Phát hiện động tĩnh nhỏ của nàng, Bùi Nguyên Tuân nhanh chóng mở mắt.
Khương Nguyên gối đầu lên cánh tay trái của hắn, một bàn tay thon thả đặt trên ngực, đôi mắt đen láy trong veo ngơ ngác nhìn hắn, mày tú hơi nhướng lên, gương mặt trắng ngần như sứ có chút mơ màng.
Giống hệt dáng vẻ nàng mỗi khi tỉnh giấc những lần chung chăn gối trước đây.
Trong phút chốc, hắn ngỡ mình đang ở phủ Tướng quân, cũng ngỡ nàng chưa từng rời đi. Bùi Nguyên Tuân nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của nàng, yết hầu khẽ trượt, giọng có phần khàn đặc: "Giờ vẫn còn sớm..."
Lời chưa dứt, đã thấy Khương Nguyên vội vàng ngồi dậy lùi về sau.
Động tác của nàng vừa nhanh vừa hoảng loạn, mãi đến khi lùi xa hắn ba thước, nàng mới luống cuống chống tay xuống đất đứng dậy, quay lưng về phía hắn, cúi đầu sửa sang lại y phục.
Nàng tránh hắn như rắn rết, không muốn thân cận dù chỉ nửa phần. Bùi Nguyên Tuân sững sờ, đưa mắt nhìn quanh rồi mới sực tỉnh, bọn họ đang ở trong một ngôi miếu Thủy Thần chứ không phải trong phủ.
Cảm xúc phức tạp cuộn trào trong lồng ngực, hắn im lặng đứng dậy, ánh mắt trĩu nặng đặt trên người Khương Nguyên.
Xác định váy áo không hề xộc xệch, tối qua không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, Khương Nguyên mới khẽ thở phào.
Lạ thật, nàng nhớ rõ tối qua mình chỉ ngồi nhắm mắt dưỡng thần, không biết vì sao lại ngủ trong lòng Tướng quân lâu như vậy. Dù nàng có buồn ngủ đến đâu cũng không thể đường đột như thế. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tướng quân trước nay là người trầm ổn, chững chạc, giữ quy củ, ngay cả lúc nàng hong khô y phục hắn cũng tránh đi, không thể nào làm ra hành động vượt quá giới hạn như vậy.
Trong lòng đầy nghi hoặc, nàng muốn hỏi hắn cho rõ ngọn ngành nhưng lại chẳng biết mở lời ra sao.
Ngay lúc nàng đang rối rắm, sau lưng bỗng truyền đến một tiếng rên khẽ vì đau.
Khương Nguyên vội quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Bùi Nguyên Tuân đã đứng dậy, mặc xong áo ngoài, nhưng hắn đang ôm cánh tay trái, mày kiếm nhíu chặt, vẻ mặt có phần đau đớn.
Lòng Khương Nguyên thắt lại.
Chắc chắn là vết thương của hắn trở nặng rồi.
Tối qua nàng gối lên cánh tay trái của hắn ngủ lâu như vậy, hẳn là đã đè lên vết thương.
Cảm giác hối hận và áy náy lập tức dâng lên, ý định làm rõ chuyện tối qua thoáng chốc bị ném lên chín tầng mây.
Khương Nguyên vội vàng bước đến bên cạnh hắn.
Thế nhưng, vì sự cố bất ngờ lúc nãy, cảm xúc phức tạp vừa ngượng ngùng vừa rối bời vẫn còn trong lòng, Khương Nguyên không nhìn thẳng vào hắn mà cúi đầu nhìn chằm chằm vào vết thương trên cánh tay trái của hắn, khẽ hỏi: "Sao rồi?"
Nàng mím chặt môi, mái tóc đen mềm mại buông xõa bên người, lúc cúi đầu, đuôi tóc vô tình lướt qua mu bàn tay hắn, cảm giác ngưa ngứa tê dại.
Bùi Nguyên Tuân cúi mắt nhìn nàng đáp: "Không ổn."
Chẳng hiểu sao, giọng nói của Tướng quân nghe có vẻ cô đơn, không còn trầm thấp vững vàng như trước.
Khương Nguyên khẽ ngước mắt nhìn hắn.
Mày kiếm của hắn nhíu chặt, đôi mắt đen thẳm chăm chú nhìn nàng, trong ánh mắt ấy dường như có những cảm xúc phức tạp khó hiểu, nàng không đọc được, nhưng tim lại đập loạn xạ một cách khó hiểu.
