Chỉ Là Tiểu Thiếp - Nguyệt Minh Châu

Chương 77

 
Sinh thần của Ninh Ninh là vào ngày hai mươi lăm tháng tám, sau Trung thu, Ân lão phu nhân bắt đầu suy tính chuẩn bị quà mừng.

Hôm nay, sau khi dùng bữa sáng, trong sảnh đường chỉ có bà và Bùi Nguyên Oánh, Ân lão phu nhân bèn nói: "Đại ca con giao cho con quản lý việc trung quỹ* trong phủ, sổ sách con xem thế nào rồi? Đợi xem sổ sách xong thì định luôn danh sách quà mừng sinh thần đi, còn chưa tới mười ngày nữa đâu, đừng để chậm trễ."

Trung quỹ*: dùng để chỉ việc quản lý, quán xuyến mọi việc trong gia đình, đặc biệt là các vấn đề tài chính, chi tiêu. Đây là công việc thường do nữ chủ nhân trong nhà, như phu nhân hoặc nương tử, đảm nhiệm.

Trước đây, trong cả phủ Tướng quân, nha hoàn ma ma hầu hạ ở Cát Tường Viện là đông nhất. Kể từ khi Trịnh Kim Châu rời khỏi phủ, Bùi Nguyên Tuấn lại được điều đi Giang Thành, chủ tớ Cát Tường Viện đều đi hết, việc trong phủ Tướng quân cũng theo đó mà tinh giản đi nhiều.

Việc ngoại trạch, Bùi Nguyên Tuân giao cho Đông Viễn lo liệu, còn việc nội trạch thì tạm thời giao cho Bùi Nguyên Oánh trông coi. Vì vậy, mấy ngày nay, nàng ta toàn ở trong Ngưng Hương Viện gảy bàn tính xem sổ sách.

Nhưng nghe xong câu hỏi của mẫu thân, Bùi Nguyên Oánh liền trợn tròn đôi mắt hạnh, vội vàng nuốt ngụm trà trong miệng xuống rồi nói: "Nương, người không nhắc con cũng quên mất, con có chuyện đại sự muốn nói với người."

Nàng ta lén nhìn ra ngoài một cái, dáng vẻ vô cùng cẩn trọng, như thể sợ bị người khác phát hiện. Thấy bộ dạng thấp thỏm của nàng ta, Ân lão phu nhân trong lòng thấy hồi hộp, ngạc nhiên hỏi: "Chuyện đại sự gì?"

Bùi Nguyên Oánh tâm trạng phức tạp, lấy khăn tay ra lau miệng.

Nàng ta cứ gảy bàn tính là đầu óc lại căng ra, nhưng đại ca đã giao việc quản lý trung quỹ cho nàng ta, nàng ta có phải cắn răng cũng phải kiên trì làm cho xong. Thế nhưng, khi xem hết mấy quyển sổ sách trong phủ, nàng ta lại phát hiện ra một điều vô cùng kỳ lạ.

"Nương, đại ca đã đem phần lớn khế đất trong phủ chúng ta cho Khương Nguyên và Ninh Ninh rồi. Con tính sơ qua, nhà chúng ta có cả thảy tám điền trang, mỗi năm một điền trang thu vào ít nhất cũng tám nghìn lượng bạc, vậy mà đại ca lại cho nàng ấy một lúc bảy cái!"

Nói xong, Bùi Nguyên Oánh nhíu mày, vẻ mặt đầy lo lắng.

Chuyện này Lão phu nhân vốn không hay biết, trưởng tử cũng không báo trước một tiếng. Thoáng nghe chuyện này, Ân lão phu nhân ngẩn người một lúc rồi mới từ từ nói: "Phụ thân con mất sớm, gia thế phủ Tướng quân không dày, sản nghiệp ruộng vườn và tư tài trong phủ đều là nhờ quân công của đại ca con mà được Quan gia ban thưởng. Khi xưa của hồi môn của con dài mười dặm, sính lễ lúc thành thân của nhị ca con cũng đủ một trăm tám mươi gánh, đều là do đại ca con tặng cho các con. Nó thân là trưởng huynh, rất mực thương yêu các con. Nay nó tặng cho Khương Nguyên và Ninh Ninh những thứ này là để bù đắp cho mẫu nữ họ. Nó yêu thương thê tử và nữ nhi của mình, con lo lắng điều gì?"

