Chỉ Là Tiểu Thiếp - Nguyệt Minh Châu

Chương 66

 
Sau tiếng gõ cửa "cốc cốc" là giọng nói trầm ổn, mạnh mẽ của Bùi Nguyên Tuân: "Khương Nguyên, nàng thế nào rồi?"

Vừa rồi có chút choáng váng, lúc này nằm xuống nghỉ ngơi một lát, xoa bóp huyệt Nội Quan ở cổ tay, triệu chứng say sóng đã đỡ hơn nhiều, Khương Nguyên khẽ nói: "Ta không sao, đa tạ Tướng quân đã quan tâm."

Nàng nói không sao, nhưng giọng nghe lại yếu ớt, Bùi Nguyên Tuân đứng ngoài cửa, trầm giọng hỏi: "Có muốn ăn gì không?"

Bữa cơm trù nương* mang đến lúc nãy hơi nhiều dầu mỡ, Khương Nguyên ăn không vô, lúc này đã qua giờ cơm, nàng cũng không tiện phiền trù nương nấu lại, bèn nói: "Ta không đói lắm, lát nữa đói thì ăn vài miếng bánh ngọt là được, Tướng quân không cần lo cho ta."

Trù nương*: đầu bếp nữ

Ngoài cửa, Bùi Nguyên Tuân im lặng một lúc rồi khẽ đáp: "Được."

Nói xong, hắn sải bước rời đi.

Nhưng, hắn không về phòng bên cạnh mà đi xuống cầu thang, đến nhà bếp ở tầng dưới phía đuôi thuyền.

Trong nhà bếp, vị trù nương vừa rửa sạch bát đũa, ngẩng đầu lên liền thấy một nam nhân cao lớn, vẻ mặt lạnh lùng bước vào.

Vị nam tử này bà ta vừa mới gặp, là bằng hữu của Khương tiểu thư - người đã thuê thuyền. Nhưng, tuy hắn có tướng mạo anh võ bất phàm, nhưng khí thế rất uy nghiêm, vẻ mặt trông cũng không phải người dễ gần, khiến người ta nhìn vào liền sinh lòng kính sợ.

Trù nương bất giác sợ hãi lùi lại một bước, gượng cười hỏi: "Công tử đến nhà bếp có việc gì ạ?"

Bùi Nguyên Tuân đưa mắt quan sát khắp nhà bếp.

Nhà bếp này không lớn, bên trong có một bếp lò đất đang cháy than, trên thớt bên cạnh có mấy loại rau xanh, ngoài ra không thấy nguyên liệu nào khác. Hắn nhíu mày thu lại ánh mắt, trầm giọng hỏi: "Có gạo và đậu không?"

Nghe vậy, trù nương vội vàng kéo một cái tủ gỗ dưới tấm thớt ra.

Trong tủ đựng các loại gạo, bột, đậu, có cả đậu đỏ, đậu tằm, đậu xanh, ngoài ra còn có táo đỏ, kỷ tử. Trù nương lần lượt lấy những thứ này ra cho hắn xem nói: "Công tử muốn ăn cháo ạ?"

Trù nương nói xong, vẻ mặt lại có chút khó xử.

Trên chiếc thuyền lớn này, ngoài chủ thuyền và hai thủy thủ, chỉ có mình bà ta là người làm nữ vừa nấu cơm vừa giặt giũ. Lúc này vừa qua giờ cơm, bà còn phải đi giặt quần áo, không có thời gian để nấu cháo nữa.

Bùi Nguyên Tuân liếc nhìn bà ta, hỏi: "Không cần làm phiền bà, bà chỉ cần cho ta biết cách nấu cháo đậu đỏ là được."