Sau một hồi nhìn nhau, Khương Nguyên nhanh chóng dời mắt đi nơi khác.
Nhưng Tướng quân đã nói không ổn thì chắc chắn là rất khó chịu rồi, thân là đại phu, nàng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Khương Nguyên trấn tĩnh lại, hai tay đỡ lấy cánh tay hắn, cẩn thận xắn tay áo hắn lên để xem vết thương phía trên.
Nàng làm vậy, Bùi Nguyên Tuân không nói gì, chỉ giơ cánh tay trái lên mặc cho nàng xem xét.
Tuy nhiên, khi Khương Nguyên nhìn kỹ vết thương của hắn mới phát hiện thể trạng của hắn quả thực cường tráng, vết thương tối qua trông không ổn chút nào giờ đã đỡ hơn rất nhiều.
Tối qua hắn còn không kêu một tiếng đau, sao hôm nay lại thấy khó chịu?
Khương Nguyên khẽ nói: "Đã đỡ hơn nhiều rồi."
Bùi Nguyên Tuân khẽ "ồ" một tiếng, nói: "Ta cũng tưởng đã đỡ hơn rồi, nhưng xem ra lúc này, dường như không phải vậy."
Lúc nói, hắn nặng nề thở dài, mày lại nhíu chặt, thấy dáng vẻ đau đớn không chịu nổi của hắn, lòng Khương Nguyên bỗng dấy lên một cơn đau nhói khó tả.
Nàng tự trách nhìn hắn vài lần, lấy chiếc khăn tay thêu đã khô gấp lại rồi quấn quanh vết thương của hắn. Làm vậy không thể giảm đau, nhưng cảm giác được đại phu coi trọng này có thể xoa dịu phần nào nỗi đau trong lòng người bệnh.
Quấn xong, nàng khẽ hỏi: "Còn đau lắm không?"
Bùi Nguyên Tuân mím môi nhìn chiếc khăn tay trên cánh tay.
Chiếc khăn tay màu hạnh, góc khăn thêu một đóa hoa sen nhỏ, cánh hoa xinh đẹp diễm lệ, khăn chạm vào mềm mại, giống hệt chiếc khăn nàng dùng lau mồ hôi cho hắn rồi bỏ lại trong sân viện của hắn ngày trước.
Đó là quan tâm, là để ý, là cách biểu đạt tình yêu giấu kín trong lòng, vậy mà khi xưa lại bị hắn tự cho là mình đúng mà hiểu lầm.
Thấy hắn im lặng một hồi, vẻ mặt lại vô cùng nghiêm nghị, Khương Nguyên khẽ lay cánh tay hắn: "Sao không nói gì?"
Bùi Nguyên Tuân cúi mắt, lặng lẽ nhìn nàng.
Tối qua lúc buồn ngủ, hắn đã để nàng tựa vào vai mình. Sau đó, cơn buồn ngủ ập đến, hắn không trụ nổi, bèn vô thức ôm lấy eo nàng, để nàng gối đầu lên tay mình cùng ngủ.
Vừa rồi nàng vội vàng giữ khoảng cách với hắn như vậy, ngay cả bóng lưng mảnh mai cũng dường như mang theo vẻ giận dữ, khiến hắn suýt tưởng nàng lại muốn rời bỏ mình.
Mà lúc này, hắn có thể nhìn ra, trong đôi mắt đen láy thuần khiết của nàng là sự sốt sắng, là lo lắng, và càng là sự để tâm.
Hồi lâu sau, Bùi Nguyên Tuân đưa tay lên môi ho khẽ một tiếng, nén nhịn nói: "Vẫn chịu được."
Hắn nói chịu được, Khương Nguyên chẳng những không thả lỏng chút nào mà còn lo lắng hơn.
Hòm thuốc của nàng ở trên thuyền lớn, mà không biết khi nào người lái thuyền mới tìm được đến đây. Trước khi họ đến, tốt nhất hai người nên ở đây chờ để tránh lỡ mất nhau.
Trong miếu nhất thời yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếng bước chân khẽ của Khương Nguyên đi đi lại lại, mày tú nhíu chặt.
Nàng vẫn chau mày, vắt óc suy nghĩ cách chữa thương. Thật ra chỉ là vấn đề vài canh giờ, hơn nữa vết thương của hắn cũng không còn nghiêm trọng, vậy mà nàng vẫn không bớt lo lắng.
