Ban ngày Ninh Ninh thích chơi trong sân của ngoại tổ mẫu, sau khi Khương Nguyên từ y quán trở về thì lại muốn ở cùng nương thân, đến tối đi ngủ, cô bé cũng thích được nương thân ôm ngủ. Con người nhỏ bé đáng yêu ấy lúc ngủ mơ màng sẽ không ngoan ngoãn mà duỗi chân nhỏ gác lên người nương thân, ư ư hừ hừ rúc vào lòng nương thân ngủ mới thấy an ổn.
Chuyện ngủ riêng, Ninh Ninh dù sao vẫn còn nhỏ, Khương Nguyên chưa nghĩ đến. Nhưng tạm thời không nhắc tới chuyện này, vào lúc đêm khuya, sao Tướng quân lại nhảy cửa sổ vào tìm nàng?
Tuy đã mấy ngày không gặp, Khương Nguyên cũng rất nhớ hắn, nhưng hôn lễ sắp đến gần, cuộc gặp gỡ lén lút thế này, nếu bị người khác bắt gặp thì thật khó xử biết bao.
Khương Nguyên không nói gì, nhưng đôi tay thon thả đã lặng lẽ nắm chặt lấy ống tay tẩm y, hai má không hiểu sao lại ửng hồng.
Bùi Nguyên Tuân chuyển mắt, ánh mắt lướt nhanh qua người nàng rồi đột nhiên khựng lại.
Là hắn đã đường đột.
Bây giờ là lúc đêm khuya đi ngủ, nàng đã thay tẩm y màu hồng đào, chất vải của tẩm y mỏng manh, làn da trắng như tuyết ẩn hiện, mái tóc đen như thác nước được búi lên tùy ý, lệch lệch rủ xuống bờ vai mỏng manh, trông vừa dịu dàng mềm mại, lại kiều diễm đáng yêu.
Giống như trước đây khi còn ở phủ Tướng quân, trước lúc hai người cùng lên giường triền miên, nàng thường có dáng vẻ này.
Bùi Nguyên Tuân cúi mắt nhìn nàng, cổ họng bỗng nhiên có chút khô khốc.
Hắn định thần lại, không tự nhiên mà quay đầu sang một bên, ánh mắt rơi vào một điểm hư vô nào đó cách ngọn nến ba tấc.
Một lát sau, hắn cất lời, giọng nói có hơi khàn đi: "Ta đến đây hôm nay là để đưa cho nàng một thứ."
Thì ra không phải là hẹn hò lén lút.
Cơn nóng ngượng ngùng trên mặt Khương Nguyên đã giảm đi đôi chút.
Nhưng thứ mà Tướng quân nửa đêm canh ba mang đến chắc chắn là vô cùng quan trọng, nàng đi mấy bước đến bên cạnh hắn, hạ giọng hỏi nhỏ: "Tướng quân muốn đưa cho ta thứ gì?"
Khoảng cách đột nhiên được kéo gần, một mùi hương trong lành thanh nhã lặng lẽ len lỏi vào lồng ngực, tựa như sen xanh sau mưa, lại phảng phất một chút ngọt ngào của hoa quế. Bùi Nguyên Tuân lặng lẽ nghiêng mắt, ánh mắt lướt qua đuôi tóc còn hơi ẩm của Khương Nguyên, đoán rằng đó là mùi hương của loại dầu thơm mà nàng quen dùng khi tắm gội.
Chẳng biết tại sao, khi hắn quay đầu nhìn chằm chằm vào ngọn nến trong phòng không chớp mắt, yết hầu lại không kìm được mà trượt lên xuống dữ dội.
Một lát sau, Bùi Nguyên Tuân đưa bàn tay to lớn ra cởi áo choàng ngoài màu đen trên người, giũ thẳng rồi khoác lên vai Khương Nguyên, nói: "Đừng để bị lạnh."
Tiết trời ban đêm quả thật có chút se lạnh, lúc Khương Nguyên xuống giường vẫn chưa cảm thấy, nhưng khi chiếc áo choàng ngoài mang theo hơi ấm của Tướng quân bao bọc kín người nàng, một luồng hơi ấm tức thì lan tỏa, thân thể cũng nhanh chóng ấm lên.
Nhưng áo choàng của Bùi Nguyên Tuân quá rộng, bao trọn cả người nàng từ đầu đến chân vẫn còn thừa. Khương Nguyên cẩn thận nhấc một góc vạt áo lên, xoay người kỹ lưỡng vén lại màn giường trên giường ngủ.
Màn giường được thả xuống, không gian liền được ngăn cách, như vậy hai người nói chuyện sẽ không làm phiền Ninh Ninh ngủ.
Nàng dời bước đến ngồi xuống chiếc sập mỹ nhân bên cạnh, vỗ nhẹ lên thành sập, ra hiệu cho Tướng quân cũng ngồi xuống cạnh mình.
