Trần Nặc thích Venice, bắt đầu từ một bức tranh sơn dầu Thẩm Nam Chu vẽ.
Cô bé từ trước đến nay vẫn thích tranh thủy mặc cổ điển hơn, nhưng bức họa kia lại khiến cô bé nhìn bằng con mắt khác, yêu thích không rời tay, hiện tại đang được treo trên vách tường phòng nhỏ của cô bé.
Đó là cảnh sông nước Venice, dưới ánh hoàng hôn tà dương, giữa những dãy kiến trúc san sát nối tiếp nhau, ráng chiều thấp thoáng trên mặt nước, những con kênh uốn lượn khúc khuỷu như không có điểm cuối. Ánh sáng lung linh huyền ảo, đẹp đẽ quyến rũ, một chiếc đuôi cá vàng khổng lồ vẫy mạnh trên mặt nước tung bọt trắng xóa, nội dung bức họa rất đơn giản, không có những chiếc thuyền hay nhân vật thường thấy, nhưng Trần Nặc lại đặc biệt thích.
Thẩm Nam Chu nói với cô bé đó là đuôi của người cá, Trần Nặc lúc ấy còn hỏi anh sao chỉ vẽ cái đuôi, Thẩm Nam Chu trả lời là: “Chú chỉ kịp nhìn thấy cái đuôi thôi.” Còn có chút tiếc nuối cứ như anh thật sự đã nhìn thấy người cá vậy.
Trần Nặc chỉ coi lời này là trò đùa, lúc ấy cô bé tuy mới 12 tuổi, nhưng sớm trưởng thành, đối với chuyện mỹ nhân ngư căn bản là không tin, hơn nữa cho dù trên đời này thực sự có sinh vật tên là mỹ nhân ngư thì cũng phải sinh sống ở biển rộng, Venice… =_= chỉ có trẻ con mới tin thôi. Nhưng bức họa đó cho cô bé cảm giác thật sự rất đặc biệt, nếu không cũng sẽ không treo ở trong phòng mình.
Khi chính thức vào ở khách sạn 5 sao ở Venice, thời gian đã gần 10 giờ tối. Mệt mỏi do chuyến đi dài dường như tan biến khi bước chân vào thành phố này, Trần Nặc có chút hưng phấn, những con kênh uốn lượn, những chiếc thuyền đan xen, ánh đèn hai bên bờ sông, đẹp vô cùng.
Thẩm Nam Chu mang hành lý vào phòng, rồi đến ôm lấy vai cô bé: “Nước tắm đã chuẩn bị xong rồi, đi ngâm mình một lát đi, lát nữa khách sạn sẽ mang đồ ăn đến.”
“Vâng ạ,” Trần Nặc tuy rằng di chuyển theo lực kéo của anh, nhưng đầu vẫn thường xuyên ngoái lại nhìn ngắm, Thẩm Nam Chu xoa xoa mũi cô bé: “Thích nơi này vậy thì ở thêm vài ngày nữa, đâu phải ngày mai đã đi đâu, ngoan, đi tắm trước đi.”
Trần Nặc mím môi cười: “Nơi này thật đẹp.”
“Trên thế giới này còn nhiều cảnh đẹp lắm, sau này có cơ hội chú sẽ đưa cháu đi du lịch vòng quanh thế giới.” Anh đưa cô bé đến phòng ngủ: “Ngâm mình cho thoải mái nhé, đồ của cháu đều để trong phòng tắm rồi.”
Trần Nặc còn đang suy nghĩ về lời anh nói du lịch vòng quanh thế giới, chớp mắt to hỏi: “Có phải chú đã đi qua rất nhiều nơi rồi không ạ?”
“Đúng vậy, trên thế giới này những nơi chú chưa từng đến rất ít.” Thẩm Nam Chu thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô bé, đẩy cửa phòng tắm ra ý bảo cô bé vào. Trần Nặc khẽ kêu một tiếng: “Cháu không mang quần áo tắm ạ.”