Trù nương thở phào nhẹ nhõm, nói: "Cái này đơn giản thôi, chỉ hơi tốn thời gian. Đợi nước sôi, công tử rửa sạch gạo, đậu đỏ và táo đỏ rồi cho vào nồi, khoảng nửa canh giờ sau cháo sẽ sôi, lúc đó có thể cho thêm một ít kỷ tử. Nhưng công tử nhớ phải đứng bên cạnh trông chừng, dùng muỗng khuấy cháo thường xuyên để không bị khét đáy nồi, nếu nước cạn thì từ từ đổ thêm nửa bát nước dọc theo thành nồi."

Bà ta nói rất chi tiết, Bùi Nguyên Tuân khẽ gật đầu: "Đa tạ."

Nửa canh giờ sau đó, thỉnh thoảng đi ngang qua nhà bếp, trù nương lại thấy vị Bùi công tử kia ngồi ngay ngắn bên bếp lò, vẻ mặt nghiêm túc nhìn nồi cháo đang sôi, cứ một lúc hắn lại cầm muỗng lên, tỉ mỉ khuấy vài vòng theo một hướng, sau đó lại khuấy ngược lại.

Trù nương thường xuyên nhìn sang, cảm thấy thật khó tin.

Bà từng thấy nam nhân thích rượu thịt, cũng từng gặp nam nhân chẳng bao giờ vào bếp, nhưng chưa bao giờ thấy nam nhân nào vì một bát cháo đậu đỏ mà có thể ngồi vững như núi Thái Sơn bên bếp lò hơn nửa canh giờ. Hơn nữa, cánh tay trái của hắn dường như vẫn còn bị thương, buông hờ trên đầu gối với một tư thế không tự nhiên lắm, chỉ có thể dùng tay phải để thêm nước và khuấy cháo.

Đợi cháo đậu đỏ nấu xong, Bùi Nguyên Tuân rửa sạch một cái bát sứ trắng lớn, múc nồi cháo vừa chín tới vào bát, bưng đến phòng ngủ của Khương Nguyên.

Khi nhìn thấy bát cháo đậu đỏ thơm nồng, nóng hổi, Khương Nguyên vô cùng kinh ngạc và vui mừng.

Nàng vốn rất thích ăn cháo đậu đỏ, chỉ là món cháo này cần nấu hơn nửa canh giờ, vị trù nương kia một mình làm nhiều việc, vốn đã bận rộn, không có nhiều thời gian rảnh như vậy, không ngờ Tướng quân lại mang cho nàng một bát cháo đậu đỏ.

Vừa rồi nàng còn không thấy đói, lúc này mùi vị thơm ngọt đậm đà lập tức khơi dậy cơn thèm trong bụng nàng.

Bùi Nguyên Tuân đặt bát cháo lên chiếc bàn cạnh cửa sổ trong phòng nàng, thản nhiên nói: "Vừa rồi ta muốn ăn cháo nên đã đi nấu hai bát. Lần đầu tiên làm, nàng nếm thử xem mùi vị thế nào."

Bát cháo này lại do chính tay Tướng quân nấu, Khương Nguyên càng cảm thấy khó tin.

Nàng bất giác mở to mắt nhìn hắn, tuy không nói gì, nhưng ánh mắt đã thể hiện rõ sự kinh ngạc.

Vẻ mặt Bùi Nguyên Tuân vẫn điềm tĩnh như không, chỉ thúc giục: "Mau ăn đi."

Khương Nguyên không nói gì, ngoan ngoãn cầm muỗng lên, từ từ ăn từng miếng một.

Đợi nàng ăn được vài miếng, Bùi Nguyên Tuân vén áo ngồi xuống đối diện hỏi: "Thế nào?"

Đôi tay chuyên cầm đao kiếm của hắn lại có thể nấu ra được món cháo ngon như vậy, Khương Nguyên không tiếc lời khen ngợi: "Thơm ngọt mềm dẻo, Tướng quân giỏi quá, lần đầu nấu cháo mà đã ngon như vậy."

