Mấy ngày sau, mọi việc ở huyện Thanh Viễn đã được xử lý xong, đoàn người lên đường trở về Kinh đô.
Đồng Thu và Nghiêm Thanh vẫn còn tâm tính thiếu niên, theo sư phụ ngồi xe rồi lại đi thuyền mấy trăm dặm đường, chỉ thấy mới lạ và vui vẻ. Giờ đây, hai người tựa lan can ngắm nhìn dãy núi xanh trập trùng phía xa, mặt mày hớn hở, gần như quên mất mình phải học y.
Trong khi họ đắm chìm trong cảnh sắc của chuyến đi, lòng Khương Nguyên lại không hề nhẹ nhõm.
Nàng đã nhận y đồ thì phải gánh vác trọng trách của một sư phụ. Sau khi về Kinh đô, muốn vừa chữa bệnh vừa dạy học thì trước tiên phải lên kế hoạch mở một y quán. Quy mô lớn nhỏ, lựa chọn địa điểm, nhân lực cần thiết... đều phải suy tính cẩn thận. Trước đây nàng chỉ cần chuyên tâm chữa bệnh là được, việc xây dựng y quán đối với nàng thực sự là một thử thách mới.
Ngay lúc nàng đang chau mày suy nghĩ, khoang thuyền bên cạnh vang lên giọng nói trong trẻo của Ninh Ninh: "Phụ thân đang xem sách gì vậy ạ?"
"Ừm, binh thư."
"Phụ thân cho con xem một chút."
Đối diện im lặng vài giây, sau đó vang lên giọng nói có phần bối rối của Tướng quân: "Sách này không hợp với Ninh Ninh, phụ thân đổi cho con cuốn khác."
"Sách này của phụ thân đẹp lắm, trên đó có vòng tròn màu đỏ."
Khương Nguyên bất giác khẽ nhướng mày.
Ninh Ninh chỉ biết vài chữ, những chữ mực trên sách phần lớn đều không hiểu, nhưng cô bé lại thích những vòng tròn được khoanh bằng bút son.
Không cần nói cũng biết, những nét bút son trên sách của Tướng quân chắc chắn là những điểm quan trọng. Vừa rồi lúc đi ngang qua cửa sổ của hắn, Khương Nguyên còn vô tình thoáng thấy hắn ngồi ngay ngắn, cẩn thận tỉ mỉ cúi đầu cầm bút ghi dấu trên cuốn sách.
Hắn có công vụ phải xử lý, Ninh Ninh không nên làm phiền hắn lúc này.
Khi Khương Nguyên bước sang khoang bên cạnh, nàng thấy Ninh Ninh đang ngẩng cao đầu nhỏ, mắt trông mong nhìn lên nóc tủ cao. Trên nóc tủ có một cuốn sách bìa đen, trên gáy sách lờ mờ thấy được hai chữ "Thượng sách". Tướng quân thì chắp tay sau lưng đứng một bên, vẻ mặt trước nay luôn bình thản có chút kỳ quặc.
"Sách đó không hợp cho Ninh Ninh xem." Hắn ho khẽ một tiếng, có phần không tự nhiên.
Cuốn sách đó hẳn là liên quan đến cơ mật quân vụ của hắn, Khương Nguyên hiểu ý gật đầu. Nàng ngồi xổm xuống, cưng chiều véo chiếc mũi xinh của Ninh Ninh, dịu dàng nói: "Ninh Ninh đừng xem sách nữa, Tuệ Nhi tỷ tỷ vừa bắt được một con cá vàng, mình nó màu đỏ, to bằng bàn tay, lúc bơi đuôi cứ lắc lư qua lại, đáng yêu lắm, con có muốn đi xem không?"
Sự chú ý của trẻ con rất dễ bị dời đi. Ninh Ninh vừa nghe xong liền vui vẻ vỗ tay, đòi đi xem cá vàng. Hồ nương tử ở bên ngoài không xa, nghe thấy liền cười dắt tay cô bé, hai người xuống khoang dưới tìm Tuệ Nhi chơi.
Ninh Ninh vừa đi, trong phòng liền yên tĩnh trở lại.
Tướng quân vốn có rất nhiều công vụ phải xử lý, lần này đưa nàng đến huyện Thanh Viễn, lại ở lại mấy ngày rồi cùng rời đi, những công văn đó đều được ngựa trạm cấp tốc đưa đến. Khương Nguyên liếc nhìn chồng văn thư dày cộp trên bàn của hắn – đó đều là những công việc hắn chưa kịp xử lý tích tụ lại.
Hắn đã ngồi giải quyết công vụ cả một buổi sáng, Khương Nguyên có chút thương hắn vất vả.
