Chỉ Là Tiểu Thiếp - Nguyệt Minh Châu

Chương 68

 
Bóng tối bao trùm, nước sông cuồn cuộn ép tới, sự sợ hãi và hoảng loạn cùng lúc dâng lên trong lòng.

Giữa những lần chìm nổi, Khương Nguyên hoảng hốt vùng vẫy.

Nhưng bên tay nàng không có gì cả, chẳng thể nắm lấy bất cứ thứ gì, mỗi một lần giãy giụa đều là vô ích. Thân thể dường như bị gông cùm ngàn cân xiết chặt, mỗi lần cố gắng hết sức trồi lên mặt nước lại càng chìm sâu hơn xuống đáy sông.

Trong cơn hoảng loạn, nàng muốn kêu cứu, nhưng nước sông đã nhanh chóng ùa vào miệng, giữa những cơn ho sặc, miệng mũi như bị bịt kín, ngột ngạt đến khó thở.

Ngay lúc đầu óc nàng trống rỗng và dần chìm xuống đáy nước, một bóng người cao lớn mạnh mẽ rẽ sóng, nhanh chóng bơi về phía nàng.

Vài hơi thở sau, một cánh tay dài rắn chắc vòng qua eo nàng, kéo nàng vào lòng hắn.

Giọng nói quen thuộc vang lên từ trên cao: "Đừng sợ, lát nữa sẽ lên bờ thôi."

Là Bùi Nguyên Tuân.

Giọng nói của hắn trầm ổn và khiến người ta an lòng.

Mắt Khương Nguyên nóng lên, sự sợ hãi và hoảng loạn ban nãy tan biến trong khoảnh khắc.

Nàng vô thức nắm chặt cánh tay hắn, giọng run rẩy gọi: "Tướng quân."

Bùi Nguyên Tuân trầm giọng đáp: "Là ta."

Vừa nói, cánh tay dài của hắn lại siết thêm vài phần, ôm chặt Khương Nguyên trong vòng tay.

Bùi Nguyên Tuân ngước mắt nhìn ánh đèn leo lét nơi bờ sông.

Ước tính sơ bộ, vị trí của họ cách bờ khoảng năm mươi trượng, dòng nước không hề phẳng lặng, sóng vỗ không ngừng, cần phải hết sức cẩn thận.

Hắn ôm chặt Khương Nguyên, gắng sức bơi về phía có ánh sáng le lói.

Khoảng một khắc sau, chân hắn cuối cùng cũng chạm tới mặt đất rắn chắc, nước không còn ngập qua cổ, khoảng cách đến ánh đèn cũng ngày một gần hơn.

Bùi Nguyên Tuân đứng dậy, bế ngang Khương Nguyên lên, bước những bước vững chãi, lội qua dòng nước, từng bước từng bước đi về phía bờ.

Hắn đã bơi rất lâu, gần như cạn kiệt sức lực, Khương Nguyên muốn giãy giụa xuống khỏi vòng tay hắn, nhưng nàng vừa động đậy, Bùi Nguyên Tuân lại càng ôm nàng chặt hơn nói: "Đừng động, lên bờ trước đã."

Khương Nguyên ngoan ngoãn gật đầu.

Tuy nhiên, để hắn tiết kiệm sức lực, nàng vòng tay qua cổ hắn, đầu cũng tựa vào lồng ngực hắn.

Ngay lúc nàng hành động, hơi thở của Bùi Nguyên Tuân khẽ ngưng lại, hắn cúi mắt nhìn nàng.

Tóc nàng đã ướt sũng, vài lọn tóc mai rối bời dính trên gò má trắng ngọc không tì vết, hàm răng ngà khẽ cắn môi, đôi mắt long lanh ngơ ngác nhìn hắn, đáy mắt tràn đầy sự tin tưởng và dựa dẫm.

Y phục mùa hạ mỏng manh, qua lớp vải mỏng dường như có thể cảm nhận được làn da mềm mại, mịn màng của nàng.

Bùi Nguyên Tuân lập tức ngước mắt nhìn xa, xua đi những ý nghĩ không đúng lúc trong đầu.