Bùi Nguyên Tuân khẽ gật đầu.
Khi đi đến bên cạnh nàng ngồi xuống, trong bàn tay to lớn của hắn đã có thêm một phong hôn thư màu đỏ.
Trên hôn thư ghi chi tiết những thông tin như sinh thần bát tự, chức quan danh húy của hắn, thông tin của Khương Nguyên cũng được ghi song song bên cạnh. Ngoài những thứ này, trên đó còn có ngày đại cát thành hôn của hai người. Nhưng điểm đặc biệt của hôn thư này là trên đó còn có một tư ấn của hắn và một tỷ ấn rất dễ thấy.
Loại hôn thư thế này, tuy Khương Nguyên chưa từng thấy qua, nhưng cũng từng nghe người khác nhắc tới.
Hôn thư do hai nhà nam nữ trao đổi thực chất là một loại bằng chứng giao kèo, nếu sau này một bên hối hôn hoặc đề nghị hòa ly, có thể dựa vào hôn thư để phân xử những chỗ đôi bên lời qua tiếng lại.
Nhưng nàng chỉ từng nghe nói trên hôn thư có tên của nam nữ hai bên, đóng tư ấn của Tướng quân thì cũng thôi đi, chứ chưa từng biết rằng trên hôn thư còn có thể đóng cả tỷ ấn của Hoàng đế.
Ngay lúc nàng đang cúi mắt chăm chú nhìn tỷ ấn trên hôn thư, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm thấp đầy từ tính của Bùi Nguyên Tuân: "Hôn thư của hai chúng ta không giống của người khác, là lưỡng tình tương duyệt, được Đế vương bảo chứng, bất luận thế nào cũng không thể tách rời, không thể chia cắt."
Tờ hôn thư này, nếu để người khác mang đến thì hắn không yên tâm, cho nên hắn mới đêm khuya đến đây, chỉ để có thể tự tay trao hôn thư vào tay Khương Nguyên.
Ngừng một lát, hắn lại nói thêm một câu: "Sau này chỉ có sinh đồng khâm, tử đồng huyệt, bạch đầu tương thủ, bách niên giai lão*."
Sinh đồng khâm, tử đồng huyệt, bạch đầu tương thủ, bách niên giai lão*: Cùng chăn gối lúc sống, cùng huyệt mộ lúc chết, đầu bạc răng long, trăm năm giai lão
Đối với hắn mà nói, chỉ có hôn thư vẫn chưa đủ, hắn có lòng riêng, lại rất bá đạo, biến tờ hôn thư thành một đạo luật sắt được Đế vương bảo chứng, trói chặt hai người lại với nhau. Trong những năm tháng dài đằng đẵng còn lại, hắn không cho phép họ có bất kỳ khả năng chia xa nào dù là nhỏ nhất.
Nhưng khi lời hắn vừa dứt, Khương Nguyên lại trông có vẻ đăm chiêu mà chớp chớp hàng mi dài, không biết đang nghĩ gì, mãi vẫn chưa lên tiếng.
Bùi Nguyên Tuân cúi mắt nhìn nàng không chớp, sắc mặt tuy vẫn bình thản như thường lệ, nhưng trong lòng lại hơi thắt lại.
Lẽ nào Khương Nguyên chê hắn tự ý làm chủ, tờ hôn thư này đã quá trói buộc nàng rồi chăng...
Ngay lúc đôi mày kiếm của hắn lặng lẽ nhíu lại, chỉ nghe Khương Nguyên cong môi cười nhẹ một tiếng nói: "Vậy còn kiếp sau thì sao?"
Một câu nói không đầu không cuối, Bùi Nguyên Tuân sững người trong giây lát, một lúc sau, con sóng lớn ngập trời vui sướng cuộn trào trong đáy mắt.
Tâm trạng hắn biến động dữ dội, nhưng sắc mặt vẫn trầm lạnh như thường.
Khương Nguyên ngẩng đầu lên, bên môi mang theo ý cười dịu dàng, thúc giục hắn hứa hẹn: "Kiếp sau thì sao? Tướng quân nghĩ thế nào?"
Bùi Nguyên Tuân nhìn nàng không chớp bằng đôi mắt đen sâu thẳm, khóe môi tùy ý nhếch lên.
Cánh môi đỏ mọng kia vừa mềm mại vừa ngọt ngào, mùi vị đó hắn đã nếm qua không biết bao nhiêu lần. Nhưng ngay sau khi giọng nói dịu dàng mềm mại của Khương Nguyên vừa dứt, Bùi Nguyên Tuân đột nhiên cúi đầu chặn lấy môi nàng, vội vàng hôn lên.
Bàn tay to lớn của hắn giữ lấy sau gáy nàng, nụ hôn vừa vội vừa gấp, sau một hồi day dưa mạnh bạo dường như vẫn chưa thấy đủ, cánh tay dài đầy sức mạnh vòng qua vòng eo thon thả, khẽ đưa một cái là đã bế người ngồi lên đùi mình.
