Chỉ Là Tiểu Thiếp - Nguyệt Minh Châu

Chương 82

 
Khương Nguyên mệt mỏi đến không mở nổi mắt, trong cơn mơ màng, nàng nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tướng quân vang lên bên tai.

Không nghe rõ hắn nói gì, nàng nhắm mắt, mệt mỏi cử động ngón tay, lười biếng hừ nhẹ vài tiếng.

Vậy mà, vài hơi thở sau, đôi bàn tay to lớn ấy lại luồn xuống vai và khoeo chân, bế bổng nàng lên.

Thân thể đột ngột rời khỏi giường, lơ lửng giữa không trung, Khương Nguyên lập tức tỉnh táo hoàn toàn.

Sợ bị ngã xuống đất, nàng theo bản năng đưa hai tay ôm lấy cổ hắn, vô thức mở to mắt nhìn vị phu quân vừa mới thành hôn của mình.

Bùi Nguyên Tuân chỉ mặc một lớp áo trong màu trắng ánh trăng, vạt áo xộc xệch mở rộng, để lộ lấp ló vùng eo và bụng săn chắc rõ từng khối cơ. Mái tóc đen nhánh xõa xuống hai bên má, che đi phần quai hàm góc cạnh lạnh lùng, khiến cho khí thế nghiêm nghị, trầm lặng của hắn dịu đi không ít.

Đôi mắt đen láy tựa sao trời của hắn sâu thẳm như đầm nước, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng nói: "Ta bế nàng đi tắm rửa."

Nghe thấy hai chữ tắm rửa này, không biết có phải vì cảnh giác mà nghĩ đến điều gì không, mặt Khương Nguyên bất giác đỏ ửng lên.

Lần vào sáng sớm, nàng đã nếm đủ "cay đắng" mà hắn mang lại, lần này, nàng quyết không ngoan ngoãn để hắn bế đi.

Nàng giãy giụa tuột xuống khỏi vòng tay rộng lớn của hắn, tay chân luống cuống chỉnh lại vạt áo. Chỉ là trong lúc quay đầu, nàng vô tình liếc thấy vết đỏ trên làn da trắng mịn ở vai vẫn còn đó, vành tai lại đột nhiên nóng lên.

Khương Nguyên vội vàng kéo cao vạt áo, che kín cả phần cổ, lúc này mới vừa thẹn vừa giận mà liếc nhìn vị tân phu quân của mình, một tay xoa xoa vòng eo thon thả, nàng vừa xoa eo, vừa bước nhanh về phía phòng tắm ở gian bên cạnh.

Lúc cất bước, Khương Nguyên còn hờn dỗi buông một câu: "Tướng quân không được đi theo, chúng ta tắm riêng."

Nàng đi rất nhanh, như thể sợ hắn đuổi theo. Lúc di chuyển, mái tóc đen như thác đổ dài đến tận thắt lưng khẽ lay động tựa dải lụa. Trong nháy mắt, bóng hình mảnh mai ấy đã đến ngoài phòng tắm, bàn tay trắng ngần vội vén tấm rèm châu được kết từ những viên ngọc thạch ngũ sắc ngoài cửa, một chuỗi âm thanh lanh lảnh, lộn xộn của những hạt châu va vào nhau vang lên.

Khi định đóng cửa lại, Khương Nguyên còn cố ý quay đầu nhìn một cái.

Bùi Nguyên Tuân vẫn đứng tại chỗ, không được nàng cho phép, hắn không hề bước tới. Chỉ là, ánh mắt nặng trĩu của hắn vẫn luôn dõi theo từng bước chân của nàng, dường như chưa từng rời đi một khắc.

Cùng lúc đó, Bùi Nguyên Tuân cũng mở to mắt, nhìn không chớp vào người thê tử mà mình đã cưới hỏi đàng hoàng.

Nàng dừng lại nhìn hắn, đôi mắt long lanh ngấn nước, dường như có điều muốn nói.