Vẻ mặt hắn nghiêm nghị nhìn về phía xa, để không gây thêm phiền phức cho hắn, Khương Nguyên liền ngoan ngoãn nép trong lòng hắn.

Lồng ngực hắn rắn chắc đáng tin, áp vào ngực hắn có thể nghe thấy tiếng tim đập trầm ổn mạnh mẽ, còn nàng chỉ cần hơi ngẩng đầu là có thể nhìn thấy quai hàm cứng rắn, lạnh lùng của Tướng quân.

Nàng lặng lẽ nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên nhớ lại, trước đây nàng cũng từng rơi xuống ao trong phủ Tướng quân.

Lần đó, cũng là cảm giác đuối nước tương tự, Tướng quân cũng không chút do dự nhảy xuống nước cứu nàng.

Khi ấy, hắn cũng ôm nàng như thế này.

Lúc mới đến phủ Tướng quân, nghe danh Tướng quân, nàng đối với hắn vừa ngưỡng mộ vừa kính trọng.

Vì vậy, sau khi cứu nàng, hắn ôm thẳng nàng về viện của hắn, còn đích thân nói muốn nạp nàng làm thiếp, tiểu cô nương không phân biệt được sự khác nhau giữa ngưỡng mộ và yêu mến, đã e thẹn gật đầu đồng ý.

Nhưng lần này, nàng chăm chú nhìn hắn, tim lại không kìm được mà đập thình thịch.

Trong đêm tối mà hắn không để ý, vành tai nàng đã lặng lẽ nóng lên, ửng đỏ, phải đến khi gió sông thổi hồi lâu, người mới dần bình tĩnh lại.

Lên đến bờ, Khương Nguyên vội vàng nhảy xuống khỏi vòng tay hắn, rồi vội vàng xem xét cánh tay hắn, liền hỏi: "Cánh tay của ngài sao rồi? Có đau không?"

Cánh tay trái của hắn vốn có vết thương, tối nay ngâm nước lâu như vậy, vừa rồi lại dùng sức ôm nàng, không biết có để lại di chứng không, đây là điều nàng lo lắng nhất.

Dưới ánh trăng mờ ảo, Bùi Nguyên Tuân liếc nhìn nàng một cái, lặng lẽ quay mặt đi, giọng nhàn nhạt: "Không sao."

Giọng điệu hắn vẫn như thường, chỉ là vẻ mặt trông không được tự nhiên cho lắm.

Khương Nguyên ngẩn ra, cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện giày của mình đã mất tự lúc nào, đôi chân trần đứng trên bờ, mà chiếc váy ướt sũng còn dính chặt vào người...

Y phục không đủ tề chỉnh, dáng vẻ cũng có chút thảm hại.

Nàng vội vàng xoay người chỉnh lại vạt áo, lại ra sức vắt nước trên tay áo và tà váy, nhưng y phục đã ướt đẫm, dù nàng vắt đi vắt lại vẫn không bớt ẩm ướt. May mà bây giờ là đầu hạ, nhiệt độ ban đêm cũng không lạnh, nếu không, cả người ướt sũng đứng trên bờ, gió lại không ngừng thổi qua, chắc chắn sẽ đổ bệnh.

Ngay lúc nàng đang luống cuống vắt xiêm y, Bùi Nguyên Tuân nhìn ánh đèn yếu ớt cách đó không xa, sải bước đi về phía đó trước, nói: "Đi theo ta."

Có đèn lửa, có lẽ sẽ có nhà dân. Bây giờ là nửa đêm, cách trời sáng còn khoảng hai canh giờ, có thể tạm thời xin tá túc nghỉ ngơi một lát. Hơn nữa, trên sông, thuyền lớn của họ đã không thấy tăm hơi, đợi người lái thuyền phát hiện trên thuyền thiếu người, còn có đám thủy tặc thoi thóp kia, sẽ tìm cách tìm họ rồi đi báo quan.

Khương Nguyên vừa đi theo sau hắn được vài bước, lòng bàn chân đột nhiên đau nhói.

