Chỉ Muốn Giấu Em Đi - Tĩnh Phi Tuyết

Chương 1

 Thẩm Nam Chu từ phòng tắm bước ra, mỉm cười dịu dàng với cô bé đang đứng trong phòng khách, ” “Nước tắm đã chuẩn bị xong, đồ dùng trong phòng tắm đều có thể sử dụng. Trong ngăn tủ có bàn chải đánh răng mới, quần áo tắm chú để trên giá rồi, cháu đi tắm trước đi, chú sẽ làm chút gì đó cho cháu ăn.”

Thấy cô bé vẫn đứng im, chỉ rụt rè cúi đầu, như một chú thỏ con nhút nhát, rụt cổ lại đầy cảnh giác. ánh mắt Thẩm Nam Chu có chút phức tạp, khẽ thở dài, rồi bước vào bếp, để lại không gian riêng tư cho cô bé rõ ràng đang do dự và mâu thuẫn này.

Đợi đến khi trong phòng khách chỉ còn lại một mình, Trần Nặc mới cẩn thận ngẩng đầu lên, đôi mắt to nhanh chóng đảo quanh bốn phía, thấy không có ai, cô bé lập tức quyết đoán bước vào phòng tắm, đóng cửa rồi khóa lại, dựa vào cánh cửa thở phào nhẹ nhõm.

Phòng tắm không lớn lắm, bồn tắm trắng muốt nghi ngút hơi nước, hơi nước mờ ảo phủ lên tấm gương trên tường. Cô bé nhón chân dùng tay lau tấm gương, một góc mặt của cô nhanh chóng hiện ra.

Một cô bé khoảng mười tuổi, có khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, làn da trắng nõn như ngưng chi, vết sưng đỏ trên má trái càng trở nên nổi bật, còn có vết máu đã khô trên trán, cô bé khẽ chạm vào, “Ái…” đau đến mức hít một ngụm khí lạnh.

Mím môi, Trần Nặc lau đi giọt nước trào ra nơi khóe mắt, mặt không biểu cảm quay người c** q**n áo, trên thân thể gầy yếu chằng chịt những vết thương tím bầm, trông thật đáng sợ.

Bước vào bồn tắm, những vết thương chạm vào nước ấm, hơi đau nhức. Trần Nặc cắn răng không nhảy ra, tàn nhẫn ngâm toàn bộ cơ thể vào nước, một lát sau, khi đã quen với nhiệt độ nước, cô bé mới cảm thấy dễ chịu hơn.

Nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, rồi đứng dưới vòi sen gội đầu, xả sạch bọt xà phòng trên người, Trần Nặc tìm thấy bàn chải đánh răng mới trong ngăn tủ phòng tắm, đánh răng xong, cô bé lấy khăn tắm lau khô người và tóc, cầm lấy quần áo trên giá – là một chiếc áo thun ngắn tay màu xanh nhạt dành cho nam, rất dài, ướm lên người, dài đến mắt cá chân.

Trần Nặc nhìn chỗ quần áo vừa cởi ra – bộ đồng phục học sinh cũ nát dính đầy vết bẩn, ống quần còn dính đất. Nhớ đến phòng khách sạch sẽ như không dính một hạt bụi nhỏ và tấm thảm lông trắng muốt mềm mại, cô bé thực sự không có dũng khí mặc bộ quần áo bẩn thỉu của mình bước ra ngoài.

Khoảnh khắc cánh cửa phòng tắm mở ra, Thẩm Nam Chu từ nhà bếp bước tới, nụ cười trên mặt anh dịu dàng ấm áp, như ánh mặt trời mùa đông, Trần Nặc cảm thấy không còn ai đẹp trai hơn chú ấy nữa.

“Hôm nay muộn quá rồi, ngày mai chú sẽ mua cho cháu quần áo đẹp để thay.” Thẩm Nam Chu nhìn chiếc áo thun gần như dài đến mắt cá chân trên người cô bé, dịu dàng nói.

Trần Nặc cúi đầu, tay nắm chặt vạt áo thun, lúng túng từ chối. Trong mắt Thẩm Nam Chu hiện lên một tia cảm xúc phức tạp khó phân biệt, anh dừng lại một chút, rồi làm như không có gì xảy ra, bình thản nói:

“Quần áo chắc chắn phải mua. Trước tiên ăn cơm đã.”