Tưởng rằng Khương Nguyên đã đổi ý, khóe môi Bùi Nguyên Tuân lặng lẽ cong lên, vừa định cất bước đi theo thì chỉ nghe nàng cắn môi hừ nhẹ một tiếng. Sau đó, cổ tay nàng khẽ đưa lên, cánh cửa phòng tắm liền đóng lại kín mít, không chừa lại cho hắn một khe hở nào.

Bùi Nguyên Tuân chắp tay sau lưng đứng tại chỗ, vẻ mặt vô tội nhướng mày kiếm lên —— nàng phòng bị hắn quá chặt chẽ, nhưng rõ ràng, hắn chỉ đang làm tròn bổn phận mà một phu quân nên làm trong đêm tân hôn mà thôi.

Tại Như Ý Đường.

Sau khi đôi tân nhân dâng trà xong, Ân lão phu nhân nhìn Tôn ma ma một cái.

Tôn ma ma hiểu ý gật đầu, không đầy một lát sau, bà ấy đã mang đến một chiếc hộp gỗ đàn hương màu nâu sẫm.

Ân lão phu nhân nhìn chằm chằm chiếc hộp, ngẩn người một lúc, không biết đã nghĩ đến điều gì, bà thở dài: "Thời gian trôi nhanh thật, ngày ta mới gả vào phủ Tướng quân cũng chỉ mới mười tám tuổi, thoáng cái đã hơn ba mươi năm trôi qua rồi..."

Tự mình bùi ngùi cảm thán vài câu, Ân lão phu nhân mở chiếc hộp ra, một đôi vòng ngọc bích màu xanh biếc, trong suốt hiện ra trước mắt. Ân lão phu nhân đẩy chiếc hộp gỗ đàn hương đến trước mặt Khương Nguyên, nói: "Đây là vật mà tổ mẫu của Nguyên Tuân đã truyền lại cho ta khi ta mới gả vào phủ Tướng quân. Bây giờ, ta truyền nó lại cho con. Sau này con chính là đương gia chủ mẫu của phủ Tướng quân, Nguyên Tuân công vụ bận rộn, mọi việc trong nội trạch của phủ này đều nên do một tay con quyết định."

Ngừng một lát, Ân lão phu nhân nhìn Khương Nguyên, hiền hòa cười nói: "Ta biết con còn bận việc ở y quán, nhưng việc trong phủ, những gì cần con quyết định, con cũng không được thoái thác."

Việc trong nhà của phủ Tướng quân, đại khái là chi tiêu hằng ngày, lễ nghĩa qua lại, yến tiệc mừng thọ các loại. Khương Nguyên dù không thể quản hết mọi việc, nhưng nhưng bà mẫu giao việc này cho nàng không phải là làm khó nàng, mà là sự công nhận đối với nàng.

Khương Nguyên vô thức nhìn sang Tướng quân.

Bùi Nguyên Tuân suy nghĩ một lát, khẽ gật đầu, nói: "Mẫu thân đã suy nghĩ chu toàn, nhưng việc ở y quán của nàng đã rất bận rộn, khó mà quán xuyến cả hai. Tạm thời có thể để tam muội thay nàng lo liệu việc nhà, gặp phải chuyện quan trọng thì do nàng quyết định."

Bùi Nguyên Oánh nghe xong, không vui liếc nhìn đại ca mình một cái, mặt mày sa sầm.

Khương Nguyên đã vào cửa rồi, nàng ta vốn tưởng gánh nặng trên vai mình sẽ nhẹ đi một chút, có thể nghỉ ngơi cho khỏe, ai ngờ vẫn là nàng ta quản gia. Đống sổ sách đó, nàng ta xem mà đau hết cả đầu, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng phải hỏi đến, nàng ta chỉ thấy phiền phức rắc rối.

