Chỉ Là Tiểu Thiếp - Nguyệt Minh Châu

Chương 79

 
Lời vừa dứt, người đang tựa trong lòng lại không nói gì, đôi mắt long lanh hơi nước ấy khẽ mở to nhìn hắn, đáy mắt có kinh ngạc, có do dự, duy chỉ không có niềm vui mừng không thể kìm nén.

Lòng Bùi Nguyên Tuân khẽ trĩu xuống.

Một lát sau, vẫn không đợi được câu trả lời, hắn vô thức siết chặt vòng tay quanh chiếc eo thon thả, ôm chặt người trong lòng, hỏi: "Sao nàng không nói gì?"

Khương Nguyên chưa nghĩ ra phải trả lời thế nào.

Nàng ngẩng đầu, mắt không chớp nhìn dung mạo anh võ tuấn lãng của Tướng quân, dưới ánh trăng mờ ảo, chiếc cằm cương nghị lạnh lùng được phủ một lớp ánh sáng dịu dàng, tự dưng làm giảm đi không ít khí thế nghiêm nghị lạnh lùng của nam nhân.

Nhưng, điều đó không có nghĩa là Tướng quân sẽ dễ dàng thay đổi chuẩn mực hành sự, gia quy sắt đá mà hắn luôn tuân theo.

Hắn là Đại Tướng quân, là tấm gương cho tướng sĩ trong doanh trại tuân theo quân luật, cũng là gia chủ của Phủ Tướng quân, là khuôn mẫu cho mọi người trong phủ noi theo.

Cho nên, sau khi gả cho hắn, nên là phu xướng phụ tùy, những quy củ lễ nghi của phủ Tướng quân, nàng tự nhiên cũng phải tự mình thực hiện.

Khương Nguyên nhớ, gia quy của phủ Tướng quân rất nhiều, ví như, phụng dưỡng bà mẫu, yêu thương đệ muội, ngoài những dịp lễ tết mới được về nương gia thăm hỏi, còn lại phần lớn thời gian, với tư cách là phu nhân của Đại Tướng quân, nàng phải ở trong phủ Tướng quân quán xuyến việc trong phủ, dĩ nhiên, chuyện nàng mở y quán, Tướng quân rất ủng hộ, nàng mỗi ngày đi chữa bệnh xem mạch, hắn sẽ không ngăn cản, nhưng điều đó không có nghĩa là những gia quy của phủ Tướng quân nàng có thể coi như không có.

Vừa nghĩ đến đây, Khương Nguyên liền lặng lẽ mím chặt môi.

Nàng không phải không muốn thành hôn với hắn, nhưng sau khi thành hôn, sẽ có thêm nhiều trách nhiệm ràng buộc, cuộc sống hiện tại vừa tự tại vừa ngọt ngào, nàng vẫn muốn sống những ngày như vậy thêm một thời gian nữa.

Nhưng tâm trạng tha thiết muốn thành hôn của Tướng quân, nàng không phải không thể thấu hiểu.

Nàng suy nghĩ rất lâu, đầu tựa vào lồng ngực rắn chắc của Bùi Nguyên Tuân, dùng giọng điệu mềm mỏng như đang thương lượng để hỏi hắn: "Chúng ta thành hôn muộn hơn một chút, được không?"

Lồng ngực đang áp sát khẽ phập phồng nặng nề, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm thấp hơi lạnh của nam nhân: "Vì sao?"

Bất cứ ai sau khi tỏ tình mà bị từ chối, trong lòng cũng không dễ chịu gì, Tướng quân nghe có vẻ không vui, Khương Nguyên vòng tay ôm chặt lấy vòng eo săn chắc của hắn như để an ủi, thành thật nói: "Ta còn muốn ở bên mẫu thân nhiều hơn, muốn ở lại Khương trạch thêm một thời gian nữa."

Nàng vừa dứt lời, Bùi Nguyên Tuân liền im lặng.

Ngay khi Khương Nguyên đang nghi ngờ hắn sẽ không vui, bàn tay to lớn của hắn lại nhẹ nhàng v**t v* gò má nàng, ngón tay dài chuyển sang nâng cằm nàng lên, bắt nàng phải đối diện với mình.

Đôi mắt sâu thẳm đen như hồ nước ấy lại ánh lên những gợn sóng dịu dàng, Bùi Nguyên Tuân cong môi cười khẽ mấy tiếng nói: "Chỉ vì lý do này sao? Còn lý do nào khác không?"

Khương Nguyên ngẩn ra.

Sắc mặt Tướng quân rất thong dong, hơn nữa, xem ra, hắn dường như đã sớm nhìn thấu suy nghĩ của nàng.

Chỉ có một lý do này thôi, không còn lý do nào khác, Khương Nguyên ngơ ngác lắc đầu.