Bờ sông có không ít sỏi đá, lớn nhỏ không đều, hình thù kỳ dị, dù nàng đã cố gắng cẩn thận né tránh, vẫn không khỏi bị đá cấn vào chân.

Ngay lúc nàng đau đến mức phải cúi người xoa lòng bàn chân, Bùi Nguyên Tuân đã quay lại, vén trường bào ngồi xổm xuống trước mặt nàng, trầm giọng nói: "Lên đi."

Hắn lại muốn cõng nàng, lo hắn sẽ mệt, Khương Nguyên do dự một lát rồi nói: "Tướng quân, không cần đâu..."

Nàng chưa nói hết lời đã bị ngắt ngang, Bùi Nguyên Tuân ra lệnh không cho phép bàn cãi: "Nếu chân bị thương, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn."

Hắn nói có lý, Khương Nguyên không từ chối nữa.

Nàng ngại ngùng mím môi, hai tay vòng qua cổ hắn, từ từ nằm lên lưng hắn.

Bùi Nguyên Tuân vòng tay qua khoeo chân nàng, nhẹ nhàng cõng nàng đứng dậy.

Hắn im lặng đi về phía trước, Khương Nguyên cũng không nói gì.

Xung quanh tĩnh lặng, ánh trăng mờ ảo, chỉ có tiếng sông chảy không ngừng, âm thanh ấy nghe có chút hỗn loạn, giống như tâm trạng của nàng lúc này.

Thật ra, lần ở sơn trại thổ phỉ, Tướng quân cũng đã cõng nàng.

Nhưng nàng cảm thấy, lần này khác với lần trước.

Lần đó Tướng quân vì cứu Ngụy Vương điện hạ nên mới thuận tiện cứu nàng, cõng nàng xuống núi cũng là để nhanh chóng đưa nàng về dịch quán. Còn lần này, hắn không chút do dự nhảy xuống nước cứu nàng, là đã đặt tính mạng của nàng trong lòng. Hơn nữa, chỉ vì sợ chân nàng bị đau mà đã muốn cõng nàng đi.

Bước chân của Tướng quân vững vàng mạnh mẽ, nép mình trên tấm lưng rộng lớn rắn rỏi của hắn, nàng cảm nhận được sự an toàn và vững chãi chưa từng có.

Nỗi kinh hoàng khi rơi xuống nước không để lại dấu vết gì trong lòng, Khương Nguyên ôm chặt cổ hắn, đầu tựa vào vai hắn, vô thức nhắm mắt lại.

Khoảnh khắc nàng áp sát vào vai lưng hắn, bước chân của Bùi Nguyên Tuân vô cớ lảo đảo một cái.

Lúc ở dưới nước ôm nàng còn chưa cảm thấy gì, lúc này thân thể mềm mại ấy lại dựa vào hắn gần đến thế, lớp vải mỏng manh kia căn bản chẳng che được gì, ngược lại còn khiến cho cảm giác về những đường cong uốn lượn trở nên vô cùng rõ rệt.

Bùi Nguyên Tuân gắng sức trấn định tinh thần, bước chân mới trở lại vững vàng.

Nơi có ánh đèn cách đó khoảng hai dặm đường, khi đến gần, Khương Nguyên mới phát hiện đó không phải là nhà dân bên bờ sông, mà là một ngôi miếu Thủy Thần.

Bên ngoài miếu có một hàng rào, trong miếu lại không một bóng người, chỉ có một pho tượng Thủy Thần bằng đất sét đặt trên án thờ, bên cạnh án còn đặt một ngọn đèn dầu và một đĩa hoa quả cúng tế.

Bên cạnh sông lớn có miếu Thủy Thần cũng không có gì lạ, bá tánh sống dựa vào đây, khi đi thuyền đánh cá để cầu mưa thuận gió hòa, bội thu, thường sẽ thắp hương cúng bái trước khi đi. Chắc hẳn miếu Thủy Thần này ban ngày có người đến cúng bái nên mới còn lại đèn dầu và hoa quả.

