Ngày hôm sau, Tuệ Nhi từ sớm đã gõ cửa phòng của tiểu thư, sau khi được cho phép vào, Tuệ Nhi nhanh nhảu chạy đến bên giường Khương Nguyên, nhếch miệng cười, đầy mong đợi hỏi: "Tiểu thư, hôm nay chúng ta lên đường chưa ạ? Nô tỳ nhớ phu nhân và tiểu tiểu thư lắm."
Khương Nguyên khẽ lắc đầu, nói: "Tạm thời ở lại đã, chúng ta đợi Tướng quân trở về trước."
Bây giờ vẫn chưa đi được à, cũng không biết Đại tướng quân khi nào mới trở về, Tuệ Nhi có chút thất vọng gật đầu.
Nhưng, cô bé nhìn sắc mặt của tiểu thư, mới phát hiện ra dường như tối qua tiểu thư nghỉ ngơi không tốt, quanh mắt có quầng thâm nhàn nhạt, đôi mày đẹp còn đang nhíu chặt, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Tuệ Nhi nói: "Tiểu thư có chuyện gì phiền lòng sao? Bánh ngọt hôm qua mua ngon lắm, tiểu thư ăn mấy miếng, đảm bảo tâm trạng sẽ tốt lên ngay."
Chuyện phiền lòng thì không có, chỉ là lo lắng Tướng quân đi trừ thủy tặc có gặp nguy hiểm không, lại vô cùng nhớ mẫu thân và Ninh Ninh, nên mới nghỉ ngơi không tốt. Nhưng mà, hôm qua Tuệ Nhi đi mua đồ ăn vặt, về liền muốn nàng ăn chút bánh đậu xanh kia, nói là ngọt mà không ngấy, ngon không tả xiết. Tối qua Khương Nguyên không có khẩu vị để ăn, bây giờ thấy cô bé lại hết sức giới thiệu, không khỏi cười nói: "Được."
Tuệ Nhi nhanh chóng chạy ra ngoài, không lâu sau đã bưng một chiếc đĩa nhỏ chạy về, trên đĩa đựng tám miếng bánh đậu xanh, bánh có màu xanh nhạt, trong suốt lấp lánh, thử một miếng, quả nhiên cảm thấy mềm dẻo tinh tế, thơm dịu ngọt thanh. Khương Nguyên khen ngợi: "Bánh này có hương vị khác với ở Kinh đô, rất đặc sắc."
Tuệ Nhi chớp chớp mắt, nói: "Tiểu thư, bánh này đặc sắc, mà tiệm bánh đó cũng rất khác biệt. Chủ tiệm là một thư sinh, hắn không đi thi công danh mà lại mở tiệm bán bánh ngọt, nghe nói là vì nương của hắn bị bệnh, để chữa bệnh cho nương của hắn, hắn mới bán bánh đậu xanh kiếm tiền."
Một thư sinh hiếu thuận đến mức này, khiến người ta nảy lòng kính phục, Khương Nguyên từ từ ăn hết bánh đậu xanh, nói: "Tuệ Nhi, đưa ta đến tiệm bánh đó xem thử."
Hai người đến ngoài tiệm bánh, đúng vào lúc giữa trưa là khi tiệm đông khách nhất.
Tiệm chỉ rộng bằng một gian nhà, bánh đậu xanh được bày bán trong một cái giỏ trẻ dài đặt ở cửa. Cái giỏ trẻ rất sạch sẽ, bên dưới lót giấy dầu màu trắng, từng miếng bánh đậu xanh được xếp chồng lên nhau ngăn nắp trên giấy dầu. Người mua bánh xếp thành hàng dài, có người mang theo hộp đựng của nhà mình đến, cũng có người đi tay không, như vậy thì phải đợi sau khi mua bánh xong, nhờ chủ tiệm dùng lá sen gói lại mang đi.
Người thư sinh bán bánh đậu xanh tuổi không lớn, trông có vẻ chưa đến tuổi trưởng thành, diện mạo rất thanh tú. Hắn ta không hay nói chuyện, khách đến thì nhanh nhẹn gói bánh đậu xanh đưa lên, sau đó khẽ gật đầu, nói một tiếng đi thong thả.
