn ta cười nói: "Vừa rồi chính cô nương nói muốn mua táo, sao bây giờ lại quên rồi, nhưng mà, không cần vội cảm ơn ta, vì ta..."
Nói xong, hắn ta như làm ảo thuật lại lấy ra một gói táo nữa, nhướng mày nói: "Đã mua cho mỗi người một gói, phần này là cho Nghiêm cô nương."
Khương Nguyên nhìn hắn ta, mỉm cười rạng rỡ, nói: "Cảm ơn ngài, Quý đại phu."
Đợi Quý Thu Minh trở lại y đường, lúc xe ngựa lăn bánh, Nghiêm Ngọc mở gói táo ngọt của mình ra ăn.
Nhưng, nàng ta vừa ăn vừa trầm ngâm lẩm bẩm: "Khương đại phu, sao ta lại cảm thấy, ta được hưởng sái từ tỷ và Ninh Ninh vậy nhỉ? Có phải Quý đại phu muốn mua cho một mình tỷ, lại sợ tỷ không nhận, nên mới cố ý mua cho tất cả mọi người không?"
Khương Nguyên từ từ cắn một quả táo, quả táo tươi ngon, rất ngọt và giòn. Nàng ngẩn người một lúc, mới cười nhẹ phủ nhận: "Làm gì có chuyện đó, là ngươi nghĩ nhiều rồi."
Nghiêm Ngọc nhướng mày nhìn nàng một cái, không trêu chọc nàng nữa, mà nói: "Lát nữa về, ta muốn đến nhà tỷ ăn bánh phục linh, lâu rồi không ăn, thèm chết đi được. Còn nữa, mấy ngày rồi ta không gặp Ninh Ninh, không biết con bé có nhớ ta không?"
Hôm nay được rảnh rỗi, không cần đến y đường, Khương Nguyên cũng có thời gian về nhà làm bánh, nàng cười gật đầu nói: "Đến đi, Ninh Ninh cũng nhớ ngươi đó, hai hôm trước con bé còn thấy lạ, a di hay đến nhà chúng ta ăn vụng bánh, sao gần đây không đến?"
Nghe nàng trêu, Nghiêm Ngọc vừa ăn táo vừa không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Hẻm Minh Phúc.
Kể từ khi tận tai nghe đại ca nói Khương Nguyên còn sinh cho hắn một đứa con, Bùi Nguyên Oánh kinh ngạc đến mức hồi lâu không thể hoàn hồn. Còn Ân lão phu nhân ngoài sự bất ngờ thì sắc mặt nặng nề, chỉ có Trịnh Kim Châu ngồi bên cạnh, bĩu môi, vẻ mặt không quan tâm.
Họ đã sai người đi hỏi thăm, Khương Nguyên quả thật sống ở hẻm Thanh Ngư, nàng cũng thật sự có một đứa con, đã hơn hai tuổi, là một bé gái. Tính toán thời gian, đứa bé hẳn là mang thai trước khi nàng rời phủ, đây chắc chắn là huyết mạch của nhà họ Bùi.
Bùi Nguyên Oánh chậc lưỡi mấy tiếng, nói: "Nương, thảo nào đêm qua đại ca không về, sáng nay lúc về phủ, đôi mắt đỏ hoe, trên người còn nồng nặc mùi rượu. Con đoán, đại ca mượn rượu giải sầu rồi, trước đây đại ca chưa bao giờ như vậy."
Nhắc đến chuyện này, Trịnh Kim Châu hắng giọng, nói: "Nương, con nói một câu không nên nói, nghe nói chính vì Ninh Ninh, đại ca mới quất Thiếu Lăng chín roi, còn phạt Thiếu Lăng quỳ ở từ đường một canh giờ. Bây giờ đại ca về phủ ngày nào cũng hỏi han hành tung của Thiếu Lăng, dọa nó sợ như chim cút. Con không nói đại ca làm không đúng, đại ca là chủ gia đình, bất kể huynh ấy làm gì, con làm đệ muội cũng không có lời nào. Chỉ là cảm thấy, đại ca đối với họ, thực sự là quá để tâm rồi."
