Xe ngựa chạy lọc cọc, bên trong xe, hương thơm thanh nhã thoang thoảng lượn lờ quanh người. Nhưng không hiểu vì sao, sau khi bàn tay to lớn đang đưa tới bị gạt ra không nặng không nhẹ, nguồn hương thơm ấy cũng đột nhiên rời xa.
Bùi Nguyên Tuân nghiêng mắt nhìn, chỉ thấy Khương Nguyên cố ý kéo giãn khoảng cách với hắn.
Nàng vừa khẽ xoa eo, vừa nhìn ra ngoài không chớp mắt, dường như có hứng thú với khung cảnh đang lướt nhanh qua ngoài cửa sổ.
Từ góc của hắn, có thể thấy sắc mặt nàng vẫn dịu dàng ôn hòa, không có vẻ gì là tức giận, chỉ là vành tai nhỏ nhắn trắng như ngọc lại hơi ửng đỏ.
Đã không chọc nàng giận, cớ sao lại không cho hắn xoa eo? Lẽ nào chê hắn dùng sức quá mạnh, không biết xoa bóp?
Nhưng rõ ràng hắn chỉ mới đưa tay đặt lên eo nàng, còn chưa bắt đầu xoa bóp.
Bùi Nguyên Tuân cúi mắt nhìn lòng bàn tay mình vài giây, một lúc sau, hắn khẽ nắm hờ tay thành quyền nói: "Có chỗ nào không khỏe sao?"
Nghe vậy, động tác xoa eo của Khương Nguyên khẽ dừng lại.
Nàng quay mắt lại, đôi đồng tử long lanh khẽ mở to, ánh mắt có phần phức tạp nhìn vị Tướng quân đang bị nàng cố tình lạnh nhạt.
Thần sắc của hắn không còn phẳng lặng như sóng trước đây, mà mày kiếm nhíu lại, trong đáy mắt đen sâu thẳm có một tia nghi hoặc mờ mịt.
Khương Nguyên không tự nhiên cắn môi.
Xem ra, là nàng đã hiểu lầm hành động vừa rồi của hắn.
Thế nhưng, chuyện chăn gối, tuy nàng biết nhưng thực tế trải qua rất ít. Trước đây ở phủ Tướng quân, mỗi tháng hắn đến chỗ nàng ngủ cũng chỉ có hai lần, cái cảm giác khó chịu giày vò đó, nhịn một chút là qua. Hơn nữa, lúc đó hắn rất kiềm chế, cho dù chinh chiến bên ngoài cơ thể đã lâu không gần gũi, trở về cũng chỉ một lần là thôi. Tối qua hắn cứ lật đi lật lại chinh phạt mạnh mẽ như vậy, thực sự là điều nàng không ngờ tới.
Nghĩ đến sau này có thể phải thường xuyên đối mặt với "cực hình" như vậy, Khương Nguyên bất giác lặng lẽ siết chặt tay áo.
Hồi lâu sau, nén lại sự xấu hổ, nàng cắn môi khẽ "ừm" một tiếng: "Eo hơi mỏi, có chút... không khỏe."
Bùi Nguyên Tuân chống gối đứng dậy, lại dịch người sang ngồi bên cạnh nàng.
Một bàn tay to lớn đưa đến bên hông nàng, sức tay hắn rất lớn, lúc này bàn tay ấy cố ý giảm nhẹ lực đạo, từ trên phải xuống dưới trái, từng chút một xoay quanh hõm lưng, bắt đầu xoa bóp một cách nghiêm túc.
Lòng bàn tay ấm áp dễ chịu, xoa bóp một lát, cảm giác mỏi nhừ đã giảm đi rất nhiều, chỉ là Khương Nguyên khẽ mím môi, vẫn luôn không nói gì, vành tai dường như cũng hơi ửng đỏ.
Bùi Nguyên Tuân suy nghĩ hồi lâu.
Hôm qua họ cưỡi ngựa về phủ Tướng quân, trên đường luôn thúc ngựa phi nhanh, Khương Nguyên chắc chắn là không chịu nổi sự xóc nảy trên lưng ngựa nên mới mỏi eo. Nàng còn chưa biết cưỡi ngựa, sau này phải học được kỹ năng này mới tốt.
"Ngồi thêm vài lần, quen là sẽ ổn thôi." Nghĩ đến đây, hắn vươn cánh tay dài ôm lấy vai Khương Nguyên, trầm giọng dặn dò.