“Đã lấy vào rồi.” Anh tiện tay giúp cô bé búi tóc lên thành một búi: “Tắm trước rồi gội đầu sau nhé, biết không?”
“Cháu đâu phải trẻ con nữa.” Cô bé lầu bầu, Thẩm Nam Chu búng nhẹ trán cô bé: “Cháu cũng chẳng phải người lớn.”
Tắm xong bước ra, Trần Nặc mặc chiếc váy ngủ hoạt hình màu hồng nhạt đáng yêu, tóc ướt sũng vẫn còn nhỏ nước. Thẩm Nam Chu cũng đã tắm xong, mặc áo ngủ ngồi ở bàn trà phòng khách, đồ ăn khuya của khách sạn đã được mang đến. Thấy tóc cô bé ướt, anh hỏi: “Sao không sấy khô rồi mới ra?”
“Cháu không tìm thấy máy sấy ạ.” Trước khi đến, Thẩm Nam Chu nói khách sạn nào cũng có máy sấy, nên khi thu dọn hành lý cô bé đã không mang theo để đỡ tốn diện tích.
“Ở ngay trên giá treo kia kìa,” Thẩm Nam Chu vừa nói vừa đi vào phòng tắm của cô bé, khi trở ra trên tay cầm một chiếc máy sấy màu tím nhạt, Trần Nặc cảm thấy khó tin: “Lúc nãy cháu nhìn rồi, không có mà.”
“Tiểu qua loa.” Thẩm Nam Chu liếc cô bé một cái, “Tủ bên cạnh còn có cái giá, cháu khẳng định là lướt qua loa, không nhìn kỹ.”
Trần Nặc le lưỡi, cô bé ngày thường vốn có chút tật xấu vứt đồ bừa bãi, tìm đồ vật cũng hấp tấp, trong lúc thi cử vì qua loa mà mất điểm không ít lần, mỗi lần đều nói sửa, nhưng lần nào cũng không sửa được.
Thẩm Nam Chu đút cô bé ăn, anh ở bên cạnh giúp cô bé sấy tóc, hầu hạ công chúa phỏng chừng cũng chỉ như vậy. Trần Nặc được anh cưng chiều hơn ba năm, sớm đã quen với kiểu chung sống được anh chu đáo chăm sóc ở mọi nơi, hơn nữa Thẩm Nam Chu đôi khi khá cố chấp, cô bé muốn tự lập một chút, anh còn không vui.
Ăn cơm xong, Trần Nặc lại ra ban công lớn ngắm cảnh. Thẩm Nam Chu mang viên canxi đến cho cô bé ăn, chỉ tay về phía một cây cầu không quá xa nói: “Đó là cầu Rialto, cây cầu vòm đầu tiên trên Đại Vận Hà.”
Trần Nặc nhai viên canxi trong miệng, mắt dõi theo hướng ngón tay anh chỉ, khoảng cách thực ra hơi xa, lại là buổi tối, chỉ có thể đại khái nhìn ra hình dáng cầu.
“Ngày mai dự báo thời tiết nói là trời nhiều mây.” Cô bé chậm rãi lên tiếng.
Thẩm Nam Chu cười, dịu dàng nói: “Vậy ngày mai chúng ta đi quảng trường Thánh Mark trước, đó là quảng trường trung tâm của Venice, ở đó có nhà thờ Thánh Mark, tháp chuông hình vuông, Dinh Tổng đốc và thư viện Marciana.”
“Có đi ngang qua Cầu Than Thở không chú?” Cô bé tò mò hỏi.
“Có!”
“Cháu xem trên mạng giới thiệu nói bộ phim 《A Little Romance》 được quay ở Cầu Than Thở.” Đó là một bộ phim cũ rất nổi tiếng, thực ra cô bé cũng chưa xem, chỉ là cảm thấy đã có phim quay ở đó, thì cây cầu đó có vẻ cũng trở nên đặc biệt hơn.