Bùi Nguyên Oánh vội gật đầu, nói: "Hôm qua cũng vì Khương Nguyên, con nói nàng ta mấy câu, đại ca không hề bênh con. Hồi nhỏ đại ca thương con nhất, bây giờ suýt nữa là quên mất người muội muội này rồi! Hơn nữa, tại sao bây giờ nàng ta lại sống gần tổ trạch của chúng ta? Chẳng phải là để tiện gặp đại ca sao? Mọi người nghĩ xem, nàng ta dù có về phủ, cũng chỉ có thể làm thiếp của đại ca. Bây giờ ở ngoài phủ thì khác, vừa tự do, vừa có bạc, còn có thể gặp gỡ những vị đại phu tuấn tú kia, nói không chừng còn có thể gả cho một gia đình tốt làm chính thê. Nàng ta không chịu đưa Ninh Ninh về phủ chúng ta, đại ca sẽ cả đời nhớ thương họ, nàng ta tính toán đường dài đó!"
Ân lão phu nhân cau mày, lo lắng nói: "Trước đây ta đã thấy Khương Nguyên là kẻ có tâm cơ, bây giờ xem ra quả không sai. Nàng ta sinh hạ Ninh Ninh, lại không chịu giao Ninh Ninh cho đại ca con, như vậy là có mối quan hệ không thể cắt đứt với đại ca con rồi. Sau này nàng ta vin vào cớ Ninh Ninh để nhờ đại ca con giúp việc gì, đại ca con có thể khoanh tay đứng nhìn sao? Đại ca con trông thì ít nói, nhưng thực ra là người trọng tình nhất. Con nghĩ xem, lúc biết nàng ta chết, nó đã đau khổ đến mức nào? Dẫn ba nghìn Thần Sách quân đi vớt thi cốt của nàng ta, thật hoang đường! Bây giờ có một Ninh Ninh để níu chân đại ca con, chẳng phải nó sẽ mặc cho nàng ta sai khiến sao, sau này khó tránh khỏi vì nàng ta mà gia đình bất hòa, sinh nhiều thị phi."
Bùi Nguyên Oánh nói: "Nương, đại ca nói không cho chúng ta làm phiền bọn họ, vậy phải làm sao? Cứ trơ mắt nhìn nàng ta nắm thóp đại ca sao?"
Ân lão phu nhân suy nghĩ một lát, nói: "Đại ca con bây giờ đang lún sâu vào đó, bị che mắt, không nhận rõ tình hình. Nó hồ đồ, ta không thể để mặc nó hồ đồ. Khương Nguyên không về phủ thì thôi, Ninh Ninh bắt buộc phải về. Dù sao nó cũng là huyết mạch của nhà họ Bùi, ta không thể để Khương Nguyên mượn nó để tiếp tục dây dưa với đại ca con. Nó sau này còn phải thành thân sinh con, sẽ có đích thê đích tử, một người thiếp đã rời phủ và một thứ nữ, đâu đáng để nó phải bận lòng đến vậy? Khương Nguyên còn trẻ như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ tái giá, chỉ cần đón Ninh Ninh về nuôi trong phủ, nó có thể thường xuyên gặp mặt, đại ca con cũng sẽ không còn để tâm như vậy nữa."
Bùi Nguyên Oánh gật đầu thật mạnh, nói: "Nương, nhưng nếu Khương Nguyên không chịu giao Ninh Ninh cho chúng ta thì phải làm sao?"
Ân lão phu nhân trầm ngâm hồi lâu, nói: "Nhân lúc đại ca con không có nhà, đi gọi Khương Nguyên và Ninh Ninh đến đây, ta muốn đích thân nói chuyện với nó."
Tại hẻm Thanh Ngư, Hồ nương tử đang dẫn Ninh Ninh nhận chữ ở thư phòng, đột nhiên có mấy ma ma và nha hoàn hùng hổ xông vào, còn có một nữ tử trẻ tuổi ăn mặc lộng lẫy, trâm cài lấp lánh.