Ánh mắt Bùi Nguyên Tuân dõi theo nàng một lúc, khóe môi khẽ cong lên, nói: "Cứ lo lắng cho vết thương của ta mãi, sao nàng lại để tâm đến ta như vậy?"
Y giả lo lắng cho bệnh tình của người bệnh vốn là chuyện trong bổn phận, Khương Nguyên không nghĩ ngợi gì mà đáp: "Ta là đại phu, Tướng quân đã cứu mạng ta, ta đương nhiên phải chữa trị vết thương cho Tướng quân."
Nghe vậy, Bùi Nguyên Tuân không lên tiếng, nhưng lồng ngực lại phập phồng nặng nề.
Đại phu, người bệnh, trong đầu nàng trước sau chỉ có một đáp án này, sao nàng lại không chịu nhìn thẳng vào tình cảm của mình dành cho hắn?
Hồi lâu sau, Bùi Nguyên Tuân âm thầm hít một hơi thật sâu, sải bước đến trước mặt nàng, trầm giọng nói: "Chỉ vì lý do này thôi sao?"
Hắn đột ngột đến gần, cách nàng chỉ còn nửa thước, vẻ mặt lạnh như băng, khí thế bức người bỗng chốc ập xuống. Khương Nguyên bị hành động bất ngờ của hắn dọa sợ, vội lùi lại mấy bước: "Phải."
Bùi Nguyên Tuân cúi mắt nhìn nàng chằm chằm, từng bước ép tới, lại hỏi: "Không có nửa phần ý khác?"
Hơi thở lạnh lẽo quen thuộc bất chợt ập đến, bao bọc lấy nàng. Lưng Khương Nguyên chạm vào bức tường lạnh lẽo, phía sau đã không còn đường lui. Hắn truy hỏi như vậy thật không nói lý lẽ, Khương Nguyên nhíu mày khó hiểu nhìn hắn, trong lòng dấy lên một cơn tức giận khó chịu: "Tướng quân rốt cuộc có ý gì, ta không hiểu?"
Không hiểu, tại sao lại không hiểu?
Hắn đột nhiên nhớ ra, trong kế hoạch tương lai của nàng, không có Tiêu Hoằng Nguyên, cũng không có hắn.
Bùi Nguyên Tuân nhìn nàng không chớp mắt, đáy mắt lóe lên một tia u uất cuồn cuộn.
Hôm nay, hắn nhất định phải hỏi cho ra đáp án.
Hắn đột ngột tiến lên một bước, chống cánh tay dài bên cạnh người nàng, khiến nàng không đường lui, không nơi trốn thoát, cứ thế dùng ánh mắt trĩu nặng nhìn nàng, nói từng chữ: "Khương Nguyên, trong lòng nàng, có còn ta không?"
Khương Nguyên sững sờ.
Nàng chưa bao giờ nghĩ đến đáp án của câu hỏi này, hoặc là, nàng không ngờ hắn sẽ hỏi một câu như vậy.
Nàng không nói, trong miếu liền rơi vào sự giằng co im lặng.
Xung quanh yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi, nhưng Khương Nguyên lại nghe thấy tim mình đập thình thịch loạn xạ.
Nàng biết lúc này nên nói gì đó, nhưng lại cứ thế mở to mắt nhìn hắn một cách mờ mịt, không biết phải trả lời thế nào.
Một lúc sau, không thấy nàng lên tiếng, Bùi Nguyên Tuân hạ giọng, tựa như dỗ dành dịu dàng: "Khương Nguyên, cho ta một cơ hội nữa, để ta chăm sóc cho nàng và Ninh Ninh thật tốt nhé."
Tim Khương Nguyên đập loạn xạ.
Lý trí mách bảo nàng vẫn còn rất nhiều việc phải làm, việc cấp bách là trở về huyện Thanh Viễn. Sau khi về đó, nàng dự định sẽ mở rộng Bảo Hòa Đường, sau đó thu nhận y đồ, truyền thụ y thuật, viết sách lập thuyết. Đúng rồi, nàng có mẫu thân, có Ninh Ninh, có Hồ nương tử, còn có ma ma và nha hoàn, nàng còn có rất nhiều gia sản, thật ra không cần hắn chăm sóc, nàng và Ninh Ninh cũng sẽ sống rất tốt.
Nàng không biết có nên cho hắn cơ hội hay không, nàng không hiểu, lúc này là cảm kích hắn, hay là...