Khương Nguyên đứng cách đó không xa quan sát một lúc, đợi khách mua bánh đã đi hết, nàng mới bước tới, nói: "Xin hỏi..."
Lời chưa dứt, chủ tiệm đã nhìn nàng một cái, ôm giỏ tre đi vào trong tiệm, giọng nhàn nhạt: "Xin lỗi, bánh đã bán hết rồi, cô nương ngày mai hãy quay lại mua nhé."
Dứt lời, chủ tiệm đã đi vào sân sau không thấy bóng dáng, Tuệ Nhi ngó đầu vào trong tiệm nhìn, lẩm bẩm: "Sao hắn ta chạy nhanh vậy, đối với người khác cũng không nhiệt tình."
Mẫu thân đã bị bệnh, chắc hẳn hắn ta còn phải chăm sóc, không đủ nhiệt tình cũng có thể hiểu được.
Chỉ là, người đã đi rồi, đường đột vào làm phiền cũng không tiện. Ngay lúc Khương Nguyên đang do dự không biết làm thế nào, thì từ xa có ba người đi tới.
Trong ba người đó, người đi đầu là một nam tử trung niên, da đen mặt vuông, để hai chòm ria mép. Theo sau ông ta là một nam một nữ, cả hai trông chưa đến mười lăm tuổi. Nam tử trung niên ngẩng cao đầu, bước đi nhanh nhẹn, còn hai người phía sau thì mỗi người cõng một hòm thuốc rất lớn, vất vả chạy theo sau ông ta.
Khương Nguyên nhìn một lúc, trong lòng đã hiểu.
Xem ra nam tử đó là đại phu, theo sau là y đồ, họ đến đây, chắc là để khám bệnh cho mẫu thân của chủ tiệm.
Khi họ đến gần, Khương Nguyên tự giác tránh đường. Vị đại phu kia kiêu ngạo liếc nàng một cái, rồi sải bước vào trong tiệm.
Tuy nhiên, khi y đồ của ông ta đi ngang qua, Khương Nguyên thoáng thấy trên hòm thuốc có ký hiệu của Nhất Tâm Dược Đường.
Nàng đã hỏi thăm, Nhất Tâm Dược Đường ở đây là dược đường tốt nhất địa phương, vị đại phu kia đã có hai y đồ, chắc hẳn là đại phu có y thuật rất giỏi trong y đường.
Khương Nguyên đang muốn đến bái kiến một vị đại phu có y thuật cao minh ở đây, thấy vậy liền vẫy tay với Tuệ Nhi, khẽ dặn dò: "Chúng ta vào trong xem thử, nhớ kỹ, nếu có ai hỏi, tạm thời đừng tiết lộ thân phận, chỉ nói là đến mua bánh ngọt."
Vào đến sân sau của tiệm, thấy hai người họ lại đi vào, chủ tiệm sững sờ, nói: "Cô nương, sao hai vị lại vào đây? Bánh đã bán hết rồi."
Tuệ Nhi chớp chớp mắt, nói: "Ông chủ, phu nhân nhà chúng ta hôm nay chỉ muốn ăn bánh đậu xanh của tiệm này thôi, còn bánh dư không vậy?"
Chủ tiệm nhíu mày, nói: "Nếu hai vị không vội, thì cứ đợi một lát đi, đợi đại phu khám bệnh xong cho mẫu thân của ta, ta sẽ làm một mẻ mới."
Khương Nguyên dịu dàng cười, nói: "Đa tạ, không vội, ta có thể ngồi trong phòng đợi được không?"
Sân sau này chỉ có một gian phòng, vị đại phu kia vừa mới vào chính là căn phòng đó. Chủ tiệm không nói gì, chỉ nhàn nhạt gật đầu: "Hai vị vào đi."
Vào trong phòng, chủ tiệm lấy hai chiếc ghế gỗ ra, Khương Nguyên và Tuệ Nhi liền ngồi xuống ở gần cửa chờ đợi.
Khách đến mua bánh thỉnh thoảng cũng có người đợi trong sân, nên vị đại phu kia không hề để ý, ngược lại hai y đồ kia lại đánh giá họ vài lần.
Sau khi ngồi yên, Khương Nguyên đưa mắt nhìn vào trong phòng.