Hồ nương tử trực giác cảm thấy người đến không có ý tốt, hơn nữa, xem ra, họ dường như nhắm vào bà và Ninh Ninh.
Bà bất giác ôm chầm lấy Ninh Ninh định rời đi, Bùi Nguyên Oánh lập tức ra lệnh cho người tiến lên bao vây lại.
Nàng ta bước tới nhìn Ninh Ninh vài lần, nhất thời có chút không nói nên lời, một lúc sau mới nói: "Thảo nào đại ca ta lại để tâm như vậy, đứa bé này quả thật xinh đẹp, ngay cả ta là cô mẫu lần đầu nhìn thấy cũng có chút yêu thích."
Nói xong, nàng ta nhướng mày trừng mắt với Hồ nương tử hỏi: "Nương của Ninh Ninh đâu?"
Nàng ta ra vẻ hống hách, lại còn mang theo ma ma nha hoàn, Hồ nương tử cảnh giác nhìn nàng ta, nói: "Khương đại phu đi xem bệnh rồi, cô nương tìm Khương đại phu có việc gì?"
Bùi Nguyên Oánh nói: "Vậy ngươi mang Ninh Ninh theo ta đến hẻm Minh Phúc trước, đợi Khương Nguyên về, bảo nàng ta đến tìm các ngươi."
Nàng ta vừa nói đến hẻm Minh Phúc, vừa rồi lại tự xưng là cô mẫu, Hồ nương tử liền đoán ra nàng ta là người nhà họ Bùi. Bà nhìn Ninh Ninh trong lòng, có chút do dự lo lắng, nhưng không đợi bà nói thêm gì, mấy ma ma nha hoàn đã bước tới, với cái vẻ dọa dẫm đó, nếu không đi, họ sẽ ra tay.
Hồ nương tử đành phải đi theo họ.
Lúc Khương Nguyên và Nghiêm Ngọc xuống xe ngựa ở đầu hẻm Thanh Ngư, Tiểu Nga và mấy đứa trẻ đang đợi ở đó, thấy nàng về, chúng vội chạy tới, nói với Khương Nguyên: "Khương đại phu, Ninh Ninh bị người nhà họ Bùi bắt đi rồi!"
Khương Nguyên sững sờ, cảm ơn mấy đứa trẻ rồi vội vàng vén váy chạy nhanh về phía hẻm Minh Phúc.
Bước chân nàng rất vội, sắc mặt hoảng loạn chưa từng có, Nghiêm Ngọc cũng vội vàng đuổi theo.
Đến tổ trạch nhà họ Bùi, đi qua cổng chính, qua cửa Thùy Hoa, nhìn thấy Ninh Ninh và Hồ nương tử bình an vô sự đứng trong sân lớn, Khương Nguyên mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Ninh Ninh và Hồ nương tử không chịu vào gian nhà chính, lúc này, Ân lão phu nhân đang ngồi trên chiếc ghế gỗ đàn trong sân, Trịnh Kim Châu, Bùi Nguyên Oánh, cùng một đám ma ma nha hoàn đều vây quanh bà, nhìn Ninh Ninh từ trên xuống dưới.
Ninh Ninh mới hai tuổi, chưa từng thấy cảnh tượng này, cô bé có chút sợ hãi ôm chặt lấy Hồ nương tử, đôi mắt to đen láy nhìn quanh, vị lão thái thái mặc áo khoác bối tử màu chàm, tóc mai hoa râm ở giữa tự xưng là tổ mẫu của cô bé, đang nhìn chằm chằm cô bé với vẻ mặt nghiêm nghị, không rõ đang nghĩ gì. Còn hai nữ tử trẻ tuổi ăn mặc sang trọng đứng hai bên bà, lần lượt tự xưng là cô mẫu và thẩm mẫu của cô bé, nhưng cô bé cảm thấy, họ nhìn cô bé đều không có ý tốt, không hề thân thiện chút nào.
Khương Nguyên bước nhanh tới, đón Ninh Ninh từ tay Hồ nương tử.
Ninh Ninh thấy nương thân về, tủi thân dụi đầu vào vai nàng nói nhỏ: "Nương."
