Chỉ Là Tiểu Thiếp - Nguyệt Minh Châu

Chương 67

 
Trước quầy của hiệu thuốc, Bùi Nguyên Tuân chắp tay sau lưng đứng thẳng, ánh mắt không hề chớp mà nhìn về phía nàng, cảm xúc trong đôi con ngươi đen thẳm khó mà đọc được.

Khương Nguyên ngẩn người một lúc, rồi cúi đầu mờ mịt nhìn lại y phục của mình — váy và giày của nàng đều sạch sẽ, không có gì không ổn cả.

Có điều, khi nàng ngẩng đầu lên lần nữa, sắc mặt của Bùi Nguyên Tuân đã trở lại như thường.

Hắn xách mấy gói thuốc, sải bước đến bên cạnh Khương Nguyên, trầm giọng nói: "Đi thôi."

Thuyền lớn dừng ở bến đò này một canh giờ, lúc này đã qua hơn nửa canh giờ, bọn họ nên quay về, không thể chậm trễ thêm nữa.

Đồ cần mua đều đã mua xong, Khương Nguyên dĩ nhiên không có ý kiến gì.

Thế nhưng, trên đường trở về, tiết trời vốn đang quang đãng ấm áp, không biết từ lúc nào bầu trời đã tụ lại một lớp mây đen mỏng.

Đám mây đen ấy đến thật bất ngờ, mưa cũng xuống rất nhanh, nhưng cơn mưa này không lớn, vì gần bờ sông, gió nhẹ từng cơn thổi qua, những hạt mưa như những sợi chỉ bạc nhỏ nghiêng nghiêng bay lượn.

Chiếc ô mà Khương Nguyên mới mua lúc nãy đã có đất dụng võ, có điều, phiền phức ở chỗ, nàng và Tướng quân chỉ có một chiếc ô.

Ngay lúc nàng đang do dự có nên đi mua thêm một chiếc nữa không, Bùi Nguyên Tuân đã mở ô ra, hắn vươn cánh tay dài, che ô một cách tự nhiên trên đầu nàng, trầm giọng nói: "Không cần mua thêm ô, về thôi."

Nơi này cách bến đò chưa đầy một dặm, chỉ cần rảo bước nhanh, khoảng một nén hương là có thể về tới nơi, nếu đi mua ô nữa sẽ càng làm mất thời gian. Khương Nguyên gật đầu nói: "Vâng."

Chỉ là, chiếc ô nàng mua không đủ lớn, hai người dưới ô chỉ có thể đi sát vai nhau.

Bọn họ đứng rất gần, gần đến mức chỉ cần khẽ động cánh tay là sẽ chạm vào người đối phương. Khương Nguyên đành phải cứng người ôm chặt tay nải trong lòng, cố gắng giữ một khoảng cách nhỏ với Tướng quân.

Dù khoảng cách đã lặng lẽ được nới ra vài tấc, nhưng mùi hương quen thuộc trên người hắn vẫn bao bọc quanh người nàng, mùi hương ấy tựa như cây tùng xanh phủ sương tuyết, thanh lãnh mà dễ chịu, căn bản khó lòng lờ đi.

Chẳng hiểu vì sao, sau khi hít sâu vài hơi mùi hương thanh lãnh ấy của hắn, tim của Khương Nguyên lại không kìm được mà đập loạn xạ.

Một lát sau, nhận ra tâm tư mình có chút rối bời, Khương Nguyên lặng lẽ cụp hàng mi dài, nín thở tập trung, chuyên chú nhìn con đường dưới chân.

Nhưng khi cúi đầu xuống, nàng lại thấy vạt áo bào màu đen huyền của hắn bị gió thổi bay, vô tình quấn lấy vạt váy của nàng.

Nhận thấy khoảng cách thực sự quá gần, Khương Nguyên bất giác nghiêng người sang một bước.

Thế nhưng, nàng vừa mới kéo ra một chút khoảng cách, chiếc ô trên đầu liền lập tức đuổi theo.

Bùi Nguyên Tuân cúi mắt nhìn nàng một cái, trầm giọng nói: "Ở yên dưới ô, đừng đi lung tung."

Khương Nguyên: "Ừm."

Trên đường trở về, chiếc ô ấy luôn được giương ngay ngắn trên đầu nàng, che chắn tất cả những hạt mưa bay lượn.

Bùi Nguyên Tuân thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Khương Nguyên.

Cùng ở chung một ô với hắn, nàng dường như có chút không vui.