Gian phòng này không lớn, cũng không có bình phong che chắn, trong phòng được dọn dẹp sạch sẽ không một hạt bụi. Cạnh cửa sổ có một chiếc giường, mẫu thân của chủ tiệm đang nửa nằm nửa ngồi trên giường. Bà ấy trông khoảng hơn bốn mươi tuổi, tóc búi cao, tuy nét mặt hiền hòa nhưng sắc mặt vàng vọt, hơi thở cũng yếu ớt, vừa nhìn đã biết là người bệnh lâu ngày không khỏi.
Vị đại phu kia tuy không mấy để tâm đến chủ tớ Khương Nguyên, nhưng vị phu nhân kia lại thấy họ lạ mặt, liền nhìn họ mấy lần.
Sau khi vị đại phu kia bắt mạch xong, liền nặng nề vuốt râu, nói: "Đường phu nhân, bệnh tình của bà đã được kiểm soát rất tốt, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu thuyên giảm, vẫn cần phải tiếp tục dùng thuốc theo phương thuốc ta kê trước đó."
Nghe vậy, hai y đồ nhỏ phía sau ông ta ánh mắt chấn động, bất đắc dĩ nhìn nhau.
Nói xong, ông ta quay đầu nhìn người chủ tiệm trẻ tuổi, nói: "Đường Bình, ta đã kê đơn, ngươi vẫn đến Nhất Tâm Dược Đường lấy thuốc, nhớ kỹ, mỗi ngày cho nương của ngươi uống ba thang thuốc, liều lượng tăng gấp đôi so với trước đây, đừng quên."
Người thư sinh tên Đường Bình gật đầu nói: "Đa tạ Văn đại phu."
Văn đại phu hài lòng gật đầu, nhưng, trong chớp mắt, nhìn thấy hai y đồ của mình đang cúi đầu im lặng, sắc mặt ông ta liền nghiêm lại, lớn tiếng nói: "Đồng Thu, Nghiêm Thanh, còn ngây ra đó làm gì?"
Hai y đồ bị gọi tên vội vàng bước lên, mỗi người vác một hòm thuốc, cung kính đi theo sau Văn đại phu ra ngoài.
Đường phu nhân muốn đứng dậy tiễn, nhưng bà vừa vén chăn lên, đôi mày liền nhíu chặt, vẻ mặt vô cùng đau đớn khó chịu, một lát sau, bà nặng nề thở dài, đành phải nằm xuống lại.
Tuy nhiên, trong lúc bà cử động, Khương Nguyên phát hiện, bụng của bà phồng lên tròn vo, lớn hơn nhiều so với phụ nữ bình thường. Đó rõ ràng không phải là mang thai, mà cực kỳ có khả năng là trong bụng có khối u. Tình trạng này, uống thuốc thang căn bản khó mà chữa trị tận gốc, vị đại phu kia vừa rồi kê những vị thuốc đắt tiền như nhân sâm, hồng hoa để tán ứ giảm đau, thuốc đó tạm thời có tác dụng giảm đau cầm cự, nhưng uống lâu ngày lại dễ gây vỡ khối u, đến lúc đó chắc chắn sẽ chết vì vỡ khối u.
Khương Nguyên đột nhiên đứng dậy, không màng đến sự đường đột, đi mấy bước đến trước giường của Đường phu nhân, nói: "Phu nhân, ta có biết chút y thuật, có thể giúp phu nhân xem bệnh được không?"
Nghe lời nàng nói, Đường phu nhân rất ngạc nhiên, bà không quen biết Khương Nguyên, không biết mục đích của nàng là gì, bà vội vàng gọi nhi tử đến, trước mặt nhi tử, bà dường như mới yên tâm hơn một chút, nói: "Cô nương, chúng ta với cô nương không thân không quen, cô nương lại không phải đại phu của Nhất Tâm Dược Đường, ta làm sao tin cô nương được?"
Đường đột đề nghị khám bệnh cho người lạ, người ta có phòng bị cũng là chuyện bình thường. Nhưng, chứng minh mình biết y thuật không phải là chuyện khó, Khương Nguyên nói: "Phu nhân sắc mặt vàng vọt, hơi thở yếu ớt, trong bụng có vật lạ, hễ cử động là sẽ thấy đau đớn không chịu nổi, nếu ta không đoán sai, phu nhân sau khi uống thuốc thang, tuy có chút hiệu quả, nhưng một khi ngưng thuốc, cơn đau sẽ tăng lên, phu nhân có cảm thấy, dùng thuốc lâu ngày, tuy liều lượng tăng lên, nhưng hiệu quả của thuốc lại ngày càng giảm không?"
