Chỉ Là Tiểu Thiếp - Nguyệt Minh Châu

Chương 86

 
Ánh mặt trời lúc hoàng hôn nhợt nhạt yếu ớt, chiếu lên gương mặt trầm mặc của Bùi Nguyên Tuân, khiến sắc mặt hắn càng thêm lạnh lẽo như sương.

Hắn im lặng một lúc không lên tiếng, ánh mắt sắc như dao rơi trên miếng bánh đậu xanh, đôi mày kiếm nhíu chặt, dường như đang hồi tưởng điều gì.

Thấy đại ca không nói, Bùi Nguyên Oánh liền không thể chờ đợi mà tuôn ra hết những gì mình đã thấy: "Đại ca, ngày đại tẩu thành hôn với huynh, tẩu ấy đã ở y quán cả đêm không về phủ, sáng sớm hôm đó muội đã thấy tẩu ấy và nam tử kia đứng ở cửa y quán cười nói! Hôm nay muội lại thấy họ, trông họ rất thân quen gần gũi, hai lần này đều là muội tận mắt nhìn thấy, không hề giả dối!"

Im lặng một lát, Bùi Nguyên Tuân đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn tam muội, cất giọng lạnh lùng trách mắng: "Cấm suy đoán lung tung! Trong lòng đại tẩu của muội chỉ có một mình ta, dù có nói chuyện với nam tử khác cũng chỉ xem như bằng hữu quen biết, sao có thể để muội bắt bóng bắt gió nghi ngờ như vậy?"

Đại ca hoàn toàn không để tâm đến chuyện nàng ta vừa nói, Bùi Nguyên Oánh gấp đến độ chỉ muốn chỉ trời thề thốt: "Đại ca, muội không nói một lời dối trá nào, chuyện này rất hệ trọng, muội làm vậy chẳng phải là vì tốt cho huynh sao, huynh đừng xem nhẹ đó!"

Tam muội lần nào cũng lấy danh nghĩa vì tốt cho hắn, Bùi Nguyên Tuân cảm thấy phiền não day day trán, đoạn trầm giọng hỏi: "Muội không ở trong phủ, tại sao lại đến y quán làm phiền đại tẩu của muội?"

Bùi Nguyên Oánh đã nhìn ra, bộ dạng chất vấn này của đại ca rõ ràng là không để tâm đến lời nàng ta nói, thậm chí còn chê nàng nhiều chuyện.

Nàng ta cảm thấy vô cùng thất bại, hậm hực hừ một tiếng, căng mặt trả lời đại ca: "Vô duyên vô cớ, muội dám tùy tiện đi làm phiền đại tẩu sao? Là muội vừa mua được An thần hương nên mang đến cho đại tẩu một phần, đi đi về về, ngồi xe ngựa cũng mất hơn một canh giờ, muội mệt chết đi được."

Buồn bực lẩm bẩm xong, Bùi Nguyên Oánh còn chưa ngẩng đầu lên đã nghe đại ca lạnh lùng buông một câu: "Nếu đã mệt, vậy thì cấm túc một tháng không được ra khỏi phủ, tĩnh tâm lại để tự kiểm điểm lỗi lầm, sau này nếu còn có chỗ nào bất kính với đại tẩu của muội thì về lại tổ trạch ở Hưng Châu đi."

Lời đại ca vừa dứt, Bùi Nguyên Oánh không thể tin nổi mà trừng lớn mắt.

Nàng ta mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp mở lời, đại ca đã sải bước nhanh ra khỏi phủ, chỉ để lại cho nàng ta một bóng lưng cao lớn xa dần.

Bùi Nguyên Oánh lấy khăn tay che miệng, tủi thân "oa" một tiếng khóc nấc lên, la lớn: "Lại phạt muội, sau này muội không bao giờ quản chuyện giữa huynh và đại tẩu nữa!"

Khi đêm đã sâu, Bùi Nguyên Tuân trở về Khương trạch.