Bên cạnh bàn có một ấm nước nóng, nàng pha một ấm trà hoa cúc bạc hà thanh mát sảng khoái. Nước trà rót ra, màu vàng cam và xanh nhạt hòa quyện, màu sắc đẹp mắt, hương vị cũng ngọt ngào than mát, mùi thơm nhẹ nhàng thanh nhã.
Bùi Nguyên Tuân uống vài ngụm, sắc mặt dần trở lại bình thường. Nhưng Khương Nguyên ngồi bên cạnh hắn, đăm chiêu nhấp trà mà hồi lâu không nói gì, nhìn kỹ thì thấy đôi mày tú của nàng cũng hơi nhíu lại, dường như có chuyện gì lo lắng.
Bùi Nguyên Tuân im lặng nhìn nàng, trầm giọng hỏi: "Đang nghĩ gì vậy?"
Khương Nguyên hoàn hồn, dịu dàng cười với hắn: "Tướng quân, trước khi đến huyện Thanh Viễn, ta đã xin nghỉ dài hạn ở Ngự Y Đường rồi. Lần này trở về, ta định từ chức ở Ngự Y Đường."
Đại phu ở Ngự Y Đường tuy y thuật cao siêu nhưng chỉ được chữa bệnh cho Hoàng cung và một số trọng thần trong triều, thường dân không thể tiếp cận. Mà các tiệm thuốc do các đại phu trong thành mở phần lớn chỉ chữa được những bệnh thông thường, nếu là bệnh nan y thì khả năng chẩn trị của họ rất có hạn. Trước đây khi sư phụ còn làm y quan ở Thái Y Thự công việc hằng ngày vô cùng bận rộn, thời gian dành cho việc chẩn bệnh và dạy học rất ít, vì vậy, sư phụ chỉ nhận nàng làm y đồ sau khi đã về ở ẩn. Sau này, nếu nàng muốn dùng y thuật của mình để giúp đỡ dân thường thì trước hết phải từ chức ở Ngự Y Đường. Và nếu muốn nâng cao y thuật hơn nữa, nàng cần tích lũy nhiều kinh nghiệm chẩn trị các bệnh nan y, sau đó truyền lại những tâm đắc của mình cho y đồ. Vì vậy, đối với nàng, mở một y quán là giải pháp tốt nhất hiện nay.
Bùi Nguyên Tuân gật đầu, nói: "Từ chức cũng tốt, nếu mở y quán cũng không phải chuyện khó. Nàng muốn mở y quán ở đâu? Ta về sẽ cho người lo liệu."
Hắn rất quan tâm đến chuyện của nàng, lại còn ủng hộ nàng mở y quán như vậy, Khương Nguyên vô cùng cảm kích. Nàng khẽ cười, nói: "Về việc mở y quán, những chuyện khác tạm chưa nói, ta quả thực có một yêu cầu. Khi y quán mới mở, nhiều việc cần ta tự tay làm, như vậy thời gian bận rộn sẽ tăng gấp đôi, thời gian ta ở bên Ninh Ninh và mẫu thân có thể sẽ giảm đi. Y quán này phải mở ở phường Vĩnh An, tốt nhất là không xa Hầu phủ, như vậy ta có thể tiết kiệm tối đa thời gian đi lại giữa y quán và phủ đệ mỗi ngày."
Nàng suy nghĩ rất chu toàn, nhưng khi nàng nói xong, Bùi Nguyên Tuân lại im lặng một lúc.
Gần Hầu phủ, cũng có nghĩa là rất xa phủ Tướng quân của hắn.
Hai tòa phủ đệ nằm ở hai đầu đông tây của Kinh đô, đi lại mất cả một canh giờ. Có lẽ Khương Nguyên vẫn chưa nghĩ đến chuyện sau khi họ thành thân. Nàng nói còn muốn tìm hiểu hắn một thời gian nữa, nhưng trong lòng hắn, cảnh tượng sau khi hai người thành thân đã được hình dung rất nhiều lần trong những đêm dài trằn trọc.
Vô số khả năng trong tương lai lướt qua tâm trí trong chốc lát, Bùi Nguyên Tuân cúi mắt nhìn nàng một hồi, gật đầu tỏ vẻ đồng ý: "Chuyện nhỏ không đáng kể, dễ dàng giải quyết."
Khương Nguyên nhìn hắn không chớp mắt, khóe môi bất giác cong lên.
Thật ra, chuyện mở y quán, sau khi về phủ, nàng nhờ Lưu quản gia đi lo liệu cũng không khó, nhưng Tướng quân lại ủng hộ nàng như vậy. Hắn đối với nàng giống như một chỗ dựa vững chắc, khiến nàng cảm thấy vô cùng an tâm.