Nàng nói xong, vị phu nhân kia còn chưa lên tiếng, sắc mặt của Đường Bình lại ngày càng nghiêm trọng. Hăn sta nhìn Khương Nguyên một cái, nói: "Cô nương, phiền cô nương xem bệnh cho mẫu thân ta."
Khương Nguyên không mang theo hòm thuốc, nhưng bắt mạch xem bệnh thì không sao. Nàng cẩn thận bắt mạch cho Đường phu nhân, sau đó lại kiểm tra tứ chi và bụng của bà, xác định không sai với những gì mình suy đoán, liền mời Đường Bình sang một bên, thành thật nói: "Đường công tử, bệnh của lệnh mẫu, phải dùng phương pháp mổ bungj để loại bỏ khối u trong khoang bụng mới có thể chữa khỏi. Vị Văn đại phu kia kê thuốc, ta đề nghị công tử không nên cho mẫu thân mình dùng nữa."
Đường Bình ngẩn người một lúc lâu, nói: "Phương pháp mổ bụng, nghe có vẻ độ khó rất cao, cô nương, cô nương biết loại y thuật này sao?"
Khương Nguyên thành thật nói: "Sư phụ của ta tên là Đàm Như, từng truyền dạy cho ta y thuật về phương diện này."
Đường Bình do dự nói: "Cô nương có nắm chắc hoàn toàn không, nếu mẫu thân ta bệnh tình trở nặng, hoặc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì phải làm sao?"
Bất kỳ bệnh nào trong quá trình điều trị đều có khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Khương Nguyên không thể nói mình nắm chắc hoàn toàn, nàng suy nghĩ một lúc, cẩn thận nói: "Ta có chín phần chắc chắn, nếu thành công, bệnh của mẫu thân công tử có thể được chữa trị tận gốc."
Đường Bình nói: "Vậy còn một phần còn lại thì sao? Nếu mẫu thân ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta phải làm thế nào? Cô nương là đại phu, lại là người nơi khác, chữa không khỏi bệnh tự có thể bỏ đi, nhưng ta chỉ có một mình mẫu thân, bà ấy là quả phụ khổ cực nuôi ta khôn lớn, ta còn chưa hiếu kính bà được một ngày, ta không thể để bà xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào."
Khương Nguyên im lặng.
Thực ra, nàng có chín phần chín chắc chắn, nhưng để cẩn trọng, nàng cố ý nói thấp đi một chút. Tuy nhiên, dù cho khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó gần như không thể, nhưng chuyện này, không ai có thể đảm bảo được.
Một lúc lâu sau, nàng nhẹ giọng nói: "Đường công tử, mỗi lần công tử đến Nhất Tâm Dược Đường, lấy thuốc cần bao nhiêu tiền?"
Nhắc đến tiền, trên mặt nam tử trẻ tuổi hiện lên vẻ khó xử. Hắn ta là thư sinh, đôi tay đó là để cầm bút lật sách, vì làm bánh đậu xanh, hắn ta đã sớm gác lại bút mực. Thế nhưng số tiền vất vả bán bánh mỗi ngày kiếm được, mang đi lấy thuốc vẫn còn thiếu rất nhiều, trong nhà đã bán đi một gian sân để trả nợ. Hắn ta im lặng một lúc lâu, nói: "Mỗi ngày ba thang thuốc, khoảng hai lạng bạc."
Nghe vậy, Tuệ Nhi ở bên cạnh há hốc miệng kinh ngạc, mỗi ngày cần đến hai lạng bạc, cho dù là ở Kinh đô, con số này đối với gia đình bình thường cũng khó lòng chịu đựng nổi.
Khương Nguyên nói: "Đường công tử, ta chữa bệnh cho mẫu thân của công tử, không lấy tiền khám bệnh, chỉ cần công tử trả một lạng bạc, số bạc này là chi phí cho chỉ bạc và thuốc thang tiêu hao khi xem bệnh, công tử có thể suy nghĩ một chút."