Bùi Nguyên Tuân sải bước qua ngưỡng cửa.

Trong miếu lát đá xanh, nền nhà cũng sạch sẽ, Khương Nguyên từ trên lưng hắn bước xuống nói: "Tướng quân, nghỉ ở đây một lát đi."

Cả tối nay, hắn vừa trừ giặc, vừa cứu nàng, lại còn cõng nàng đi một quãng đường xa như vậy, chắc đã mệt lắm rồi.

Bùi Nguyên Tuân quay đầu nhìn ra ngoài, nói: "Được, nàng ngồi xuống trước đi, ta ra ngoài một lát sẽ quay lại."

Nói xong, hắn liền sải bước lớn đi ra ngoài.

Trong miếu, ánh nến leo lét, nhờ ánh sáng, Khương Nguyên nhìn quanh một vòng rồi cúi đầu xem kỹ y phục của mình.

Chỉ nhìn một cái, mặt Khương Nguyên đã đỏ bừng lên.

Bộ xiêm y ướt sũng của nàng dính chặt vào người, thân hình gần như lộ ra hết, mà vừa rồi, nàng còn áp sát vào lưng Tướng quân như vậy.

Nàng sờ sờ tay áo, vừa lo lắng vừa luống cuống, ngay lúc nàng đang cố gắng một các vô vọng làm cho y phục khô nhanh hơn, tiếng bước chân vững chãi của Bùi Nguyên Tuân ngày một gần.

Gặp hắn trong bộ dạng này, Khương Nguyên chỉ cảm thấy xấu hổ ngượng ngùng, vì vậy, khoảnh khắc hắn bước vào miếu, nàng không thể tránh né, đành quay mặt vào tường, giả vờ như đang ngắm mạng nhện chi chít trên vách đá.

Tuy nhiên, Bùi Nguyên Tuân dường như không để ý nàng đang làm gì, cũng không lên tiếng.

Một lát sau, trong phòng vang lên tiếng lách tách của củi lửa bùng cháy.

Khương Nguyên len lén quay đầu nhìn hắn một cái.

Lúc hắn vào, hắn đã mang theo rất nhiều củi khô và cỏ khô từ bên ngoài, lúc này, đống củi cỏ đó đã bùng lên ngọn lửa nóng rực. Dưới ánh lửa bập bùng, đường nét quai hàm của hắn càng thêm cương nghị, sống mũi cũng đặc biệt thẳng và cao, chỉ là, vẻ mặt hắn vẫn bình thản như thường, trầm tĩnh, vững vàng.

Sau khi chắc chắn rằng đám củi khô đã cháy hết, đống lửa có thể cháy lâu không tắt, Bùi Nguyên Tuân yên tâm chống gối đứng dậy, cúi mắt nhìn Khương Nguyên.

Nàng vẫn đứng quay lưng về phía hắn, dường như đang nghiên cứu mạng nhện trên tường. Đôi chân trắng như ngọc của nàng đặt trên chiếc bồ đoàn bện bằng cỏ ô, vì cỏ ô thô ráp, những ngón chân thon dài khẽ co lại. Trâm cài trên mái tóc đen của nàng đã mất từ lâu, mái tóc dài đen mượt rối bời xõa trên vai, đuôi tóc còn đọng những giọt nước ẩm ướt. Bộ xiêm y màu xanh nhạt vẫn ướt sũng dính vào người nàng, vòng eo thon thả càng lộ rõ, một cánh tay của hắn gần như có thể ôm trọn.

Bùi Nguyên Tuân liếc nhìn nàng một cái, rồi tự giác nhanh chóng thu lại ánh mắt.

Tuy nhiên, trong lúc quay đầu, ánh mắt vô tình rơi vào pho tượng đất sét kia.

Pho tượng đó chỗ khác đều ổn, chỉ có đôi mắt được tạc quá lớn, khiến người ta nghi ngờ nó có thể nhìn trộm được cả xuân quang trong phòng.

Bùi Nguyên Tuân như có điều suy nghĩ, nheo đôi mắt sáng lại.