Khương Nguyên khẽ cười: "Cảm ơn Tướng quân."
Lúc nàng cười, đôi mắt đen láy trong veo long lanh ánh nước, vài lọn tóc mai rơi bên gò má trắng ngần như sứ. Gió nhẹ trên sông thổi qua, những sợi tóc ấy cũng khẽ bay bay.
Bùi Nguyên Tuân nhìn gò má nàng, lòng bất chợt xao động.
Những đạo binh pháp uyên thâm khó hiểu kia, chỉ cần hắn đọc qua một lần là sẽ khắc sâu trong tâm trí. Nhưng nội dung về đạo đối nhân xử thế giữa nam và nữ trong cuốn "Thượng sách" kia tuy đơn giản rõ ràng, hắn cũng đã thuộc lòng toàn bộ, nhưng làm sao để vận dụng thì nhất thời vẫn chưa lĩnh hội được.
Một lát sau, Bùi Nguyên Tuân trầm giọng hỏi: "Có chỗ nào không khỏe không?"
Chủ đề chuyển đột ngột, Khương Nguyên ngẩn ra kinh ngạc.
Nàng không có chỗ nào không khỏe, cơ thể rất tốt, không bị nhiễm phong hàn, cũng không choáng váng. Nhưng ánh mắt mong chờ của Tướng quân nhìn nàng khiến nàng cảm thấy dường như cơ thể mình tốt nhất nên có chút gì đó không khỏe thì hắn mới hài lòng.
Chắc chắn là nàng đã hiểu sai ý của Tướng quân, Khương Nguyên nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ có phần hoang đường này: "Ta rất khỏe, không có gì khó chịu cả."
Bùi Nguyên Tuân có chút phiền muộn.
Điều thứ nhất trong sách: Quan tâm chăm sóc đối phương một cách tỉ mỉ, trong đó có ví dụ, hỏi đối phương cơ thể có khó chịu không, nhân đó mà trao cho đối phương sự ấm áp chăm sóc. Cách này đơn giản hiệu quả, lấy thành ý để chiến thắng.
Không nhận được câu trả lời lý tưởng, Bùi Nguyên Tuân khẽ nhíu mày một cách khó nhận ra.
Tướng quân chu đáo như vậy, Khương Nguyên nhìn hắn cười cười. Tay áo của hắn có một nếp gấp, Khương Nguyên cúi đầu cẩn thận vuốt phẳng nếp nhăn đó, dịu dàng nói: "Cảm ơn Tướng quân đã quan tâm, ta không sao. Ngược lại, Tướng quân bận rộn công vụ, phải nghỉ ngơi nhiều mới tốt. Trong bếp trên thuyền có sâm núi, ta đi hầm cho Tướng quân một bát canh sâm bách hợp, thanh nhiệt giải táo, bổ dưỡng cơ thể."
Khương Nguyên nói xong định rời đi.
Nhưng nàng vừa xoay người, Bùi Nguyên Tuân im lặng một lúc rồi đột nhiên bước tới, chặn trước mặt nàng.
Khương Nguyên có chút ngạc nhiên: "Tướng quân có việc gì sao?"
Bùi Nguyên Tuân im lặng không nói, trong đầu lại như có từng hàng chữ tự động hiện ra. Một lát sau, hàng chữ đó dừng lại ở một điều – không tiếc lời khen ngợi đối phương, y phục, trâm cài, trang điểm, v.v.
Vắt óc suy nghĩ hồi lâu, Bùi Nguyên Tuân cúi đầu nhìn Khương Nguyên, ánh mắt lướt qua đôi môi đỏ mọng của nàng một lúc rồi trầm giọng nói: "Màu son hôm nay đặc biệt đẹp."
Khương Nguyên nghi hoặc nhíu mày.
Tướng quân hôm nay có chút kỳ lạ, nàng hoàn toàn không dùng son môi, màu môi vốn đã như vậy, sinh ra đã hồng hào, tựa như có tô son.
Tuy nhiên, Tướng quân trước nay không để ý đến những chi tiết này trên người nữ tử, có lẽ trong mắt hắn, dù nàng có ăn vận lộng lẫy thì cũng không khác biệt nhiều so với ngày thường. Khương Nguyên không nhịn được cười, nói: "Hôm nay ta không dùng son môi, đợi ngày mai tô màu hải đường, màu đó tươi lắm, nhìn một cái là nhận ra ngay, đến lúc đó Tướng quân hãy khen ta đẹp."
Kết quả hoàn toàn trái ngược, Khương Nguyên lại còn chu đáo gỡ rối cho hắn như vậy, Bùi Nguyên Tuân lúng túng xoa xoa ngón tay dài, khẽ "ừm" một tiếng.