Dừng một chút, nàng lại nói: "Ta ở tại phủ đệ ở con phố trước phủ nha, trong vòng bảy ngày, nếu công tử nghĩ thông suốt, có thể đến tìm ta."
Nàng vừa dứt lời, đã nghe thấy tiếng Đường phu nhân trong phòng nói vọng ra: "Cô nương, lời cô nương nói ta nghe thấy rồi, cô nương không cần nghe lời nhi tử ta, ta bằng lòng để cô nương chữa bệnh."
Đường Bình nhìn nàng một cái, nói: "Cô nương, chuyện xem bệnh cho mẫu thân, do ta làm chủ."
Nói xong, hắn ta nhanh chóng đi vào phòng, không lâu sau, trong phòng truyền ra tiếng tranh cãi đứt quãng của mẫu tử họ.
Rõ ràng, Đường phu nhân không muốn nhi tử tiếp tục vất vả kiếm tiền chữa bệnh cho mình nữa, cho nên, dù có rủi ro, bà cũng muốn thử một lần. Nhưng Đường công tử lại vô cùng hiếu thuận, không chịu để mẫu thân mình mạo hiểm dù chỉ một chút, mẫu tử họ mỗi người một suy nghĩ, ai cũng có lý của mình.
Khương Nguyên đứng bên ngoài một lát, biết rằng nhất thời sẽ không có kết quả gì, liền nói với Tuệ Nhi: "Chúng ta về trước đi."
Bảy ngày thoáng chốc trôi qua, Đường Bình vẫn không đến phủ đệ.
Chữa bệnh cứu người, cũng phải xem ý muốn của đối phương, Khương Nguyên tuy có chút thất vọng, nhưng cũng không ngạc nhiên.
Tuy nhiên, sáng hôm nay, Tướng quân lại cho người gửi thư đến, trong thư có nhắc đến, thủy tặc đã bị tiêu diệt toàn bộ, hắn sắp trở về rồi.
Nghĩ đến việc hắn sắp về, Khương Nguyên không giấu được sự kích động trong lòng. Lo lắng lần này hắn lại bị thương, nàng bèn định tự mình đến Nhất Tâm Dược Đường, để mua trước một ít bột kim sang chuẩn bị sẵn.
Nhưng, khi nàng đến ngoài cửa Nhất Tâm Dược Đường, lại phát hiện, giữa trưa nắng gắt, hai y đồ trẻ tuổi mới gặp một lần kia lại đang đứng dưới nắng, dường như đang chịu phạt.
Nắng có chút gay gắt, cô nương tên Đồng Thu, mặt bị nắng chiếu đỏ bừng, còn nam y đồ tên Nghiêm Thanh, nóng đến mồ hôi đầm đìa, còn lấy tay áo làm quạt, ra sức quạt gió cho Đồng cô nương.
Khương Nguyên trong lòng khẽ động, bước lên hỏi: "Tại sao hai vị lại ở bên ngoài?"
Hai y đồ nhỏ cảm thấy nàng quen mặt, Đồng cô nương nhìn chằm chằm nàng một lúc, đột nhiên nhớ ra điều gì, hạ thấp giọng nói: "Ta đã gặp cô nương, cô nương từng mua bánh đậu xanh ở tiệm bánh của Đường công tử."
Khương Nguyên gật đầu cười, nói: "Trí nhớ của cô nương thật tốt, chính là ta."
Nghiêm Thanh nhìn nàng một cái, nhỏ giọng nói: "Cô nương, cô nương đừng nói chuyện với bọn ta nữa, sư phụ nhìn thấy sẽ không vui đâu."
Khương Nguyên kinh ngạc nói: "Sư phụ đang phạt các vị sao?"
Đồng Thu lè lưỡi nói: "Cô nương, cô nương đừng hỏi nữa."
Nàng ta vừa dứt lời, trong dược đường đã có tiếng bước chân đến gần, hai y đồ nhỏ lập tức cúi đầu như chim cút, không chịu nói thêm lời nào nữa.
Lo lắng họ bị phạt, Khương Nguyên không hỏi thêm nữa.