Suốt quãng đường, nàng không nói một lời, chỉ nhìn thẳng về phía trước mà đi, bước chân rất nhanh, đôi tay trắng ngần siết chặt tay nải, đối với hắn, dường như vừa phòng bị lại vừa cảnh giác, vừa lạnh nhạt lại vừa xa cách.

Bùi Nguyên Tuân lặng lẽ mím chặt môi, ánh mắt trở nên ảm đạm.

Khi trở về thuyền, Bùi Nguyên Tuân đặt chiếc ô ở một góc trong khoang thuyền để cho khô.

Lúc Khương Nguyên xoay người, nàng liếc nhìn hắn một cái, mới kinh ngạc phát hiện ra, nửa bên trái áo bào của hắn, từ vạt áo cho đến tay áo, phần lớn đã bị ướt sũng.

Khương Nguyên nhanh chóng cúi mắt nhìn lại váy của mình — vẫn khô ráo sạch sẽ như ban đầu, không hề dính một giọt nước nào.

Vậy là, để nàng không bị ướt mưa, Tướng quân đã để thân mình ra ngoài ô cho ướt áo, mà vừa rồi nàng chỉ mải cúi đầu đi nhanh, lại không hề để ý.

Khương Nguyên khẽ cắn môi, trong lòng biết ơn lại dâng lên một cảm xúc không tên, nhưng nàng im lặng một lúc, cố gắng đè nén cảm giác khác thường đó xuống.

Vừa rồi nàng đã mua cho Tướng quân mấy bộ y phục để thay đổi, lúc này áo bào của hắn đã ướt, vừa hay có thể thay ra.

Đến khoang thuyền tầng hai, Khương Nguyên đưa tay nải nền xanh hoa trắng cho hắn nói: "Bên trong là y phục, Tướng quân mau thay đi."

Nàng sợ tay nải bị ướt, suốt đường đi đều ôm như báu vật, Bùi Nguyên Tuân vốn tưởng đó là loại vải quý hiếm gì nàng mua, không ngờ bên trong lại là y phục mua cho hắn.

Hắn nhất thời ngây người kinh ngạc, buột miệng hỏi: "Cố ý mua cho ta sao?"

Khương Nguyên mím môi, khách sáo phủ nhận: "Tướng quân đã nấu cháo đậu đỏ cho ta, đây là đáp lễ, lúc mua thuốc, tiện thể mua luôn."

Bùi Nguyên Tuân im lặng một lát, trầm giọng nói: "Được, đa tạ."

Vào trong phòng, hắn mở tay nải ra.

Trong tay nải ngoài trường bào màu đen huyền và trung y màu trắng, thậm chí còn có cả áo trong, vớ chân. Trung y mềm mại thoải mái, còn áo bào màu huyền bên ngoài được cắt may vừa vặn, tất cả đều mới tinh sạch sẽ, vừa nhìn đã biết là được lựa chọn kỹ càng. Vậy nên, đó là do Khương Nguyên vừa rồi đã cố ý đến tiệm may mua cho hắn, tuyệt không phải là tiện thể làm.

Bùi Nguyên Tuân nhanh chóng thay trung y và trường bào.

Trước đây ở phủ Tướng quân, y phục của hắn phần lớn đều do Khương Nguyên thu xếp, vì vậy, nàng nắm rõ số đo của hắn như lòng bàn tay, y phục chọn lựa có kích cỡ vừa vặn.

Bùi Nguyên Tuân ngồi trên mép sập, ngón tay dài rắn rỏi v**t v* chất vải trên người, đáy mắt vốn phẳng lặng nay dấy lên sóng lớn, tâm trạng kích động khó mà bình tĩnh lại được.

Bề ngoài nàng đối xử với hắn xa cách khách sáo, như thể đối đãi với một người lạ quen biết, nhưng thực ra, trong lòng nàng đã có rất nhiều để tâm.

Chỉ là, những sự quan tâm để ý ấy, chính nàng vẫn chưa nhận ra.

Đêm khuya thanh vắng, trăng sáng sao thưa, mặt sông lấp lánh ánh sóng, bên bờ có vài ngọn đèn le lói, thuyền lớn cứ theo hành trình đã định mà đi về phía trước với tốc độ không nhanh không chậm.

Bùi Nguyên Tuân ngồi thẳng tắp trên mép sập, bàn tay to lớn theo thói quen đặt trên đầu gối, không hề có chút buồn ngủ.

Hồi lâu sau, trên mặt sông đang trôi êm ả, đột nhiên vang lên tiếng mái chèo rẽ nước xào xạc, âm thanh đó không rõ ràng lắm, nhưng thính giác của Bùi Nguyên Tuân vô cùng nhạy bén, lập tức đã nắm bắt được sự bất thường trong đó.

