Trăng đêm treo cao, rải xuống mặt đất một màu trong sáng.
Vào giờ này, đa số mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ say, hẻm Thanh Ngư rất yên tĩnh, ngôi nhà nhỏ của Khương Nguyên cũng lặng im không một tiếng động.
Nến đèn trong chính phòng ở sân đã tắt từ lâu, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng thì thầm khe khẽ, đó là Ninh Ninh nói mớ, Khương Nguyên đang dỗ dành cô bé.
Giọng nàng rất nhỏ, rất dịu dàng, nếu không chăm chú lắng nghe thì gần như không thể nhận ra, nhưng Bùi Nguyên Tuân lại ngồi trên mái nhà, hắn nghiêng tai lắng nghe, liền có thể nghe thấy rõ ràng.
Một lát sau, âm thanh trong phòng biến mất, khoảng sân nhỏ lại chìm vào sự tĩnh lặng của giấc ngủ, chỉ thỉnh thoảng có vài tiếng côn trùng kêu khẽ từ gốc tường truyền đến, nghe ồn ào và đột ngột.
Một lúc lâu sau, trong sự tĩnh lặng vô thanh, đột nhiên vang lên một trận tiếng sột soạt, lát sau, Bùi Nguyên Tuân lấy ra một nửa mặt dây chuyền ngọc, hắn cúi mắt nhìn, sắc mặt u ám trầm ngưng.
Ngọc bội của hắn từng được chia làm hai, trong lòng bàn tay hắn là một nửa, còn nửa kia đã dùng làm tín vật định tình để thành thân.
Hắn nhớ lại ngày trở về Hưng Châu, Nghiêm cô nương đã nhắc nhở Khương Nguyên rằng hắn có hôn ước, những lời đó, hắn nghe không sót một chữ, hắn nghĩ, thực ra, không cần Nghiêm cô nương nhắc nhở, Khương Nguyên còn rõ hơn nàng ta nhiều.
Bởi vì, ba năm trước, khi hắn định định thân, nàng đang ở trong phủ Tướng quân, ngay bên cạnh hắn.
Lúc đó, hắn nói với nàng rằng sau khi chính thê vào phủ, sẽ cho phép nàng sinh con nối dõi, hắn đã nghĩ đó là sự sủng ái lớn lao nhất dành cho nàng rồi.
Lúc đó nàng đã nghĩ gì?
Hắn nghĩ, trong lòng nàng chắc hẳn rất đau khổ.
Nhưng thân phận nàng thấp hèn, lại không được sủng ái, chỉ có thể âm thầm nuốt khổ đau vào lòng, mỉm cười chúc mừng hắn sắp cưới chính thê.
Nhưng chuyện ngu ngốc mà hắn đã làm, không chỉ có một việc này.
Ngày đó của ba năm trước, Thẩm Hi vì phấn hoa mà bị dị ứng, khi tất cả mọi người đều nghi ngờ nàng hạ độc mưu hại, dưới con mắt của bao người, đôi mắt nàng ngấn lệ nhìn hắn, nhưng hắn lại không kiên định lựa chọn tin tưởng nàng, mà đưa Thẩm Hi đến Ngự Y Đường, mãi cho đến khi tra ra chân tướng, hắn mới đến Phật đường nơi nàng đang suy ngẫm lỗi lầm.
Hắn đột nhiên nhớ ra, chính là từ lúc đó, trong ánh mắt Khương Nguyên nhìn hắn không còn chút ánh sáng rực rỡ nào nữa.
Nhưng hắn quá chậm chạp, lại quá tự cho mình là đúng, đến nỗi hoàn toàn không phát hiện ra sự thay đổi của nàng, cũng chưa từng đồng cảm thấu hiểu cho hoàn cảnh của nàng.
Mãi cho đến hôm qua, hắn tận mắt nhìn thấy nàng nhận nửa mặt ngọc bội của Quý đại phu, lòng hắn tức thì ghen tuông khôn xiết, đau như dao cắt.
Lúc đó, hắn mới thực sự hiểu ra rằng, tình yêu không thể sẻ chia, khi đã thích, đã yêu, tình sâu đến tận xương tủy, liền chỉ muốn chiếm hữu đối phương một cách cố chấp, làm sao có thể dung chứa người khác bên cạnh họ?