Lúc nàng vào bên trong, Văn đại phu đang vuốt râu xem bệnh cho người khác, ngoài ông ta ra, trong dược đường còn có sáu vị nam đại phu trẻ tuổi hơn. Xét về quy mô, dược đường này quả thực là lớn nhất và tốt nhất ở địa phương, và những vị đại phu trẻ tuổi kia thỉnh thoảng lại đến bên cạnh Văn đại phu thỉnh giáo, có thể thấy ông ta có thâm niên và uy tín cao nhất.
Khương Nguyên muốn mua một lọ kim sang dược.
Nhưng, kim sang dược có sự khác biệt, nếu là loại bình thường, cần nửa lạng bạc một lọ, nếu là loại do Văn đại phu tự tay bào chế, hiệu quả tốt hơn rất nhiều, thì cần một lạng bạc một lọ.
Khương Nguyên mỗi loại mua một lọ.
Sau khi trở về, nàng đổ hết thuốc ra, xem xét kỹ lưỡng.
Điều đáng kinh ngạc là, thuốc do Văn đại phu tự tay bào chế, không có gì khác biệt lớn so với kim sang bình thường, chỉ thêm một vị bạc hà.
Bạc hà bôi lên vết thương không có tác dụng chữa lành, chỉ có tác dụng làm mát, gây ra ảo giác giảm đau. Hơn nữa bạc hà rất rẻ, chỉ vì thêm một vị bạc hà này mà phải trả thêm nửa lạng bạc, thực sự là giá không tương xứng.
Tuy nhiên, liên tưởng đến phương thuốc mà vị Văn đại phu này kê cho mẫu thân của Đường công tử, thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Khi Khương Nguyên vừa đổ kim sang dược trở lại lọ cũ, Tuệ Nhi từ ngoài sân chạy vào, lớn tiếng nói: "Tiểu thư, vị Đường công tử kia đến tìm người."
Đường Bình đến tìm nàng, Khương Nguyên vô cùng ngạc nhiên. Bảy ngày đã qua, nàng vốn định bụng, đợi Tướng quân hôm nay trở về, sáng mai họ có thể lên đường đến huyện Thanh Viễn.
Nhưng, Đường Bình gặp nàng, mặt đầy vẻ lo lắng chắp tay nói: "Cô nương, mẫu thân ta đau bụng không ngớt, hôm nay ta đưa bà đến Nhất Tâm Dược Đường khám, Văn đại phu vẫn kê thuốc như thường lệ cho mẫu thân ta, nhưng uống vào vẫn không có tác dụng, bây giờ bà đã hôn mê bất tỉnh, xin cô nương hãy giúp ta xem thử."
Hắn ta đã hết cách, chỉ còn lại nàng là cọng rơm cứu mạng không biết có tác dụng hay không, đành phải đến cầu xin. Khương Nguyên nghe xong, lập tức nói: "Đường công tử, mẫu thân của công tử hiện đang ở đâu?"
Đường Bình nói: "Vẫn còn ở Nhất Tâm Dược Đường."
Đường phu nhân lúc này đang hôn mê, có lẽ là khối u trong bụng đã vỡ. Trong thời khắc sinh tử như vậy, nếu tùy tiện di chuyển cơ thể, sẽ chỉ gây ra hậu quả nghiêm trọng hơn. Khương Nguyên suy nghĩ một chút, nói: "Ta đi cùng công tử xem thử."
Đường Bình vô cùng cảm kích.
Đến Nhất Tâm Dược Đường, Đường phu nhân đang nằm trong phòng khám bệnh, sắc mặt gần như không còn một chút huyết sắc, hôn mê không tỉnh. Khương Nguyên kiểm tra, mới phát hiện dưới thân bà đã chảy ra rất nhiều cục máu sẫm màu, nếu chậm trễ cứu chữa, bà sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Khương Nguyên cần phải thực hiện phương pháp mổ bụng loại bỏ khối u cho bà ngay tại dược đường này.
Tuy nhiên, ngay lúc nàng định mượn y đường, Văn đại phu lại dẫn theo mấy vị đại phu trẻ tuổi đến, chế nhạo: "Cô nương, ngươi muốn mổ bụng lấy khối u để chữa bệnh, chúng ta chưa từng nghe qua, ta thấy ngươi còn trẻ, thật là kẻ không biết thì không sợ."