Bùi Nguyên Oánh bị mẫu thân nói cho một thôi một hồi, chu môi ra vẻ không vui: "Nương, chuyện này con dĩ nhiên không dám nói đại ca, con chỉ hơi lo thôi. Đại ca đối với Khương Nguyên tốt như vậy, sao nàng ấy vẫn chưa chịu gả cho huynh ấy? Nàng ấy còn trẻ, năm nay mới hai mươi mốt, chứ đại ca thì không còn nhỏ nữa. Nàng ấy lại mở y quán, gặp gỡ nhiều nam nhân, dung mạo lại xinh đẹp. Nếu cứ lần lữa thêm vài năm, lỡ nàng ấy quay sang gả cho người khác thì tấm chân tình của đại ca chẳng phải là đổ sông đổ biển hay sao?"

Nàng ta nói năng xưa nay không kiêng nể. Ân lão phu nhân đưa tay lên trán nàng ta nhấn mạnh một cái, trừng mắt dạy dỗ: "Sau này nói năng làm việc phải suy nghĩ cho kỹ, trước mặt Khương Nguyên và đại ca con, con không được nhắc đến chuyện này. Khi nào thành hôn, rốt cuộc có thành hôn hay không, đó là chuyện của chúng nó. Ngay cả người làm nương như ta đây còn không hỏi đến, con lo lắng vớ vẩn cái gì? Con không gây thêm phiền, không tự cho mình là thông minh mà làm chuyện tốt cho đại ca con, ấy chính là đã giúp nó rồi!"

Mẫu thân của nàng ta vốn rất thương nàng ta, hiếm khi nổi giận răn dạy như vậy, lời lẽ lại nghiêm túc đến thế. Bùi Nguyên Oánh vừa xoa trán vừa khẽ "hít" một tiếng, vội vàng đáp: "Được rồi nương, con biết rồi. Con chỉ lo Khương Nguyên không gả cho đại ca thôi, chứ con có nói nàng ấy không tốt đâu. Nàng ấy đã giúp chúng ta, trong lòng con vẫn nhớ kỹ, lần sau gặp nàng ấy, con còn muốn thỉnh giáo nàng ấy vài chuyện nữa."

Thấy nữ nhi đã nghe lời, Ân lão phu nhân thở dài, quay lại chuyện chính: "Quà sinh thần cho Ninh Ninh, con có ý nào hay không?"

Nhắc tới chuyện này, hai mắt Bùi Nguyên Oánh sáng lên, tinh thần lập tức phấn chấn.

Trước đây nàng ta thích nhất là đeo trang sức châu báu trâm hoàn, tiệm nào làm đồ trang sức đẹp, kiểu nào là mốt mới nhất, nàng ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Tuy bây giờ nàng lười chưng diện, cả người mộc mạc đi nhiều, nhưng những thứ đó đều đã ghi tạc trong đầu.

Bùi Nguyên Oánh cong môi cười đắc ý, từ trong tay áo lấy ra một danh sách quà tặng. Trên đó ghi khóa vàng trường mệnh của Minh Nguyệt Lâu, ngọc như ý của Bình An Phường, lược vàng nhỏ của Thụy Thái Đường, vòng tay vàng của Trân Bảo Trai. Danh sách dài đến ba trang, đều là những thứ nàng ta thấy hợp với Ninh Ninh. Chỉ tiếc là nàng ta lựa tới lựa lui, vẫn chưa tìm được tiệm nào bán trâm vàng khuy bạc nhỏ xinh hợp với tiểu cô nương.

Xem xong danh sách, Ân lão phu nhân trầm ngâm một lát rồi bổ sung thêm vài món.

Thoáng cái đã đến ngày sinh thần của Ninh Ninh.

Hôm đó trời thu trong xanh, khí hậu mát mẻ, là một ngày nắng đẹp. Dùng bữa sáng xong, Ân lão phu nhân và Bùi Nguyên Oánh liền lên xe ngựa đến Hầu phủ. Nhưng đường đi không gần, lúc đến nơi cũng đã gần giờ Ngọ.