Nghe vậy, lông mi Khương Nguyên run lên dữ dội, thân thể cũng đột nhiên cứng đờ.
Nàng không biết Tướng quân nói có đúng không, chỉ là khi hắn nhắc đến câu "làm thêm vài lần*" đáng xấu hổ kia, sắc mặt lại thản nhiên như không, dường như chuyện chăn gối này cũng bình thường như ăn cơm uống nước. Hơn nữa, giọng điệu của hắn vô cùng chắc chắn không cho phép nghi ngờ, khiến nàng bất giác cảm thấy, về phương diện này, hắn hiểu biết rất nhiều.
*Từ ngồi/坐/ và làm /做/ trong tiếng Trung đều phát âm là /zuò/ nên Bùi Nguyên Tuân nói "ngồi" mà Khương Nguyên cứ nghĩ là "làm", vì 2 người đang nghĩ đến 2 chuyện khác nhau
Tuy sự giày vò có kéo dài một chút, nhưng thỉnh thoảng cũng có niềm vui khiến người ta đỏ mặt tim đập, không phải là quá khó chịu. Khương Nguyên tựa vào lòng hắn, do dự một lát rồi ngoan ngoãn gật đầu: "Được, thiếp nghe lời Tướng quân."
Nửa canh giờ sau, xe ngựa dừng lại bên ngoài y quán.
Bệnh tình di mẫu của Đường công tử hồi phục rất tốt, Khương Nguyên dặn dò bà ấy vài câu chú ý dưỡng bệnh, đợi vết thương lành lại, hai ngày sau bà ấy có thể về nhà.
Tuy nhiên, sau khi xem xong ca bệnh này, không lâu sau, lại có một thai phụ bụng lớn đến y quán, tự xưng là Lưu nương tử.
Lưu nương tử chưa đến ba mươi tuổi, mang song thai, mới được bảy tháng, bụng đã nhô cao như một ngọn núi nhỏ.
Nhà nàng ta ở một trấn nhỏ ngoại thành, nàng ta đến thành thăm họ hàng, không biết tại sao, chỉ cảm thấy đứa trẻ trong bụng đạp rất mạnh, bụng dưới từng cơn co rút đau tức, thực sự lo lắng đứa trẻ sẽ có chuyện, nên mới phải đến y quán xem thử.
Khương Nguyên bắt mạch cho Lưu nương tử, lại kiểm tra bụng của nàng ta. Nàng ta mang song thai vốn đã có nguy cơ cao, lúc này lại có dấu hiệu sinh non, cần phải chú ý cơ thể.
Sau khi chẩn đoán chi tiết, Khương Nguyên kê cho nàng ta một đơn thuốc an thai.
Đợi Lưu nương tử dùng thuốc tại y quán, triệu chứng co rút bụng biến mất, Khương Nguyên dặn dò nàng ta về nhà nhất định phải nằm trên giường nghỉ ngơi, không được xách vật nặng, ngay cả động tác cúi người khom lưng cũng phải hết sức cẩn thận. Đến khi gần đủ tháng, phải mời sẵn bà đỡ, vì theo tình hình của nàng ta, đứa trẻ rất có thể sẽ ra đời sớm.
Chẩn đoán xong mấy ca bệnh ở y quán, trời đã chạng vạng tối. Khương Nguyên thu dọn hòm thuốc, định cùng Tướng quân về phủ.
Tuy nhiên, sau khi nàng lên xe ngựa, chiếc xe không đi về hướng phủ mà rẽ một vòng rồi chạy thẳng đến phố Vĩnh An.
Không biết Tướng quân tại sao lại đến phố Vĩnh An, Khương Nguyên có chút kỳ lạ: "Chúng ta đi đâu vậy?"
Bùi Nguyên Tuân nhìn nàng không chớp mắt, khóe môi khẽ cong lên.
Họ mới thành thân, có rất nhiều chuyện còn chưa cùng nhau làm. Bây giờ cả hai đều có thời gian, hắn muốn nắm tay nàng trước, làm chuyện mà hắn vẫn canh cánh trong lòng.
"Xem hoa đăng." Hắn giải thích.
Người thời nay thích ngắm đèn, không phải ngày lễ tết cũng có hội đèn, ngoài việc ngắm đèn, một số cửa hàng còn thích dùng những chiếc hoa đăng này làm phần thưởng cho các trò chơi.