Vẻ mặt bình thản của hắn không đổi, nhưng ánh mắt vốn luôn kiên nghị lạnh lùng dường như có chút bối rối. Khương Nguyên ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn một lúc rồi hỏi: "Tướng quân rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?"
Đôi mắt nàng đen láy trong veo, nếu khẽ cười lên thì tựa như có sóng thu gợn nước. Cúi đầu đối diện với ánh mắt của nàng, Bùi Nguyên Tuân đột nhiên như được khai sáng.
Hắn trở tay đóng chặt cửa khoang, đột ngột tiến lên một bước.
Khương Nguyên sững sờ, đến khi kịp phản ứng, lưng nàng đã dựa vào vách tường, còn Tướng quân thì vươn cánh tay dài chống lên vách khoang bên cạnh nàng, tạo thành một tư thế bao bọc lấy nàng, còn cúi đầu chăm chú nhìn nàng.
Hành động hôm nay của hắn thực sự quá bất ngờ, im lặng một lúc, Khương Nguyên không hiểu sao lại có chút căng thẳng: "Tướng quân muốn nói gì với ta?"
Nhìn nhau vài giây, từ từ đến gần.
Như trong sách đã viết, Bùi Nguyên Tuân không chớp mắt nhìn chằm chằm vào mắt Khương Nguyên, cúi người chậm rãi đến gần.
Một tấc, một tấc, khoảng cách giữa hai người dần chỉ còn trong gang tấc.
Khoảng cách rất gần, mùi hương thanh mát trên người hắn tùy ý quấn quýt bên cạnh.
Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng tim đập hoảng loạn đột ngột.
Khương Nguyên nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu thẳm đen láy của hắn, nhất thời có chút ngẩn ngơ.
Khẽ nghiêng đầu sang phải.
Bùi Nguyên Tuân nghiêng đầu sang phải, điều chỉnh đến một góc độ thích hợp, ngón tay dài rắn rỏi khẽ nâng gò má Khương Nguyên lên. Môi nàng hơi hé mở, hồng nhuận, rất mềm mại, trông rất dễ hôn.
Chầm chậm đến gần, khẽ chạm, áp vào, triền miên một lúc, dừng lại vài giây, rồi lặp lại mười lần, đây gọi là hôn nhẹ.
Hắn làm y như vậy.
Nụ hôn của hắn khác với trước đây, giống như cơn gió nhẹ của buổi chiều hè, dịu dàng mà quyến luyến, giống như kiên nhẫn đối đãi với một món trân bảo vừa tìm lại được, nhẹ nhàng mà trân trọng lưu luyến.
Khương Nguyên khẽ mở to mắt, bất giác nắm chặt tay áo hắn.
Cổ tay bị nàng nắm chặt, hơi thở của Bùi Nguyên Tuân có chút rối loạn.
Trong lúc triền miên dịu dàng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt long lanh trước mặt, yết hầu không tự chủ được mà trượt lên xuống dồn dập.
Sau mười lần, bước tiếp theo tự động hiện ra trong đầu.
Môi lưỡi quấn quýt, ngươi tới ta đi, đây là nụ hôn sâu thẳm, linh hồn giao thoa.
Nụ hôn nhẹ bỗng dưng dừng lại, nhưng chỉ vài giây sau, Khương Nguyên đột nhiên cảm thấy mình bị ghì vào một vòng tay mạnh mẽ.
Bàn tay to của Bùi Nguyên Tuân giữ lấy sau gáy nàng, môi lưỡi hé mở hàm răng, quẩn quanh linh hoạt len lỏi trong khoang miệng ấm nóng.
Vòng tay hắn nóng rực, Khương Nguyên còn chưa kịp phản ứng, môi lưỡi đã bản năng bị hắn dẫn dắt quấn quýt lấy nhau.
Xung quanh yên lặng không một tiếng động, dường như ngay cả gió cũng đã ngừng thổi, chỉ có những tiếng hôn vụn vặt tràn ngập không gian nhỏ bé này.
Tim đập, mạnh mẽ mà hoảng loạn. Hôn say đắm mà nhập tâm. Một sự cộng hưởng và vui sướng từ tận sâu tâm hồn khó có thể miêu tả tràn ngập lồng ngực cả hai.
Không biết qua bao lâu, Bùi Nguyên Tuân mới dừng lại. Lồng ngực hắn phập phồng kịch liệt một lúc rồi mới cúi mắt nhìn Khương Nguyên.
Gò má Khương Nguyên đỏ bừng, như thể được thoa một lớp son đậm.
Nàng hít sâu vài hơi để ổn định lại nhịp thở rối loạn, mím môi hờn dỗi lườm hắn một cái nói: "Tướng quân rốt cuộc đã xem sách không đứng đắn gì vậy?"