Khương Nguyên vỗ nhẹ lưng cô bé, thấp giọng nói: "Ngoan, đừng sợ, có nương đây rồi."
Ân lão phu nhân ngẩng đầu nhìn Khương Nguyên một lúc, trầm giọng nói: "Khương Nguyên, ngươi một thân một mình, mang theo con nhỏ sống không dễ dàng, Ninh Ninh dù sao cũng là người nhà họ Bùi, trên người chảy dòng máu của nhà họ Bùi, ngươi giao Ninh Ninh cho phủ Tướng quân đi. Ngươi yên tâm, ta sẽ cho người nuôi nấng nó nên người, không nói đâu xa, ăn uống chi tiêu trong phủ Tướng quân, tuyệt đối sẽ không bạc đãi nó. Sau này nó lớn lên xuất giá, dù chỉ với thân phận thứ nữ của phủ Tướng quân, cũng có thể chọn được một trượng phu tốt."
Lời Lão phu nhân nói nghe có vẻ đường hoàng, nhưng Khương Nguyên một chữ cũng không tin. Nếu bà ta thật sự nghĩ cho Ninh Ninh, thì đã không bất chấp ý muốn của Ninh Ninh, mà ép buộc đưa cô bé và Hồ nương tử đến đây, lại còn ở giữa chốn đông người này, nói chuyện với mẫu nữ họ như đang phán xét.
Khương Nguyên cười nhẹ nói: "Đa tạ ý tốt của lão phu nhân, nhưng Ninh Ninh là do một tay ta nuôi lớn, con bé không thể rời xa nương thân, cũng sẽ không thích cuộc sống gấm vóc lụa là ở phủ Tướng quân. Xin Lão phu nhân hãy từ bỏ ý định này, không cần nhắc lại nữa."
Nói xong, nàng bất giác ôm chặt Ninh Ninh nói: "Nếu Lão phu nhân không có việc gì khác, ta và Ninh Ninh xin đi trước."
Nhưng, chưa đợi Khương Nguyên xoay người, Bùi Nguyên Oánh đã vội bước tới, cau mày trừng mắt nhìn nàng nói: "Nói chưa xong, ngươi đi đâu?"
Khương Nguyên nhìn dáng vẻ vênh váo của nàng ta, liền cười không chút để tâm mà nói: "Ta nhớ, hôm qua mới có người nói Tam tiểu thư ngu ngốc không biết điều, không ngờ tâm trạng của Tam tiểu thư đã hồi phục như cũ, không hề tự kiểm điểm, thật khiến người ta không biết nói gì hơn."
Nàng trước nay luôn có vẻ yếu đuối dịu dàng, lúc này lại nói ra lời chế nhạo nàng ta ta, Bùi Nguyên Oánh tức điên, nghiến răng nói: "Ngươi nói bóng nói gió cái gì đó?"
Khương Nguyên cong môi, không thèm nhìn nàng ta nữa.
Lúc này, người quyết định ở đây rõ ràng là Ân lão phu nhân. Bùi Nguyên Oánh trông thì ồn ào, nhưng thực ra là một kẻ ngốc, không cần phải để ý đến nàng ta nữa. Còn Trịnh Kim Châu tuy ghen ghét độc địa, nhưng tâm tư lại tinh tế, đối với chuyện này, nàng ta phần lớn sẽ chọn khoanh tay đứng nhìn, không nói thêm một lời.
Khương Nguyên lại nhìn về phía Ân lão phu nhân, vẫn giữ lễ phép nói: "Người còn có lời gì muốn nói không?"
Ân lão phu nhân phất tay, ra hiệu cho các ma ma nha hoàn lui ra, sau đó, bà đứng dậy đi đến trước mặt Khương Nguyên, nói: "Ta có thể cho ngươi một khoản bạc lớn, đảm bảo ngươi cả đời này cũng tiêu không hết. Ngươi cũng không cần phải vất vả học y thuật làm gì, dù ngươi có thành danh y, cả đời cũng không kiếm được nhiều như vậy. Yêu cầu của ta không nhiều, ngươi chỉ cần để Ninh Ninh lại, sau này cầm bạc rời khỏi đây, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Nguyên Tuân nữa."