Ước chừng thời gian Ân lão phu nhân và Bùi Nguyên Oánh sẽ tới, Lưu quản gia đã sớm ra ngoài cửa chờ sẵn.

Khoảng một nén hương sau, xe ngựa của phủ Tướng quân từ từ dừng lại ngoài cửa. Bùi Nguyên Oánh vén rèm nhảy xuống trước, sau đó quay người đỡ mẫu thân xuống xe.

Đợi hai người đứng vững, Lưu quản gia bước tới, chắp tay nói: "Lão phu nhân, Tam tiểu thư, tiểu thư và Đại tướng quân đã đợi sẵn trong phủ rồi ạ, mời người theo ta."

Bùi Nguyên Oánh gật đầu cảm ơn.

Thế nhưng, khi ngẩng đầu nhìn cổng phủ, Bùi Nguyên Oánh lại có phần kinh ngạc.

Tấm biển Hầu phủ ban đầu không biết đã được thay tự lúc nào, trên cổng lớn giờ chỉ treo một tấm biển đề hai chữ "Khương Trạch".

Khi vào trong trạch viện, Bùi Nguyên Oánh lại thấy có chút kỳ lạ.

Hầu phủ này trước đây nàng ta từng đến, lúc đó nhà họ Thẩm vẫn còn ở đây, quy mô của phủ đệ này còn lớn hơn cả phủ Tướng quân. Nhưng nay nhìn lại, chỉ là một tòa trạch viện năm gian tiến vào trong. Phía đông của trạch viện lại được sửa thành một khu vườn rộng lớn. Khu vườn đó trông giống hoa viên, nhưng thực chất lại giống một vườn dược liệu hơn. Bên trong trồng rất nhiều kim ngân hoa, cúc trắng, lan hương thảo..., đủ các màu đỏ, trắng, cam, lục. Mùi hương thanh u tao nhã của dược thảo lan tỏa khắp vườn, còn thu hút hơn cả những kỳ hoa dị thảo trong Ngưng Hương Viện của nàng ta, khiến người ta không kìm được mà dừng bước thưởng ngoạn.

Đang lúc nàng ta thất thần nhìn ngắm, từ một góc vườn dược liệu vang lên một tràng cười trong trẻo.

Bùi Nguyên Oánh nhìn theo tiếng cười.

Ở góc vườn có một hành lang hoa leo đầy tử đằng, bên cạnh còn có một chiếc xích đu. Ninh Ninh buộc hai bím tóc dài vểnh lên, ngồi trên xích đu cười khanh khách vui vẻ.

Bên cạnh xích đu, đại ca nàng ta một thân trường bào màu xanh sẫm chắp tay sau lưng đứng đó, thỉnh thoảng lại vươn bàn tay to lớn đẩy nhẹ chiếc xích đu. Khương Nguyên thì mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt đứng bên cạnh, không biết đang dịu dàng nói nhỏ điều gì với hắn, bên môi nở nụ cười rạng rỡ. Nghe nàng nói xong, đại ca nàng ta cũng đột nhiên cong môi cười.

Dáng vẻ mỉm cười dịu dàng đó của đại ca là điều Bùi Nguyên Oánh chưa từng thấy bao giờ.

Thế nhưng, Bùi Nguyên Oánh cứ đứng bất động nhìn đại ca và Khương Nguyên, sắc mặt bỗng trở nên biến ảo khôn lường.

Đại ca đã mấy ngày không về phủ, nàng ta cứ ngỡ hắn bận việc công, nay xem ra, đại ca đã đến Khương trạch từ sớm.

Không, có lẽ còn hơn thế, tám phần là đại ca đã ở lại Khương trạch từ mấy ngày trước rồi.

Trong khoảnh khắc ấy, trong đầu Bùi Nguyên Oánh đột nhiên lóe lên một ý nghĩ kỳ quái —— nếu Khương Nguyên cứ không nhắc đến chuyện thành hôn, đại ca nàng ta... sẽ không định nhập tế* vào Khương trạch đấy chứ?

Nhập tế*: Ở rể

 

Bình Luận (0)
Comment