Trong Thanh Tô Viện tĩnh lặng không một tiếng động, ánh trăng sáng trong trẻo rải khắp nơi.

Hắn về muộn, vốn nghĩ Khương Nguyên đã ngủ, ai ngờ khi vào đến sân, gian phòng phía tây vẫn còn le lói ánh nến, một bóng hình mảnh mai in trên cửa sổ, không biết đang cúi đầu làm gì.

Thu lại ánh mắt chăm chú nhìn một lúc, Bùi Nguyên Tuân khẽ cong môi, im lặng đẩy cửa bước vào.

Gian phòng phía tây này không lớn, vốn là một căn phòng bỏ trống, nay đã được sửa thành thư phòng của Khương Nguyên.

Vừa vào cửa, bên tay phải là mấy hàng giá sách, từ dưới lên trên xếp ngay ngắn những cuốn y thư nàng thường đọc, bên tay trái là một tủ thuốc màu đen cao và dài sáu thước. Chỉ là những thứ đựng trong ngăn tủ thuốc này vô cùng đặc biệt, không phải là những vị thuốc thường thấy ở y quán như đương quy, hoàng kỳ, mà là rễ, lá, thân cây nàng đào về từ vườn thảo dược. Những loại thảo dược này sau khi sấy khô được tạm thời cất giữ ở đây để nàng tiện nghiên cứu các phương thuốc cổ.

Bùi Nguyên Tuân nhẹ nhàng dừng bước, chuyển mắt nhìn về phía chiếc bàn dài màu nâu đặt cạnh cửa sổ.

Trên bàn đặt một ngọn đèn sừng trong suốt, ánh sáng trong trẻo dịu dàng. Bên cạnh ngọn đèn lại đốt một lò hương xông, lò hương là loại bốn chân màu xanh nhạt thường thấy, nắp lò được chạm rỗng, từng làn khói trắng mỏng manh lượn lờ bay lên, lan tỏa hương thơm nồng đượm vấn vương.

Khương Nguyên ngồi sau bàn, bàn tay trắng nõn mảnh mai cầm chiếc chày thuốc bằng đá, không biết đang nghiền thứ gì trong cối.

Nàng cúi đầu, vô cùng chăm chú, đến nỗi hắn sải bước đến gần mà cũng không phát hiện.

Ánh mắt Bùi Nguyên Tuân lướt qua những chiếc lá đằng khô màu tím bên cạnh tay nàng, khó hiểu dừng lại một chút rồi bước lên.

Nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn quen thuộc, Khương Nguyên đột nhiên quay đầu lại, khi thấy rõ người đến chính là Tướng quân, khóe môi nàng bất giác cong lên, đặt chày thuốc về chỗ cũ, nói: "Hôm nay sao chàng về muộn vậy?"

Giọng điệu mềm mại dịu dàng, nghe có chút hờn dỗi. Bùi Nguyên Tuân vén áo bào ngồi xuống bên cạnh nàng, trầm giọng giải thích: "Có chút việc, về phủ một chuyến."

Từ sau khi thành hôn, Tướng quân thường ở lại Khương trạch, vài ngày lại về thăm mẫu thân một lần. Khương Nguyên bận rộn việc ở y quán nên đã lâu không về.

"Sức khỏe mẫu thân có tốt không? Trà sâm mới pha, Tướng quân đã mang cho mẫu thân chưa?"

Tuy không thường về phủ nhưng lòng hiếu thảo của nàng không hề giảm sút. Bùi Nguyên Tuân khẽ cong môi nói: "Rất tốt. Đã mang đến rồi, mẫu thân rất thích."

"Mẫu thân thích là tốt rồi, mấy ngày nữa, thiếp sẽ đưa Ninh Ninh về thăm mẫu thân."

Lá đằng tím khô trong cối đã được nghiền thành bột, Khương Nguyên nói xong liền cúi đầu khẽ ngửi.