Khương Nguyên nhìn bà ta, bật cười ngây ngẩn.
Nàng im lặng một lúc, cười lắc đầu, nói: "Lão phu nhân, đa tạ đề nghị của người, nhưng tình mẫu tử của ta và Ninh Ninh, không phải bạc của người có thể mua đứt được. Ta sẽ không nhận bạc của người, cũng sẽ không xa Ninh Ninh. Chỉ là, có một điểm người đã đoán sai..."
Nàng ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Ta từ sau khi rời phủ, chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn, chưa bao giờ cố ý tiếp cận Tướng quân, lần gặp gỡ này, cũng hoàn toàn là tình cờ. Người không cần lo lắng ta sẽ lấy Ninh Ninh làm cớ để đòi hỏi gì ở Tướng quân, ngược lại, ta sẽ cố gắng tránh xa các người. Hơn nữa, chuyện này ta đã sớm hẹn ước với Tướng quân, chắc hẳn ngài ấy cũng đã nói lại với các người."
Nghe xong những lời này, Ân lão phu nhân không tự nhiên mím môi, không nói gì.
Khương Nguyên nhìn Bùi Nguyên Oánh đầy ẩn ý, rồi lại chuyển mắt sang Ân lão phu nhân, nhắc nhở: "Ta thấy, Lão phu nhân và Tam tiểu thư đừng nhân danh vì tốt cho tướng quân, mà làm những việc trái với ý muốn của ngài ấy nữa. Tướng quân trọng lời hứa, một lời nói ra nặng tựa ngàn vàng, đã nói không cho các người làm phiền ta và Ninh Ninh, đó chính là giới hạn của ngài ấy. Tướng quân phủ có được thế lực như ngày nay, đều dựa vào một mình Tướng quân. Tướng quân vốn là chủ gia đình, chỉ vì ngài ấy hiếu kính Lão phu nhân, lại cưng chiều đệ muội, nên chưa bao giờ thực sự thực hiện quyền chưởng quản gia đình. Nhưng tình thân cũng được xây dựng trên cơ sở đôi bên thật lòng nghĩ cho nhau, nếu có người nhiều lần chạm đến giới hạn của ngài ấy, ta nghĩ, đến lúc đó dù Tam tiểu thư có khóc lóc thế nào, Tướng quân cũng chưa chắc đã nể tình huynh muội."
Lời vừa dứt, khuôn mặt căng thẳng của Ân lão phu nhân trở nên trắng bệch, vô cùng khó coi.
Bà nghĩ đến hôm qua trưởng tử đưa Nguyên Oánh từ y thự về, dù muội muội khóc lóc thế nào, hắn vẫn giữ thái độ im lặng, thậm chí, còn lên tiếng trách mắng nàng ta một phen. Cứ theo đà này, những lời Khương Nguyên nói không có gì là sai cả.
Lời đã nói đến đây, nói nhiều cũng vô ích. Khương Nguyên đang định rời đi, Bùi Nguyên Oánh đột nhiên xông lên phía trước, la lối: "Nương của ta nhỏ nhẹ thương lượng với ngươi lâu như vậy, ngươi coi như gió thoảng bên tai, còn ở đây nói bậy nói bạ, châm ngòi ly gián quan hệ giữa đại ca và chúng ta? Hôm nay dù ngươi muốn hay không, Ninh Ninh ngươi bắt buộc phải để lại..."
Nàng ta vừa nói, vừa tiến lên hai bước, định giằng lấy Ninh Ninh từ tay Khương Nguyên. Mấy ma ma bà vú đứng ở xa cũng bước theo, ào ào vây lại.
Khương Nguyên ôm chặt Ninh Ninh, đứng yên tại chỗ, cau mày, không nói một lời mà lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng ta.
Khoảnh khắc tiếp theo, chưa đợi Bùi Nguyên Oánh đưa tay ra, chỉ nghe một tiếng "chát", một cái tát vang dội giáng xuống mặt nàng ta.