Bùi Nguyên Tuân cúi mắt nhìn nàng, ôn tồn nói: "Sau khi thành hôn, ta sẽ cùng nàng sống ở Khương trạch, đợi đến khi nào nàng muốn đến phủ Tướng quân thì hãy đến, hoặc nếu nàng muốn ở đây mãi, ta sẽ ở cùng nàng mãi, thế nào?"

Ở lại Khương trạch?

Nàng gả cho hắn, hắn bằng lòng theo nàng về ở nương gia sao?

Đại Ung có một quy tắc bất thành văn, trừ phi là nhập tế, còn lại nữ tử sau khi xuất giá đều phải về ở phu gia, ngay cả Khương Nguyên cũng chưa từng nghĩ đến khả năng nào khác ngoài điều đó.

Khương Nguyên sững sờ, buột miệng hỏi: "Tướng quân bằng lòng sao?"

Bùi Nguyên Tuân không để lộ cảm xúc mà nhếch môi.

Hắn có gì mà không bằng lòng, những ruộng đất gia sản kia nàng không để tâm, thứ nàng tham luyến, chẳng phải là con người hắn sao?

Nếu đã như vậy, những hủ tục trần quy vô tình kia, phần lớn đều có thể gạt sang một bên, hơn nữa, từ lúc nàng có ý định mở y quán, hắn đã nghĩ đến khả năng này rồi.

Hồi lâu sau, hắn trầm giọng nói: "Bằng lòng. Nếu nàng đã không còn băn khoăn nào khác, ngày mai chúng ta định thân, tháng sau thành thân, thế nào?"

Tháng sau đã thành thân, ngày tháng có hơi gấp gáp.

Nhưng, Khương Nguyên mím môi cười rộ lên, đôi mắt vừa rồi còn có chút lo lắng u ám, tức thì trở nên rạng rỡ phi thường.

Nàng ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, gật đầu thật mạnh: "Ta bằng lòng."

Ngày thành thân của đại ca và Khương Nguyên được định vào ngày rằm tháng chín, thời gian gấp rút, chưa đầy một tháng, chuyện sính lễ, đại ca cũng đều tự tay lo liệu xong xuôi, những việc này hắn đều tự mình làm, Bùi Nguyên Oánh không hề ngạc nhiên. Nhưng, có một lần tình cờ đại ca thản nhiên nhắc đến chuyện sau khi thành hôn phần lớn thời gian sẽ theo Khương Nguyên ở tại Khương trạch, Bùi Nguyên Oánh kinh ngạc đến mức không khép được miệng, quả thực không biết nên nói gì.

Đợi đại ca rời khỏi Như Ý Đường, Bùi Nguyên Oánh vội vàng la lên với Ân lão phu nhân: "Đại ca sao có thể ở nhà họ Khương được? Chẳng phải gần giống như nhập tế rồi sao?"

Thế nhưng, điều khiến nàng ta bất ngờ là, mẫu thân nàng ta vẫn ung dung uống canh sâm, bình thản nói: "Khương trạch tuy cách phủ Tướng quân xa, nhưng đại ca con vung roi thúc ngựa, cũng chỉ mất hai khắc là về tới nơi, hơn nữa, tuy Khương Nguyên phần lớn ở tại Khương trạch, nhưng nó cũng là người biết lễ nghĩa, hẳn là sẽ thường xuyên đưa Ninh Ninh về thăm chúng ta, những chuyện này không có gì phải để ý."

Mẫu thân nàng ta có thể nghĩ thoáng như vậy, nhưng trong lòng Bùi Nguyên Oánh lại không thoải mái, tuy nhiên, nàng ta tự biết so đo tính toán cũng vô ích, đành nhắm một mắt mở một mắt, không ca thán trước mặt đại ca.

Nếu như người của phủ Tướng quân coi như bình tĩnh chấp nhận chuyện này, thì ở Khương trạch, niềm vui của Cảnh phu nhân quả thực không lời nào diễn tả hết.

Nữ tế* chu đáo với Khương Nguyên như vậy, bà làm nương thực sự không thể hài lòng hơn, trượng mẫu nương* nhìn nữ tế, quả là càng nhìn càng ưng ý. Vì vậy, khi còn chưa đến mười ngày nữa là tới hôn kỳ, Khương Nguyên vẫn mỗi ngày như thường lệ đến y quán dạy học chữa bệnh, còn Cảnh phu nhân thì bận tối tăm mặt mũi, một mặt dặn người bài trí lại Thanh Tô Viện nơi nữ nhi và nữ tế ở, mặt khác lại ra lệnh cho người chuẩn bị những thứ như chăn gối màn giường tân hôn cho hai người.

Nữ tế*: con rể

Trượng mẫu nương*: mẹ vợ

Thế nên, lúc chạng vạng, sau khi Khương Nguyên cùng mẫu thân dùng bữa xong, dắt Ninh Ninh về phòng ngủ nghỉ ngơi, đập vào mắt nàng là một dãy màu đỏ chói lọi – chăn gối bằng vải đoạn đỏ thẫm, màn giường thêu uyên ương hí thủy màu đỏ, ngay cả trong tủ áo, ngoài những bộ váy áo màu xanh nhạt nàng thường mặc, cũng có thêm rất nhiều y phục màu hồng phấn, hồng nhạt, đỏ sẫm, thậm chí, ngoài đồ của nàng, y phục của Tướng quân cũng được chuẩn bị rất nhiều, có y phục màu mực, màu đen huyền mà hắn thường mặc, cũng có màu xanh nhạt, màu trắng ánh trăng và màu đỏ thẫm. Tuy chưa thành hôn, nhưng trong phòng ngủ này đã ngập tràn không khí vui mừng.

Màu đỏ tươi ấy, Ninh Ninh cực kỳ yêu thích, cô bé tò mò ôm chiếc gối mềm màu đỏ thẫm ngắm tới ngắm lui, hỏi: "Nương thân, sao gối lại đổi thành màu đỏ ạ?"

Lúc nói chuyện, đôi mắt to đen láy của cô bé đảo quanh mấy vòng, còn cười khúc khích, dường như có chút biết mà vẫn cố hỏi, Khương Nguyên véo bím tóc nhỏ của cô bé, cười nói: "Con đoán xem tại sao?"

Chuyện nương thân sắp thành hôn với phụ thân, ngoại tổ mẫu đã nói cho cô bé biết, Ninh Ninh từng thấy tân nương tử thành hôn trùm khăn voan đỏ xuất giá, giá y trên người màu đỏ thẫm, chăn đắp gối nằm cũng màu đỏ thẫm, Ninh Ninh chớp chớp đôi mắt to nói: "Sau này phụ thân, nương thân và Ninh Ninh có thể ở cùng nhau mãi mãi ạ?"

Khương Nguyên cong môi gật đầu, nói: "Ninh Ninh có thích không?"

Ninh Ninh cười không đáp, lại vui vẻ lăn mấy vòng trên giường, nói: "Con thích nương thân nhất, phụ thân thích nương thân, con mới thích phụ thân!"

Trước khi đi ngủ, cô bé nép vào lòng Khương Nguyên, đôi chân nhỏ tinh nghịch vung vẩy bên ngoài chăn, giọng ngái ngủ hỏi: "Sau khi phụ thân và nương thành thân, sẽ ngủ ở đâu ạ?"

Đứa trẻ ngây thơ trong sáng, nhưng câu hỏi lại khiến Khương Nguyên có chút ngượng ngùng, nàng nghĩ một lát, thành thật đáp: "Phụ thân sẽ ngủ trên chiếc giường này của chúng ta."

Ninh Ninh đưa cánh tay nhỏ ra, ướm thử phía sau nàng, nghiêm túc nói: "Vậy phụ thân chỉ được ngủ ở trong cùng thôi, không được chiếm chỗ của Ninh Ninh."

Lời vừa dứt, ngoài cửa sổ dường như có tiếng động nhẹ.

Một nén nhang sau, đợi Khương Nguyên dỗ Ninh Ninh ngủ say, rồi liếc mắt nhìn về phía cửa sổ, chợt thấy một bàn tay to lặng lẽ đẩy cửa sổ ra, một lát sau, một bóng người cao lớn thẳng tắp, dứt khoát trèo cửa sổ vào.

Bùi Nguyên Tuân đáp xuống đất một cách vững vàng, gần như không gây ra bất kỳ tiếng động nào.

Tướng quân đêm khuya trèo cửa sổ vào, Khương Nguyên quả thực có chút kinh ngạc.

Ngày thành thân đã định, đối với tục lệ tân lang tân nương không được gặp nhau trước ngày cưới, mẫu thân đã dặn đi dặn lại hai người phải tuân thủ, hắn ngoài miệng thì trịnh trọng nhận lời, nhưng tối đến lại tránh mặt mọi người, lén lút đến phòng nàng.

Hành động này của hắn... có được coi là lén lút hẹn hò không?

Nghĩ đến đây, mặt Khương Nguyên không hiểu sao lại hơi nóng lên.

Nàng vuốt lại mái tóc đen xõa tung, sợ làm kinh động Ninh Ninh, động tác cực nhẹ nhàng bước xuống giường, nói nhỏ: "Tướng quân sao lại đến đây?"

Bùi Nguyên Tuân khẽ gật đầu, sắc mặt trầm tĩnh bước nhanh đến trước giường nàng.

Hắn cúi đầu, ánh mắt dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Ninh Ninh, cô bé đang ngủ say sưa, hai cánh tay nhỏ duỗi thẳng, chiếm một khoảng lớn trên giường.

Một lát sau, hắn đưa nắm tay lên môi ho nhẹ một tiếng, trầm giọng nói: "Ninh Ninh lớn rồi, nên cho ngủ riêng thôi."

--------------------------------------------------------

: Sau này Ninh Ninh sẽ hiểu, cha làm tất cả chỉ vì cha mà thôi
 

Bình Luận (0)
Comment