Nàng khen không ngớt lời, vẻ mặt Bùi Nguyên Tuân không đổi, nhưng trong lòng vô cùng vui mừng.

Khương Nguyên ăn sạch bát cháo.

Ăn no rồi, người cũng có sức lực, cơn choáng váng khó chịu lúc nãy đã qua từ lâu. Khương Nguyên đi rửa bát, sau khi quay lại nói với hắn: "Ta vừa hỏi chủ thuyền, lát nữa thuyền sẽ cập bến ở bến đò nửa canh giờ, Tướng quân có muốn lên bờ đi dạo không?"

Nàng vừa bị say sóng, lúc này lên bờ đi dạo một chút cũng tốt cho cơ thể. Bùi Nguyên Tuân gật đầu: "Được, cùng đi đi."

Một khắc sau, thuyền lớn từ từ cập bến đò Mạnh Môn.

Bến đò này cột buồm san sát, thuyền bè xuôi ngược nam bắc phần lớn đều sẽ dừng lại ở đây để nghỉ ngơi và bổ sung vật tư. Ngoài nơi cho thuyền neo đậu, bến đò còn có khách đ**m, kho hàng, quán ăn, tửu lầu và đủ loại cửa hàng, nhìn qua không khác gì một thị trấn sầm uất.

Tuy nhiên, Khương Nguyên xuống thuyền không phải để dạo phố, nàng nhìn quanh bờ một lượt, thấy cách đó không xa có một quầy bán ô tre, liền rảo bước đến đó, hỏi: "Xin hỏi, gần đây có hiệu thuốc nào không ạ?"

Người bán hàng rong tưởng nàng muốn mua ô, vốn vừa mới nở nụ cười, ai ngờ nàng chỉ hỏi thăm hiệu thuốc gần đó, liền bĩu môi sa sầm mặt, bực bội đáp: "Không biết."

Hắn ta vừa dứt lời, liền cảm thấy một ánh mắt lạnh lùng sắc bén quét tới.

Trong chốc lát, một nam nhân cao lớn mặt lạnh bước đến trước quầy hàng, nhìn hắn ta với ánh mắt đầy ẩn ý.

Ánh mắt đó nặng trĩu, như pha lẫn lưỡi dao và băng giá, giống như bọn thủy tặc cướp thuyền. Người bán hàng rong lập tức cảm thấy da đầu tê dại, sống lưng bất giác toát một lớp mồ hôi lạnh.

Hắn ta nhếch mép gượng gạo nở một nụ cười thân thiện, nhanh chóng chỉ về phía trước bên phải, vội vàng nói: "Cô nương, công tử, đi thẳng về phía trước một dặm, rẽ phải, ở đó có một tiệm thuốc lớn."

Khương Nguyên cảm ơn hắn ta, trước khi rời đi, nàng cầm một chiếc ô giấy dầu màu xanh nhạt vẽ hoa sen lên xem một lúc.

Thấy nàng muốn mua ô, người bán hàng rong không dám đòi thêm một đồng bạc nào, mà thành thật nói: "Nếu cô nương thích, người khác ta bán một trăm văn, cô nương đưa ta năm mươi văn là được rồi. Nhưng mà, cô nương không được trả giá nữa đâu, trả giá nữa là ta phải bán lỗ vốn cho cô nương đấy."

Không thể để hắn ta kinh doanh thua lỗ, cũng không tiện để hắn ta không kiếm được đồng nào, Khương Nguyên trả cho hắn sáu mươi văn tiền.

Sau khi đi được vài bước, nàng quay lại nhìn Tướng quân, không nhịn được khẽ cười.

Bùi Nguyên Tuân chắp tay sau lưng đi bên cạnh nàng, thấy nụ cười trên môi nàng khá sâu, không khỏi nghi hoặc nhướng mày – vừa rồi người bán hàng rong rõ ràng có thái độ không tốt với nàng.

Hắn im lặng một lúc hỏi: "Sao lại cười?"