Nói rồi, anh xoay người bước về phía bàn ăn. Trần Nặc há miệng định lên tiếng từ chối lần nữa nhưng rồi lại không biết phải nói gì.

Món ăn rất đơn giản, chỉ là một tô mì bò kho. Nhưng Trần Nặc đã đói đến hai bữa, lúc này ăn vào lại cảm thấy như đang thưởng thức mỹ vị nhân gian. Dù vậy, cô bé vẫn không vội vàng mà ăn thật chậm, từng miếng từng miếng, cố gắng giữ dáng vẻ tao nhã.

Thẩm Nam Chu nhìn cô bé một lúc, sau đó đứng dậy, nói: “Chú đi dọn phòng cho cháu, cứ từ từ ăn.” Rồi để lại không gian riêng cho cô.

Trần Nặc lặng lẽ ăn hết một tô lớn, bụng cũng lấp đầy tám, chín phần. Thấy vậy, cô bé tự giác đứng dậy đi vào bếp rửa bát. Bồn rửa có hơi cao, cô bé phải nhón chân mới với tới vòi nước. Cẩn thận rửa sạch bát đũa, cô bé còn dùng miếng bọt biển chà cho hết xà phòng, sau đó định rửa luôn cả nồi.

Không biết từ lúc nào, Thẩm Nam Chu đã xuất hiện ngay sau lưng.

“Nồi cứ để đó, chú rửa. Nào, chú đưa cháu đi xem phòng.”

Trần Nặc giật mình, suýt nữa làm rơi miếng bọt biển trong tay. Chú ấy đi nhẹ đến mức cô bé hoàn toàn không nghe thấy bất cứ tiếng động nào.

“Để cháu… cháu rửa nốt.” Cô bé nhỏ giọng nói. Dù sao giữa hai người cũng không quen thân, đã được chú ấy cưu mang, cô bé đã rất biết ơn rồi, không giúp đỡ được gì làm cô bé thấy bất an, huống chi chú ấy còn vì cô bé mà nấu mì.

Thẩm Nam Chu xoa nhẹ mái tóc ngắn vẫn còn hơi ẩm của cô bé, khẽ cười: “Bây giờ đã gần một giờ sáng, trẻ con nên lên giường ngủ rồi.”

Anh không cho cô bé cơ hội phản bác, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô bé – động tác giống như cầm một que diêm mỏng manh – rồi kéo cô bé ra khỏi bếp.

Trần Nặc là một người có cảnh giác rất cao. Bình thường, đừng nói đến việc bị ai đó xoa đầu hay nắm tay, ngay cả người lạ chạm vào một chút thôi cô bé cũng không thích. Thế nhưng, khi đối diện với Thẩm Nam Chu, hàng rào phòng vệ trong lòng cô bé lại yếu ớt đến kỳ lạ.

Có lẽ vì chú ấy có một gương mặt đẹp đến mức khó diễn tả?

Căn phòng rất gọn gàng, không có bất kỳ vật trang trí rườm rà nào, nhưng trong mắt Trần Nặc, nó thật tuyệt vời. Đây là lần đầu tiên cô bé được ở trong một căn phòng sạch sẽ, ngăn nắp đến vậy.

Chờ Thẩm Nam Chu ra ngoài, cô bé liền đưa tay vuốt nhẹ ga giường màu xanh nhạt. Chất vải mềm mượt, cô bé lại nhấn tay xuống, cảm giác êm ái đến bất ngờ.

Cẩn thận ngồi xuống mép giường chưa bao lâu, ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ. Cô bé giật mình bật dậy, nhanh chóng đứng xa giường hai bước.

Giọng Thẩm Nam Chu vang lên từ bên ngoài: “Chú vào được không?”

“… Ưm, được ạ.” Cô bé đáp nhỏ, giọng nói nhẹ như tiếng muỗi kêu, sợ anh không nghe thấy, cô bé định nói to hơn chút nữa thì cánh cửa đã được đẩy ra.

Thẩm Nam Chu bước vào, đưa cho cô bé hai tuýp thuốc mỡ. “Cái này bôi lên trán, cái này bôi lên mặt. Trên người cháu có vết thương cũng có thể dùng, thoa một chút, mai sẽ đỡ hơn.”