Họ lên tiếng nghi ngờ, chế nhạo, Khương Nguyên hoàn toàn không để ý. Lúc này thời gian cấp bách, nàng không có thời gian đôi co với họ. Nàng bình tĩnh nói: "Ta muốn mượn phòng khám của Nhất Tâm Dược Đường, ma phí thang, chỉ tang bì, ngân châm, một ít đá đá biêm. Cùng là người trong nghề y, mong các vị hỗ trợ, sau khi khám xong, chi phí cần thiết, ta sẽ thanh toán đầy đủ."
Văn đại phu cười lạnh: "Cô nương, ngươi thật là ngây thơ nực cười, ngươi muốn mượn dược đường của ta, thì ta phải cho mượn sao? Nếu chữa chết người làm hỏng chiêu bài của dược đường ta, cho dù ngươi đền cả cái mạng nhỏ này, ngươi cũng không bồi thường nổi tổn thất của ta đâu!"
Khương Nguyên ngước mắt nhìn ông ta, nói: "Y giả nhân tâm, bà ấy từng là bệnh nhân của ngài, Văn đại phu chẳng lẽ thấy chết không cứu sao?"
Văn đại phu vuốt râu, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh lẽo: "Nhân tâm với không nhân tâm cái gì, cũng đừng chụp cho ta cái mũ thấy chết không cứu. Người có số mệnh, hôm nay Diêm Vương muốn bà ấy đi, đám đại phu chúng ta cũng không giữ được bà ấy đến canh năm. Cô nương, ta khuyên ngươi nên biết điều một chút, mau đi đi, nếu không ta sẽ đuổi người."
Đường Bình tức giận nói: "Văn đại phu, uổng công ta luôn kính trọng tin tưởng ông, sao ông có thể lạnh lùng vô tình như vậy?"
Văn đại phu "chậc" một tiếng, nói: "Đường công tử, không phải ta lạnh lùng, mà là ta lực bất tòng tâm. Nếu ngươi muốn mời vị cô nương này chữa bệnh cho nương của ngươi, các ngươi bây giờ hãy rời đi, muốn đi đâu chữa bệnh thì đi, chỉ cần không phải ở Nhất Tâm Dược Đường, chúng ta tự nhiên sẽ không ngăn cản."
Nói rồi, ông ta liếc mắt ra sau, mấy vị đại phu trẻ tuổi lập tức tiến lên, định xông vào khiêng Đường phu nhân ra ngoài.
Đường Bình tức giận tiến lên ngăn cản, liền bị mấy người dễ dàng kẹp hai bên giữ lại. Khương Nguyên lòng lạnh ngắt trước hành động của những người này, nhưng với sức của mình, nàng căn bản không ngăn cản được mấy vị đại phu kia, hơn nữa, nếu họ không cho mượn phòng khám, nàng cũng không có cách nào.
Dù biết nói lý là vô ích, Khương Nguyên vẫn che chắn bên cạnh Đường phu nhân, nói: "Các vị, xin hãy bình tĩnh, nếu dùng bạc có thể giải quyết được, ta bằng lòng trả tiền..."
Mấy vị đại phu không để ý đến lời nàng nói, chỉ có hai y đồ nhỏ khuyên nhủ: "Sư phụ, người bớt giận, cứu Đường phu nhân một mạng đi..."
Y đồ thân phận thấp kém, lời nói càng không ai để ý. Ngay lúc một vị đại phu định ngang ngược đẩy Khương Nguyên sang một bên, thì ngoài dược đường đột nhiên vang lên tiếng bước chân trầm ổn mạnh mẽ.
Tiếng bước chân rất nhanh đã vào đến trong dược đường.
Bùi Nguyên Tuân ánh mắt sắc bén quét qua vị đại phu đang định đẩy Khương Nguyên, sắc mặt trầm lặng lạnh như sương, uy thế bức người lập tức bao trùm xuống.
Hắn đột nhiên ra tay, hàn quang lóe lên, một con dao găm cắm chặt vào cây cột bên cạnh tai vị đại phu, dao găm sượt qua mặt, phát ra tiếng kêu chói tai khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Bên má của vị đại phu kia để lại một vệt máu rõ ràng, ông ta sờ lên mặt mình, run rẩy gào lên thảm thiết.
Bùi Nguyên Tuân ánh mắt trầm lạnh nhìn đám đại phu, lạnh lùng buông một chữ: "Cút!"