Khương Nguyên đáp: "Cười ta vừa rồi cáo mượn oai hùm(hổ)."

Bùi Nguyên Tuân dừng bước, nhướng mày: "Ta là hổ sao?"

Khương Nguyên nghĩ một lát, nói đùa: "Oai phong như hổ, anh võ phi phàm, Tướng quân là một con hổ mặt lạnh."

Bùi Nguyên Tuân cúi đầu nhìn đôi mắt long lanh đầy ý cười của nàng, thầm cong môi nói: "Vậy thì nàng cùng lắm cũng chỉ là một con thỏ mượn oai hùm thôi."

Khương Nguyên không đồng tình nhướng mày, nhưng một lát sau, nàng cảm thấy lời hắn nói dường như không sai.

Trước mặt Tướng quân, có lẽ nàng giống như một con thỏ nhát gan dễ bị kinh động. Đúng rồi, còn là một con thỏ không biết bơi.

Dứt lời, hai người đã đi đến bên ngoài hiệu thuốc, Khương Nguyên nói: "Tướng quân đợi ta một lát, ta đi mua chút thuốc, mua xong sẽ ra ngay."

Cách hiệu thuốc không xa có một tiệm bán đồ sắt, bên trong có bán đao kiếm. Chuyến đi này quá vội vàng, bên người không có một món binh khí thuận tay nào, Bùi Nguyên Tuân nhìn về phía tiệm đồ sắt, nói: "Được, ta qua tiệm bên cạnh xem một chút, nếu không thấy ta ra thì cứ ở đây đợi ta."

Sau khi hai người tạm thời tách ra, Bùi Nguyên Tuân sải bước vào tiệm đồ sắt.

Trên tường của tiệm treo mấy thanh trường đao, còn có hai thanh kiếm đặt trên kệ. Bùi Nguyên Tuân quét mắt một vòng, không tìm thấy thanh đao kiếm nào vừa mắt, bèn chọn một con dao găm tạm ổn. Con dao găm đó dài khoảng tám tấc, lưỡi dao khá sắc bén, vỏ dao màu đen mộc mạc, tùy ý giắt bên hông cũng không gây chú ý.

Khi hắn đang chọn binh khí, chủ tiệm chắp tay đứng cách đó không xa lặng lẽ quan sát. Vị khách này rất am hiểu binh khí, con mắt chọn lựa vô cùng tinh tường, con dao găm kia đặt ở góc khuất nhất lại bị hắn nhìn trúng ngay. Nhìn vóc dáng cao lớn của hắn, hẳn là người có võ công, giỏi dùng đao kiếm, không biết đối phương là thân phận gì, chẳng lẽ là người trong đám thủy tặc kia...

Nghĩ đến đây, chủ tiệm thầm rùng mình, vội vàng thu lại ánh mắt.

Chọn xong dao găm, Bùi Nguyên Tuân liếc nhìn chủ tiệm, giả vờ vô tình hỏi: "Bến đò này đi về phía nam một trăm dặm có còn thủy tặc hoành hành không?"

Hóa ra hắn không phải đầu lĩnh thủy tặc, chủ tiệm yên tâm, hạ thấp giọng nói: "Thỉnh thoảng vẫn có, đặc biệt là những chiếc thuyền lớn ít người dễ bị nhắm tới, nếu công tử đi về phía nam thì phải chú ý nhiều hơn."

Bùi Nguyên Tuân tỏ ra đã hiểu, gật đầu: "Đa tạ."

Trả tiền xong, Bùi Nguyên Tuân sải bước ra khỏi tiệm đồ sắt, đến chỗ đã hẹn với Khương Nguyên để đợi nàng.

Nhưng, khoảng nửa nén hương sau, vẫn không thấy nàng từ hiệu thuốc đi ra.