Một lát sau, hắn lặng lẽ lấy dao găm giấu vào trong vạt áo, rồi sải bước đi ra ngoài.

Dưới ánh trăng trong sáng, đứng từ trên boong thuyền nhìn xuống, có thể thấy hai chiếc thuyền nhanh một trái một phải đang đi theo cách thuyền lớn của họ không xa. Bùi Nguyên Tuân chắp tay sau lưng đứng dựa lan can, nheo đôi mắt đen thẳm lại nhìn.

Chỉ nhìn một cái, Bùi Nguyên Tuân liền xác định đó chắc chắn là thuyền của thủy tặc.

Còn về tại sao thuyền của họ lại bị nhắm tới, có lẽ là khi chiếc thuyền này cập bến neo đậu, vì trên thuyền có quá ít người, đã khiến đám thủy tặc kia ngầm chú ý.

Gần bến Mạnh Môn thường có thủy tặc hoành hành, đám thủy tặc này thông thạo sông nước, chuyên cướp bóc các thuyền buôn qua lại. Chỉ cần chúng đã chọn mục tiêu, chúng sẽ dùng vài chiếc thuyền nhỏ bám theo sau thuyền lớn, nhân lúc đêm khuya vắng vẻ sẽ cướp thuyền gây án. Chúng ra tay nhanh như chớp, cướp được của cải liền nhanh chóng rời đi, không để lại chút manh mối nào, cho dù chủ thuyền có đi báo quan, quan phủ địa phương cũng không cách nào bắt được đám thủy tặc đó. Vì vậy, những năm gần đây, nạn thủy tặc cấm mãi không dứt, đã trở thành mối họa lớn trong lòng của địa phương. Phàm là thuyền buôn thường xuyên qua lại tuyến đường thủy này, đều sẽ cố ý đi đường vòng để tránh nơi đây. Mà chiếc thuyền lớn mà Khương Nguyên bao trọn này, không biết là do chủ thuyền lơ là cảnh giác, hay là không quen thuộc nơi này, lại chọn đúng con đường có thủy tặc.

Trên hai chiếc thuyền của thủy tặc đó có ánh đèn yếu ớt, đếm sơ qua, mỗi thuyền có khoảng ba đến năm người, tay ai nấy đều cầm hung khí, mặc thủy y* bằng vải bông mỏng màu đen tiện cho việc bơi lội. Sau khi rẽ qua một khúc cua hẹp dài, thuyền nhỏ đột ngột tăng tốc, lao thẳng về phía thuyền lớn của họ.

Thủy y*: dùng để chỉ y phục mặc khi tắm, thường là một loại áo lót mỏng

Chủ thuyền đang lèo lái ở trong phòng lái phía mũi thuyền, trên thuyền còn có một người làm gác đêm đang ngồi ngủ gật trên boong. Bùi Nguyên Tuân trầm giọng đánh thức hắn ta dậy, bảo hắn ta đi thông báo cho chủ thuyền và những người khác có thủy tặc đột kích. Sau khi dặn dò rõ ràng người làm, Bùi Nguyên Tuân sải bước quay về chỗ ở của Khương Nguyên, gõ cửa gọi nàng mau dậy.

Khi Khương Nguyên còn đang mơ màng ngái ngủ mở cửa ra, Bùi Nguyên Tuân thấp giọng dặn dò: "Lát nữa có thủy tặc cướp thuyền, nàng tạm thời trốn trong khoang, đừng ra ngoài, cũng không cần sợ hãi."

Nghe thấy hai chữ thủy tặc, cơn buồn ngủ của Khương Nguyên lập tức bị dọa bay lên chín tầng mây, cả người nhanh chóng tỉnh táo lại.

Có điều, nói xong, Bùi Nguyên Tuân liếc nhìn nàng một cái rồi quay người đi ra boong thuyền bên ngoài.

Không lâu sau, từ hướng boong thuyền truyền đến tiếng quyền cước giao tranh.

Mặc dù biết thân thủ của Tướng quân căn bản không cần lo lắng, nhưng Khương Nguyên ở trong phòng, vẫn đứng ngồi không yên, vô cùng sốt ruột.

Ngay lúc nàng không biết đã là lần thứ mấy đứng dậy đi đi lại lại trong phòng một cách lo lắng, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Khương Nguyên lập tức đi đến trước cửa, thấp giọng hỏi: "Là Tướng quân sao?"

Người đến không phải Bùi Nguyên Tuân, mà là trù nương, bà ta gõ cửa mạnh, nói: "Khương tiểu thư, đám người cướp thuyền đó lợi hại quá, một mình ta ở trong phòng sợ lắm, tiểu thư mở cửa cho ta vào với."