Nhìn hai tuýp thuốc – một trắng, một vàng – không hiểu sao, sống mũi Trần Nặc bỗng cay cay. Trong mắt dâng lên một tầng hơi nước mỏng, cô bé vội vàng nhận lấy, cúi đầu thật thấp, không nói được câu nào. Cô bé sợ, chỉ cần mở miệng, cô bé sẽ không thể kìm nén được mà bật khóc.

Thẩm Nam Chu nhìn cô bé, chỉ cảm thấy vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ. Cô bé này vẫn cứ cố chấp mạnh mẽ như vậy. Nhưng anh không vạch trần, chỉ xoa nhẹ mái tóc ngắn của cô bé , dặn dò vài câu rồi khẽ khàng đóng cửa rời đi.

Đêm nay, Trần Nặc ngủ rất say. Có lẽ vì quá mệt mỏi.

Khi cô bé tỉnh dậy, ánh mặt trời đã rực rỡ bên ngoài. Ánh sáng xuyên qua khe rèm, chiếu lên sàn gỗ, tạo thành những dải màu sâu cạn khác nhau, đẹp đến lạ. Cô bé nhìn ngắm một lúc lâu, lòng chợt cảm thấy bình yên.

Cô bé ngồi bật dậy, cơ thể vốn còn đau đớn sau những cử động ngày hôm qua, nhưng giờ lại không còn nhức nhối đến vậy nữa. Xuống giường, xỏ chân vào đôi dép rộng hơn chân mình khá nhiều, cảm giác mát lạnh truyền đến. Ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, kim giờ đã chỉ gần 11 giờ trưa. Cô bé không vội bước ra ngoài ngay mà tiến đến kéo tấm rèm nặng nề sang một bên. Ánh mặt trời ùa vào, căn phòng lập tức bừng sáng, tràn đầy sức sống!

Nhìn xuống qua khung cửa sổ, cô bé thấy người đi đường thỉnh thoảng lướt qua, xe cộ vẫn chạy trên phố như mọi ngày. Thở hắt ra một hơi – hóa ra không phải mơ.

Cẩn thận mở cửa bước ra ngoài, Trần Nặc thấy rèm ngoài phòng khách vẫn kéo kín, không để lọt chút ánh sáng nào. Đèn phòng khách đang bật, Thẩm Nam Chu ngồi trên sofa, chăm chú gõ bàn phím laptop đặt trên bàn trà. Nghe tiếng động, anh quay đầu lại, trên gương mặt nhanh chóng nở nụ cười:

“Tỉnh rồi à? Vào rửa mặt trước đi, chú đã gọi cơm hộp rồi, lát nữa sẽ có người mang tới.”

Không còn vẻ cứng nhắc, đề phòng như tối qua, hôm nay Trần Nặc ngoan ngoãn đáp lại một tiếng, sau đó rảo bước vào phòng tắm.

Nhìn vào gương, cô bé phát hiện gương mặt mình không còn sưng đỏ nữa, vết thương trên trán cũng chỉ còn lại một dấu mờ nhạt. Kéo ống tay áo lên, những vết bầm tím chằng chịt trên cánh tay tối qua dường như cũng đã tan đi gần hết.

Loại thuốc này chắc chắn rất đắt. Cô bé lập tức nghĩ đến điều đó. Nhưng ngay sau đó lại cảm thấy bất an, bởi vì mình chẳng có đồng nào, nếu bên ngoài người kia bắt cô trả tiền thì phải làm sao?

Khi bước ra khỏi phòng tắm, Trần Nặc thấy Thẩm Nam Chu đang dọn cơm hộp ra bàn. Nhìn thấy cô, nụ cười trên mặt anh khiến cô bé không biết nên dùng từ gì để miêu tả.

“Đến đây, ăn cơm đi. Chú không biết cháu thích ăn gì nên cứ gọi đại một ít.”

Cô bé rụt rè bước đến, muốn giúp một tay nhưng lại không dám tự ý hành động. Đứng ngập ngừng một lúc lâu, cuối cùng cô bé nhỏ giọng nói:

“Cháu tên là Trần Nặc.”

“À, Trần Nặc? Tên hay đấy.” Thẩm Nam Chu đưa đũa cho cô, chậm rãi nói: “Chú tên là Thẩm Nam Chu, cháu có thể… ừm, gọi chú là anh trai nhé?”