Vậy mà hắn, lại cho rằng thê thiếp có thể hòa hợp.
Chính sự tự cho mình là đúng của hắn khi xưa đã làm tổn thương nàng, và rồi sẽ lại làm tổn thương Thẩm Hi.
Nay đã ba năm trôi qua, lễ tế ba năm của Thẩm lão Hầu gia sắp đến, thời gian mãn tang của Thẩm Hi cũng sắp hết, điều này có nghĩa là hôn kỳ của họ lại phải được đưa ra bàn bạc.
Nhưng lần này, hắn lại hiểu rõ ràng rằng, đời này, ngoài Khương Nguyên, trong lòng hắn sẽ không dung chứa thêm một ai khác.
Sắp phải thất hứa với Thẩm Hi, hắn rất áy náy, nhưng không còn cách nào khác, nếu tiếp tục, chỉ làm tổn thương nàng ta, hắn chỉ có thể xin nàng ta tha thứ, rồi dốc hết sức mình bù đắp cho nàng ta.
Và hắn cũng biết, với tính cách lương thiện của Khương Nguyên, nếu nàng biết nguyên nhân hắn từ hôn, có lẽ cả đời này, nàng sẽ cảm thấy có lỗi với Thẩm Hi, và sẽ ngày càng xa lánh hắn hơn.
Nhưng hắn, lúc này đã không thể đi ngược lại lòng mình nữa.
Tất cả những điều này, đều là do hắn tự chuốc lấy, bất kể kết quả ra sao, đều là điều hắn đáng phải gánh chịu.
Khi ánh bình minh còn mờ ảo, cây hoa hạnh um tùm khẽ lay động theo gió sớm, Bùi Nguyên Tuân nhảy xuống khỏi mái nhà, nhìn nó thật lâu lần cuối.
Một lát sau, hắn lặng lẽ rời khỏi hẻm Thanh Ngư.
Nửa canh giờ sau, hai con khoái mã rời khỏi tổ trạch của họ Bùi, phi nước đại về hướng Kinh đô.
Kinh đô, Nam An Hầu phủ.
Thẩm lão Hầu gia đã qua đời được ba năm, vào ngày giỗ ba năm này, các thân bằng cố hữu đến cúng tế đều đã rời đi, chỉ còn Thái tử và Thái tử phi là chưa đi.
Tuy nhiên, lúc này Thái tử điện hạ không biết đã đi đâu, chỉ có Thái tử phi Vân thị ở lại trong sảnh nói chuyện với Thẩm lão phu nhân.
Thẩm lão phu nhân và Hoàng hậu nương nương là thân tỷ muội, Thái tử do Hoàng hậu sinh ra, theo vai vế, Thái tử và Thái tử phi đều phải gọi bà là di mẫu.
Vân thị thân thể vốn yếu ớt, lại là người nhã nhặn, dịu dàng chu đáo, mấy hôm nay nàng ta bị nhiễm phong hàn, hôm nay lại mệt mỏi, nói chuyện với Thẩm lão phu nhân một lúc liền có chút không tỉnh táo.
Sắc mặt nàng ta tái nhợt, có vẻ ốm yếu, nhưng lúc này vẫn cố gắng gượng, Thẩm lão phu nhân nhìn nàng ta vài lần, không lên tiếng.
Một lúc lâu sau, trời sắp tối, Thẩm lão phu nhân chậm rãi uống một ngụm trà nói: "Giờ không còn sớm nữa, Thái tử phi cùng Thái tử về đi thôi, lão thân hôm nay cúng tế Hầu gia đã khóc một trận, cũng mệt rồi, nếu có chỗ nào chiêu đãi không chu toàn, mong Thái tử phi thông cảm."
Thái tử chưa nói muốn đi, Vân thị không dám tự quyết, nàng ta suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: "Di mẫu mệt thì đi nghỉ trước đi ạ, ta ở đây đợi Điện hạ."
Nàng ta đã nói vậy, Thẩm lão phu nhân cũng không nói gì thêm.
Tuy nhiên, ngay lúc bà định đứng dậy rời đi, tiểu tư gác cổng mang mấy thứ như thỏi vàng, áo giấy đến nói: "Lão phu nhân, đây là đồ Cảnh phu nhân sai người mang tới, bà ấy nói mắt chưa khỏi, không tiện về phủ, đây là đồ cúng tế lão Hầu gia, nhờ Lão phu nhân đốt giùm."