Khương Nguyên một tay ôm chặt Ninh Ninh, tay kia giơ cao, sắc mặt nàng nghiêm nghị hiếm thấy, đôi mắt đẹp bừng bừng lửa giận, nói: "Bùi Tam tiểu thư, ta nói cho ngươi biết, Ninh Ninh là con của ta, là người quan trọng nhất của ta, ngươi dám động đến một sợi tóc con bé, đừng trách ta ra tay lần nữa!"
Nàng trước nay luôn có vẻ yếu đuối, cái tát này gần như dùng hết sức lực toàn thân. Bùi Nguyên Oánh ôm lấy bên má trái sưng đỏ ngay lập tức, không thể tin nổi nói: "Ngươi... ngươi dám đánh ta?"
Nàng ta quay đầu quát đám nha hoàn đang ngây người tại chỗ: "Các ngươi đứng ngây ra đó làm gì, ta bị đánh rồi, còn không lên trút giận giúp ta?"
Nghiêm Ngọc vốn đã đứng bên cạnh Khương Nguyên để ủng hộ nàng, lúc đám nha hoàn định xông lên trả thù cho Tam tiểu thư, nàng ta liền xé túi táo, ném tới tấp vào đám nha hoàn, ai xông tới, nàng ta liền túm tóc đối phương, tát tới tấp.
Cảnh tượng trở nên hỗn loạn, trong tiếng la hét ầm ĩ, Ninh Ninh sợ hãi khóc òa lên. Có Nghiêm Ngọc và Hồ nương tử cản phía sau, Khương Nguyên ôm chặt cô bé đang định rời đi, thì từ xa vang lên một tiếng bước chân trầm ổn.
Bước chân đó rất nhanh, thoáng chốc đã đến gần họ.
Bùi Nguyên Tuân liếc mắt một cái đã thấy Khương Nguyên và Ninh Ninh đang bị vây giữa đám người.
Mẫu nữ họ vẫn ổn, quần áo tóc tai không hề rối loạn, chỉ là Ninh Ninh bị hoảng sợ, đang dụi đầu vào vai Khương Nguyên mà khóc nức nở.
Nhìn thấy vệt nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, Bùi Nguyên Tuân không khỏi đau lòng.
Hắn chuyển mắt nhìn khắp sân, lạnh lùng quát: "Hồ đồ, còn ra thể thống gì nữa!"
Khương Nguyên quay đầu nhìn hắn một cái.
Sắc mặt hắn trầm tĩnh lạnh lùng, toàn thân toát ra khí thế bức người, mà Đông Viễn và Lý Tu đang theo bên cạnh hắn, vẻ mặt không có gì ngạc nhiên, chắc là động tĩnh trong nhà vừa rồi, là do Đông Viễn sai người đi báo cho hắn, và trên đường hắn đến đây, đã biết rõ ngọn ngành câu chuyện.
Khương Nguyên mím môi, thu lại ánh mắt, không nhìn hắn nữa.
Trong sân hỗn loạn, trên đất lăn lóc đầy táo, còn Bùi Nguyên Oánh thì thảm hại ôm má trái, đứng đó khóc lóc sụt sùi. Mấy nha hoàn của nàng ta cũng bị tát mấy cái, có người ôm mặt, có người ngồi dưới đất kêu đau.
Bùi Nguyên Tuân mím chặt môi, ánh mắt lạnh lùng rơi trên mặt tam muội. Ngay lúc Bùi Nguyên Oánh tiến lên mấy bước, muốn khóc lóc kể lể với đại ca, chỉ nghe hắn lạnh giọng phân phó: "Nhốt Tam tiểu thư vào từ đường, phạt quỳ ba ngày, nếu không biết hối cải, thì quỳ đến khi nào sửa đổi mới thôi!"
Bùi Nguyên Oánh ôm mặt, gào khóc thảm thiết.
Bùi Nguyên Tuân không hề động lòng.
Hắn im lặng một lát, rồi nhìn sang Ân lão phu nhân.