Giọng bà ta nghe có vẻ run rẩy, Khương Nguyên do dự một chút, hỏi: "Bà chỉ có một mình thôi sao?"

Trù nương im lặng một lúc, rồi vội nói: "Phải, ta chỉ có một mình, Khương tiểu thư, cầu xin tiểu thư mau mở cửa đi."

Trong lúc bà ta nói, Khương Nguyên đã lặng lẽ cầm lấy cây gỗ chặn cửa, cây gậy đó to bằng cổ tay, dài khoảng năm thước, vừa vặn để nàng một tay cầm được.

Một lát sau, Khương Nguyên đặt tay lên then cửa, nhẹ giọng nói: "Được, bà chờ một chút, then cửa này bị hỏng rồi..."

Nói xong, nàng đột ngột kéo mạnh cửa khoang thuyền ra, nhanh chóng nhìn ra ngoài.

Chỉ thấy trù nương bị một nam tử mặt đen mặc thủy y đen khống chế, trong tay hắn ta có một con dao găm, đang kề vào cổ bà ta. Có điều, Khương Nguyên mở cửa quá đột ngột, nam tử đó rõ ràng đã sững người một chút.

Ngay sau đó, Khương Nguyên vung cây gậy trong tay lên, nhắm chuẩn vào cổ tay của nam tử mặt đen đó mà đập xuống.

Nam tử đau đớn, con dao găm "loảng xoảng" một tiếng rơi xuống đất. Nhân lúc hắn ta không đề phòng, Khương Nguyên cầm gậy tấn công mạnh vào sống mũi hắn ta. Ngay khi hắn ta máu mũi chảy ròng ròng, Khương Nguyên kéo tay trù nương, nhanh chóng chạy dọc theo lối đi nhỏ hẹp về phía boong thuyền.

Trù nương cảm kích khóc nức nở, vừa chạy vừa nói: "Khương tiểu thư, xin lỗi, ta không cố ý, hắn ta dùng dao găm ép ta..."

Khương Nguyên biết bà ta bị uy h**p, liền nói: "Ta không trách bà, tình hình bên ngoài thế nào rồi?"

Trù nương lau nước mắt nói: "Bùi công tử một mình đấu với tám tên thủy tặc đó, hai người thủy thủ bị đánh vỡ đầu, chủ thuyền sợ thuyền đụng phải đá ngầm ven bờ, vẫn đang lèo lái."

Họ chạy rất nhanh, khi đến boong thuyền, tên thủy tặc cầm dao găm lúc nãy vẫn chưa đuổi kịp.

Khương Nguyên ngẩng mắt nhìn boong thuyền, tám tên thủy tặc mà trù nương nói đã có sáu tên đang nằm r*n r* trên đất, chỉ còn hai tên vẫn đang ngoan cố giao đấu với Tướng quân. Nhưng, ngay trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, một tên thủy tặc đang nằm trên boong đã ném một vật gì đó lên không trung, một lát sau, vật đó bay lên trời, nổ thành một đóa pháo hoa sáng rực.

Đó là tín hiệu truyền tin giữa các thủy tặc, bọn chúng gần như đã bị tiêu diệt hoàn toàn, chắc hẳn không lâu sau sẽ có thêm nhiều thủy tặc đến báo thù. Khương Nguyên ngẩn người một lúc, lập tức thấp giọng nói với trù nương: "Bà đi nói với chủ thuyền, bảo ông ấy mau chóng giương thêm một cánh buồm nữa, chỉ có thuận gió mà đi, nhanh chóng rời khỏi đây, chúng ta mới có thể hoàn toàn thoát khỏi đám thủy tặc đó."

Trù nương nghe vậy, nhìn trái nhìn phải, thấy xung quanh không có tên thủy tặc nào, liền vội vàng khom người xuống tầng dưới, men theo lối đi an toàn đến khoang thuyền phía trước để truyền lời.

Mà ngay khi trù nương vừa rời đi, Khương Nguyên xách vạt váy vừa đi được hai bước về phía boong thuyền, đột nhiên cảm thấy một lưỡi dao găm lạnh buốt kề vào cổ mình.

Tên thủy tặc mặt đen bị nàng đập vỡ mũi, vừa rồi đã ẩn nấp trong bóng tối, đợi đến khi chỉ còn một mình nàng, liền nhân cơ hội lao nhanh lên, dùng dao găm uy h**p.

Tim Khương Nguyên lập tức thót lên tận cổ họng.