Thỏi vàng đó được gấp bằng giấy vàng, không phải kiểu bán bên ngoài, cái nào cái nấy đều được gấp ngay ngắn, vừa nhìn đã biết rất dụng tâm, còn dùng chỉ trắng xâu thành chuỗi dài, đựng trong túi giấy vàng.
Thẩm lão phu nhân nhìn vài lần, sắc mặt vô cùng khó coi.
Tuy nhiên, vì có Thái tử phi ở đây, bà không nói gì, chỉ ra lệnh cho đại nha hoàn bên cạnh cất đi.
Nha hoàn đó vâng lời tiến lên, xách túi giấy vàng trong tay, nhanh chóng bước ra ngoài.
Khi đến nơi không có người, nàng ta ta ra lệnh cho tiểu nha đầu ném những thứ đó vào giếng nước, rồi mới quay trở lại sảnh.
Vân thị đợi mãi đợi mãi, cho đến khi trời sắp tối mịt mà vẫn không thấy Thái tử trở về.
Nàng ta có chút sốt ruột, cung nữ theo hầu nàng ta không quen thuộc Hầu phủ, nàng bèn hỏi nha hoàn kia: "Điện hạ vừa rồi ở cùng Thẩm cô nương, sao lâu vậy vẫn chưa thấy về? Ngươi ra hậu viện hỏi một tiếng, cứ nói trời tối rồi, ta vẫn còn ở trong sảnh đợi Điện hạ."
Ý của nàng ta là thúc giục Thái tử mau chóng rời khỏi Hầu phủ, nha hoàn buông thõng tay, buồn bã nói: "Thái tử phi nương nương, nô tỳ lá gan nhỏ, không dám làm phiền Thái tử điện hạ."
Không phải nàng ta lá gan nhỏ, mà chỉ là viện cớ không đi thôi, Vân thị mím môi gật đầu nói: "Thôi được, vậy ta đợi thêm một lát nữa."
Nửa canh giờ nữa trôi qua, Tiêu Chiêu Diễm mới thong thả bước vào.
Trong sảnh, Vân thị một tay chống trán, không màng đến nghi lễ mà nhắm mắt ngủ gật, Tiêu Chiêu Diễm chắp tay sau lưng nhìn nàng ta, mày lập tức nhíu lại.
Cảm nhận được ánh mắt nặng trĩu như hữu hình, Vân thị giật mình tỉnh giấc.
Thấy sắc mặt Thái tử trầm xuống không vui, đang chắp tay sau lưng lạnh lùng nhìn mình, Vân thị vội đứng dậy đi tới, phúc thân hành lễ với hắn ta nói: "Điện hạ đã về."
Tiêu Chiêu Diễm khẽ "ừ" một tiếng, nói: "Có phải đợi nàng lâu quá, nên có chút không kiên nhẫn không?"
Vân thị mím môi, vội nói không phải "Thần thiếp chỉ hơi mệt, không có chuyện không kiên nhẫn."
Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Chiêu Diễm mới dịu đi một chút.
Một lúc sau, hắn ta khẽ lên tiếng, dường như đang giải thích: "Biểu muội nhớ thương di phu*, hôm nay đã khóc rất lâu, người không khỏe, xác nhận muội ấy không sao, ta mới yên tâm."
Di phu*: dượng
Hắn ta vừa nói, những ngón tay dài giấu dưới tay áo rộng của hắn ta từ từ cong lại, nhẹ nhàng xoa xoa như đang hồi tưởng lại..
Vân thị cúi đầu, vô tình nhìn thấy một vệt son môi đỏ trên đầu ngón tay trắng lạnh của hắn, ánh mắt lập tức như bị bỏng mà vội vàng thu lại.
Nàng ta định thần lại, nhẹ giọng nói: "Điện hạ và biểu muội tình cảm huynh muội sâu đậm, an ủi biểu muội cũng là điều nên làm."
Tiêu Chiêu Diễm cong môi cười nói: "Giờ không còn sớm, chúng ta về cung thôi."
Vừa dứt lời, Thẩm Hi vịn tay nha hoàn, chậm rãi bước vào.