Không hiểu sao, một dự cảm không lành bỗng dâng lên từ đáy lòng, Bùi Nguyên Tuân không đợi được nữa, lập tức quay người, rảo bước về phía hiệu thuốc.

Người làm trong hiệu thuốc đang đứng trước quầy cân thuốc, thấy có người vào liền nói: "Ngài muốn mua thuốc gì ạ?"

Trong hiệu thuốc không thấy bóng dáng Khương Nguyên, Bùi Nguyên Tuân nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Vừa rồi có một cô nương trẻ tuổi đến mua thuốc không?"

Người làm gật đầu, chỉ vào số thuốc đang cân nói: "Có ạ, Cốt dũ thảo giúp thúc đẩy liền xương này là của vị cô nương đó. Thuốc này cần phải nghiền nhỏ, nên phải đợi lâu hơn một chút, cô nương ấy vừa qua tiệm quần áo bên cạnh, nói lát nữa sẽ quay lại."

Hóa ra là hắn đã lo xa, tâm trạng căng thẳng của Bùi Nguyên Tuân lặng lẽ thả lỏng.

Nhưng, hắn cúi mắt nhìn những vị thuốc kia, một tia vui mừng không thể kìm nén tràn ra từ đáy mắt.

Cốt dũ thảo, thuốc này là Khương Nguyên mua cho hắn, nàng vừa xuống thuyền đã hỏi thăm vị trí hiệu thuốc, hóa ra là vì hắn.

Ngay lúc hắn đang thầm cong môi, bên ngoài hiệu thuốc vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Bùi Nguyên Tuân quay người nhìn sang.

Khương Nguyên bước chân nhẹ nhàng đi vào.

Thấy Tướng quân đang đợi mình trong hiệu thuốc, Khương Nguyên dừng bước, khẽ cong môi, ngượng ngùng cười với hắn.

Trong tay nàng xách một tay nải hoa văn trắng trên nền xanh, dáng người mảnh mai thon thả. Bên ngoài cửa, ánh sáng rực rỡ chiếu xuống, cả người nàng như được phủ một lớp hào quang mờ ảo. Khi nàng ngẩng đầu bất giác nhìn về phía hắn, gương mặt dịu dàng diễm lệ ấy đẹp đến khôn tả.

Bùi Nguyên Tuân chăm chú nhìn nàng không chớp mắt.

Nhìn thấy dáng vẻ mím môi cười khẽ của Khương Nguyên, hắn chợt nhớ lại ngày đầu tiên gặp nàng.

Ngày hôm đó, hắn vẫn như thường lệ đến Như Ý Đường thỉnh an mẫu thân, chỉ vừa vào trong không lâu, Tôn ma ma đã dẫn một cô nương vào cho mẫu thân xem mặt.

Đó chính là nàng.

Khi ấy nàng mới mười lăm tuổi, vừa bị bọn buôn người đưa đến phủ Tướng quân, tay xách một tay nải hoa văn trắng trên nền xanh. Lần đầu vào sảnh, nàng sợ hãi và bối rối, cứ cúi đầu không dám nói.

Lúc mẫu thân bảo nàng ngẩng đầu lên, nàng siết chặt tay nải trong tay, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn quanh, nhanh chóng quan sát một lượt khung cảnh trong sảnh – trong đó có cả hắn.

Nhận thấy ánh mắt của nàng dường như dừng lại trên người mình lâu hơn một chút, hắn khó chịu nhíu mày nhìn sang.

Ngay khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, dường như lo sợ hắn sẽ trách mắng, nàng khẽ mím môi, ngượng ngùng cười với hắn.

Lúc đó, hắn lại không kịp dời mắt đi, mà cứ nhìn nàng chằm chằm một hồi lâu.

Cho đến tận bây giờ, hắn mới hiểu ra, đó không phải là sự tò mò đối với một người xa lạ.

Đó là hắn đã nhất kiến sinh tình với nàng.
 

Bình Luận (0)
Comment