Trong căn phòng tĩnh lặng, ánh nến khẽ lay động, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng tí tách nhỏ của bấc nến, nhưng âm thanh đó quá nhỏ, căn bản không thể che đi được tiếng th* d*c triền miên không dứt.
Không biết đã qua bao lâu, đến khi Khương Nguyên tỉnh táo lại mới phát hiện mình đã nằm trên sập mỹ nhân, vạt áo tẩm y không biết đã lơi lỏng từ lúc nào, còn Bùi Nguyên Tuân...
Mặt Khương Nguyên "xoạt" một tiếng đỏ bừng, tim như có con thỏ nhỏ đang nhảy loạn xạ, "thình thịch thình thịch" đập liên hồi đầy e thẹn. Nàng đưa tay ra, theo phản xạ đẩy đẩy lồng ngực rắn chắc mạnh mẽ kia.
Nhưng sức nàng quá nhỏ, Bùi Nguyên Tuân như một bức tường đồng vách sắt, mặc cho nàng đẩy thế nào, thân hình cao lớn kia vẫn vững như núi Thái Sơn không hề lay động. Hắn cúi đầu, lưu luyến không rời nơi cảnh xuân vô tình bị lộ ra.
Mãi cho đến khi Khương Nguyên liếc nhìn sắc đêm thăm thẳm bên ngoài mới hoàn toàn tỉnh táo lại. Nàng luống cuống tay chân che lại vạt áo của mình, chặn đôi môi đang tùy ý làm loạn của Bùi Nguyên Tuân, nhỏ giọng nhắc nhở: "Đừng hôn nữa, muộn quá rồi, chàng nên về đi..."
Bùi Nguyên Tuân hoàn hồn, nhìn làn da non mềm lại được che đi bởi lớp vải mỏng, ánh mắt không khỏi tối đi mấy phần. Nhưng Khương Nguyên nhắc nhở rất đúng, vốn dĩ hắn đến để đưa hôn thư cho nàng, ai ngờ vừa rồi lại không kìm được lòng, giờ này quả thật đã quá muộn, hắn nên rời đi rồi.
Chỉ là, lần sau gặp lại đã là ngày thành hôn.
Tuy chỉ vọn vẹn mười ngày ngắn ngủi, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy dài đằng đẵng như bóng tối trước bình minh.
Hắn điều hòa lại nhịp thở rối loạn, đứng dậy từ trên sập, mặc lại áo choàng trong vài ba động tác rồi nói: "Ta đi đây."
Khương Nguyên sửa lại mái tóc mai rối bời, khẽ nhắc nhở hắn: "Tướng quân về cẩn thận."
Để không bị người khác bắt gặp, hắn đã trèo tường lách cửa sổ để vào phòng ngủ của nàng, lúc này rời đi cũng phải lén lút như trộm, tuyệt đối không thể để người khác phát hiện ra dấu vết.
Bùi Nguyên Tuân gật đầu, vẻ mặt trầm lạnh đã trở lại như thường: "Nàng nghỉ sớm đi."
Nói rồi, trước khi rời đi, hắn lại lặng lẽ dừng bước, ánh mắt nặng trĩu rơi trên người Khương Nguyên.
Hai má nàng đỏ hây hây như được thoa một lớp phấn hồng e lệ. Chỉ là, vừa rồi chính nàng là người giục hắn rời đi, nhưng khi biết chắc hắn sắp đi thật, nàng lại bất giác cắn môi, đôi mắt long lanh ngấn nước nhìn hắn chằm chằm, trong mắt tràn đầy vẻ không nỡ.
Bùi Nguyên Tuân đưa bàn tay to lớn ra xoa xoa mái tóc đen mềm mượt của nàng, đảm bảo: "Ngày thành hôn, ta sẽ đến từ sớm."
Khương Nguyên khẽ "ừm" một tiếng.
Bùi Nguyên Tuân lại nói: "Mười ngày nhanh thôi."
Hắn nói như vậy, Khương Nguyên liền cảm thấy mười ngày khó khăn kia dường như cũng chẳng là gì nữa, nàng mỉm cười, khẽ nói: "Được."
Cửa sổ nhanh chóng khép lại trước mắt, "cạch" một tiếng, là âm thanh của then cài hạ xuống.
Chỉ là, cửa sổ đã đóng, nhưng tiếng bước chân trầm ổn rời đi của Tướng quân lại không vang lên.
Khương Nguyên đứng trước cửa sổ, đang định mở ra xem có chuyện gì thì trong đêm tối, cách một khung cửa, giọng nói trầm thấp đầy từ tính của hắn lặng lẽ truyền đến: "Kiếp sau vẫn ở bên nhau, nếu nàng thích, thì đời đời kiếp kiếp đều ở bên nhau."