Bộ đồ tang trên người nàng ta đã được cởi ra, thay vào đó là một chiếc váy xếp ly màu xanh biếc, bên trên là chiếc áo gấm tay hẹp màu hạnh, cổ áo có một vòng lông tơ mỏng, vừa có thể che đi chiếc cổ thon dài trắng nõn, cũng làm cho khuôn mặt cô nương thêm kiều diễm thuần khiết.
Thẩm Hi nhìn Vân thị một cái, phúc thân nói: "Làm phiền biểu tẩu đợi lâu rồi, đều tại muội, vừa rồi khóc một hồi lâu, khiến biểu ca phải an ủi muội mãi. Từ nhỏ đến lớn, lúc muội khóc, chỉ có huynh ấy mới biết dỗ muội, biểu tẩu đừng trách muội nhé."
Vân thị vịn tay nha hoàn, gượng gạo cong khóe môi nói: "Biểu muội nhớ giữ gìn sức khỏe. Nhưng mà, chẳng bao lâu nữa, biểu muội sẽ thành thân với Bùi đại nhân rồi nhỉ? Lúc đó, nếu biểu muội lại có chuyện buồn cần an ủi, chắc là không cần đến Điện hạ nữa, tự có Bùi đại nhân an ủi muội rồi."
Thẩm Hi không lên tiếng, mà chau mày nhìn Tiêu Chiêu Diễm một cái, ánh mắt đó dường như có chút bất đắc dĩ, lại như có chút hờn dỗi.
Tiêu Chiêu Diễm nhìn Vân thị, phất tay áo không vui nói: "Hồi cung."
Xe ngựa của Đông cung đang đợi bên ngoài Hầu phủ, nhưng Vân thị chưa kịp lên xe ngựa, đã thấy một con ngựa cao to dừng lại bên ngoài Hầu phủ.
Nam tử ngồi trên lưng ngựa, chính là Phụ quốc Đại tướng quân Bùi Nguyên Tuân.
Dáng người hắn thẳng tắp, sắc mặt trầm ngưng, dáng vẻ phong trần mệt mỏi, dường như vừa từ nơi khác vội đến.
Thấy Thái tử và Thái tử phi, Bùi Nguyên Tuân xuống ngựa, từ xa chắp tay, lễ phép vẹn toàn mà vấn an: "Tham kiến Điện hạ, tham kiến nương nương."
Tiêu Chiêu Diễm cười cười, vội bước nhanh tới, nói: "Hôm nay là ngày giỗ của lão Hầu gia, biểu muội đợi mãi không thấy Bùi đại nhân tới, có phải có việc gì trì hoãn không?"
Bùi Nguyên Tuân không nói nhiều, mà ánh mắt trầm trầm nhìn qua.
Ánh mắt đó như lưỡi dao sắc bén, vô cùng uy nghiêm, Tiêu Chiêu Diễm sống lưng lạnh buốt, bất giác lùi lại vài bước.
Bùi Nguyên Tuân không đáp mà hỏi ngược lại: "Thần có chuyện muốn nói, nếu Thái tử và Thái tử phi đều ở đây, xin hãy đi chậm vài bước, làm người làm chứng cho Thẩm cô nương."
Trong sảnh Hầu phủ, khi tận tai nghe Bùi Nguyên Tuân muốn lấy lại tín vật định tình, hủy bỏ hôn ước, Thẩm lão phu nhân tức giận đứng bật dậy, gần như buông lời mắng chửi: "Bùi đại nhân, ban đầu ngài cùng Hi nhi định ra hôn ước, là chuyện mọi người đều biết, nếu không phải Hầu gia qua đời, hôn sự này đã sớm thành rồi, bây giờ ba năm mãn tang đã qua, đã đến lúc thành hôn, Hi nhi không có lỗi lầm gì, tại sao ngài lại muốn từ hôn? Có phải ngài nghĩ Hầu gia không còn, liền có thể bắt nạt Hầu phủ chúng ta không?"
Chuyện từ hôn, vốn là hắn không đúng, Bùi Nguyên Tuân không phân bua, mà mặc cho Thẩm lão phu nhân chỉ trích cho đã, mới nói: "Bùi mỗ có lỗi với Thẩm cô nương, cho nên, hôm nay mời Thái tử và Thái tử phi ở đây chứng giám, việc này là do ta phụ bạc nhà họ Thẩm, tuyệt đối không phải lỗi của Thẩm Hi, xin Lão phu nhân tha thứ."
Thấy sắc mặt hắn trầm ngưng, rõ ràng là đã quyết tâm, Tiêu Chiêu Diễm chỉ chắp tay đứng bên cạnh, từ đầu đến cuối không lên tiếng.
Còn Vân thị đứng cách đó không xa, nàng ta nhìn vị Đại tướng quân dáng người cao thẳng kia, nhẹ giọng nói: "Bùi đại nhân tại sao lại muốn hủy hôn?"
Bùi Nguyên Tuân thành thật nói: "Trước kia, Bùi mỗ cho rằng thành thân là do phụ mẫu sắp đặt, mai mối giới thiệu, hai nhà liên hôn, sinh con nối dõi, nhưng bây giờ, Bùi mỗ chỉ muốn cùng người mình yêu thương gắn bó suốt đời, nếu không phải như vậy, Bùi mỗ thà cả đời không thành thân. Tuy nhiên, Bùi mỗ thực sự có lỗi với Thẩm cô nương, mong nhà họ Thẩm lượng thứ."
Thẩm Hi vốn đang trốn sau bình phong, nghe thấy lời của hắn, liền chậm rãi bước ra.
Nàng ta nhìn Bùi Nguyên Tuân, thần sắc lại có vẻ bình thản, chỉ nói: "Bùi đại nhân, ngài từ hôn, là vì Khương Nguyên phải không, nàng ta chưa chết, đúng không?"
Bùi Nguyên Tuân sững sờ, môi mím thành một đường thẳng, im lặng không nói.
Không lên tiếng, chính là thừa nhận.
Hắn không nói nhiều, là sợ gây phiền phức cho Khương Nguyên, sau này khi họ thành hôn, sẽ xảy ra những lời đàm tiếu.
Thẩm Hi cong môi cười khẩy một tiếng.
Là nàng ta đã đánh giá thấp Khương Nguyên.
Vốn tưởng hắn nhiều nhất chỉ cho Khương Nguyên một vị trí bình thê, không ngờ, lại cam tâm vì Khương Nguyên mà từ hôn.
Thẩm Hi nói: "Nếu Bùi đại nhân đã suy nghĩ kỹ càng việc này, ta cũng không phải loại người mặt dày níu kéo, chỉ là, việc này dù sao cũng bất lợi cho thanh danh của ta, đại nhân chỉ nói vài lời xin lỗi, làm sao có thể dẹp yên những lời đồn đại sau này?"
Bùi Nguyên Tuân nói: "Bùi mỗ nguyện đến phủ nha công khai chịu trượng hình, hành động này hẳn có thể bảo vệ thanh danh của cô nương."
Luật pháp Đại Ung quy định, phía nam từ hôn không có tội, chỉ là của cải sính lễ đã đưa không được đòi lại, còn phía nữ vô cớ từ hôn thì phải chịu trượng hình, hắn có chịu trượng hình hay không, Thẩm Hi cũng không quan tâm, nhưng, sự đã đến nước này, nàng ta phải có được nhiều lợi ích thực tế mới được.
Thấy nàng ta im lặng không nói, Bùi Nguyên Tuân nói: "Thẩm cô nương, Bùi mỗ nguyện tặng một tòa trang viên của nhà họ Bùi, xin cô nương hãy vui lòng nhận cho."
Một tòa trang viên, diện tích không dưới một nghìn mẫu, ruộng đất tước vị của Nam An Hầu phủ chắc cũng chỉ độ năm nghìn mẫu, Vân thị nghe vậy sững sờ, ánh mắt chấn động nhìn vị Bùi tướng quân này một cái.
Tuy nhiên, Thẩm Hi vẫn mím môi, không lên tiếng.
Bùi Nguyên Tuân im lặng một lát, lại nói: "Bùi mỗ nguyện tặng thêm năm trăm mẫu ruộng, xin Thẩm cô nương lượng thứ."
Thẩm Hi chau mày, vẫn không nói gì.
Bùi Nguyên Tuân nói: "Nếu Thẩm cô nương vẫn chưa hài lòng, Bùi mỗ nguyện đem sính lễ đã hứa ban đầu quy đổi thành vàng bạc châu báu, toàn bộ đưa tới, coi như là tặng cho cô nương."
Ban đầu hai bên chỉ trao đổi tín vật, chưa kịp làm lễ định thân, tính ra, những sính lễ đó là một con số kinh người.
Vân thị không lên tiếng, chỉ lặng lẽ liếc nhìn Thái tử.
Tuy nhiên. nghe tin biểu muội của mình bị từ hôn mà hắn ta vẫn không lên tiếng, thần sắc của hắn ta cũng ẩn hiện trong ánh sáng và bóng tối, khó mà đoán ra được tâm trạng gì.
Vân thị mím môi, lặng lẽ thu lại ánh mắt.
Vị Khương thị kia, nàng ta cũng từng nghe nói qua, là thiếp thất đã rời phủ của Bùi đại nhân, không ngờ, vì người thiếp thất đó, chỉ riêng việc từ hôn đã làm đến mức này, điều này không khỏi khiến nàng ta có chút tò mò, vị Khương thị đó rốt cuộc là nhân vật thế nào.
Chỉ là, vị Bùi đại nhân này bỏ ra nhiều tiền bạc ruộng đất như vậy để từ hôn, thật không biết nên đánh giá thế nào.
Vân thị suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: "Tướng quân từ hôn, tuy có thất tín, nhưng, những thứ này, cũng đủ để biểu muội tha thứ rồi, nếu bồi thường thêm nữa, truyền ra ngoài, người ta lại tưởng biểu muội tham lam vô độ, nhân cơ hội này mà cướp đoạt gia tài của Tướng quân."
Nghe những lời này, Thẩm Hi mới miễn cưỡng gật đầu, nhẹ giọng nói: "Tướng quân cho quá nhiều, lẽ ra, ta không nên nhận, chỉ là, nếu ta không nhận, trong lòng Tướng quân ngược lại sẽ áy náy. Để Tướng quân được thanh thản, vậy thì, ta đành phải nhận vậy."
Khi Bùi Nguyên Tuân rời khỏi Hầu phủ, Tiêu Chiêu Diễm đích thân tiễn hắn ra ngoài phủ nói: "Nhà họ Bùi và nhà họ Thẩm tuy không kết thành duyên Tần Tấn, nhưng cũng không vì thế mà kết oán, như vậy rất tốt. Bùi đại nhân không cần phải tự trách, sau này biểu muội gả đi, ta làm biểu huynh đây, sẽ tìm cho muội ấy một trượng phu thích hợp khác."
Bùi Nguyên Tuân lạnh nhạt nói: "Đa tạ Điện hạ, nhưng, những lời Bùi mỗ đã nói, sẽ không quên, sáng mai, ta sẽ đến phủ nha công khai chịu trượng hình, thanh danh của Thẩm cô nương không bị tổn hại, sau này mới có thể gả cho người tốt."
Tiêu Chiêu Diễm nói: "Bùi đại nhân không cần phải quá nghiêm túc như vậy, ta nghĩ, biểu muội cũng không muốn ngươi phải chịu trượng hình đâu. Đông cung có mấy vò rượu ngon, là ta mới có được gần đây, đại nhân có hứng thú nhâm nhi vài chén, giải tỏa phiền muộn trong lòng không?"
Bùi Nguyên Tuân trầm giọng nói: "Thần còn có việc, không thể hầu Điện hạ."
Nói xong, hắn liền chắp tay, vén áo bào lên ngựa, nhanh chóng thúc ngựa rời đi.
Tiêu Chiêu Diễm đứng tại chỗ, đau đầu khẽ "suýt" một tiếng, ánh mắt nhìn về phía xa trầm lạnh mà âm u.
Vị Phụ quốc Đại tướng quân này, ngày thường chỉ trung thành với một mình phụ hoàng, ngay cả sự lấy lòng của Thái tử là hắn ta đây, Bùi Nguyên Tuân cũng chưa từng đáp lại, vốn tưởng biểu muội gả cho Bùi Nguyên Tuân, mình sẽ có thêm một cánh tay đắc lực, không ngờ sự việc lại không thành, điều này khiến hắn ta nhất thời có chút trở tay không kịp.