Giây tiếp theo, chiếc áo choàng màu đen được cởi ra, phủ lên đầu pho tượng đất sét.

Trong phòng vang lên giọng nói trầm thấp mạnh mẽ: "Khương Nguyên, qua đây, hong khô y phục đi."

Dứt lời, Bùi Nguyên Tuân sải bước dài qua ngưỡng cửa, tiếng "két" vàng lên, là hắn tiện tay đóng cửa lại khi rời đi.

Trong miếu chỉ còn lại một mình nàng, Khương Nguyên vô thức sờ sờ mặt, cảm giác nóng ran vì xấu hổ bất an cuối cùng cũng giảm đi vài phần.

Lúc này là nửa đêm, lại có Tướng quân canh gác bên ngoài, không cần lo có người lạ đột nhập, Khương Nguyên trấn định lại, từ từ cởi xiêm y, mang đến bên đống lửa hong khô.

Vải mỏng, hong trên ngọn lửa ấm áp, chưa đầy hai khắc, y phục đã khô ráo.

Khương Nguyên mặc lại y phục chỉnh tề, nói với ra ngoài: "Tướng quân vào đi."

Nghe vậy, Bùi Nguyên Tuân chắp tay sau lưng quay lại, đẩy cửa bước vào.

Khi hắn vào, Khương Nguyên đã dùng hai thanh gỗ dài dựng thành một cái giá phơi đồ đơn giản, chiếc áo choàng màu đen rộng lớn của hắn vắt trên đó, gần như đã khô.

Nghe thấy tiếng bước chân của hắn, Khương Nguyên mím môi nhìn hắn một cái.

Tướng quân không mặc áo choàng, chỉ mặc một bộ trung y màu trắng, trung y vẫn còn ẩm ướt, nhưng so với y phục ướt trên người hắn, lúc này, nàng càng lo lắng hơn cho vết thương ở cánh tay trái của hắn.

Đợi hắn đến gần, Khương Nguyên nói: "Ngài ngồi xuống đi, để ta xem vết thương trên tay ngài."

Bùi Nguyên Tuân làm theo lời nàng, ngồi xếp bằng ngay ngắn trên bồ đoàn.

Nàng muốn kiểm tra vết thương của hắn, hắn liền thuận tay cởi trung y vắt lên giá phơi.

Hắn cởi y phục, để lộ nửa thân trên, bờ vai rộng và thẳng, nhưng vòng eo lại thon gọn, săn chắc. Dọc theo lồng ngực và bụng với những múi cơ rõ rệt xuống dưới, đường nhân ngư* mạnh mẽ dần ẩn vào trong lớp trung y màu trắng.

Đường nhân ngư*: dùng để chỉ một đường cơ ở hai bên bụng dưới của nam giới, chạy từ rốn xuống xương hông.

Khương Nguyên vô tình liếc nhìn cơ thể hắn, ánh mắt như bị bỏng vội vàng thu lại, vành tai cũng nóng lên một cách khó hiểu.

May mà mái tóc đen của Tướng quân rối bời rủ xuống bên cạnh, che đi đôi mày tuấn tú, không để ý đến sự khác thường của nàng.

Một lát sau, Khương Nguyên trấn định lại, cụp mắt xuống, không nhìn ngang liếc dọc mà tập trung vào vết thương trên cánh tay trái của hắn.

Vết thương vốn sắp lành, vì ngâm nước nên phần da thịt ở mép đã trắng bệch, cần phải cắt bỏ phần thịt hoại tử, bôi thuốc trị thương, dưỡng thương một thời gian mới được.

Nhưng ở đây không có thuốc men, cũng không có dụng cụ hành y của đại phu, Khương Nguyên chỉ có thể xử lý đơn giản vết thương của hắn, rồi băng bó lại cho hắn.

Thấy nàng cau mày không nói một lời, Bùi Nguyên Tuân tưởng nàng lo lắng chuyện thủy tặc, liền nói: "Không sao, đợi ngày mai trời sáng, chúng ta hội hợp với người lái thuyền rồi sẽ đến phủ nha báo quan."