Thẩm Nam Chu gật đầu: “Đúng vậy, đúng là quay ở đó, truyền thuyết nói rằng nếu đôi tình nhân hôn nhau dưới cầu thì sẽ được bên nhau trọn đời, cho nên các cặp đôi đến đây du lịch, Cầu Than Thở là một điểm đến không thể bỏ qua.”
Trần Nặc tặc lưỡi: “Vậy chắc ngày nào cũng có rất nhiều người hôn tới hôn lui ở đó.”
“Ngày mai cháu có thể đến xem gần hơn.”
Một đêm ngon giấc, nhưng có lẽ do đi đường dài mệt mỏi, cộng thêm lệch múi giờ, đồng hồ sinh học của Trần Nặc hơi loạn, ngày thường cô bé đều 6 giờ đã tỉnh, hôm nay mãi đến gần 11 giờ mới mở mắt. Nhìn thấy thời gian trên điện thoại cô bé giật mình, xỏ dép lê mở cửa đi ra ngoài, Thẩm Nam Chu đang ở phòng khách ôm máy tính bảng gõ gõ, nghe thấy tiếng động ngước lên, trên mặt ý cười dịu dàng như gió xuân tháng ba, xua tan mọi muộn phiền.
“Tỉnh rồi à?”
Trần Nặc hoàn hồn, ừ một tiếng: “Sao chú không gọi cháu ạ?”
“Nghỉ ngơi tốt mới có thể chơi vui vẻ.”
Trần Nặc biết anh sợ cô bé đi đường dài quá mệt, dụi dụi mắt, ngáp một cái: “Vậy cháu đi đánh răng rửa mặt bây giờ, rồi chúng ta ra ngoài nhé?”
“Ăn cơm trước đã.” Thẩm Nam Chu tiến tới lau đi ghèn nơi khóe mắt cô bé, đẩy cô bé về phòng: “Hai ngày này chắc kỳ kinh nguyệt của cháu sắp đến rồi, đừng mặc quần áo trắng, tốt nhất nên dùng băng vệ sinh trước. Lát nữa uống chút nước đường đỏ ấm, bụng nhỏ có khó chịu không?”
Trần Nặc thầm trợn mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn lại ửng đỏ, nhấn mạnh: “Cháu không phải con nít!” Chuyện này mỗi lần từ miệng anh nói ra đều khiến cô bé xấu hổ.
Thẩm Nam Chu cười cười, trả lời giống như hôm qua: “Cháu cũng không tính là người lớn.”
Ăn cơm xong, họ rời khỏi khách sạn, lên chiếc taxi nước mà lễ tân giúp gọi, đó là một chiếc thuyền nhỏ chở khách tư nhân. Ở Venice, thuyền là phương tiện giao thông quan trọng nhất, giống như phân loại phương tiện giao thông trên đất liền, có ‘taxi’ thì đương nhiên cũng có ‘xe buýt’.
Bây giờ là tháng Bảy, mùa du lịch cao điểm, du khách rất đông, Thẩm Nam Chu và Trần Nặc đều không thích chen chúc, nên tình nguyện chi nhiều tiền hơn.
Hai người đi du lịch tự túc, ở nước ngoài ngôn ngữ là vấn đề lớn nhất, nhưng trước mặt Thẩm Nam Chu dường như đây chẳng phải chuyện gì, anh giống như biết rất nhiều thứ tiếng, từ lúc ở trong nước đi máy bay, trên đường quá cảnh ở Nga, anh nói tiếng Nga cũng rất tốt.
Trần Nặc không biết bơi, ngồi thuyền luôn có chút bất an, Thẩm Nam Chu liền luôn ôm lấy vai cô bé, vừa giới thiệu những kiến trúc xung quanh, những kiến trúc mang đậm hơi thở cổ điển này trong miệng anh thuộc nằm lòng, rất nhiều thứ anh đều có thể nói rõ ràng, những kinh nghiệm du lịch mà Trần Nặc xem trên mạng trước đây so với kiến thức của anh quả thực chẳng đáng là gì.