Lúc ấy, một vầng trăng tròn từ phía đông từ từ nhô lên, rải ánh sáng trong trẻo khắp nơi. Phố Vĩnh An vừa dài vừa rộng, đoạn sầm uất nhất có nhiều cửa hàng san sát, nơi đó hoa đăng đã được thắp lên, sáng như ban ngày, một hội đèn đang được tổ chức.
Trong số các cửa hàng, có một tửu lâu dựng một đài cao phía trước. Trên đỉnh cột gỗ trên đài cao treo ba chiếc hoa đăng lưu ly tinh xảo, màu sắc của hoa đăng liên tục thay đổi, đẹp lộng lẫy, trông vừa đẹp vừa hiếm có. Người của tửu lâu đang ra sức giới thiệu trên đài cao, nếu ai có thể dùng tên bắn trúng hoa đăng, sẽ được tặng làm phần thưởng.
Khương Nguyên liếc nhìn, cảm thấy cảnh tượng này có vẻ quen thuộc.
Một lúc sau, nàng đột nhiên nhớ ra, nàng và Ngụy Vương điện hạ đã từng đến đây xem hoa đăng. Lần đó, Tiêu Hoằng Nguyên có tài bắn tên xuất chúng, ba lần bắn tên, lần nào cũng không trượt phát nào, liên tiếp thắng được ba chiếc hoa đăng.
Nghĩ đến đây, nàng bất giác nhìn sang vị Tướng quân bên cạnh.
Và trong vài khoảnh khắc nàng vừa suy nghĩ miên man, Bùi Nguyên Tuân đã sai người lấy cung tên đến.
Hắn kéo căng dây cung, lắp ba mũi tên lông vũ, đôi mắt sao khẽ nheo lại, đã nhắm chắc vào những chiếc hoa đăng treo cao.
"Nàng muốn cái nào rơi xuống trước?" Hắn khẽ hỏi.
Tài bắn tên của Tướng quân chắc chắn không tệ, Khương Nguyên chỉ vào cái ở giữa, nói: "Cái đó lớn hơn, màu sắc lại đẹp, Ninh Ninh nhất định sẽ thích."
Lời vừa dứt, chỉ nghe một tiếng xé gió, ba mũi tên bay ra theo hình chữ nhạn.
Ba tiếng "phập phập phập", là tiếng mũi tên cắt đứt dây thừng, găm sâu vào cột gỗ ba tấc.
Chiếc hoa đăng lớn nhất đột nhiên rơi xuống, sau đó chưa đầy một lát, hai chiếc bên trái và bên phải cũng cùng lúc rơi xuống.
Người xem xung quanh không ít, mọi người đều biết, trong Kinh đô có không ít cao thủ, người bắn tên không trượt phát nào cũng thỉnh thoảng có, nhưng ba mũi tên cùng lúc, bắn trúng hoa đăng thì tuyệt đối chưa từng có.
Vì vậy, sau khi hoa đăng rơi xuống, đám đông trước tiên kinh ngạc một lát, sau đó vỡ òa trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Chuyện nhỏ như vậy, đối mặt với sự reo hò xung quanh, sắc mặt Bùi Nguyên Tuân không đổi, chỉ cảm thấy họ làm quá lên.
Khi tiểu nhị của tửu lâu mang hoa đăng đến, vô cùng khâm phục, liên tục khen ngợi tài bắn tên của hắn, nói: "Công tử, hoa đăng này là phần thưởng của ngài, chưởng quỹ nói, tất cả hoa đăng ở đây, chỉ cần ngài thích, đều có thể tùy ý chọn lựa."
Đối phương nói xong, Bùi Nguyên Tuân nhìn sang Khương Nguyên, dùng ánh mắt hỏi ý kiến nàng.
Khương Nguyên khẽ lắc đầu.
Bùi Nguyên Tuân khẽ gật đầu, trầm giọng nói với tiểu nhị: "Không cần đâu, phu nhân của ta nói, ba cái là đủ rồi."
Giọng hắn trầm ấm đầy từ tính, còn cố ý nhấn mạnh bốn chữ "phu nhân của ta". Hắn lại là tâm điểm chú ý của mọi người lúc này, thế là, ánh mắt xung quanh đồng loạt dời sang người Khương Nguyên.
Dưới những ánh mắt nóng rực đó, vị phu nhân trẻ tuổi của Đại tướng quân lặng lẽ siết chặt chiếc hoa đăng trong tay, ngượng ngùng đỏ mặt.