Tên thủy tặc mặt đen cười lạnh một tiếng nói: "Chạy nhanh lắm, lần này xem ngươi chạy đi đâu? Ta nói gì, ngươi làm nấy, chỉ cần ngươi dám giở trò, dao găm của ta không có mắt đâu!"

Khương Nguyên sợ hãi siết chặt ngón tay, cắn môi thấp giọng nói: "Được."

Trên boong thuyền, khi tên thủy tặc cuối cùng lao tới, Bùi Nguyên Tuân dùng khuỷu tay làm vũ khí đánh vào ngực bụng đối phương. Ngay khi tên thủy tặc đó ôm bụng đau đớn lảo đảo lùi lại mấy bước, hắn xoay người bước tới, bàn tay to lớn nhanh như chớp kẹp chặt cánh tay trái của đối phương, chỉ nghe một tiếng "rắc", khớp xương của đối phương đã bị trật, tiếng hét thảm của tên thủy tặc cũng vang lên theo đó. Ngay khi hắn định bẻ luôn cánh tay phải của đối phương, cách đó không xa vang lên tiếng quát dừng lại: "Dừng tay, thả hết họ ra, nếu không ta sẽ giết nàng ta!"

Bùi Nguyên Tuân ngẩng mắt lên, thấy Khương Nguyên bị một tên thủy tặc mặt đen khống chế bên cạnh, lưỡi dao găm đó tỏa ra hàn khí lạnh lẽo, kề sát vào chiếc cổ trắng ngần của nàng.

Đôi mắt đen thẳm của Bùi Nguyên Tuân lạnh lùng nheo lại, ánh mắt sắc bén lướt qua mày mắt của tên mặt đen, một lát sau, hắn lùi lại một bước, buông lỏng sự kìm kẹp đối với tên thủy tặc bên cạnh.

Tên mặt đen không chút biểu cảm áp giải Khương Nguyên đi về phía trước, hắn ta đi một bước, liền ra lệnh cho Bùi Nguyên Tuân lùi lại một bước. Đợi đến khi Bùi Nguyên Tuân bị ép sát vào vách khoang không còn đường lui, Khương Nguyên cũng bị áp giải đến bên lan can.

Tên mặt đen đắc ý nhướng mày, đạp một cước vào lan can, uy h**p: "Nếu không nghe lời, lão tử sẽ ném hết các ngươi xuống nước cho cá ăn!"

Lan can bị hắn tat đạp một cước đã lung lay sắp đổ. Khương Nguyên mặt hướng về phía bờ, dựa vào lan can, nhìn mặt nước đen ngòm sóng vỗ bên dưới, sợ hãi nhắm mắt lại, một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng l*n đ*nh đầu.

Tên mặt đen lườm Bùi Nguyên Tuân, lạnh giọng nói: "Chờ đó, chúng ta đã phát tín hiệu rồi, không quá hai khắc, huynh đệ của ta sẽ đến. Hôm nay huynh đệ của ta bị ngươi xử lý thế nào, lát nữa sẽ bắt ngươi trả lại gấp bội!"

Bùi Nguyên Tuân đứng yên không nhúc nhích nhìn chằm chằm hắn ta, bàn tay to lớn lặng lẽ đẩy vỏ dao găm ra. Ngay khi tên mặt đen đang trừng mắt nói lời tàn nhẫn, một lưỡi dao găm tỏa ra hàn khí mang theo sức mạnh ngàn cân đột ngột bay tới.

Ngay sau đó, tên mặt đen đột ngột ôm lấy cổ họng, ngã ngửa ra đất, co giật vài cái rồi tắt thở.

Cách đó không xa, Khương Nguyên vẫn chưa hoàn hồn nắm chặt lan can, đáy mắt long lanh nước, quay đầu nhìn về phía Tướng quân.

Bùi Nguyên Tuân sải bước về phía nàng, trầm giọng nói: "Khương Nguyên, đừng sợ, ta đến đây."

Thế nhưng, lời vừa dứt, thuyền lớn của họ đột ngột đổi hướng, tăng tốc đi về phía trước.

Lan can vốn đã lỏng lẻo, lúc này đột nhiên gãy lìa, Khương Nguyên bất ngờ kêu lên một tiếng kinh hãi.

Bùi Nguyên Tuân trơ mắt nhìn, ngay trước mặt hắn, Khương Nguyên cùng với đoạn lan can đó bị hất văng ra ngoài.

Một tiếng "tõm" vang lên, âm thanh rơi xuống nước vang vọng bên tai.

Nàng không biết bơi.

Tim Bùi Nguyên Tuân gần như ngừng đập một nhịp.

Hắn lao nhanh về phía trước, nhanh như chớp nhảy xuống nước.
 

Bình Luận (0)
Comment