Thấy trưởng tử đối xử với muội muội không chút nể tình, sắc mặt lão phu nhân có chút trắng bệch, nói: "Nguyên Tuân, chuyện hôm nay, không thể chỉ trách muội muội con..."
Lời chưa dứt, Bùi Nguyên Tuân cau mày, nói với Ân lão phu nhân: "Mẫu thân, con là huynh trưởng, có trách nhiệm dạy dỗ đệ, muội. Tam muội hôm nay ra nông nỗi này, đều là do con trước nay nuông chiều, lơ là dạy dỗ mà ra. Xét về trách nhiệm, con đứng mũi chịu sào. Mẫu thân yên tâm, con cũng sẽ tự phạt mình thật nặng. Về phần chuyện hôm nay..."
Hắn ngừng lại một chút, rồi nhanh chóng nói tiếp: "Lời con đã nói, mẫu thân lại làm như không nghe thấy. Thân là trưởng bối, người lại ác ý đồn đoán về mẹ con họ, đối xử với tiểu bối bất nhân như vậy. Từ nay về sau, mong mẫu thân hãy ăn chay niệm Phật nhiều hơn, tu thân dưỡng tính."
Lời vừa dứt, Ân lão phu nhân tức đến mức ôm ngực ngồi phịch xuống ghế, sắc mặt bà không ổn, bệnh tim dường như có dấu hiệu tái phát, bà r*n r* kêu đau tim.
Nếu là trước đây, thấy bà phát bệnh, trưởng tử nhất định sẽ vô cùng quan tâm, còn đích thân hầu hạ thuốc thang. Nhưng, một lát sau, bà không nghe thấy tiếng bước chân của trưởng tử tiến lại gần, chỉ nghe hắn nói với Lý Tu: "Lý đại phu, phiền ngươi chẩn bệnh cho mẫu thân ta."
Bùi Nguyên Oánh quỳ ở từ đường, Ân lão phu nhân phải ăn chay niệm Phật, bất kể Bùi Nguyên Tuân xử lý thế nào, đây đều là chuyện nhà của họ. Khương Nguyên không chịu thiệt, chỉ là cảnh tượng vừa rồi đã dọa Ninh Ninh sợ, nàng không định ở lại nữa, liền bế Ninh Ninh nhanh chóng rời khỏi tổ trạch nhà họ Bùi.
Nhưng, trải qua chuyện vừa rồi, về đến nhà, nàng lại không còn tâm trạng làm bánh phục linh nữa.
Nghiêm Ngọc không để ý đến bánh phục linh, nàng ta chơi với Ninh Ninh hồi lâu, lúc đi, nàng ta nghiêm túc nói: "Khương Nguyên, lỡ như nhà họ Bùi kia lại đến bắt nạt tỷ thì làm sao? Hay là ta điều mười tám tên tiểu tư trong phủ của ta qua đây, canh nhà giữ sân cho tỷ nhé."
Khương Nguyên cười, nói: "Không sao đâu, ta nghĩ, sau này họ sẽ biết an phận, không gây thêm chuyện gì nữa đâu."
Nghiêm Ngọc muốn nói lại thôi, rồi lại muốn nói, Khương Nguyên nhìn dáng vẻ đắn đo của nàng ta, nói: "Ngươi có lời gì, cứ nói thẳng không sao."
Nghiêm Ngọc nói: "Ta thấy vị Bùi đại nhân kia, không giống người nhà của hắn lắm, hắn xử lý sự việc cũng khá công bằng."
Khương Nguyên im lặng một lát, không nói gì.
Nghiêm Ngọc lại nói: "Đúng rồi, ngày mai tỷ đừng đến huyện Nam vội, ta đi thay tỷ. Ninh Ninh hôm nay bị dọa khóc rồi, tỷ ở nhà dỗ con bé đi."
Khương Nguyên gật đầu, nói: "Được, cảm ơn ngươi."
Khương Nguyên tiễn Nghiêm Ngọc đến đầu hẻm.
Nhìn theo bóng nàng ta đi khuất, nàng mới quay lại trước nhà.
Nàng không mở cửa vào sân ngay, mà im lặng nhìn chằm chằm vào cây hoa hạnh đó, ngẩn người một lúc.