Đầu óc nàng gần như trống rỗng, thực sự không biết nên nói gì, làm gì, nàng vô thức cúi đầu, vắt óc suy nghĩ một câu trả lời thích hợp.
Một lát sau, không đợi được câu trả lời của nàng, sự kiên nhẫn của Bùi Nguyên Tuân gần như cạn kiệt.
Bàn tay to lớn của hắn như gọng kìm siết lấy vòng eo thon của nàng, tay kia lại mạnh mẽ nâng cằm nàng lên.
Hắn vốn đã cao lớn, lại vây lấy nàng như tường đồng vách sắt, bàn tay ấy dùng sức quá lớn, Khương Nguyên gần như không thể động đậy, nàng bất giác đưa tay ra đẩy ngực hắn, nhưng hắn vẫn vững như núi Thái Sơn không hề nhúc nhích.
Không nhận được câu trả lời của nàng, vậy thì hắn sẽ giúp nàng đưa ra lựa chọn.
Ánh mắt Bùi Nguyên Tuân lướt từ đôi mày xinh đẹp của nàng xuống, từ từ dừng lại trên đôi môi đỏ mọng, một lát sau, hắn đưa bàn tay to nhẹ nhàng giữ lấy sau gáy nàng, cúi người hôn xuống.
Nụ hôn của hắn rất mạnh, lại rất vội, vẫn không có quy tắc như trước, vội vàng cướp đoạt trên môi răng, dường như đang muốn xác nhận điều gì đó, lại muốn có được lời đảm bảo của nàng.
Khương Nguyên bị hắn hôn đến gần như không thở nổi.
Một giọng nói bình tĩnh trong đầu nhắc nhở, nên nhanh chóng thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn. Nhưng ngoài dự đoán của chính mình, tim nàng đập còn lợi hại hơn trước đây, thình thịch không ngừng, mà nàng lại bất giác nắm chặt vạt áo hắn, chịu đựng nụ hôn không chút dịu dàng nào, không hề đẩy hắn ra.
Không biết qua bao lâu, ngoài miếu đột nhiên vang lên mấy tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng bước chân đang hướng về phía này, ngày một gần.
Những người đó đến không đúng lúc, Bùi Nguyên Tuân bực bội nhíu mày, cuối cùng cũng đè nén sự khó chịu trong lòng, buông Khương Nguyên ra.
Sự kìm kẹp được nới lỏng, Khương Nguyên khẽ th* d*c tựa vào tường, gương mặt trắng nõn nhuốm một tầng hồng phai.
Nàng bất giác sờ lên môi mình, lại thấy hơi đau, vừa rồi Bùi Nguyên Tuân hôn quá vội, môi nàng đã bị hắn cắn rách.
Tiếng bước chân đã đến ngoài cửa miếu, còn có tiếng nói và tiếng gọi, những giọng nói đó nghe quen tai, là người lái thuyền và trù nương đã tìm đến. Không thể để họ bắt gặp cảnh tượng hoang đường này, Khương Nguyên vừa thẹn vừa giận lườm Bùi Nguyên Tuân một cái, xoay người định đi ra ngoài.
Thế nhưng, chưa đi được hai bước, Bùi Nguyên Tuân đã vươn cánh tay dài, dễ dàng kéo nàng về trước người.
Hắn cúi đầu nhìn nàng, nén lại hơi thở của mình, nói: "Sao lại giận ta?"
Khương Nguyên giận hắn không giữ quy củ, giận vì nghi ngờ hắn có ý cậy ơn báo đáp. Tim nàng đập loạn xạ, vừa rồi còn lo lắng cho vết thương trên tay hắn, vậy mà lại bị hắn đè lên tường hôn loạn xạ. Uổng cho nàng còn kính hắn là chính nhân quân tử, kính hắn trầm ổn chững chạc. Lúc này, người tìm họ đã đến tận cửa miếu, hắn vẫn có thể bình thản ung dung, dường như không chút hoảng loạn.
Miệng Khương Nguyên đau, đầu lưỡi cũng đau, nàng không nói nên lời, đành phải che miệng nhìn hắn một cách tức giận.
Bị nàng nhìn chằm chằm một cách hung dữ, Bùi Nguyên Tuân lại rất hưởng thụ, hắn bật cười trầm thấp một tiếng, nói: "Ta ra ngoài xem, không để họ vào, nàng ở đây chờ nhé."