Thế nhưng, thấy vẻ mặt có chút không tình nguyện của nàng ta, ánh mắt Bùi Nguyên Tuân khẽ trầm xuống. Ánh mắt đó của hắn còn hữu hiệu hơn cả lời quở trách, Bùi Nguyên Oánh lập tức ngồi thẳng người, hắng giọng ho mấy tiếng nói: "Muội nghe theo sự sắp xếp của đại ca."

Việc nội trạch của phủ Tướng quân, do Bùi Nguyên Oánh quán xuyến là hợp lý nhất, dù sao cũng không có chuyện gì quá khó khăn. Tuy đôi lúc nàng ta có hơi ngốc nghếch, nhưng thực ra nàng ta không có tâm cơ, cũng chẳng có thành phủ. Khương Nguyên đối với vị tiểu cô tử lớn hơn mình hai tuổi này cũng không có thành kiến gì, nàng gật đầu, ôn tồn nói: "Vậy làm phiền tam muội rồi."

Bùi Nguyên Oánh thầm bĩu môi không kiên nhẫn, nhưng vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc: "Đại tẩu không cần khách sáo."

Thấy tam muội nghiêm túc nhận lời, Bùi Nguyên Tuân về cơ bản là hài lòng với thái độ của nàng ta.

Nàng ta từ nhỏ đã được nuông chiều, trước khi xuất giá mười ngón tay không dính nước xuân, sau khi gả đến Dung phủ cũng chưa từng lo liệu việc trong phủ. Nay trở về nương gia, cũng nên học cách quản gia quán xuyến, sau này nếu có tái giá, sớm muộn gì cũng phải dùng đến những bản lĩnh này.

Lời ở Như Ý Đường vừa dứt, ngoài sân đột nhiên vang lên giọng nói trong trẻo của Ninh Ninh: "Nương thân, phụ thân!"

Hôm qua phụ mẫu thành hôn, Hồ nương tử đã đưa Ninh Ninh cùng đến phủ Tướng quân. Mới đến phủ, Ninh Ninh chẳng mấy hứng thú với thứ gì khác, chỉ đặc biệt thích vườn hoa cỏ xanh tươi thơm ngát ở Ngưng Hương Viện. Cô bé đã chơi trong sân rất lâu, buổi tối còn ngủ lại ở Ngưng Hương Viện, một giấc ngủ thẳng đến tận bây giờ. Sau khi tỉnh dậy, Hồ nương tử liền đưa cô bé đến tìm phụ mẫu.

Khi nhìn thấy phụ thân và nương thân trong sảnh đường, đôi mắt to đen láy của Ninh Ninh chớp chớp, vung vẩy đôi chân ngắn cũn cỡn nhưng đầy sức lực, chạy "bịch bịch" đến bên cạnh Khương Nguyên.

Thấy mọi người trong sảnh, Ninh Ninh lễ phép gọi "Tổ mẫu", "Cô mẫu", sau đó liền rúc vào lòng Khương Nguyên, muốn nương thân bế.

Hai ngày nay không có thời gian chăm sóc Ninh Ninh, trong lòng Khương Nguyên có chút áy náy. Nàng dịu dàng xoa bím tóc nhỏ của nữa nhi, khẽ nói: "Ninh Ninh tối qua ngủ có ngon không con?"

Ninh Ninh vừa nghe, cái đầu nhỏ lắc như trống bỏi: "Không ngon ạ, phòng của cô mẫu thơm quá, hun đến mức con không ngủ được!"

Tối qua, cô bé ngủ trong phòng của cô mẫu. Trước khi ngủ cô mẫu thích đốt lò hương để dưỡng thần, giúp dễ ngủ. Bánh hương trong lò không biết làm bằng gì, mùi hương không giống hương hoa thanh khiết, tao nhã trong phòng nương thân, ngửi vào thấy quá nồng, xộc lên khiến mũi cô bé ngứa ngáy.