Hôm nay tuy có ồn ào một trận, nhưng đối với nàng, cũng không phải là chuyện xấu. Ít nhất, sau này nàng và Ninh Ninh không cần phải cố ý tránh né người nhà họ Bùi nữa, và họ hôm nay đã nếm mùi đau khổ, sau này chắc cũng sẽ không đến quấy rầy mẫu nữ họ nữa.
Nhưng, ngay lúc nàng định đẩy cửa vào sân, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc: "Khương Nguyên."
Khương Nguyên sững sờ, nhanh chóng quay người lại.
Hoàng hôn vừa buông, Bùi Nguyên Tuân không biết đã đi đến từ lúc nào, hắn cau mày, im lặng đứng sau lưng nàng.
Khương Nguyên không mấy ngạc nhiên khi hắn đến, gật đầu với hắn, nói: "Tướng quân."
Bùi Nguyên Tuân mở lời, giọng có chút khô khan yếu ớt: "Ta đến để xin lỗi nàng và Ninh Ninh. Hôm nay, có dọa Ninh Ninh sợ không?"
Khương Nguyên do dự lắc đầu nói: "Con bé vẫn ổn, về nhà chơi một lúc, tâm trạng đã tốt hơn rồi."
Bùi Nguyên Tuân im lặng hồi lâu, giữa hai hàng lông mày hiện lên một nét đau đớn, hắn thấp giọng nói: "Sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa."
Khương Nguyên yên tâm cười nói: "Vậy thì tốt quá rồi."
Bùi Nguyên Tuân đến gần hơn, nhìn nàng trầm giọng nói: "Khương Nguyên, trước đây là ta trị gia không nghiêm, đối với mẫu thân một mực hiếu thuận nghe lời, đối với đệ, muội thì cưng chiều, để nàng phải chịu uất ức rồi."
Khương Nguyên không để tâm mà lắc đầu, thành khẩn nói: "Không có gì đâu, chuyện đã qua rồi thì thôi. Hôm nay tướng quân đã trả lại công bằng cho mẫu nữ ta, ta còn phải cảm ơn ngài. Nhưng, Tướng quân có thể nhận ra vấn đề trong phủ thì tốt rồi, vẫn chưa muộn. Thẩm cô nương là người thông minh có kiến thức, đợi nàng ấy vào phủ làm chủ mẫu, thay Tướng quân quản lý gia sự, phủ Tướng quân sẽ ngày càng tốt hơn."
Nàng nhắc đến Thẩm Hi, một cách tự nhiên, một cách không hề để tâm, lúc nói những lời này, giống như một người bạn thân quen, đang bình tĩnh và nghiêm túc đưa ra lời khuyên cho hắn.
Yết hầu của Bùi Nguyên Tuân khó nhọc trượt xuống, hắn nhìn nàng, không nói thêm lời nào.
Hắn tiến lên một bước, nhưng bước chân lại vô cớ loạng choạng.
Thân hình cao lớn của hắn chao đảo, cả người đột nhiên ngã về phía Khương Nguyên.
Khương Nguyên sững sờ một lúc, nhanh chóng né sang một bên, mới không bị hắn đè trúng.
Và trong khoảnh khắc đó, hắn dường như cũng tỉnh táo lại một chút, bàn tay to lớn vịn vào khung cửa, mới không ngã xuống.
Nhưng khi vô tình chạm vào tay hắn, Khương Nguyên phát hiện nhiệt độ trong lòng bàn tay hắn nóng rực đến đáng sợ, dường như đang lên cơn sốt.
Nàng bất giác nhìn kỹ hơn vào người hắn, lập tức sững sờ.
Hắn mặc một bộ cẩm bào màu đen huyền, lưng thẳng tắp rắn rỏi, nhưng nhìn kỹ, trên áo bào lại lờ mờ thấm ra những vệt máu loang lổ.
Khương Nguyên đột nhiên nhớ đến việc hắn nói sẽ tự phạt mình thật nặng.
Nàng khẽ cắn môi, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại.