Khương Nguyên ngồi xe ngựa trở về phủ.
Vị Cảnh Thiên hộ kia đích thân đưa nàng về.
Đợi nàng xuống xe, hắn im lặng một lúc rồi trầm giọng nói: "Khương đại phu, xin nén bi thương."
Khương Nguyên không muốn mở lời, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Nhưng nàng còn chưa bước vào cổng phủ đã thấy trưởng tỷ vịn tay Bích Nhị, dáng điệu thướt tha đi tới.
Nàng ta liếc nhìn đôi mắt sưng đỏ của Khương Nguyên, lại nhìn sang vị Cảnh Thiên hộ mặc võ bào màu đen, khoé môi cong lên, cười hỏi: "Muội muội, đây là sao vậy? Đang yên đang lành, sao lại khóc thành ra thế này?"
Khương Nguyên lạnh lùng nhìn nàng ta, không trả lời.
Bích Nhị hắng giọng, không bỏ lỡ cơ hội mà đáp lời chủ tử nhà mình: "Đại tiểu thư, nghe nói Bùi tướng quân chết rồi, chắc là Nhị tiểu thư đang đau lòng vì chuyện này đây mà."
Thẩm Hi nhếch mép, thở dài một tiếng: "Không ngờ Bùi tướng quân kia lại đoản mệnh như vậy, nói ra thật khiến người ta thổn thức không thôi!"
Bích Nhị nói: "Vẫn là Đại tiểu thư có phúc khí, may mà đã giải trừ hôn ước với Bùi tướng quân kia, nếu không, thật sự gả qua đó, chẳng phải sẽ thành quả phụ sao?"
Nói xong, nàng ta thấy xui xẻo nên "phì" hai tiếng nói: "Xem cái miệng của nô tỳ này, nói năng linh tinh gì không biết, Đại tiểu thư là người sắp vào cung làm nương nương, người tuyệt đối đừng để tâm lời nô tỳ nói."
Từ sau khi Thái tử đăng cơ, đã hạ sính lễ cho Hầu phủ, chẳng bao lâu nữa sẽ đón Thẩm Hi vào cung. Thái tử và nàng ta sớm đã có gian tình, đối với chuyện này, Khương Nguyên không hề bất ngờ, nhưng lúc này chủ tớ hai người họ một xướng một họa, hả hê trên nỗi đau của người khác, chỉ khiến nàng cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Khương Nguyên lạnh lùng nhìn chằm chằm chủ tớ họ nói: "Tướng quân vì bảo gia vệ quốc mà hy sinh, cái chết nặng tựa Thái Sơn, không hổ thẹn với người khác, trong sạch quang minh."
Nghe thấy hai chữ "trong sạch" đầy ẩn ý kia, mặt Thẩm Hi lúc xanh lúc đỏ, nhất thời không đáp lại được.
Một lúc lâu sau, đợi Khương Nguyên đi xa, nàng ta liếc nhìn vị Cảnh Thiên hộ đang chắp tay sau lưng, sắc mặt trầm ngưng, khinh thường bĩu môi, rồi lên xe ngựa đi về phía Hoàng cung.
Cảnh Thiên hộ im lặng không nói, đôi mắt dài hơi híp lại, nhìn chằm chằm vào chiếc xe ngựa của chủ tớ kia, ánh mắt sắc như dao găm.
Đại điện hoàng cung.
Từ khi Tiêu Chiêu Diễm đăng cơ làm đế, vẫn chưa lập Hậu. Theo lệ cũ, Thái tử phi Vân thị đáng lẽ được lập làm Hoàng hậu, chỉ là trước mặt phu quân, Vân thị lại chưa từng dám nhắc tới chuyện này.
Gần đây nàng ta bị phong hàn nặng, sức khỏe mãi không khá hơn, cả người ốm yếu, tinh thần cũng rất tệ.
Nhưng ngay lúc nàng ta đang nhắm mắt tựa vào giường nghỉ ngơi, bỗng nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài vọng vào.
Có cung nữ vào thông truyền: "Nương nương, là Thẩm cô nương đến."
Vân thị lặng lẽ hít một hơi, vịn thành giường gắng gượng đứng dậy đón nàng ta.
Đợi Thẩm Hi dẫn nha hoàn đến gần nội điện, Vân thị thầm siết chặt chiếc khăn thêu trong tay, bước lên trước nói: "Muội muội đến rồi?"
Thẩm Hi không nhìn nàng, mà đi thẳng vào trong điện, ngồi xuống chiếc ghế ở giữa, lấy khăn thêu phủi lớp bụi không hề tồn tại trên tay vịn.
Vân thị liếc nhìn cung nữ bên cạnh, cung nữ đó liền vội vàng bưng trà nóng đến, cung kính nói: "Mời Thẩm cô nương dùng trà."
Thẩm Hi mở nắp trà uống một ngụm, nhíu mày nói: "Sao nóng thế này, ngươi muốn hại chết ta à?"
Cung nữ kia vội quỳ xuống xin tha.
Vân thị lặng lẽ siết chặt khăn thêu, bước lên một bước nói giúp cho cung nữ: "Muội muội đừng chấp nhặt, nàng ta tay chân vụng về, là do ta quản giáo không nghiêm."
Thẩm Hi cười một tiếng, nói: "Vậy thì làm phiền nương nương giúp ta thổi nguội, trà này nóng quá, ta uống không nổi."
Nghe vậy, cung nữ kia ngẩng đầu, thầm liếc nhìn Thẩm thị. Dung mạo nàng ta tuy diễm lệ, nhưng lại đáng ghét đến thế. Thái tử phi nương nương dù sao cũng là chủ một cung, nàng ta còn chưa vào cung mà đã dám sai khiến nương nương như vậy.
Nhưng cung nữ chỉ dám bất bình trong chốc lát, sắc mặt liền ảm đạm đi. Nàng ta biết, Hoàng đế và nữ nhân Thẩm thị này đã sớm lén lút qua lại, Thái tử phi nương nương vốn không được sủng ái, e rằng sau khi nàng ta vào cung, nương nương sẽ nhanh chóng bị đày vào lãnh cung.
Mà Vân thị sau khi nghe nàng ta nói xong, gắng gượng nặn ra một nụ cười, nhẹ giọng nói: "Là ta suy nghĩ không chu toàn, lẽ ra nên thổi nguội cho muội muội từ sớm."
Tiêu Chiêu Diễm vừa từ chỗ Mẫu hậu trở về thì thấy Vân thị đang cúi đầu thổi trà, còn Thẩm Hi ngồi ngay ngắn một bên, lấy khăn thêu lau khóe môi, sắc mặt lại không được tốt lắm.
Tiêu Chiêu Diễm cúi đầu liếc nhìn Vân thị một cái, rồi quay sang Thẩm Hi, quan tâm hỏi: "Sao vậy?"
Thẩm Hi bĩu môi, hậm hực bước tới kéo tay áo hắn ta, giận dỗi nói: "Không biết có phải nương nương có ý kiến gì với muội không, mà lại cho muội uống trà nóng."
Nàng ta vừa dứt lời, hàng mi dài của Vân thị khẽ run lên, nhưng không nói gì, mà cúi đầu khuỵu gối hành lễ, thấp giọng nói: "Phu quân, đều do thần thiếp không tốt, xin hãy trách phạt thần thiếp."
Tiêu Chiêu Diễm lạnh lùng nhíu mày, không vui nói: "Nếu đã vậy, ngươi hãy dọn đến điện Trường Ninh, tự kiểm điểm lỗi lầm của mình đi."
Cung nữ đang quỳ trên đất nghe vậy không khỏi đau lòng thay cho Thái tử phi nương nương.
Điện Trường Ninh kia quả thực là quỷ điện của Hoàng thành, phàm là Hoàng tử nào từng ở trong cung điện này, không chết yểu thì cũng qua đời sớm. Nơi đó âm u lạnh lẽo, ngày thường không ai dám đến gần. Thái tử phi nương nương là một nữ tử yếu đuối như vậy, còn đang bị phong hàn, sao có thể ở trong cung điện đó được chứ?
Nhưng Vân thị lại vô cùng bình tĩnh phúc thân nói: "Thần thiếp tạ ân điển của phu quân."
Đợi Vân thị dẫn cung nữ rời đi, Thẩm Hi không nhịn được mà bật cười, nói: "Biểu huynh đối với muội là tốt nhất."
Nàng ta muốn gả vào cung làm Hoàng hậu, Vân thị này lại cùng biểu huynh ở trong chủ điện, nàng ta nghĩ đến là thấy trong lòng không thoải mái, lúc này cuối cùng cũng đuổi được người đi, khỏi phải nói nàng ta hài lòng đến mức nào.
Nhưng nàng ta nhanh chóng nhận ra sắc mặt của biểu huynh không được tốt lắm, dường như có chuyện gì đó lo lắng.
Thẩm Hi khẽ nhướng mày, nói: "Biểu huynh có chuyện gì phiền muộn sao? Bùi Nguyên Tuân kia đã chết rồi, chẳng phải đáng mừng à? Còn hoàng đệ kia của huynh, chỉ cần giam lỏng hắn ta ở Kinh đô, ngay dưới mí mắt, hắn ta cũng không gây ra được sóng gió gì đâu. Hơn nữa, vì muội muội kia của muội, muội thấy hai người họ sớm đã bất hòa rồi, dù hắn còn sống cũng chưa chắc đã giúp Ngụy Vương, bây giờ hắn chết rồi, càng không cần phải lo lắng gì nữa."
Phụ quốc Đại tướng quân là nền tảng của đất nước, Tân Đế đăng cơ, dù có đề phòng hắn, cũng khó mà nhanh chóng lay chuyển được gốc rễ, để tránh gây ra triều chính bất ổn. Tiêu Chiêu Diễm vốn nghĩ rằng, đợi sau khi Phụ hoàng băng hà, ngôi vị của hắn ta vững chắc rồi, rảnh tay là có thể từ từ tước đi thế lực của vị Đại tướng quân này, chỉ là không ngờ, hắn ta còn chưa hành động, Bùi tướng quân này đã đi trước một bước.
Tiêu Chiêu Diễm chậm rãi xoay chiếc nhẫn ngọc trên tay, lạnh giọng nói: "Ta thấy cái chết của hắn có chút kỳ lạ, dù sao, hắn chết không toàn thây, không có hài cốt mang về, vẫn khiến người ta không yên tâm."
Thẩm Hi ra vẻ suy tư uống một ngụm trà, nói: "Biểu huynh lo lắng hắn đang ẩn mình trong bóng tối sao? Chuyện này đơn giản thôi, vị Phụ hoàng hồ đồ kia của huynh vô cùng coi trọng hắn, dựa vào chiến công của hắn mà ban thưởng không ít thứ. Biểu huynh chỉ cần ra hiệu cho thần tử bịa đặt vài tội danh, tìm một cái cớ khám xét phủ Tướng quân, đày ải toàn bộ nam nữ trong phủ đi, muội nghĩ, nếu hắn còn sống, chắc chắn sẽ không ngồi yên không để ý, sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra sơ hở. Như vậy, vừa có thể tịch thu gia sản của hắn, lại vừa ép hắn hiện thân, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện sao?"
Tiêu Chiêu Diễm nghe vậy, ánh mắt đột nhiên sáng lên, ngón tay thon dài trắng lạnh nhanh chóng xoay chiếc nhẫn mấy vòng, nói: "Biểu muội, cách này của muội rất hay, chỉ là, Bùi tướng quân kia không có kẽ hở, nếu muốn đặt điều vu tội, e là không có chỗ nào để ra tay."
Đối với phủ Tướng quân, Thẩm Hi quen thuộc hơn người khác nhiều. Nàng ta cong môi cười, hạ thấp giọng nói: "Biểu huynh, phủ Tướng quân kia đâu chỉ có một mình Bùi Nguyên Tuân, huynh đừng quên, hắn còn có một người đệ đệ nữa, nghe nói hắn ta thích ra vẻ văn nhã, gần đây cùng một đám bằng hữu từ nơi khác đến uống rượu làm thơ thâu đêm suốt sáng, đối phó với một người như vậy, chẳng phải đơn giản sao?"
Ngoài điện, Vân thị nghe thấy những lời này thì vô cùng kinh hãi, phải bấm chặt vào lòng bàn tay mới không phát ra tiếng động.
Vài ngày sau, là ngày vào Hoàng cung để thỉnh mạch cho Thái hậu và các phi tần của Tân Đế. Dù tinh thần không tốt, Khương Nguyên vẫn đến Ngự Y Dường như thường lệ.
Nhưng nàng vừa đến Ngự Y Đường không lâu, Tiêu Hoằng Nguyên đã đến đây tìm nàng.
Bùi tướng quân đột ngột qua đời, lần đầu nghe tin này, sự kinh ngạc của hắn ta khó mà diễn tả thành lời. Nhưng nghĩ lại, dù sao hắn cũng là phụ thân của Ninh Ninh, Khương Nguyên chắc hẳn cũng sẽ đau lòng, vì vậy, sáng sớm hắn ta đã đến Ngự Y Đường.
Lúc hắn ta đến, Khương Nguyên đang thu dọn hòm thuốc trong y đường.
Tiêu Hoằng Nguyên nhìn nàng, nhất thời không nói gì.
Thực ra, dù không hỏi cũng có thể thấy được, tâm trạng của nàng vô cùng sa sút. Gương mặt dịu dàng xinh đẹp kia lúc này trắng bệch như giấy, không một chút huyết sắc, nỗi bi thương đau đớn không thể che giấu.
Tiêu Hoằng Nguyên im lặng rất lâu.
Dù rằng hắn ta và Bùi Nguyên Tuân từng vì Khương Nguyên mà ngầm tranh đấu, sau này không biết vì sao Bùi Nguyên Tuân còn chủ động rút lui, nhưng lúc này Bùi Nguyên Tuân đột ngột qua đời, thật khiến người ta khó lòng chấp nhận.
Bùi tướng quân từng cứu mạng hắn ta, trong lòng hắn ta, bỏ qua chuyện tranh thê, hắn ta đối với vị Đại tướng quân này là kính trọng và yêu mến.
Một lúc sau, Tiêu Hoằng Nguyên nói: "Khương Nguyên, Bùi tướng quân qua đời, chuyện này quá đột ngột, ta cũng rất đau lòng."
Khương Nguyên không muốn nói nhiều, nghe vậy chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Mặc dù trông nàng khá bình tĩnh, nhưng tâm trạng đã bị ảnh hưởng nặng nề, nếu đi khám bệnh thỉnh mạch, không biết có chẩn đoán sai hay không. Tiêu Hoằng Nguyên nói: "Khương Nguyên, hôm nay hãy nghỉ một ngày đi, đợi tháng sau, nàng hãy vào Hoàng cung thỉnh mạch."
Khương Nguyên nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị của hắn ta một lúc.
Thực ra, nếu nàng xin nghỉ, Y chính chắc chắn sẽ không nói gì. Chỉ là, nàng nghe nói Vân phi nương nương đã dọn đến điện Trường Ninh, cung điện đó vô cùng hẻo lánh, chẳng khác nào lãnh cung. Nàng ta vốn đã bị phong hàn chưa khỏi, nếu lại thêm bi thương sầu muộn, bệnh tình khó tránh khỏi sẽ nặng thêm. Ngày vào cung thỉnh mạch có hạn, hôm nay nếu nàng không đi, thì phải đợi đến tháng sau.
Khương Nguyên mím môi lắc đầu, nói: "Đa tạ Điện hạ, ta không sao, vẫn nên đi xem bệnh."
Nàng đã nói vậy, Tiêu Hoằng Nguyên liền không khăng khăng nữa, nhưng để nàng đi một mình, hắn ta cũng không yên tâm.
Tiêu Hoằng Nguyên cùng nàng đến điện Trường Ninh.
Điện Trường Ninh nằm ở góc tây bắc của Hoàng thành. Nhìn từ bên ngoài, mái điện cũng là ngói lưu ly, tường đỏ mái cao, nhưng đến gần mới phát hiện, bên ngoài điện có nội thị canh gác, không có lệnh, người trong điện không được phép bước ra ngoài nửa bước.
Tiêu Hoằng Nguyên nhìn điện Trường Ninh, thầm suy tư một lát.
Thật ra, điện Trường Ninh này, Phụ hoàng chưa bao giờ cho phép hắn ta đến gần nửa bước. Hắn ta từng nghe nói, mấy vị Hoàng huynh của hắn ta đều đã chết yểu trong điện này, Phụ hoàng cho rằng điện này không may mắn. Còn hắn ta sau khi bị bệnh nặng, Phụ hoàng lo bệnh tình của hắn ta trở nặng, liền cho người xây dựng Ngụy Vương phủ, sau khi Vương phủ xây xong, phần lớn thời gian hắn ta đều ở trong phủ, chỉ có rất ít thời gian ở lại trong điện của Phụ hoàng.
Nhưng lúc này khi đến điện Trường Ninh, hắn ta lại cảm thấy nơi này quen mắt, dường như mình cũng đã từng đến đây.
Ngay lúc hắn ta đang có chút thất thần, Khương Nguyên đã dựa vào lệnh bài của đại phu Ngự Y Đường, được nội thị cho phép vào điện.
Sân trong điện vắng lặng tiêu điều, ngay cả một cây hoa ngọn cỏ cũng không có. Bên trong chỉ có một cung nữ hầu hạ, cung nữ đó mặt mày ủ rũ ngồi trên bậc thềm ngoài hành lang, đang lau nước mắt thở dài.
Thấy Khương Nguyên xách hòm thuốc đi vào, cung nữ kia như thấy cứu tinh, vội vàng đứng dậy chạy đến trước mặt nàng, gấp gáp nói: "Khương đại phu, cuối cùng người cũng đến rồi, nương nương nhà chúng ta đã bệnh ba ngày rồi, đêm qua còn sốt cao, ở đây không có thuốc thang, nương nương cứ hôn mê mãi, ta gọi bao lâu cũng vô ích, xin Khương đại phu mau đến xem cho nương nương."
Khương Nguyên nghe xong, vội vàng bước nhanh vào trong.
Tiêu Hoằng Nguyên vẫn luôn đi theo sau nàng, lúc này lại có chút do dự.
Đó là nơi ở của Hoàng tẩu, hắn ta thân là ngoại nam, không tiện đi vào. Nhưng lo lắng bệnh tình của tẩu tẩu trở nặng, cũng lo Khương Nguyên lúc xem bệnh tinh thần không ổn định, hắn ta do dự một lát rồi vẫn bước vào.
Đợi hắn ta bước vào trong điện, không khỏi sững sờ một chút.
Trong điện còn lạnh lẽo hơn cả ngoài sân, một luồng khí âm u lạnh lẽo ập vào mặt. Dù là tiết xuân ấm áp, vẫn khiến người ta không khỏi rùng mình một cái. Mà Hoàng tẩu hai mắt nhắm nghiền nằm trên giường, gò má vì sốt mà ửng đỏ.
Nàng ta vốn là người mảnh mai gầy yếu, tính tình dịu dàng hòa nhã, ngày thường gặp hắn ta, luôn mím môi cười nhẹ, nhưng giờ phút này lại như đã qua đời, mái tóc đen trải dài bên cạnh, cằm trắng bệch gầy gò, điều này khiến lòng Tiêu Hoằng Nguyên không khỏi thắt lại.
Nhưng ngay sau đó, một cơn tức giận không thể kìm nén dâng lên trong lòng, bàn tay to lớn của hắn ta nắm chặt thành quyền.
Một lát sau, hắn ta không nói một lời, lại đột nhiên quay bước đi ra ngoài.
Khương Nguyên vội gọi hắn ta lại: "Điện hạ định đi đâu?"
Tiêu Hoằng Nguyên dừng bước, thấp giọng nói: "Ta muốn đi chất vấn Hoàng huynh, Hoàng tẩu rốt cuộc đã phạm phải lỗi gì, tại sao huynh ấy lại để Hoàng tẩu ở đây?"
Nguyên do trong đó, Khương Nguyên đại khái có thể đoán được. Nàng im lặng một lát, nói: "Điện hạ không cần đi đâu, việc cấp bách bây giờ là phải để nương nương mau chóng tỉnh lại. Xin Điện hạ hãy giúp ta vắt một chiếc khăn ướt, đắp lên trán cho nương nương để hạ nhiệt."
Nàng là đại phu, lời nói ra tự nhiên có lý. Tiêu Hoằng Nguyên làm theo lời nàng, đi lấy nước vắt khăn ướt, còn Khương Nguyên cũng kê một thang thuốc, bảo cung nữ kia mau chóng sắc xong mang đến.
Khoảng nửa giờ sau, Vân thị đã hạ sốt, người cũng từ từ tỉnh lại.
Khương Nguyên khẽ thở phào nhẹ nhõm, nói: "Nương nương, người thấy thế nào?"
Vân thị gắng gượng ngồi dậy tựa vào đầu giường. Nàng ta nhìn Khương Nguyên, lại lặng lẽ chuyển mắt, nhìn Hoàng đệ đang chắp tay đứng cách đó không xa. Sau đó, nàng ta từ từ thu lại ánh mắt, cong môi mỉm cười, cảm kích nói: "Khương đại phu, Ngụy Vương điện hạ, đa tạ hai vị đã đến thăm ta."
Khương Nguyên đã bắt mạch cho nương nương, lúc này dù nàn ta đã hạ sốt, nhưng do ưu tư quá độ, vừa rồi gần như đã có ý định tự vẫn. Nếu không phải nhanh chóng châm cho nàng ta mấy kim, lại kịp thời uống thuốc thang, e rằng tình hình của nàng ta lúc này còn nguy hiểm hơn vừa rồi rất nhiều.
Khương Nguyên thở dài, khuyên nhủ: "Nương nương phải biết trân trọng thân thể, ta đã kê cho người mấy thang thuốc, người chỉ cần uống thuốc đúng giờ, sức khỏe sẽ từ từ tốt lên."
Vân thị nhẹ nhàng gật đầu, nhưng một lát sau, nàng ta đột nhiên nhớ lại âm mưu của Tiêu Chiêu Diễm và Thẩm thị ngày hôm đó, sắc mặt lập tức trở nên nặng nề.
Chuyện này không thể trì hoãn được, chỉ là nàng ta ở trong lãnh cung này, không thể bước ra ngoài nửa bước, tin tức cũng không có cách nào truyền ra ngoài. Lúc này đã qua mấy ngày, cũng không biết tình hình bên ngoài ra sao.
Vân thị vội vàng kể lại chi tiết cho Khương Nguyên. Nghe đến cuối, đôi mày thanh tú của Khương Nguyên nhíu chặt, đôi mắt đẹp gần như muốn phun ra lửa giận.
Nàng không thể ở đây lâu, phải mau chóng đến phủ Tướng quân một chuyến để truyền tin, để người nhà họ Bùi có sự chuẩn bị.
Tiêu Hoằng Nguyên cùng nàng vội vã rời đi.
Cùng lúc đó, tại phủ Tướng quân.
Mấy ngày nay, tin tức Đại tướng quân qua đời như một đám mây đen bao trùm phủ Tướng quân, nhưng lúc này, đám mây đen đó lại có thêm hai đám nữa.
Nửa ngày trước, nha môn đột nhiên có người đến. Họ không nói đến vì chuyện gì, chỉ nói tìm Nhị gia. Nhưng Nhị gia không biết đã đi đâu, những người đó tìm không thấy, sau khi lục soát trong phủ không có kết quả, cuối cùng đành phải rời đi. Tuy nhiên, nhận thấy Nhị gia có lẽ đã dính vào kiện tụng gì đó, Trịnh Kim Châu lập tức mang theo của hồi môn và gia sản, viết một bức thư hòa ly, dẫn hai nhi tử về lại nương gia.
Mà trong Ngưng Hương Viện, Bùi Nguyên Oánh gào khóc rất lâu.
Đại ca của nàng ta thi cốt chưa lạnh, Dung phủ không những không đến viếng, mà Dung thế tử kia còn sai người mang đến một bức hưu thê, muốn ruồng bỏ nàng ta. Ai cũng biết, phủ Tướng quân không còn đại ca, cũng đồng nghĩa với việc Bùi phủ đã thất thế. Vị Thế tử phu quân kia của nàng ta lại không chút niệm tình phu thê như vậy, thật khiến nàng ta vừa đau lòng vừa tức giận.
Thấy nàng ta đã khóc rất lâu, Ân lão phu nhân lặng lẽ rơi lệ, cảm thấy tim bắt đầu đau nhói.
Ban đầu khi bà định hôn cho ba đứa con, điều bà coi trọng nhất là môn đăng hộ đối. Bùi Nguyên Tuân cưới đích nữ của phủ Bá tước, nhà có tiền. Nguyên Oánh gả cho Thế tử của Hầu phủ, nhà có quyền. Còn trưởng tử, bà vốn cũng muốn hắn cưới đích nữ Hầu phủ, nhưng hắn lại một lòng vì Khương Nguyên mà từ hôn. Bây giờ trưởng tử mới qua đời vài ngày, Bùi Nguyên Tuấn không rõ tung tích, Trịnh Kim Châu cuỗm gia sản bỏ đi, nhanh chóng cắt đứt quan hệ với Bùi phủ, còn khuê nữ thì bị ruồng bỏ. Trong vài ngày, Bùi phủ sa sút đến mức này, những nhà thông gia mà năm đó bà đã kén chọn kỹ lưỡng, lại từng người một vô tình vô nghĩa như vậy, khiến bà hối hận không nguôi.
Một lát sau, Ân lão phu nhân đau thắt ở tim, đột nhiên nhắm mắt lại, ngã thẳng ra sau.
Bùi Nguyên Oánh kinh hãi hét lên, ôm lấy thân thể của mẫu thân của mình, lớn tiếng gọi: "Nương, người sao vậy?"
Lý quân y đang đợi sẵn trong phủ Tướng quân, nghe thấy tiếng kêu của Tam tiểu thư, vội vã chạy về phía Ngưng Hương Viện. Nhưng có một bóng người còn đến trước hắn ta một bước.
Khương Nguyên bước nhanh đến Ngưng Hương Viện, khi thấy Lão phu nhân lên cơn đau tim, nàng nhanh chóng lấy ra một bình sứ từ hòm thuốc, đổ ra một viên sâm đan, đút vào miệng Ân lão phu nhân.
Bùi Nguyên Oánh nhìn thấy nàng, hai mắt lập tức trợn to, nhất thời quên cả khóc, liên tục nói: "Ngươi đến đây làm gì? Có phải ngươi đến phủ chúng ta để xem trò cười không?"
Khương Nguyên không có thời gian để ý đến lời chất vấn của nàng ta.
Nàng cho Ân lão phu nhân uống nước, một lát sau, Lão phu nhân từ từ tỉnh lại.
Khi nhìn thấy Khương Nguyên, Ân lão phu nhân có chút hoảng hốt. Hồi lâu sau, bà mới từ từ ngồi thẳng dậy, nói: "Khương Nguyên, ngươi đến đây làm gì? Người khác đều tránh phủ Tướng quân như tránh tà, thậm chí còn bỏ đá xuống giếng. Ngươi trước kia rời khỏi phủ Tướng quân, sau đó Nguyên Tuân vì ngươi mà từ hôn, ngươi lại không muốn gả cho nó, bây giờ nó chết rồi, ngươi còn đến đây làm gì?"
Bùi Nguyên Oánh lau nước mắt, cũng nói theo: "Đúng vậy, có phải ngươi không có ý tốt gì không?"
Khương Nguyên không giải thích, mà đỡ Lão phu nhân đứng dậy, nói: "Lão phu nhân, Tam tiểu thư, người của phủ nha đến tìm Nhị gia là có âm mưu, hai người ở đây không an toàn. Bây giờ hãy thu dọn đồ đạc, lập tức rời khỏi Kinh đô đi, đi một cách lặng lẽ, đừng để người khác phát hiện."
Bùi Nguyên Oánh nói: "Âm mưu gì? Ngươi nói gì thế, sao ta nghe không hiểu?"
Khương Nguyên không nói nhiều, mà nhíu mày nhìn Ân lão phu nhân, nói: "Ngụy Vương điện hạ đã chuẩn bị sẵn xe ngựa, đang đợi ngoài phủ. Lão phu nhân, nếu người tin lời ta, thì mau lên xe đi thôi."
Dù không biết âm mưu đó là gì, nhưng việc người của phủ nha đến tìm Bùi Nguyên Tuấn đã cho thấy đây tuyệt đối không phải chuyện tốt. Ân lão phu nhân nhíu mày yên lặng suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu: "Được, ta tin lời ngươi."
Mẫu thân đã đồng tình với lời của Khương Nguyên, Bùi Nguyên Oánh nức nở khóc, nói: "Vậy con đi thu dọn ít của cải tư trang mang theo."
Khương Nguyên nghiêm nghị nói: "Không cần đâu, ta đã chuẩn bị sẵn cho hai người rồi, mau đi thôi."
Lúc này, Lý Tu cũng đi tới nói: "Lão phu nhân, Khương đại phu nói đúng đó, hai người mau đi đi, tiền tài là vật ngoài thân, không cần để ý."
Lý đại phu vậy mà lại ở đây, Khương Nguyên có chút bất ngờ.
Nàng vô thức liếc nhìn Lý Tu.
Cảm nhận được ánh mắt của nàng, Lý Tu quay đầu lại, mỉm cười với nàng, chào một tiếng.
Sắc mặt của hắn ta rất thản nhiên, gương mặt tròn trịa vẫn mang ý cười. Tướng quân là hảo bằng hữu của hắn ta, nhưng không ngờ, Tướng quân qua đời, hắn ta dường như không mấy đau buồn.
Tâm trạng của Khương Nguyên nhất thời vô cùng phức tạp.
Ra đến ngoài phủ, Lão phu nhân và Bùi Nguyên Oánh lên xe ngựa, Ngụy Vương điện hạ đích thân đánh xe đưa họ ra khỏi thành, đến tổ trạch của nhà họ Bùi ở Hưng Châu.
Đợi đến khi thấy xe ngựa phóng nhanh rời đi, trái tim treo lơ lửng của Khương Nguyên mới hơi thả lỏng một chút. Chỉ là, lúc này nàng đang đứng ngay ngoài phủ Tướng quân, khi quay mắt nhìn thấy đôi câu đối trắng trên cổng phủ, nỗi bi thương đau đớn lại không kìm được mà dâng lên trong lòng.
Nhưng ngay lúc nàng đang ảo não đau lòng, vị Cảnh Thiên hộ kia không biết lại từ đâu đi tới.
Hắn lặng lẽ đứng cách nàng không xa, trầm giọng nói: "Đa tạ Khương đại phu và Ngụy Vương điện hạ đã giúp đỡ phủ Tướng quân."
Sắc mặt hắn không chút gợn sóng, trông rất bình tĩnh, dường như những chuyện có thể xảy ra với phủ Tướng quân hoàn toàn nằm trong dự liệu của hắn.
Khương Nguyên nhìn hắn, trong nháy mắt, một ý nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu.
Nàng nghĩ, cho dù Tiêu Chiêu Diễm muốn ra tay với phủ Tướng quân, hắn hẳn là cũng đã nghĩ ra đối sách rồi.
Chỉ là, hắn là Cảnh Thiên hộ của Thần Sách quân, lúc này tại sao không ở trong đại doanh, mà lại luôn canh giữ trong bóng tối ở phủ Tướng quân, lúc nào cũng chú ý đến nhất cử nhất động ở đây?
Liên tưởng đến hành động vừa rồi của Lý đại phu, trong lòng Khương Nguyên, bất chợt xuất hiện một suy đoán mơ hồ.
Suy đoán này khiến tim nàng đập nhanh tức thì, thậm chí, vì kích động mà gần như khó thở.
Nàng hít sâu vài hơi, ngẩng mắt nhìn chằm chằm vị Cảnh Thiên hộ kia.
Dưới ánh trăng mờ ảo, ngũ quan của hắn bình thường, không có nửa điểm tương đồng với Tướng quân. Nhưng thân hình hắn cao lớn, uy thế toát ra một cách vô cớ lại không thể dễ dàng che giấu.
Khương Nguyên cắn chặt môi, lặng lẽ nắm chặt tay.
Một lúc lâu sau, nàng nhìn Cảnh Thiên hộ, nhẹ giọng nói: "Trời đã khuya, ta nên về phủ rồi, Cảnh Thiên hộ đại nhân có thể đưa ta về được không?"