Cửa sổ không đóng chặt, để lại một khe hở nhỏ, gió đêm se lạnh thổi qua. Bùi Nguyên Tuân cúi mắt nhìn những lọn tóc mai bay nhẹ bên thái dương nàng, cùng với động tác cúi đầu khẽ ngửi, đột nhiên cảm thấy nàng trông vô cùng quyến rũ.

Hắn ngồi ngay ngắn, cố gắng đè nén cảm giác khác thường trong lòng, ngón tay dài mạnh mẽ đặt lên vạt áo ngoài.

Một lát sau, Khương Nguyên chỉ cảm thấy vai mình đột nhiên ấm lên.

Tướng quân đã cởi áo ngoài, khoác lên vai nàng.

Áo bào của hắn mang theo hơi thở lạnh lẽo của tuyết tùng, xua đi mùi hương xông nồng nàn trong phòng, là mùi hương nàng thích, đầu của nàng đang bị hương xông làm cho choáng váng cũng tức thì tỉnh táo vài phần.

Bắt gặp ánh mắt cười cảm tạ của nàng, Bùi Nguyên Tuân khẽ gật đầu. Chỉ là, nghĩ đến chuyện gặp tam muội trong phủ, hắn không muốn giấu giếm, đắn đo một lát rồi mở lời: "Ta đã gặp tam muội, muội ấy nói với ta vài lời."

Không biết Bùi Nguyên Oánh đã nói gì, Khương Nguyên có chút kinh ngạc "ồ" một tiếng.

Lát sau, hồi tưởng lại đầu đuôi cuộc gặp gỡ với Bùi Nguyên Oánh hôm nay, nàng kéo lại chiếc áo khoác rộng màu đen trên vai, đôi mày thanh tú tựa núi xa khẽ nhíu lại.

"Hôm nay tam muội đến y quán, có thể đã hiểu lầm thiếp điều gì đó, muội ấy đã nói gì với Tướng quân vậy?"

Bùi Nguyên Tuân nhíu mày, nói chắc như đinh đóng cột: "Toàn là lời nói xằng bậy. Ta đã phạt muội ấy cấm túc trong phủ, một tháng không được ra ngoài."

Nhìn vẻ mặt trầm mặc nghiêm nghị của hắn, Khương Nguyên ngẩn ra một lát rồi khẽ cong môi.

Kết tóc làm phu thê, ân ái không nghi ngờ, nàng biết Tướng quân sẽ không tin những lời nghi kỵ của tam muội, nhưng phạt tam muội cấm túc một tháng thì quả thực quá nghiêm khắc.

Tuy tam muội hành sự có phần hơi vụng về, nhưng tâm địa không xấu, hôm nay nàng ta đến y quán là để mang An thần hương đến cho nàng ngay lập tức, dù nàng ta không biết loại An thần hương này rốt cuộc sẽ được dùng để làm gì.

Suy nghĩ một lúc, Khương Nguyên khẽ nói: "Chuyện cấm túc, Tướng quân hay là hủy bỏ đi?"

Khương Nguyên có ý xin tha cho tam muội, Bùi Nguyên Tuân không khỏi sững sờ: "Muội ấy ở trước mặt ta đặt điều nói bậy, nàng không tức giận thì thôi, sao còn nói giúp cho muội ấy?"

"Thiếp là đại tẩu, tự khắc nên rộng lượng hơn, không cần phải so đo với tam muội."

Khương Nguyên vừa nói, sắc mặt rất thoải mái, khóe môi nàng cong lên một đường cong mềm mại, trông thật dịu dàng đáng yêu.

Bùi Nguyên Tuân cúi mắt nhìn nàng không chớp, im lặng.

Lương thiện độ lượng, hiếu kính mẫu thân, quan tâm đệ muội, đó là những điều hắn từng đề ra khi định thành thân Nhưng thời thế đã đổi thay, suy nghĩ của hắn bây giờ đã khác xưa rất nhiều. Là thê tử của hắn, đương nhiên phải do hắn che chở, hắn yêu thương, dù có nổi giận hay hờn dỗi, thế nào cũng được, chỉ là không thể chịu một chút tủi thân nào.