Thuyền lớn của họ giờ không biết đã đi đến đâu, đám thủy tặc kia nằm trên thuyền vẫn chưa thể cử động, đợi người lái thuyền phát hiện, chắc chắn sẽ quay thuyền lại tìm họ. Đến lúc đó hội hợp rồi đến phủ nha địa phương một chuyến, giao cho các thuộc quan xử lý chuyện thủy tặc là được.

Lời của Tướng quân đã nhắc nhở nàng, Khương Nguyên cuối cùng cũng không còn quá lo lắng.

Hòm thuốc của nàng vẫn còn trên thuyền, đợi ngày mai lên thuyền rồi xử lý vết thương cho hắn, chậm trễ vài canh giờ cũng sẽ không có ảnh hưởng nghiêm trọng, Khương Nguyên khẽ thở phào, nói: "Được."

Vết thương của Tướng quân đã được xử lý, trung y trên người vẫn còn ướt, để tiện cho hắn hong khô y phục, Khương Nguyên tự giác quay lưng dựa vào tường đứng gần nửa khắc.

Tuy nhiên, sự sợ hãi và hoảng loạn lúc rơi xuống nước đã tiêu hao quá nhiều tâm sức, người vừa thả lỏng một chút, cơn buồn ngủ đã dần ập đến. Một lát sau, Khương Nguyên đối mặt với bức tường đá, liên tiếp ngáp mấy cái.

Ngay lúc nàng véo vào lòng bàn tay, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, sau lưng truyền đến giọng nói của Bùi Nguyên Tuân: "Xong rồi."

Trung y và áo choàng của hắn đều đã được hong khô, đã mặc lại chỉnh tề. Khương Nguyên đi đến ngồi xuống bồ đoàn bên cạnh hắn, không lâu sau, liền chống cằm ngủ gật.

Thấy đầu nàng gật gà gật gù như gà mổ thóc, rõ ràng là buồn ngủ lắm rồi, Bùi Nguyên Tuân cởi áo choàng trải ra bên cạnh nàng, nói: "Nằm xuống nghỉ đi, ngồi ngủ không thoải mái."

Bên ngoài không biết từ lúc nào, trời đã tối đen như mực, giống như thời khắc trước bình minh. Ước tính thì khoảng một canh giờ nữa trời sẽ sáng. Khương Nguyên lắc đầu, nói: "Không cần đâu, ta chợp mắt một lát là được."

Bùi Nguyên Tuân cau mày nhìn vẻ mặt của nàng, nói: "Thật sự không buồn ngủ ư?"

Cố gắng một lát chắc không sao, Khương Nguyên nhẹ nhàng gật đầu: "Không buồn ngủ."

Nàng đã nói vậy, Bùi Nguyên Tuân cũng không nói gì thêm.

Một lúc sau, người đang vô cùng buồn ngủ kia rõ ràng đã quên mất lời mình vừa nói, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đặn và dài.

Bùi Nguyên Tuân bất đắc dĩ cong môi cười.

Một lát sau, hắn vươn bàn tay to lớn, nhẹ nhàng ôm lấy vai nàng.

Giấc ngủ này rất sâu, không có chút hoảng loạn bất an nào sau khi rơi xuống nước, cũng không có ác mộng kinh hoàng. Đến khi Khương Nguyên tỉnh lại, trời bên ngoài đã sáng rõ.

Ánh sáng rọi vào qua khe cửa sổ, những tàn tro đỏ của củi cháy còn sót lại bốc lên những làn khói mỏng, lượn lờ nhẹ nhàng trong phòng.

Bên cạnh có nguồn nhiệt ấm áp, dưới cổ cũng đang gối lên thứ gì đó, Khương Nguyên vô thức trở mình định kéo chăn, cánh tay vừa đặt lên, đã chạm phải một lồng ngực rắn rỏi, rộng lớn.

Nàng ngây người một lúc, sau khi hơi tỉnh táo lại, liền nhanh chóng mở to mắt nhìn sang bên cạnh.
 

Bình Luận (0)
Comment