“Trước đây chú ở đâu vậy?” Cô bé biết anh từng ở đây hai năm, bức tranh sơn dầu kia chính là vẽ vào thời gian đó.
Thẩm Nam Chu chỉ về phía một con kênh kéo dài đến con hẻm nhỏ ở phía bên kia: “Đi vào từ chỗ này, rồi rẽ trái, hơi xa khách sạn một chút, hai ngày nữa có cơ hội chú sẽ đưa cháu đến xem.”
Trần Nặc khẽ gật đầu, cô bé thật sự rất muốn xem vị trí mà anh vẽ chiếc đuôi nàng tiên cá xuất hiện trong thực tế.
Thời gian buổi chiều trôi qua ở quảng trường Thánh Mark, anh cầm máy ảnh DSLR giúp cô bé chụp rất nhiều ảnh, không khác gì những du khách bình thường khác. Anh vẫn luôn đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, chỉ khi hai người chụp ảnh chung mới tháo ra.
Đến chạng vạng vốn định ăn tối ở nhà hàng bên ngoài, nhưng tiếc là cơ thể không cho phép, Trần Nặc đến kỳ kinh nguyệt, bụng nhỏ trướng đau, lại không nghe anh dặn lót băng vệ sinh trước, trong túi cũng không mang, nên chỉ có thể tiu nghỉu trở về khách sạn.
Thay quần áo nằm trên giường, anh bưng cốc nước đường đỏ đã pha xong đi vào, nhìn sắc mặt cô bé hơi tái đi, anh nhíu mày hỏi: “Vẫn còn rất đau sao?”
Lúc này Trần Nặc đặc biệt ngoan, trước khi ra cửa anh đã nhắc nhở mà cô bé không nghe, kết quả chẳng bao lâu đã bị “vả mặt”, luôn cảm thấy hơi áy náy, lại vì phải về sớm nên càng thấy đuối lý, vì vậy giọng nói rất mềm mỏng: “Không phải rất đau, chỉ là hơi trướng bụng một chút.”
Anh đặt cốc nước xuống tủ đầu giường, đỡ vai cô bé ngồi dậy rồi lót gối dựa sau lưng, lúc này mới đưa cốc nước cho cô bé: “Uống cái này đi, lát nữa sẽ đỡ thôi.”
Khi còn nhỏ Trần Nặc sống không tốt, cơ thể bị tổn thương, tuy rằng đã dưỡng mấy năm nay, nhưng cũng không hoàn toàn khỏe lại, năm trước đến kỳ kinh nguyệt, lần đầu tiên cô bé đau đến chết đi sống lại, anh liền dùng nồi đất, cho mấy vị thuốc bắc vào sắc cùng nhau, sau đó lọc lấy nước chỉ để lại bã thuốc, tranh thủ lúc còn nóng chườm lên bụng nhỏ, hiệu quả thực sự rất tốt.
Ngoài việc chườm bã thuốc, Trần Nặc mấy ngày nay còn cần uống thuốc bắc điều trị. Cô bé nhớ tới điều này liền mặt mày ủ rũ, anh vén những sợi tóc bên má cô bé ra sau tai: “Buổi tối không cần ăn hải sản, ăn đồ ăn Trung Quốc được không? Nghe nói đầu bếp đồ ăn Trung Quốc của khách sạn này làm món Quảng Đông rất ngon.”
Trần Nặc không có yêu cầu gì đặc biệt về ăn uống, nhưng bản chất cô bé là một người thích ăn thịt, cũng có thể là do thói quen sinh hoạt, nên bữa ăn không có thịt là không vui.
“Cháu muốn ăn sườn.” Cô bé mở to đôi mắt long lanh ngấn nước, mềm mại đáng yêu đưa ra yêu cầu. Nghĩ đến lát nữa phải uống thuốc bắc, cô bé cảm thấy vẫn nên ăn chút đồ ăn có hương vị đậm đà, an ủi dạ dày trước đã.
Anh cười, nhéo mũi cô bé bất đắc dĩ: “Cháu đúng là…”