Bùi Nguyên Tuân đưa ngón tay dài, vén lọn tóc mai bên thái dương nàng ra sau tai, ôn tồn nói: "Tam muội làm sai, tự khắc phải chịu phạt, nàng tuy là đại tẩu, cũng không cần phải độ lượng."

Lòng ngón tay hắn có một lớp chai mỏng, vô tình chạm vào gò má, gây nên một cảm giác tê dại.

Tâm trí Khương Nguyên xao động một thoáng, không tự nhiên mà nắm lấy ngón tay dài của hắn.

Bùi Nguyên Tuân thuận thế nắm lấy tay nàng, bàn tay to lớn mạnh mẽ, thon dài nắm trọn bàn tay trắng nõn mảnh mai trong lòng, rồi các ngón tay khít khao quyện vào nhau, thân mật kề cận.

Bị bàn tay ấm áp của Tướng quân nắm chặt, Khương Nguyên có chút ngượng ngùng, ngón tay nàng khẽ động nhưng lại bị hắn nắm chặt hơn.

Không thể thoát ra, Khương Nguyên đành mặc kệ hắn.

Sức mạnh của hắn không thể lay chuyển, lời đã nói ra tự nhiên cũng như sắt đá khó bề trái nghịch, chuyện Bùi Nguyên Oánh bị phạt sẽ không hủy bỏ. Khương Nguyên nghĩ một lát rồi nói: "Tam muội hành vi cử chỉ không đúng mực, có lúc hơi vụng về, thiếp nghĩ là do muội ấy được nuông chiều quen rồi, trong phủ lại là người được mọi người vây quanh, tam muội chưa trải qua nhiều thế thái nhân tình, cũng chưa từng nếm trải gian khổ cuộc sống nên còn ngây thơ khờ dại, có lúc còn không phân biệt được tốt xấu. Tướng quân hay là phạt tam muội mỗi ngày đến chùa làm thiện tín giúp việc, bố thí cháo cơm, cứu tế người nghèo, việc này có thể bồi dưỡng lòng nhân ái, hơn nữa, chùa là nơi thanh tịnh tu tâm, biết đâu tam muội sẽ có điều lĩnh ngộ."

Từ khi tam muội trở về phủ, vì thân phận của một nữ tử bị phu quân ruồng bỏ, những buổi tiệc của các quý nữ mà nàng ta yêu thích không còn ai mời nữa. Nàng ta suốt ngày buồn bực trong phủ, liền dồn sự chú ý vào đại ca và đại tẩu, tự mình suy diễn lung tung, không chừng lại gây ra chuyện gì. Cách của Khương Nguyên quả thực là một công đôi việc.

Bùi Nguyên Tuân gần như không cần suy nghĩ, liền gật đầu đồng ý: "Cách này rất hay, cứ theo lời nàng."

Thấy sự việc đã có thể xoay chuyển, Khương Nguyên đại công cáo thành, liền mỉm cười nói: "Đa tạ Tướng quân."

Trong lúc nói chuyện, nàng cố gắng rút tay ra khỏi bàn tay to lớn của hắn, lại cầm lấy chày thuốc, cúi mắt chuyên tâm nghiền lá đằng tím trong cối.

Không biết nàng định bận đến khi nào, Bùi Nguyên Tuân bất giác nắm chặt bàn tay trống không, ngẩng mắt nhìn về phía phòng ngủ chính.

Giờ đã không còn sớm, bên ngoài trời đã tối mịt.

Hai người đều không thích có người hầu hạ bên cạnh, cho nên trong sân này ngày thường chỉ có Tuệ Nhi và Hồ nương tử. Lúc này, Tuệ Nhi đã sớm đi nghỉ, Hồ nương tử cũng đưa Ninh Ninh đến viện của mẫu thân, trong sân tĩnh lặng tối om, chỉ có gian phòng này sáng ánh đèn dịu nhẹ.