Dường như chính anh cũng thấy buồn cười với cách xưng hô này, đôi mắt phượng khẽ cong lên, khóe môi nhếch thành một nụ cười mang vẻ giễu cợt. Nhưng ngay sau đó anh xua tay: “Thôi, cứ gọi chú là Thẩm tiên sinh đi.”

Trần Nặc không hiểu sao gọi “anh trai” lại buồn cười. Trong mắt cô bé, thật ra gọi bằng “chú” có khi còn hợp lý hơn. Nhưng xưng hô là chuyện nhỏ, cô bé biết mình nên ngoan ngoãn nghe lời.

Thẩm Nam Chu nói rằng anh đã ăn sáng trễ nên không đói, chỉ để cô bé ăn. Cô bé ngồi xuống chiếc ghế sofa màu xanh nhạt, có phần rụt rè, chỉ lặng lẽ ăn cơm, gần như không gắp đồ ăn, chỉ ăn phần cơm trắng.

Thấy vậy, Thẩm Nam Chu khẽ nhíu mày, dừng tay gõ bàn phím, cầm lấy đôi đũa khác, lần lượt gắp thức ăn bỏ vào bát cho cô bé – tôm hấp, thịt bò hầm, gà que, cá lư, rồi cả một cái đùi gà.

Cuối cùng, khi thực sự không thể ăn thêm được nữa, cô bé mới nhỏ giọng nói: “Cháu no rồi.”

Thẩm Nam Chu buông đũa, đặt một bát canh trái cây rượu gạo trước mặt cô: “Cái này giúp tiêu thực, cháu uống một chút đi.”

Ăn xong, Trần Nặc căng bụng đến mức đỏ mặt chạy vào nhà vệ sinh. Khi bước ra, cô bé thấy Thẩm Nam Chu đã dọn dẹp bàn trà sạch sẽ. Anh vẫy tay về phía cô bé, nở nụ cười:

“Đến đây, chúng ta nói chuyện một chút.”

Nhắc đến chuyện ở lại, trong lòng Trần Nặc chợt trùng xuống. Cô bé đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị đuổi ra ngoài – dù sao cũng là người xa lạ, chẳng thân chẳng quen.

Thẩm Nam Chu có đôi mắt rất sáng, dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô bé. Anh khẽ cười, giọng điệu nhẹ nhàng:

“Đừng sợ, chú không có ý định đuổi cháu đi.”

Trần Nặc: “……”

“Ừm, để nói rõ một chút nhé. Chú là một freelancer, kiếm sống nhờ cổ phiếu, tài chính cũng khá dư dả, không cần lo chuyện tiền bạc. Chú sống một mình, không còn người thân, bố mẹ đều mất sớm. Hôm qua gặp cháu, có thể coi như là duyên phận. Nếu cháu không chê, chúng ta có thể cùng nhau sống chung. Chú lo tiền ăn học cho cháu, còn cháu thì… cứ coi như bầu bạn với chú, giống như người thân vậy, có được không?”

Dù còn nhỏ tuổi, Trần Nặc vẫn hiểu lời của Thẩm Nam Chu mang ý nghĩa quan trọng thế nào. Cô bé khép chặt chân, ngồi ngay ngắn, đầu cúi thấp, im lặng không nói lời nào.

“Cháu có suy nghĩ gì thì cứ nói ra, chúng ta có thể trao đổi. Đừng giữ mãi trong lòng. Nếu cháu thực sự không muốn ở lại, chú có thể đưa cháu về nhà.”

Vừa nghe đến hai chữ “về nhà,” thân hình gầy yếu của Trần Nặc đột nhiên run lên. Cô bé lắc đầu thật mạnh theo phản xạ, như thể chỉ cần nghe đến chuyện quay về là có thể sụp đổ ngay lập tức.

Thẩm Nam Chu bất đắc dĩ vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên đầu cô bé, sợ rằng nếu không ngăn lại, cô sẽ lắc đến mức gãy cả cổ mất.

“Vậy… cháu ở lại cùng chú, có được không?” Anh nhấn mạnh thêm, “Chú không thể để cháu một mình lang thang bên ngoài. Cháu còn nhỏ như vậy, lại không có tiền trong người, ra ngoài thì ăn ở đâu, ngủ ở đâu? Giờ bọn buôn người rất manh động, cháu lại là con gái, lỡ như bị bán vào chỗ không tốt thì cả đời coi như xong rồi.”

Bình Luận (0)
Comment