Bùi Nguyên Oánh rất đắc ý với loại trầm hương mình yêu thích, thấy điệt nữ không biết thưởng thức hương thơm, liền véo nhẹ bím tóc nhỏ của cô bé nói: "Sao lại hun đến mức không ngủ được chứ? Con biết gì chứ? Hương xông cô mẫu dùng là hương liệu thượng đẳng vận chuyển từ Tây Kim về đấy, đắt lắm, bên ngoài muốn mua cũng không mua được đâu. Còn nói mình ngủ không ngon, ta thấy con ngủ say lắm, khò khò như một con thỏ con vậy, gọi mãi không tỉnh."

Bị cô mẫu nói vậy, Ninh Ninh không phục, chu môi phản bác: "Cô cô, đắt chưa chắc đã tốt đâu. Không tin người cứ hỏi Hương Vân tỷ tỷ xem, xem tỷ ấy có thấy thơm không."

Hương Vân là thị nữ thân cận của Bùi Nguyên Oánh, đột nhiên bị réo tên, nàng ta cười gượng, đoán chừng tính tình thường ngày của chủ tử nhà mình, bèn nói lấp lửng: "Nô tỳ thấy rất thơm ạ, quan trọng là, tiểu thư thích là được rồi."

Hương Vân đồng tình với mình, Bùi Nguyên Oánh vô cùng hài lòng. Ngay lúc nàng ta đang cao hứng giới thiệu bánh hương đó hiếm có đến nhường nào, Khương Nguyên đột nhiên ôn tồn cắt lời: "Nguyên Oánh, loại hương xông đó của muội, có thể tặng ta một ít không?"

Thấy dáng vẻ của Khương Nguyên, dường như nàng vô cùng tò mò và yêu thích bánh hương đó. Hiếm khi hai người có cùng sở thích và quan điểm, Bùi Nguyên Oánh liền hào phóng gật đầu: "Chỗ của muội trong viện sắp dùng hết rồi. Nhưng muội có đặt thêm một ít, tháng sau sẽ được giao tới, đến lúc đó muội sẽ cho người mang qua cho tẩu."

Dâng trà cho Lão phu nhân ở Như Ý Đường xong, nghi lễ tân hôn coi như hoàn tất trọn vẹn, Khương Nguyên liền nghĩ đến việc đến y quán một chuyến.

Di mẫu của Đường công tử vẫn đang dưỡng bệnh ở y quán, không biết bà ây đã hồi phục thế nào rồi. Tuy hai y đồ không cho người báo tin, nhưng Khương Nguyên vẫn có chút không yên tâm.

Nghĩ vậy, sau khi báo cho Tướng quân một tiếng, Khương Nguyên định một mình ngồi xe ngựa đến y quán.

Nhưng nghe nàng nói xong, Bùi Nguyên Tuân im lặng một lát rồi nói: "Dù sao ta cũng không có việc gì, để ta đi cùng nàng đến y quán."

Tân hôn yến nhĩ, đa phần đều như keo như sơn không nỡ rời xa, được phu quân đi cùng, Khương Nguyên dĩ nhiên là cầu còn không được.

Chỉ có điều, tối qua bị giày vò quá sức, sau khi lên xe ngựa, đường đi có chút xóc nảy, cảm giác đau mỏi ở eo lại quay trở lại.

Ngay lúc nàng vô thức xoa eo, một bàn tay to lớn đột nhiên vươn tới, ấn vào huyệt yêu nhãn của nàng.

Cách một lớp vải mỏng, hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến toàn bộ. Không hiểu vì sao, vùng da bị bàn tay ấy ấn vào lại nóng lên một cách khó hiểu.

Khương Nguyên khẽ sững người, vô thức ngẩng đầu nhìn sang người bên cạnh.

Bùi Nguyên Tuân chỉ cách nàng trong gang tấc, hắn ngồi thẳng tắp, nghiêm chỉnh, vẻ mặt như thường lệ, lạnh lùng điềm tĩnh, dường như bàn tay đang đặt trên eo nàng hoàn toàn không liên quan gì đến hắn.

Vành tai Khương Nguyên nóng lên, nàng vội vàng gạt tay hắn qua một bên.
 

Bình Luận (0)
Comment