Một lúc sau, thấy Khương Nguyên đổ bột màu tím nhạt trong cối vào chén thuốc, dường như công việc hôm nay của nàng đã hoàn thành, Bùi Nguyên Tuân liền trầm giọng nhắc nhở: "Trời không còn sớm nữa, chúng ta đi nghỉ thôi."

Tuy nhiên, lời vừa dứt, không nghe thấy câu trả lời của Khương Nguyên, lại thấy nàng đem hương xông trong lò và bột đằng tím kia so sánh nhiều lần, rồi đột nhiên nhíu mày nói: "Quả nhiên là vấn đề của loại hương xông này."

Lời nàng nói không đầu không cuối, nhưng nghĩ đến hương xông là do tam muội mang đến, Bùi Nguyên Tuân nhanh chóng hiểu ra.

"Nàng nói, hương xông là nguyên nhân khiến tam muội không thể mang thai ư?"

Bùi Nguyên Oánh gả vào Dung phủ năm năm không có con, danh y đại phu cũng đã xem vô số, cơ thể nàng ta không có bệnh tật gì nhưng vẫn không thể mang thai. Trong An thần hương này có thành phần tử diệp đằng gây vô sinh, nếu thỉnh thoảng dùng thì không sao, nhưng nàng ta quanh năm suốt tháng đốt an thần hương để ngủ, nguyên nhân không thể mang thai cũng không khó giải thích.

Khương Nguyên gật đầu, nói: "Tướng quân không cần lo lắng, tử diệp đằng này tuy có thể gây vô sinh nhưng không gây tổn hại gì cho cơ thể, chỉ cần tam muội ngưng dùng loại hương này, có lẽ chưa đến nửa năm, cơ thể sẽ hồi phục."

Nhưng, nói xong, sắc mặt Khương Nguyên lại không hề nhẹ nhõm, nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Chỉ là, chuyện này thiếp không hoàn toàn nắm chắc. Thiếp lo sau này nếu tam muội tái giá, nếu không thể thuận lợi mang thai, đến lúc đó mừng hụt một phen, lại quay sang oán trách thiếp."

Tam muội nghi ngờ nàng, nàng lại không tính toán mà lại độ lượng như vậy. Huống hồ, theo tính cách của tam muội, nói không chừng thật sự sẽ không phân biệt tốt xấu, làm ra chuyện oán trách trưởng tẩu như vậy. Khương Nguyên hành sự suy xét không thể nói là không chu toàn. Bùi Nguyên Tuân cảm kích cúi mắt nhìn nàng, trầm giọng nói: "Nguyên Nguyên, ta thay tam muội cảm tạ nàng. Nàng yên tâm, ta sẽ dùng lý do khác để bảo muội ấy ngưng dùng An thần hương."

Chỉ là chuyện nhỏ, Khương Nguyên không cần Tướng quân cảm tạ. Nhưng sau khi về nhà nàng đã bận rộn xác minh thành phần của An thần hương này có giống với ghi chép trong dược tịch hay không, ngay cả bữa tối cũng chỉ ăn qua loa vài miếng, bây giờ lại cảm thấy hơi đói.

Vừa nghĩ đến đây, bụng liền kêu ùng ục vài tiếng, Khương Nguyên xoa bụng, mắt long lanh nhìn về phía Tướng quân.

Bùi Nguyên Tuân cúi mắt nhìn nàng, không khỏi bật cười một tiếng, nói: "Đói rồi à?"

Khương Nguyên gật đầu, lại nhanh chóng bổ sung một câu: "Thiếp muốn ăn cháo đậu đỏ."

Không lâu sau, trong nhà bếp nhỏ của Thanh Tô Viện, bếp lò lại được nhóm lên.

Ánh lửa bập bùng chiếu lên gương mặt tuấn lãng của nam nhân, vẻ mặt trầm mặc với hàng mi dài rũ xuống đang tỉ mỉ khuấy cháo, không giống như đang nấu cháo mà giống như đang chỉ huy một trận chiến cần toàn lực ứng phó.

Đậu đỏ gạo nếp đã được ngâm sẵn, nấu chỉ cần hai khắc là xong. Bùi Nguyên Tuân đang chăm chú nấu cháo, Khương Nguyên cũng không hề nhàn rỗi.

Nàng rửa sạch một mớ rau xanh tươi, lại đập hai quả trứng gà vàng óng, định đợi cháo đậu đỏ nấu xong sẽ làm cho Tướng quân một bát mì nước dùng làm bữa khuya.

Sau khi rửa rau xong, để ráo nước, Khương Nguyên xếp rau ngay ngắn lên thớt, cầm dao thái, cắt rau thành những đoạn dài ngắn đều nhau.

Ánh lửa trong nhà bếp nhỏ rất sáng, Bùi Nguyên Tuân ngồi bên bếp lò, nhưng ánh mắt lại không kìm được mà rơi trên thớt.

Để tiện thái rau, Khương Nguyên đã xắn cao tay áo, để lộ ra một đoạn cổ tay trắng ngần.

Nàng mặc một bộ váy áo màu xanh nhạt, sợ quần áo dính bột trắng, trước người còn đeo một chiếc tạp dề nền xanh hoa trắng. Nàng dịu dàng nói chuyện nhà với hắn, thỉnh thoảng lại nghiêng mắt nhìn hắn, khóe môi luôn khẽ cong, trên mặt mang theo nụ cười thoải mái và mãn nguyện.

Vẻ mặt Bùi Nguyên Tuân không chút gợn sóng, nhưng trong lòng suy nghĩ lại như sóng cả âm thầm dâng trào.

Có lẽ là bầu không khí ấm áp và đầy hơi thở của khói lửa nhân gian này, thê tử của hắn dịu dàng đáng yêu như vậy, khiến hắn nảy sinh lòng chiếm hữu mãnh liệt. Nàng đối với hắn tình sâu nghĩa nặng không cần phải nói, nhưng lúc này, hắn đột nhiên phát hiện ra mình có một suy nghĩ ghen tuông không mấy quang minh chính đại - hắn rất bá đạo, chỉ muốn nàng ăn cháo đậu đỏ sở trường của hắn, ăn bánh đậu xanh do chính tay hắn làm cho nàng.

Khương Nguyên vừa thái xong rau, đang định cho những đoạn rau xanh biếc vào đĩa thì eo đột nhiên trĩu xuống.

Một đôi tay rắn chắc từ phía sau ôm lấy eo nàng.

Nam nhân áp sát, hơi ấm từ lồng ngực rắn chắc truyền đến cơ thể qua lớp áo mỏng.

Thân hình Khương Nguyên hơi cứng lại, không hiểu sao tim lại đập loạn nhịp.

Vừa ôm lấy nàng, cánh tay Bùi Nguyên Tuân đã bất giác siết chặt, gần như không thể kìm được mà muốn ghì thân hình mảnh mai mềm mại ấy vào sâu trong cơ thể mình..

Mùi hương thanh đạm quen thuộc xộc vào lồng ngực, hơi thở liền không kìm được mà trở nên dồn dập nóng rực. Bùi Nguyên Tuân định thần lại mới miễn cưỡng đè nén được cơn nóng nảy khó chịu trong lòng.

Một lát sau, giọng nói dịu dàng của Khương Nguyên vang lên bên tai, lòng bàn tay nàng bất giác đặt lên mu bàn tay hắn, dường như có chút căng thẳng nói: "Tướng quân sao vậy?"

Bùi Nguyên Tuân cúi mắt, ánh mắt rơi trên đôi môi mềm mại đỏ mọng của nàng, thấp giọng nói: "Nguyên Nguyên, ngày mai, ta làm bánh đậu xanh cho nàng nhé."
 

Bình Luận (0)
Comment